• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cải Thiên Nghịch Đạo (6 Viewers)

  • Chương 281-285

Chương 281 Vô Biên Giết Chóc (2)

"Thôi thôi, chuyện sau này để sau này hẵng nói. . ."

Phương Nguyên cười khổ, rồi đột nhiên sải bước, tay trái huy kiếm xé mở đám ma vật phía trước, tạo thành một khoảng trống.

Ầm ầm. . .

Sau lưng của hắn, ma vật nhao nhao đụng vào nhau, hỗn loạn tứ tung.

Nhưng đúng lúc này, đùi phải của Phương Nguyên đột nhiên cũng tê rần, vậy mà không thể dồn sức xuống chân nổi.

Điều này khiến hắn xém té ngã, phải cắm Ma Ấn Kiếm xuống đất, dùng sức trụ lại mới đứng lên nổi. . .

"Đùi phải cũng không lấy sức nổi, hình như đã bị rách cơ. . ."

Phương Nguyên thầm hiểu rõ, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, hắn ngẩng đầu nhìn đám ma vật vẫn đông vô cùng vô tận chung quanh, tâm thần bỗng hơi hoảng hốt, nhưng cũng chỉ qua một cái chớp mắt, hắn liền lần nữa dùng sức lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại.

"Ngươi. . . Nhục thể của ngươi đã không chịu nổi loại giết chóc này. . ."

Lạc Phi Linh nằm trên lưng Phương Nguyên, lúc này cảm thấy thân thể hắn đột nhiên chao đảo, lập tức liền hiểu rõ vấn đề, vội kêu lớn lên, thế nhưng Phương Nguyên lại tỏ ra mắt điếc tai ngơ, cũng có thể lúc này hắn căn bản đã không nghe thấy gì. Tiêu hao đến mức độ này, hắn đã không phân biệt nổi đâu là thanh âm của Lạc Phi Linh, đâu là tiếng ma vật gào thét xung quanh.

Song khiến cho Lạc Phi Linh cảm động chính là, đến tận lúc này, vậy mà Phương Nguyên cũng không hề nghĩ tới việc bỏ nàng xuống.

Vậy mà hắn vẫn vững vàng cõng mình, hơn nữa bàn tay phải vốn đã sắp không còn điều khiến nổi nữa kia, vẫn đang vô thức nắn nắn vào mông của nàng.

"Tên vương bát đản ngươi sờ mông ta. . ."

Lạc Phi Linh mếu máo la lên, nhưng sau đó lại mím môi im lặng xuống.

"Hắn chỉ là một tên tiểu đệ tử được Thanh Dương tông dạy dỗ, lại có thể chiến đấu đến mức này, ta. . ."

Nàng nhìn về phía xa xa trước mặt, đã mơ hồ có thể thấy được điểm cuối của đợt thú triều này, có điều phía trước vẫn còn vô số ma vật xông tới như sóng lớn, lại thêm lúc này Phương Nguyên đã tiếp cận cực hạn, bị hết đợt ma thú này đến ma thú khác xông tới, nhiều lần hắn phải lui lại, cách điểm cuối lại xa thêm một chút. Đáng giận hơn chính là, có ma vật đã chạy qua, ngửi thấy mùi máu tươi trên người bọn họ, vậy mà lại quay đầu lại đuổi theo cắn xé, nếu cứ tiếp tục như vậy mà nói, như vậy bọn hắn. . .

. . . Có lẽ vĩnh viễn chỉ có thể ngóng nhìn điểm cuối kia, mà không có cách nào đi tới!

"Tiểu cô cô, xin lỗi nha, ta lại không nghe lời ngươi dặn lần thứ 192..."

Lạc Phi Linh cắn môi thầm nhủ, sau đó âm thầm vận chuyển bí pháp nào đó.

Theo ánh mắt của nàng dần dần trở nên thất thần, đột nhiên một đạo linh quang từ mi tâm của nàng bay ra, thẳng tới cửu tiêu.

Lúc này, đối mặt với vô tận ma vật, toàn thân Phương Nguyên hầu như đã chết lặng, ngay cả tay chân đều đã sắp không còn điều khiển nổi, hắn vẫn đang liều mạng xuất kiếm, thế nhưng hắn cảm thấy, lúc này xuất kiếm đã càng ngày càng lực bất tòng tâm, trước đó hắn luôn luôn có thể điều khiến lực lượng đến chính xác mục tiêu, nhưng hiện tại đã càng ngày càng lệch lạc...

Trong tình thế này, hắn cũng chỉ có thể đi được bước nào hay bước ấy, dù rằng cứ tiến một bước, lại sẽ lui lại hai bước.

Hắn cũng chỉ có thể giết được con ma vật nào hay con đó, dù rằng cứ giết một con, lại có hai con ma vật xông tới...

Lúc này thậm chí Phương Nguyên cũng đã không muốn suy nghĩ gì nữa...

Nhưng cũng chính vào lúc này, bỗng nhiên hắn cảm thấy có điều khác thường. . .

Sau đó hắn liền vô thức ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy, trên đỉnh đầu, một đạo linh quang bay vút lên trời cao, sau đó linh quang đột nhiên biến hóa giữa không trung, thình lình biến thành một con Loan Điểu màu đỏ dài hơn mười trượng, con Loan Điểu kia cũng không biết là thực thể là huyễn tượng, trông có vẻ hơi mờ, nó ở giữa không trung nhẹ nhàng duỗi người, sau đó hai cánh mở ra. . .

Àooo. . .

Hai cánh Loan Điểu khẽ đập vào không khí, cuồng phong trong trời đất đột nhiên nổi lên. . .

Cuồng phong tựa như từ cuối chân trời quét tới, liên miên bất tận, thiên địa vần vũ. Ngay cả ma tức Hắc Ám đang tràn ngập giữa thiên địa kia, cũng bị cơn cuồng phong này tác động, không ngờ lại tựa như một tấm màn đen bị xé rách vậy, tách ra hai bên, ầm ầm lao về hai phía Tây Bắc và Đông Bắc, thậm chí trong khoảnh khắc, lại xuất hiện một vùng chân không, không hề có ma tức Hắc Ám...

"Grào. . ."

Vô số Hắc Ám Ma Vật ở xung quanh đều đang đuổi theo ma tức Hắc Ám, bọn chúng mẫn cảm cảm nhận được ma tức Hắc Ám biến hóa, lập tức liền ngu ngốc đuổi theo hai luồng ma tức Hắc Ám đang phân ra kia. Điều này khiến cho vô biên thú triều vốn đang ngăn cản phía trước Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh, lúc này cũng mơ hồ chia làm hai cái bộ phận, một bộ phận lao về bên trái, một bộ phận lao về phải, tựa như hồng thủy bị tách ra hai bên. . .

"Xảy. . . Xảy ra chuyện gì vậy?"

" Nguyên Thần tu sĩ Kim Đan cảnh giới lột xác sao?"

Phương Nguyên nhìn về phía Loan Điểu giữa không trung, khiếp sợ ngây người, thoáng chốc cũng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Lúc này hắn chỉ cảm thấy áp lực chung quanh bỗng nhiên giảm đi rất nhiều, đám Hắc Ám Ma Vật hầu như không đếm nổi kia, sau khi có một phần lớn đuổi theo hai luồng ma tức Hắc Ám tách ra, số còn lại đã ít đi rất nhiều, số lượng Hắc Ám Ma Vật vây quanh hắn cũng không còn tăng thêm. . .

Hắn nhạy bén phát hiện ra đây là một tia sinh cơ, lập tức cắn chặt hàm răng, nỗ lực chống đỡ thân thể gần như đã rã rời, nhanh chân chạy đi. Tay trái hắn liều mạng vung kiếm, chém giết đám ma vật đang đỏ mắt ngoan cố đuổi theo mình, lảo đảo từng bước từng bước xông về phía trước, cách lối ra càng ngày càng gần. . .

Mà đúng lúc này, con Loan Điểu giữa không trung kia đã sớm tán loạn, biến thành một đạo linh quang bay trở về mi tâm Lạc Phi Linh.

Lúc này nàng đã vô cùng suy yếu, tựa hồ không có lấy nửa điểm khí lực.

Nhưng dù đang nằm bẹp trên lưng Phương Nguyên, khóe miệng nàng vẫn lộ ra nụ cười, khẽ hô lên tiếng thúc ngựa: "Giá!"
Chương 282 Đệ tử Bách Hoa cốc (1)

"Cuối cùng cũng giết ra được..."

Không biết liều chết xung phong bao lâu, Phương Nguyên chợt thấy trước mặt nhẹ nhõm. Một kiếm trảm không, hắn suýt nữa té ngã trên đất, phải vội vàng lấy kiếm chống đỡ mới miễn cưỡng chống được thân thể. Quay đầu nhìn lại, một đạo hắc tuyến dần dần đi xa, bụi mù cuồn cuộn, trời trong mây trắng, đã là một thiên địa khác.

Qua một hồi lâu hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng thậm chí còn có chút không dám tin tưởng.

Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy cả người bủn rủn, thân thể nặng như đổ chì, có chút không nghe sai khiến. Rất rõ ràng, đây là dấu hiệu thân thể nổ tung. Lúc này hắn muốn mặc kệ tất cả, té ngã trên đất ngủ say một trận. Chẳng qua hắn vẫn cắn răng, cứng rắn cưỡng ép mình tỉnh táo. Hắn biết, cho dù có thể giết ra khỏi mảnh thú triều kia, nhưng chung quanh chưa chắc đã an toàn, vẫn không thể buông lỏng chống đỡ.

Bởi vậy, hắn cũng chỉ hơi thở hổn hển mấy hơi, lấy lại bình tĩnh, sau đó chậm rãi đứng dậy chạy về phía trước.

Mà vào lúc này, Lạc Phi Linh trên lưng hắn lặng yên không một tiếng động, lại như đã ngủ, ngược lại thực sự khiến người ta bất đắc dĩ.

Vốn muốn gọi nàng tỉnh dậy, nhưng cuối cùng Phương Nguyên hơi do dự một chút, vẫn lắc đầu từ bỏ.

Vừa mới rồi nhìn thấy nhất thức Hồng Loan Phi Thiên của Lạc Phi Linh xé mở ma tức hắc ám giữa chân trời, thật đúng là quá kinh khủng, tuyệt không phải tu sĩ phàm tục có thể làm được. Mà hiện tại Lạc Phi Linh lộ vẻ mệt mỏi dị thường, không biết có phải liên quan tới việc thi triển nhất thức kia không.

"Lạc sư muội, cố gắng một chút, chúng ta đã xông qua cửa ải khó khăn nhất, chẳng mấy chốc sẽ tới nơi..."

Hắn nhỏ giọng nói một câu.

"Ừm, để cho ta ngủ một hồi nữa đi, ngươi chạy vững một chút..."

Lạc Phi Linh mơ màng trả lời một câu, sau đó không nói thêm lời nào nữa.

Phương Nguyên bất đắc dĩ cười cười, cắn răng tiếp tục chạy về phía trước, chỉ có điều rốt cuộc tốc độ của hắn cũng không thể tăng thêm nữa.

Trong cơ thể hắn vẫn đang tràn ngập đủ loại lực lượng quỷ dị, nhưng thân thể bị thương không nhẹ, chạy quá nhanh tất sẽ ngã sấp xuống.

Hiện tại hắn cũng không biết mình đang ở trong lãnh địa của tiên môn nào, chỉ biết nếu như hắn tiếp tục chạy về phía trước, tất nhiên có thể tra được tiểu đội thí luyện của những tiên môn khác. Thông qua bọn hắn, hắn có thể đúng lúc cầu viện tứ đại tiên môn. Nếu Lạc Phi Linh gặp phải chuyện gì, cũng có thể mau chóng cứu trị.

Chỉ có điều hắn không biết tiểu đội thí luyện của những tiên môn khác ở nơi nào, chỉ có thể một đường xông về trước như thế.

"Bá!"

Cũng ngay lúc trong lòng Phương Nguyên lóe lên rất nhiều ý niệm, bỗng nhiên trước mắt linh quang chợt lóe, một đạo phi kiếm bay thẳng tới trước mặt hắn. Cùng lúc đó, phía trước đã truyền đến một tiếng hét lớn: "Lớn mật, người phương nào tự tiện xông vào lãnh địa của Bách Hoa cốc?"

"Đệ tử Bách Hoa cốc?"

Nghe được tiếng hét lớn đột nhiên này, thân hình Phương Nguyên bỗng ngừng lại.

Thân thể vững vàng đứng trên mặt đất, đột ngột đi rồi lại đột ngột dừng lại, có vẻ vô cùng thần dị.

Mà theo thân hình hắn dừng lại, đạo phi kiếm kia cũng huyền phù ở vị trí cách hắn hơn trượng, không tiến về phía trước nữa.

Hiển nhiên một kiếm này của đối phương chỉ mang tính chất cảnh báo, không định đả thương người.

Ánh mắt Phương Nguyên gấp gáp nhìn về phía trước, lập tức thấy phía trước xuất hiện mấy người thanh niên mặc bạch bào, trên áo bào có thêu từng đóa hoa bằng chỉ xanh. Trong lòng Phương Nguyên nhanh chóng phản ứng lại, xem ra mình đã tới lãnh địa tiên môn Bách Hoa cốc, bèn vội vàng nói: "Chư vị sư huynh hữu lễ, đại đệ tử chân truyền Thanh Dương tông Phương Nguyên, có việc gấp muốn gặp chân truyền Bách Hoa cốc!"

"Đại đệ tử chân truyền Thanh Dương tông?"

Mấy đệ tử Bách Hoa cốc nghe vậy cũng đều lấy làm kinh hãi.

Tên tuổi đại đệ tử chân truyền đặt ở bất kỳ tiên môn nào cũng đều là tồn tại có thân phận không tầm thường, bọn hắn không thể không coi trọng.

Mấu chốt hơn là lúc này bọn hắn đều đang kinh ngạc liếc nhìn vị trí lãnh địa Thanh Dương tông. Hiện tại, hướng nửa bầu trời kia đều đen như mực, một mảnh ma tức cuốn đầy trời, thoạt nhìn hệt như cửu u. Hiển nhiên bọn hắn cũng có chút giật mình vì Phương Nguyên lại có thể xông ra từ ma địa này, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc!

"Không nghĩ tới các ngươi thực sự có thể giết ra... Vừa đi vừa nói chuyện đi!"

Trong đó có một thanh niên cực kỳ lão luyện cũng không hỏi nhiều, trực tiếp tế ra một chiếc ngân toa, mời Phương Nguyên đi lên. Sau đó hắn thay đổi phương hướng, phóng thẳng về phía đông nam. Lúc trên ngân toa hắn mở miệng: "Trước đó chúng ta cũng quan sát được trong Ma Tức hồ có dị động, ma tức hắc ám theo gió mà phát động, đều chảy về phía bắc. Sau đó ngay cả các loại ma vật cũng theo qua, chúng ta biết rõ chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra. Mấy người chúng ta được Tiểu Viên sư huynh phân phó, đặc biệt thủ vệ ở sát biên giới ma địa quan sát tình huống..."

"Như vậy quá tốt, hy vọng còn kịp..."

Phương Nguyên gật đầu, thần sắc cũng vô cùng ngưng trọng.

Lúc này hắn đứng trên ngân toa nhìn bốn phía, cảm thấy trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Hôm nay trong lãnh địa Thanh Dương tông ma vụ lay động, yêu ma khắp nơi, quái phong tàn sát bừa bãi, có thể nói là tuyệt địa.

Nhưng ở trong lãnh địa Bách Hoa cốc lại là một phong cảnh khác.

Đừng nói chỗ bọn hắn không hề có Hắc Ám Ma Phong đáng sợ kia, thậm chí ngay cả ma tức hắc ám cũng mỏng tới cực hạn. Nếu không tỉ mỉ cảm ứng tuyệt không thể cảm giác được sự tồn tại của ma tức hắc ám, thình lình khiến người ta cảm thấy nơi này không có bất kỳ điểm gì khác với bên ngoài.

Hơn nữa đưa mắt nhìn bốn phía, khắp nơi chỉ có linh dược quang hoa, lại không có hình bóng nửa con ma vật, đúng là...

"Xem ra quả nhiên số phận của Thanh Dương tông ta không tốt, phần lớn lãnh địa của chúng ta đều bị ma tức hắc ám này bao phủ, ma vật cũng đều tụ tới. Chúng đệ tử khó bảo toàn tánh mạng, có lo lắng bị đánh úp. Thế nhưng những đại tiên môn khác lại vừa vặn tương phản, ma tức hắc ám trong lãnh địa của bọn hắn đều đã chảy về phía lãnh địa Thanh Dương tông ta, ma vật cũng trốn tới, khiến đám cho hắn giảm đi rất nhiều áp lực..."
Chương 283 Đệ tử Bách Hoa cốc (2)

"Đây nào phải là thí luyện gì, căn bản là đi khắp nơi nhặt bảo..."

Trong lúc Phương Nguyên đánh giá bốn phía, lo lắng vô cùng, vị đệ tử Bách Hoa cốc kia cũng đang nhìn Phương Nguyên, vẻ mặt như hơi ngạc nhiên. Qua hồi lâu hắn ta mới nhịn không được nói: "Phương Nguyên sư huynh đúng không? Ban nãy chúng ta vẫn luôn quan sát hướng đi của ma vật, mới vừa rồi nhìn thấy một lớp ma vật sau cùng từ phía nam đến phía bắc, trước sau không tới nửa canh giờ đã nhìn thấy ngươi xông lại. Ngươi và đám ma vật kia..."

"Chính diện va chạm!"

Phương Nguyên biết hắn ta muốn hỏi gì, thở một hơi nói.

Đệ tử kia lập tức tặc lưỡi: "Sau đó... ngươi trực tiếp giết tới?"

Phương Nguyên gật đầu, nói: "Xấu hổ, cũng cửu tử nhất sinh, suýt nữa đã đánh mất mạng nhỏ!"

"Ôi trời ơi, đây là cửu tử nhất sinh sao?"

Đệ tử Bách Hoa cốc kia kinh ngạc nhìn Phương Nguyên, trái tim ngày càng kinh hãi thầm nghĩ: "Xem trên người hắn ngay cả một chút thương thế cũng không có, một thân pháp lực hùng hồn đáng sợ, không thấy chút suy sụp yếu ớt nào, có thể thấy được hắn còn có dư lực không ít. Vị đại đệ tử chân truyền tuổi trẻ này thực lực quả là đáng sợ vô cùng. Ngay cả Tiểu Viên sư huynh của Bách Hoa cốc chúng ta, thực lực không phải tục, nhưng so sánh với hai người bọn họ..."

Thật ra hắn ta không biết, lúc này thân thể Phương Nguyên đã gần như vỡ nát, chịu đầy vết thương ngầm. Bề ngoài không nhìn ra nhưng nếu như hắn động thủ, thậm chí cũng không nhìn ra chỗ nào có vấn đề, nhưng lại kêu hắn chống đỡ thêm nhất thời nửa khắc, đoán chừng hắn sẽ triệt để xong đời.

"Đã đến nơi đệ tử nhất mạch Bách Hoa cốc chúng ta trú đóng, Tiểu Viên sư huynh đang ở nơi này!"

Rất nhanh, ngân toa đã tới trước một thung lũng, tiện tay chỉ về phía trước.

Đã thấy trong khe núi phía trước có rất nhiều đệ tử Bách Hoa cốc ra ra vào vào, ba người một tổ, hoặc là chạy về bốn phương tám hướng, hoặc là từ bốn phương tám hướng chạy ngược trở về. Nhìn nụ cười trên mặt bọn hắn thì biết rõ, mỗi khi ra ngoài một chuyến, bọn hắn đều có thu hoạch tương đối khá.

Mà trên một ngọn núi thấp bên cạnh khe núi lại có một vũng thanh đàm, bên trong là một thanh tuyền do pháp lực hóa ra, có một lá sen to lớn duyên dáng yêu kiều. Trên lá sen có một vị thanh niên bạch y đang ngồi xếp bằng, tiêu dao ngự phong, cực kỳ hào hiệp.

"Ngay khi nhìn thấy trận dị biến này xuất hiện, ta đã biết rõ Thanh Dương tông sẽ có người tới, hiện tại rốt cục các ngươi cũng tới rồi!"

Thanh niên ngồi xếp bằng trên lá sen từ từ quay đầu lại, nhìn Phương Nguyên nhảy từ trên ngân toa xuống, ánh mắt hơi kinh ngạc. Ánh mắt hắn ngừng lại trên mặt Phương Nguyên một lát, sau đó nói khẽ: "Chẳng qua, vừa nãy có một lớp ma vật chạy tới hướng bắc, các ngươi lại vừa từ phương bắc mà đến, chắc hẳn đã đụng đầu với đám ma vật kia. Không biết các ngươi dùng biện pháp gì để tránh thoát đám ma vật kia?"

"Tiểu Viên sư huynh, bọn họ trực tiếp giết ra từ trong đám ma vật kia..."

Không đợi Phương Nguyên trả lời, vị đệ tử Bách Hoa cốc đã đón Phương Nguyên tới đây cướp lời trước, vẻ mặt có chút hưng phấn.

"Cái gì?"

"Đó là chuyện không có khả năng?"

"Trên lưng hắn còn đang vác một người đây, sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy?"

Đám đệ tử Bách Hoa cốc chung quanh nghe vậy cũng đều kinh hãi, ánh mắt nhìn Phương Nguyên đều có chút kính nể.

Thậm chí có nhiều người không tin, không tin lại có người có thể giết ra từ trong đám ma vật kia.

Cho dù có cũng tuyệt đối không phải đệ tử cảnh giới Luyện Khí bọn hắn.

"Lời ấy là thật?"

Ngay cả Tiểu Viên sư huynh kia cũng lập tức động dung, khom người nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên hỏi.

"Chỉ là may mắn mà thôi..."

Phương Nguyên thầm thở ra một hơi, nói: "Các hạ là chân truyền Bách Hoa cốc Viên sư huynh đúng không?"

Trên đường tới hắn đã hỏi đệ tử Bách Hoa cốc, biết hiện tại đóng ở chỗ này là nhất mạch đệ tử Bách Hoa cốc, tên gọi Viên Nhai, cũng là một vị thiên kiêu kỳ tài tu hành không lâu. Lúc này đương nhiên hắn cũng chẳng màng tới khách sáo quan tâm gì, vội vàng trầm giọng mở miệng.

"Ma Tức hồ nội nảy sinh ác biến, đệ tử Thanh Dương tông ta thương vong thảm trọng, những người còn lại bị ép phải trốn vào Bát Hoang Vân Đài chống đỡ. Nhưng nay ma vật tề tụ Bát Hoang Vân Đài, có thể tiến công bất cứ lúc nào, tình thế hiểm ác đáng sợ, chỉ mành treo chuông. Hai người chúng ta đau khổ giết ra khỏi vòng vây, chỉ vì muốn cầu viện chư vị tiên môn đồng đạo, mong các vị nể tình chúng ta nhất mạch Việt Châu mà viện thủ, cứu đồng môn ta..."

Chúng đệ tử Bách Hoa cốc chung quanh nghe xong lời ấy, sắc mặt lập tức chìm thêm vài phần, nhưng không một người nào nói chuyện.

Mà Tiểu Viên sư huynh đang ngồi trên lá sen cũng không trả lời vấn đề này. Hiện tại hắn chỉ đưa mắt gắt gao đánh giá Phương Nguyên. Qua hồi lâu, hắn mới bỗng nhiên nói: "Phương Nguyên sư huynh, thứ cho tiểu đệ mắt vụng về, lại có chút không nhìn ra tu vi của ngươi sâu cạn ra sao..."

Phương Nguyên nghe vậy lông mày lập tức nhíu lại.

Bản thân mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, pháp lực vốn ngưng luyện, khí như hư cốc. Bình thường trừ phi mình chủ động triển lộ tu vi, hoặc người có tu vi cao hơn bản thân mình rất nhiều, nếu không khó có khả năng dễ dàng nhìn thấu tu vi sâu cạn. Hiện tại bản thân mình mới vừa giết ra từ trong ma vật, càng đã thu được đại lượng huyết tế chi lực, tu vi lại tăng vọt một mảng lớn, hỏng.

Thành thật mà nói, ngay cả bản thân hắn cũng không biết hiện tại mình có tu vi thế nào, huống chi thanh niên bạch y trước mắt này?

Chỉ có điều vào thời điểm mấu chốt như vậy, hắn hỏi tu vi của mình làm gì?
Chương 284 Đương nhiên phải cứu (1)

"Hiện tại tu vi của ta chỉ trên Luyện Khí tầng tám, chưa đạt tới Luyện Khí tầng chín!"

Dù sao cũng là đi cầu người, Phương Nguyên cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với người ta. Bởi vậy tuy rằng hắn cảm thấy đệ tử Bách Hoa cốc họ Viên này hỏi hơi nhiều, nhưng vẫn khách khí trả lời một câu, nói: "Tạm không nói đến tu vi, cứu người như cứu hỏa, Viên sư huynh..."

"Vậy mà ngươi đã đạt tới trên Luyện Khí tầng tám?"

Viên Nhai kia có chút trầm mặc, một hồi lâu sau hắn mới nhẹ nhàng thở dài, cười nói: "Hai bên chúng ta đều đang tham gia khảo hạch tại Tiên Tử đường do ngũ đại tiên môn thiết lập, cũng tính là cùng đời. Ta may mắn hơn một chút, lấy được danh đầu Tiên Bảng. Sau khi vào Bách Hoa cốc ta rất được tôn trưởng ưu ái, dẫn dắt dạy dỗ, cuối cùng cũng có một chút thành tựu. Nhưng nghe nói Phương Nguyên sư huynh mệnh đồ khúc chiết, nhiều lần bị nguy đốn, lại vẫn có thể có được tu vi bực này, thực sự khiến người ngưỡng mộ. Chẳng qua cho dù ngươi có tu vi bực này cũng tuyệt không thể giết ra từ trong mảng lớn ma vật như vậy mới đúng?"

"Thì ra hắn chính là người xếp đầu bảng Tiên Bảng lúc sau?"

Phương Nguyên nghe xong lời của Viên Nhai, ngược lại hơi ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc.

Trước đây hắn vốn đứng đầu Tiên Bảng, nhưng sau đó bị thủ tiêu, đương nhiên cũng sẽ xuất hiện một đầu bảng mới. Chỉ có điều vị đầu bảng này vẫn chưa nhập Thanh Dương tông tu hành, đương nhiên hắn cũng không rõ ràng. Sau đó hắn chỉ một lòng tu hành, hiển nhiên cũng càng không có thời gian quan tâm tới những chuyện này. Cho tới hôm nay nghe xong lời bạch y chân truyền nói, hắn mới biết được thì ra là người đầu bảng thời điểm đó lại có bộ dáng như vậy.

Nhưng kinh ngạc này cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Hắn cau mày nhìn bạch y chân truyền, lại chắp tay thi lễ nói: "Thanh Dương thế hiểm, còn mời tương trợ..."

"Ha ha, chuyện này có gì phải vội đâu?"

Bạch y chân truyền nở nụ cười, quơ quơ ống tay áo cười nhạt một tiếng. Sau đó hắn nhìn chằm chằm Phương Nguyên, thản nhiên nói: "Chẳng qua mặc dù Phương Nguyên sư huynh có tu vi Luyện Khí tầng tám, nhưng hẳn cũng không đủ để giết ra từ trong đại triều ma vật..."

"Viên sư huynh, trước mắt có thể không nói tới chuyện này không..."

Phương Nguyên không nhịn được ngắt lời hắn, ôm quyền nhẹ giọng nói.

Lời này vừa ra, trong lòng hắn đã có chút bất đắc dĩ.

Lấy tính tình của hắn quả nhiên không thích hợp để cầu người. Nhưng đến lúc này rồi, dù sao tình thế cũng mạnh mẽ hơn người!

"Ha ha, người trong tu hành, không nói tu hành thì nói cái gì?"

Đệ tử họ Viên kia nghe xong lại cười ha ha một tiếng, chẳng hề để ý mà phất ống tay áo, một cánh sen nhẹ nhàng bay ra từ trong tay áo của hắn ta, cười nói: "Xem ra Phương Nguyên sư huynh không quá nguyện ý nói tới vấn đề này, cũng không sao, chính ta thử một chút là được..."

"Ngươi..."

Trong lòng Phương Nguyên lập tức sinh nghi, kinh ngạc vô cùng hỏi.

Nhưng hắn còn chưa nói dứt lời, cánh sen trong tay áo đệ tử họ Viên đã tung bay, trôi dạt đến trước mặt hắn.

Ngay khoảnh khắc cánh sen tiếp xúc với mặt đất, đột nhiên phương viên mười trượng trong lòng đất sinh ra vô số đạo lưỡi đao sắc bén màu đỏ đáng sợ, mỗi một đao đều dài vài trượng, hết đao này tới đao khác nhắm thẳng lên trời. Trong lòng Phương Nguyên lấy làm kinh hãi, gần như không chút nghĩ ngợi mà vận chuyển Phi Thiên Kiếm Thế, cả người đứng thẳng, chỉ trong nháy mắt đã vọt tới giữa không trung.

Nhìn về phía dưới, đạo đạo hồng liên như lưỡi dao sắc bén khiến người tê cả da đầu.

Nếu không phải hắn phản ứng cực nhanh, Phi Thiên Kiếm Thế lại đã hằn vào tận xương, có thể nháy mắt thi triển, sợ rằng hắn đã bị xuyên tim mà chết!

"Đến cùng ngươi muốn làm gì?"

Trong giọng nói của Phương Nguyên đã có tức giận không thể kìm chế được.

"Không phải ngươi không nói sao?"

Đệ tử họ Viên kia nhẹ nhàng nở nụ cười: "Thử một lần mà thôi!"

Vừa nói chuyện, ống tay áo lại phất một cái, đã có ba mảnh cánh sen bay đến giữa không trung, tới trên đỉnh đầu Phương Nguyên.

"Ngươi..."

Phương Nguyên gầm lên, nhưng lời còn chưa nói ra chỉ nghe vài tiếng "hưu hưu hưu" không dứt, đột nhiên trong ba cánh hoa sen bay tới giữa không trung bắn ra vô số đạo kiếm khí, giao thác ngang dọc, gần như đã tràn ngập khắp phương viên ba mười trượng. Phương Nguyên càng trực tiếp bị vây trong vô số đạo kiếm khí này, nhất thời chỉ cảm thấy quanh người đều là tia sáng đỏ đáng sợ.

"Đằng Na Kiếm Thế..."

Hắn không chút nghĩ ngợi, thân hình đột nhiên cong lại. Đây là Đằng Na Kiếm Thế hắn hóa ra từ nhất thức Quả Phụ Leo Tường, chợt trái chợt phải, thay đổi liên tục. Trong nháy mắt cả người như biến thành vô số cái bóng lung la lung lay, trực tiếp trốn thoát khỏi kiếm trận hồng liên. Trên người hắn không có nửa điểm thương tổn, chỉ có điều ánh mắt cũng đã trở nên âm lãnh, lớn tiếng quát lên: "Đủ rồi..."

"Cho đến bây giờ ngươi vẫn không chịu ra tay sao?"

Đệ tử họ Viên kia nở nụ cười trầm thấp, lại đưa tay ra. Lần này, trong tay hắn ta lại có thể cầm một hoa sen tràn đầy cánh hoa.

"Vị sư huynh này, ta năm lần bảy lượt nhường nhịn, nếu như ngươi còn buộc ta..."

Trong lòng Phương Nguyên cũng không khỏi trầm xuống, vừa vội vừa giận, trầm giọng nói.

"Ha ha, chẳng qua chỉ luận bàn một chút mà thôi, còn nói cái gì mà buộc ngươi với không buộc ngươi?"

Đệ tử họ Viên kia lại cười phá lên, dứt khoát cầm lấy hoa sen đầy cánh hoa kia, muốn vẩy ra ngoài!

Chứng kiến cảnh ấy, Phương Nguyên chỉ cảm thấy đáy lòng kinh hãi. Tay hắn nắm chặt Ma Ấn Kiếm, một thân pháp lực nhanh chóng dâng lên.
Chương 285 Đương nhiên phải cứu (2)

Lạc Phi Linh nằm trên lưng nàng cũng hữu khí vô lực kêu lên: "Rất quá đáng, đánh hắn..."

"Tiểu Viên sư huynh, ngươi đủ rồi..."

Chẳng qua vào đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên.

Ngay lúc giọng nói vang lên, mọi người đồng thời thấy rõ ở một phương hướng khác của khe núi có một vị nữ tử bay tới. Trong tay nàng cầm một chiếc dù giấy, trên dù có vẽ đủ loại hoa cỏ nhạt màu. Trên người nàng là một bộ váy trắng, dung nhan mỹ lệ, thanh lệ vô song, hệt như tiên tử đang bay trên bầu trời. Nàng lăng không bay tới, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống vùng đất giữa Phương Nguyên và đệ tử họ Viên kia, thu hồi dù.

"Ai, Tâm Dao sư muội, ngươi cũng thật biết chọn thời gian..."

Thấy nàng, đệ tử họ Viên kia lại thở dài, nhẹ nhàng thu hồi cành hoa nắm trong tay vào.

Người tới không phải ai khác mà chính là đồng môn của Phương Nguyên khi còn học ở Tiên Tử đường Thanh Nhạc thành, Lữ Tâm Dao.

"Ngươi chỉ biết gây sự, không hiểu được trong lòng Phương Nguyên sư huynh đang nóng vội sao?"

Nàng oán trách đệ tử họ Viên kia một câu, sau đó mới chuyển hướng về phía Phương Nguyên, chân thành thi lễ, cười nói: "Phương Nguyên sư huynh, đã lâu không gặp, ngươi cũng không nên trách Tiểu Viên sư huynh của ta, thực ra hắn chỉ đang đùa ngươi thôi. Trên thực tế, từ trước khi các ngươi tới cầu viện chúng ta đã đoán được Thanh Dương tông gặp nạn, sớm muộn gì cũng sẽ xin mấy đại tiên môn viện thủ. Chỉ là không biết tình thế bên trong thế nào, vì vậy mới không dám mạo muội xông vào. Hiện tại các ngươi đã xông ra ngoài cầu viện binh, chúng ta vừa gặp đã lập tức bẩm báo cho Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc chúng ta!"

Phương Nguyên nghe xong lời Lữ Tâm Dao nói, nhất thời giật mình, lại thấy nàng nói có lý, trong lòng nhất thời hơi nhảy lên.

Hắn cưỡng chế lo lắng trong lòng, nhỏ giọng nói: "Vậy... Mấy đại tiên môn có ý là?"

"Đương nhiên phải cứu!"

Lữ Tâm Dao nghiêm mặt nói: "Ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi, giống như tay chân, Thanh Dương gặp nạn, chúng ta há có lẽ nào lại không cứu?"

"Như vậy... Ta thay các đồng môn Thanh Dương cảm ơn trước..."

Phương Nguyên nghe xong lời này của Lữ Tâm Dao, ngược lại hơi chần chờ, sau đó trịnh trọng ôm quyền lên tiếng cảm ơn.

Từ sau khi ra khỏi Bát Hoang Vân Đài, trong lòng hắn đã nghĩ tới việc này. Hiện tại khó khăn lắm mới có thể tới Bách Hoa cốc, nhận được câu lời chắc chắn, trong lòng cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lữ Tâm Dao đồng ý khẳng định như vậy, nghĩ đến hẳn nàng đang đại biểu cho ý của Bách Hoa cốc.

"Không biết... Chư vị Bách Hoa cốc chuẩn bị khi nào lên đường?"

Nhưng do dự một chút, hắn vẫn hỏi thêm một câu.

"Khi nào lên đường?"

Lữ Tâm Dao nghe vậy ngược lại cười một tiếng, nói: "Phương Nguyên sư huynh, dị biến này tới quá đột nhiên, dù muốn cứu viện cũng không thể mạo muội hành động. Vừa rồi Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc chúng ta nói, nàng sẽ lập tức sắp xếp mời các đại tiên môn đến đây thương lượng. Sau khi xác định xong tất cả công việc cứu viện, mọi người sẽ hẹn thời cơ xuất binh. Xin hai vị không nên gấp gáp, tạm thời ở lại doanh địa của Bách Hoa cốc nghỉ ngơi một lát, thế nào?"

"Như vậy... Đa tạ Lữ sư muội!"

Phương Nguyên nghe nàng nói cũng có đạo lý, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng trước.

Hắn sát lục một phen, lại đã bôn ba hai ngày, đúng là có chút mệt mỏi quá sức, thật sự cần được tĩnh dưỡng.

"Vậy nhanh sắp xếp cung trướng cho Phương Nguyên sư huynh đi!"

Lữ Tâm Dao cười cười, nói với hai vị đệ tử Bách Hoa cốc bên người: "Mấy người các ngươi cũng thật hiểu cấp bậc lễ nghĩa, không thấy trên lưng Phương Nguyên sư huynh còn đang cõng một người sao? Nguyên một đám chỉ biết ngu dốt đứng đó nhìn, cũng không biết mau chóng đưa người xuống?"

Hai đệ tử tiên môn bên cạnh nàng nghe xong, sắc mặt hơi đỏ lên, vội vàng tiến tới muốn đỡ lấy Lạc Phi Linh.

"Không muốn..."

Lạc Phi Linh nằm trên lưng Phương Nguyên lại lười biếng nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, các ngươi không nên đụng ta..."

Hai đệ tử tiên môn kia lập tức há hốc mồm, không phục nhìn Phương Nguyên.

"Không cần, ta còn có thể cõng được..."

Vẻ mặt Phương Nguyên cũng hơi xấu hổ, nhỏ giọng cám ơn hai vị đệ tử Bách Hoa cốc kia.

Lữ Tâm Dao cười như không cười nhìn thoáng qua Lạc Phi Linh, cũng không nói nhiều, chỉ sắp xếp chúng đệ tử tiên môn dẫn Phương Nguyên tới cung trại nghỉ ngơi. Sau đó nói: "Phương sư huynh nghỉ ngơi trước một lát, ta sắp xếp đại sự thỏa đáng lại tới thăm ngươi!"

Phương Nguyên lại cảm ơn nàng lần nữa, sau đó mới đi theo hai vị đệ tử tiên môn kia.

"Ha ha, dưới tình huống lưng cõng một người lại có thể nhẹ nhõm tránh Liên Hoa Kiếm Trận của ta..."

Thẳng đến khi Phương Nguyên rời đi, vị Tiểu Viên sư huynh đang xếp bằng trên lá sen mới đột nhiên cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lữ Tâm Dao đang hơi xuất thần, nói khẽ: "Tâm Dao sư muội, vị đồng môn lúc trước của ngươi, một người một kiếm, còn mang theo một vật cản mà vẫn giết ra được từ trong ma thú triều, cuối cùng pháp lực vẫn còn hùng hồn như thế, khí như khói báo động, quả nhiên rất đáng gờm..."

"Ừm?"

Một lát sau Lữ Tâm Dao mới phản ứng lại, cười nói: "Ngay cả Tiểu Viên sư huynh cũng bắt đầu tán thưởng người khác?"

Tiểu Viên sư huynh kia cười nhạt một tiếng, nói: "Hắn đã có bản lĩnh bực này, đương nhiên cũng đáng tán thưởng một phen!"

Lữ Tâm Dao cười nhẹ, nói khẽ: "Ta cũng có chút ngoài ý muốn. Trước đây hắn cũng không như vậy, chẳng qua chỉ có lòng liều mạng muốn trở thành đệ tử hàn môn mà thôi. Lòng dạ hắn cũng không rộng lớn cỡ nào, tính tình cũng mềm yếu, ngay cả khi bị đồng môn bắt nạt hắn cũng chỉ im lặng. Không nghĩ tới ba năm không gặp hắn đã có được phong thái như vậy, thật đúng là... khiến người ta có chút bất ngờ đây..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom