• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cải Thiên Nghịch Đạo (3 Viewers)

  • Chương 321-325

Chương 321 Thì Ra Là Thế (1)

"Đồng đạo Thanh Dương tông ở đâu, đệ tử Bách Hoa cốc ta đã đến rồi..."

Mà vào lúc này, bên ngoài Bát Hoang Vân Đài, theo ma vật ở chung quanh bị tiêu diệt sạch sẽ, rất nhanh liền có một tiếng hét lớn vang lên. Chỉ thấy từ bên trong mảng ma vật trùng điệp ở phía tây, huyết nhục văng tung tóe, sau đó liền chợt thấy mấy chục đạo thân ảnh giết từ trong đám ma vật kia xông ra, từng người đều mặc áo bào màu trắng, bên trên thêu một đóa hoa lớn. Chỉ có một điểm khác biệt chính là, trên áo bào của một người phía trước nhất thêu một đóa hoa mẫu đơn, nàng đang nắm một khối Ngọc Như Ý do bạch ngọc điêu thành trong tay, mặt như trăng tròn, khí chất thanh lãnh, chính là Tiêu sư tỷ dẫn người chạy tới!

"Tiêu sư muội, ân tình ngàn dặm cứu viện, Mạnh Hoàn Chân ta nhớ kỹ!"

Người tới là Tiêu sư tỷ, lớn tuổi nhất trong số các đệ tử chân truyền, phía Thanh Dương tông dĩ nhiên cũng là Mạnh Hoàn Chân ra mặt, cười to nghênh đón.

"Tứ đại tiên môn đồng khí liên chi, vốn nên như vậy, chúng ta lo lắng Thanh Dương tông đang trong tình thế nguy cấp, nên đặc biệt chọn ra 23 vị đệ tử Luyện Khí tầng chín thượng giai chạy đến trước một bước, đại quân Bách Hoa cốc tiến đến sau, chắc hẳn chỉ hơn nửa ngày nữa là có thể chạy tới..."

Vị Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc kia khoát tay áo, cao giọng mở miệng: "Chúng đệ tử, mau dâng đan dược lên!"

Chúng đệ tử Thanh Dương tông nghe vậy đều vô cùng vui mừng, không nghĩ tới Bách Hoa cốc vì cứu viện lại làm đến mức này. Đại đội nhân mã không cùng nhau chạy đến, mà là đệ tử đỉnh tiêm mạo hiểm đi đầu, đồng thời còn đưa tới đan dược trị thương, thứ Thanh Dương tông tiêu hao nhiều nhất lúc này. Đủ loại nghĩa cử hiệp nghĩa, khiến cho người ta cảm động đến mức không biết nên nói cái gì cho phải. Mạnh Hoàn Chân vội vàng sai người tiến lên tiếp nhận, miệng nói tạ ơn không thôi!

"Đạo hữu Thanh Dương tông không sao chứ, Thú Linh tông ta đến tương trợ..."

Còn chưa nghênh đón Bách Hoa cốc tiến vào Vân Đài, đã thấy phương đông cũng có vài chục bóng người đang nhanh chóng lao tới, xé nát lượng lớn ma vật, chạy tới trước Bát Hoang Vân Đài. Thấy Bát Hoang Vân Đài bình yên vô sự, lúc này bọn họ mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lập tức liền lệnh cho tất cả đệ tử tách ra bày trận...

"Chúng ta vẫn có thể kiên trì được, đa tạ các vị đạo hữu Thú Linh tông..."

Vu Tình cũng hết sức vui mừng, vội vàng chạy lên phía trước, liên tục chắp tay nói lời cảm tạ với chúng đệ tử Thú Linh tông. Đến tận lúc này, mới phát hiện ra Thú Linh tông cũng phái cao thủ thực lực mạnh mẽ chạy đến trước, do người dày dặn kinh nghiệm nhất, cũng có thanh danh cao nhất Thú Linh tông là đệ tử chân truyền Trần Thái A lĩnh đội.

"Đạo hữu Thanh Dương tông chớ hoảng, đệ tử Huyền Kiếm tông ta cũng tới..."

"Ha ha, Tần Vô Tranh sư huynh, cuối cùng ngươi vẫn nhanh hơn Thượng Thanh sơn ta nửa bước..."

Đệ tử Thú Linh tông còn chưa đứng vững gót chân, đã chợt nghe thấy hai tiếng kêu to. Chỉ thấy từ hai hướng ở phía đông có đạo đạo linh quang từ phía chân trời hiện ra, sau đó mỗi hướng đều có một người dẫn theo mười mấy đệ tử tiên môn chạy tới. Người bên tay trái đang bay nhanh tới, trên thân cõng hộp kiếm, vóc dáng tuấn tú, áo bào đen tuyền, chính là người có tư lịch sâu nhất Huyền Kiếm tông, đệ tử chân truyền Tần Vô Tranh.

Mà người bên tay phải thì là trên người mặc giáp trắng, tay áo bồng bềnh, lại là đệ tử chân truyền của Thượng Thanh sơn, Mai Đại Chí.

Thấy cảnh ấy, hai người Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân chấn kinh đến không biết nên nói cái gì cho phải.

Tứ đại tiên môn không chỉ đều chạy đến cứu viện, mà còn bởi vì lo lắng cho thế cục của Thanh Dương tông, nên vừa không có nửa phần trì hoãn, lại vừa không hẹn mà cùng mang theo mười mấy tên đệ tử thực lực mạnh mẽ tới trước cứu viện, tạo thành lực lượng phản ứng nhanh. Sách lược bực này, đối với những chạy tới trước là bọn hắn này, dĩ nhiên là có phần mạo hiểm, nhưng đối với Thanh Dương tông mà nói, lại chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

Tai hoạ treo lơ lửng trên đầu chúng đệ tử Thanh Dương tông mấy ngày nay, đã theo tứ đại tiên môn tiến đến quét sạch sành sanh!

Lúc này hai người Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể để Mạnh Hoàn Chân ra mặt, thi lễ thật sâu về phía các chân truyền tứ đại tiên môn, thở dài nói: "Ân tình sâu nặng của chư vị, Thanh Dương tông ta nhất định không dám quên, trước tiên mời vào bên trong đã!"

Chúng đệ tử Thanh Dương tông ở xung quanh lúc này, từng người đều tỏ ra vừa hưng phấn vừa cảm kích nhìn bọn hắn, ánh mắt rất là sùng bái.

"Ha ha, dễ nói, dễ nói, ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi, Thanh Dương gặp nạn, chúng ta sao có thể bỏ mặc chứ?"

Mà tứ đại chân truyền cũng đều phá lên cười, mặc dù trong lòng có chuyện, nhưng cũng không nhiều lời.

Bọn họ vừa cười lớn vừa cất bước tiến vào bên trong Bát Hoang Vân Đài, nhưng vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên đồng thời khựng lại.

Ngay tại cửa vào Bát Hoang Vân Đài, Phương Nguyên thân mặc áo xanh, mỉm cười đứng đó. Thấy được bốn người bọn họ tới, hắn nhẹ nhàng chắp tay chào hỏi, mà sau lưng Phương Nguyên, nữ đệ tử Thanh Dương tông kia đang dáo dác nhìn về phía bọn hắn. Nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, các đệ tử Thanh Dương tông đang ngăn trước mặt bọn hắn, theo bản năng đều nhường ra, để bọn hắn có thể gặp mặt trực tiếp các chân truyền của tứ đại tiên môn.

"Phương Nguyên..."

Chân truyền của tứ đại tiên môn đang nói cười đi đến đều đơ lại, sắc mặt dần dần hiện lên vẻ giận dữ.

"Ha ha, Phương Nguyên sư đệ về sớm hơn so với các ngươi một chút, quả là có chút thất lễ..."

Mạnh Hoàn Chân gặp cảnh này, tự nhiên không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn vốn cho rằng Phương Nguyên đã đi cầu viện, thì nhất định đã gặp mặt đệ tử chân truyền của các đại tiên môn, hơn nữa tứ đại tiên môn lại tới cứu viện nhanh như vậy, chắc hẳn là đã từng trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Nhưng không ngờ, thái độ tứ đại chân truyền khi gặp Phương Nguyên lại có vẻ không phải như vậy, nhìn né mặt từng người, vậy mà đều lộ ra vẻ tức giận...
Chương 322 Thì Ra Là Thế (2)

Hắn đang định nói gì đó để hóa giải không khí xấu hổ trong sân, thì chợt thấy cục diện đã không kiểm soát nổi.

"Phương Nguyên, đồng môn của chúng ta đang tìm ngươi khắp nơi, không nghĩ tới ngươi đã sớm chạy trở về..."

"Tiểu tặc vô sỉ, vậy mà còn dám hiện thân ở trước mặt chúng ta..."

"Mau mau xuất thủ, bắt hắn lại..."

Những đệ tử chân truyền của tứ đại tiên môn còn chưa kịp nói gì, thì rất nhiều đệ tử sau lưng họ đã nhịn không được, nhao nhao hét lớn. Có người càng là trực tiếp huy động một thân pháp lực, có người tế ra pháp bảo, có người thi triển pháp thuật, chuẩn bị xông tới Phương Nguyên. Vẻ thong dong, bình tĩnh trên mặt vừa rồi trong nháy mắt biến mất sạch, như thể vừa thay một gương mặt khác vậy, hô to gọi nhỏ không ngừng!

"Chư vị đồng đạo dừng tay..."

Mạnh Hoàn Chân kinh hãi, thân hình lóe lên, ngăn ở trước người Phương Nguyên, thét lên: "Đây là có chuyện gì?"

Mà xung quanh nơi này, những đệ tử khác của Thanh Dương tông cũng đều cảm thấy hết sức bất ngờ, không biết đây là vở kịch gì.

"Còn hỏi chuyện gì xảy ra, tại sao ngươi không hỏi xem hắn đã làm ra chuyện gì?"

"Còn có xú nha đầu kia nữa, hai người bọn họ quả thực là tội ác tày trời!"

Đám đệ tử tiên môn đều nhao nhao quát lên, sự phẫn nộ của chúng, sát khí của chúng đơn giản là còn nồng nặc hơn cả khi tiễu sát ma vật.

"Phương Nguyên sư đệ..."

Mạnh Hoàn Chân cũng cảm thấy kinh ngạc, tựa như hòa thượng sờ đầu mãi không thấy tóc, theo bản năng ngoảnh lại nhìn Phương Nguyên.

"Không biết a, ta cũng không làm cái gì cả!"

Đến lúc này, Phương Nguyên còn có thể nói cái gì, khẽ lắc đầu, nói: "Ta nghe nói viện binh tứ đại tiên môn đã tới, nên đến đây cảm tạ, lại không biết mấy vị sư huynh này trút giận lên người ta làm cái gì. Ta cũng muốn hỏi bọn hắn một chút, không biết đã xảy ra chuyện gì đây . ."

"Phương Nguyên sư huynh, ngươi thật vô sỉ..."

Lạc Phi Linh âm thầm nhếch lên ngón tay cái, thấp giọng nói với Phương Nguyên.

"Đừng làm rộn, để ý mặt mũi!"

Phương Nguyên nhỏ giọng trả lời một câu, trên mặt vẫn không đổi sắc.

"Ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi, Thanh Dương tông các ngươi gặp nạn, ngươi đi mời chúng ta cứu viện thì cũng thôi đi, tại sao còn dám gan to bằng trời, nổ sập Bát Hoang Vân Đài của chúng ta, đoạn tuyệt đường lui của chúng ta. Ngươi không sợ vạn nhất có sơ xuất gì, đệ tử toàn tông chúng ta đều sẽ bị nhốt bên trong Ma Tức hồ này sao? Phương Nguyên, chuyện ác tày trời bực này, như thế nào nói một câu không biết là có thể che đậy được?"

Thấy Phương Nguyên làm ra bộ dáng như vậy, đệ tử tứ đại tiên môn càng thêm phẫn nộ, có người nhịn không được quát to.

Đám người phẫn nộ đến mức này, ngay cả những đệ tử chân truyền như Tiêu sư tỷ cũng không ngăn cản nổi.

Huống hồ gì trong lúc gấp gáp này, các nàng cũng không biết nên làm như thế nào, dù sao chuyện này cũng quá lớn, không thể cứ như vậy cho qua.

Chỉ là trong lòng các nàng vẫn còn có chút nghi hoặc, đó làm không biết Phương Nguyên làm sao có thể trở về nhanh như vậy?

"Cái gì?"

"Phương Nguyên sư huynh làm nổ Bát Hoang Vân Đài của bọn hắn?"

Không nói đến người khác trong lòng nghĩ như thế nào, tất cả Thanh Dương tông đệ tử vào lúc này đều đột nhiên ngây ngẩn cả người, từng người đều choáng váng nhìn về phía Phương Nguyên cùng đệ tử tứ đại tiên môn. Trong lúc hoảng hốt, bọn hắn còn tưởng rằng mình nghe lầm, Bát Hoang Vân Đài là tồn tại bực nào, chính là mệnh căn của đại tiên môn đó, vậy mà Phương Nguyên sư huynh lại làm nổ của bọn hắn? Lại còn làm nổ bốn cái?

"Con mẹ nó, ta nói chẳng trách tại sao bọn hắn lại tới nhanh như vậy?"

Trong cảnh toàn trường lặng ngắt như tờ, bỗng nhiên có người kịp phản ứng lại, vô ý thức hét to một tiếng.

Theo câu nói kia phát ra, bầu không khí chợt trở nên có vẻ lúng túng.

Lúc đầu chúng đệ tử Thanh Dương tông còn vì tứ đại tiên môn tới cứu viện kịp lúc mà cảm động không thôi, hiện tại chợt nghe vậy, đối chiếu hai chuyện này với nhau, dụng ý tứ đại tiên môn liền không khó đoán. Nếu như Bát Hoang Vân Đài của bọn hắn đều đã bị hủy đi mà nói, vậy thì con đường ngũ đại tiên môn rời khỏi Ma Tức hồ còn lại một cái, đó chính là Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông, vì vậy bọn hắn đương nhiên là khẩn trương.

Bát Hoang Vân Đài này mà mất, thì tất cả mọi người cũng tiêu luôn...

Trong lúc nhất thời, khó mà hình dung nổi tâm tình phức tạp của đệ tử Thanh Dương tông.

Có vô số ánh mắt vừa khiếp sợ lại vừa kính nể nhìn sang phía Phương Nguyên và Lạc Phi Linh...

Hai người kia to gan đến mức nào, mới có thể làm ra chuyện như vậy chứ?

Mà bọn hắn vì giúp Thanh Dương tông cầu được viện binh đến, cũng phải chịu mạo hiểm đến mức nào chứ...

Cần biết, vào lúc đó hai người bọn họ đã chạy được ra ngoài, có thể đi theo tứ đại tiên môn rời khỏi Ma Tức hồ, nói cách khác tính mạng của bọn hắn đã được bảo đảm, kết quả là bọn hắn vẫn làm ra quyết định như vậy, buộc tứ đại tiên môn tới cứu viện...

Có ai biết, chuyện này thành công, trong tương lại bọn hắn sẽ gặp phải bao nhiêu chỉ trích chứ?

Tứ đại tiên môn chịu bỏ qua sao?

Mà tất cả những hung hiểm sau này gánh chịu, đều là cái giá hai người bọn họ phải bỏ ra!

Mặt khác cũng có vô số ánh mắt khiếp sợ nhìn về sang phía tứ đại tiên môn, tỏ ra mười phần phức tạp!

Có lẽ vẫn còn chút cảm kích, nhưng mức độ cảm kích đã phai nhạt đi rất nhiều.

Thay vào đó, lại là âm thầm cảnh giác...

"Nếu chỉ là một mình Lạc Phi Linh sư muội thì cũng không nói làm gì, nhưng Phương Nguyên lại không phải là một người lỗ mãng, nếu hắn đã làm ra chuyện như thế, vậy thì nhất định là đã bị tứ đại tiên môn gây khó dễ, thậm chí không chỉ là gây khó dễ, mà nhất định là thái độ của tứ đại tiên môn khiến cho hắn ý thức được rằng, trông cậy vào tứ đại tiên môn tới cứu là không thể nào. Lúc này mới liều mạng cả một thân tiền đồ cũng không cần, hủy Bát Hoang Vân Đài của bọn họ, buộc bọn họ tới cứu..."

Nhất là ba người Vu Tình, Mạnh Hoàn Chân cùng quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba thông minh như vậy, lập tức liên kết tất cả mọi

chuyện lại với nhau. Chẳng trách thái độ của tứ đại tiên môn thái độ lại khác thường như vậy, đến giúp so với trong tưởng tượng của ba người còn nhanh hơn nhiều.
Chương 323 Phải làm (1)

Cũng chẳng trách Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh không đi cùng tứ đại tiên môn trở về, mà là một mình giết trở về. Lại liên tưởng đến quan hệ giữa bọn hắn với tiên môn, rất nhanh ba người đã cấu tứ ra được chân tướng trước sau trong đầu, hơn nữa cũng không chênh lệch nhiều so với thực tế...

Sau khi suy nghĩ thông suốt, ba người bọn họ đồng thời đều làm ra chung một cái phản ứng!

Mạnh Hoàn Chân bỗng nhiên cười nói: "Chuyện này sao có thể chứ?"

Vu Tình cười nói: "Ta nghĩ việc này tất nhiên là có hiểu lầm gì đó..."

Quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba lạnh lùng nói ra: "Các ngươi có chứng cứ gì không?"

Quan đồ đần trong đám người lúc này cười nói: "Phương Nguyên sư huynh thật là thông minh, lại muốn ra..."

Còn chưa rơi, đã bị Tiểu Kiều sư muội trở tay vả một cái, giáo huấn: "Im miệng!"

Đệ tử tứ đại tiên môn lúc này cũng đều trở nên ngây người, vừa thấy được phản ứng của các chân truyền Thanh Dương tông, làm sao còn có thể không rõ bọn hắn có ý gì chứ? Lập tức trong lòng bọn hắn càng thêm tức giận, nhao nhao quát to: "Việc đã đến nước này, vậy mà Thanh Dương tông còn muốn giảo biện sao?"

"Trong Ma Tức hồ còn sẽ có người khác sao?"

"Không phải bọn chúng làm nổ, chẳng lẽ là tự chúng ta làm nổ?"

Mạnh Hoàn Chân nghe những người này hét lớn, trong lòng lập tức minh bạch, tứ đại tiên môn tất nhiên là không có chứng cứ gì. Cũng may Phương Nguyên chạy nhanh, không bị bọn hắn bắt lại, bằng không mà nói, nếu như Phương Nguyên bị bọn hắn áp giải về rồi mới nói ra chuyện này, thì Thanh Dương tông cũng khó mà xử lý. Nhưng nếu như Phương Nguyên đã tự mình lành lặn trở về, thì lúc này tứ đại tiên môn cũng chỉ có thể chỉ trích mà thôi, đã vậy thì dễ làm!

"Chư vị đồng đạo..."

Hắn bỗng nhiên lên giọng, ôm quyền hướng về phía tứ đại tiên môn, nói: "Việc này can hệ trọng đại, thậm chí ảnh hưởng đến sự thanh danh của Thanh Dương tông chúng ta và tiền đồ của Phương Nguyên sư đệ, cho nên chư vị tuyệt đối không nên chỉ trích lung tung, nếu có chứng cứ, thì xin mời đưa cho ta xem xét, nếu thật sự có thể chứng minh là do Phương Nguyên sư đệ làm... vậy thì lại nói tiếp! Nhưng nếu như không có, vẫn xin nói chuyện cẩn thận! Chư vị đến đây viện thủ, trên dưới Thanh Dương tông ta vô cùng cảm kích, nhưng các ngươi vừa mới đến đã chỉ trích đệ tử Thanh Dương tông chúng ta, không khỏi khiến lòng người rét lạnh..."

"Rõ ràng là Thanh Dương tông muốn cho qua chuyện này..."

"Há có thể để cho bọn hắn hung hăng càn quấy, chúng ta đồng loạt ra tay, bắt hai người kia lại, rồi mới từ từ hỏi hắn!"

"Lẽ nào lại như vậy, xem tứ đại tiên môn chúng ta là cái gì chứ?"

Đệ tử tứ đại tiên môn nghe vậy lập tức giận dữ, nhao nhao quát to.

Có người lại càng không kìm nén được, muốn chạy tới mạnh mẽ xuất thủ, bắt Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh lại trước.

"Làm càn!"

Cũng chính vào lúc này, Vu Tình bỗng nhiên quát chói tai: "Thanh Dương tông ta kính các ngươi hảo tâm viện thủ, vô cùng cảm kích, lấy lễ để tiếp đón. Kết quả là các ngươi vậy mà vừa tới liền nói xấu đệ tử Thanh Dương tông ta, còn muốn cưỡng chế bắt người, các ngươi lại xem Thanh Dương tông ta là cái gì chứ?"

