• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cải Thiên Nghịch Đạo (8 Viewers)

  • Chương 206-210

Chương 206 Phát tài (1)

"Nếu Huyết Ngọc Hô này kết hợp với mười hai loại phụ dược khác có thể luyện thành Tráng Huyết Hoàn Khí Đan, là một loại thánh dược chữa thương vô cùng trân quý, dược tính có liên quan tới tuổi tác sinh trưởng của Huyết Ngọc Hô. Phần lớn Huyết Ngọc Hô trên thế gian đều do tiên gia tu sĩ tự mình trồng ra, dược tính không tốt, một mảng lớn Huyết Ngọc Hô này lại là tự mình sinh trưởng ra. Mấu chốt nằm ở chỗ, xem dược tính của nó, kém nhất cũng có thể vượt hơn hẳn Huyết Ngọc Hô trăm năm, mấy cọng ở giữa lại càng tốt hơn, thậm chí có thể sánh với linh dược ngàn năm, thực sự là giá trị liên thành..."

Trong lòng Phương Nguyên không nhịn được mà cảm thán một tiếng: "Đều nói trong Ma Tức hồ tạo hóa vô tận, lời ấy quả nhiên không giả!"

"Trong Ma Tức hồ này còn rất nhiều linh dược đồng giá trị với nó, chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!"

Chẳng biết từ lúc nào quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba đã đi tới bên cạnh Phương Nguyên, nhẹ khẽ thở dài.

"Mau mau mau, mau đi hái Huyết Ngọc Hô, chú ý không nên tổn thương tới gốc rễ của nó..."

Sau lưng, một đám đệ tử Tiểu Trúc phong đều tuôn trào mà đến, mặt lộ vẻ kích động đi lên hái thuốc.

Đối với bọn hắn, đây nào phải là Huyết Ngọc Hô, đây rõ ràng là một đống linh thạch đỏ rực chói mắt...

"Chữ Mậu hái dược, chữ Tân nhập kho, những người khác đều tản ra, canh gác tứ phương, không thể nhập cốc!"

Mà Phương Nguyên lại nhíu mày, nhẹ nhàng phân phó một câu.

Trước khi tới đây hắn đã phân đám đệ tử Tiểu Trúc phong thành mười tổ gồm giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý. Lúc này nghe thấy hắn phân phó, chúng đệ tử chỉ đành dựa vào mệnh lệnh của hắn mà phân tán ra, cảm giác hưng phấn cũng hơi giảm đi một chút. Chẳng qua cho dù không thể vào cốc, nhưng nghĩ đến những lời Phương Nguyên đã từng nói, tất cả linh dược tạm thời sẽ rơi vào tay hắn, nhưng sau đó sẽ được chia lại vào trong tay đám người. Nói cách khác, tuy rằng mình không vào cốc, nhưng điều đó không có nghĩa bản thân mình chẳng được gì. Nghĩ vậy, bất bình trong lòng cũng bị tiêu biến...

"Mau mau mau, mỗi người một góc, mau chóng thu thập!"

Mà lúc này, đám đệ tử tổ chữ mậu cũng đều vội vàng muốn chết. Trong tổ này, phần lớn là một số đệ tử tay chân linh hoạt lại cẩn thận tỉ mỉ, lấy nữ đệ tử làm chủ. Lúc này nghe vậy, đám người nhanh chóng vào cốc, thi triển đủ loại thủ đoạn hái dược ra!

"Không tốt, mọi người cẩn thận..."

Nhưng ngay lúc đám đệ tử Tiểu Trúc phong cảm thấy kích động, đột nhiên đệ tử góc đông nam thất thanh kêu lớn lên.

Cùng lúc đó, chỉ nghe vị trí góc đông nam truyền đến một tiếng gào rú đáng sợ, núi đá văng tung tóe, lập tức hoàn toàn đại loạn.

Đệ tử chung quanh nghe tiếng lập tức cả kinh, đồng loạt quay đầu nhìn sang.

Mà Phương Nguyên lại chỉ nhíu mày, nhìn xuống đám đệ tử trong sơn cốc phía dưới, nói: "Các ngươi an tâm hái thuốc, trời sập cũng không cần kinh hoảng!"

Dứt lời hắn cầm ngược trường kiếm trong tay, bình tĩnh nói: "Đệ tử tổ giáp theo ta tới xem một chút, những người khác không thể vọng động!"

"Trời ạ, đó là một con... Ma Hạt?"

Phương Nguyên dẫn theo đệ tử tổ giáp bay vút đi, rất nhanh đã đến chỗ rối loạn truyền đến.

Vừa nhìn về phía trước, trong lúc nhất thời, mọi người đều lấy làm kinh hãi.

Dù là Tiểu Kiều sư muội kiến thức rộng lớn cũng không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh. Chỉ thấy trên mặt đất nơi chân núi có một cái động lớn, một con bọ cạp khổng lồ màu vàng đất lớn chừng con nghé con đang chui nửa người ra khỏi động, cái đuôi đen nhánh như tinh cương đang nhanh chóng đập qua đập lại, mỗi một lần đập lại truyền đến cương châm xé gió, lộ vẻ đáng sợ dị thường...

"Các vị sư huynh, cứu mạng, cứu mạng..."

Ở bên cạnh Ma Hạt, một vị đệ tử tiên môn bị hù tới sắc mặt tái nhợt, đang liều mạng kêu to.

Trước người đệ tử tiên môn này có một linh phù màu vàng nhạt, phía trên linh phù tản ra quang mang màu vàng kim chống đỡ chung quanh. Đuôi bọ cạp như cương châm đang đâm từng nhát lên trên kim quang, phát ra tiếng loong coong. Mắt thấy màu vàng kim đã hơi ảm đạm, đệ tử kia sợ hãi, kêu to, nhưng việc chế ngự linh phù trên tay lại một khắc cũng không dám thả lỏng.

Mà ở chung quanh hắn cũng có 4 5 đệ tử tiên môn, đều cùng một tổ với hắn.

Lúc này bọn hắn đều đang tế ra linh phù hộ thân.

Không ngừng kêu to.

Tuy đuôi bò cạp cũng không đâm về phía bọn hắn, nhưng bọn hắn lại không dám lộn xộn, cũng không dám mạo muội đi lên hỗ trợ, chỉ không ngừng kêu cứu.

Con Ma Hạt kia xuất hiện quá đột ngột, cũng đáng sợ dị thường, chúng đệ tử vừa thấy được suýt nữa đã bị dọa tới hồn lạc phách tán. Chẳng qua cũng may ít nhiều gì bọn hắn cũng nhớ rõ lời dặn của Phương Nguyên, vội vàng tế ra linh phù che chở bản thân, sau đó kêu cứu, ngược lại cũng không có người nào thụ thương hay tử vong...

Chẳng qua rất rõ ràng, con Ma Hạt kia quá lợi hại, linh phù hộ thể đã không thể tạo thành tác dụng quá lớn.

"Ta đi giết hắn!"

Một vị đệ tử tổ chữ Giáp thấy thế nhướng mày, muốn tế phi kiếm tiến lên.

"Không cần qua loa, các ngươi cùng đi!"

Phương Nguyên nhíu mày, nhỏ giọng phân phó.

"Cẩn tuân mệnh lệnh của sư huynh!"

Mấy vị đệ tử tổ chữ Giáp khác nghe thấy vậy đều gật đầu, cùng nhau vọt về phía trước.

Thành viên tổ chữ Giáp đều là cao thủ trong đám đệ tử Tiểu Trúc phong, cho dù là tu vi hay là huyền công, vũ pháp, pháp bảo… đủ loại thuật chế địch, đều là đệ tử giỏi, trong đó có đám người Tiểu Kiều sư muội, Trần Hư, Tần Vô Lượng, tu vi của bọn họ đều đã tiếp cận Luyện Khí tầng bảy, chỉ kém nửa bước là có thể bước vào Luyện Khí tầng bảy. Tài cao, gan cũng lớn, tự nghĩ bản thân có thể đối phó đầu ma hạt này.
Chương 207 Phát tài (2)

Nhưng nếu Phương Nguyên đã hạ lệnh như vậy, bọn hắn cũng chỉ đành cùng nhau ra tay, sáu người phân ra các phương hướng bất đồng, bao vây con ma hạt kia!

"Chúng ta đến nơi khác xem thử đi!"

Phương Nguyên mặt không đổi sắc, trên mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ dùng ánh mắt lãnh tĩnh nhìn về phía chung quanh.

"Chức đại đệ tử chân truyền này ngươi làm không tệ!"

Lúc này, ngay cả quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba cũng không nhịn được mà nhìn Phương Nguyên thêm một chút.

Dường như ngay cả nàng cũng không nghĩ tới, sau khi vào Ma Tức hồ, Phương Nguyên vẫn có thể luôn biểu hiện bình tĩnh như vậy.

Lúc này, chung quanh khe núi, trong mười tiểu tổ của chúng đệ tử Tiểu Trúc phong, tổ chữ Mậu đang hái thuốc, tổ chữ Giáp đang trừ ma, mà những tổ khác đều đang tự cảnh giới. Vị đan sư Nhiếp Hồng Cô được Phương Nguyên mời qua cũng đang tinh toán vị trí của nơi hái thuốc tiếp theo gần nơi này nhất. Trong lúc nhất thời ai cũng bận rộn, lại không ảnh hưởng lẫn nhau, càng không có sơ hở, ngay cả quả ớt nhỏ cũng có chút khen ngợi.

"Những điều này đều được viết trong sách, những đệ tử chân truyền khác cũng đều hiểu được mấy phương pháp bày binh bố trận này, đúng không?"

Phương Nguyên nghe thấy lời quả ớt nhỏ nói cũng hơi ngẩn ra, sau đó hờ hững hỏi.

"Đương nhiên bọn họ cũng hiểu những đạo lý này, thân là đệ tử chân truyền, mỗi người đều không đơn giản, những bản lĩnh này cũng không thể thiếu!"

Quả ớt nhỏ nghe xong lại cười nhẹ một tiếng, sau đó lắc đầu, nói: "Chẳng qua sau khi vào Ma Tức hồ, tình cảnh lại có chỗ bất đồng. Người cực đoan chỉ chú tâm tới việc nóng lòng xâm lược, lấy chém yêu phục ma làm chủ, liên tục chiến đấu ở các chiến trường tứ phương, hung mãnh vô địch."

"Người bá đạo, tu vi mạnh mẽ, khi gặp hung hiểm, người khác còn chưa kịp phản ứng, hắn đã có thể tiện tay giải quyết hết phiền phức!"

"Có người theo đuổi mục đích riêng của mình, đệ tử bên người chẳng qua chỉ là thẻ đánh bạc, vì chém giết một đầu yêu ma cường đại hoặc vì hái được một gốc linh dược sinh trưởng ở vị trí hung hiểm vô cùng mà có thể hy sinh hết thẻ đánh bạc trong tay, chỉ cần bản thân không bị thua thiệt là được..."

"Cũng có người chú ý đại thế, tung hoành ngang dọc, mưu lược..."

"Ta thì sao?"

Phương Nguyên trực tiếp ngắt lời nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng hỏi.

Quả ớt nhỏ trợn trắng mắt một cái, tựa hồ rất không hài lòng với chuyện hắn đã ngắt ngang lời mình, nhưng vẫn nói: "Ngươi không phải người cường đại nhất trong số đệ tử chân truyền ta từng gặp, cũng không phải loại vô cùng tàn nhẫn, càng không phải người thông minh nhất, nhưng hẳn có thể cũng tính là..."

Nàng do dự một lát, cười nói: "Hiện tại còn khó nói..."

"Trong số mấy người chúng ta, chỉ có ngươi đã từng vào Ma Tức hồ, nếu ta làm sai chuyện gì thì ngươi nhớ phải nhắc nhở ta!"

Phương Nguyên nghe xong lời quả ớt nhỏ nói, từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười, nhưng sau đó hắn lại xoay người đi về một phương hướng khác.

"Bởi vì ta biết đệ tử Tiểu Trúc phong không đủ thực lực, cho nên ta tận hết khả năng bù đắp những sai lầm có thể có."

Nhìn bóng lưng Phương Nguyên rời đi, quả ớt nhỏ cũng thở dài một tiếng trong lòng, thầm nghĩ: "Phương pháp kia cũng không thể nói là không đúng, dẫn theo đám sư đệ sư muội này, chỉ có làm như vậy mới có thể sống được càng lâu hơn. Nhưng thực lực của đám đệ tử Tiểu Trúc phong thực sự..."

Nghĩ tới đây, ánh mắt nàng lại hướng về phía đám người Tiểu Kiều sư muội đang ác đấu với Ma Hạt, thở dài một tiếng: "... Quá yếu một chút, mấy người đã có thể tính là nổi bật, kết quả chém giết một đầu yêu ma quỷ quái cấp thấp đã cần nhiều thời gian tới thế… Nếu thật sự đụng phải loại lợi hại, không biết bọn họ định đối phó như thế nào đây. Đến lúc đó, đâu phải chỉ cần không phạm sai lầm là có thể giải quyết?"

Dưới tình huống chúng đệ tử mỗi người một chức vị, rất nhanh nhiệm vụ trong khe núi này đã được hoàn thành. Đệ tử tổ chữ Mậu đã thu sạch Huyết Ngọc Hô trong khe núi, đệ tử tổ chữ Tân cũng đã đếm xong số lượng, giao vào tay Phương Nguyên.

Đám người Tiểu Kiều sư muội cũng đã quay về, đầu Ma Hạt kia đã bị chém chết, ma tinh trong cơ thể Ma Hạt cũng đã được lấy ra, tổng cộng cần tốn thời gian chừng một nén hương, không có người nào vẫn lạc, cũng không có người nào thụ thương, thậm chí ngay cả các loại tài nguyên như phù triện cũng tiêu hao không nhiều...

Phương Nguyên vẫn rất hài lòng với kết quả này, hắn gật đầu sau đó đi về một phương hướng khác.

Lúc này Nhiếp Hồng Cô cũng đã đưa mấy phương vị có khả năng sinh trưởng linh dược ở chung quanh cho hắn, sau đó tùy ý Phương Nguyên lựa chọn trình tự trước sau. Chúng đệ tử cũng ngay ngắn trật tự, đến mỗi một chỗ, bọn hắn dựa theo sắp xếp của Phương Nguyên, mỗi người một chức vị, vội mà không loạn!

Cổ Bà Thảo, Linh Nha Quả, Thanh Tích Đài, U Thạch Tinh...

Trong Ma Tức hồ, quả nhiên có đủ loại linh dược.

Ở bên ngoài phải có vận may cực lớn mới có thể ngẫu nhiên đụng phải một số linh dược kỳ thảo, nhưng ở chỗ này gần như có thể tùy ý thấy được.

Chúng đệ tử gần như đã vui mừng tới phát điên, cảm giác này thật không khác gì so với nhặt được tiền. Chỉ không tới nửa ngày, thu hoạch đã đủ để bọn hắn vui vẻ tới nằm mơ cũng bật cười thành tiếng. Mà trong quá trình này, trước sau bọn hắn đã gặp phải mấy đầu yêu ma quỷ quái, đều là do đám đệ tử mấy tiểu tổ Giáp Ất Bính thay phiên ra tay, cũng không tốn quá nhiều sức lực đã giải quyết được, vậy mà tất cả đều rất thuận lợi.

Mà tinh thần lưu loát bực này cũng thật sự khiến quả ớt nhỏ nảy sinh cảm giác quỷ dị.

"Nếu cứ tiếp tục từng bước, yên ổn mà thu hoạch như vậy, chẳng lẽ bọn hắn thật sự có thể hoàn thành xong nhiệm vụ?"
Chương 208 Hắc phong khô lâu (1)

Thoáng chốc đã ba bốn ngày trôi qua, đám đệ tử Tiểu Trúc phong chí ít cũng tiêu diệt được chừng ba phần mười lãnh địa, chém giết xấp xỉ mười mấy đầu yêu ma, góp nhặt được không ít linh dược tài nguyên. Trong quá trình này đương nhiên cũng không thiếu hung hiểm, nhưng dưới sự sắp xếp ổn thỏa của Phương Nguyên, vẫn chưa có sơ suất gì xảy ra. Cho tới hôm nay, thậm chí Phương Nguyên còn chưa từng ra tay. Đám yêu ma này hoặc mạnh hoặc yếu, hoặc đánh bất ngờ hoặc trực tiếp xông thẳng tới, nhưng cuối cùng đám đệ tử Tiểu Trúc phong đều có phương pháp ứng đối, lần lượt tránh được hung hiểm.

Dưới tình huống này, dần dần trong lòng chúng đệ tử cũng bắt đầu sinh ra cảm giác tin cậy khó tả với vị đại đệ tử chân truyền vẫn luôn chưa từng xuất thủ này, chỉ cảm thấy Ma Tức hồ thí luyện hung hiểm vạn phần trong miệng người khác, dường như cũng không khó như vậy...

Ngay cả quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba, lúc này cũng vô thức coi trọng Phương Nguyên.

Nàng đã từng vào Ma Tức hồ một lần, lại thêm nàng ở trong tiên môn đã lâu, kiến thức không phải người thường có thể sánh bằng. Trong tiên môn, mỗi một vị chân truyền đều có tài năng hơn người, sao có thể không biết tầm quan trọng của quy củ? Có điều biết thì biết, nhưng cho dù bọn hắn có bảo đi bảo lại, chắc chắn vẫn sẽ có một số vấn đề không ngờ được xuất hiện. Mấy vấn đề này hoặc lớn hoặc nhỏ, nhưng luôn sẽ tạo thành tổn thất rất lớn.

Nhưng Phương Nguyên lại khiến người ta cảm thấy không giống!

Hắn quá nghiêm cẩn, cả người như thanh kiếm hắn nắm trong tay, ngay ngắn trật tự!

Tuy từ sau khi vào Ma Tức hồ, hắn chưa từng ra tay lần nào, nhưng thần kinh lại không hề buông lỏng dù chỉ một chút...

Ngay cả khi chúng đệ tử tiên môn vì tất cả quá mức thuận lợi mà tâm thần có chút buông lỏng, Phương Nguyên vẫn không có. Trái lại, khi gặp yêu ma hắn không thèm để ý đến, yên tâm giao cho những người khác đi xử lý, thế nhưng một khi phát hiện có đệ tử Tiểu Trúc phong làm trái với quy củ của hắn, hắn lại lập tức phạt nặng, hoặc là trực tiếp phạt số lượng công đức, hoặc là trực tiếp đè người này xuống đất đánh một trận!

Cứ như vậy, bất kể là trong tình huống nào, những đệ tử Tiểu Trúc phong này đều không dám khinh thường.

Mà quan sát được hết thảy, trong lòng quả ớt nhỏ âm thầm sinh ra một suy nghĩ...

Nếu như Phương Nguyên có thể duy trì quy củ nghiêm cẩn bực này từ đầu tới cuối, cẩn thận tỉ mỉ, không có bất kỳ sơ suất gì, vậy khi thí luyện kết thúc, nếu thấy toàn bộ chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đều có thể rời khỏi Ma Tức hồ, một người cũng không thiếu, bản thân mình cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào!

Chẳng qua vào lúc chạng vạng tối ngày thứ tư, loại suy nghĩ này đột nhiên bị dao động!

Ngay phía trước đệ tử Tiểu Trúc phong bỗng nhiên xuất hiện một bộ xương toàn thân bốc đầy khói đen.

Đó là một bộ xương hình người, phía trên còn treo một vài mảnh thịt nát đen thui, khói đen không ngừng bốc ra từ bên trong bộ xương, sau đó lại quay ngược trở về, vô cùng quỷ dị. Trong hốc mắt nó trống trơn, chỉ có hai ngọn ma trơi sáng tối chập chờn lấp lóe...

"Không tốt, nhanh hạ lệnh cho chúng đệ tử, gặp nguy hiểm!"

Quả ớt nhỏ theo Phương Nguyên đi ở phía trước nhất vừa thấy được khô lâu, sắc mặt đại biến, thất thanh kêu lên.

"Ừm? Lăng sư tỷ sợ cái gì, dường như khí tức trên người khô lâu này cũng không quá lợi hại..."

Đệ tử tổ chữ Giáp - Tần Vô Lưỡng đứng bên cạnh nở nụ cười, tế ra phi kiếm trong túi bên thắt lưng, một bộ nóng lòng muốn thử.

"Cảnh giới!"

Ngược lại Phương Nguyên nghe vậy, một câu nói nhảm cũng không có, một đạo linh quang bắn ra.

Chúng đệ tử phía sau đang dựa vào trận hình đi đường thấy thế, sắc mặt lập tức cứng lại, tụ lại cùng nhau, cảnh giác nhìn bốn phía.

Tần Vô Lưỡng cũng vội vàng thu hồi phi kiếm, làm bộ như mới vừa rồi bản thân mình không hề định mạo muội xuất kiếm.

Chuẩn bị kỹ càng xong, Phương Nguyên mới quay đầu nhìn về phía quả ớt nhỏ, bình tĩnh hỏi: "Đây là vật gì?"

"Hắc Phong Khô Lâu!"

Quả ớt nhỏ chậm rãi hít một hơi, cưỡng ép duy trì giọng điệu bình tĩnh: "Mấy nghìn năm qua, đã có vô số đệ tử tiên môn tiến vào Ma Tức hồ trảm yêu trừ ma, vẫn lạc ở đây, có một số đã thu hài cốt về, nhưng cũng có rất nhiều hài cốt đã phải lưu lại nơi này!"

"Những bộ hài cốt được lưu lại nơi ma khí lạnh lẽo, dần dà cũng hóa thành thi yêu, đánh giết người sống, vô cùng lợi hại. Nếu bàn về thực lực, chúng chẳng qua chỉ là một đám vật chết, bị ma khí ảnh hưởng nên mới có vài phần yêu tính, nhưng điểm khủng bố nhất của chúng nằm ở chỗ..."

Nói đến chỗ này, con ngươi nàng bỗng nhiên co rút mãnh liệt lại, không nói tiếp nữa.

Mà nàng cũng không cần nói thêm nữa!

Nguyên nhân là vì tất cả mọi người đều thấy được...

Bên cạnh bộ xương vừa rồi, lắc lư lắc lư, lại xuất hiện thêm một bộ xương, trong tay còn cầm một chuôi kiếm sắt rỉ.

Sau đó dần dần, càng ngày càng nhiều bộ xương xuất hiện.

Chui từ trong đất ra, thò đầu từ trên ngọn núi xuống, leo từ phía sau sườn núi lên...

Rậm rạp chằng chịt...

Rõ ràng đây là một nhánh đại quân khô lâu, số lượng chỉ sợ không dưới ngàn!

Bọn nó vây chặt đám đệ tử Tiểu Trúc phong vào trong, vô số đôi mắt ma trơi sâu kín nhìn về phía bọn hắn.

Qua một lát sau, quả ớt nhỏ mới xoay người, mở miệng yếu ớt: "Phương Nguyên sư đệ, ta vốn nghĩ không biết ngươi có thể dẫn theo tất cả đệ tử Tiểu Trúc phong thông qua thí luyện hay không, nhưng bây giờ ta phát hiện, vận khí của ngươi thực sự quá bình thường..."

"Vận khí rất quan trọng, không nên lãng phí vào chút chuyện nhỏ này!"

Phương Nguyên hờ hững trả lời, không lộ ra chút bối rối nào, trái lại hắn ngày càng ổn định, quay đầu hướng về phía hai gã đệ tử tiên môn vẫn luôn đi theo sau lưng hắn, đặc biệt dìu lấy Lục Thanh Quan hỏi: "Lục sư huynh, gặp tình thế hung hiểm này, nên lấy trận gì ứng đối?"
Chương 209 Hắc phong khô lâu (2)

Tuy mắt Lục Thanh Quan không nhìn thấy, nhưng lúc này hắn ta lại rất nghiêm túc đứng thẳng lên, không nói ngay mà tĩnh khí ngưng thần, cảm ứng một phen trước, thần sắc cũng dần trở nên ngưng trọng lên. Sau một hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng mở miệng nói: "Ba phương Đông Tây Bắc đều có sát khí bức người, xem ra số lượng ma vật thực sự không ít, nếu chạy trốn, tất sẽ có đệ tử bị thương tổn. Nếu xông về phía trước, ắt sẽ rơi vào trong vòng vây của ma vật. Đối mặt với cục diện như vậy, Tam Đinh Thần Giáp Trận là thích hợp nhất, chỉ có điều hiện tại, vấn đề của chúng ta là..."

"Tam Đinh Thần Giáp Trận, đúng hợp ý ta!"

Phương Nguyên tin tưởng Lục Thanh Quan, biết hắn tuy mù nhưng lại có cảm ứng hơn người với đủ loại linh khí. Lại thêm Lục Thanh Quan tinh thông phù trận, không thua kém chính mình, thậm chí bởi vì thời gian hắn nghiên cứu dài hơn chính mình rất nhiều dẫn tới tạo nghệ còn cao hơn mình, cho nên Phương Nguyên vô cùng tin tưởng hắn. Thậm chí Phương Nguyên còn không đợi hắn nói ra băn khoăn của bản thân đã gật đầu, phân phó xuống: "Bày Tam Đinh Thần Giáp Trận!"

"Tam Đinh Thần Giáp Trận, không phải trận này cần có ba vị cao thủ sao?"

Trong lòng Tiểu Kiều sư muội cũng có chút nghi ngờ, nhưng một câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp truyền mệnh lệnh của hắn xuống dưới.

Chúng đệ tử Tiểu Trúc phong đột nhiên nhìn thấy nhiều Hắc Phong Khô Lâu như vậy, vốn đã lâm vào hoảng loạn, người nhát gan một chút gần như đã mất lý trí, hận không thể xoay người bỏ chạy ngay. Nhưng sau khi nghe được lời Phương Nguyên nói, cộng thêm vô số lần nghiên tập và ma luyện trong một tháng trước đây rốt cục cũng thể hiện ra tác dụng, nguyên một đám cưỡng ép trấn định, đồng thời thay đổi trận hình theo lời hắn.

Kim Quang Thần Giáp Phù cũng đã được tế lên, nối thành một mảnh, ánh vàng rực rỡ như thần giáp bảo hộ chung quanh.

Tất cả đệ tử Tiểu Trúc phong đều bị bảo hộ trong trận, chỉ có ba trận vị trước trái phải là nhô ra bên ngoài trận, đón lấy đám Hắc Phong Khô Lâu. Đây chính là đặc điểm của Tam Đinh Thần Giáp Trận, lấy phòng ngự làm chủ, nhưng lại do các cao thủ đảm nhiệm tam đinh trận vị chủ công, chỉ mong có thể tận lực giảm bớt thương vong vào lúc gặp cường địch, là trận hình mưu đồ phá trận mà ra, cũng có thể nói là trận hình lấy bảo vệ tính mạng làm chủ!

"Ta thủ Tả Đinh trận vị (bên trái), Lăng sư tỷ, ngươi thủ Hữu Đinh trận vị (bên phải) giúp ta!"

Trong tiếng hít thở, Phương Nguyên nặng nề phân phó một câu.

"Hai người chúng ta thủ Tả Hữu Đinh vị, vậy Chủ Trận Thần vị do ai tới thủ đây?"

Quả ớt nhỏ hơi kinh hãi, khẩn cấp hỏi.

Nàng cũng hiểu trận pháp này, ba đinh vị đều rất quan trọng, nhưng Chủ Trận Đinh Thần vị mới là quan trọng nhất, nàng và Phương Nguyên lại là hai người cường đại nhất trong đám người, theo lý thuyết Chủ Trận Đinh Thần vị nên để một trong hai người bọn họ đi thủ mới đúng, nhưng sắp xếp của Phương Nguyên lại nằm ngoài dự liệu của nàng. Trong lúc nhất thời, nàng còn tưởng Phương Nguyên phạm phải sai lầm lớn, không nhịn được mà hỏi thăm.

"Không cần hỏi nhiều, nghe ta là được!"

Phương Nguyên chỉ lạnh lùng nói một câu, sau đó xoay người rời đi.

"Ngươi..."

Trong lòng quả ớt nhỏ quýnh lên, tính tình nóng nảy lập tức phát ra, muốn đưa tay tới kéo Phương Nguyên.

"Lăng sư tỷ, trong lòng hắn hiểu rõ, chỉ cần nghe hắn là được..."

Tiểu Kiều sư muội vội vàng ngăn cản quả ớt nhỏ, nàng hiểu rất rõ tính tình của Phương Nguyên, bình thường hòa khí, cái gì cũng có thể nói, thậm chí còn có thể vui đùa, nhưng sau khi gặp phải nguy hiểm, hắn sẽ mặt lạnh miệng lạnh, lãnh tĩnh như một người chết. Quả ớt nhỏ thập phần lo lắng không hiểu rõ hắn, chọc hắn bực lên lại bị hắn giáo huấn mấy câu thì phiền, không bằng trực tiếp nghe theo hắn thì hơn...

"Được được được, ta đây chỉ thủ Hữu thần vị, những chuyện khác ta mặc kệ!"

Quả ớt nhỏ cũng cắn răng, phi thân lướt tới Hữu Đinh thần vị, Hỏa Mãng Tiên bên hông cũng rơi vào trong tay.

Chỉ có điều trong lòng nàng vẫn còn đang chú ý tới, muốn xem Phương Nguyên giải quyết vấn đề này như thế nào.

"Quan sư huynh, ngươi đi thủ Chủ Thần vị!"

Ngoài dự đoán của mọi người là Phương Nguyên lại bước vài bước tới trước mặt Quan Ngạo, bình tĩnh nói.

"A?"

Vừa nghe thấy lời này, đừng nói quả ớt nhỏ, ngay cả Tiểu Kiều sư muội cùng với chúng đệ tử Tiểu Trúc phong chung quanh đều ngu ra.

"Để Quan đần độn thủ Chủ Thần vị, Phương Nguyên sư huynh điên rồi sao?"

Đệ tử tiên môn đều biết, trong Tam Đinh Thần Giáp Trận, tam đinh thần vị là khó thủ nhất.

Mà trong đó, Chủ Thần vị lại là nơi khó thủ nhất trong tam đinh thần vị.

Nơi này áp lực lớn nhất, đòi hỏi người thủ trận phải có thực lực cường đại nhất. Phương Nguyên tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại có kiếm đạo mạnh mẽ, để hắn thủ tất nhiên không vấn đề gì. Quả ớt nhỏ dù sao cũng là cao thủ Luyện Khí tầng tám, lại là đệ tử lâu năm trong tiên môn, còn từng tranh vị trí chân truyền với người khác, nói rõ thực lực của bản thân nàng tuyệt đối không kém, muốn thủ trận vị này cũng không quá khó khăn. Thế nhưng để tên Quan đần độn này đến thủ...

... Người nào không biết hắn là kẻ vứt đi trong tiên môn, ngoại trừ cậy mạnh, cái gì cũng không có?

Khỏi cần phải nói, coi như là đệ tử Tiểu Trúc phong, nếu đấu một một chí ít cũng có mười người có thể chém giết hắn!

Để một người như vậy đi thủ Chủ Thần vị, đây há chẳng phải là muốn dẫn mọi người đi chịu chết sao?

"Ta đi thủ Chủ Thần vị sao?"

Ngay cả Quan đần độn cũng có chút kinh ngạc, ngẩn ngơ một hồi mới nói: "Được, Phương sư huynh ngươi yên tâm, dù ta có chết cũng sẽ không tránh ra!"

Trong cái đầu đơn giản kia cũng biết mình không thể thủ được vị trí này, nhưng Phương Nguyên đã phân phó thì hắn tuyệt sẽ không làm trái, bởi vậy hắn trực tiếp gồng tứ chi, chỉ nghĩ bản thân mình phải liều cái mạng này, ác chiến đến chết, cứ như vậy cũng coi như không phụ sự nhờ vả của Phương Nguyên...

"Ta kêu ngươi đi thủ Chủ Thần vị, không phải kêu ngươi đi chết!"

Phương Nguyên nghe vậy lại cười nhạt một tiếng, sau đó xoay người hướng về phía Nhiếp Hồng Cô, nói: "Lấy tới đi!"

"Ha ha, ta rất chờ mong biểu hiện của hắn sau khi sử dụng viên đan dược này..."

Nhiếp Hồng Cô khàn giọng cười cười, lấy ra một cái hộp nho nhỏ, đưa bằng cả hai tay tới.
Chương 210 Như Điên Như Ma (1)

"Quan sư huynh, trước khi tiến vào Ma Tức hồ, ta đã truyền thụ cho ngươi một đạo pháp môn tu luyện. Mặc dù trong đó có rất nhiều tai hoạ ngầm, nhưng nó lại rất dễ tu luyện. Nhờ pháp môn kia, tu vi của ngươi đã đột phá Luyện Khí tầng sáu, đạt đến Luyện Khí tầng bảy hạ giai, pháp lực căn cơ miễn cưỡng đầy đủ, cộng thêm ngươi vốn trời sinh thần lực, nhiều đó cũng đủ khiến cho người ta không thể khinh thường ngươi được rồi. Thế nhưng một thân tiềm lực của ngươi còn chưa được phát huy hoàn toàn, cho nên ta đã vì ngươi mà chuẩn bị viên đan dược kia, bây giờ ngươi ăn vào viên đan dược này, sau đó đi thủ Chủ thần vị đi. . ."

Phương Nguyên mở ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một viên đan dược trong vắt màu vàng, trên đan dược thế mà ẩn ẩn có hoa văn Ngũ Độc, tinh khí hiện lên. Trong nháy mắt khi cái hộp nhỏ mở ra, đệ tử tiên môn gần đó thậm chí nghe thấy những tiếng gào thét thê lương như có như không vang lên. Đó rõ ràng chỉ là một viên đan dược, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác yêu dị khó nói nên lời, thực sự khiến cho người ta tê dại cả da đầu. . .

Chúng đệ tử xung quanh nhìn thấy đan dược tà môn như vậy thì đều theo bản năng lui về sau một bước.

"Tốt!"

Thế nhưng Quan Ngạo thậm chí còn không thèm nhìn, hắn ngay lập tức cầm lấy đan dược nhét vào trong miệng.

Chúng đệ tử đều ngơ ngác nhìn hắn, ai nấy cũng đều tỏ vẻ choáng váng.

Mắt thấy Quan Ngạo nhíu mày, chúng đệ tử lập tức ân cần nhìn hắn, muốn nghe hắn định nói gì.

Quan Ngạo bẹp bẹp hai cái, nói: "Đắng!"

Phương Nguyên bất đắc dĩ cười cười: "Lần sau để ta nàng bảo thêm một ít đường. . ."

"Tốt, vậy ta đi đây!"

Quan Ngạo lau lau miệng rồi nhanh chóng xông về phía trước.

"Đừng nóng vội!"

Thế nhưng Phương Nguyên đã cản hắn lại, sau đó lấy một bộ giáp toàn thân đen kịt, hiện đầy vân văn và một thanh đại đao dài hơn một trượng, phần trên được khảm nạm một đầu Kim Long ra. Thanh đại đao này vừa chạm xuống đất thì liền đánh sụp ra một cái hố, sau đó Phương Nguyên liền nói: "Đổi đồ!"

"Chẳng lẽ đó là. . ."

Chúng đệ tử thấy thế thì ẩn ẩn có hơi giật mình.

Bọn hắn đều có nghe nói rằng trong Pháp Khí các của Tiểu Trúc phong có một bộ pháp bảo dành cho chiến tu còn sót lại từ mấy trăm năm trước, trong đó hai kiện chủ yếu nhất chính là Vân Văn Huyền Thiết Y và Long Văn Kim Trảm Đao. Đối với Tiểu Trúc phong vừa được thành lập, nội tình chưa đủ mà nói, hai kiện pháp bảo kia có thể nói là bảo bối áp đáy hòm của Pháp Khí các. Bất kể là thiết giáp hay là Kim Long bảo đao thì cũng đều là pháp bảo không tệ, nếu cả hai được sử dụng cùng nhau, lại rơi vào trong tay tu sĩ am hiểu võ pháp thì đây chính là binh khí đủ để địch lại pháp bảo đỉnh tiêm. . .

Trước đó cũng có không ít đệ tử Tiểu Trúc phong muốn lĩnh đi hai kiện pháp bảo kia. Đáng tiếc tên đệ tử ở Pháp Khí các kia tâm đen, yêu cầu không ít chỗ tốt, nếu không thì sẽ không cho, vì vậy bọn hắn cũng chỉ có thể bỏ qua. Thế nhưng thứ Phương Nguyên lấy ra bây giờ, chẳng lẽ lại chính là thứ đó?

"Tốt!"

Quan Ngạo cũng mặc kệ những đệ tử khác nghĩ như thế nào. Hắn cầm lấy thiết giáp gắn lên trên người, rồi lại đưa tay xách lên đại đao.

Chúng đệ tử thấy thế thì liền hai mắt tỏa sáng. Quan Ngạo vốn đã phi thường khôi ngô, sau khi thay đổi thiết giáp, cả người liền giống như một cây cột trụ to lớn. Cộng thêm việc hắn cầm một thanh đại đao sáng như tuyết trong lòng bàn tay, từ đó hắn cái gì cũng không cần làm, thế mà lại tự nhiên có một loại cảm giác uy phong lợi hại!

"Đi thôi!"

Phương Nguyên nhìn thấy trong hai mắt Quan Ngạo đã bắt đầu xuất hiện vô số tơ máu thì liền nhàn nhạt phân phó.

"Được. . . Tốt!"

Quan Ngạo run giọng đáp ứng, sau đó thân hình của hắn chợt trầm xuống, hắn hít mạnh vào một hơi rồi bỗng nhiên nhảy ra ngoài.

Ầm ầm!

Lúc này hắn không hề dùng một chút pháp lực nào, thế nhưng một lần nhảy của hắn lại có thể băng qua chừng vài chục trượng, cả người hắn giống như một cây cột trụ to lớn, ầm ầm đáp xuống Chủ thần vị trong đại trận. Mặt đất bị hắn sinh sinh dẫm ra một cái hố to, đệ tử xung quanh cũng theo đó mà run rẩy, sau đó bản thân Quan Ngạo giống như có một loại biến hóa nào đó, hai mắt hắn huyết hồng, gân xanh hiện lên trên trán, sát khí vô hình lưu động vòng quanh toàn thân hắn.

"Xì xì. . ."

Lúc này Hắc Phong Khô Lâu ở xung quanh đã sớm xông tới, bọn chúng đang vây quanh chúng đệ tử tế lên Kim Giáp Phù và cắn xé không thôi. Nhưng Kim Giáp Phù chủ yếu dùng để phòng ngự là chính, bọn chúng dù hung lệ nhưng trong lúc nhất thời cũng không phá nổi sức phòng ngự của phù này, chỉ có thể chồng chất xung quanh giống như một ngọn núi nhỏ. Mãi đến khi Quan Ngạo nhảy ra, bọn chúng mới lập tức có được một mục tiêu công kích mới, nên chúng ngay lập tức gầm rú thê lương rồi lao ra. . .

"A. . ."

Hắc Phong Khô Lâu gào thét xông lên, ai ngờ Quan Ngạo cũng quay sang bọn hắn gào thét một trận.

Bàn về khí thế, một mình hắn thế mà còn doạ người hơn mấy chục cỗ Hắc Phong Khô Lâu cùng nhau gầm rú kia.

Hoặc có thể nói, hắn lúc này càng giống như yêu ma hơn những Hắc Phong Khô Lâu kia. . .

"Rầm rầm. . ."

Trên người những Hắc Phong Khô Lâu này đều không còn bao nhiêu khối thịt, liều cuống họng đương nhiên không thể đấu lại Quan Ngạo. Có điều bọn hắn lại vô cùng hung tàn, quỷ hỏa trong hốc mắt bọn chúng đại thịnh, sau đó bọn chúng đều lao về phía Quan Ngạo. Trong lúc nhất thời, chỉ nghe âm phong thổi qua từng hồi, hắc phong trên người bọn chúng gần như nối liền thành một mảnh, giống như một đám mây đen kịt cự đại quét tới đón đầu Quan Ngạo, giống như một đầu cự thú muốn trực tiếp nuốt trọn Quan Ngạo vậy!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom