-
Chương 126-130
Chương 126 Yêu ma phải chết (1)
Lúc này, đám quý tộc của thành Thái Nhạc ở dưới chân núi vừa nhìn vừa không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa rồi, bọn hắn vừa nhìn thấy màn sương mù quỷ dị dày đặc kia đang từ từ tản đi ở trên đỉnh núi. Hơn nữa, sau khi Phương Nguyên lên núi, nhóm các đệ tử tiên môn đang thắng thế. Lúc đấy bọn họ vừa vui sướng, lại vừa hưng phấn, chuẩn bị tiến lên nghênh đón các tiểu tiên gia trở về. Ai ngờ, đột nhiên ở giữa không trung lại hiện lên một làn khói đen, lao qua góc núi phía nam với tốc độ khủng khiếp. Cái bóng mang màu đen rợn người kèm theo tiếng rít gào thê lương và mùi máu tanh đến buồn nôn lao thẳng về hướng bọn hắn.
“A… Chạy mau, chạy mau…”
Đám người này thấy thế thì kinh hồn táng đảm, kêu gào ầm ĩ, vội vã chạy tán loạn.
Thế nhưng với tốc độ phản ứng của hắn thì ngay cả đám yêu thú vừa rồi cũng có thể đuổi giết cả bọn được chứ đừng nói đến bản thể của yêu ma này. Với tốc độ khủng khiếp, khi mà các quý tộc phát hiện ra có gì đó không ổn thì ma khí đen nghìn nghịt đã chỉ còn cách bọn họ trăm trượng.
Mà lúc này, Phương Nguyên và Tiểu Kiều sư muội vẫn còn ở trên đỉnh núi, chưa kịp lao xuống.
Yêu ma kia có thể mượn gió để bay lượn, tốc độ thực sự đáng sợ. Hơn nữa, khi nhận ra rằng mình không thể nào lấy lại thiết đỉnh nữa, trong lòng yêu ma oán hận, cố ý lao về phía các quý tộc của thành Thái Nhạc để nuốt dăm ba người. Mục đích thứ nhất là để bù đắp phần nào phần huyết khí mà mình thiếu hụt, mục đích thứ hai là cố ý giết người trước mặt các đệ tử tiên môn này để chọc giận bọn hắn.
Dù có thể lường trước việc này nhưng bây giờ các đệ tử tiên môn cũng không biết phải làm sao.
Khoảng cách từ đỉnh núi xuống chân núi quá xa, với thực lực của bọn hắn khó mà lao xuống cứu viện kịp thời.
Tiểu Kiều sư muội cắn môi đến mức tím bầm nhưng cũng chỉ đành trơ mắt nhìn tình cảnh này.
Thế nhưng, đột nhiên nàng cảm nhận được một luồng khí tức kinh người phát ra ở gần mình. Nàng nhìn về hướng Phương Nguyên một cách vô thức.
Lúc này, Phương Nguyên cũng đang nhìn chằm chằm về yêu ma vừa mới lao xuống núi. Hắn đứng ở mép đỉnh núi, không hề nhúc nhích. Thế nhưng Tiểu Kiều sư muội cảm nhận rõ ràng được ở trên người hắn bất thình lình lại xuất hiện một loại khí tức khủng bố mà mình khó hình dung được. Loại khí tức này vừa giống pháp lực nhưng lại vừa như vực sâu biển lớn. Từng sợi, từng tia đều mạnh mẽ hơn pháp lực rất nhiều và cũng huyền diệu hơn rất nhiều.
Mà khi loại khí tức này đạt đến một mức khủng khiếp, Phương Nguyên đột nhiên bước một bước ra ngoài.
“Oanh!”
Tại chỗ Phương Nguyên đứng truyền đến tiếng hư không bạo liệt, Phương Nguyên đã biến mất không thấy bóng dáng.
Nhưng chỗ hắn vừa đặt chân hiện lên một cái hố to chằng chịt vết nứt.
“Đúng rồi, vừa rồi lúc hắn cưỡng đoạt phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong, ta đã cảm thấy có điều gì đó không bình thường.”
Lúc này, Tiểu Kiều sư muội trợn tròn cả mắt, bộ dáng hơi có chút ngốc nghếch: “Bây giờ nhìn thấy điều này càng xác nhận cho ý nghĩ ở trong lòng ta. Hắn không thi triển huyền pháp phổ thông mà là loại pháp môn trong truyền thuyết của Thanh Dương tông…”
“Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!”
“Dám to gan cầu cứu tiên môn sai đệ tử đến đối phó với ta. Những tên nhân loại đê tiện này, chết đi cho ta!"
Lúc này, yêu ma đã vọt tới phía trước của đám người đang chạy trốn. Trong ma khí mang theo gió lốc khiến cát đá tung bay, các giáp sĩ ở đằng trước cũng bị thổi ngã rạp sang hai bên, trận hình tán loạn, còn nó thì mở ra cái miệng đầy máu, hung hăng đớp về phía dưới. Từ miệng nó phun ra huyết khí dày đặc, rõ ràng không phải chỉ muốn nuốt vài người mà còn muốn đại khai sát giới.
Nó muốn giết sạch tất cả những kẻ này trước khi đám đệ tử tiên môn lao xuống núi để xả đi mối hận trong lòng nó.
Ai bảo bọn hắn khinh yêu quá đáng, chính mình đã muốn rời đi mà còn dùng phi kiếm chém mình bị thương?
Bây giờ, nhìn thấy đám phàm nhân thành Thái Nhạc tay trói gà không chặt lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng nó cũng cảm thấy thỏa mãn hơn nhiều. Khi đám mây đen hạ xuống, nó đang định ra tay thì trong lòng đột nhiên run lên, cảm thấy có gì đó không ổn…
… Trong mắt của những phàm phu tục tử này không còn thấy vẻ sợ hãi đối với mình nữa…
Lúc này, ánh mắt của bọn hắn không nhìn vào mình mà đang nhìn về phía sau mình với vẻ chấn động…
“Đằng sau ta có cái gì vậy?”
Nó cảm thấy không ổn, quay ngược trở lại để nhìn thì thấy Phương Nguyên đang vọt từ trên núi xuống.
Lúc này, toàn thân Phương Nguyên được bao phủ bởi một đoàn sương mù màu xanh nhạt. Loại sương mù này cực kì đáng sợ, khiến cho lực lượng và tốc độ của Phương Nguyên đều trở nên cực kì mạnh mẽ. Bây giờ Phương Nguyên đang bay thẳng tắp từ đỉnh núi xuống, trong tay ôm một thanh kiếm trắng như tuyết, phóng về phía yêu ma. Tràng cảnh giống như có một thanh kiếm sáng lòa cắt ngang qua hư không lao về phía đám mây màu đen.
Đúng như Tiểu Kiều sư muội suy nghĩ, Phương Nguyên đang thi triển Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp.
Phương pháp tu luyện của hắn khác hoàn toàn so với vị đệ tử Thanh Dương tông ba trăm năm trước. Vị đệ tử Thanh Dương tông ba trăm năm trước tu luyện theo hướng luyện ra một sợi Huyền Hoàng khí tinh thuần, còn Phương Nguyên lại chầm chậm luyện hóa từng chút pháp lực của mình. Trong con mắt của lãnh đạo tiên môn, việc tu luyện Huyền Hoàng nhất khí quyết của hắn chưa bước qua được bước thứ nhất, nhưng bản thân hắn lại hiểu rằng tiến độ của mình chắc chắn vượt xa bước thứ nhất.
Bây giờ, pháp lực của hắn ít nhất cũng đã có ba thành Huyền Hoàng khí.
Thế nên dù bình thường hắn không thể hiện ra ngoài nhưng nếu nhận định một cách toàn diện thì thực lực của Phương Nguyên ít nhất phải mạnh hơn người đã luyện thành tầng thứ nhất.
Mà hắn cũng đã có thể phát huy được một phần ưu thế của Huyền Hoàng khí.
Chương 127 Yêu ma phải chết (2)
Huyền Hoàng khí bao hàm toàn diện các yếu tố, cực kì tinh thuần. Khi dùng để phát ra pháp thuật, hắn có thể mô phỏng sử dụng bất cứ pháp thuật nào. Thậm chí hắn còn có thể thúc đẩy phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong. Mà khi dùng trong giao chiến bình thường thì khiến thực lực của hắn mạnh lên mấy phần, chỉ là khó mà đánh lâu bền được. Tại lúc mấu chốt này, hắn thi triển một loại bí pháp trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Loại bí pháp này tạm thời thiêu đốt Huyền Hoàng khí để bộc phát ra lực lượng khủng khiếp trong nháy mắt.
Dù thi triển bí pháp này sẽ khiến hắn thoát lực một thời gian nhưng vì chém giết yêu ma nên hắn không ngần ngại thi triển.
“Chỉ là một đệ tử tiên môn bé nhỏ, sao có thể…”
Hiển nhiên, yêu ma không ngờ tới điều này, trong lòng kinh hãi, vội xoay người chạy trốn, trong miệng vang lên những tiếng rít gào.
Nhưng tiếng rít gào còn chưa kịp phát ra khỏi miệng nó thì Phương Nguyên đã bay đến ngay trước mặt, bóng kiếm sáng như tuyết đâm tới phía nó.
“Xoạt.”
Yêu ma lập tức ngậm miệng, dồn hết toàn lực để thúc giục yêu phong chống lại một kiếm này.
Lúc này nó không kịp suy nghĩ điều gì nữa, chỉ có thể cố gắng chống chọi kiếm chiêu này rồi tính tiếp. Tốc độ của tên đệ tử tiên môn này vượt xa tưởng tượng của nó. Yêu ma có thể nhìn ra được rằng Phương Nguyên không phải mượn gió để bay như mình mà là lao với tốc độ cực nhanh từ đỉnh núi xuống.
Rất rõ ràng, kẻ này đang thi triển một bí pháp nào đó để tăng tốc độ trong nháy mắt, nhưng loại tốc độ này sẽ không duy trì lâu, chỉ cần tiếp được một kiếm này thì mình sẽ có thể tạm tránh nguy hiểm.
“Bành.”
Trong hư không, một đạo ánh sáng màu xanh vọt thẳng tắp từ đỉnh núi đến va vào đám sương mù màu đen. Từ vụ va chạm tóe ra những tia sáng chói lòa và khói đen bay tứ tán. Yêu ma khẽ rên một tiếng, không ngờ rằng bản thân lại yếu thế hơn, trực tiếp bị kiếm kia đánh bay. Mặc dù không bị thương nặng nhưng trong nội tâm của nó rất giận dữ, rít gào lên:
“Ngươi… Ngươi đáng chết!”
Thật là quá mất mặt.
Đường đường là Huyết Sát Tiểu Yêu Tôn mà bị một tên đệ tử tiên môn mới vào đời đánh cho đến mức này.
Trong tích tắc này, yêu ma định từ bỏ suy nghĩ đào tẩu mà sẽ giết chết tên đệ tử tiên môn trước mặt này trước khi những kẻ khác kịp xuống núi viện trợ.
Thế nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên thì đã biến mất ngay tắp lự.
Bởi vì nó phát hiện rằng quyền lựa chọn không ở trong tay mình.
Vừa rồi, Phương Nguyên cầm kiếm lao xuống dưới, đánh bật yêu ma về phía sau mấy trượng, dù hơi thắng thế nhưng không làm đối phương bị thương. Tuy nhiên Phương Nguyên cũng không lấy đó làm lạ vì với thực lực của yêu ma này mà bị kiếm vừa rồi của mình làm bị thương thì mới là điều thật bất ngờ. Vừa rồi phi kiếm đánh bật đối phương về sau cũng đã nằm ngoài kì vọng của hắn. Mà bây giờ, rõ ràng khó mà lặp lại được hiệu quả vừa rồi. Khi hắn vọt từ núi xuống cũng đã chuẩn bị tâm lý phải giao đấu lâu dài với yêu ma.
“Bá” “Bá” “Bá” “Bá” “Bá”
Kiếm chiêu cuồn cuộn nối tiếp nhau, liên miên không dứt, như sóng biển dạt dào đâm về phía yêu ma.
Vừa rồi, do không quan sát nên yêu ma đã rơi vào thế yếu. Bây giờ đang muốn tìm cách lật ngược thế cờ thì không ngờ rằng Phương Nguyên lại tấn công với tốc độ nhanh đến thế, lực lượng mạnh như vậy. Thế là yêu ma kêu gào thê thảm, chỉ có thể cố gắng dùng hết mọi thủ đoạn để ngăn cản. Sương mù quanh người nó bị thanh kiếm xé rách tả tơi. Yêu ma vừa cố gắng ngăn trái ngăn phải, miệng thì rít gào phẫn nộ. Mỗi khi nó tiếp một kiếm thì lại bị đẩy về phía sau một phần. Vậy mà nó bị Phương Nguyên chính diện đánh túi bụi, rơi từ trên không xuống đất, tạo thành một cái hố sâu hoắm.
Kiếm thế của Phương Nguyên bắt nguồn từ Vô Khuyết Kiếm Kinh, một khi chiếm được thượng phong thì dù bất cứ cái gì ngăn cản cũng sẽ không nương tay, không để cho đối thủ có cơ hội thở dốc, kiếm chiêu liên tiếp không ngừng để đào sâu thêm ưu thế. Với kiếm chiêu này, hoặc là đối phương mất mạng hoặc là chính mình mất mạng.
Nhưng chỉ cần kiên trì được thì ưu thế từ ban đầu sẽ ngày càng lớn.
Không cần biết ngươi là ai, dù là Tiểu Kiều sư muội cùng các đệ tử tiên môn trên đỉnh núi hay là bách tính thành Thái Nhạc dưới chân núi đều ngây người. Bọn hắn đang trơ mắt nhìn yêu ma kia vọt từ đỉnh núi xuống định giết tất cả mọi người. Sau đó thấy Phương Nguyên vọt từ đỉnh núi xuống sau lưng yêu ma rồi dùng trường kiếm sắc bén chém ra, khiến yêu ma rơi từ trên không xuống, phá nát mặt đất thành một hố to, xung quanh ngập tràn khói đen kèm theo tiếng gào thét thảm thiết.
“Tiểu tử, ngươi dám…”
“Bản tôn muốn chém ngươi thành triệu mảnh…”
“Ngươi dám to gan làm ta bị thương…”
Đám sương mù đen vốn bao phủ Phương Nguyên và yêu ma cuối cùng đã bị kiếm phong chém nát. Mọi người nhìn thấy thân ảnh của Phương Nguyên và yêu ma kia. Lúc này, ở cái hố sâu trên mặt đất, Phương Nguyên mặc áo xanh bay phấp phới, tay cầm thanh kiếm sáng lòa, chân đạp lên thân của một con khỉ gầy gò toàn thân có vảy bạc, ánh mắt của hắn lạnh nhạt vô tình.
“Ngươi dám giết… Phụ vương ta là Nam Hoang yêu…”
Con khỉ có vảy bạc toàn thân đều là máu, nằm vô lực trên đất, vừa cầu xin tha thứ, vừa la hét ỏm tỏi. Đáy mắt của nó lóe ra ánh sáng yêu dị, trong ngực dường như có vật gì đó muốn phá thịt mà ra. Ma khí xung quanh đều bị vật này dẫn động. Dường như trong hư không đang có một đôi mắt ma quỷ lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên.
Mặc dù yêu ma kêu to, nhưng ánh mắt nhìn về Phương Nguyên mang vẻ âm lãnh, như đang nhìn một người chết.
Nhưng nó còn chưa dứt lời, vật trong người còn chưa kịp lao ra thì mọi thứ chấm dứt.
Phương Nguyên không thèm nghe nó nói, trực tiếp đâm kiếm vào lồng ngực nó, giọng nói lạnh nhạt:
“Yêu ma phải chết…”
“… Nếu không sẽ hậu họa vô cùng!”
Chương 128 Tặng kiếm (1)
“Cứ thế... chém xong rồi?”
Lúc này thành chủ Thái Nhạc thành, Kỳ tướng quân, cùng với quý tộc toàn thành và các giáp sĩ đều đã sợ tới ngây cả người.
Đã qua một lúc lâu mà chả có ai dám nói tiếng nào cả. Có người không cẩn thận thở mạnh một hơi cũng sợ quá vội vàng che miệng mình lại, bây giờ Phương Nguyên mà quay đầu nhìn hắn một cái, có khi hắn sợ đến mức tiểu ra quần.
Mặc dù Phương Nguyên cũng chỉ chém một con yêu ma mà thôi, mà bọn hắn mời những đệ tử tiên môn này đến chẳng phải chính là vì trảm yêu trừ ma hay sao?
Thế nhưng sau khi họ đã nhìn thấy tất cả những gì diễn ra trong một đêm này, lại nhìn thấy Phương Nguyên một mình một kiếm giết lên núi, mạnh mẽ chém giết yêu ma kia, cảm xúc trong lòng bọn họ giờ đây đã hoàn toàn không giống lúc trước rồi!
“Vậy mà lại có thể giết chết thật?”
Từ trên đỉnh núi có một bóng người đang nhanh chóng lướt xuống, chính là Tiểu Kiều sư muội. Từ xa xa nhìn thấy một màn này, nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phương Nguyên, cho tới lúc này sắc mặt của nàng vẫn còn tái nhợt, cũng không biết là nàng đang suy nghĩ cái gì.
Phía sau lưng Tiểu Kiều sư muội chính là mấy vị đệ tử tiên môn còn lại, tất cả cũng đang lần lượt chạy tới.
Lúc này nhìn thấy yêu ma kia bị Phương Nguyên dùng một kiếm ghim vào mặt đất, điều này làm cho bọn họ không thể nào tin được, không ngừng dụi mắt.
“Phương sư huynh...”
Tiểu Kiều sư muội chậm rãi bước lên mấy bước, khẽ gọi một tiếng.
“Hô...”
Lúc này cả người Phương Nguyên tỏa ra khí lạnh, tựa như là một tảng nham thạch viễn cổ. Hắn hơi ngẩn người, quay đầu nhìn xung quanh một chút, sau khi thấy không còn nguy hiểm gì nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ đứng dậy, dường như loại sát khí vô hình trên người hắn đang từ từ biến mất. Khi mà hắn đã đứng dậy hẳn, trông hắn đã không còn giống như lúc chiến đấu với yêu ma ban nãy nữa, tất cả cứ như là vừa mới trải qua một giấc mơ dài vậy.
Giờ đây vẫn là vị thiếu niên áo xanh tràn đầy phong độ tri thức, nào còn có sát khí lẫm liệt như vừa rồi?
Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, hắn theo bản năng cười cười, nhưng sau đó xoay người nói:
“Tiểu Kiều sư muội, đã tiêu diệt tất cả yêu ma trên núi chưa?”
“Còn lại mấy con yêu thú, nhưng đều đã bị đuổi đi, mấy ngày sau khi yêu khí tán đi hết thì bọn chúng lại trở về thành dã thú bình thường thôi!”
Tiểu Kiều sư muội nhìn thấy dáng vẻ của Phương Nguyên đã trở lại như cũ, nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm, thần thái cũng trở nên thoải mái hơn, nhẹ nhàng trả lời.
“Vậy là tốt rồi!”
Phương Nguyên gật đầu, nhìn yêu ma nằm trên mặt đất một chút, cười nói:
“Chém yêu ma, nhìn chung chuyến đi này không tệ!”
Nói xong, hắn rút thanh kiếm cắm cơ thể yêu ma trên mặt đất lên, trở tay ném ra ngoài.
Một tiếng "soạt" vang lên, nơi trường kiếm bay đến, tất cả giáp sĩ cùng với quý tộc của Thái Nhạc thành đều tới tấp tránh ra, giống như là gặp quỷ vậy, trong nháy mắt đã nhường ra một bãi đất trống lớn. Nhưng trường kiếm kia chẳng qua là chỉ nhẹ nhàng cắm vào trước người thành chủ Thái Nhạc thành Lữ Mai Am mà thôi, chuôi kiếm lung la lung lay, phía trên lưỡi kiếm vẫn còn dính lại máu của yêu ma kia, từ từ chảy xuống theo lưỡi kiếm, dấu ấn bị ánh trăng chiếu vào, giống như là một yêu ấn quỷ dị vậy, như ẩn như hiện, giấu ở trong vết máu trên thân kiếm...
“Đa tạ thành chủ đã cho mượn kiếm, bây giờ ta trả lại cho ngài!”
Phương Nguyên cũng không có lưu ý đến những thứ này, chẳng qua chỉ cười cười, chắp tay hướng về phía thành chủ Lữ Mai Am.
“Ách, đâu có đâu có...”
Sau khi thành chủ nghe xong lời này, cũng không nhịn được ngẩn người ra một lúc, sau đó mới bỗng nhiên phản ứng lại, đưa tay rút thanh kiếm lên, lại chạy nhanh mấy bước, mang vỏ kiếm đã bị Phương Nguyên vứt đi lúc trước về, lấy ra một tấm lụa trắng, lau sạch sẽ vết máu ở trên thân kiếm, chỉ còn lại có mấy tia hắc khí là xóa không được. Thế nhưng vào lúc này hắn cũng không có để ý tới, chỉ là dùng vẻ mặt nghiêm túc, hai tay dâng lên, đưa đến trước mặt Phương Nguyên, trầm giọng nói:
“Lão phu thay mặt toàn bộ mấy vạn bách tính của Thái Nhạc thành, đa tạ Phương Nguyên tiểu tiên gia trảm yêu trừ ma!”
“... Đa... Đa tạ Phương Nguyên tiểu tiên gia!”
Theo thành chủ quỳ một chân trên đất, những quý tộc khác của Thái Nhạc thành cũng phản ứng lại, vội vàng vội tiến lên quỳ gối xuống đất.
“Đa tạ Phương Nguyên tiểu tiên gia trảm yêu trừ ma...”
Một đám giáp sĩ thấy thế, không cần người khác thét ra lệnh cũng vội vội vàng vàng quỳ xuống theo.
Chỉ còn lại hai người Kỳ tướng quân cùng với Chu Thanh Việt đang mặc chiến giáp, sắc mặt của Chu Thanh Việt tái nhợt, bờ môi run rẩy, đột nhiên té quỵ xuống trên mặt đất, tiếp theo liền dập đầu hai cái, mà Kỳ tướng quân thấy vậy cũng vội vàng cúi đầu, run rẩy quỳ xuống...
“Ách, mọi người làm cái gì vậy, trảm yêu trừ ma là phận sự của ta, cần gì phải làm thế?”
Phương Nguyên cũng giật nảy mình, vội vàng tiến lên tới đỡ thành chủ Lữ Mai Am.
“Phương tiểu tiên gia chém yêu ma, toàn bộ Thái Nhạc thành vĩnh viễn ghi nhớ đại ân của người. Lão phu nhất định sẽ lập bia truyền lại, dạy con cháu đời sau vĩnh viễn ghi nhớ đại ân của người, nhận đại lễ này, cũng là nên!”
Thành chủ Thái Nhạc thành Lữ Mai Am trầm giọng nói ra, lại nâng thanh kiếm trong tay lên thật cao, nói:
“Chuôi kiếm này cũng là thần binh lợi khí giá trị liên thành, là do lúc lão phu còn trẻ đã bỏ ra nhiều tiền mới mua được, chẳng qua là rơi vào trong tay ta lại khiến cho bảo vật bị long đong, nhiều năm qua chưa từng ra khỏi vỏ. Bây giờ nó đã dính máu của yêu ma, chính là thời điểm thích hợp để nó tái hiện phong mang, Phương tiểu tiên gia, xin mời người hãy giữ lấy nó!”
“Thành chủ quá khách khí, tâm ý của người ta xin nhận, nhưng thanh kiếm này...”
Phương Nguyên hơi ngẩn người ra, có chút do dự.
“Phương tiểu tiên gia, người tuyệt đối không nên từ chối, kiếm này ở trong tay người, người dùng nó để trảm yêu trừ ma, đó mới là không phí hoài thanh kiếm này!”
Thành chủ Lữ Mai Am nói hết sức trịnh trọng, dùng bộ dạng nếu như ngươi không lấy kiếm ta liền không đứng dậy.
Chương 129 Tặng kiếm (2)
“Nếu là như vậy, vậy liền đa tạ thành chủ!”
Phương Nguyên cũng không giả bộ, hơi trầm ngâm, liền nhận lấy thanh kiếm.
Mặc dù thứ hắn tu luyện chính là kiếm đạo, thế nhưng hắn lại cực kỳ đáng thương, cho đến bây giờ trên tay của hắn cũng không có món bính khí đàng hoàng nào cả, vừa rồi hắn đã dùng qua chuôi kiếm này, chỉ cảm thấy cân nặng vừa tay, sắc bén vô cùng, lại là binh khí đầu tiên hắn dùng để trảm yêu trừ ma, liền rất hợp tâm ý của hắn.
“Ai, đâu có đâu có, cái này thì đáng giá cái gì...”
Thành chủ thấy Phương Nguyên nhận kiếm, mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy mừng thầm, dường như đang hưng phấn vì có thể kết giao với Phương Nguyên, ở trong lúc đầu óc đang chìm trong loại tâm trạng cực kỳ phức tạp này, đột nhiên hắn sinh ra một ý niệm kỳ quái:
“Tiểu nhi này bất phàm như thế, quả thật đáng giá dùng nghìn vàng để kết giao, đáng tiếc, lúc trước thời điểm hắn đỗ đầu Tiên Bảng, nếu như ta kiên trì muốn nhận hắn làm con rể...”
Vừa nghĩ tới đây, nhất thời trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác biết vậy thì đã chẳng làm, giống như là vừa mất đi một món đồ vật gì đó cực kỳ quý giá vậy.
“Phương sư huynh, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút đi!”
Tiểu Kiều sư muội cắn môi một cái, đi tới Phương Nguyên, khẽ nói.
“Theo như quy củ của tiên môn, sau khi trảm yêu trừ ma, còn có rất nhiều chuyện phải làm!”
Phương Nguyên khẽ nói với nàng.
“Ngươi cứ yên tâm đi, quy củ này ta cũng hiểu, vậy thì để ta dẫn người đi quét dọn chiến trường là được, ngươi cứ nghỉ ngơi một lát đi!”
Tiểu Kiều sư muội khẽ cười một tiếng, đẩy Phương Nguyên ngồi xuống đất.
Phương Nguyên bất đắc dĩ, cộng thêm hắn lại vừa mới trải qua một trận ác chiến, ở lúc chưa chém giết được yêu ma kia, thần kinh của hắn bị kéo căng, một khoảng thời gian không được thư giãn, cho dù có mỏi mệt, cũng sẽ không lộ ra chút nào. Nhưng bây giờ yêu ma đã chết, thần kinh đã được buông lỏng, lập tức hắn liền có cảm giác cơ thể hoàn toàn trống. Đó là dấu hiệu pháp lực bị tiêu hao quá độ, hơn nữa lúc này hắn nhớ lại nguy hiểm trong lúc chiến đấu ban nãy, trong lòng cũng hơi cảm thấy sợ hãi!
Thực lực của yêu ma kia rõ ràng là mạnh hơn hắn nhiều, theo Phương Nguyên dự đoán, yêu ma này có thể lên trời xuống đất, lại có thể bố trí xuống yêu trận, còn có thể thi triển Thiết Đỉnh Ngao Thi chi pháp, tu vi tuyệt đối không thấp, thậm chí có thể là tồn tại sắp trở thành đại yêu Trúc Cơ, chẳng qua là do hắn bị thương nặng nên thực lực mới bị tổn hại, lực lượng toàn thân có lẽ cũng chỉ còn có khoảng hai ba phần mười. Thế nhưng cho dù là thực lực chỉ còn như thế thì chút bản lĩnh của mình cũng không bằng được hắn, ở trong trận ác chiến vừa nãy, nhìn thì có vẻ là mình hoàn toàn áp chế hắn, kì thật vô cùng hung hiểm…
Nếu không phải là mình thi triển Huyền Hoàng chi khí đánh yêu ma kia trở tay không kịp, nếu không phải Vô Khuyết Kiếm Kinh kiếm thế hung ác điên cuồng, nếu không phải từ đầu đến cuối yêu ma kia chưa từng đặt mình trong mắt, trong trận đại chiến vừa rồi kia, kẻ chết cuối cùng là ai quả thực khó mà nói được!
Rất nhanh, một đám giáp sĩ dưới sự chỉ huy của Tiểu Kiều sư muội, tiến lên quét dọn chiến trường, không bao lâu, thi thể của những yêu thú mới bị chém giết ban nãy đều đã được chuyển tới dưới chân núi, một cái chồng lên một cái cuối cùng chồng thành cả một ngọn núi nhỏ, e rằng không chỉ có mấy trăm con, sau khi yêu ma kia bị Phương Nguyên dùng phi kiếm đánh bị thương, thiết đỉnh rơi ở trên mặt đất cũng được mang tới, thi hài ở trong đỉnh do thành chủ ra mặt an táng.
Về phần chiếc đỉnh lớn này, nó là chứng cứ cho việc yêu ma thi triển tà thuật, cần phải mang về Thanh Dương tông để cho các trưởng lão xem xét.
Hài cốt của con yêu ma kia cũng được đặt vào trong một cái quan tài chuyên dụng, chuẩn bị chở về Thanh Dương tông.
Các đệ tử của Thanh Dương tông tham gia vào chiến dịch này cũng có người chết người bị thương, người trọng thương đều được uống đan dược, tính mạng đều được bảo toàn. Chẳng qua là vị đệ tử tiên môn đã chết kia thật sự là để cho người ta phải tiếc hận, bây giờ cũng chỉ có thể mang về trong môn phái, sau đó mời các trưởng lão trong môn phái xử lý.
Phương Nguyên nhìn Tiểu Kiều sư muội chỉ dẫn giáp sĩ trong thành thanh lý chiến trường ngay ngắn rõ ràng, liền cảm thấy an tâm, sau khi nghỉ ngơi một lát, liền nhìn thấy Kỳ Khiếu Phong cùng với Ngô Thanh cũng đang từ trên núi đi xuống, ban nãy phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong bị Phương Nguyên dùng chém giết yêu ma không biết đã rơi ở chỗ nào, hai người này đang vội vã đi tìm, bây giờ thật vất vả mới tìm trở về được, lúc này mới mang vẻ mặt nặng nề xuống núi...
“Ai da, Phong nhi... Phong nhi ngươi không sao chứ?”
Kỳ tướng quân thấy vậy vội vàng lo lắng chạy tới hỏi thăm, Chu Thanh Việt cũng theo bản năng đi theo.
“Ta không sao!”
Kỳ Khiếu Phong buồn bực trả lời một tiếng, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phương Nguyên.
Bất kể như thế nào, hắn cũng không nghĩ tới sự tình sẽ xuất hiện biến hóa như thế, nhất thời làm cho hắn có cảm giác như là đang nằm mơ vậy mộng...
Tên tiểu tử nhà nghèo kia...
Hắn làm sao có thể có năng lực như thế này...
Không nên a, rõ ràng mình mới là người có tu vi cao nhất ở đây, những vinh quang này, vốn nên thuộc về mình mới đúng...
Thế nhưng, bây giờ khi đối mặt với Phương Nguyên, hắn cũng không dám tiến lên nói cái gì cả, thậm chí ngay cả Ngô Thanh cũng vậy, chẳng qua là chỉ cúi đầu trầm mặc.
Ngược lại, Phương Nguyên thấy hắn trở về, bỗng nhiên đứng lên, chậm rãi đi về phía hắn.
Trong lòng Kỳ Khiếu Phong cảm thấy kinh hãi, ánh mắt cảnh giác nhìn Phương Nguyên, thậm chí còn có chút hoảng sợ.
“Kỳ tướng quân!”
Phương Nguyên đi tới bên cạnh, lại không để ý tới Kỳ Khiếu Phong, mà lại chắp tay hướng về phía Kỳ tướng quân.
“A... Có việc?”
Kỳ tướng quân cũng giật nảy mình, có chút hoảng sợ nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên trầm tư một lát, mới chậm rãi mở miệng nói:
“Ta nhớ rõ vào khoảng mười năm về trước, hai nhà chúng ta, từng bởi vì một mảnh ruộng...”
“Trả!”
Không chờ Phương Nguyên nói tiếp, Kỳ tướng quân bỗng nhiên nói:
“Mảnh ruộng kia là của Phương gia ngươi, cứ lấy đi, Lục Liễu trang cũng lấy luôn đi!”
Phương Nguyên nghe thấy mấy lời này cũng hơi ngẩn người ra, Kỳ tướng quân sợ mất mật nói:
“Nếu như ngươi còn không hài lòng, Kỳ gia ta còn có...”
“Không cần!”
Phương Nguyên thẳng tiếp, thản nhiên nói:
“Chỉ cần đem ruộng đất của Phương gia ta trả lại là được rồi!”
Chương 130 Đều Là Do Mệnh (1)
Tiểu tiên gia Thanh Dương tông vung kiếm diệt trừ yêu ma, trả lại sự an bình cho Thái Nhạc thành!
Khi mà trời còn đang tờ mờ sáng, tin tức này đã lan truyền khắp Thái Nhạc thành. Không chỉ có bách tính của Thái Nhạc thành nhao nhao vọt tới phủ thành chủ, dập đầu với các tiểu tiên gia, mà ngay cả các nông gia ở trong vòng mấy trăm dặm ngoại thành cũng nhao nhao bày ra hương án, chồng lên đầu heo, cung phụng đáp tạ các tiên gia của Thanh Dương tông đã vì bọn họ mà trảm yêu trừ ma, có thể nói là náo nhiệt đến cực điểm. Chỉ là tại thời điểm Thái Nhạc thành náo nhiệt như vậy, đám tiểu Tiên gia tới từ Thanh Dương tông đã lặng yên không một tiếng động bước lên pháp chu trở về tiên môn, hành động này quả thực điệu thấp đến cực điểm!
Cách làm quyết đoán này là do Kỳ Khiếu Phong đề ra, lần này ra ngoài chém yêu dù sao cũng do hắn dẫn đầu.
Hắn trên danh nghĩa nói nguyên nhân là do cần nhanh chóng trở về tiên môn giao phó công vụ, nhưng trên thực tế, thật ra là hắn không thể tiếp tục ở lại được dù chỉ là một khắc nữa!
Mãi đến một khắc trước khi pháp chu bay lên không, khi hắn nhìn qua một đám quý tộc của Thái Nhạc thành không dám nhìn hắn một chút nào, nhìn qua phụ thân hắn đang xấu hổ vô cùng bên kia, trong lòng hắn vẫn có hơi không rõ ràng cho lắm, sao sự tình lại biến thành bộ dạng như vậy?
Lúc đầu mình mới là người được chúng tinh phủng nguyệt a. . .
Người được mọi người tranh nhau truyền tụng ở Thái Nhạc thành nên là hắn mới phải. . .
Nhưng kết quả, hết thảy đều đã thay đổi!
Hiện tại tất cả bách tính trong Thái Nhạc thành đều chỉ nhắc đến một cái tên, đó là Phương Nguyên!
Mà mình, đừng nói là trở thành anh hùng trong lòng của mọi người, hắn thậm chí còn biến thành một tên âm u tiểu nhân. . .
"Vị Phương Nguyên Phương tiểu ca kia thật đúng là khó lường, khi còn bé, hắn cũng giống như Sơn Oa nhà ta, lúc 5 tuổi còn ngày ngày chạy lên núi chăn trâu. . . Nhưng người ta không chịu thua kém a, không giống như Sơn Oa mỗi ngày đều rùm beng nói muốn cưới Nhị Nha làm thê tử, người ta toàn nghĩ đến việc đọc sách, đến việc tu pháp thuật làm tiên nhân. Hơn nữa người ta cũng đúng là không chịu thua kém, mới mười mấy tuổi liền thi đậu đầu bảng Tiên Bảng, toàn thành trên dưới không ai không kính ngưỡng, mặc dù sau đó trong số mệnh có kiếp nạn, lập tức bị thủ tiêu Tiên Bảng, nhưng người không chịu thua kém chính là không chịu thua kém a. . ."
"Ngươi xem đi, mới qua bao lâu, người ta lại trở thành Tiên Nhân rồi, các ngươi cũng không biết, lúc đầu a, công tử nhà Kỳ tướng quân khi vừa trở về còn hơi xem thường người ta. Chu gia công tử vốn không có ý chí tiến thủ, bị tiên môn đuổi đi, Kỳ gia công tử còn giúp hắn nói chuyện, nói là bị Phương Nguyên tiểu ca hãm hại, kết quả thì sao, vàng thật không sợ lửa, vừa đến trước mặt yêu ma, Tiên nhân thật và Tiên nhân giả liền lộ ra, ngươi cũng không biết Phương Nguyên Phương tiểu ca uy phong đến cỡ nào a. . ."
Kỳ Khiếu Phong thầm hận trong lòng, hận cái miệng tiện của Ngô Thanh, cái gì cũng dám nói, đem sự tình Chu Thanh Việt bị trục xuất tiên môn chụp lên trên đầu Phương Nguyên, kết quả chuyện này lúc đầu không có liên quan gì với mình, bây giờ lại thành mình ở phía sau làm tổn hại thanh danh của người khác!
Hắn cũng hận Tiểu Kiều!
Chính là do nha đầu này, hôm qua sau khi trảm yêu trừ ma, ở ngay trước mặt của đám quý tộc Thái Nhạc thành hữu ý vô ý nói lại một lần về sự tình Chu Thanh Việt bị trục xuất tiên môn, còn nói cái gì mà thanh danh nặng nhất, không thể khinh thường. Kết quả Phương Nguyên lại được thanh danh tốt, còn mình khó tránh khỏi việc nhận lấy danh tiếng xấu. Tên Chu Thanh Việt kia cũng thật là không có cốt khí, Tiểu Kiều sư muội chỉ mới mở lời mà hắn liền sợ.
Sau đó chính hắn quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi nói ra chân tướng sự tình, sau này sao mình còn mặt mũi gặp người được nữa?
Luận bản lãnh, bản lãnh không bằng Phương Nguyên!
Luận thanh danh, thanh danh cũng xấu, hắn sao có thể tiếp tục ở lại Thái Nhạc thành được?
Lúc đầu hắn dự định ở lại Thái Nhạc thành mấy ngày, hảo hảo phong quang một phen, ai ngờ đành phải đi ngay trong đêm!
Có điều Kỳ Khiếu Phong trong lòng hận một vòng, gần như hận tất cả mọi người, nhưng hắn lại không hận Phương Nguyên.
Ánh mắt hắn len lén nhìn thoáng qua Phương Nguyên ngồi ngay ngắn trong khoang thuyền, rất nhanh sau đó lại vòng trở về!
Hắn không hận Phương Nguyên!
Hắn sợ Phương Nguyên!
Vị hàn môn tử đệ sâu không lường được tại Tiên Tử đường lúc trước, bây giờ lại trở về!
Hơn nữa còn cường đại hơn!
Trong khi đó, Phương Nguyên lúc này lại không thèm để ý tới suy nghĩ trong lòng Kỳ Khiếu Phong và sự biến hóa thái độ của mọi người, hắn chỉ ngồi xếp bằng bên trong khoang thuyền, lòng thầm tính toán việc tu hành Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp của mình. Nếu như nói lúc này có điểm nào không giống lúc trước, thì đó chính là việc hắn biết rằng lần này sẽ không có người nào bảo hắn ra ngoài khoang thuyền để phòng thủ.
"Ở phía trước là đệ tử của Thanh Dương tông sao?"
Khi mọi người đều đang tâm tư dị biệt, im lìm không lên tiếng, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng quát khẽ.
Đám đệ tử tiên môn kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài khoang thuyền xem xét, chỉ thấy trên tầng mây ở phía trước, đang có hai bóng người lướt đến thật nhanh, trong đó một vị mặc bạch bào, chính là Bạch chấp sự của Tiểu Trúc phong, một vị khác thì mặc ô bào, chính là Ô chấp sự của Tiểu Trúc phong!
"Đệ tử Thanh Dương tông trảm yêu trừ ma trở về, bái kiến hai vị chấp sự!"
Tiểu Kiều sư muội thấy Kỳ Khiếu Phong còn đang do dự thì dứt khoát tiến lên, cao giọng hồi đáp.
Lúc này, đám quý tộc của thành Thái Nhạc ở dưới chân núi vừa nhìn vừa không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vừa rồi, bọn hắn vừa nhìn thấy màn sương mù quỷ dị dày đặc kia đang từ từ tản đi ở trên đỉnh núi. Hơn nữa, sau khi Phương Nguyên lên núi, nhóm các đệ tử tiên môn đang thắng thế. Lúc đấy bọn họ vừa vui sướng, lại vừa hưng phấn, chuẩn bị tiến lên nghênh đón các tiểu tiên gia trở về. Ai ngờ, đột nhiên ở giữa không trung lại hiện lên một làn khói đen, lao qua góc núi phía nam với tốc độ khủng khiếp. Cái bóng mang màu đen rợn người kèm theo tiếng rít gào thê lương và mùi máu tanh đến buồn nôn lao thẳng về hướng bọn hắn.
“A… Chạy mau, chạy mau…”
Đám người này thấy thế thì kinh hồn táng đảm, kêu gào ầm ĩ, vội vã chạy tán loạn.
Thế nhưng với tốc độ phản ứng của hắn thì ngay cả đám yêu thú vừa rồi cũng có thể đuổi giết cả bọn được chứ đừng nói đến bản thể của yêu ma này. Với tốc độ khủng khiếp, khi mà các quý tộc phát hiện ra có gì đó không ổn thì ma khí đen nghìn nghịt đã chỉ còn cách bọn họ trăm trượng.
Mà lúc này, Phương Nguyên và Tiểu Kiều sư muội vẫn còn ở trên đỉnh núi, chưa kịp lao xuống.
Yêu ma kia có thể mượn gió để bay lượn, tốc độ thực sự đáng sợ. Hơn nữa, khi nhận ra rằng mình không thể nào lấy lại thiết đỉnh nữa, trong lòng yêu ma oán hận, cố ý lao về phía các quý tộc của thành Thái Nhạc để nuốt dăm ba người. Mục đích thứ nhất là để bù đắp phần nào phần huyết khí mà mình thiếu hụt, mục đích thứ hai là cố ý giết người trước mặt các đệ tử tiên môn này để chọc giận bọn hắn.
Dù có thể lường trước việc này nhưng bây giờ các đệ tử tiên môn cũng không biết phải làm sao.
Khoảng cách từ đỉnh núi xuống chân núi quá xa, với thực lực của bọn hắn khó mà lao xuống cứu viện kịp thời.
Tiểu Kiều sư muội cắn môi đến mức tím bầm nhưng cũng chỉ đành trơ mắt nhìn tình cảnh này.
Thế nhưng, đột nhiên nàng cảm nhận được một luồng khí tức kinh người phát ra ở gần mình. Nàng nhìn về hướng Phương Nguyên một cách vô thức.
Lúc này, Phương Nguyên cũng đang nhìn chằm chằm về yêu ma vừa mới lao xuống núi. Hắn đứng ở mép đỉnh núi, không hề nhúc nhích. Thế nhưng Tiểu Kiều sư muội cảm nhận rõ ràng được ở trên người hắn bất thình lình lại xuất hiện một loại khí tức khủng bố mà mình khó hình dung được. Loại khí tức này vừa giống pháp lực nhưng lại vừa như vực sâu biển lớn. Từng sợi, từng tia đều mạnh mẽ hơn pháp lực rất nhiều và cũng huyền diệu hơn rất nhiều.
Mà khi loại khí tức này đạt đến một mức khủng khiếp, Phương Nguyên đột nhiên bước một bước ra ngoài.
“Oanh!”
Tại chỗ Phương Nguyên đứng truyền đến tiếng hư không bạo liệt, Phương Nguyên đã biến mất không thấy bóng dáng.
Nhưng chỗ hắn vừa đặt chân hiện lên một cái hố to chằng chịt vết nứt.
“Đúng rồi, vừa rồi lúc hắn cưỡng đoạt phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong, ta đã cảm thấy có điều gì đó không bình thường.”
Lúc này, Tiểu Kiều sư muội trợn tròn cả mắt, bộ dáng hơi có chút ngốc nghếch: “Bây giờ nhìn thấy điều này càng xác nhận cho ý nghĩ ở trong lòng ta. Hắn không thi triển huyền pháp phổ thông mà là loại pháp môn trong truyền thuyết của Thanh Dương tông…”
“Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!”
“Dám to gan cầu cứu tiên môn sai đệ tử đến đối phó với ta. Những tên nhân loại đê tiện này, chết đi cho ta!"
Lúc này, yêu ma đã vọt tới phía trước của đám người đang chạy trốn. Trong ma khí mang theo gió lốc khiến cát đá tung bay, các giáp sĩ ở đằng trước cũng bị thổi ngã rạp sang hai bên, trận hình tán loạn, còn nó thì mở ra cái miệng đầy máu, hung hăng đớp về phía dưới. Từ miệng nó phun ra huyết khí dày đặc, rõ ràng không phải chỉ muốn nuốt vài người mà còn muốn đại khai sát giới.
Nó muốn giết sạch tất cả những kẻ này trước khi đám đệ tử tiên môn lao xuống núi để xả đi mối hận trong lòng nó.
Ai bảo bọn hắn khinh yêu quá đáng, chính mình đã muốn rời đi mà còn dùng phi kiếm chém mình bị thương?
Bây giờ, nhìn thấy đám phàm nhân thành Thái Nhạc tay trói gà không chặt lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng nó cũng cảm thấy thỏa mãn hơn nhiều. Khi đám mây đen hạ xuống, nó đang định ra tay thì trong lòng đột nhiên run lên, cảm thấy có gì đó không ổn…
… Trong mắt của những phàm phu tục tử này không còn thấy vẻ sợ hãi đối với mình nữa…
Lúc này, ánh mắt của bọn hắn không nhìn vào mình mà đang nhìn về phía sau mình với vẻ chấn động…
“Đằng sau ta có cái gì vậy?”
Nó cảm thấy không ổn, quay ngược trở lại để nhìn thì thấy Phương Nguyên đang vọt từ trên núi xuống.
Lúc này, toàn thân Phương Nguyên được bao phủ bởi một đoàn sương mù màu xanh nhạt. Loại sương mù này cực kì đáng sợ, khiến cho lực lượng và tốc độ của Phương Nguyên đều trở nên cực kì mạnh mẽ. Bây giờ Phương Nguyên đang bay thẳng tắp từ đỉnh núi xuống, trong tay ôm một thanh kiếm trắng như tuyết, phóng về phía yêu ma. Tràng cảnh giống như có một thanh kiếm sáng lòa cắt ngang qua hư không lao về phía đám mây màu đen.
Đúng như Tiểu Kiều sư muội suy nghĩ, Phương Nguyên đang thi triển Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp.
Phương pháp tu luyện của hắn khác hoàn toàn so với vị đệ tử Thanh Dương tông ba trăm năm trước. Vị đệ tử Thanh Dương tông ba trăm năm trước tu luyện theo hướng luyện ra một sợi Huyền Hoàng khí tinh thuần, còn Phương Nguyên lại chầm chậm luyện hóa từng chút pháp lực của mình. Trong con mắt của lãnh đạo tiên môn, việc tu luyện Huyền Hoàng nhất khí quyết của hắn chưa bước qua được bước thứ nhất, nhưng bản thân hắn lại hiểu rằng tiến độ của mình chắc chắn vượt xa bước thứ nhất.
Bây giờ, pháp lực của hắn ít nhất cũng đã có ba thành Huyền Hoàng khí.
Thế nên dù bình thường hắn không thể hiện ra ngoài nhưng nếu nhận định một cách toàn diện thì thực lực của Phương Nguyên ít nhất phải mạnh hơn người đã luyện thành tầng thứ nhất.
Mà hắn cũng đã có thể phát huy được một phần ưu thế của Huyền Hoàng khí.
Chương 127 Yêu ma phải chết (2)
Huyền Hoàng khí bao hàm toàn diện các yếu tố, cực kì tinh thuần. Khi dùng để phát ra pháp thuật, hắn có thể mô phỏng sử dụng bất cứ pháp thuật nào. Thậm chí hắn còn có thể thúc đẩy phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong. Mà khi dùng trong giao chiến bình thường thì khiến thực lực của hắn mạnh lên mấy phần, chỉ là khó mà đánh lâu bền được. Tại lúc mấu chốt này, hắn thi triển một loại bí pháp trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết. Loại bí pháp này tạm thời thiêu đốt Huyền Hoàng khí để bộc phát ra lực lượng khủng khiếp trong nháy mắt.
Dù thi triển bí pháp này sẽ khiến hắn thoát lực một thời gian nhưng vì chém giết yêu ma nên hắn không ngần ngại thi triển.
“Chỉ là một đệ tử tiên môn bé nhỏ, sao có thể…”
Hiển nhiên, yêu ma không ngờ tới điều này, trong lòng kinh hãi, vội xoay người chạy trốn, trong miệng vang lên những tiếng rít gào.
Nhưng tiếng rít gào còn chưa kịp phát ra khỏi miệng nó thì Phương Nguyên đã bay đến ngay trước mặt, bóng kiếm sáng như tuyết đâm tới phía nó.
“Xoạt.”
Yêu ma lập tức ngậm miệng, dồn hết toàn lực để thúc giục yêu phong chống lại một kiếm này.
Lúc này nó không kịp suy nghĩ điều gì nữa, chỉ có thể cố gắng chống chọi kiếm chiêu này rồi tính tiếp. Tốc độ của tên đệ tử tiên môn này vượt xa tưởng tượng của nó. Yêu ma có thể nhìn ra được rằng Phương Nguyên không phải mượn gió để bay như mình mà là lao với tốc độ cực nhanh từ đỉnh núi xuống.
Rất rõ ràng, kẻ này đang thi triển một bí pháp nào đó để tăng tốc độ trong nháy mắt, nhưng loại tốc độ này sẽ không duy trì lâu, chỉ cần tiếp được một kiếm này thì mình sẽ có thể tạm tránh nguy hiểm.
“Bành.”
Trong hư không, một đạo ánh sáng màu xanh vọt thẳng tắp từ đỉnh núi đến va vào đám sương mù màu đen. Từ vụ va chạm tóe ra những tia sáng chói lòa và khói đen bay tứ tán. Yêu ma khẽ rên một tiếng, không ngờ rằng bản thân lại yếu thế hơn, trực tiếp bị kiếm kia đánh bay. Mặc dù không bị thương nặng nhưng trong nội tâm của nó rất giận dữ, rít gào lên:
“Ngươi… Ngươi đáng chết!”
Thật là quá mất mặt.
Đường đường là Huyết Sát Tiểu Yêu Tôn mà bị một tên đệ tử tiên môn mới vào đời đánh cho đến mức này.
Trong tích tắc này, yêu ma định từ bỏ suy nghĩ đào tẩu mà sẽ giết chết tên đệ tử tiên môn trước mặt này trước khi những kẻ khác kịp xuống núi viện trợ.
Thế nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên thì đã biến mất ngay tắp lự.
Bởi vì nó phát hiện rằng quyền lựa chọn không ở trong tay mình.
Vừa rồi, Phương Nguyên cầm kiếm lao xuống dưới, đánh bật yêu ma về phía sau mấy trượng, dù hơi thắng thế nhưng không làm đối phương bị thương. Tuy nhiên Phương Nguyên cũng không lấy đó làm lạ vì với thực lực của yêu ma này mà bị kiếm vừa rồi của mình làm bị thương thì mới là điều thật bất ngờ. Vừa rồi phi kiếm đánh bật đối phương về sau cũng đã nằm ngoài kì vọng của hắn. Mà bây giờ, rõ ràng khó mà lặp lại được hiệu quả vừa rồi. Khi hắn vọt từ núi xuống cũng đã chuẩn bị tâm lý phải giao đấu lâu dài với yêu ma.
“Bá” “Bá” “Bá” “Bá” “Bá”
Kiếm chiêu cuồn cuộn nối tiếp nhau, liên miên không dứt, như sóng biển dạt dào đâm về phía yêu ma.
Vừa rồi, do không quan sát nên yêu ma đã rơi vào thế yếu. Bây giờ đang muốn tìm cách lật ngược thế cờ thì không ngờ rằng Phương Nguyên lại tấn công với tốc độ nhanh đến thế, lực lượng mạnh như vậy. Thế là yêu ma kêu gào thê thảm, chỉ có thể cố gắng dùng hết mọi thủ đoạn để ngăn cản. Sương mù quanh người nó bị thanh kiếm xé rách tả tơi. Yêu ma vừa cố gắng ngăn trái ngăn phải, miệng thì rít gào phẫn nộ. Mỗi khi nó tiếp một kiếm thì lại bị đẩy về phía sau một phần. Vậy mà nó bị Phương Nguyên chính diện đánh túi bụi, rơi từ trên không xuống đất, tạo thành một cái hố sâu hoắm.
Kiếm thế của Phương Nguyên bắt nguồn từ Vô Khuyết Kiếm Kinh, một khi chiếm được thượng phong thì dù bất cứ cái gì ngăn cản cũng sẽ không nương tay, không để cho đối thủ có cơ hội thở dốc, kiếm chiêu liên tiếp không ngừng để đào sâu thêm ưu thế. Với kiếm chiêu này, hoặc là đối phương mất mạng hoặc là chính mình mất mạng.
Nhưng chỉ cần kiên trì được thì ưu thế từ ban đầu sẽ ngày càng lớn.
Không cần biết ngươi là ai, dù là Tiểu Kiều sư muội cùng các đệ tử tiên môn trên đỉnh núi hay là bách tính thành Thái Nhạc dưới chân núi đều ngây người. Bọn hắn đang trơ mắt nhìn yêu ma kia vọt từ đỉnh núi xuống định giết tất cả mọi người. Sau đó thấy Phương Nguyên vọt từ đỉnh núi xuống sau lưng yêu ma rồi dùng trường kiếm sắc bén chém ra, khiến yêu ma rơi từ trên không xuống, phá nát mặt đất thành một hố to, xung quanh ngập tràn khói đen kèm theo tiếng gào thét thảm thiết.
“Tiểu tử, ngươi dám…”
“Bản tôn muốn chém ngươi thành triệu mảnh…”
“Ngươi dám to gan làm ta bị thương…”
Đám sương mù đen vốn bao phủ Phương Nguyên và yêu ma cuối cùng đã bị kiếm phong chém nát. Mọi người nhìn thấy thân ảnh của Phương Nguyên và yêu ma kia. Lúc này, ở cái hố sâu trên mặt đất, Phương Nguyên mặc áo xanh bay phấp phới, tay cầm thanh kiếm sáng lòa, chân đạp lên thân của một con khỉ gầy gò toàn thân có vảy bạc, ánh mắt của hắn lạnh nhạt vô tình.
“Ngươi dám giết… Phụ vương ta là Nam Hoang yêu…”
Con khỉ có vảy bạc toàn thân đều là máu, nằm vô lực trên đất, vừa cầu xin tha thứ, vừa la hét ỏm tỏi. Đáy mắt của nó lóe ra ánh sáng yêu dị, trong ngực dường như có vật gì đó muốn phá thịt mà ra. Ma khí xung quanh đều bị vật này dẫn động. Dường như trong hư không đang có một đôi mắt ma quỷ lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên.
Mặc dù yêu ma kêu to, nhưng ánh mắt nhìn về Phương Nguyên mang vẻ âm lãnh, như đang nhìn một người chết.
Nhưng nó còn chưa dứt lời, vật trong người còn chưa kịp lao ra thì mọi thứ chấm dứt.
Phương Nguyên không thèm nghe nó nói, trực tiếp đâm kiếm vào lồng ngực nó, giọng nói lạnh nhạt:
“Yêu ma phải chết…”
“… Nếu không sẽ hậu họa vô cùng!”
Chương 128 Tặng kiếm (1)
“Cứ thế... chém xong rồi?”
Lúc này thành chủ Thái Nhạc thành, Kỳ tướng quân, cùng với quý tộc toàn thành và các giáp sĩ đều đã sợ tới ngây cả người.
Đã qua một lúc lâu mà chả có ai dám nói tiếng nào cả. Có người không cẩn thận thở mạnh một hơi cũng sợ quá vội vàng che miệng mình lại, bây giờ Phương Nguyên mà quay đầu nhìn hắn một cái, có khi hắn sợ đến mức tiểu ra quần.
Mặc dù Phương Nguyên cũng chỉ chém một con yêu ma mà thôi, mà bọn hắn mời những đệ tử tiên môn này đến chẳng phải chính là vì trảm yêu trừ ma hay sao?
Thế nhưng sau khi họ đã nhìn thấy tất cả những gì diễn ra trong một đêm này, lại nhìn thấy Phương Nguyên một mình một kiếm giết lên núi, mạnh mẽ chém giết yêu ma kia, cảm xúc trong lòng bọn họ giờ đây đã hoàn toàn không giống lúc trước rồi!
“Vậy mà lại có thể giết chết thật?”
Từ trên đỉnh núi có một bóng người đang nhanh chóng lướt xuống, chính là Tiểu Kiều sư muội. Từ xa xa nhìn thấy một màn này, nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phương Nguyên, cho tới lúc này sắc mặt của nàng vẫn còn tái nhợt, cũng không biết là nàng đang suy nghĩ cái gì.
Phía sau lưng Tiểu Kiều sư muội chính là mấy vị đệ tử tiên môn còn lại, tất cả cũng đang lần lượt chạy tới.
Lúc này nhìn thấy yêu ma kia bị Phương Nguyên dùng một kiếm ghim vào mặt đất, điều này làm cho bọn họ không thể nào tin được, không ngừng dụi mắt.
“Phương sư huynh...”
Tiểu Kiều sư muội chậm rãi bước lên mấy bước, khẽ gọi một tiếng.
“Hô...”
Lúc này cả người Phương Nguyên tỏa ra khí lạnh, tựa như là một tảng nham thạch viễn cổ. Hắn hơi ngẩn người, quay đầu nhìn xung quanh một chút, sau khi thấy không còn nguy hiểm gì nữa, mới thở phào nhẹ nhõm, từ từ đứng dậy, dường như loại sát khí vô hình trên người hắn đang từ từ biến mất. Khi mà hắn đã đứng dậy hẳn, trông hắn đã không còn giống như lúc chiến đấu với yêu ma ban nãy nữa, tất cả cứ như là vừa mới trải qua một giấc mơ dài vậy.
Giờ đây vẫn là vị thiếu niên áo xanh tràn đầy phong độ tri thức, nào còn có sát khí lẫm liệt như vừa rồi?
Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, hắn theo bản năng cười cười, nhưng sau đó xoay người nói:
“Tiểu Kiều sư muội, đã tiêu diệt tất cả yêu ma trên núi chưa?”
“Còn lại mấy con yêu thú, nhưng đều đã bị đuổi đi, mấy ngày sau khi yêu khí tán đi hết thì bọn chúng lại trở về thành dã thú bình thường thôi!”
Tiểu Kiều sư muội nhìn thấy dáng vẻ của Phương Nguyên đã trở lại như cũ, nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm, thần thái cũng trở nên thoải mái hơn, nhẹ nhàng trả lời.
“Vậy là tốt rồi!”
Phương Nguyên gật đầu, nhìn yêu ma nằm trên mặt đất một chút, cười nói:
“Chém yêu ma, nhìn chung chuyến đi này không tệ!”
Nói xong, hắn rút thanh kiếm cắm cơ thể yêu ma trên mặt đất lên, trở tay ném ra ngoài.
Một tiếng "soạt" vang lên, nơi trường kiếm bay đến, tất cả giáp sĩ cùng với quý tộc của Thái Nhạc thành đều tới tấp tránh ra, giống như là gặp quỷ vậy, trong nháy mắt đã nhường ra một bãi đất trống lớn. Nhưng trường kiếm kia chẳng qua là chỉ nhẹ nhàng cắm vào trước người thành chủ Thái Nhạc thành Lữ Mai Am mà thôi, chuôi kiếm lung la lung lay, phía trên lưỡi kiếm vẫn còn dính lại máu của yêu ma kia, từ từ chảy xuống theo lưỡi kiếm, dấu ấn bị ánh trăng chiếu vào, giống như là một yêu ấn quỷ dị vậy, như ẩn như hiện, giấu ở trong vết máu trên thân kiếm...
“Đa tạ thành chủ đã cho mượn kiếm, bây giờ ta trả lại cho ngài!”
Phương Nguyên cũng không có lưu ý đến những thứ này, chẳng qua chỉ cười cười, chắp tay hướng về phía thành chủ Lữ Mai Am.
“Ách, đâu có đâu có...”
Sau khi thành chủ nghe xong lời này, cũng không nhịn được ngẩn người ra một lúc, sau đó mới bỗng nhiên phản ứng lại, đưa tay rút thanh kiếm lên, lại chạy nhanh mấy bước, mang vỏ kiếm đã bị Phương Nguyên vứt đi lúc trước về, lấy ra một tấm lụa trắng, lau sạch sẽ vết máu ở trên thân kiếm, chỉ còn lại có mấy tia hắc khí là xóa không được. Thế nhưng vào lúc này hắn cũng không có để ý tới, chỉ là dùng vẻ mặt nghiêm túc, hai tay dâng lên, đưa đến trước mặt Phương Nguyên, trầm giọng nói:
“Lão phu thay mặt toàn bộ mấy vạn bách tính của Thái Nhạc thành, đa tạ Phương Nguyên tiểu tiên gia trảm yêu trừ ma!”
“... Đa... Đa tạ Phương Nguyên tiểu tiên gia!”
Theo thành chủ quỳ một chân trên đất, những quý tộc khác của Thái Nhạc thành cũng phản ứng lại, vội vàng vội tiến lên quỳ gối xuống đất.
“Đa tạ Phương Nguyên tiểu tiên gia trảm yêu trừ ma...”
Một đám giáp sĩ thấy thế, không cần người khác thét ra lệnh cũng vội vội vàng vàng quỳ xuống theo.
Chỉ còn lại hai người Kỳ tướng quân cùng với Chu Thanh Việt đang mặc chiến giáp, sắc mặt của Chu Thanh Việt tái nhợt, bờ môi run rẩy, đột nhiên té quỵ xuống trên mặt đất, tiếp theo liền dập đầu hai cái, mà Kỳ tướng quân thấy vậy cũng vội vàng cúi đầu, run rẩy quỳ xuống...
“Ách, mọi người làm cái gì vậy, trảm yêu trừ ma là phận sự của ta, cần gì phải làm thế?”
Phương Nguyên cũng giật nảy mình, vội vàng tiến lên tới đỡ thành chủ Lữ Mai Am.
“Phương tiểu tiên gia chém yêu ma, toàn bộ Thái Nhạc thành vĩnh viễn ghi nhớ đại ân của người. Lão phu nhất định sẽ lập bia truyền lại, dạy con cháu đời sau vĩnh viễn ghi nhớ đại ân của người, nhận đại lễ này, cũng là nên!”
Thành chủ Thái Nhạc thành Lữ Mai Am trầm giọng nói ra, lại nâng thanh kiếm trong tay lên thật cao, nói:
“Chuôi kiếm này cũng là thần binh lợi khí giá trị liên thành, là do lúc lão phu còn trẻ đã bỏ ra nhiều tiền mới mua được, chẳng qua là rơi vào trong tay ta lại khiến cho bảo vật bị long đong, nhiều năm qua chưa từng ra khỏi vỏ. Bây giờ nó đã dính máu của yêu ma, chính là thời điểm thích hợp để nó tái hiện phong mang, Phương tiểu tiên gia, xin mời người hãy giữ lấy nó!”
“Thành chủ quá khách khí, tâm ý của người ta xin nhận, nhưng thanh kiếm này...”
Phương Nguyên hơi ngẩn người ra, có chút do dự.
“Phương tiểu tiên gia, người tuyệt đối không nên từ chối, kiếm này ở trong tay người, người dùng nó để trảm yêu trừ ma, đó mới là không phí hoài thanh kiếm này!”
Thành chủ Lữ Mai Am nói hết sức trịnh trọng, dùng bộ dạng nếu như ngươi không lấy kiếm ta liền không đứng dậy.
Chương 129 Tặng kiếm (2)
“Nếu là như vậy, vậy liền đa tạ thành chủ!”
Phương Nguyên cũng không giả bộ, hơi trầm ngâm, liền nhận lấy thanh kiếm.
Mặc dù thứ hắn tu luyện chính là kiếm đạo, thế nhưng hắn lại cực kỳ đáng thương, cho đến bây giờ trên tay của hắn cũng không có món bính khí đàng hoàng nào cả, vừa rồi hắn đã dùng qua chuôi kiếm này, chỉ cảm thấy cân nặng vừa tay, sắc bén vô cùng, lại là binh khí đầu tiên hắn dùng để trảm yêu trừ ma, liền rất hợp tâm ý của hắn.
“Ai, đâu có đâu có, cái này thì đáng giá cái gì...”
Thành chủ thấy Phương Nguyên nhận kiếm, mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thấy mừng thầm, dường như đang hưng phấn vì có thể kết giao với Phương Nguyên, ở trong lúc đầu óc đang chìm trong loại tâm trạng cực kỳ phức tạp này, đột nhiên hắn sinh ra một ý niệm kỳ quái:
“Tiểu nhi này bất phàm như thế, quả thật đáng giá dùng nghìn vàng để kết giao, đáng tiếc, lúc trước thời điểm hắn đỗ đầu Tiên Bảng, nếu như ta kiên trì muốn nhận hắn làm con rể...”
Vừa nghĩ tới đây, nhất thời trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác biết vậy thì đã chẳng làm, giống như là vừa mất đi một món đồ vật gì đó cực kỳ quý giá vậy.
“Phương sư huynh, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút đi!”
Tiểu Kiều sư muội cắn môi một cái, đi tới Phương Nguyên, khẽ nói.
“Theo như quy củ của tiên môn, sau khi trảm yêu trừ ma, còn có rất nhiều chuyện phải làm!”
Phương Nguyên khẽ nói với nàng.
“Ngươi cứ yên tâm đi, quy củ này ta cũng hiểu, vậy thì để ta dẫn người đi quét dọn chiến trường là được, ngươi cứ nghỉ ngơi một lát đi!”
Tiểu Kiều sư muội khẽ cười một tiếng, đẩy Phương Nguyên ngồi xuống đất.
Phương Nguyên bất đắc dĩ, cộng thêm hắn lại vừa mới trải qua một trận ác chiến, ở lúc chưa chém giết được yêu ma kia, thần kinh của hắn bị kéo căng, một khoảng thời gian không được thư giãn, cho dù có mỏi mệt, cũng sẽ không lộ ra chút nào. Nhưng bây giờ yêu ma đã chết, thần kinh đã được buông lỏng, lập tức hắn liền có cảm giác cơ thể hoàn toàn trống. Đó là dấu hiệu pháp lực bị tiêu hao quá độ, hơn nữa lúc này hắn nhớ lại nguy hiểm trong lúc chiến đấu ban nãy, trong lòng cũng hơi cảm thấy sợ hãi!
Thực lực của yêu ma kia rõ ràng là mạnh hơn hắn nhiều, theo Phương Nguyên dự đoán, yêu ma này có thể lên trời xuống đất, lại có thể bố trí xuống yêu trận, còn có thể thi triển Thiết Đỉnh Ngao Thi chi pháp, tu vi tuyệt đối không thấp, thậm chí có thể là tồn tại sắp trở thành đại yêu Trúc Cơ, chẳng qua là do hắn bị thương nặng nên thực lực mới bị tổn hại, lực lượng toàn thân có lẽ cũng chỉ còn có khoảng hai ba phần mười. Thế nhưng cho dù là thực lực chỉ còn như thế thì chút bản lĩnh của mình cũng không bằng được hắn, ở trong trận ác chiến vừa nãy, nhìn thì có vẻ là mình hoàn toàn áp chế hắn, kì thật vô cùng hung hiểm…
Nếu không phải là mình thi triển Huyền Hoàng chi khí đánh yêu ma kia trở tay không kịp, nếu không phải Vô Khuyết Kiếm Kinh kiếm thế hung ác điên cuồng, nếu không phải từ đầu đến cuối yêu ma kia chưa từng đặt mình trong mắt, trong trận đại chiến vừa rồi kia, kẻ chết cuối cùng là ai quả thực khó mà nói được!
Rất nhanh, một đám giáp sĩ dưới sự chỉ huy của Tiểu Kiều sư muội, tiến lên quét dọn chiến trường, không bao lâu, thi thể của những yêu thú mới bị chém giết ban nãy đều đã được chuyển tới dưới chân núi, một cái chồng lên một cái cuối cùng chồng thành cả một ngọn núi nhỏ, e rằng không chỉ có mấy trăm con, sau khi yêu ma kia bị Phương Nguyên dùng phi kiếm đánh bị thương, thiết đỉnh rơi ở trên mặt đất cũng được mang tới, thi hài ở trong đỉnh do thành chủ ra mặt an táng.
Về phần chiếc đỉnh lớn này, nó là chứng cứ cho việc yêu ma thi triển tà thuật, cần phải mang về Thanh Dương tông để cho các trưởng lão xem xét.
Hài cốt của con yêu ma kia cũng được đặt vào trong một cái quan tài chuyên dụng, chuẩn bị chở về Thanh Dương tông.
Các đệ tử của Thanh Dương tông tham gia vào chiến dịch này cũng có người chết người bị thương, người trọng thương đều được uống đan dược, tính mạng đều được bảo toàn. Chẳng qua là vị đệ tử tiên môn đã chết kia thật sự là để cho người ta phải tiếc hận, bây giờ cũng chỉ có thể mang về trong môn phái, sau đó mời các trưởng lão trong môn phái xử lý.
Phương Nguyên nhìn Tiểu Kiều sư muội chỉ dẫn giáp sĩ trong thành thanh lý chiến trường ngay ngắn rõ ràng, liền cảm thấy an tâm, sau khi nghỉ ngơi một lát, liền nhìn thấy Kỳ Khiếu Phong cùng với Ngô Thanh cũng đang từ trên núi đi xuống, ban nãy phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong bị Phương Nguyên dùng chém giết yêu ma không biết đã rơi ở chỗ nào, hai người này đang vội vã đi tìm, bây giờ thật vất vả mới tìm trở về được, lúc này mới mang vẻ mặt nặng nề xuống núi...
“Ai da, Phong nhi... Phong nhi ngươi không sao chứ?”
Kỳ tướng quân thấy vậy vội vàng lo lắng chạy tới hỏi thăm, Chu Thanh Việt cũng theo bản năng đi theo.
“Ta không sao!”
Kỳ Khiếu Phong buồn bực trả lời một tiếng, sau đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phương Nguyên.
Bất kể như thế nào, hắn cũng không nghĩ tới sự tình sẽ xuất hiện biến hóa như thế, nhất thời làm cho hắn có cảm giác như là đang nằm mơ vậy mộng...
Tên tiểu tử nhà nghèo kia...
Hắn làm sao có thể có năng lực như thế này...
Không nên a, rõ ràng mình mới là người có tu vi cao nhất ở đây, những vinh quang này, vốn nên thuộc về mình mới đúng...
Thế nhưng, bây giờ khi đối mặt với Phương Nguyên, hắn cũng không dám tiến lên nói cái gì cả, thậm chí ngay cả Ngô Thanh cũng vậy, chẳng qua là chỉ cúi đầu trầm mặc.
Ngược lại, Phương Nguyên thấy hắn trở về, bỗng nhiên đứng lên, chậm rãi đi về phía hắn.
Trong lòng Kỳ Khiếu Phong cảm thấy kinh hãi, ánh mắt cảnh giác nhìn Phương Nguyên, thậm chí còn có chút hoảng sợ.
“Kỳ tướng quân!”
Phương Nguyên đi tới bên cạnh, lại không để ý tới Kỳ Khiếu Phong, mà lại chắp tay hướng về phía Kỳ tướng quân.
“A... Có việc?”
Kỳ tướng quân cũng giật nảy mình, có chút hoảng sợ nhìn Phương Nguyên.
Phương Nguyên trầm tư một lát, mới chậm rãi mở miệng nói:
“Ta nhớ rõ vào khoảng mười năm về trước, hai nhà chúng ta, từng bởi vì một mảnh ruộng...”
“Trả!”
Không chờ Phương Nguyên nói tiếp, Kỳ tướng quân bỗng nhiên nói:
“Mảnh ruộng kia là của Phương gia ngươi, cứ lấy đi, Lục Liễu trang cũng lấy luôn đi!”
Phương Nguyên nghe thấy mấy lời này cũng hơi ngẩn người ra, Kỳ tướng quân sợ mất mật nói:
“Nếu như ngươi còn không hài lòng, Kỳ gia ta còn có...”
“Không cần!”
Phương Nguyên thẳng tiếp, thản nhiên nói:
“Chỉ cần đem ruộng đất của Phương gia ta trả lại là được rồi!”
Chương 130 Đều Là Do Mệnh (1)
Tiểu tiên gia Thanh Dương tông vung kiếm diệt trừ yêu ma, trả lại sự an bình cho Thái Nhạc thành!
Khi mà trời còn đang tờ mờ sáng, tin tức này đã lan truyền khắp Thái Nhạc thành. Không chỉ có bách tính của Thái Nhạc thành nhao nhao vọt tới phủ thành chủ, dập đầu với các tiểu tiên gia, mà ngay cả các nông gia ở trong vòng mấy trăm dặm ngoại thành cũng nhao nhao bày ra hương án, chồng lên đầu heo, cung phụng đáp tạ các tiên gia của Thanh Dương tông đã vì bọn họ mà trảm yêu trừ ma, có thể nói là náo nhiệt đến cực điểm. Chỉ là tại thời điểm Thái Nhạc thành náo nhiệt như vậy, đám tiểu Tiên gia tới từ Thanh Dương tông đã lặng yên không một tiếng động bước lên pháp chu trở về tiên môn, hành động này quả thực điệu thấp đến cực điểm!
Cách làm quyết đoán này là do Kỳ Khiếu Phong đề ra, lần này ra ngoài chém yêu dù sao cũng do hắn dẫn đầu.
Hắn trên danh nghĩa nói nguyên nhân là do cần nhanh chóng trở về tiên môn giao phó công vụ, nhưng trên thực tế, thật ra là hắn không thể tiếp tục ở lại được dù chỉ là một khắc nữa!
Mãi đến một khắc trước khi pháp chu bay lên không, khi hắn nhìn qua một đám quý tộc của Thái Nhạc thành không dám nhìn hắn một chút nào, nhìn qua phụ thân hắn đang xấu hổ vô cùng bên kia, trong lòng hắn vẫn có hơi không rõ ràng cho lắm, sao sự tình lại biến thành bộ dạng như vậy?
Lúc đầu mình mới là người được chúng tinh phủng nguyệt a. . .
Người được mọi người tranh nhau truyền tụng ở Thái Nhạc thành nên là hắn mới phải. . .
Nhưng kết quả, hết thảy đều đã thay đổi!
Hiện tại tất cả bách tính trong Thái Nhạc thành đều chỉ nhắc đến một cái tên, đó là Phương Nguyên!
Mà mình, đừng nói là trở thành anh hùng trong lòng của mọi người, hắn thậm chí còn biến thành một tên âm u tiểu nhân. . .
"Vị Phương Nguyên Phương tiểu ca kia thật đúng là khó lường, khi còn bé, hắn cũng giống như Sơn Oa nhà ta, lúc 5 tuổi còn ngày ngày chạy lên núi chăn trâu. . . Nhưng người ta không chịu thua kém a, không giống như Sơn Oa mỗi ngày đều rùm beng nói muốn cưới Nhị Nha làm thê tử, người ta toàn nghĩ đến việc đọc sách, đến việc tu pháp thuật làm tiên nhân. Hơn nữa người ta cũng đúng là không chịu thua kém, mới mười mấy tuổi liền thi đậu đầu bảng Tiên Bảng, toàn thành trên dưới không ai không kính ngưỡng, mặc dù sau đó trong số mệnh có kiếp nạn, lập tức bị thủ tiêu Tiên Bảng, nhưng người không chịu thua kém chính là không chịu thua kém a. . ."
"Ngươi xem đi, mới qua bao lâu, người ta lại trở thành Tiên Nhân rồi, các ngươi cũng không biết, lúc đầu a, công tử nhà Kỳ tướng quân khi vừa trở về còn hơi xem thường người ta. Chu gia công tử vốn không có ý chí tiến thủ, bị tiên môn đuổi đi, Kỳ gia công tử còn giúp hắn nói chuyện, nói là bị Phương Nguyên tiểu ca hãm hại, kết quả thì sao, vàng thật không sợ lửa, vừa đến trước mặt yêu ma, Tiên nhân thật và Tiên nhân giả liền lộ ra, ngươi cũng không biết Phương Nguyên Phương tiểu ca uy phong đến cỡ nào a. . ."
Kỳ Khiếu Phong thầm hận trong lòng, hận cái miệng tiện của Ngô Thanh, cái gì cũng dám nói, đem sự tình Chu Thanh Việt bị trục xuất tiên môn chụp lên trên đầu Phương Nguyên, kết quả chuyện này lúc đầu không có liên quan gì với mình, bây giờ lại thành mình ở phía sau làm tổn hại thanh danh của người khác!
Hắn cũng hận Tiểu Kiều!
Chính là do nha đầu này, hôm qua sau khi trảm yêu trừ ma, ở ngay trước mặt của đám quý tộc Thái Nhạc thành hữu ý vô ý nói lại một lần về sự tình Chu Thanh Việt bị trục xuất tiên môn, còn nói cái gì mà thanh danh nặng nhất, không thể khinh thường. Kết quả Phương Nguyên lại được thanh danh tốt, còn mình khó tránh khỏi việc nhận lấy danh tiếng xấu. Tên Chu Thanh Việt kia cũng thật là không có cốt khí, Tiểu Kiều sư muội chỉ mới mở lời mà hắn liền sợ.
Sau đó chính hắn quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi nói ra chân tướng sự tình, sau này sao mình còn mặt mũi gặp người được nữa?
Luận bản lãnh, bản lãnh không bằng Phương Nguyên!
Luận thanh danh, thanh danh cũng xấu, hắn sao có thể tiếp tục ở lại Thái Nhạc thành được?
Lúc đầu hắn dự định ở lại Thái Nhạc thành mấy ngày, hảo hảo phong quang một phen, ai ngờ đành phải đi ngay trong đêm!
Có điều Kỳ Khiếu Phong trong lòng hận một vòng, gần như hận tất cả mọi người, nhưng hắn lại không hận Phương Nguyên.
Ánh mắt hắn len lén nhìn thoáng qua Phương Nguyên ngồi ngay ngắn trong khoang thuyền, rất nhanh sau đó lại vòng trở về!
Hắn không hận Phương Nguyên!
Hắn sợ Phương Nguyên!
Vị hàn môn tử đệ sâu không lường được tại Tiên Tử đường lúc trước, bây giờ lại trở về!
Hơn nữa còn cường đại hơn!
Trong khi đó, Phương Nguyên lúc này lại không thèm để ý tới suy nghĩ trong lòng Kỳ Khiếu Phong và sự biến hóa thái độ của mọi người, hắn chỉ ngồi xếp bằng bên trong khoang thuyền, lòng thầm tính toán việc tu hành Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp của mình. Nếu như nói lúc này có điểm nào không giống lúc trước, thì đó chính là việc hắn biết rằng lần này sẽ không có người nào bảo hắn ra ngoài khoang thuyền để phòng thủ.
"Ở phía trước là đệ tử của Thanh Dương tông sao?"
Khi mọi người đều đang tâm tư dị biệt, im lìm không lên tiếng, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một tiếng quát khẽ.
Đám đệ tử tiên môn kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài khoang thuyền xem xét, chỉ thấy trên tầng mây ở phía trước, đang có hai bóng người lướt đến thật nhanh, trong đó một vị mặc bạch bào, chính là Bạch chấp sự của Tiểu Trúc phong, một vị khác thì mặc ô bào, chính là Ô chấp sự của Tiểu Trúc phong!
"Đệ tử Thanh Dương tông trảm yêu trừ ma trở về, bái kiến hai vị chấp sự!"
Tiểu Kiều sư muội thấy Kỳ Khiếu Phong còn đang do dự thì dứt khoát tiến lên, cao giọng hồi đáp.
Bình luận facebook