-
Chương 501-505
Chương 501 Huyết Tế Thú Linh (2)
"Ngươi vừa nói như vậy thì ta đây cũng nghĩ tới..."
Tiểu hoàng tử chen ngang: "Trước kia Ô Trì Quốc chúng ta giống như có phong tục được lưu truyền như này, mỗi khi đến lúc lão hoàng băng hà cần chôn cất vào tổ điện sẽ bắt yêu thú trong Thập Vạn Man Sơn, xem ra là để bố trí Huyết Tế Thú Linh ở đây!"
"Xem ra đây là cấm chế tầng thứ hai!"
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, sau đó quay qua hỏi tiểu hoàng tử: "Thực lực của những con yêu thú này ở bậc nào?
Tiểu hoàng tử suy nghĩ một chốc, ngập ngừng nói: "Đa phần đều là yêu thú thất giai hoặc bát giai đó, nếu ta nhớ đúng thì thật giống như từng có ghi chép bắt được mãnh thú. A! Đúng rồi, quả thật có ghi chép này, Ô Trì Quốc chúng ta có một thế gia đời đời mang ơn hoàng tộc, địa vị tôn sùng, tổ tiên thế gia này từng dâng lên cho hoàng tộc Ô Trì Quốc ta một con mãnh thú!"
"Mãnh thú?"
Cả đám Phương Nguyên nghe vậy cũng thoáng lấy làm kinh hãi.
Sinh linh ở thế gian này được linh khí tẩm bổ đều có thể tu hành, thế nhưng cũng là hai phương diện.
Có một loài yêu vật dưới sự tẩm bổ của linh khí mở thần trí, nên tu hành con đường hệt như loài người, nuốt vào phun ra linh khí, kết đan Trúc Cơ, thậm chí học xong thuật biến hóa có thể biến thành hình người, đi đứng nằm ngồi tất cả đều không khác con người.
Loại yêu này chính là Yêu tinh trong miệng người thường!
Mà cấp bậc phân chia của bọn họ cũng giống ngươi tu hành như đúc: Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh.
Thế nhưng cũng có một loài hoàn toàn khác với những con yêu ma này.
Chúng nó cũng nhận được linh khí tẩm bổ, nhưng thần trí không hề tăng lên mà là sinh ra một thân thể mạnh mẽ vô song, sẽ không đi lên con đường tu hành, chỉ biết đuổi theo linh khí theo bản năng, tiếp tục lớn lên, loại yêu vật này thường vẫn sẽ giống như cũ, sinh trưởng trong núi sâu, vẫn duy trì thú tính, bởi thế loài yêu vật này người ta thường gọi là Yêu thú!
Nhưng mà thực lực yêu thú cũng có mạnh có yếu.
Người tu hành thương phân chia bọn chúng thành yêu thú từ nhất đến cửu giai, đại biểu cho thực lực càng mạnh của loại yêu thú này, thế nhưng trên yêu thú cửu giai còn có sự tồn tại khủng bố hơn, cũng không cách nao dùng hai từ Yêu thú để hình dung về bọn chúng nữa, mà là mãnh thú, tuy rằng những thú dữ này giống hệt như dã thú, chưa mở thần trí hoặc thần trí không cao nhưng cực kỳ đáng sợ.
Trong truyền thuyết yêu thú cửu giai đã có năng lực ngang hàng với tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ.
Mà mãnh thú kia thì chỉ có tu sĩ cảnh giới Kim Đan mới có thể đối phí được.
Nếu trong vùng sơn cốc này tồn tại một con mãnh thú chi linh thì....
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Phương Nguyên, ý trưng cầu hết sức rõ ràng.
Phương Nguyên nhìn xung quanh nói: "Chúng ta chỉ có thể cẩn thận một chút thôi, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng cứu mạng!"
Việc đã đến nước này đương nhiên không thể lùi bước, hơn nữa cấm chế dạng này cũng không có cách nào thôi diễn, thú linh chạy lòng vòng bên trong khu vực này không thể đoán trước hướng đi của chúng nó được, ngoài trừ việc cẩn thận hơn, cơ trí hơn thì thật sự không có cách nào khác.
"Được, ta đi trước cho!"
Quan Ngạo thấy vậy liền chủ động đi đầu, cứ vậy mà đi thẳng về phía trước.
Rồi sau đó Phương Nguyên cùng với tiểu hoàng tử đi ở giữa, khống chế đại cục, hai vị lão trận sư kia đành phải cắt đuôi đi cuối.
Vang ầm ầm!
Di thẳng về phía trước lúc này lại khác hẳn với nguy hiểm bốn phía lúc trước, lúc nào cũng sẽ gặp phải mấy con yêu thú thú linh xuất hiện, gầm rũ thảm thiết lao qua bọn họ, mà Quan Ngạo cũng không từ chối, một đường tiến về phía trước, tốt xấu gì thì hắn ta có thần lực trời sinh, lại là nhất mạch hỏa hành Trúc Cơ, đi theo đạo thuần dương, khắc chế nhưng thú linh không có thần trí lại thuộc đạo âm tà này, lại càng bổ sung sức mạnh cho Quan Ngạo.
Da phần thú linh đều trong lúc đối mặt vs Quan Ngạo đều bị hắn ta chém, ngẫu nhiên có vài con lợi hại thì Phương Nguyên kịp lúc ra tay, bên cạnh trợ giúp Quan Ngạo, chúng nó đều bị bất ngờ chém thành hai khúc, trên đường tiến vào trong cả đám người đều không xuất hiện thương vong.
Chỉ là tuy rằng tạm thời thuận lợi nhưng trong lòng mọi ngươi đều trĩu nặng.
Bọn họ cùng nhau đi cả con đường, thấy thú linh càng ngày càng ít so với tưởng tượng của Phương Nguyên, thực lực cũng không cao lắm, nhưng vừa nghĩ đến nơi này có khả năng có một con thú linh cấp bậc mãnh thú ẩn núp thì cả đám thầm cảm thấy nặng nề, nửa câu bông đùa cũng không dám nói!
Cứ đi về phía trước như thế, hiển nhiên bọn họ đã đến gần một tế đài hắc khí thâm trầm.
Ở khoảng cách rất xa đã cảm thấy trên tế đài kia cuồn cuộn khí từ tà dị, dường như không khí nặng nề rất nhiều.
"Xôn xao!"
Vừa đến gần tế đài, thú linh vẫn đuổi theo đám người Phương Nguyên lại dường như cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ mà đáng sợ nào đó, bản thân nó dẫu không có thần trí cũng theo bản năng mà sợ hãi, đều tản đi khắp nơi, trốn ra xa!
"Tránh cũng không thoát, chuẩn bị trận ác đấu này thôi!"
Phương Nguyên thấp giọng thở dài, từ từ rót pháp lực vào trong vũ phiến ngũ sắc trong tay.
Mà mấy người khác cũng giơ đại đao lên hoặc là tế các loại pháp khí lên, từng bước một yên lặng tiến tới.
"Vút!"
Đến phía dưới tế đài, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, đột nhiên xông tới cùng một lúc.
Nhảy vọt lên không trung, pháp bảo pháp khí trong tay liền hung hăng đập xuống.
Thế nhưng vào ngay lúc này, bọn họ thấy rõ thứ trên tế đài, đồng loạt tái mặt thu tay lại.
Cả đám ngơ ngác nhìn tế đài kia, vẻ mặt đều vô cùng cổ quái: "Đây là cái quỷ gì thế?"
Chương 502 Kinh ngạc (1)
Trên đàn tế cũng không có thú linh mãnh thú gì đáng sợ...
Trên thực tế, phía trên đàn tế chỉ có con mèo trắng béo ú, đang ngủ khò khò một cách không coi ai ra gì.
Bên cạnh con mèo trắng là một con Toan Nghê to cỡ một con nghé con đang ngồi, và dùng móng vuốt của mình nhẹ nhàng xoa cái bụng dường như đã ăn no của mèo trắng đó một cách lấy lòng. Nhìn thấy có nhiều người như vậy đột nhiên xuất hiện, con Toan Nghê đó kinh ngạc, rồi nhe răng với đám người Phương Nguyên. Mà con mèo trắng đó thì chỉ mở mắt, liếc mắt nhìn bọn họ một cách lười biếng, như thể có chút phiền phức và chán ghét, rồi lại chậm rãi nằm về chỗ cũ.
Cho dù là tiểu hoàng tử, hay và hai vị trận sư cũng đều bị một màn này chấn động.
Đây là cái quỷ gì đây?
Sao trên đàn tế lại có một con mèo trắng như vậy, còn thú linh hung thú kia đâu?
Nơi này nằm trong phạm vi điện tổ của hoàng thất Ô Trì Quốc, thú linh âm tà ở khắp mọi nơi, làm thế nào mà con mèo này tới được đây?
Tại sao nó lại nằm ở nơi này?
Lẽ nào những thú linh đó không dám lại gần đàn tế này là vì sợ nó sao?
So với tiểu hoàng tử và hai vị trận sư, thì sự kinh ngạc trong lòng Phương Nguyên còn lớn hơn nhiều.
Không chỉ vì nhìn thấy con mèo trắng lẽ ra không nên xuất hiện ở nơi này. Mà sự kỳ quái trong lòng hắn, phần lớn là vì hắn và con mèo đó từng quen biết, thậm chí xét về một mức độ nào đó, hắn cũng thuộc dạng người quen cũ của con Toan Nghê kia.
... Hắn đã từng gặp con mèo trắng đó trong hồ Ma Tức, và còn được nó giúp đỡ rất nhiều.
