• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cải Thiên Nghịch Đạo (9 Viewers)

  • Chương 61-65

Chương 61 Đan phường bị mất trộm (2)

Kỳ Khiếu Phong và Lữ Tâm Dao cũng mạnh hơn mình, nhưng Chu Thanh Việt cảm thấy đấy là chuyện đương nhiên, bởi vì gia thế nhà bọn họ thật sự tốt hơn mình.

Nhưng Phương Nguyên thì không được! Hắn chỉ là một kẻ nghèo kiết xác, làm sao lại mạnh hơn mình?

Bởi vì có Chu tiên sinh giám sát, sự bất mãn trong lòng Chu Thanh Việt bị đè nén xuống đáy lòng. Hơn nữa ở trong Tiên Tử đường, biểu hiện của Phương Nguyên luôn mạnh hơn hắn, thế là hắn cũng đành dần dần tiếp nhận sự thật này...

Hắn vốn là công tử nhà giàu tâm cao khí ngạo, nhưng dần dần lại trở nên tự ti mặc cảm trước mặt tên nhóc bần hàn.

Phương Nguyên lúc đấy được định sẵn là sẽ trở thành đệ tử tiên môn, nên hắn làm sao sánh nổi?

Mãi cho đến khi Phương Nguyên từ vị thế của người đứng đầu Giáp Tử Bảng bị đánh rơi xuống vực sâu, trong lòng Chu Thanh Việt lập tức trở nên nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy đây mới là điều nên xảy ra, tiền đồ của mấy kẻ quê mùa làm sao có thể tốt hơn công tử nhà giàu như hắn?

Mình trở thành đệ tử tiên môn còn Phương Nguyên trở thành tạp dịch, đây mới là hợp lý!

Nhưng vấn đề là ở chỗ, tên tạp dịch kia không biết thân biết phận! Khi ở Tiểu Trúc phong, mình đã là đệ tử tiên môn nhưng tên tạp dịch này khi gặp mình lại dám vênh váo, nhìn mình bằng ánh mắt khinh miệt trong khi Chu đại thiếu gia chỉ cười nhạo hắn một chút.

Chỉ cười nhạo một chút thôi, cũng không làm ngươi mất đi miếng thịt, ngươi chịu đựng một chút chẳng phải là xong sao?

Nhưng không ngờ rằng tên này lại ác độc như thế, dám dùng quỷ kế để lừa gạt linh thạch trên tay mình. Đáng ghét hơn, hắn khiến mình mất mặt trước Tiểu Kiều sư muội mà mình luôn ái mộ, thậm chí còn vơ vét linh thạch của mấy vị đồng môn, hại mình suýt chút nữa đắc tội với họ. Cuối cùng Chu gia phải bỏ ra một số tiền lớn để giải quyết chuyện này.

Từ đó trở đi, ánh mắt Chu Thanh Việt nhìn Phương Nguyên đã mang cực nhiều thù hận.

Sau đó Chu Thanh Việt theo dõi Phương Nguyên rất chặt!

Tên này thế mà kết giao được với quả ớt nhỏ thần bí - Tổng quản Linh Dược Giám, mỗi tháng kiếm được bao nhiêu là tài nguyên?

Chẳng lẽ hắn muốn đổi đời, trở thành đệ tử tiên môn?

Nằm mơ đi!

Nếu ngươi là tạp dịch thì hãy an phận làm tạp dịch, sao còn muốn bò lên?

Ngươi đã rớt xuống bùn, còn dám bò lên sánh vai với Chu Thanh Việt ta, thậm chí còn muốn leo lên đầu ta sao?

Mơ tưởng!

Vĩnh viễn cũng đừng hòng!

“Chu sư đệ, ngươi đang suy nghĩ gì thế?”

Một tiếng gọi kéo Chu Thanh Việt trở về hiện thực. Hắn nao nao, cố nặn ra một nụ cười, nói: “Không có gì!”

“Ta thấy tâm tình của ngươi không tệ!”

Hàn sư huynh tính toán thời gian vừa chuẩn thì đã có người báo tin đến.

Một chiếc Mộc Diên bay vội tới, thậm chí suýt chút nữa đụng vào cái cây, một vị đệ tử Thanh Lư phong khác nhảy xuống, nhìn thấy Hàn sư huynh thì vội nói:

“Hàn sư huynh, mau đi thôi, xảy ra chuyện lớn rồi, vừa rồi khi chúng ta kiểm kê đan phường thì đã phát hiện mấy loại đan dược bị mất trộm...”

“Cái gì?”

Hàn sư huynh bí mật gật đầu với Chu Thanh Việt, trong lòng hơi tự đắc nhưng trên mặt lại thể hiện ra sự bất ngờ:

“Người nào lớn mật dám làm chuyện như thế, trộm cướp đan phường là tội lớn, ngươi đã thông báo đệ tử Giới Luật đường chưa?”

“Ta đã báo rồi, Tiền chấp sự bảo ta tới tìm huynh...”

“Đi mau, đi mau!”

Hàn sư huynh vội nhảy lên Mộc Diên, miệng nói: “Ta nhớ, vào buổi sáng có một tên tạp dịch đi vào đan phường...”

