Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Anh biết em đang nhìn anh
Edit: Tím
Beta: TH
"Ban giám khảo hiện đang đánh giá món bánh phô mai que."
Mọi người hồi hộp chờ đợi, ngoại trừ chính bản thân Cố Văn Tư ra thì những đầu bếp khác thậm chí còn căng thẳng hơn cô.
Tiếng trống vang lên tổng cộng ba lần và số điểm cuối cùng cũng hiện trên màn hình lớn: "Điểm trung bình cuối cùng là 9,2 điểm!"
Dưới khán đài, đám người Lý Ngọc Giang cùng Tiểu Hồng ngay lập tức reo hò, vung những chiếc cầu hoa trong tay. Ngược lại với bọn họ, biểu cảm của cổ động viên những thí sinh khác rất khó coi.
Những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn trên trán Vương Quân, gã siết chặt tay: Không sao cả, cô ta trả lời câu hỏi chậm như vậy, điểm số trong vòng đầu tiên chắc chắn không tốt bằng mình nên không thể dựa vào điểm trung bình của vòng thứ nhất để phân thắng bại.
Cứ liên tục như vậy, món ăn của của cả mười người đều đã được đánh giá, ban giám khảo cứ như vừa được giải thoát.
Có người trở nên xanh xao, "Tôi cảm thấy tôi sẽ không bao giờ... Nghĩ đến chuyện trở thành giám khảo nữa."
Lại có người sớm buồn nôn, "Tôi thà quay lại đài truyền hình để làm thêm giờ còn hơn."
Người dẫn chương trình thấy rằng tình hình không ổn liền nhanh chóng để đài truyền hình chèn quảng cáo vào. Tiếng nhạc vui vẻ cất lên, các nhân viên ngay lập tức lên sân khấu để dọn dẹp ổn thỏa những thứ lộn xộn. Không lâu sau, Tiểu Tử lại một lần nữa ra sân khấu, dẫn theo mười người đã thay trang trang phục đầu bếp sạch sẽ đứng giữa sân khấu lớn, "Cảm ơn [bột ngọt Aji-no-moto] đã tài trợ cho chương trình này: Hương vị bột ngọt nguyên chất tốt nhất hiện nay."
"Tôi tin rằng sau khi thưởng thức tài nghệ của mười đầu bếp, ban giám khảo đã có một đáp án hài lòng nhất, vì vậy tôi sẽ công bố kết quả!"
"Món tráng miệng được xếp hạng nhất trong cuộc thi chính là trùm một nhãn hiệu lâu đời - đầu bếp Thôi của khách sạn Đêm Trắng, tháp trái cây của ông đã nhận được số điểm rất cao là 9,5."
"Vị trí thứ hai chính là một đối thủ đáng gờm*. Xin chúc mừng đầu bếp mới của chúng ta, đầu bếp xinh đẹp Cố Văn Tư đến từ "Một món ăn, cả tấm lòng" và cô ấy đã nhận được số điểm là 9,2."
(*) Nguyên gốc trong raw là "hắc mã" (黑馬): Kiểu người có tài nhưng giấu nghề, lúc bộc lộ ra khiến người ta bất ngờ, nhân tố bí ẩn gây sửng sốt.
Từng điểm số được công bố, tâm trạng của mọi người dần trở nên chán nản, vị trí thứ nhất và thứ hai đã bỏ xa các thí sinh còn lại. Người nhìn về phía Cố Văn Tư với ánh mắt thăm dò ngày càng nhiều. Vương Quân nghe mình được có 6,2 điểm thì vô cùng giận dữ như muốn nhảy lên, thầm nghiến răng nghiến lợi.
"Chương trình đã đến lúc cao trào, bây giờ thứ hạng của vòng thi trả lời đầu tiên sẽ được công bố, cùng với điểm thực hành sẽ là tổng điểm." Ánh đèn trên sân khấu đột nhiên mờ đi và ánh đèn pha chiếu vào người dẫn chương trình.
"Vị trí thứ mười Hạ Nhiên, cộng thêm một điểm..."
"Vị trí thứ tám Vương Quân, thêm ba điểm." Vương Quân lập tức trợn tròn mắt. Gã tự thừa nhận rằng mình thi viết không tốt lắm, nhưng không ngờ lại tệ đến như vậy. Nhưng cũng không ai trên sân khấu chú ý đến gã vì tất cả mọi người đều đang hồi hộp chờ đợi ba cái tên đứng đầu.
"... Vị trí thứ hai Cố Văn Tư, chín điểm, vị trí thứ nhất Thôi Thuận Lượng, mười điểm!"
"Vì vậy, trong vòng đầu tiên của Vua đầu bếp tranh tài, 5 trong 10 nhóm tráng miệng chiến thắng là..." Nhân viên phụ trách âm thanh khuếch đại âm thanh của trống, người dẫn chương trình Tiểu Tử mỉm cười và chỉ vào màn hình lớn, trên đó xuất hiện năm cái tên: "Lý Bách 12 điểm, Tiền Gia Mạnh 15 điểm, Tôn Vượt Qua 16,1 điểm và Thôi Thuận Lượng 19,5 điểm. "
"Cố Văn Tư, 18,2 điểm!"
Tiếng vỗ tay vang lên, Tiểu Hồng kích động chạy lên sân khấu và ôm chầm lấy Cố Văn Tư, ba người Lý Ngọc Giang cũng mang một bó hoa lên. Cố Văn Tư ngượng ngùng nhận lấy, "Chúc mừng em, Văn Tư!" "
Cô vô tình liếc nhìn về phía ghế giám khảo. Du Việt vừa vỗ tay vừa cười nhìn cô, không hề tỏ ra ngạc nhiên.
"Nhất định là có âm mưu!"
Không biết là ai đã hét lên, toàn trường quay đột nhiên im lặng cũng như tiếng nhạc dừng đột ngột.
"Tuyệt đối không thể như vậy được, cô ta là người trả lời câu hỏi chậm nhất, làm sao có thể... Làm sao cô ta có thể xếp thứ hai được! Đầu bếp Thôi làm 15 câu hỏi, tôi cũng làm 15 câu hỏi, làm sao có thể sai nhiều như thế chứ!"
"Hơn nữa, chương trình của các người là gian lận!" Vương Quân lớn tiếng kêu lên, Tiểu Tử nháy mắt về phía khán đài, nhưng đạo diễn lại không để ý, quay camera lại nhắm thẳng vào gã.
Họ thấy vẻ mặt của Vương Quân, giống như đã tính sẵn trong lòng: "Cô ta vốn dĩ là người quen của chủ tịch của Bách hóa Mật Tư, vừa rồi hai người còn liếc mắt đưa tình chứng tỏ quan hệ cũng không tệ. Anh ta là giám khảo nên đã cho Cố Văn Tư điểm cao hết lần này đến lần khác thì chắc chắn điểm trung bình của cô ấy sẽ được kéo lên. Đây không phải là gian lận thì là cái gì đây! "
Mọi người trên sân khấu không nói gì, nhưng khán giả ở dưới lại bàn luận sôi nổi. Đám người Lý Ngọc Giang biết nội tình nên lúc này có hơi xấu hổ nhìn xung quanh. Người dẫn chương trình Tiểu Tử đột nhiên đi về phía trước ra hiệu, "Phiền đạo diễn công bố điểm của ban giám khảo."
Theo đó, tên của ba mươi vị giám khảo ngay lập tức được hiển thị trên màn hình lớn. Đối với điểm của Cố Văn Tư, 80% trong số họ đều cho trên 9 điểm, nhưng cao nhất không phải từ tay Du Việt.
"Điểm cao nhất 9.8 là của tôi. Cậu có ý kiến gì không?" Chuyên gia phê bình ẩm thực cự kì khó tính - Cherry, giẫm giày cao gót bước ra, khiêu khích nhìn Vương Quân từ trên xuống dưới: "Chỉ cần cô ấy làm vừa ý đầu lưỡi của chúng tôi, điểm số này cũng không là gì to tát cả."
"Còn tại sao Du tổng chỉ cho 9,2 điểm..." Mọi người nhìn qua.
Du Việt thản nhiên nhìn Cố Văn Tư, "Cô ấy vẫn chưa thể hiện hết năng lực của mình." Nói trong nói ngoài, chính là thừa nhận hai bọn họ có quen biết.
Các giám khảo còn lại cũng dồn dập cho rằng việc chấm điểm là hoàn toàn tự nguyện. Trong khi khán giả còn xì xào bàn luận, người dẫn chương trình đột nhiên phá vỡ sự lúng túng: "Tiếp đến, đạo diễn sẽ giúp tôi công bố đáp án của bài thi."
Lần này, mọi người không còn gì để tranh cãi nữa. Bởi vì ngay lúc này, đề thi vòng một và bài thi của Cố Văn Tư được đặt cạnh nhau, có thể thấy rõ ràng chữ viết chi chít và dày đặc của cô.
"Quả thật, câu trả lời rất đầy đủ." Đầu bếp Thôi, người được trao huy chương vàng gật đầu khen ngợi, lần này Vương Quân càng không nói nên lời.
Hiển nhiên đạo diễn vẫn còn cảm thấy chương trình chưa đủ phấn khích, bèn đổ dầu vào lửa, công bố bài thi của Vương Quân ngay bên cạnh. Khán giả lại một lần nữa bùng nổ.
"Để trống nhiều thật đó, chỉ điền có hai ba câu, tên này nghĩ mình đang làm toán chắc? Thật buồn cười."
"Ha ha, cái câu có đáp án là chocolate đen và chocolate trắng đến tôi còn viết được đó."
"Đúng là không có so sánh thì không có tổn thương."
Du Việt thờ ơ nhìn Vương Quân đang sa sầm mặt. Rõ ràng, đạo diễn đang dùng gã để thu hút lượt xem, bởi vì những gì khán giả thích xem là tình huống giống như vậy.
Sau đó, những bông hoa và tiếng vỗ tay đều nước chảy thành sông. Khi Cố Văn Tư bước ra khỏi sân khấu, cô vẫn còn cảm thấy có hơi chút không phản ứng kịp.
"Đi nào, chúng ta đi uống một chén!"
"Tôi mời khách!"
Trần Canh và Tiểu Hồng hoan hô, ngay cả người ít nói như Tần Ban cũng rất vui vẻ. Họ vây quanh Cố Văn Tư, nói chuyện không ngừng, thậm chí còn nghĩ xong luôn cả hộp bánh cho tiệm.
"Đầu bếp Lý, tôi có hơi mệt, hay mọi người cứ đi ăn cùng nhau đi." Cố Văn Tư đột ngột dừng lại.
"Văn Tư, chị có ổn không?" Tiểu Hồng kéo tay cô nhìn xung quanh.
Lý Ngọc Giang lại không nói gì: "Được rồi, để cô bình tĩnh lại vậy." Sau đó kéo đám người vẫn đang nói chuyện rời đi.
Chẳng mấy chốc con đường đã yên tĩnh trở lại. Sau một ngày dài ghi hình, bây giờ cô mới cảm thấy chân tay mệt mỏi, đi bộ có chút chậm nên nhanh chóng bị người phía sau bắt kịp.
Cô đạp lên cái bóng của anh, từng bước từng bước nhưng mãi vẫn không hết: "Sao anh lại đến đây làm giám khảo?" Cố Văn Tư không đầu không đuôi hỏi.
"Bởi vì anh muốn là người đầu tiên nhìn thấy em chiến thắng." Du Việt theo sau lưng cô, cái bóng vừa vặn ở ngay dưới chân cô.
"Sao anh biết tôi sẽ giành chiến thắng?"
"Bởi vì anh thích em."
"..."
"Anh, anh không thể cứ nói đùa như thế này được." Cố Văn Tư quay đầu tức giận trừng anh một cái, trước kia không cảm thấy, nhưng bây giờ da mặt người này càng ngày càng dày.
Mặt Du Việt vẫn tỉnh bơ, nhét hai tay vào túi quần, nhấc chân dài đi theo sau cô một cách dễ dàng, "Anh không nói đùa."
"Người chọn đồ ăn thì yêu cầu món ăn đó phải ngon, người chọn quần áo lại đòi hỏi nó phải đẹp. Tất cả mọi thứ đều có những sự lựa chọn khác nhau, nhưng em thì lại khác. Em là người giỏi nhất nên không cần phải chọn."
Anh nói rất hợp tình hợp lý, dường như đang tỏ tình với cô vậy.
Mặt Cố Văn Tư đỏ bừng, liền bước nhanh hơn. Nếu có thể, cô sẽ chạy thật nhanh, thật xa để không phải nhìn thấy người này nữa.
Cho đến khi thấy tấm biển của ngôi nhà cũ gần nhà cô mới bình tĩnh trở lại. Bỗng chốc cô quay lại lườm anh, "Tôi phải về rồi, gặp lại anh sau!" Không đợi Du Việt trả lời, Cố Văn Tư lao vào nhà nhanh như một cơn gió.
Trong lòng cô hoảng hốt tựa như cây đuốc đang cháy, cô vọt một hơi tới tầng bốn rồi lặng lẽ dừng lại ở góc hành lang rẽ nhìn xuống dưới, thấy người kia vẫn còn đứng đó.
Du Việt tựa vào gốc cây nhìn di động. Anh đang mặc áo sơ mi hiệu Swenven, mái tóc bị gió thổi tung có chút lộn xộn, Cố Văn Tư đang lén lút đứng bên cửa sổ để nhìn anh thì đột nhiên điện thoại trong túi rung lên một tiếng, thế là cô lấy ra nhìn.
"Anh biết em đang nhìn anh".
"!!!"
Cố Văn Tư ló đầu ra ngoài như phản xạ có điều kiện, chỉ thấy anh đang thực sự nhìn lên, bắt gặp động tác của cô, đôi mắt mang ý cười hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng lúc bình thường.
Trái tim cô thình thịch thình thịch, nhảy loạn trong lồng ngực, quay đầu lại chạy như bay lên cầu thang. "Người này rốt cuộc bị cái gì thế không biết!"
"Vua đầu bếp tranh tài" là một chương trình quy mô lớn được phát sóng bởi đài truyền hình quốc gia. Mặc dù đang trong giai đoạn sơ bộ, chương trình đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của người dân địa phương khi được phát sóng.
Mặc dù ba Cố và mẹ Tiết vẫn mở nhà hằng ngày, nhưng không ai có tâm tư để nấu ăn cả. Hai người cùng ngồi trong sảnh cùng xem truyền hình trực tiếp với khách nhưng cũng không ai phàn nàn, ngược lại tất cả mọi người còn ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn vào TV, còn có vẻ hồi hộp hơn cả chủ quán.
Cho đến lúc chạng vạng tối, chương trình đã được chiếu cả nửa ngày, những người ngồi bên cạnh luôn chỉ thốt mấy câu ngạc nhiên và mừng rỡ như "con gái tôi/người này tôi quen này/tôi hay đến ăn cơm của chủ tiệm có con gái được lên TV này nè" rồi dần bình tĩnh lại.
"Ba mẹ, hai người đã xem đi xem lại đoạn này bốn lần rồi đó." Cố Văn Tư im lặng đi ra thì thấy hai ông bà đang lần lượt ngồi trên sofa, thích thú nhìn chằm chằm vào TV.
"Ai bảo con gái của chúng ta ngầu như vậy chứ, ngay cái lúc kết quả cuối cùng được tiết lộ ấy!" Hình như mẹ Tiết vẫn chưa thỏa mãn.
Ba Cố quay lại nhìn cô, "Ba định sẽ liên hệ để làm một cuốn băng video truyền lại cho đời sau."
"Cái gì mà còn video nữa ba... Bây giờ là thời đại nào rồi? Chỉ lên mạng cần tải xuống là được mà." Trán Cố Văn Tư đầy vạch đen.
Cô nhìn mẹ Tiết nhấn điều khiển từ xa một lần nữa, người dẫn chương trình trong TV nói đi nói lại: "Tiếp theo xin được công bố... Vị trí thứ hai là, Cố Văn Tư!"
"Giỏi quá đi ~ ~" Tiếng vỗ tay của hai ông bà vang lên lần thứ hai, Cố Văn Tư đếm, là lần thứ tư rồi
Beta: TH
"Ban giám khảo hiện đang đánh giá món bánh phô mai que."
Mọi người hồi hộp chờ đợi, ngoại trừ chính bản thân Cố Văn Tư ra thì những đầu bếp khác thậm chí còn căng thẳng hơn cô.
Tiếng trống vang lên tổng cộng ba lần và số điểm cuối cùng cũng hiện trên màn hình lớn: "Điểm trung bình cuối cùng là 9,2 điểm!"
Dưới khán đài, đám người Lý Ngọc Giang cùng Tiểu Hồng ngay lập tức reo hò, vung những chiếc cầu hoa trong tay. Ngược lại với bọn họ, biểu cảm của cổ động viên những thí sinh khác rất khó coi.
Những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn trên trán Vương Quân, gã siết chặt tay: Không sao cả, cô ta trả lời câu hỏi chậm như vậy, điểm số trong vòng đầu tiên chắc chắn không tốt bằng mình nên không thể dựa vào điểm trung bình của vòng thứ nhất để phân thắng bại.
Cứ liên tục như vậy, món ăn của của cả mười người đều đã được đánh giá, ban giám khảo cứ như vừa được giải thoát.
Có người trở nên xanh xao, "Tôi cảm thấy tôi sẽ không bao giờ... Nghĩ đến chuyện trở thành giám khảo nữa."
Lại có người sớm buồn nôn, "Tôi thà quay lại đài truyền hình để làm thêm giờ còn hơn."
Người dẫn chương trình thấy rằng tình hình không ổn liền nhanh chóng để đài truyền hình chèn quảng cáo vào. Tiếng nhạc vui vẻ cất lên, các nhân viên ngay lập tức lên sân khấu để dọn dẹp ổn thỏa những thứ lộn xộn. Không lâu sau, Tiểu Tử lại một lần nữa ra sân khấu, dẫn theo mười người đã thay trang trang phục đầu bếp sạch sẽ đứng giữa sân khấu lớn, "Cảm ơn [bột ngọt Aji-no-moto] đã tài trợ cho chương trình này: Hương vị bột ngọt nguyên chất tốt nhất hiện nay."
"Tôi tin rằng sau khi thưởng thức tài nghệ của mười đầu bếp, ban giám khảo đã có một đáp án hài lòng nhất, vì vậy tôi sẽ công bố kết quả!"
"Món tráng miệng được xếp hạng nhất trong cuộc thi chính là trùm một nhãn hiệu lâu đời - đầu bếp Thôi của khách sạn Đêm Trắng, tháp trái cây của ông đã nhận được số điểm rất cao là 9,5."
"Vị trí thứ hai chính là một đối thủ đáng gờm*. Xin chúc mừng đầu bếp mới của chúng ta, đầu bếp xinh đẹp Cố Văn Tư đến từ "Một món ăn, cả tấm lòng" và cô ấy đã nhận được số điểm là 9,2."
(*) Nguyên gốc trong raw là "hắc mã" (黑馬): Kiểu người có tài nhưng giấu nghề, lúc bộc lộ ra khiến người ta bất ngờ, nhân tố bí ẩn gây sửng sốt.
Từng điểm số được công bố, tâm trạng của mọi người dần trở nên chán nản, vị trí thứ nhất và thứ hai đã bỏ xa các thí sinh còn lại. Người nhìn về phía Cố Văn Tư với ánh mắt thăm dò ngày càng nhiều. Vương Quân nghe mình được có 6,2 điểm thì vô cùng giận dữ như muốn nhảy lên, thầm nghiến răng nghiến lợi.
"Chương trình đã đến lúc cao trào, bây giờ thứ hạng của vòng thi trả lời đầu tiên sẽ được công bố, cùng với điểm thực hành sẽ là tổng điểm." Ánh đèn trên sân khấu đột nhiên mờ đi và ánh đèn pha chiếu vào người dẫn chương trình.
"Vị trí thứ mười Hạ Nhiên, cộng thêm một điểm..."
"Vị trí thứ tám Vương Quân, thêm ba điểm." Vương Quân lập tức trợn tròn mắt. Gã tự thừa nhận rằng mình thi viết không tốt lắm, nhưng không ngờ lại tệ đến như vậy. Nhưng cũng không ai trên sân khấu chú ý đến gã vì tất cả mọi người đều đang hồi hộp chờ đợi ba cái tên đứng đầu.
"... Vị trí thứ hai Cố Văn Tư, chín điểm, vị trí thứ nhất Thôi Thuận Lượng, mười điểm!"
"Vì vậy, trong vòng đầu tiên của Vua đầu bếp tranh tài, 5 trong 10 nhóm tráng miệng chiến thắng là..." Nhân viên phụ trách âm thanh khuếch đại âm thanh của trống, người dẫn chương trình Tiểu Tử mỉm cười và chỉ vào màn hình lớn, trên đó xuất hiện năm cái tên: "Lý Bách 12 điểm, Tiền Gia Mạnh 15 điểm, Tôn Vượt Qua 16,1 điểm và Thôi Thuận Lượng 19,5 điểm. "
"Cố Văn Tư, 18,2 điểm!"
Tiếng vỗ tay vang lên, Tiểu Hồng kích động chạy lên sân khấu và ôm chầm lấy Cố Văn Tư, ba người Lý Ngọc Giang cũng mang một bó hoa lên. Cố Văn Tư ngượng ngùng nhận lấy, "Chúc mừng em, Văn Tư!" "
Cô vô tình liếc nhìn về phía ghế giám khảo. Du Việt vừa vỗ tay vừa cười nhìn cô, không hề tỏ ra ngạc nhiên.
"Nhất định là có âm mưu!"
Không biết là ai đã hét lên, toàn trường quay đột nhiên im lặng cũng như tiếng nhạc dừng đột ngột.
"Tuyệt đối không thể như vậy được, cô ta là người trả lời câu hỏi chậm nhất, làm sao có thể... Làm sao cô ta có thể xếp thứ hai được! Đầu bếp Thôi làm 15 câu hỏi, tôi cũng làm 15 câu hỏi, làm sao có thể sai nhiều như thế chứ!"
"Hơn nữa, chương trình của các người là gian lận!" Vương Quân lớn tiếng kêu lên, Tiểu Tử nháy mắt về phía khán đài, nhưng đạo diễn lại không để ý, quay camera lại nhắm thẳng vào gã.
Họ thấy vẻ mặt của Vương Quân, giống như đã tính sẵn trong lòng: "Cô ta vốn dĩ là người quen của chủ tịch của Bách hóa Mật Tư, vừa rồi hai người còn liếc mắt đưa tình chứng tỏ quan hệ cũng không tệ. Anh ta là giám khảo nên đã cho Cố Văn Tư điểm cao hết lần này đến lần khác thì chắc chắn điểm trung bình của cô ấy sẽ được kéo lên. Đây không phải là gian lận thì là cái gì đây! "
Mọi người trên sân khấu không nói gì, nhưng khán giả ở dưới lại bàn luận sôi nổi. Đám người Lý Ngọc Giang biết nội tình nên lúc này có hơi xấu hổ nhìn xung quanh. Người dẫn chương trình Tiểu Tử đột nhiên đi về phía trước ra hiệu, "Phiền đạo diễn công bố điểm của ban giám khảo."
Theo đó, tên của ba mươi vị giám khảo ngay lập tức được hiển thị trên màn hình lớn. Đối với điểm của Cố Văn Tư, 80% trong số họ đều cho trên 9 điểm, nhưng cao nhất không phải từ tay Du Việt.
"Điểm cao nhất 9.8 là của tôi. Cậu có ý kiến gì không?" Chuyên gia phê bình ẩm thực cự kì khó tính - Cherry, giẫm giày cao gót bước ra, khiêu khích nhìn Vương Quân từ trên xuống dưới: "Chỉ cần cô ấy làm vừa ý đầu lưỡi của chúng tôi, điểm số này cũng không là gì to tát cả."
"Còn tại sao Du tổng chỉ cho 9,2 điểm..." Mọi người nhìn qua.
Du Việt thản nhiên nhìn Cố Văn Tư, "Cô ấy vẫn chưa thể hiện hết năng lực của mình." Nói trong nói ngoài, chính là thừa nhận hai bọn họ có quen biết.
Các giám khảo còn lại cũng dồn dập cho rằng việc chấm điểm là hoàn toàn tự nguyện. Trong khi khán giả còn xì xào bàn luận, người dẫn chương trình đột nhiên phá vỡ sự lúng túng: "Tiếp đến, đạo diễn sẽ giúp tôi công bố đáp án của bài thi."
Lần này, mọi người không còn gì để tranh cãi nữa. Bởi vì ngay lúc này, đề thi vòng một và bài thi của Cố Văn Tư được đặt cạnh nhau, có thể thấy rõ ràng chữ viết chi chít và dày đặc của cô.
"Quả thật, câu trả lời rất đầy đủ." Đầu bếp Thôi, người được trao huy chương vàng gật đầu khen ngợi, lần này Vương Quân càng không nói nên lời.
Hiển nhiên đạo diễn vẫn còn cảm thấy chương trình chưa đủ phấn khích, bèn đổ dầu vào lửa, công bố bài thi của Vương Quân ngay bên cạnh. Khán giả lại một lần nữa bùng nổ.
"Để trống nhiều thật đó, chỉ điền có hai ba câu, tên này nghĩ mình đang làm toán chắc? Thật buồn cười."
"Ha ha, cái câu có đáp án là chocolate đen và chocolate trắng đến tôi còn viết được đó."
"Đúng là không có so sánh thì không có tổn thương."
Du Việt thờ ơ nhìn Vương Quân đang sa sầm mặt. Rõ ràng, đạo diễn đang dùng gã để thu hút lượt xem, bởi vì những gì khán giả thích xem là tình huống giống như vậy.
Sau đó, những bông hoa và tiếng vỗ tay đều nước chảy thành sông. Khi Cố Văn Tư bước ra khỏi sân khấu, cô vẫn còn cảm thấy có hơi chút không phản ứng kịp.
"Đi nào, chúng ta đi uống một chén!"
"Tôi mời khách!"
Trần Canh và Tiểu Hồng hoan hô, ngay cả người ít nói như Tần Ban cũng rất vui vẻ. Họ vây quanh Cố Văn Tư, nói chuyện không ngừng, thậm chí còn nghĩ xong luôn cả hộp bánh cho tiệm.
"Đầu bếp Lý, tôi có hơi mệt, hay mọi người cứ đi ăn cùng nhau đi." Cố Văn Tư đột ngột dừng lại.
"Văn Tư, chị có ổn không?" Tiểu Hồng kéo tay cô nhìn xung quanh.
Lý Ngọc Giang lại không nói gì: "Được rồi, để cô bình tĩnh lại vậy." Sau đó kéo đám người vẫn đang nói chuyện rời đi.
Chẳng mấy chốc con đường đã yên tĩnh trở lại. Sau một ngày dài ghi hình, bây giờ cô mới cảm thấy chân tay mệt mỏi, đi bộ có chút chậm nên nhanh chóng bị người phía sau bắt kịp.
Cô đạp lên cái bóng của anh, từng bước từng bước nhưng mãi vẫn không hết: "Sao anh lại đến đây làm giám khảo?" Cố Văn Tư không đầu không đuôi hỏi.
"Bởi vì anh muốn là người đầu tiên nhìn thấy em chiến thắng." Du Việt theo sau lưng cô, cái bóng vừa vặn ở ngay dưới chân cô.
"Sao anh biết tôi sẽ giành chiến thắng?"
"Bởi vì anh thích em."
"..."
"Anh, anh không thể cứ nói đùa như thế này được." Cố Văn Tư quay đầu tức giận trừng anh một cái, trước kia không cảm thấy, nhưng bây giờ da mặt người này càng ngày càng dày.
Mặt Du Việt vẫn tỉnh bơ, nhét hai tay vào túi quần, nhấc chân dài đi theo sau cô một cách dễ dàng, "Anh không nói đùa."
"Người chọn đồ ăn thì yêu cầu món ăn đó phải ngon, người chọn quần áo lại đòi hỏi nó phải đẹp. Tất cả mọi thứ đều có những sự lựa chọn khác nhau, nhưng em thì lại khác. Em là người giỏi nhất nên không cần phải chọn."
Anh nói rất hợp tình hợp lý, dường như đang tỏ tình với cô vậy.
Mặt Cố Văn Tư đỏ bừng, liền bước nhanh hơn. Nếu có thể, cô sẽ chạy thật nhanh, thật xa để không phải nhìn thấy người này nữa.
Cho đến khi thấy tấm biển của ngôi nhà cũ gần nhà cô mới bình tĩnh trở lại. Bỗng chốc cô quay lại lườm anh, "Tôi phải về rồi, gặp lại anh sau!" Không đợi Du Việt trả lời, Cố Văn Tư lao vào nhà nhanh như một cơn gió.
Trong lòng cô hoảng hốt tựa như cây đuốc đang cháy, cô vọt một hơi tới tầng bốn rồi lặng lẽ dừng lại ở góc hành lang rẽ nhìn xuống dưới, thấy người kia vẫn còn đứng đó.
Du Việt tựa vào gốc cây nhìn di động. Anh đang mặc áo sơ mi hiệu Swenven, mái tóc bị gió thổi tung có chút lộn xộn, Cố Văn Tư đang lén lút đứng bên cửa sổ để nhìn anh thì đột nhiên điện thoại trong túi rung lên một tiếng, thế là cô lấy ra nhìn.
"Anh biết em đang nhìn anh".
"!!!"
Cố Văn Tư ló đầu ra ngoài như phản xạ có điều kiện, chỉ thấy anh đang thực sự nhìn lên, bắt gặp động tác của cô, đôi mắt mang ý cười hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng lúc bình thường.
Trái tim cô thình thịch thình thịch, nhảy loạn trong lồng ngực, quay đầu lại chạy như bay lên cầu thang. "Người này rốt cuộc bị cái gì thế không biết!"
"Vua đầu bếp tranh tài" là một chương trình quy mô lớn được phát sóng bởi đài truyền hình quốc gia. Mặc dù đang trong giai đoạn sơ bộ, chương trình đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của người dân địa phương khi được phát sóng.
Mặc dù ba Cố và mẹ Tiết vẫn mở nhà hằng ngày, nhưng không ai có tâm tư để nấu ăn cả. Hai người cùng ngồi trong sảnh cùng xem truyền hình trực tiếp với khách nhưng cũng không ai phàn nàn, ngược lại tất cả mọi người còn ngồi ngay ngắn, chăm chú nhìn vào TV, còn có vẻ hồi hộp hơn cả chủ quán.
Cho đến lúc chạng vạng tối, chương trình đã được chiếu cả nửa ngày, những người ngồi bên cạnh luôn chỉ thốt mấy câu ngạc nhiên và mừng rỡ như "con gái tôi/người này tôi quen này/tôi hay đến ăn cơm của chủ tiệm có con gái được lên TV này nè" rồi dần bình tĩnh lại.
"Ba mẹ, hai người đã xem đi xem lại đoạn này bốn lần rồi đó." Cố Văn Tư im lặng đi ra thì thấy hai ông bà đang lần lượt ngồi trên sofa, thích thú nhìn chằm chằm vào TV.
"Ai bảo con gái của chúng ta ngầu như vậy chứ, ngay cái lúc kết quả cuối cùng được tiết lộ ấy!" Hình như mẹ Tiết vẫn chưa thỏa mãn.
Ba Cố quay lại nhìn cô, "Ba định sẽ liên hệ để làm một cuốn băng video truyền lại cho đời sau."
"Cái gì mà còn video nữa ba... Bây giờ là thời đại nào rồi? Chỉ lên mạng cần tải xuống là được mà." Trán Cố Văn Tư đầy vạch đen.
Cô nhìn mẹ Tiết nhấn điều khiển từ xa một lần nữa, người dẫn chương trình trong TV nói đi nói lại: "Tiếp theo xin được công bố... Vị trí thứ hai là, Cố Văn Tư!"
"Giỏi quá đi ~ ~" Tiếng vỗ tay của hai ông bà vang lên lần thứ hai, Cố Văn Tư đếm, là lần thứ tư rồi
Bình luận facebook