Nhưng sau khi rời khỏi hồ Ma Tức, hắn cũng chưa từng gặp lại nó lần nào.
Hiện giờ, nơi này cách hồ Ma Tức của Việt quốc ít nhất cũng phải mấy vạn dặm, làm sao con mèo trắng này lại xuất hiện ở đây được?
Còn cả con Toan Nghê đó nữa, rõ ràng chính là chiến sủng được Cam Long Kiếm, chân truyền của Âm Sơn, mang theo bên mình. Khi ấy mình và Cam Long Kiếm ác chiến, con Toan Nghê này hình như đã đào ngũ, nên không hề xuất hiện, sao bây giờ lại ở cùng con mèo trắng này?
“Chẳng trách thú linh ở xung quanh lại ít như vậy, lẽ nào là bị nó...”
Lão trận sư của Thiên Xu Môn thấp giọng nói một câu, vẻ mặt đã hoảng sợ đến cực điểm.
Vừa rồi một đường tới đây, bọn họ hoàn toàn không gặp được nhiều linh thú như trong tưởng tượng. Theo lý mà nói, thì khi mỗi một vị vua của Ô Trì Quốc băng hà, sẽ có mấy trăm con thú linh được luyện chế rồi thả vào đây. Mấy nghìn năm qua, đã có một vài yêu linh biến mất vì các loại nguyên nhân khác nhau, nhưng số lượng còn thừa lại chắc chắn cũng không ít mới đúng. Bằng không, cấm chế ở tầng phòng ngự thứ hai này sẽ không có nhiều uy lực cho lắm!
Thế nhưng dọc theo đường đi tới đây, lại chỉ gặp được hai, ba con mèo nhỏ.
Vừa rồi còn tưởng rằng những con thú linh này đều đang tập trung ở gần đàn tế, nhưng hiện tại xem ra, gần đàn tế thậm chí còn chẳng có một con linh thú nào.
Bao gồm cả con thú linh hung thú nên tồn tại ở nơi này cũng chẳng thấy bóng dáng đâu!
Lại nhìn con mèo trắng với cái bụng no như sắp bung ra kia, làm sao bọn họ có thể không xuất hiện một vài liên tưởng cho được?
Chỉ có điều, những liên tưởng này quá kinh khủng!
Lẽ nào phần lớn thú linh, bao gồm cả con thú linh hung thú có thể so với Kim Đan kia, đều đã bị nó ăn cả rồi sao?
“Sư huynh, sử dụng Tứ Tương Chu Tà trận đi...”
Hai vị lão trận sư của Thiên Xu Môn đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, cùng ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, thấy hắn không có phản ứng gì, thì gật đầu với nhau một cái, sau đó rút một bộ pháp binh bày trận ra. Việc đã đến nước này, tuy vẫn chưa nhìn thấy thú linh hung thú kia, nhưng chỉ sợ con mèo này cũng sẽ không dễ đối phó hơn con thú linh hung thú đó, cũng chỉ có thể lấy bảo bối đặc biệt ra vật lộn một trận với nó...
“Phương tiểu tiên sinh, sư huynh đệ chúng tôi sẽ thể hiện tài năng, làm phiền ngươi ở bên cạnh giúp chúng ta, để mắt đến con Toan Nghê kia!”
Hai người bọn họ đã lén chuẩn bị xong xuôi, rồi chậm rãi tiến về phía trước.
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên đột nhiên thở dài một tiếng, rồi nói: “Để ta làm cho!”
Hai vị trận sư của Thiên Xu Môn lập tức đáp: “Được!”
Sau đó lùi lại một bước, thu thứ trong tay lại, rồi lén thở phào nhẹ nhõm.
Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì bọn họ không muốn chọc vào sự tồn tại khủng khiếp này.
Người không thể trông mặt mà bắt hình dong, yêu cũng giống vậy!
Con mèo trắng này thoạt nhìn càng bình thường thì lại càng không thể suy nghĩ theo lẽ thường!
Chỉ có điều, ngay lúc bọn họ đang thoáng có chút chờ mong, muốn xem hắn định dùng thủ đoạn gì để đối phó với yêu vật này, thì lại chợt thấy hắn chẳng làm gì hết, cứ thở dài như vậy, rồi nâng bước đi về phía đàn tế với hai bàn tay trắng.
“Phương tiểu tiên sinh, ngươi...”
Hai vị trận sư đều kinh ngạc, vội vàng muốn gọi hắn.
Phương Nguyên chỉ đành phất tay với bọn họ, bảo: “Không cần khẩn trương như vậy, ta và nó... là người quen!”
“Hả...”
Tiểu hoàng tử và hai vị trần sư đều ngây người.
Còn hắn thì lại trực tiếp đi lên trên đàn tế, sau đó bước về phía con mèo trắng kia. Con Toan Nghê đó thấy hắn lại gần, lập tức nhe răng nanh, vẻ mặt hung ác, trong cổ họng phát ra tiếng uy hiếp, thế nhưng con mèo trắng kia lại đột nhiên lật người lại, cào một phát vào đầu Toan Nghê kia, con Toan Nghê kia lập tức lộ ra vẻ mặt vặn vẹo, nằm trên mặt đất không dám động nữa.
Sau đó, con mèo trắng đó quay đầu lại, quan sát Phương Nguyên một cách lười biếng, rồi kêu một tiếng mơ hồ không rõ.
Dường như đang hỏi hắn qua đây làm gì?
“Lại gặp nhau rồi... mèo...”
Hắn ngồi xổm trước mặt con mèo trắng và chào một tiếng.
Nhưng lại hơi do dự một chút khi vừa nghĩ đến việc nên xưng hô với con mèo này thế nào, gọi là tiền bối mèo? Mèo đại ca? Hay tiểu tổ tông mèo?
Dù sao thì con mèo này cũng không để ý đến chuyện đó, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn.
Từ trong ánh mắt đó, Phương Nguyên rõ ràng nhìn ra được một loại ý tứ không kiên nhẫn và nhàm chán “có chuyện mau nói, có rắm mau phóng.”
Chương 503 Kinh ngạc (2)
“Sau khi chia tay ở hồ Ma Tức, chúng ta vẫn chưa gặp lại nhau, nhưng lại không ngờ sẽ gặp được ngươi ở nơi này...”
Phương Nguyên cau mày, thấp giọng nói: “Ngươi đi theo ta từ hồ Ma Tức tới đây, hay là chỉ tình cờ gặp được ở đây thôi?”
Con mèo trắng đó quay đầu nhìn thoáng qua con Toan Nghê, nghĩ thầm sao trong lòng người này lại chẳng tự hiểu gì hết...
Phương Nguyên cũng liếc mắt nhìn con Toan Nghê kia. Khi nhìn thấy con Toan Nghê đó, hắn mới thầm đoán ra được. Chắc hẳn con mèo trắng này vẫn luôn đi theo mình, nhưng không phải lúc nào cũng xuất hiện trước mặt mình mà thôi. Mà chuyện này cũng khiến trong lòng hắn sinh ra một chút nghi ngờ, rõ ràng con mèo trắng này có lai lịch không tầm thường, e rằng cũng có bản lĩnh không nhỏ, nhưng nó vẫn luôn đi theo mình để làm gì?
“Ngươi... liệu có phải có chuyện cần ta giúp hay không?” Hắn thử hỏi dò.
Trên mặt con mèo trắng đó dường như lộ ra một nụ cười lạnh, thầm nghĩ ngươi cũng coi trọng mình thật đấy!
“Hay là, ngươi tới đây vì thứ gì đó?” Phương Nguyên lại hỏi dò một câu.
Nhưng con mèo trắng còn không thèm ngẩng đầu lên, cái đuôi giống như con rắn chỉ về phía sau đàn tế một cách lười biếng.
Trong lòng hắn đột nhiên hiểu ra: Người ta đang kêu mình nên làm gì thì đi làm đi…
“Ôi...”
Hắn cũng chẳng còn cách nào khác ngoài đứng dậy, lại nhìn thoáng qua con mèo trắng kia, vái chào nó, sau đó xoay người đi xuống đàn tế. Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của đám người tiểu hoàng tử, hắn cũng chỉ có thể tùy tiện trả lời một câu “đã giải quyết xong vấn đề rồi”.
Nhưng điều này lại khiến cho tiểu hoàng tử và hai vị trận sư cảm thấy kính nể hắn...
Có thể có quan hệ với con mèo trắng thần bí đó, Phương Nguyên rõ ràng lại càng có chút sâu không lường được hơn trong mắt bọn họ.
“Chúng ta tiếp tục đi thôi, nó chắc hẳn sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta đâu!”
Hắn thấp giọng nói một câu, một đoàn người vòng qua đàn tế, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Hiện giờ, cũng xem như đã đi được đến phần cuối của cấm chế tầng thứ hai. Bọn họ cũng đã tiếp cận vị trí điện tổ của Ô Trì quốc một cách chân chính. Chỉ nhìn thấy phía sau đàn tế chính là vách núi sâu không thấy đáy, cũng không biết sâu bao nhiêu. Liếc mắt nhìn xuống, chỉ có sương mù xanh vô tận, và một đoạn cầu đá được lát bằng ngọc đen. Nếu trực tiếp nhảy qua vách núi từ tế đàn, để đến được đại môn của điện cổ màu đen kia, sẽ vô cùng hiểm trở.
Trong không trung xung quanh, có thể nhìn thấy hào quanh thoáng hiện ra như có như không bất cứ lúc nào, rõ ràng đã được phủ kín cấm chế lợi hại.
“Nơi này chắc hẳn chính là đoạn đường cuối cùng để tiến vào điện tổ, thật ra ta biết, muốn vào được điện tổ, chỉ có thể tế bái tổ tiên ở đàn tế, và có được sự hỗ trợ từ thần niệm của tổ tiên các triều đại, tiếp đó mới có thể đi qua đoạn cầu đá này được. Cuối con cầu đá có một chốt trận, có thể tạm thời khiến những cấm chế xung quanh tạm dừng, sau đó người ta mới có thể vận chuyển thi thể của tiên hoàng tiến vào trong điện tổ để an táng...”
Tiểu hoàng tử rõ ràng đã học bài cũ, thấp giọng nói với Phương Nguyên, sau đó nhún vai, bảo: “Nhưng hiện giờ chúng ta cũng không có cách nào có được sự hỗ trợ từ thần niệm của tổ tiên các triều dại, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh để xông qua cầu đá kia trước, sau đó xử lý chốt trận ở đầu cầu...”
“Đi qua cầu đá...”
Hai vị lão trận sư của Thiên Xu Môn có chút kinh ngạc, ngay cả vẻ mặt của Phương Nguyên cũng có chút nặng nề.
Sau khi dùng một vài thủ đoạn để thử nghiệm một chút, vẻ mặt của bọn họ lại càng kém hơn.
Cây cầu đá này, hẳn có thể tính là một tầng cấm chế cuối cùng để thông tới lăng mộ hoàng đế, dường như còn đáng sợ hơn hai tầng cấm chế bên ngoài cộng lại. Các loại bí pháp và cấm chế trên chiếc cầu đá này quả thực là ba tầng trong ba tầng ngoài, dày đặc và khó mà tưởng tượng ra được. Đừng nói là với tu vi của đám người bọn họ, cho dù là tu vi cảnh giới Kim Đam, chỉ sợ rằng cũng không thể đến được đầu kia của chiếc cầu đá một cách nhẹ nhàng như vậy được?
Mà hiện giờ, nếu phải phá cấm chế phía trên từng chút một thì...
Lão giả tóc trắng nói: “Sư huynh, ít nhất ta phải mất một năm mới có thể làm được, còn ngươi thì sao?”
Lão giả tóc đen nghĩ ngợi rồi đáp: “Ta nhanh hơn ngươi một chút, cũng phải hơn nửa năm...”
Sau đó bọn họ nhìn về phía Phương Nguyên theo bản năng.
Mà lúc này, hắn cũng đang quan sát cây cầu đá kia, nhẹ nhàng bấm ngón tay, qua một lúc lâu, hắn mới nói: “Nửa tháng!”
“Nửa tháng?”
Hai vị lão trận sư của Thiên Xu Môn đều ngây người ra đó, có chút ngạc nhiên.
Tuy thế này đã nhanh hơn bọn họ rất nhiều, nhưng vẫn hơi lâu. Lỡ như có người trong hoàng tộc Ô Trì Quốc biết được và tới đây ngăn cản bọn họ thì phải làm sao?
“Bằng không như vậy đi, chỉ có thể tìm một người, mang toàn bộ pháp khí phòng ngự và trực tiếp xông qua, cẩn thận tránh né toàn bộ cấm chế. Nếu thực sự có chút không thể tránh được thì phải kiên cường chống đỡ, như vậy có lẽ có thể có đến được đầu kia của cầu đá và tiếp xúc với chốt trận đó...”
Hắn chậm rãi đưa ra một đề nghị.
Nghe được ý kiến này, mọi người lại càng sững sờ hơn.
Thế này có gì khác với tự tìm đường chết đâu?
Nhưng, cũng ngay lúc bọn họ đang do dự trước sau, và cuối cùng vẫn chưa quyết định được một phương pháp hợp lý, thì con mèo trắng lười biếng ở trên đàn tế phía sau đó dường như đã có chút mất kiên nhẫn, nó ngáp một cái uể oải, đột nhiên vọt tới, rồi nhảy lên cây cầu đá kia một cách nhẹ nhàng ung dung, sau đó vẫy cái đuôi dài như con rắn đó, đi về phía đầu bên kia của cây cầu đá như đi dạo phố.
“Hở?”
Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, tròng mắt đều sắp rớt xuống đất.
Đám người cứ trơ mắt nhìn con mèo trắng đi đến đầu kia của cầu đá như vậy, rồi cào một phát vào vị trí chốt trận kia!
Ầm ầm ầm...
Một làn sóng ánh sáng có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang lan ra, và toàn bộ cấm chế xung quanh đều đang từ từ biến mất.
Chương 504 Đế vương bảo giám (1)
Ngay lúc đám người Phương Nguyên mở to hai mắt, ngơ ngẩn nhìn cấm chế xung quanh biến mất từng chút một, thì con mèo trắng kia đã thong thả chạy về. Chiếc đuôi dài của nó phe phẩy mang theo vẻ khinh thường và đắc ý, nghênh ngang đi qua đám người Phương Nguyên, trở về tế đài, lười biếng ngồi xuống đó. Con nghê vô cùng thức thời thấp giọng khẽ kêu một tiếng, dường như đang tán thưởng khí phách và uy phong của vị đại gia này, sau đó dè dặt xòe móng vuốt xoa bụng cho nó, đồng thời liếc mắt nhìn đám người Phương Nguyên.
Nếu đám người Phương Nguyên không nhìn nhầm, thì đây chắc chắn là ánh mắt coi khinh!
Con cẩu nô tài ỷ thế mèo này...
"Trên đời sao lại có sinh linh có thể đi qua cây cầu đá giăng đầy cấm chế, mà không khiến cấm chế gây ra bất cứ phản ứng gì?" Hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn im lặng hồi lâu, sau đó mới khó khăn mở miệng hỏi, dường như không tin nổi vào hai mắt mình: "Chẳng lẽ chúng ta nhìn nhầm, trên cầu đá này thực ra không có cấm chế gì cả?"
Tiểu hoàng tử nghe vậy cũng ngơ ngác hỏi: "Lẽ nào truyền thuyết về hoàng thất của Ô Trì Quốc chúng ta là giả?"
Chỉ có Phương Nguyên im lặng quay đầu nhìn con mèo trắng kia, trong lòng thở dài một tiếng.
Nhớ lại lúc còn ở hồ Ma Tức, mọi việc con mèo trắng này đã làm đều kỳ dị đến mức mọi người không thể nào tưởng tượng nổi. Hắn cảm thấy đi qua cầu đá giăng đầy cấm chế này mà không bị cấm chế phản ứng đối với con mèo trắng này chỉ là một chuyện quá bình thường...
Hắn khẽ giẫm một phát xuống đất, những viên đá nhỏ xung quanh liền bay lên không, sau đó hắn phất tay áo, đánh chỗ đá đó về phía cầu đá.
Đá bay rào rào về phía cầu đá, sau đó bắn vào hang núi xung quanh.
Trên cầu đá không có phản ứng gì cả, có thể thấy được toàn bộ cấm chế quả thực đã biến mất.
Những người khác thấy cảnh đó cũng bất đắc dĩ kết thúc thảo luận, bởi vì vừa rồi họ đã thăm dò cây cầu đá này, xác thực nó giăng đầy cấm chế, vậy mà bây giờ cấm chế biến mất tăm hơi. Không cần nghi ngờ, chuyện này chính là do con mèo trắng kia làm ra. Bất kể họ cảm thấy điều này ly kỳ hay là không thể tin được, thì con mèo kia quả thực đã làm được…
“Nếu có thể bắt được con mèo trắng này mang về, thì còn ai dám nói Thiên Xu Môn chúng ta xuống dốc nữa?”
Trận sư tóc bạc bỗng đẩy nhẹ trận sư tóc đen một cái, nhỏ giọng thương lượng.
“Đúng vậy, nếu có con mèo này…”
Hai mắt trận sư tóc đen cũng sáng bừng lên.
Nhưng khi quay đầu sang, lại thấy con mèo trắng đang thản nhiên nhìn lại họ. Trong đôi mắt lạnh lùng của nó dường như mang theo vẻ như cười như không, khiến trận sư tóc trắng sợ hết hồn, vỗ một cái vào gáy trận sư tóc đen, mắng: “Cất mấy ý đồ xấu xa của ngươi đi. Đây mà là mèo trắng à? Đây là thần thú đó, phải cung kính mời ngài ấy về.”
“Meo…”
Con mèo trắng kia kêu một tiếng khinh bỉ, hệt như đang cười nhạt: “Ha ha.”
"Phải cảm ơn vị Miêu huynh này, bất kể nói thế nào, nó cũng đã giúp chúng ta một việc lớn!"
Phương Nguyên lại cúi đầu thở dài một tiếng, nói với tiểu hoàng tử bên cạnh.
Tiểu hoàng tử chẳng hiểu sao trở nên hơi nghiêm túc, chỉnh lại quần áo, đứng ngay ngắn dưới tế đàn, cúi người làm đại lễ với con mèo trắng.
Con mèo trắng kia lại tỏ ra lười biếng như thể chẳng buồn quan tâm đến y.
"Phương tiên sinh, có cần phải mời... thần thú này tiếp tục giúp chúng ta không?"
Tiểu hoàng tử quay trở về, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ hưng phấn, nhỏ giọng hỏi Phương Nguyên.
"Không cần, vị Miêu huynh này rất kiêu ngạo, trừ phi tự nó bằng lòng, còn không có cầu xin nó cũng vô dụng!"
Phương Nguyên thở dài, cười khổ nói.
Thực ra hắn cũng biết có một cách có thể mời được con mèo trắng này, đó chính là kéo Lạc Phi Linh qua đây đánh một trận.
Nhưng làm thế không ổn lắm...
"Đi vào đi!"
Thở dài xong, Phương Nguyên và đám người tiểu hoàng tử lại bước lên cầu đá. Hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn vẫn đi phía trước dò đường, hắn, Quan Ngạo và tiểu hoàng tử thì đi đằng sau. Cũng may cấm chế trên cầu đá đã biến mất hoàn toàn, đúng là có sợ nhưng không nguy. Khi mọi người đi qua cầu đá liền thấy phía trước có một ngôi đền rất lớn màu đen, khí thế bừng bừng, tọa lạc trong núi.
"Đây chính là hoàng lăng của Ô Trì Quốc..."
Họ ngẩng đầu nhìn ngôi đền, đều cảm thấy nơi đó tỏa ra hoàng uy như ẩn như hiện.
Đó là do tâm niệm của tiên hoàng Ô Trì Quốc ngưng tụ ra, mang theo thiên uy huy hoàng được tích lũy qua mấy ngàn năm!
Nếu người phàm tới đây, bị khí thế này đè nén sợ rằng đứng còn không nổi!
Tâm thần họ sẽ phải chịu một áp lực lớn, tình nguyện cả đời này quỳ chân trước hoàng lăng, hóa thành bộ xương khô.
Thậm chí Phương Nguyên tu luyện lôi pháp, mà đến nơi này cũng âm thầm bị áp chế.
Hắn có một linh cảm, nếu những người không phải hoàng tộc như hắn thi triển lôi pháp ở đây, sợ rằng uy lực sẽ yếu đi một chút, còn đổi lại là người của hoàng tộc mà thi triển lôi pháp thì uy lực lại được tăng lên khá nhiều, ít nhất là gấp vài lần thực lực hiện tại!
"Đến nơi rồi, coi như ta cũng đã hoàn thành lời hứa của mình, có thể nói cho chúng ta biết rốt cuộc ngươi muốn lấy thứ gì không?"
Ngẩng đầu nhìn hoàng lăng đang đóng chặt cửa chính, Phương Nguyên cúi đầu nhìn tiểu hoàng tử, hỏi.
"Phương tiên sinh, đừng nôn nóng, vẫn còn thiếu chút nữa!"
Chương 505 Đế vương bảo giám (2)
Tiểu hoàng tử vui ra mặt, tiến lên một bước, gắng sức đẩy cửa chính màu đen đang đóng chặt, chặn lối vào hoàng lăng ra. Sau một tiếng "ken két" trầm đục vang lên, cửa chính chậm rãi mở ra. Bởi vì mọi cấm chế đều đã biến mất, cho nên cánh cửa chính mới dễ dàng bị đẩy ra như vậy, nếu không thì sợ rằng ngay cả Phương Nguyên cũng còn phải tốn khá nhiều sức lực, chứ đừng nói đến chút tu vi ít ỏi của tiểu hoàng tử.
Cửa chính mở ra, liền để lộ ra đại điện đang chìm trong bóng tối, âm khí bức người.
Trên xà nhà màu đen ở chính giữa đại điện có treo một tấm gương đồng màu vàng, theo ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, trên gương đồng lập tức phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh, giống hệt như mặt trời mọc. Ánh sáng từ mặt gương đồng tỏa ra chiếu thẳng vào ngực người đối diện, khiến người ta cảm nhận được sự xúc động trước nay chưa từng có.
"Đó là..."
Ngay cả Quan Ngạo dường như cũng phải ngây người, ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương đồng.
Chỉ liếc nhìn tấm gương này, ngay cả người không có con mắt tinh tường cũng phát hiện ra được đây là một vật quý giá.
"Đó là Đế Vương Tâm Giám!"
Tiểu hoàng tử cũng tỏ vẻ kích động, thấp giọng nói: "Lúc trước ta không dám nói ra mục đích của chính mình, là vì sợ rằng yêu phi biết được thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ vể. Bây giờ thì có thể nói cho các ngươi biết, bảo kính này là vật quý đã lưu truyền mấy ngàn năm ở Ô Trì Quốc ta. Nó được treo ở đây là để mỗi một vị tân hoàng đế đưa lão hoàng đế tiến vào trong hoàng lăng thì đều sẽ được nó nghênh đón ngay chính diện. Tàn linh của lão hoàng đế quá cố sẽ bị tấm gương này chiếu thông suốt, để xem khi còn sống ngài ấy có cần chính tận tâm hay không, có phụ uy danh mấy nghìn năm của hoàng thất Ô Trì Quốc ta hay không..."
"Mà tân hoàng đế lại được tấm gương này giúp bản thân ngộ ra đạo tâm, biết được những việc mình nên làm sau khi đăng cơ!"
Tiểu hoàng tử nói với giọng nặng nè, thở dài một tiếng, lại tiếp tục: "Phụ hoàng ta bị yêu phi mê hoặc tâm hồn, thần hồn điên đảo, bằng không với tu vi Kim Đan trung giai của người, làm sao lại để yêu phi tác loạn trong cung được? Lần này ta vào hoàng lăng, mục đích rất đơn giản, ấy chính là lấy được tấm gương này, mang về cho phụ hoàng soi. Tấm gương này có công hiệu giải cấm chế phá tà ma, bất kể phụ hoàng bị tà pháp gì mê hoặc, chắc chắc đều sẽ tỉnh táo lại. Đến lúc đó, chỉ cần một câu nói của người, yêu phi sẽ bị lôi ra lột da rút gân ngay lập tức!"
Lúc nói những lời này, vẻ mặt tiểu hoàng tử hơi kích động, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng mình giành được thắng lợi hoàn toàn vậy.
Đây là lần đầu tiên hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn được nghe mục đích cụ thể của tiểu hoàng tử, họ đều vô cùng sửng sốt. Lúc trước họ chỉ biết tiểu hoàng tử muốn mời mình đi làm việc gì thôi, nhưng vì sao lại làm thế, cụ thể là thế nào thì hoàn toàn không biết.
"Vậy... điện hạ, chúng ta bây giờ..."
Hai người hơi do dự, quay sang hỏi tiểu hoàng tử.
Tiểu hoàng tử lại nhìn về phía Phương Nguyên, nói: "Bước cuối cùng này phải nhờ Phương tiên sinh làm giúp ta. Nhờ ngài tháo Đế Vương Tâm Giám này xuống. Tấm gương này do tiên hoàng tổ dùng đại pháp lực đặt ở nơi này, nó sẽ không biến mất giống các cấm chế khác ở hoàng lăng. Chỉ có người có trận thuật cao siêu như ngài mới có thể làm được việc đó mà không làm hư hạ đến tấm gương. Làm xong bước này coi như là đại công cáo thành!"
Phương Nguyên gật đầu, chăm chú nhìn vào bảo kính, nói: "Việc này không khó, đơn giản hơn rất nhiều so với cấm chế ở bên ngoài!"
Tiểu hoàng tử mừng rỡ, cúi người hành lễ, sau đó lùi về sau mấy bước.
"Phương tiểu tiên sinh, đến bước cuối rồi, hãy để hai già này trợ giúp tiên sinh một tay!"
Hai lão giả Thiên Xu Môn bật cười, hiển nhiên cũng rất nắm chắc. Mấu chốt nhất là cả một đường hai người đều khoanh tay đứng nhìn, nếu không thể hiện một chút thì coi như lần này họ đi một chuyến toi công. Thế là hai người bước nhanh vào đại điện, tập trung quan sát một chút, sau đó chia nhau sang hai bên, dùng giơ ngón tay lên. Một luồng ánh sáng xanh và một luồng ánh sáng đỏ đồng thời vọt vào sau tấm kính.
"Ù..."
Phía sau bảo kính chậm rãi tỏa ra vầng ánh sáng trắng, giao hòa với ánh sáng đỏ và xanh.
"Cẩn thận, cẩn thận thêm chút... Nếu bị hủy mất thì đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ đấy..."
Tiểu hoàng tử đứng ở phía sau không ngừng nhắc nhở.
Hai trận sư già của Thiên Xu Môn đương nhiên là biết điều đó, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, không dám lơ là chút nào.
Dần dần, qua thời gian uống hết một chén trà, vầng ánh sáng trắng vẫn chưa biến mất. Trán hai vị trận sư già đã lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh.
Cũng may Phương Nguyên ở ngoài quan sát hồi lâu, sau khi trong lòng đã nắm rõ bèn bước lên một bước, cũng giơ tay lên, bắn một luồng ánh sáng tím ra ngoài.
Vầng ánh sáng trắng đang chập chờn rốt cuộc ổn định lại, rồi dần dần biến mất.
Mắt thấy Quan Ngạo đứng canh giữ ngoài cửa chính, ba vị trận sư ở bên trong đều đang tập trung tinh thần phá giải cấm chế phía sau gương đồng, tiểu hoàng tử đứng ở đằng sau hít sâu một hơi. Nhìn bóng lưng Phương Nguyên, y dường như hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng nét mặt cũng đanh lại như trong lòng đã ra quyết định. Y chậm rãi di chuyển bước chân, đến một lối đi phía bên trái đại điện, sau đó chui vào trong.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, tiểu hoàng tử lại nhanh nhẹn, ba người phá trận dường như không ai phát hiện ra y đã biến mất.
"Ngươi vừa nói như vậy thì ta đây cũng nghĩ tới..."
Tiểu hoàng tử chen ngang: "Trước kia Ô Trì Quốc chúng ta giống như có phong tục được lưu truyền như này, mỗi khi đến lúc lão hoàng băng hà cần chôn cất vào tổ điện sẽ bắt yêu thú trong Thập Vạn Man Sơn, xem ra là để bố trí Huyết Tế Thú Linh ở đây!"
"Xem ra đây là cấm chế tầng thứ hai!"
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, sau đó quay qua hỏi tiểu hoàng tử: "Thực lực của những con yêu thú này ở bậc nào?
Tiểu hoàng tử suy nghĩ một chốc, ngập ngừng nói: "Đa phần đều là yêu thú thất giai hoặc bát giai đó, nếu ta nhớ đúng thì thật giống như từng có ghi chép bắt được mãnh thú. A! Đúng rồi, quả thật có ghi chép này, Ô Trì Quốc chúng ta có một thế gia đời đời mang ơn hoàng tộc, địa vị tôn sùng, tổ tiên thế gia này từng dâng lên cho hoàng tộc Ô Trì Quốc ta một con mãnh thú!"
"Mãnh thú?"
Cả đám Phương Nguyên nghe vậy cũng thoáng lấy làm kinh hãi.
Sinh linh ở thế gian này được linh khí tẩm bổ đều có thể tu hành, thế nhưng cũng là hai phương diện.
Có một loài yêu vật dưới sự tẩm bổ của linh khí mở thần trí, nên tu hành con đường hệt như loài người, nuốt vào phun ra linh khí, kết đan Trúc Cơ, thậm chí học xong thuật biến hóa có thể biến thành hình người, đi đứng nằm ngồi tất cả đều không khác con người.
Loại yêu này chính là Yêu tinh trong miệng người thường!
Mà cấp bậc phân chia của bọn họ cũng giống ngươi tu hành như đúc: Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh.
Thế nhưng cũng có một loài hoàn toàn khác với những con yêu ma này.
Chúng nó cũng nhận được linh khí tẩm bổ, nhưng thần trí không hề tăng lên mà là sinh ra một thân thể mạnh mẽ vô song, sẽ không đi lên con đường tu hành, chỉ biết đuổi theo linh khí theo bản năng, tiếp tục lớn lên, loại yêu vật này thường vẫn sẽ giống như cũ, sinh trưởng trong núi sâu, vẫn duy trì thú tính, bởi thế loài yêu vật này người ta thường gọi là Yêu thú!
Nhưng mà thực lực yêu thú cũng có mạnh có yếu.
Người tu hành thương phân chia bọn chúng thành yêu thú từ nhất đến cửu giai, đại biểu cho thực lực càng mạnh của loại yêu thú này, thế nhưng trên yêu thú cửu giai còn có sự tồn tại khủng bố hơn, cũng không cách nao dùng hai từ Yêu thú để hình dung về bọn chúng nữa, mà là mãnh thú, tuy rằng những thú dữ này giống hệt như dã thú, chưa mở thần trí hoặc thần trí không cao nhưng cực kỳ đáng sợ.
Trong truyền thuyết yêu thú cửu giai đã có năng lực ngang hàng với tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ.
Mà mãnh thú kia thì chỉ có tu sĩ cảnh giới Kim Đan mới có thể đối phí được.
Nếu trong vùng sơn cốc này tồn tại một con mãnh thú chi linh thì....
Mọi ánh mắt đều nhìn về phía Phương Nguyên, ý trưng cầu hết sức rõ ràng.
Phương Nguyên nhìn xung quanh nói: "Chúng ta chỉ có thể cẩn thận một chút thôi, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng cứu mạng!"
Việc đã đến nước này đương nhiên không thể lùi bước, hơn nữa cấm chế dạng này cũng không có cách nào thôi diễn, thú linh chạy lòng vòng bên trong khu vực này không thể đoán trước hướng đi của chúng nó được, ngoài trừ việc cẩn thận hơn, cơ trí hơn thì thật sự không có cách nào khác.
"Được, ta đi trước cho!"
Quan Ngạo thấy vậy liền chủ động đi đầu, cứ vậy mà đi thẳng về phía trước.
Rồi sau đó Phương Nguyên cùng với tiểu hoàng tử đi ở giữa, khống chế đại cục, hai vị lão trận sư kia đành phải cắt đuôi đi cuối.
Vang ầm ầm!
Di thẳng về phía trước lúc này lại khác hẳn với nguy hiểm bốn phía lúc trước, lúc nào cũng sẽ gặp phải mấy con yêu thú thú linh xuất hiện, gầm rũ thảm thiết lao qua bọn họ, mà Quan Ngạo cũng không từ chối, một đường tiến về phía trước, tốt xấu gì thì hắn ta có thần lực trời sinh, lại là nhất mạch hỏa hành Trúc Cơ, đi theo đạo thuần dương, khắc chế nhưng thú linh không có thần trí lại thuộc đạo âm tà này, lại càng bổ sung sức mạnh cho Quan Ngạo.
Da phần thú linh đều trong lúc đối mặt vs Quan Ngạo đều bị hắn ta chém, ngẫu nhiên có vài con lợi hại thì Phương Nguyên kịp lúc ra tay, bên cạnh trợ giúp Quan Ngạo, chúng nó đều bị bất ngờ chém thành hai khúc, trên đường tiến vào trong cả đám người đều không xuất hiện thương vong.
Chỉ là tuy rằng tạm thời thuận lợi nhưng trong lòng mọi ngươi đều trĩu nặng.
Bọn họ cùng nhau đi cả con đường, thấy thú linh càng ngày càng ít so với tưởng tượng của Phương Nguyên, thực lực cũng không cao lắm, nhưng vừa nghĩ đến nơi này có khả năng có một con thú linh cấp bậc mãnh thú ẩn núp thì cả đám thầm cảm thấy nặng nề, nửa câu bông đùa cũng không dám nói!
Cứ đi về phía trước như thế, hiển nhiên bọn họ đã đến gần một tế đài hắc khí thâm trầm.
Ở khoảng cách rất xa đã cảm thấy trên tế đài kia cuồn cuộn khí từ tà dị, dường như không khí nặng nề rất nhiều.
"Xôn xao!"
Vừa đến gần tế đài, thú linh vẫn đuổi theo đám người Phương Nguyên lại dường như cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ mà đáng sợ nào đó, bản thân nó dẫu không có thần trí cũng theo bản năng mà sợ hãi, đều tản đi khắp nơi, trốn ra xa!
"Tránh cũng không thoát, chuẩn bị trận ác đấu này thôi!"
Phương Nguyên thấp giọng thở dài, từ từ rót pháp lực vào trong vũ phiến ngũ sắc trong tay.
Mà mấy người khác cũng giơ đại đao lên hoặc là tế các loại pháp khí lên, từng bước một yên lặng tiến tới.
"Vút!"
Đến phía dưới tế đài, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, đột nhiên xông tới cùng một lúc.
Nhảy vọt lên không trung, pháp bảo pháp khí trong tay liền hung hăng đập xuống.
Thế nhưng vào ngay lúc này, bọn họ thấy rõ thứ trên tế đài, đồng loạt tái mặt thu tay lại.
Cả đám ngơ ngác nhìn tế đài kia, vẻ mặt đều vô cùng cổ quái: "Đây là cái quỷ gì thế?"
Chương 502 Kinh ngạc (1)
Trên đàn tế cũng không có thú linh mãnh thú gì đáng sợ...
Trên thực tế, phía trên đàn tế chỉ có con mèo trắng béo ú, đang ngủ khò khò một cách không coi ai ra gì.
Bên cạnh con mèo trắng là một con Toan Nghê to cỡ một con nghé con đang ngồi, và dùng móng vuốt của mình nhẹ nhàng xoa cái bụng dường như đã ăn no của mèo trắng đó một cách lấy lòng. Nhìn thấy có nhiều người như vậy đột nhiên xuất hiện, con Toan Nghê đó kinh ngạc, rồi nhe răng với đám người Phương Nguyên. Mà con mèo trắng đó thì chỉ mở mắt, liếc mắt nhìn bọn họ một cách lười biếng, như thể có chút phiền phức và chán ghét, rồi lại chậm rãi nằm về chỗ cũ.
Cho dù là tiểu hoàng tử, hay và hai vị trận sư cũng đều bị một màn này chấn động.
Đây là cái quỷ gì đây?
Sao trên đàn tế lại có một con mèo trắng như vậy, còn thú linh hung thú kia đâu?
Nơi này nằm trong phạm vi điện tổ của hoàng thất Ô Trì Quốc, thú linh âm tà ở khắp mọi nơi, làm thế nào mà con mèo này tới được đây?
Tại sao nó lại nằm ở nơi này?
Lẽ nào những thú linh đó không dám lại gần đàn tế này là vì sợ nó sao?
So với tiểu hoàng tử và hai vị trận sư, thì sự kinh ngạc trong lòng Phương Nguyên còn lớn hơn nhiều.
Không chỉ vì nhìn thấy con mèo trắng lẽ ra không nên xuất hiện ở nơi này. Mà sự kỳ quái trong lòng hắn, phần lớn là vì hắn và con mèo đó từng quen biết, thậm chí xét về một mức độ nào đó, hắn cũng thuộc dạng người quen cũ của con Toan Nghê kia.
... Hắn đã từng gặp con mèo trắng đó trong hồ Ma Tức, và còn được nó giúp đỡ rất nhiều.
Nhưng sau khi rời khỏi hồ Ma Tức, hắn cũng chưa từng gặp lại nó lần nào.
Hiện giờ, nơi này cách hồ Ma Tức của Việt quốc ít nhất cũng phải mấy vạn dặm, làm sao con mèo trắng này lại xuất hiện ở đây được?
Còn cả con Toan Nghê đó nữa, rõ ràng chính là chiến sủng được Cam Long Kiếm, chân truyền của Âm Sơn, mang theo bên mình. Khi ấy mình và Cam Long Kiếm ác chiến, con Toan Nghê này hình như đã đào ngũ, nên không hề xuất hiện, sao bây giờ lại ở cùng con mèo trắng này?
“Chẳng trách thú linh ở xung quanh lại ít như vậy, lẽ nào là bị nó...”
Lão trận sư của Thiên Xu Môn thấp giọng nói một câu, vẻ mặt đã hoảng sợ đến cực điểm.
Vừa rồi một đường tới đây, bọn họ hoàn toàn không gặp được nhiều linh thú như trong tưởng tượng. Theo lý mà nói, thì khi mỗi một vị vua của Ô Trì Quốc băng hà, sẽ có mấy trăm con thú linh được luyện chế rồi thả vào đây. Mấy nghìn năm qua, đã có một vài yêu linh biến mất vì các loại nguyên nhân khác nhau, nhưng số lượng còn thừa lại chắc chắn cũng không ít mới đúng. Bằng không, cấm chế ở tầng phòng ngự thứ hai này sẽ không có nhiều uy lực cho lắm!
Thế nhưng dọc theo đường đi tới đây, lại chỉ gặp được hai, ba con mèo nhỏ.
Vừa rồi còn tưởng rằng những con thú linh này đều đang tập trung ở gần đàn tế, nhưng hiện tại xem ra, gần đàn tế thậm chí còn chẳng có một con linh thú nào.
Bao gồm cả con thú linh hung thú nên tồn tại ở nơi này cũng chẳng thấy bóng dáng đâu!
Lại nhìn con mèo trắng với cái bụng no như sắp bung ra kia, làm sao bọn họ có thể không xuất hiện một vài liên tưởng cho được?
Chỉ có điều, những liên tưởng này quá kinh khủng!
Lẽ nào phần lớn thú linh, bao gồm cả con thú linh hung thú có thể so với Kim Đan kia, đều đã bị nó ăn cả rồi sao?
“Sư huynh, sử dụng Tứ Tương Chu Tà trận đi...”
Hai vị lão trận sư của Thiên Xu Môn đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, cùng ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên, thấy hắn không có phản ứng gì, thì gật đầu với nhau một cái, sau đó rút một bộ pháp binh bày trận ra. Việc đã đến nước này, tuy vẫn chưa nhìn thấy thú linh hung thú kia, nhưng chỉ sợ con mèo này cũng sẽ không dễ đối phó hơn con thú linh hung thú đó, cũng chỉ có thể lấy bảo bối đặc biệt ra vật lộn một trận với nó...
“Phương tiểu tiên sinh, sư huynh đệ chúng tôi sẽ thể hiện tài năng, làm phiền ngươi ở bên cạnh giúp chúng ta, để mắt đến con Toan Nghê kia!”
Hai người bọn họ đã lén chuẩn bị xong xuôi, rồi chậm rãi tiến về phía trước.
Nhưng cũng đúng lúc này, Phương Nguyên đột nhiên thở dài một tiếng, rồi nói: “Để ta làm cho!”
Hai vị trận sư của Thiên Xu Môn lập tức đáp: “Được!”
Sau đó lùi lại một bước, thu thứ trong tay lại, rồi lén thở phào nhẹ nhõm.
Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì bọn họ không muốn chọc vào sự tồn tại khủng khiếp này.
Người không thể trông mặt mà bắt hình dong, yêu cũng giống vậy!
Con mèo trắng này thoạt nhìn càng bình thường thì lại càng không thể suy nghĩ theo lẽ thường!
Chỉ có điều, ngay lúc bọn họ đang thoáng có chút chờ mong, muốn xem hắn định dùng thủ đoạn gì để đối phó với yêu vật này, thì lại chợt thấy hắn chẳng làm gì hết, cứ thở dài như vậy, rồi nâng bước đi về phía đàn tế với hai bàn tay trắng.
“Phương tiểu tiên sinh, ngươi...”
Hai vị trận sư đều kinh ngạc, vội vàng muốn gọi hắn.
Phương Nguyên chỉ đành phất tay với bọn họ, bảo: “Không cần khẩn trương như vậy, ta và nó... là người quen!”
“Hả...”
Tiểu hoàng tử và hai vị trần sư đều ngây người.
Còn hắn thì lại trực tiếp đi lên trên đàn tế, sau đó bước về phía con mèo trắng kia. Con Toan Nghê đó thấy hắn lại gần, lập tức nhe răng nanh, vẻ mặt hung ác, trong cổ họng phát ra tiếng uy hiếp, thế nhưng con mèo trắng kia lại đột nhiên lật người lại, cào một phát vào đầu Toan Nghê kia, con Toan Nghê kia lập tức lộ ra vẻ mặt vặn vẹo, nằm trên mặt đất không dám động nữa.
Sau đó, con mèo trắng đó quay đầu lại, quan sát Phương Nguyên một cách lười biếng, rồi kêu một tiếng mơ hồ không rõ.
Dường như đang hỏi hắn qua đây làm gì?
“Lại gặp nhau rồi... mèo...”
Hắn ngồi xổm trước mặt con mèo trắng và chào một tiếng.
Nhưng lại hơi do dự một chút khi vừa nghĩ đến việc nên xưng hô với con mèo này thế nào, gọi là tiền bối mèo? Mèo đại ca? Hay tiểu tổ tông mèo?
Dù sao thì con mèo này cũng không để ý đến chuyện đó, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn.
Từ trong ánh mắt đó, Phương Nguyên rõ ràng nhìn ra được một loại ý tứ không kiên nhẫn và nhàm chán “có chuyện mau nói, có rắm mau phóng.”
Chương 503 Kinh ngạc (2)
“Sau khi chia tay ở hồ Ma Tức, chúng ta vẫn chưa gặp lại nhau, nhưng lại không ngờ sẽ gặp được ngươi ở nơi này...”
Phương Nguyên cau mày, thấp giọng nói: “Ngươi đi theo ta từ hồ Ma Tức tới đây, hay là chỉ tình cờ gặp được ở đây thôi?”
Con mèo trắng đó quay đầu nhìn thoáng qua con Toan Nghê, nghĩ thầm sao trong lòng người này lại chẳng tự hiểu gì hết...
Phương Nguyên cũng liếc mắt nhìn con Toan Nghê kia. Khi nhìn thấy con Toan Nghê đó, hắn mới thầm đoán ra được. Chắc hẳn con mèo trắng này vẫn luôn đi theo mình, nhưng không phải lúc nào cũng xuất hiện trước mặt mình mà thôi. Mà chuyện này cũng khiến trong lòng hắn sinh ra một chút nghi ngờ, rõ ràng con mèo trắng này có lai lịch không tầm thường, e rằng cũng có bản lĩnh không nhỏ, nhưng nó vẫn luôn đi theo mình để làm gì?
“Ngươi... liệu có phải có chuyện cần ta giúp hay không?” Hắn thử hỏi dò.
Trên mặt con mèo trắng đó dường như lộ ra một nụ cười lạnh, thầm nghĩ ngươi cũng coi trọng mình thật đấy!
“Hay là, ngươi tới đây vì thứ gì đó?” Phương Nguyên lại hỏi dò một câu.
Nhưng con mèo trắng còn không thèm ngẩng đầu lên, cái đuôi giống như con rắn chỉ về phía sau đàn tế một cách lười biếng.
Trong lòng hắn đột nhiên hiểu ra: Người ta đang kêu mình nên làm gì thì đi làm đi…
“Ôi...”
Hắn cũng chẳng còn cách nào khác ngoài đứng dậy, lại nhìn thoáng qua con mèo trắng kia, vái chào nó, sau đó xoay người đi xuống đàn tế. Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của đám người tiểu hoàng tử, hắn cũng chỉ có thể tùy tiện trả lời một câu “đã giải quyết xong vấn đề rồi”.
Nhưng điều này lại khiến cho tiểu hoàng tử và hai vị trận sư cảm thấy kính nể hắn...
Có thể có quan hệ với con mèo trắng thần bí đó, Phương Nguyên rõ ràng lại càng có chút sâu không lường được hơn trong mắt bọn họ.
“Chúng ta tiếp tục đi thôi, nó chắc hẳn sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta đâu!”
Hắn thấp giọng nói một câu, một đoàn người vòng qua đàn tế, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Hiện giờ, cũng xem như đã đi được đến phần cuối của cấm chế tầng thứ hai. Bọn họ cũng đã tiếp cận vị trí điện tổ của Ô Trì quốc một cách chân chính. Chỉ nhìn thấy phía sau đàn tế chính là vách núi sâu không thấy đáy, cũng không biết sâu bao nhiêu. Liếc mắt nhìn xuống, chỉ có sương mù xanh vô tận, và một đoạn cầu đá được lát bằng ngọc đen. Nếu trực tiếp nhảy qua vách núi từ tế đàn, để đến được đại môn của điện cổ màu đen kia, sẽ vô cùng hiểm trở.
Trong không trung xung quanh, có thể nhìn thấy hào quanh thoáng hiện ra như có như không bất cứ lúc nào, rõ ràng đã được phủ kín cấm chế lợi hại.
“Nơi này chắc hẳn chính là đoạn đường cuối cùng để tiến vào điện tổ, thật ra ta biết, muốn vào được điện tổ, chỉ có thể tế bái tổ tiên ở đàn tế, và có được sự hỗ trợ từ thần niệm của tổ tiên các triều đại, tiếp đó mới có thể đi qua đoạn cầu đá này được. Cuối con cầu đá có một chốt trận, có thể tạm thời khiến những cấm chế xung quanh tạm dừng, sau đó người ta mới có thể vận chuyển thi thể của tiên hoàng tiến vào trong điện tổ để an táng...”
Tiểu hoàng tử rõ ràng đã học bài cũ, thấp giọng nói với Phương Nguyên, sau đó nhún vai, bảo: “Nhưng hiện giờ chúng ta cũng không có cách nào có được sự hỗ trợ từ thần niệm của tổ tiên các triều dại, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh để xông qua cầu đá kia trước, sau đó xử lý chốt trận ở đầu cầu...”
“Đi qua cầu đá...”
Hai vị lão trận sư của Thiên Xu Môn có chút kinh ngạc, ngay cả vẻ mặt của Phương Nguyên cũng có chút nặng nề.
Sau khi dùng một vài thủ đoạn để thử nghiệm một chút, vẻ mặt của bọn họ lại càng kém hơn.
Cây cầu đá này, hẳn có thể tính là một tầng cấm chế cuối cùng để thông tới lăng mộ hoàng đế, dường như còn đáng sợ hơn hai tầng cấm chế bên ngoài cộng lại. Các loại bí pháp và cấm chế trên chiếc cầu đá này quả thực là ba tầng trong ba tầng ngoài, dày đặc và khó mà tưởng tượng ra được. Đừng nói là với tu vi của đám người bọn họ, cho dù là tu vi cảnh giới Kim Đam, chỉ sợ rằng cũng không thể đến được đầu kia của chiếc cầu đá một cách nhẹ nhàng như vậy được?
Mà hiện giờ, nếu phải phá cấm chế phía trên từng chút một thì...
Lão giả tóc trắng nói: “Sư huynh, ít nhất ta phải mất một năm mới có thể làm được, còn ngươi thì sao?”
Lão giả tóc đen nghĩ ngợi rồi đáp: “Ta nhanh hơn ngươi một chút, cũng phải hơn nửa năm...”
Sau đó bọn họ nhìn về phía Phương Nguyên theo bản năng.
Mà lúc này, hắn cũng đang quan sát cây cầu đá kia, nhẹ nhàng bấm ngón tay, qua một lúc lâu, hắn mới nói: “Nửa tháng!”
“Nửa tháng?”
Hai vị lão trận sư của Thiên Xu Môn đều ngây người ra đó, có chút ngạc nhiên.
Tuy thế này đã nhanh hơn bọn họ rất nhiều, nhưng vẫn hơi lâu. Lỡ như có người trong hoàng tộc Ô Trì Quốc biết được và tới đây ngăn cản bọn họ thì phải làm sao?
“Bằng không như vậy đi, chỉ có thể tìm một người, mang toàn bộ pháp khí phòng ngự và trực tiếp xông qua, cẩn thận tránh né toàn bộ cấm chế. Nếu thực sự có chút không thể tránh được thì phải kiên cường chống đỡ, như vậy có lẽ có thể có đến được đầu kia của cầu đá và tiếp xúc với chốt trận đó...”
Hắn chậm rãi đưa ra một đề nghị.
Nghe được ý kiến này, mọi người lại càng sững sờ hơn.
Thế này có gì khác với tự tìm đường chết đâu?
Nhưng, cũng ngay lúc bọn họ đang do dự trước sau, và cuối cùng vẫn chưa quyết định được một phương pháp hợp lý, thì con mèo trắng lười biếng ở trên đàn tế phía sau đó dường như đã có chút mất kiên nhẫn, nó ngáp một cái uể oải, đột nhiên vọt tới, rồi nhảy lên cây cầu đá kia một cách nhẹ nhàng ung dung, sau đó vẫy cái đuôi dài như con rắn đó, đi về phía đầu bên kia của cây cầu đá như đi dạo phố.
“Hở?”
Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, tròng mắt đều sắp rớt xuống đất.
Đám người cứ trơ mắt nhìn con mèo trắng đi đến đầu kia của cầu đá như vậy, rồi cào một phát vào vị trí chốt trận kia!
Ầm ầm ầm...
Một làn sóng ánh sáng có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang lan ra, và toàn bộ cấm chế xung quanh đều đang từ từ biến mất.
Chương 504 Đế vương bảo giám (1)
Ngay lúc đám người Phương Nguyên mở to hai mắt, ngơ ngẩn nhìn cấm chế xung quanh biến mất từng chút một, thì con mèo trắng kia đã thong thả chạy về. Chiếc đuôi dài của nó phe phẩy mang theo vẻ khinh thường và đắc ý, nghênh ngang đi qua đám người Phương Nguyên, trở về tế đài, lười biếng ngồi xuống đó. Con nghê vô cùng thức thời thấp giọng khẽ kêu một tiếng, dường như đang tán thưởng khí phách và uy phong của vị đại gia này, sau đó dè dặt xòe móng vuốt xoa bụng cho nó, đồng thời liếc mắt nhìn đám người Phương Nguyên.
Nếu đám người Phương Nguyên không nhìn nhầm, thì đây chắc chắn là ánh mắt coi khinh!
Con cẩu nô tài ỷ thế mèo này...
"Trên đời sao lại có sinh linh có thể đi qua cây cầu đá giăng đầy cấm chế, mà không khiến cấm chế gây ra bất cứ phản ứng gì?" Hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn im lặng hồi lâu, sau đó mới khó khăn mở miệng hỏi, dường như không tin nổi vào hai mắt mình: "Chẳng lẽ chúng ta nhìn nhầm, trên cầu đá này thực ra không có cấm chế gì cả?"
Tiểu hoàng tử nghe vậy cũng ngơ ngác hỏi: "Lẽ nào truyền thuyết về hoàng thất của Ô Trì Quốc chúng ta là giả?"
Chỉ có Phương Nguyên im lặng quay đầu nhìn con mèo trắng kia, trong lòng thở dài một tiếng.
Nhớ lại lúc còn ở hồ Ma Tức, mọi việc con mèo trắng này đã làm đều kỳ dị đến mức mọi người không thể nào tưởng tượng nổi. Hắn cảm thấy đi qua cầu đá giăng đầy cấm chế này mà không bị cấm chế phản ứng đối với con mèo trắng này chỉ là một chuyện quá bình thường...
Hắn khẽ giẫm một phát xuống đất, những viên đá nhỏ xung quanh liền bay lên không, sau đó hắn phất tay áo, đánh chỗ đá đó về phía cầu đá.
Đá bay rào rào về phía cầu đá, sau đó bắn vào hang núi xung quanh.
Trên cầu đá không có phản ứng gì cả, có thể thấy được toàn bộ cấm chế quả thực đã biến mất.
Những người khác thấy cảnh đó cũng bất đắc dĩ kết thúc thảo luận, bởi vì vừa rồi họ đã thăm dò cây cầu đá này, xác thực nó giăng đầy cấm chế, vậy mà bây giờ cấm chế biến mất tăm hơi. Không cần nghi ngờ, chuyện này chính là do con mèo trắng kia làm ra. Bất kể họ cảm thấy điều này ly kỳ hay là không thể tin được, thì con mèo kia quả thực đã làm được…
“Nếu có thể bắt được con mèo trắng này mang về, thì còn ai dám nói Thiên Xu Môn chúng ta xuống dốc nữa?”
Trận sư tóc bạc bỗng đẩy nhẹ trận sư tóc đen một cái, nhỏ giọng thương lượng.
“Đúng vậy, nếu có con mèo này…”
Hai mắt trận sư tóc đen cũng sáng bừng lên.
Nhưng khi quay đầu sang, lại thấy con mèo trắng đang thản nhiên nhìn lại họ. Trong đôi mắt lạnh lùng của nó dường như mang theo vẻ như cười như không, khiến trận sư tóc trắng sợ hết hồn, vỗ một cái vào gáy trận sư tóc đen, mắng: “Cất mấy ý đồ xấu xa của ngươi đi. Đây mà là mèo trắng à? Đây là thần thú đó, phải cung kính mời ngài ấy về.”
“Meo…”
Con mèo trắng kia kêu một tiếng khinh bỉ, hệt như đang cười nhạt: “Ha ha.”
"Phải cảm ơn vị Miêu huynh này, bất kể nói thế nào, nó cũng đã giúp chúng ta một việc lớn!"
Phương Nguyên lại cúi đầu thở dài một tiếng, nói với tiểu hoàng tử bên cạnh.
Tiểu hoàng tử chẳng hiểu sao trở nên hơi nghiêm túc, chỉnh lại quần áo, đứng ngay ngắn dưới tế đàn, cúi người làm đại lễ với con mèo trắng.
Con mèo trắng kia lại tỏ ra lười biếng như thể chẳng buồn quan tâm đến y.
"Phương tiên sinh, có cần phải mời... thần thú này tiếp tục giúp chúng ta không?"
Tiểu hoàng tử quay trở về, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ hưng phấn, nhỏ giọng hỏi Phương Nguyên.
"Không cần, vị Miêu huynh này rất kiêu ngạo, trừ phi tự nó bằng lòng, còn không có cầu xin nó cũng vô dụng!"
Phương Nguyên thở dài, cười khổ nói.
Thực ra hắn cũng biết có một cách có thể mời được con mèo trắng này, đó chính là kéo Lạc Phi Linh qua đây đánh một trận.
Nhưng làm thế không ổn lắm...
"Đi vào đi!"
Thở dài xong, Phương Nguyên và đám người tiểu hoàng tử lại bước lên cầu đá. Hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn vẫn đi phía trước dò đường, hắn, Quan Ngạo và tiểu hoàng tử thì đi đằng sau. Cũng may cấm chế trên cầu đá đã biến mất hoàn toàn, đúng là có sợ nhưng không nguy. Khi mọi người đi qua cầu đá liền thấy phía trước có một ngôi đền rất lớn màu đen, khí thế bừng bừng, tọa lạc trong núi.
"Đây chính là hoàng lăng của Ô Trì Quốc..."
Họ ngẩng đầu nhìn ngôi đền, đều cảm thấy nơi đó tỏa ra hoàng uy như ẩn như hiện.
Đó là do tâm niệm của tiên hoàng Ô Trì Quốc ngưng tụ ra, mang theo thiên uy huy hoàng được tích lũy qua mấy ngàn năm!
Nếu người phàm tới đây, bị khí thế này đè nén sợ rằng đứng còn không nổi!
Tâm thần họ sẽ phải chịu một áp lực lớn, tình nguyện cả đời này quỳ chân trước hoàng lăng, hóa thành bộ xương khô.
Thậm chí Phương Nguyên tu luyện lôi pháp, mà đến nơi này cũng âm thầm bị áp chế.
Hắn có một linh cảm, nếu những người không phải hoàng tộc như hắn thi triển lôi pháp ở đây, sợ rằng uy lực sẽ yếu đi một chút, còn đổi lại là người của hoàng tộc mà thi triển lôi pháp thì uy lực lại được tăng lên khá nhiều, ít nhất là gấp vài lần thực lực hiện tại!
"Đến nơi rồi, coi như ta cũng đã hoàn thành lời hứa của mình, có thể nói cho chúng ta biết rốt cuộc ngươi muốn lấy thứ gì không?"
Ngẩng đầu nhìn hoàng lăng đang đóng chặt cửa chính, Phương Nguyên cúi đầu nhìn tiểu hoàng tử, hỏi.
"Phương tiên sinh, đừng nôn nóng, vẫn còn thiếu chút nữa!"
Chương 505 Đế vương bảo giám (2)
Tiểu hoàng tử vui ra mặt, tiến lên một bước, gắng sức đẩy cửa chính màu đen đang đóng chặt, chặn lối vào hoàng lăng ra. Sau một tiếng "ken két" trầm đục vang lên, cửa chính chậm rãi mở ra. Bởi vì mọi cấm chế đều đã biến mất, cho nên cánh cửa chính mới dễ dàng bị đẩy ra như vậy, nếu không thì sợ rằng ngay cả Phương Nguyên cũng còn phải tốn khá nhiều sức lực, chứ đừng nói đến chút tu vi ít ỏi của tiểu hoàng tử.
Cửa chính mở ra, liền để lộ ra đại điện đang chìm trong bóng tối, âm khí bức người.
Trên xà nhà màu đen ở chính giữa đại điện có treo một tấm gương đồng màu vàng, theo ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, trên gương đồng lập tức phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh, giống hệt như mặt trời mọc. Ánh sáng từ mặt gương đồng tỏa ra chiếu thẳng vào ngực người đối diện, khiến người ta cảm nhận được sự xúc động trước nay chưa từng có.
"Đó là..."
Ngay cả Quan Ngạo dường như cũng phải ngây người, ngẩng đầu nhìn về phía tấm gương đồng.
Chỉ liếc nhìn tấm gương này, ngay cả người không có con mắt tinh tường cũng phát hiện ra được đây là một vật quý giá.
"Đó là Đế Vương Tâm Giám!"
Tiểu hoàng tử cũng tỏ vẻ kích động, thấp giọng nói: "Lúc trước ta không dám nói ra mục đích của chính mình, là vì sợ rằng yêu phi biết được thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ vể. Bây giờ thì có thể nói cho các ngươi biết, bảo kính này là vật quý đã lưu truyền mấy ngàn năm ở Ô Trì Quốc ta. Nó được treo ở đây là để mỗi một vị tân hoàng đế đưa lão hoàng đế tiến vào trong hoàng lăng thì đều sẽ được nó nghênh đón ngay chính diện. Tàn linh của lão hoàng đế quá cố sẽ bị tấm gương này chiếu thông suốt, để xem khi còn sống ngài ấy có cần chính tận tâm hay không, có phụ uy danh mấy nghìn năm của hoàng thất Ô Trì Quốc ta hay không..."
"Mà tân hoàng đế lại được tấm gương này giúp bản thân ngộ ra đạo tâm, biết được những việc mình nên làm sau khi đăng cơ!"
Tiểu hoàng tử nói với giọng nặng nè, thở dài một tiếng, lại tiếp tục: "Phụ hoàng ta bị yêu phi mê hoặc tâm hồn, thần hồn điên đảo, bằng không với tu vi Kim Đan trung giai của người, làm sao lại để yêu phi tác loạn trong cung được? Lần này ta vào hoàng lăng, mục đích rất đơn giản, ấy chính là lấy được tấm gương này, mang về cho phụ hoàng soi. Tấm gương này có công hiệu giải cấm chế phá tà ma, bất kể phụ hoàng bị tà pháp gì mê hoặc, chắc chắc đều sẽ tỉnh táo lại. Đến lúc đó, chỉ cần một câu nói của người, yêu phi sẽ bị lôi ra lột da rút gân ngay lập tức!"
Lúc nói những lời này, vẻ mặt tiểu hoàng tử hơi kích động, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng mình giành được thắng lợi hoàn toàn vậy.
Đây là lần đầu tiên hai vị trận sư già của Thiên Xu Môn được nghe mục đích cụ thể của tiểu hoàng tử, họ đều vô cùng sửng sốt. Lúc trước họ chỉ biết tiểu hoàng tử muốn mời mình đi làm việc gì thôi, nhưng vì sao lại làm thế, cụ thể là thế nào thì hoàn toàn không biết.
"Vậy... điện hạ, chúng ta bây giờ..."
Hai người hơi do dự, quay sang hỏi tiểu hoàng tử.
Tiểu hoàng tử lại nhìn về phía Phương Nguyên, nói: "Bước cuối cùng này phải nhờ Phương tiên sinh làm giúp ta. Nhờ ngài tháo Đế Vương Tâm Giám này xuống. Tấm gương này do tiên hoàng tổ dùng đại pháp lực đặt ở nơi này, nó sẽ không biến mất giống các cấm chế khác ở hoàng lăng. Chỉ có người có trận thuật cao siêu như ngài mới có thể làm được việc đó mà không làm hư hạ đến tấm gương. Làm xong bước này coi như là đại công cáo thành!"
Phương Nguyên gật đầu, chăm chú nhìn vào bảo kính, nói: "Việc này không khó, đơn giản hơn rất nhiều so với cấm chế ở bên ngoài!"
Tiểu hoàng tử mừng rỡ, cúi người hành lễ, sau đó lùi về sau mấy bước.
"Phương tiểu tiên sinh, đến bước cuối rồi, hãy để hai già này trợ giúp tiên sinh một tay!"
Hai lão giả Thiên Xu Môn bật cười, hiển nhiên cũng rất nắm chắc. Mấu chốt nhất là cả một đường hai người đều khoanh tay đứng nhìn, nếu không thể hiện một chút thì coi như lần này họ đi một chuyến toi công. Thế là hai người bước nhanh vào đại điện, tập trung quan sát một chút, sau đó chia nhau sang hai bên, dùng giơ ngón tay lên. Một luồng ánh sáng xanh và một luồng ánh sáng đỏ đồng thời vọt vào sau tấm kính.
"Ù..."
Phía sau bảo kính chậm rãi tỏa ra vầng ánh sáng trắng, giao hòa với ánh sáng đỏ và xanh.
"Cẩn thận, cẩn thận thêm chút... Nếu bị hủy mất thì đúng là kiếm củi ba năm thiêu một giờ đấy..."
Tiểu hoàng tử đứng ở phía sau không ngừng nhắc nhở.
Hai trận sư già của Thiên Xu Môn đương nhiên là biết điều đó, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, không dám lơ là chút nào.
Dần dần, qua thời gian uống hết một chén trà, vầng ánh sáng trắng vẫn chưa biến mất. Trán hai vị trận sư già đã lấm tấm một lớp mồ hôi lạnh.
Cũng may Phương Nguyên ở ngoài quan sát hồi lâu, sau khi trong lòng đã nắm rõ bèn bước lên một bước, cũng giơ tay lên, bắn một luồng ánh sáng tím ra ngoài.
Vầng ánh sáng trắng đang chập chờn rốt cuộc ổn định lại, rồi dần dần biến mất.
Mắt thấy Quan Ngạo đứng canh giữ ngoài cửa chính, ba vị trận sư ở bên trong đều đang tập trung tinh thần phá giải cấm chế phía sau gương đồng, tiểu hoàng tử đứng ở đằng sau hít sâu một hơi. Nhìn bóng lưng Phương Nguyên, y dường như hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng nét mặt cũng đanh lại như trong lòng đã ra quyết định. Y chậm rãi di chuyển bước chân, đến một lối đi phía bên trái đại điện, sau đó chui vào trong.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, tiểu hoàng tử lại nhanh nhẹn, ba người phá trận dường như không ai phát hiện ra y đã biến mất.
Bình luận facebook