Chu Thanh Việt cũng nhảy lên, cười nói: “Đan phường là trọng địa của bổn môn, thế mà có người dám vào trộm ư? Hai vị sư huynh, ta sẽ đi theo mọi người để xem ai to gan như vậy, ngay cả chuyện này cũng dám thực hiện?”

Rất nhanh, Mộc Diên của bọn hắn đã bay đến Thanh Lư phong.

Vừa mới tới đã thấy có bốn, năm vị đệ tử Giới Luật đường mặc áo đen, khuôn mặt âm trầm đứng ở đó. Đan phường cũng được bố trí nhiều loại cấm chế. Đây là quy định của tiên môn, trước khi tìm thấy kẻ trộm đan thì không ai được tùy tiện ra vào.

Hàn sư huynh vừa nhảy xuống dưới, cau mày hỏi:

“Đệ tử tạp dịch có ở đây không?”

Đệ tử tạp dịch nào?

Các đệ tử tiên môn khẽ giật mình, cau mày nhìn về phía hắn.

Hàn sư huynh nói: “Sáng hôm nay, ta điều động một đệ tử tạp dịch đến quét dọn đan phường, mau tìm hắn!”

“Đi, đi tìm hắn!”

Một đám đệ tử nghe vậy, vội quay đầu, vội vã tìm kiếm ở hướng sườn núi.

Lúc này, sau khi lau chùi xong lò đan, các đệ tử tạp dịch của Ngọc Phong nhai đã về đến Linh Thiện đường của Tạp Vụ điện để dùng cơm, cười cười nói nói rất vui vẻ. Bỗng nhiên lại thấy rất nhiều đệ tử tiên môn đằng đằng sát khi bay đến thì giật mình, còn chưa kịp hỏi thăm thì một đệ tử Giới Luật đường lạnh lùng quát hỏi:

“Sáng nay, ai là người đi quét dọn đan phường vào buổi trưa? Mau mau đi ra, ta có lời muốn hỏi!”

Một đám đệ tử nhìn nhau, cảm thấy có sự chẳng lành, không ai dám lên tiếng.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Tôn quản sự đi từ Linh Thiện đường ra, ngờ vực hỏi.

“Ta hỏi các ngươi, sáng nay có ai đi đan phường quét dọn?”

Vị đệ tử Giới Luật đường kia không thèm nhìn Tôn quản sự, lạnh lùng quát.

“Hình như là... là... Phương Nguyên, Phương sư đệ...”

Trong đám tạp dịch, có một người ngượng ngùng giơ tay lên, nói với giọng không chắc chắn.

Vị đệ tử Giới Luật đường lập tức truy vấn:

“Hắn đang ở đâu?”

Các tạp dịch nghe vậy thì nhìn nhau, mãi một lúc lâu mới có người nói:

“Hình như ta không thấy hắn một thời gian khá lâu rồi, không biết hắn đi nơi nào!”

Sắc mặt của đệ tử Giới Luật đường lập tức trở nên nặng nề, quát to: “Hắn ở đâu rồi? Nói mau!”

“Đại sự đã định!” Chu Thanh Việt nghe được câu này, ngoài mặt không biểu lộ điều gì nhưng trong lòng lại sung sướng như muốn hét to.
Chương 62 Một tiếng hót làm kinh người (1)

“Ha ha, đứa nhỏ này trông vậy mà cũng không tệ, ngay cả pháp bảo của Trần sư huynh cũng phá được, lão phu cũng muốn thử một chút!”

Bên trong Tiểu Trúc phong lúc này, không khí vô cùng náo nhiệt.

Phương Nguyên không chỉ làm cho đám đệ tử tiên môn thán phục, mà ngay cả mấy vị chấp sự dường như cũng rất hứng thú với hắn. Ban đầu bọn hắn còn chưa biết phải khảo hạch Phương Nguyên như thế nào, nhưng bây giờ, mỗi người đều cảm thấy rất hứng thú, nhất là sau khi thấy Tát Đậu Thành Binh của vị chấp sự béo cũng bị Phương Nguyên phá giải, mấy vị chấp sự khác càng cảm thấy kích động trong lòng.

Một vị chấp sự nhỏ người mặt đen từ bên trong cười híp mắt bước ra, tiện tay tìm bên trong túi càn khôn, cũng không biết làm thế nào mà từ bên trong một chiếc túi dài không tới ba thước, thế mà lấy ra một pho tượng đá màu đen cao tầm ba, bốn trượng...

"Bành" một tiếng, hắn lệnh tượng đá ngồi xổm trên mặt đất, làm mặt đất rung bần bật lên.

Phương Nguyên cũng bị chuyện này hù dọa một chút, mắt lộ ra vẻ cảnh giác nhìn vị chấp sự kia.

“Tào sư đệ, ngay cả Địa Hỏa Lục Thần Tượng ngươi cũng đem ra, không khỏi mang tiếng khi dễ hậu bối chứ!”

Một vị chấp sự khác cười lắc đầu, sau đó liền lấy ra một cái hồ lô, nhìn Phương Nguyên cười híp mắt nói:

“Ta có nuôi một con Hắc Chương Liễu Văn Yêu Xà cũng được ba năm rồi, nhưng chưa có dịp sử dụng trong thực chiến, không biết uy lực thế nào, tình nguyện đóng góp sức hèn vào cửa thứ ba có được không?”

Phương Nguyên nghe được tiếng "Xì xì" bên trong hồ lô phát ra, nhịn không được run một cái.

“Ha ha, nhường cho ta đi, để ta mang Hồng Vân Tử Đồng Thú lên thượng đài một tí...”

Nghe từng vị chấp sự thế mà tranh nhau bước lên, trong lòng Phương Nguyên phiền muộn gần chết.

Hay là mình quay lại tu luyện cho đến Luyện Khí tầng ba đại viên mãn sau đó quay lại thì tốt hơn, bây giờ giống như tự tìm đường chết vậy?

Hắn chỉ mới luyện qua kiếm đạo, còn về pháp thuật thì dốt đặc cán mai, thông qua được hai cửa kia cũng có vài phần may mắn, nếu tiếp tục đối diện mấy cửa tiếp theo làm sao mà vượt qua đây. Còn thêm một việc nữa là mấy vị chấp sự lúc này ai cũng có vẻ vô cùng hào hứng, hắn cũng không biết trước mặt còn bao nhiêu cửa nữa đây...

Lúc này trong đám đệ tử tiên môn, từng người từng người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

“Thì ra, muốn trở thành đệ tử tiên môn lại khó khăn đến thế, vậy mà chúng ta...”

Có người thấp giọng trò chuyện cùng đồng bạn đứng kế bên mình.

“Đúng vậy, nếu sớm biết được cơ hội tu hành của chúng ta có được không phải dễ dàng, từ đầu ta phải nỗ lực tu hành gấp bốn lần...”

Người bên cạnh tỏ vẻ vô cùng tán thành, thậm chí trong lòng còn có chút hổ thẹn.

“À hèm, Vân trưởng lão kêu các ngươi kiểm tra tu vi của đứa nhỏ này một chút, không phải kêu các ngươi thử pháp bảo hay yêu thú!”

Rất may vẫn còn vị chấp sự áo bào màu trắng kia nhịn không được, ngắt lời mọi người đang tranh nhau, trầm giọng nói:

“Dù sao trước giờ đứa bé này tu hành ở Tạp Vụ điện mà tu vi được nhường này, còn luyện được mấy chiêu kiếm tốt như vậy đã rất hiếm thấy rồi, tu hành không chỉ có thực lực, bây giờ cũng không phải thời điểm thích hợp để bọn hắn tập trung truy cầu thực lực, vả lại hắn cũng chưa được dạy dỗ pháp lực, nên cũng không cần khảo nghiệm đâu!”

Mấy vị chấp sự khác nghe vậy thì lúc này mới thu liễm lại, chỉ kinh ngạc hỏi: “Vậy bây giờ kiểm tra cái gì?”

“Nhóc con, để lão phu tới thử thuật bói toán của ngươi một chút xem sao?”

Vừa dứt lời, liền có một vị lão chấp sự mặt tím bước ra, từ trong tay áo lấy ra một quyển thẻ tre, nói:

“Trong tay ta có một quyển Yển Sư Tam Vấn, bên trong có ba đạo bói toán, ngươi nếu có thể bói ra kết quả, thế thì có thể lập tức thông qua cửa thứ ba!”

Mọi người nghe thấy vậy đều gật đầu đồng ý.

Bói toán là gốc rễ của trận pháp, trong giới tu hành có vô số đại trận, đều được thôi diễn ra từ thuật bói toán, mà trong tương lai bất luận là bày trận hay phá trận không thể thiếu bói toán, đây cũng là lí do mà bói toán là một trong tứ đại căn cơ của giới tu hành. Vừa rồi bọn hắn đã kiểm tra xong tu vi và kiếm pháp của Phương Nguyên, bây giờ tiếp tục kiểm tra thuật bói toán cũng hợp tình hợp lý.

Nghe được không cần liều mạng nữa, Phương Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm, cung kính nhận lấy thẻ tre.

Hắn liền ngồi xuống đất, mượn thẻ tre của vị chấp sự kia, loay hoay trên mặt đất.

Lão chấp sự nhìn hắn vận dụng thuần thục tính trù, cũng âm thầm gật đầu.

Bói toán, khí cụ, dược lý cùng thư pháp là tứ đại căn cơ của giới tu hành, bên trong Tiên Tử đường cũng có dạy. Nhưng thời điểm học tập bên trong Tiên Tử đường, Phương Nguyên chỉ một lòng ra sức học hành Đạo Nguyên Chân Giải, lại vô cùng thờ ơ với bốn môn này. Nhưng sau khi Đạo Nguyên Chân Giải bị hủy bỏ, Phương Nguyên bất đắc dĩ tiến vào tiên môn làm đệ tử tạp dịch, hắn một lòng tu hành muốn mau chóng bù đắp lại những kiến thức này.

Từ lúc bắt đầu tiến vào tiên môn tới giờ, ngoại trừ tu hành ra thì thời gian còn lại hắn đều chỉ chăm chú học bốn đạo căn cơ này.

Thuật bói toán cũng có thể coi là môn hắn thông thạo nhất.

Bên trong từng cái biến hóa, đều có dấu vết để lần theo, trời sinh hắn đã có thiên phú về phương diện này.

“Yển Sư Tam Vấn” bên trong thuật bói toán cũng không phải nan đề cao thâm gì, Phương Nguyên chỉ tốn chốc lát đã cho ra kết quả.

“Tính toán không tệ, nhưng mà phép tính còn chút vấn đề, đường đi hơi quanh co, nhưng mà thông cảm cho ngươi tự mày mò học, đạt đến trình độ như thế này cũng không tệ. Cửa thứ ba này coi như ngươi đã thông qua, sau này tiến nhập tiên môn cứ tìm ta, ta sẽ chỉ điểm cho ngươi tử tế!”

Lão chấp sự này nói chuyện vô cùng hòa khí, cũng rất vui vẻ, tán thưởng hắn, sau đó thu hồi thẻ tre và xăm.
Chương 63 Một tiếng hót làm kinh người (2)

Đệ tử tiên môn đứng xem chung quanh lại xì xào bàn tán một trận. Một màn thuật bói toán này tuy không có gì quá đặc sắc, với lại “Yển Sư Tam Vấn” cũng không phải cái gì đó quá cao thâm, bọn hắn đều đã học qua. Nhưng nghĩ lại bản thân ở trong tiên môn được chấp sự chỉ điểm từng bước, tên tạp dịch này thì lại tự mình tham ngộ, trong lòng còn có chút bội phục hắn...

“Để lão phu kiểm tra trình độ dược lý của ngươi một chút!”

Vị chấp sự vừa rồi muốn thả rắn cắn Phương Nguyên chấp cũng đi tới, cười hỏi:

“Ngươi đọc qua dược điển chưa?”

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói:

“Đệ tử đã đọc qua “Thần Nông Điển”, “ Hoàng Đế Học”, “Bách Thảo Kinh”, “Tây Hoang Chú”,...”

“Ồ, cũng không tệ lắm!”

Nghe xong, vị chấp sự kia lại tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi tự đánh giá trình độ của mình thế nào?”

Phương Nguyên nao nao: “Ý của ngài là?”

Chấp sự mỉm cười, nói: “Ý của lão phu hỏi ngươi, nếu nói về tổng quát, ngươi nắm giữ mấy phần học vấn bên trong?”

Phương Nguyên ngẩn ngơ, mới nghiêm túc nói: “Đệ tử thuộc toàn bộ!”

"A?"

Vị chấp sự kia nghe xong cũng có chút ngẩn ngơ, giận dữ nói: “Ngươi đang khoe khoang cái gì đó?”

Phương Nguyên ngơ ngác thật thà nói: “... Lời đệ tử nói hoàn toàn là sự thật!”

“Ha ha, tên này hơi khoác lác thì phải?”

Trong số đệ tử tiên môn xung quanh, có người nhịn không được mở miệng: “Những dược điển kia, một cuốn ít nhiều gì cũng mấy vạn chữ, làm sao hắn có thể học thuộc toàn bộ?”

“Con người ai mà lại có trí nhớ tốt như vậy được.”

“Một phần cũng không ai rảnh rỗi để học thuộc hết mấy bộ dược điển này đâu.”

Bên trong tiếng xì xầm bàn tán kia, vị lão giả kia cũng có chút tức giận, nói: “Ngươi thuộc hết thì đọc thử cho ta xem...”

Phương Nguyên liền nhanh chóng bắt đầu đọc:

“Xưa kia Hoàng Đế sinh ra một vị thần, từ nhỏ đã có thể nói, thật thà minh mẫn, sau này già rồi vẫn minh mẫn, sau này lên trời có hỏi thiên sứ một việc rằng: Nghe nói thời thượng cổ, con người có thể sống đến trăm tuổi, mà cử động không hề chậm chạp. Nhưng mà thời nay con người mới qua phân nửa đời người cử động đã có chút chậm chạp? Con người đã đánh mất điều gì? Kỳ Bá có viết: Thời thượng cổ con người thông thạo Âm Dương và thuật số, ăn uống điều độ sinh hoạt thường ngày, không làm nhiều việc cực khổ, do vậy có thể sống đến khi hết sạch tuổi thọ, cũng sống tầm trăm tuổi...”

Chung quanh tiếng bàn luận dần dần thấp xuống, càng đọc con mắt vị chấp sự kia càng mở to.

Nghe tầm một lúc, hắn rốt cục nhịn không được, hỏi Phương Nguyên:

“Ngươi tính đọc hết thật à?”

Phương Nguyên mờ mịt hỏi:

“Việc này kỳ quái lắm sao?”

Chấp sự kia nhìn Phương Nguyên giống như quái vật: “Mấy bộ dược điển này ngươi đọc qua bao nhiêu lần rồi?”

Phương Nguyên suy nghĩ một lát, thật thà nói: “Ít nhất cũng ba lần!”

Miệng của vị chấp sự càng há to ra: “Ba lần đã có thể học thuộc?”

Phương Nguyên vẫn còn mờ mịt: “Ba lần còn chưa đủ?”

“Việc này... Ngươi đã vượt qua kiểm tra!”

Vị Chấp sự kia rốt cục vẫn không biết nói gì cho phải, nhìn Phương Nguyên thật sâu, quay người rời đi.

“Ha ha, rất tốt!”

Vân trưởng lão từ đầu đến giờ vẫn một mực ngồi ở trước điện xem náo nhiệt, lúc này đã cầm lấy một đạo quyển trục được đồng nhi bên cạnh đưa tới, bên trên là tư liệu về Phương Nguyên từ lúc hắn bắt đầu gia nhập tiên môn. Mà lúc này đứng bên cạnh hắn, không ngờ chính là Kiều chấp sự Kiều Vân Đình - người đã mang hắn từ thành Thái Nhạc tới đây. Hắn thấp giọng đem chuyện của Phương Nguyên kể cho Vân trưởng lão một lần, Vân trưởng lão nghe xong, ánh mắt nhìn Phương Nguyên cũng chầm chậm từ kinh ngạc biến thành tán thưởng.

“Hôm nay tới đây thôi!”

Tất nhiên mấy vị chấp sự khác còn muốn tiến lên khảo hạch hắn, nhưng Vân trưởng lão giống như đã có chút mệt mỏi, nhẹ nhàng nói một tiếng.

Mấy vị khác chấp sự đều quay đầu nhìn lại, cả Phương Nguyên cũng không hiểu lắm quay đầu lại, Vân trưởng lão lại cười một tiếng:

“Hôm nay khảo hạch vốn đã khó khăn, không thua gì Thí Luyện Chi Kiều rồi, đợi hắn nhập môn rồi từ từ kiểm tra cũng không muộn!”

Mấy vị chấp sự khác nghe vậy, nhất thời hiểu rõ ý của Vân trưởng lão, cùng nhau khom người lĩnh chỉ.

Phương Nguyên còn hơi choáng váng, chấp sự Kiều Vân Đình đứng bên cạnh Vân trưởng lão lại nhìn hắn nháy mắt một cái.

Phương Nguyên lập tức hiểu ra, trong lòng trở nên kích động, vội vàng bái tạ: “Đa tạ trưởng lão ban tiên duyên...”

“Ha ha, không cần đa lễ, ngươi gia nhập Thanh Dương Tông không tính là ban ân, là do ngươi có tư cách!”

Vân trưởng lão cười ha hả nói một câu, có chút trách cứ nhìn Kiều chấp sự, thở dài:

“Vân Đình, lúc trước ngươi đi thành Thái Nhạc để chọn hạt giống cho tiên môn, thế mà một hạt giống tốt như vậy lại bị ngươi ném vào tạp dịch… Sai quá, sai quá...”

Kiều chấp sự bất đắc dĩ nói: “Việc này... Là do đệ tử mắt kém...”

Trong lòng của hắn cũng cực kì oan ức, lúc trước tiên môn đưa xuống pháp chỉ, nhất định phải hủy bỏ “Đạo Nguyên Chân Giải”, lúc ấy cũng không có nói rõ nên làm gì, hắn mang Phương Nguyên về cũng bởi vì bằng hữu cũ của hắn là Chu tiên sinh hết lòng đề cử, mà hắn cũng tiếc một vị thiếu niên khắc khổ học tập như vậy mà phải ở lại phàm trần, mới phá lệ một lần...

Đương nhiên, những lời này chỉ có thể nói trong lòng, trưởng lão đã nói như vậy rồi, mình cãi làm gì nữa?

Mấy vị chấp sự cũng đều hiểu ý cười to, đặc biệt là vị chấp sự mặc bào trắng liền tiến tới, vỗ vai Phương Nguyên, cười nói:

“Mấy trăm năm qua ở trong tiên môn chưa từng xuất hiện một đệ tử tạp dịch nào có thể tiến vào tiên môn, bây giờ lại bị ngươi phá vỡ lệ cũ, vậy thì từ bây giờ...”

Hắn đang muốn tuyên bố kết quả, nhưng cùng lúc đó, chợt có một người hét lớn:

“CHẬM ĐÃ!!”

Đệ tử tiên môn đang đứng đó, bỗng nhiên có một đám người mặc trang phục đệ tử Giới Luật đường rầm rầm bước tới.
Chương 64 Ta không trộm đan dược (1)

Vào lúc này, phía trên cổ điện, vô số ánh mắt hướng về phía các đệ tử mặc huyền y của Giới Luật Đường. Vốn dĩ mọi người đang chứng kiến vị tạp dịch duy nhất tiến vào tiên môn trong vòng mấy trăm năm qua, thế mà có người lại làm gián đoạn quá trình này nên khiến tất cả đều tò mò. Càng làm mọi người hiếu kì hơn nữa là việc trong đám người vừa mới tới có những kẻ mà ít người dám đắc tội: đệ tử Giới Luật Đường.

Còn vị chấp sự mặc bạch bào kia cũng cau mày nhìn về hướng đám đệ tử này, trên mặt thể hiện rõ sự mất hứng.

“Chẳng lẽ Tiểu Trúc phong thu đệ tử lại còn phải cần Giới Luật đường đồng ý? Các ngươi tới nơi này là muốn làm gì?”

“Bạch chấp sự nói quá lời, đệ tử đến là có chuyện quan trọng!”

Tên đệ tử của Giới Luật đường không dám huênh hoang trước mặt Bạch chấp sự, vội vàng hành lễ với Vân trưởng lão và các vị chấp sự, rồi giải thích:

“Đệ tử không biết Tiểu Trúc phong đang thu môn hạ. Hôm nay đệ tử đến đây là vì một việc khác. Buổi sáng nay, kẻ này vừa trộm linh đan trong đan phường, tội ác tày trời, cho nên đệ tử muốn đưa hắn về Giới Luật đường để điều tra cụ thể.”

“Cái gì?”

Hắn vừa dứt lời thì khiến mọi người đều kinh ngạc, không kịp phản ứng.

Rốt cuộc thì mọi chuyện là sao?

Khó khăn lắm mới nhìn thấy một việc thú vị: một đệ tử tạp dịch thể hiện bản lĩnh phi phàm, liên tục vượt qua được bài kiểm tra của các trưởng lão, chuẩn bị trở thành đệ tử của Tiểu Trúc Phong, thành một thành viên trong bọn họ. Nhưng giờ lại có đệ tử Giới Luật đường đến nói rằng hắn trộm đan dược?

Lần này có thể sẽ náo nhiệt rồi!

Mà dưới ánh mắt soi mói của mọi người, mặt của Phương Nguyên không hề đổi sắc, chỉ lãnh đạm nhìn về một người trong đám người mới tới.

Theo chân đám đệ tử Giới Luật đường đến còn có một đám tạp dịch ở Tạp Vụ điện, mấy vị đệ tử Thanh Lư phong (Thanh Lô phong), đặc biệt, Phương Nguyên nhìn thấy Chu Thanh Việt đang phe phẩy cây quạt xếp! Thái độ của Chu Thanh Việt có vẻ như không quan tâm đến chuyện này nhưng khi tên này nhìn thấy Phương Nguyên, khuôn mặt không kìm được mà nở một nụ cười nhàn nhạt.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của hai người va chạm với nhau.

Môi của Chu Thanh Việt hơi mấp máy, nhẹ nhàng nói:

“Mọi chuyện kết thúc rồi!”

Hắn không hề phát ra thanh âm nhưng chắc chắn rằng Phương Nguyên hiểu được lời này.

Mà vào lúc này, tâm tình của hắn cũng cực kì thỏa mãn.

Vừa rồi, hắn đi theo đệ tử Giới Luật đường đến Ngọc Phong Nhai để kê biên tài sản trong phòng Phương Nguyên. Kết quả là trong ngăn tủ phía dưới gầm giường tìm được đan dược của đan phường đã được giấu rất kĩ. Vào lúc đó, Chu Thanh Việt càng cảm thấy kế hoạch của mình chắc chắn sẽ diễn ra thuận lợi.

Bây giờ nhân chứng và vật chứng đều có, Phương Nguyên còn có thể chối cãi như thế nào?

Sau đó, hắn tiếp tục đi theo các đệ tử Giới Luật đường, thấy đám người này lật tung cả căn phòng của Phương Nguyên lên tra xét, rồi các chấp sự tiên môn đến xem xét vật chứng, rồi rất nhiều nhân lực được phái ra để truy bắt Phương Nguyên. Cái cảm giác hài lòng khiến hắn lâng lâng.

Ngay cả đám tạp dịch kia cũng bị dọa đến mức choáng váng, không biết Phương Nguyên gây ra đại họa gì!

Nhưng ai cũng nhìn ra được, Phương Nguyên gặp phải phiền phức cực lớn.

Càng khiến cho Chu Thanh Việt hài lòng là lúc đó không ai biết Phương Nguyên chạy tới chỗ nào, quả thực là trời cũng giúp mình.

Dù dưới góc độ nào, Phương Nguyên đều hiện lên trong mắt mọi người là đang bỏ trốn và việc Phương Nguyên là kẻ trộm trở thành một sự thật hiển nhiên trong mắt mọi người!

Khi manh mối về Phương Nguyên được điều tra ra, mọi người mới biết rằng hắn đến Tiểu Trúc phong. Nghe thấy thế, Chu Thanh Việt hơi bất ngờ, cho đến khi hắn biết được chuyện xảy ra tại Tiểu Trúc phong thì cảm thấy bản thân chảy ra mồ hôi lạnh, cảm thấy vô cùng may mắn.

Hắn không nghĩ rằng Phương Nguyên lại tham gia khảo hạch tiên môn vào lúc này.

Càng không ngờ rằng tên tạp dịch này lại có vẻ như đã thể hiện rất xuất sắc, thậm chí còn được mấy vị chấp sự đánh giá cao.

Làm sao có thể như thế?

Chẳng lẽ mấy vị kia chấp sự kia bị mù nên mới bị tên tạp dịch này lừa gạt?

Hắn có bản lĩnh gì? Hắn có tư cách gì?

Điều mà trong nội tâm của Chu Thanh Việt không muốn thấy nhất, chính là việc tên nghèo kiết xác này lại một lần nữa đứng ở cùng một độ cao với mình!

May mà mình đã kịp bố trí cạm bẫy, chứ nếu chậm một ngày thì ác mộng đã thành sự thật.

Khi nghĩ đến việc tên nghèo kiết xác kia trở thành đệ tử tiên môn, hằng ngày mỉm cười đứng trước mặt mình, rồi mấy người Tiểu Kiều sư muội vây quanh hắn, bản thân mình chỉ có thể đứng ở dưới thấp nhìn về hắn đầu ngưỡng mộ, thì Chu Thanh Việt hận đến xiết chặt nắm tay.

Nhưng rất may là vẫn kịp!

Nhất là lúc hắn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của tên nghèo kiết xác kia khi Bạch chấp sự chuẩn bị tuyên bố, bỗng chốc bị cắt ngang bởi đệ tử Giới Luật đường khiến lòng hắn hung phấn tới cực điểm...

Hắn thậm chí tự phục bản thân mình đã tính toán thời điểm thực hiện kế hoạch quá chuẩn! Bởi lẽ, có thể đạp tên tạp dịch này xuống bùn khi hắn đang bừng bừng hi vọng và đắc chí vì được tiến vào tiên môn càng làm cho Chu Thanh Việt cảm thấy vui vẻ, tựa như bao uất ức trước đó đều tan biến.

“Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, nhanh chóng nói chi tiết đi!”

Khi nghe lời buộc tội của các đệ tử Giới Luật đường, mấy vị chấp sự của Tiểu Trúc phong đều giật mình, ngay cả Vân trưởng lão cũng kinh ngạc nhưng không mở miệng, chỉ lặng yên theo dõi diễn biến của sự việc.

“Tuân mệnh!”
Chương 65 Ta không trộm đan dược (2)

Người cầm đầu các đệ tử Giới Luật đường là một nam tử mặt đen, dáng người khôi ngô, toàn thân tỏa ra sát khí, nhưng khi đứng trước vị chấp sự này thì thái độ rất cung kính, lễ phép nói:

“Vào giờ Tý một khắc (tầm 23h15’), đệ tử nhận được thông báo của đệ tử Thanh Lô phong rằng đan phường bị mất trộm. Sau đó, đệ tử lập tức đưa các sự đệ đến phong tỏa đan phường. Sau khi điều tra kĩ lưỡng, cộng thêm có lời làm chứng của Hàn Tuyền – đệ tử Thanh Lô phong, thì biết được rằng đệ tử tạp dịch tên là Phương Nguyên từng quét dọn ở đan phường lúc giờ Thìn ba khắc (Tầm 7h 45’). Đệ tử lập tức đến điều tra tại Ngọc Phong Nhai thì không thấy hắn ở đó, khi lục soát phòng thì tìm thấy trong một chiếc rương dưới gầm giường chứa mấy viên Hổ Khiếu Dưỡng Thần Hoàn, cũng chính là một trong các đan dược mà đan phường bị mất trộm. Vì thế, đệ tử lập tức hạ lệnh truy nã Phương Nguyên!”

Nghe được mấy chữ "một trong các đan dược mà đan phường bị mất trộm", trong lòng Chu Thanh Việt hơi bất ngờ, nhìn về phía Hàn Tuyền, trầm ngâm: "Hóa ra Hàn Tuyền gan to bằng trời, dám mượn lần vu oan này để giấu đi một vài loại đan dược, chỉ dùng một phần để giá họa cho tên nghèo hèn kia. Nếu tên quỷ nghèo này không giải thích được thì tất cả tội danh đều do hắn gánh chịu!"

Nhưng hắn không nghĩ rằng, khi Hàn Tuyền nghe được mấy lời này cũng khẽ giật mình, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Lúc này, Bạch chấp sự ngắt lời tên đệ tử mặt đen của Giới Luật đường, nói với giọng lạnh lùng:

“Ngươi phải ăn nói cẩn thận, trộm cắp đan dược là đại tội, kẻ này thiên tư không tệ, Tiểu Trúc phong ta đang muốn thu hắn làm đệ tử, ngươi không được làm bẩn sự trong sạch của hắn!”

Vị đệ tử mặt đen nói: “Chúng đệ tử tìm thấy đan dược bị mất trộm ở trong phòng hắn, tất cả đều là thật!”

“A!”

Lời này vừa nói ra, các đệ tử tiên môn đều nhao nhao nghị luận.

“Chẳng lẽ hắn thật sự trộm đan dược?”

“Tên mặt đen chính là Thiết Sơn Tôn, đệ tử chân truyền của Giới Luật đường, nổi danh thiết diện vô tư, sẽ không vu oan cho hắn đâu?”

“Hắn vốn là tạp dịch, bình thường vốn thiếu đan dược, nói không chừng thật sự là thấy bảo đan không kìm được lòng tham!”

“Đáng tiếc, bây giờ đừng nói là bái nhập Tiểu Trúc phong, sợ là ngay cả tạp dịch cũng không làm nổi!”

Bỗng chốc tiếng nghị luận ồn ào nổi lên, dù mọi người đều không rõ ràng lắm về sự việc nhưng đệ tử Giới Luật đường đã nói rất cụ thể về thời gian, địa điểm, quá trình hơn nữa còn có người làm chứng, vật chứng thì tìm đươc trong phòng Phương Nguyên, quả thật không ai có thể nghĩ ra một kịch bản nào khác!

“Phương Nguyên, việc này liên quan đến tiền đồ của ngươi, hãy nói thật, cấm được nói dối nửa chữ!”

Bạch chấp sự nhíu lại, bỗng nhiên quay sang Phương Nguyên, lạnh lùng nhìn hắn, nói với giọng nghiêm khắc.

Các đệ tử nghe vậy cũng đều nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên.

Các đệ tử tạp dịch ở phía sau cũng không tiến đến, nhưng ánh mắt hết sức đồng cảm với Phương Nguyên.

Bọn hắn không ngờ rằng vừa rồi không thấy Phương Nguyên là vì hắn đến Tiểu Trúc phong tham gia khảo hạch. Hơn nữa nhìn tình hình thì hẳn là đã thông qua được. Đây vốn là là một việc đại hỉ khiến người ta khiếp sợ, nếu Phương Nguyên vào tiên môn thì bọn hắn cũng được thơm lây. Nhưng ai ngờ được rằng mọi chuyện lại diễn ra như thế này, chưa vào tiên môn mà trên lưng đã mang danh trộm cắp!

Nhất là Tôn quản sự, khuôn mặt lo lắng, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Mà Tống Khôi đang núp ở trong đám người, âm thầm cầu nguyện: “Việc có thể giúp ngươi thì ta đã giúp, còn lại đành trông chờ vào ngươi!"

“Đệ tử chưa từng trộm đan dược!”

Đối mặt với vô số ánh mắt của mọi người, thần sắc Phương Nguyên bình tĩnh, chỉ nói duy nhất một câu.

“Hừ, sự thật đã rõ rành rành, ngươi giải thích thế nào?”

Vị đệ tử Giới Luật đường Thiết Sơn Tôn lạnh lùng đi về phía trước một bước, phảng phất như một trái núi lớn ép về phía Phương Nguyên.

Đối mặt với khí thế này, Phương Nguyên không có nửa phần sợ hãi, hắn chỉ quay đầu, nhìn Chu Thanh Việt một chút, thấy tên này đang đắc ý nhìn mình thì trong lòng thở dài, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Ta có mấy vấn đề muốn nói!”

Thiết Sơn Tôn lạnh lùng nói: “Ngươi nói đi!”

Nếu chỉ là một tên tạp dịch thông thường, hắn đã sớm bắt lại, áp giải về Giới Luật đường để dùng hình ép cung. Nhưng bây giờ, ngay trước mặt Vân trưởng lão và các chấp sự của Tiểu Trúc phong, hắn đành phải tuân theo quy củ, cho Phương Nguyên một cơ hội nói chuyện.

Dù sao hắn rất vững tin, nếu kẻ này giải thích không rõ, mình có thẩm quyền bắt hắn về tra tấn ép cung.

Dưới sự thật rõ như ban ngày, không ai bảo vệ được Phương Nguyên!

Nhưng ngoài dự liệu của hắn, Phương Nguyên không giải thích gì, khẽ trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: “Đan dược mất trộm vào lúc nào?”

Thiết Sơn Tôn lạnh lùng nói: “Vừa rồi ta đã nói qua, ta nhận được tin báo vào lúc giờ Tý một khắc!”

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói: “Vào giờ Thìn, ta đến điểm danh tại Tạp Vụ điện. Lúc giờ Thìn ba khắc, ta đi đến Thanh Lô phong. Khoảng một khắc sau, bị một đệ tử Thanh Lô phong chỉ mặt bắt đi quét dọn đan phường. Nói cách khác, đan dược nếu có mất trộm thì là vào khoảng thời gian giữa hai mốc này?”

Thiết Sơn Tôn lạnh lùng nói: “Ý ngươi muốn nói cái gì?”

Phương Nguyên nhìn thẳng mặt hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Vào lúc giao giữa giờ Thìn và giờ Tỵ (tầm 9h), ta tới Tiểu Trúc phong, gõ vang Cảnh Tiên Cổ, có các đệ tử tiên môn làm chứng!”

Thiết Sơn Tôn nao nao, quát lạnh nói: “Thì sao, chẳng phải thời gian này khớp với việc ngươi trộm đan dược ư?”

“Đúng vậy!”

Phương Nguyên nghe vậy, cười nhạt một tiếng, nói:

“Nếu là ta trộm đan dược từ đan phường rồi chạy ngay đến Tiểu Trúc phong thì đúng là thời gian vừa khớp. Nhưng ta chỉ muốn hỏi, ta lấy đâu ra thời gian để đem đan về giấu trong phòng mình?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom