Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: Lần sau muốn nhìn, cứ bước vào nhìn
Edit: Nhan Tịch
Beta: TH
Từng tiếng thở dốc vang lên, ở một nơi nhỏ hẹp như phòng tắm càng lộ vẻ ướt át. Hơi nước phủ trên cửa kính, cô có thể nhìn thấy một bóng dáng màu mật ong, dường như đang đứng nghiêng, một tay chống trên bồn tắm, tay còn lại để ở...
Bên trong phát ra những tiếng rên dồn dập, gợi cảm đến chảy nước, người bên ngoài nóng lòng tới không thể sử dụng miệng và mũi, chỉ có thể dùng mắt để thở.
Cố Văn Tư quên mất, tuy biểu hiện thường ngày của anh nghiêm túc cấm dục, nhưng anh cũng là người đàn ông bình thường tràn đầy tinh lực, là độ tuổi thể lực dồi dào.
Chỉ trong vài giây, xấu hổ đến nỗi đầu óc như chết máy. Cô xoay người lại với tốc độ ốc sên, một chân bước qua cửa, chuẩn bị đánh bài chuồn.
Đột nhiên, chắc đã giải quyết xong nên người bên trong thở dốc một hơi rồi dừng lại, giống như thắng xe. Sau đó, không nhịn được rên rỉ hai tiếng. Cố Văn Tư hoảng hốt đứng không vững, tay đụng vào cánh cửa bên cạnh phát ra tiếng động lớn, "Cạch cạch."
Hỏng bét, chết rồi.
"Văn Tư?" Phía sau vang lên giọng nói bất ngờ, do vừa làm xong chuyện ấy nên giọng anh hơi khàn, như con sư tử vừa tỉnh ngủ.
Cố Văn Tư như con mèo bị túm cổ, lông trên người dựng hết lên, "Tôi tôi tôi..."
"Tôi đi lấy dây sạc, tôi không nghe thấy gì hết! "
Rồi cái bóng di chuyển, cánh cửa mở ra, một luồng hơi nóng thoát ra ngoài.
"Tôi vừa mới vào, chưa tới hai giây đâu... Ừ đúng, chỉ mới hai giây thôi." Cô đổ mồ hôi nhễ nhại, tự biện hộ cho mình, ai ngờ càng nói càng đen.
"Lần sau có muốn nhìn, cứ bước thẳng vào, không cần trốn ở bên ngoài đâu."
"Còn nữa, tôi không chỉ có hai giây."
Cố Văn Tư: ∑ ( ° 口 °) What!!!
Không phải... Ai gặp phải chuyện này đều im lặng coi như không thấy gì hết sao? Mọi người hơi xấu hổ một lát rồi thôi.
Bây giờ là do cô xuất hiện ảo giác hay do đầu óc Du Việt bị cửa kẹp?
"Ha ha..." Cố Văn Tư cười gượng hai tiếng, "Nhìn cái gì, xem pháo hoa à?"
"Đúng vậy." Anh trần trụi nửa người bước đến, phía dưới là chiếc quần ngủ lỏng lẻo, anh tùy tiện dùng một tay cầm khăn lông xoa đầu, tóc rối tung che khuất đôi mắt, "Ừ, xem pháo hoa."
Cố Văn Tư không kiềm được quét mắt nhìn từ xương quai xanh dài xuống vòng eo hẹp gầy. Chiếc quần bên ngoài rất lỏng lẻo, lộ ra đường nhân ngư tuyệt vời và mép quần lót màu đen nổi bật kia...
Không phải bình thường loại tình huống này hay quấn khăn tắm bước ra sao, Cố Văn Tư thầm nghĩ.
Không đúng... Vấn đề không phải quấn khăn tắm mà là thái độ của anh?
"Không vui chút nào hết, Du Việt." Cô mím môi, trên mặt người đàn ông đối diện chẳng có chút ý cười.
Anh mím môi một cái, "Đúng vậy, không vui."
Sau đó Cố Văn Tư chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ vì sao cửa hàng Green Tree Bakery lại đóng cửa, trong đầu cô chỉ toàn là chuyện: Đừng có đoán tâm tư của người cùng chung sống/bạn trai thuê/chồng giả.
Hai người cứ bối rối đến tối và hai bên đồng sàng dị mộng*.
(*) Nghĩa đen: Cùng nằm một giường mà giấc mơ khác nhau.
Nghĩa bóng: Sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng.
Trong căn phòng tối thui chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng rọi từ ô cửa sổ. Du Việt đang nằm ngửa, lắng nghe hơi thở đều đều của người nằm bên cạnh.
Hai người cách nhau rất xa, cô nghiêng người nằm cạnh mép giường, chính giữa là con chó bông dài, đè chặt góc chăn của cô, tránh anh như tránh thú dữ.
Quay mặt sang một bên, con chó bông kia kiên quyết chiếm chiếc giường nhỏ của Cố Văn Tư. Du Việt cảm thấy nó có một đôi mắt như con cá chết lại làm rất anh tức giận. Anh dứt khoát ngồi dậy, một tay chống trên giường, vươn tay định ôm cô lại.
Vừa mới động đậy Cố Văn Tư bỗng co rúm, không mở mắt nói chuyện chỉ kéo chăn vùi đầu vào sâu bên trong, giống một con thú nhỏ.
Cô chưa ngủ, Du Việt bình tĩnh nhìn một lát rồi nằm xuống, anh xem Cố Văn Tư cuộn người thành cục, mới nhìn là biết giả bộ ngủ.
Điều này có nghĩa là, trên thực tế trong lòng cô cũng nghĩ đến anh. Anh làm tâm trí cô không yên.
Hôm sau, lúc Du Việt thức dậy, không còn thấy bóng dáng cô cạnh mép giường. Anh ném con chó chướng mắt kia vào phòng ngủ phụ, sau đó anh thấy tờ giấy ghi chú dán trên bồn tắm.
[Tôi đi mua bột mì, không cần đến đón tôi!]
Du Việt chăm chú nhìn tờ giấy đó một lút, cảm thấy từng nét bút đều đáng yêu quá đi mất, không nén nổi mỉm cười.
Tạm tha cho em.
Cố Văn Tư ở bên kia hắt xì, cảm giác có người vừa nhắc mình sau lưng, cô đẩy chiếc xe đẩy siêu thị, dạo quanh một vòng.
Anh mua nhu yếu phẩm rất nhiều, thật ra chỉ toàn cho mình cô dùng. Dù bất kể người nào cũng chẳng ai mang một lần ba đôi dép lê, chỗ váy ngủ kia có khi mặc đến tận thế vận hội Olympic mùa tiếp theo ở Bắc Kinh mất.
"Giấy vệ sinh đại hạ giá đây. 13 quyển Túy thanh phong đặt biệt giảm giá, đặt biệt giảm giá!"
Cố Văn Tư: Sẵn tiện mua khăn giấy nữa.
"Bột giặt Black Moon 1 kg giá mười tệ đây!"
Thật ra cô vô tình hòa nhập vào cuộc sống của anh cũng thích nghi với cách sinh hoạt thế này.
Ban đầu cô cứ tưởng trong nhà của tổng giám đốc Bách Hóa Mật Tư ít nhiều cũng có vài người giúp việc hoặc bảo mẫu. Ai ngờ ngoại trừ người giúp việc một tuần tới dọn dẹp phòng ốc hai lần, còn việc giặt giũ thông thường đều do Du Việt làm cả.
Bộ dáng khi anh cởi tây trang kiểu suit và mặc tạp dề, chắc chưa ai từng thấy.
Trong lòng thoáng thấy kỳ diệu, Cố Văn Tư ngồi xổm lựa bột mì," Gluten thấp, gluten thấp..."
Lúc này, một đôi tình nhân trò chuyện rôm rả đi ngang qua, đôi chân của người phụ nữ không cẩn thận va vào cô rồi xin lỗi một câu có lệ. Cố Văn Tư không để ý, khi người phụ nữ kia cúi xuống thấy cô thì đột nhiên dừng lại.
"Cố Văn Tư, là cậu ư?"
Người đang ngồi xổm hơi sửng sốt, cô từ từ ngẩng đầu, người phụ nữ trước mặt không thay đổi nhiều, chỉ ăn diện đẹp hơn trước, "Bí thư chi đoàn?"
Người này tên Lưu Danh Mỹ trong ban bí thư chi đoàn thời cấp ba, là người quen cũ của cô và Du Việt.
"Cậu còn vẫn còn nhớ mình nữa." Lưu Danh Mỹ kéo cô đứng lên, "Ban nãy có đá trúng cậu không, xin lỗi cậu nhiều nhé." Nói rồi, đôi mắt cô ta giống tia laser quét từ đầu đến chân của cô.
1. Da mặt tự nhiên, trạng thái da năm sao, không bết dùng loại mỹ phẩm nào (Hàng của Du tổng bán) chắc đi làm công nghệ sóng siêu âm.
(*) Sóng siêu âm đã được ứng dụng từ lâu ở nhiều lĩnh vực, trong đó phải kể đến ứng dụng trong thẩm mỹ y khoa không chỉ nhờ hiệu quả vượt trội mà còn độ an toàn cao. Công nghệ dùng sóng siêu âm đẩy tinh chất dưỡng ẩm vào da, kích thích phục hồi sản sinh collagen, mang lại cho bạn làn da căng bóng giảm vết nhăn li ti trên mặt.
2. Tóc mượt mà óng ánh, chăm sóc đúng cách, có thể thấy chắc chắn hay đi tìm nhân viên dưỡng tóc. (Hàng của Du tổng bán)
3. Quần áo đơn giản nhưng chất liệu tốt, không rõ nhãn hiệu. (Mẹ Tiết tự may)
4. Đôi giày là giày thông thường... À không phải, là hiệu Tod"s! (Du tổng mua)
"Cậu về nước khi nào thế? Mình nghe nói công việc cậu cũng khá thuận lợi. Làm đầu bếp chính tại nhà hàng Michelin 3 sao đúng không?" Sau khi dò xét từ trên xuống, Lưu Danh Mỹ nghĩ chắc Cố Văn Tư giàu ngầm. Bỗng nhiên cảm thấy không nhìn ra được nhãn hiệu cô đang mặc, có lẽ là đồ tự đặc may riêng phải tốn rất nhiều tiền.
"Tôi mới về nước mấy tháng trước do có chút chuyện riêng, giờ thì về định cư luôn."
Cô nói thế, người đàn ông cạnh bí thư chi đoàn mắt sáng rực, như tia X - quang rọi quanh người cô. Lưu Danh Mỹ phát hiện, dùng khuỷu tay thúc mạnh vào eo anh ta khiến anh ta không thẳng người nổi.
"Thế này đi, Văn Tư, chúng ta đã lâu không gặp rồi, thanh toán hóa đơn xong thì đến quán cà phê cạnh siêu thị ngồi được không." Lưu Danh Mỹ nắm chặt tay cô, lắc qua lại, Cố Văn Tư cũng không tiện từ chối.
"Bạn trai cậu không đi cùng à?" Người đàn ông nói vài câu với Lưu Danh Mỹ rồi đi mất, trước khi đi còn quay lại nhìn một cái.
Cô ta xua tay, "Không phải là bạn trai đâu, chỉ là bạn bè chơi cùng thôi."
Rồi lại hâm mộ nhìn cô, "Cậu lợi hại quá mà, cậu ở nước ngoài lâu thế chắc có quan hệ đặc biệt với vài người nước ngoài đúng không."
"Cũng tạm, thật ra mọi người đều là người dân thường." Cố Văn Tư đáp lời, còn cái người cô thuê nằm chung giường kia thì không phải người thường, phải trừ ra.
Tròng mắt Lưu Danh Mỹ lóe lên, chớp chớp đôi mắt trang điểm tinh tế, "Vậy giờ cậu làm gì, vẫn còn làm công việc cũ sao?"
Cố Văn Tư gật đầu, "Đúng vậy."
Cô ta đảo ánh mắt dò xét khắp mặt cô, ừ một tiếng dài.
"Trùng hợp thật, hôm nay lại gặp cậu, tuần sau chúng mình định tổ chức buổi tụ họp bạn cấp ba, đến lúc đó mình gọi cậu nhé."
Cố Văn Tư nghe nói, bạn bè cũ họp mặt sau nhiều năm, thật ra là cuộc thảo luận về lương bổng được ngụy trang dưới danh nghĩa buổi họp lớp. Những người có sự nghiệp lớn chắc không phải mấy nhân vật ngày trước làm mưa làm gió trong trường, hẳn sẽ có một thế hệ xưng bá mới xuất hiện.
Gió trời nổi lên, đàn ông phất sự nghiệp, phụ nữ lo cho chồng con, lo nhà lo cửa, phong thủy thay đổi liên tục, ai cũng chẳng giống nhau.
Từ khi tốt nghiệp cấp ba, cô chưa từng liên lạc với đám bạn cũ, bây giờ người duy nhất cô liên lạc lại là người chồng giả Du Việt, cứ thấy sao sao ấy.
"Nhất định phải tới đó." Vì Lưu Danh Mỹ hỏi xác nhận nên Cố Văn Tư đành phải gật đầu đồng ý.
Lúc rời khỏi quán cà phê, cô hơi hoảng loạn suốt cả quãng đường, về đến nhà khi nào cũng không biết.
"Còn bột mì đâu?" Du Việt thấy hai tay cô trống trơn.
Ấy quên mất, Cố Văn Tư đập vào ót mình một cái, "Nặng quá nên tôi bảo siêu thị mang về nhà ba mẹ rồi."
"Ừ." Anh nhìn biểu cảm trên mặt cô, xoay người bước qua một bên, không khí xung quanh rất xấu hổ.
"Hai ngày nửa tôi sẽ đi công tác ở Thăng Thành, khoảng mười ngày mới về."
"Vậy... Chú ý an toàn nha." Anh dừng lại phía sau, cũng không nói gì.
Cố Văn Tư bỗng dưng nghĩ, hai người tạm thời bình tĩnh suy nghĩ cũng tốt. Cô sợ Du Việt bẻ lái quá nhanh làm cô không khống chế được phương hướng, như chiếc ca nô va vào núi băng, cô đã đoán trước được kết quả của bọn họ rồi.
Sau đó mọi chuyện diễn ra bình thường, cô không định nói chuyện kia với anh.
Một tuần sau, quả nhiên Lưu Danh Mỹ tới tìm cô.
Beta: TH
Từng tiếng thở dốc vang lên, ở một nơi nhỏ hẹp như phòng tắm càng lộ vẻ ướt át. Hơi nước phủ trên cửa kính, cô có thể nhìn thấy một bóng dáng màu mật ong, dường như đang đứng nghiêng, một tay chống trên bồn tắm, tay còn lại để ở...
Bên trong phát ra những tiếng rên dồn dập, gợi cảm đến chảy nước, người bên ngoài nóng lòng tới không thể sử dụng miệng và mũi, chỉ có thể dùng mắt để thở.
Cố Văn Tư quên mất, tuy biểu hiện thường ngày của anh nghiêm túc cấm dục, nhưng anh cũng là người đàn ông bình thường tràn đầy tinh lực, là độ tuổi thể lực dồi dào.
Chỉ trong vài giây, xấu hổ đến nỗi đầu óc như chết máy. Cô xoay người lại với tốc độ ốc sên, một chân bước qua cửa, chuẩn bị đánh bài chuồn.
Đột nhiên, chắc đã giải quyết xong nên người bên trong thở dốc một hơi rồi dừng lại, giống như thắng xe. Sau đó, không nhịn được rên rỉ hai tiếng. Cố Văn Tư hoảng hốt đứng không vững, tay đụng vào cánh cửa bên cạnh phát ra tiếng động lớn, "Cạch cạch."
Hỏng bét, chết rồi.
"Văn Tư?" Phía sau vang lên giọng nói bất ngờ, do vừa làm xong chuyện ấy nên giọng anh hơi khàn, như con sư tử vừa tỉnh ngủ.
Cố Văn Tư như con mèo bị túm cổ, lông trên người dựng hết lên, "Tôi tôi tôi..."
"Tôi đi lấy dây sạc, tôi không nghe thấy gì hết! "
Rồi cái bóng di chuyển, cánh cửa mở ra, một luồng hơi nóng thoát ra ngoài.
"Tôi vừa mới vào, chưa tới hai giây đâu... Ừ đúng, chỉ mới hai giây thôi." Cô đổ mồ hôi nhễ nhại, tự biện hộ cho mình, ai ngờ càng nói càng đen.
"Lần sau có muốn nhìn, cứ bước thẳng vào, không cần trốn ở bên ngoài đâu."
"Còn nữa, tôi không chỉ có hai giây."
Cố Văn Tư: ∑ ( ° 口 °) What!!!
Không phải... Ai gặp phải chuyện này đều im lặng coi như không thấy gì hết sao? Mọi người hơi xấu hổ một lát rồi thôi.
Bây giờ là do cô xuất hiện ảo giác hay do đầu óc Du Việt bị cửa kẹp?
"Ha ha..." Cố Văn Tư cười gượng hai tiếng, "Nhìn cái gì, xem pháo hoa à?"
"Đúng vậy." Anh trần trụi nửa người bước đến, phía dưới là chiếc quần ngủ lỏng lẻo, anh tùy tiện dùng một tay cầm khăn lông xoa đầu, tóc rối tung che khuất đôi mắt, "Ừ, xem pháo hoa."
Cố Văn Tư không kiềm được quét mắt nhìn từ xương quai xanh dài xuống vòng eo hẹp gầy. Chiếc quần bên ngoài rất lỏng lẻo, lộ ra đường nhân ngư tuyệt vời và mép quần lót màu đen nổi bật kia...
Không phải bình thường loại tình huống này hay quấn khăn tắm bước ra sao, Cố Văn Tư thầm nghĩ.
Không đúng... Vấn đề không phải quấn khăn tắm mà là thái độ của anh?
"Không vui chút nào hết, Du Việt." Cô mím môi, trên mặt người đàn ông đối diện chẳng có chút ý cười.
Anh mím môi một cái, "Đúng vậy, không vui."
Sau đó Cố Văn Tư chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ vì sao cửa hàng Green Tree Bakery lại đóng cửa, trong đầu cô chỉ toàn là chuyện: Đừng có đoán tâm tư của người cùng chung sống/bạn trai thuê/chồng giả.
Hai người cứ bối rối đến tối và hai bên đồng sàng dị mộng*.
(*) Nghĩa đen: Cùng nằm một giường mà giấc mơ khác nhau.
Nghĩa bóng: Sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng.
Trong căn phòng tối thui chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng rọi từ ô cửa sổ. Du Việt đang nằm ngửa, lắng nghe hơi thở đều đều của người nằm bên cạnh.
Hai người cách nhau rất xa, cô nghiêng người nằm cạnh mép giường, chính giữa là con chó bông dài, đè chặt góc chăn của cô, tránh anh như tránh thú dữ.
Quay mặt sang một bên, con chó bông kia kiên quyết chiếm chiếc giường nhỏ của Cố Văn Tư. Du Việt cảm thấy nó có một đôi mắt như con cá chết lại làm rất anh tức giận. Anh dứt khoát ngồi dậy, một tay chống trên giường, vươn tay định ôm cô lại.
Vừa mới động đậy Cố Văn Tư bỗng co rúm, không mở mắt nói chuyện chỉ kéo chăn vùi đầu vào sâu bên trong, giống một con thú nhỏ.
Cô chưa ngủ, Du Việt bình tĩnh nhìn một lát rồi nằm xuống, anh xem Cố Văn Tư cuộn người thành cục, mới nhìn là biết giả bộ ngủ.
Điều này có nghĩa là, trên thực tế trong lòng cô cũng nghĩ đến anh. Anh làm tâm trí cô không yên.
Hôm sau, lúc Du Việt thức dậy, không còn thấy bóng dáng cô cạnh mép giường. Anh ném con chó chướng mắt kia vào phòng ngủ phụ, sau đó anh thấy tờ giấy ghi chú dán trên bồn tắm.
[Tôi đi mua bột mì, không cần đến đón tôi!]
Du Việt chăm chú nhìn tờ giấy đó một lút, cảm thấy từng nét bút đều đáng yêu quá đi mất, không nén nổi mỉm cười.
Tạm tha cho em.
Cố Văn Tư ở bên kia hắt xì, cảm giác có người vừa nhắc mình sau lưng, cô đẩy chiếc xe đẩy siêu thị, dạo quanh một vòng.
Anh mua nhu yếu phẩm rất nhiều, thật ra chỉ toàn cho mình cô dùng. Dù bất kể người nào cũng chẳng ai mang một lần ba đôi dép lê, chỗ váy ngủ kia có khi mặc đến tận thế vận hội Olympic mùa tiếp theo ở Bắc Kinh mất.
"Giấy vệ sinh đại hạ giá đây. 13 quyển Túy thanh phong đặt biệt giảm giá, đặt biệt giảm giá!"
Cố Văn Tư: Sẵn tiện mua khăn giấy nữa.
"Bột giặt Black Moon 1 kg giá mười tệ đây!"
Thật ra cô vô tình hòa nhập vào cuộc sống của anh cũng thích nghi với cách sinh hoạt thế này.
Ban đầu cô cứ tưởng trong nhà của tổng giám đốc Bách Hóa Mật Tư ít nhiều cũng có vài người giúp việc hoặc bảo mẫu. Ai ngờ ngoại trừ người giúp việc một tuần tới dọn dẹp phòng ốc hai lần, còn việc giặt giũ thông thường đều do Du Việt làm cả.
Bộ dáng khi anh cởi tây trang kiểu suit và mặc tạp dề, chắc chưa ai từng thấy.
Trong lòng thoáng thấy kỳ diệu, Cố Văn Tư ngồi xổm lựa bột mì," Gluten thấp, gluten thấp..."
Lúc này, một đôi tình nhân trò chuyện rôm rả đi ngang qua, đôi chân của người phụ nữ không cẩn thận va vào cô rồi xin lỗi một câu có lệ. Cố Văn Tư không để ý, khi người phụ nữ kia cúi xuống thấy cô thì đột nhiên dừng lại.
"Cố Văn Tư, là cậu ư?"
Người đang ngồi xổm hơi sửng sốt, cô từ từ ngẩng đầu, người phụ nữ trước mặt không thay đổi nhiều, chỉ ăn diện đẹp hơn trước, "Bí thư chi đoàn?"
Người này tên Lưu Danh Mỹ trong ban bí thư chi đoàn thời cấp ba, là người quen cũ của cô và Du Việt.
"Cậu còn vẫn còn nhớ mình nữa." Lưu Danh Mỹ kéo cô đứng lên, "Ban nãy có đá trúng cậu không, xin lỗi cậu nhiều nhé." Nói rồi, đôi mắt cô ta giống tia laser quét từ đầu đến chân của cô.
1. Da mặt tự nhiên, trạng thái da năm sao, không bết dùng loại mỹ phẩm nào (Hàng của Du tổng bán) chắc đi làm công nghệ sóng siêu âm.
(*) Sóng siêu âm đã được ứng dụng từ lâu ở nhiều lĩnh vực, trong đó phải kể đến ứng dụng trong thẩm mỹ y khoa không chỉ nhờ hiệu quả vượt trội mà còn độ an toàn cao. Công nghệ dùng sóng siêu âm đẩy tinh chất dưỡng ẩm vào da, kích thích phục hồi sản sinh collagen, mang lại cho bạn làn da căng bóng giảm vết nhăn li ti trên mặt.
2. Tóc mượt mà óng ánh, chăm sóc đúng cách, có thể thấy chắc chắn hay đi tìm nhân viên dưỡng tóc. (Hàng của Du tổng bán)
3. Quần áo đơn giản nhưng chất liệu tốt, không rõ nhãn hiệu. (Mẹ Tiết tự may)
4. Đôi giày là giày thông thường... À không phải, là hiệu Tod"s! (Du tổng mua)
"Cậu về nước khi nào thế? Mình nghe nói công việc cậu cũng khá thuận lợi. Làm đầu bếp chính tại nhà hàng Michelin 3 sao đúng không?" Sau khi dò xét từ trên xuống, Lưu Danh Mỹ nghĩ chắc Cố Văn Tư giàu ngầm. Bỗng nhiên cảm thấy không nhìn ra được nhãn hiệu cô đang mặc, có lẽ là đồ tự đặc may riêng phải tốn rất nhiều tiền.
"Tôi mới về nước mấy tháng trước do có chút chuyện riêng, giờ thì về định cư luôn."
Cô nói thế, người đàn ông cạnh bí thư chi đoàn mắt sáng rực, như tia X - quang rọi quanh người cô. Lưu Danh Mỹ phát hiện, dùng khuỷu tay thúc mạnh vào eo anh ta khiến anh ta không thẳng người nổi.
"Thế này đi, Văn Tư, chúng ta đã lâu không gặp rồi, thanh toán hóa đơn xong thì đến quán cà phê cạnh siêu thị ngồi được không." Lưu Danh Mỹ nắm chặt tay cô, lắc qua lại, Cố Văn Tư cũng không tiện từ chối.
"Bạn trai cậu không đi cùng à?" Người đàn ông nói vài câu với Lưu Danh Mỹ rồi đi mất, trước khi đi còn quay lại nhìn một cái.
Cô ta xua tay, "Không phải là bạn trai đâu, chỉ là bạn bè chơi cùng thôi."
Rồi lại hâm mộ nhìn cô, "Cậu lợi hại quá mà, cậu ở nước ngoài lâu thế chắc có quan hệ đặc biệt với vài người nước ngoài đúng không."
"Cũng tạm, thật ra mọi người đều là người dân thường." Cố Văn Tư đáp lời, còn cái người cô thuê nằm chung giường kia thì không phải người thường, phải trừ ra.
Tròng mắt Lưu Danh Mỹ lóe lên, chớp chớp đôi mắt trang điểm tinh tế, "Vậy giờ cậu làm gì, vẫn còn làm công việc cũ sao?"
Cố Văn Tư gật đầu, "Đúng vậy."
Cô ta đảo ánh mắt dò xét khắp mặt cô, ừ một tiếng dài.
"Trùng hợp thật, hôm nay lại gặp cậu, tuần sau chúng mình định tổ chức buổi tụ họp bạn cấp ba, đến lúc đó mình gọi cậu nhé."
Cố Văn Tư nghe nói, bạn bè cũ họp mặt sau nhiều năm, thật ra là cuộc thảo luận về lương bổng được ngụy trang dưới danh nghĩa buổi họp lớp. Những người có sự nghiệp lớn chắc không phải mấy nhân vật ngày trước làm mưa làm gió trong trường, hẳn sẽ có một thế hệ xưng bá mới xuất hiện.
Gió trời nổi lên, đàn ông phất sự nghiệp, phụ nữ lo cho chồng con, lo nhà lo cửa, phong thủy thay đổi liên tục, ai cũng chẳng giống nhau.
Từ khi tốt nghiệp cấp ba, cô chưa từng liên lạc với đám bạn cũ, bây giờ người duy nhất cô liên lạc lại là người chồng giả Du Việt, cứ thấy sao sao ấy.
"Nhất định phải tới đó." Vì Lưu Danh Mỹ hỏi xác nhận nên Cố Văn Tư đành phải gật đầu đồng ý.
Lúc rời khỏi quán cà phê, cô hơi hoảng loạn suốt cả quãng đường, về đến nhà khi nào cũng không biết.
"Còn bột mì đâu?" Du Việt thấy hai tay cô trống trơn.
Ấy quên mất, Cố Văn Tư đập vào ót mình một cái, "Nặng quá nên tôi bảo siêu thị mang về nhà ba mẹ rồi."
"Ừ." Anh nhìn biểu cảm trên mặt cô, xoay người bước qua một bên, không khí xung quanh rất xấu hổ.
"Hai ngày nửa tôi sẽ đi công tác ở Thăng Thành, khoảng mười ngày mới về."
"Vậy... Chú ý an toàn nha." Anh dừng lại phía sau, cũng không nói gì.
Cố Văn Tư bỗng dưng nghĩ, hai người tạm thời bình tĩnh suy nghĩ cũng tốt. Cô sợ Du Việt bẻ lái quá nhanh làm cô không khống chế được phương hướng, như chiếc ca nô va vào núi băng, cô đã đoán trước được kết quả của bọn họ rồi.
Sau đó mọi chuyện diễn ra bình thường, cô không định nói chuyện kia với anh.
Một tuần sau, quả nhiên Lưu Danh Mỹ tới tìm cô.
Bình luận facebook