Nói đi, nàng chợt vung tay: "Bày trận nghênh địch, xem ai dám đụng đến đệ tự Thanh Dương tông ta mảy may?"

"Bá bá bá" ...

Chúng đệ tử Thanh Dương tông tuy rằng trong lòng đã sớm tràn đầy hồ nghi, song vẫn lập tức tế lên pháp bảo, bố trí đại trận, bảo hộ Phương Nguyên cùng Bát Hoang Vân Đài vào giữa, đứng đối lập với chúng đệ tử tứ đại tiên môn. Trên mặt từng người đều hiện ra vẻ tức giận bất bình, dường như đã chuẩn bị ổn thoả tinh ần liều mạng rồi vậy!

"Các ngươi... Đây là có ý gì?"

Đến lúc này, các đệ tử chân truyền của tứ đại tiên môn cũng không thể tiếp tục trầm mặc nữa, thấp giọng quát lên.

"Có ý gì sao?"

Vu Tình cười lạnh nói: "Tứ đại tiên môn đến giúp, vốn là chuyện tốt, nhưng nếu như các ngươi không có thành ý, chưa cứu viện đã muốn động can qua với đệ tử Thanh Dương tông chúng ta, thì cái viện binh này chúng ta không cần cũng được. Thực sự không xong, vậy thì mời chư vị trở về đi..."

"Mời về?"

Đệ tử tứ đại tiên môn đều dở khóc dở cười, đã tới đây, còn có thể về đâu chứ?

Nếu quay trở về, chúng ta làm sao rời khỏi Ma Tức hồ?

Bầu không khí ở đây bỗng trở nên ngưng trọng lên, áp lực vô cùng!

Ngay cả thủ lĩnh chân truyền của tứ đại tiên môn lúc này cũng đều nhíu mày lại, hiển nhiên bọn hắn không nghĩ tới chuyện lại phiền toái như thế!

Sở dĩ trước đó bọn hắn phái ra nhiều người, nhất định phải bắt được Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, chính là vì tránh để tình huống này xảy ra. Không nghĩ tới bọn hắn đã phái ra nhiều nhân thủ như vậy, khổ phí nhiều tâm cơ như vậy, thế mà còn bị đẩy đến nông nỗi này. Thật sự khiến đáy lòng bọn hắn có chút bất đắc dĩ. Từ trong thái độ tuyệt quyết mà đệ tử Thanh Dương tông biểu hiện ra, bọn hắn có thể thấy quyết tâm ra sức bảo vệ Phương Nguyên của Thanh Dương tông, cũng biết hiện tại Thanh Dương tông yên tâm vì bọn họ có chỗ dựa. Cứ thế, trong lúc nhất thời bọn hắn cũng có chút không biết nên xử lý như thế nào...

Đám bọn hắn có thể leo đến vị trí chân truyền, há có người nào là nhân vật đơn giản?

Nói trắng ra bọn hắn đều là nhân tinh!

Việc cãi lộn như quấy nước mò cá này đã không thể tính là môn học bắt buộc, mà phải nói là một loại kiến thức cơ bản!

Hiện tại mấy vị chân truyền Thanh Dương tông cũng có tâm lý như vậy!

Lúc đầu bọn hắn vô cùng cảm kích vì tứ đại tiên môn kịp thời đến giúp, phần cảm kích này cũng không phải giả dối.

Nhưng rất nhanh bọn hắn đã ý thức được, sở dĩ tứ đại tiên môn đến giúp cũng là vì bất đắc dĩ. Nếu phải cảm tạ thật, bọn hắn cũng phải cảm tạ Phương Nguyên và Lạc Phi Linh mới đúng. Quan trọng hơn là dù sao thì Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn cũng đã nổ tung, hiện tại chân truyền mấy đại tiên môn muốn chỉ trích Phương Nguyên cũng không chỉ là vì nghiêm phạt Phương Nguyên, mà vì muốn Thanh Dương tông phải gánh phần trách nhiệm này...

Nếu thật sự phải gánh tội danh này, tất nhiên Thanh Dương tông sẽ phải đối mặt với vô số phiền phức!

Không chỉ có công thần Phương Nguyên sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, ngay cả chúng đệ tử cũng sẽ thất vọng đau khổ, ngay cả Thanh Dương tông sợ rằng cũng phải bỏ ra vô số đại giới!
Chương 324 Phải làm (2)

Trong Tiên môn không có đúng sai, đương nhiên bọn hắn phải hành sự vì lợi ích của Thanh Dương tông.

Vứt bỏ trách nhiệm này, như vậy tình thế hiện tại cũng không phải là Thanh Dương tông tới cầu tứ đại tiên môn giúp đỡ, mà là tứ đại tiên môn tới mượn đường!

Cái gọi là bồi thường lợi ích mà bọn hắn đã đáp ứng trước đó hết thảy đều không còn. Nói khó nghe một chút , ngươi tới mượn đường còn cần chúng ta bồi thường sao...

Vấn đề này vốn là điều chân truyền tứ đại tiên môn lo lắng.

Đây cũng là nguyên nhân lúc đó bọn hắn phải phái ra một đội cao thủ đi tróc nã Phương Nguyên và Lạc Phi Linh.

Chỉ khi bắt được hai người bọn hắn, lại khiến bọn hắn phải viết thư nhận tội, Thanh Dương tông mới không thể chối cãi được nữa. Nhưng mấu chốt nằm ở chỗ cho tới hôm nay, đám chân truyền tứ đại tiên môn vẫn không cách nào hiểu rõ được. Rõ ràng trước đây không lâu khi bọn hắn tiến vào lãnh địa Thanh Dương tông còn nghe nói, người bọn hắn phái ra đang vây Phương Nguyên và Lạc Phi Linh ở rất xa phía sau, đang ở bên ngoài chơi trốn tìm, rất có nắm chắc sẽ bắt được bọn hắn...

"Chư vị, ta cũng có lời muốn hỏi..."

Phương Nguyên nhìn thời gian không sai biệt lắm, cũng bắt đầu mở miệng, nhẹ giọng cười nói: "Nghe ý của các ngươi, dường như có người đã hủy đi Bát Hoang Vân Đài của các ngươi, vì vậy các ngươi mới bị bức không thể không lập tức chạy tới Thanh Dương tông. Chẳng qua các ngươi nói cũng có đạo lý, Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn bị hủy, hiềm nghi lớn nhất đương nhiên là hai người chúng ta. Nhưng ta có một chuyện không thể giải thích được..."

Hắn dừng một chút, hỏi ngược lại: "Vân Đài của các ngươi đã bị hủy khi nào?"

Chân truyền tứ đại tiên môn đều không lên tiếng, nhưng lại có đệ tử tiên môn quát chói tai: "Không phải hôm qua ngươi đã hủy diệt Vân Đài sao, giả ngu cái gì?"

Lạc Phi Linh lập tức lên tiếng: "Nếu là chúng ta hủy diệt, sao chúng ta có thể trở về đây trước các ngươi?"

Chúng đệ tử tiên môn nghe xong, trong lòng nhất thời "lộp bộp" một tiếng, ý thức được một vấn đề...

Phải biết rằng, chân truyền tứ đại tiên môn có thể tới nhanh như vậy là vì mười mấy cao thủ cùng chạy tới. Gặp phải ma vật, bọn hắn trực tiếp chém giết, tốc độ đương nhiên cũng nhanh gấp vô số lần. Nhưng theo lý thuyết, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đã phải chạy trốn bảo mạng, lại phải tránh né đám ma vật đáng sợ này, sợ rằng dù tốn hai ngày thậm chí là ba ngày cũng chưa chắc đã có thể đuổi về kịp. Sao bọn hắn có thể tới đây nhanh hơn được?

"Đúng vậy, hai người kia đã trở về bằng cách nào?"

"Bọn hắn vẫn luôn bị người chúng ta phái ra truy sát, hiện tại hẳn còn đang ở ngoại vi lãnh địa Thanh Dương tông mới đúng..."

Ngay cả chúng đệ tử tứ đại tiên môn cũng đều có chút mê man: "Chẳng lẽ không phải bọn hắn nổ Bát Hoang Vân Đài của chúng ta thật sao?"

Mà Phương Nguyên và Lạc Phi Linh lại liếc nhau một cái, đều cảm thấy có chút may mắn.

Thật ra nếu có tranh chấp thật, tuyệt không thẻ giải quyết chuyện này trong nhất thời nửa khắc.

Dù sao thì việc nổ Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn cũng có ảnh hưởng quá lớn, tứ đại tiên môn đều sẽ không bỏ qua dễ dàng. Cho dù bọn hắn không để lại nhược điểm gì của mình, cũng nhất định sẽ dây dưa đến tận cùng, thậm chí còn có thể sẽ đánh nhau...

Nhưng hắn và Lạc Phi Linh được mèo trắng dẫn đường, tiến vào sơn cốc chỗ Độ Kiếp Nê Ngẫu, sau khi đi ra, trong lúc bất tri bất giác bọn hắn đã vượt qua hơn nghìn dặm đường Ma Tức hồ, trực tiếp về tới Bát Hoang Vân Đài. Thậm chí bọn hắn còn trở về trước nhóm đệ tử tứ đại tiên môn đầu tiên toàn lực tới tiếp viện. Điều này cũng khiến hai người bọn hắn có sức mạnh cường đại để cãi lại...

Nếu thật sự do chúng ta nổ, chúng ta cũng không thể trở lại sớm như vậy...

Nếu các ngươi nói có thể trở lại sớm như vậy, tốt lắm, ngươi có bản lĩnh thì dùng nửa ngày để chạy tới đây cho ta xem...

Thấy nét mặt Phương Nguyên và Lạc Phi Linh bình tĩnh vô cùng, chân truyền Thanh Dương tông Mạnh Hoàn Chân cũng đoán được cái gì, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Tuy hắn không biết Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đã trở về bằng cách nào, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn mượn đề tài này để nói chuyện của mình. Trong một mảnh yên tĩnh, hắn cười cười mở miệng: "Chư vị tiên môn đồng đạo chớ nổi giận, không phải Thanh Dương tông ta không nói lý, nhưng nếu các ngươi có chứng cứ gì, chúng ta tuyệt không bao che khuyết điểm. Hiện tại ta chỉ muốn hỏi chư vị một chút, các ngươi có đầu mối gì về người đã nổ Vân Đài của các ngươi không?"

"Đầu mối?"

"Đầu mối cái quỷ gì?"

Tiêu sư tỷ Bách Hoa cốc cười khổ một tiếng, nhìn Phương Nguyên nói: "Sau khi Bát Hoang Vân Đài bị nổ tung, nghe nói Thượng Thanh sơn phát hiện bóng dáng hai người. Ngược lại đúng dịp, một người mặc thanh bào, một người mặc bạch y, lại vừa lúc dáng người xấp xỉ với hai đệ tử của quý tông. Ngoài ra, trước khi đệ tử Bách Hoa cốc ta tiến vào Ma Vực đã từng đưa tin nói về hai người các ngươi, tuy trên mặt mang mặt nạ, nhưng thân hình bào phục đều giống hệt bọn hắn. Chẳng qua sau đó ta đã vào Ma Vực, thần niệm truyền không tới..."

"Đeo mặt nạ? Vạn hạnh!"

Trong lòng Mạnh Hoàn Chân lại nhẹ nhõm một trận, nhưng nét mặt vẫn hết sức ngưng trọng: "Vậy hai người này có lưu lại danh hiệu gì?"

"Để lại..."

Trong lòng Tiêu sư tỷ bất đắc dĩ một trận, than thở: "Có người nói bọn hắn tên Hắc Bạch Song Sát..."

"Hắc Bạch Song Sát..."

Tất cả mọi người nhìn về phía Phương Nguyên và Lạc Phi Linh, nghĩ thầm biệt hiệu này thật khó nghe!

Chẳng qua, hai người Vu Tình và Mạnh Hoàn Chân lại nở nụ cười, Mạnh Hoàn Chân nói: "Có danh hiệu thì dễ nói rồi. Hai người này lại dám nổ Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn, thực đúng là tội ác tày trời. Ngũ đại tiên môn chúng ta đồng khí liên chi, Thanh Dương tông nhất định sẽ tìm ra hai người kia giúp các ngươi. Chẳng qua nếu xét về mặt thời gian, tất nhiên không phải hai vị sư đệ sư muội của ta làm ra, nếu không bọn hắn cũng không thể trở về nhanh như vậy. Nói không chừng lúc này hai tên đầu sỏ gây nên đã bị môn hạ các ngươi bắt được!"

Ngũ đại tiên môn liếc nhau, đều chau mày.
Chương 325 Đệ tử tiên môn (1)

Đến lúc này, bọn hắn còn có thể nói gì nữa? Ngoại trừ gặp mặt chúng đệ tử đi theo đuổi bắt, bọn hắn cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra!

"Mạnh sư huynh nói rất đúng, nếu người nổ Bát Hoang Vân Đài của các ngươi là Hắc Bạch Song Sát gì kia, vậy chuyện này có liên quan gì tới đệ tử Thanh Dương tông chúng ta? Trong Ma Tức hồ vốn hung hiểm trùng trùng, mà đối kháng với đám ma vật lại là trách nhiệm của đệ tử ngũ đại tiên môn chúng ta. Thiết nghĩ Thanh Dương tông ta gặp thiên tai lớn như vậy cũng chưa từng nói gì, các ngươi chỉ bị hai ma đầu hãm hại, chẳng lẽ lại không tiếp thụ được?"

Tại thời điểm này, Vu Tình cũng tiếp lời mở miệng, thần sắc hơi lạnh lùng: "Chẳng qua bất kể thế nào, tứ đại tiên môn các ngươi đã gặp đại nạn, tình thế hiểm trở, muốn tới Thanh Dương tông ta mượn đường. Nể tình ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi, chúng ta cũng không tiện cự tuyệt. Đã đến nơi này vậy các ngươi cứ an tâm, đường này vẫn sẽ cho các ngươi mượn, nhưng ma vật vây quanh Vân Đài, chúng ta cũng phải cùng nhau tiêu diệt đi!"

"Đây là được tiện nghi còn khoe mẽ sao?"

"Ngược lại thành chúng ta tới xin Thanh Dương tông cho mượn đường hay sao?"

Đệ tử tứ đại tiên môn nghe thấy lời nầy, mỗi một người đều biến sắc, tức giận bất bình.

Vu Tình cũng không cho bọn hắn có thời gian càu nhàu, chỉ thản nhiên nói: "Nếu chư vị còn muốn ầm ĩ thêm nữa, vậy cũng tùy các ngươi. Ngược lại Thanh Dương tông ta chiếm lý, không sợ trận tranh cãi này. Chẳng qua ta vẫn muốn nhắc nhở các ngươi một câu, ma vật chung quanh càng ngày càng nhiều, sợ rằng rất nhanh sẽ lại có ma vật tấn công tới đây. Đến tột cùng các ngươi định táng thân dưới nanh vuốt của ma vật hay muốn mượn Vân Đài của chúng ta tạm lánh đây?"

Lúc này chúng đệ tử tiên môn mới kịp phản ứng, nhìn quanh bốn phía, sắc mặt lập tức đại biến. Chỉ thấy chung quanh khói đen cuồn cuộn, chẳng biết từ lúc nào đã có không biết có bao nhiêu ma vật lắc lư đi qua, số lượng lại có thể nhiều hơn cả lượng ma vật bọn hắn đánh giết lúc nãy. Hiện tại mắt trần cũng có thể thấy, không biết có bao nhiêu đôi mắt như quỷ hỏa đang nhìn chằm chằm bọn hắn, khiến người sởn tóc gáy, lưng rét lạnh.

Lúc này bọn hắn mới ý thức được, nguy thế của Bát Hoang Vân Đài Thanh Dương tông còn hiểm trở hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn hắn!

Khi bọn hắn đến vừa lúc tiêu diệt được một mảnh ma vật, thế nhưng mới không bao lâu đã lại có rất nhiều ma vật tụ tập qua đây. Chỉ có điều hiện tại, thấy đệ tử tiên môn chung quanh Bát Hoang Vân Đài thế đại lực đại, chúng còn đang âm thầm rình ngó, ánh mắt sâu kín, tham lam lại âm trầm nhìn chằm chằm tất cả mọi người...

Nếu lúc này còn kéo dài nữa, sợ rằng đám ma vật sẽ nhanh chóng công tới, mà bọn hắn nằm vòng ngoài sẽ phải đứng mũi chịu sào.

Nhưng nếu hiện tại từ bỏ, vậy trong tranh chấp giữa bọn hắn và Thanh Dương tông, bọn hắn sẽ thua một bậc không thể nghi ngờ...

Mà bọn hắn cũng biết, nếu mất tiên cơ, sau này càng khó có thể chế trụ Phương Nguyên...

Nhưng nếu không nhận... Lại còn biện pháp nào khác?

Đủ loại tính toán chìm nổi trong lòng các đại đệ tử tiên môn, vừa tính toán vừa lo âu, thấp thỏm...

Rốt cục, chân truyền tứ đại tiên môn liếc nhau một cái, trong lòng đều có chút bất đắc dĩ. Sau đó dưới bầu không khí đầy áp lực, Tiêu sư tỷ Bách Hoa cốc lạnh mặt chậm rãi nói: "Đã như vậy, vậy cảm ơn đồng đạo Thanh Dương tông đã cho chúng ta một con đường sống..."

"Ha ha, không cần phải khách khí!"

Mạnh Hoàn Chân và Vu Tình cùng liếc nhau, thái độ khiêm tốn ôn hoà: "Là chuyện nên làm!" .

Lẽ nào trắng đen thực sự có thể điên đảo?

Vốn dĩ Thanh Dương tông đang cần tứ đại tiên môn cứu viện gấp, nhưng cuối cùng lại trở thành tứ đại tiên môn đến đây cầu viện Thanh Dương tông?

Đệ tử tứ đại tiên môn mỗi người đều cảm thấy trong lòng biệt khuất, hận không thể lập tức liều mạng với Thanh Dương tông. Nhưng ngược lại, đệ tử dẫn đầu tứ đại tiên môn đều giữ vững trầm tĩnh, bọn hắn đều thừa nhận lời Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc đã nói. Nói cách khác, bọn hắn đều chấp nhận, thế cục hôm nay đã không còn là bọn hắn đi cứu viện Thanh Dương tông, mà là bọn hắn đại biểu cho tứ đại tiên môn đến đây mượn đường...

Ngay cả khi thế cục này khiến người biệt khuất, nhưng còn có thể làm sao?

Chết sống của đệ tử Thanh Dương tông và lợi ích của tiên môn nhà mình, cái nào quan trọng hơn?

Sống chết của mình và lợi ích của tiên môn nhà mình, cái nào quan trọng hơn?

Chân tướng sự thật và sống chết của mình, cái nào quan trọng hơn?

Đáp án rất rõ ràng!

Chung quanh, ma vật đã tụ họp tới đây, nhìn chằm chằm bọn hắn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát động thế tiến công tập kích, đáng sợ khó có thể hình dung. Nếu như hiện tại tứ đại tiên môn không thể có thái độ nhất trí với Thanh Dương tông, rất có thể Thanh Dương tông sẽ lui lại giữ Bát Hoang Vân Đài, tránh ở bên trong tiêu dao. Mà bọn hắn lại phải ở bên ngoài Bát Hoang Vân Đài thừa nhận trùng kích của vô tận ma vật. Cuối cùng lại có thể có bao nhiêu người sống sót?

Hiện nay, sinh lộ duy nhất của ngũ đại tiên môn chính là bảo vệ một tòa Bát Hoang Vân Đài cuối cùng này, cũng tận hết khả năng bảo tồn tính mệnh của môn hạ đệ tử, đợi khi thí luyện kết thúc lại cùng rời khỏi Ma Tức hồ. Ngoài ra, bọn hắn không còn chuyện gì trọng yếu hơn!

Đối với hai người đã hủy Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn, đương nhiên không thể dễ dàng buông tha!

Nhưng hiện tại bọn hắn cũng không có biện pháp gì khác, tứ đại tiên môn không có bất kỳ chứng cớ gì!

Chỉ cần không có chứng cứ, vậy người đã hủy Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn chính là Hắc Bạch Song Sát, không liên quan gì tới hai người Phương Nguyên!

Nếu thế, bọn hắn cũng chỉ có thể ở trong Vân Đài, bảo vệ Vân Đài trước rồi lại nói!

Những chuyện khác có lẽ vẫn nên đợi khi rời khỏi Ma Tức hồ rồi lại nói tiếp. Đợi khi những đệ tử đang truy tung cắn chặt hai người Phương Nguyên và Lạc Phi Linh tới đây rồi lại nói tiếp, cũng có chứng cứ để giải thích xem vì sao hai người lại có thể trở về sớm như vậy. Tới lúc ấy, tốt xấu gì cũng có chút lí do thoái thác!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom