• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cải Thiên Nghịch Đạo (4 Viewers)

  • Chương 336-340

Chương 336 Nhất kiếm định càn khôn (1)

Loại thế xông này đương nhiên có cao có thấp!

Khi vọt tới điểm cao nhất tất sẽ rơi xuống, lực lượng kiếm thế cũng sẽ giảm mạnh!

Nhưng hết thảy tất cả đã sớm được tính toán kỹ càng. Vào lúc Phương Nguyên vọt tới điểm cao nhất, cũng vừa lúc Ma Ưng kia đuổi giết Tiêu sư tỷ Bách Hoa cốc, khó khăn bay đến gần bầu trời. Hiện tại, mắt thấy hoa mẫu đơn trước người Tiêu sư tỷ đang mở ra, đã bị Ma Ưng kia thô bạo xé thành mảnh nhỏ, móng vuốt sắc bén hung tợn vồ về phía nàng...

... Cũng chính tại chốc lát này, Phương Nguyên đem lực kiếm thế đã tích súc tới cực điểm, tàn nhẫn chém ra ngoài!

"Bá!"

Khó có thể hình dung đạo kiếm quang của hắn trong khoảnh khắc này chói mắt tới cỡ nào!

Sợ rằng ngay cả đại tu sĩ Trúc Cơ cảnh giới xuất kiếm chẳng qua cũng chỉ có uy thế như thế...

Hơn nữa một kiếm này không chỉ cường đại đến cực điểm, còn tinh chuẩn đến cực điểm...

Ngay khoảnh khắc Ma Ưng chộp lấy Tiêu sư tỷ, Phương Nguyên đã xuất hiện từ bên trái Ma Ưng, sau đó một kiếm tàn nhẫn vừa vặn chém trúng nơi giao thoa giữa lớn cánh và thân thể Ma Ưng. Phảng phất như lợi kiếm cắt lên giấy, "phốc" một tiếng, kiếm quang kia chém sâu vào đôi cánh lớn của Ma Ưng, lại có thể cứng rắn cắt xuống chừng ba xích, thậm chí còn đang tiếp tục cắt xuống...

"Két..."

Hiển nhiên đầu Ma Ưng kia cũng không dự liệu được sẽ có một kiếm như thế. Lúc đầu nó đang tàn nhẫn chộp về phía Tiêu sư tỷ, lập chí muốn xé nữ nhân chơi hoa này thành thịt vụn. Nhưng lúc này nó chỉ cảm thấy trong lòng cả kinh, lập tức chẳng màng quan tâm tới Tiêu sư tỷ, một tiếng ưng khiếu chói tai vang lên, lông vũ toàn thân run rẩy, lập tức có hắc diễm kinh người bay lên, không ngừng lan tràn ra bốn phía chung quanh.

Hắc diễm kia như thực chất, Phương Nguyên vốn tưởng mình có thể một kiếm chém rụng, nhưng hiện tại lại không cách nào chém rụng nổi.

Hơn nữa bị hắc diễm kia đánh thẳng vào, kiếm quang lại có thể trực tiếp thoát ra khỏi trong thịt nó, dư ba của hắc diễm kia càng trực tiếp đẩy Phương Nguyên ra xa vài chục trượng. Hắn có chút chật vật lộn nhào trong hư không, dường như thân thể đã mất đi điểm tựa...

"Sát..."

Ma Ưng phát ra một tiếng rống giận khàn khàn, lại có thể nghe như một chữ "giết"!

Cùng lúc đó, nó đã thoát khỏi một kiếm kia thuận thế xoay người, móng vuốt sắc nhọn hung tợn vồ về phía Phương Nguyên, mang theo hung uy đáng sợ.

"Phương Nguyên..."

Tiêu sư tỷ kinh hãi kêu lớn lên.

Ban nãy trong lòng nàng đã có tử niệm, biết mình tránh không thoát một trảo của Ma Ưng này, lại không nghĩ tới vào đúng lúc ấy Phương Nguyên chợt xuất hiện. Một kiếm hắn đã thi triển ban nãy, cho dù là lực lượng hay kỹ xảo, hay thời cơ xuất kiếm, đều đã đạt tới cực hạn. Rõ ràng một kiếm này đã được hắn bày kế tỉ mỉ. Nhìn một kiếm kia, ngay cả nàng cũng không nhịn được có nháy mắt kinh hỉ.

Thậm chí nàng còn như thấy được tình cảnh Ma Ưng bị chém giết!

Nhưng không nghĩ tới, Ma Ưng này vẫn quá cường đại...

Chỉ một chốc hình thức đã nghịch chuyển, Phương Nguyên đã bị nó văng ra, sau đó bị một trảo của nó xé rơi xuống!

"Là đệ tử Thanh Dương tông kia..."

"Phương Nguyên sư đệ..."

Trong hư không, những chân truyền khác cũng đều đang kêu to, ngơ ngác nhìn một màn kia.

Bọn hắn có người cảm thấy lòng đầy tuyệt vọng, có người muốn đuổi lên cứu viện, nhưng đều đã trễ...

Phương Nguyên cách Ma Ưng quá gần, thân hình lại mất khống chế. Dưới tình huống này, hắn vốn không thể né tránh hay chạy trốn!

Mà ở phía dưới cũng đang có vô số đệ tử tiên môn ngẩng đầu nhìn lên!

Ban nãy, tình cảnh Phương Nguyên và chúng đệ tử Tiểu Trúc phong cùng nhau xung phong liều chết tiến vào giữa đám ma vật, đã hấp dẫn sự quan tâm của vô số đệ tử tiên môn. Bọn hắn cũng đều chú ý tới một chiêu kiếm bay thẳng ngất trời đẹp đẽ đến đáng kinh ngạc của Phương Nguyên, càng thấy được cảnh một kiếm này trực tiếp chém vào sâu trong cánh lớn của Ma Ưng. Vốn tưởng bọn hắn thật sự có hy vọng chém giết đầu ma vật này, không nghĩ tới kết quả vẫn là tuyệt vọng không cách nào tránh khỏi...

Nhưng đúng vào lúc này, Phương Nguyên lại hít một hơi khí lạnh thật sâu!

Ma Ưng kia cường đại vô cùng, lực hắc diễm vốn không phải thứ hắn có thể ngăn cản, bị hắc diễm trùng kích, thậm chí hắn còn cảm thấy pháp lực toàn thân có chút kích động, không khống chế nổi. Mà một trảo của Ma Ưng theo sát mà tới kia hắn thật không tiện ngăn cản. Dưới tình huống này, hắn chỉ có thể vận hết toàn lực, ngưng tụ một chút pháp lực còn sót lại, cắn răng tàn nhẫn đạp một cước trong hư không...

Một đạp này rất nhanh, đạp lên hư không lại như đạp lên đất bằng.

Hắn mượn lực một đạp này, thân hình lần thứ hai bay vọt về phía trước mấy trượng!

Dưới móng vuốt đáng sợ của Ma Ưng, khoảng cách mấy trượng thực sự không coi vào đâu, chỉ là chuyện động động cái vuốt!

Thế nhưng nương theo lực lượng một đạp này, Phương Nguyên thành công vọt tới phía sau đỉnh núi.

Đây chính là ngọn núi hắn chọn trúng lúc trước, toàn thân đỏ thẫm, phía trên mọc chút rêu xanh. Núi cao chừng trăm trượng, rộng hơn mười trượng, tựa như một thanh kiếm sắc. Phương Nguyên vốn phóng từ dưới chân núi lên tận trời, sau khi bị hắc diễm của Ma Ưng bắn ngược, hắn đã bị đánh tới ngọn núi này. Hiện tại có thêm lực lượng mấy trượng, khiến cả người hắn cực độ xảo diệu mà núp phía sau ngọn núi...

"Xuy!"

Một trảo vốn sắp xé hắn thành thịt nát lại vừa vặn chộp lên phía trên ngọn núi này.

"Ầm ầm..."

Một trảo của Ma Ưng kia cực kỳ đáng sợ. Dưới một trảo, ngay cả ngọn núi cũng vỡ vụn ra, chỉ thoáng chốc đã sụp đổ xuống. Đá núi vô tận lăn nhào, nện xuống đám ma vật phía dưới, khói bụi cuồn cuộn bốc lên tận trời, tràn ngập không trung...

Ngọn núi này nhiều nham bùn, có xuất hiện tình cảnh này cũng là chuyện nằm trong dự liệu.

Đám ma vật thành phiến phía dưới bị đống đá núi lăn xuống đập thành thịt vụn, số còn lại kinh hoảng chạy trốn. Ngược lại chúng

đệ tử Tiểu Trúc phong dán chặt lấy ngọn núi bày trận nghênh địch tương đối an toàn, bùn đá rơi ở vị trí cách bọn hắn chừng hơn mười trượng, không thể uy hiếp tới bọn hắn.

Mà nương theo đám bụi mù tràn ngập, bóng dáng Phương Nguyên đã bị che lấp.

Ngay cả Ma Ưng kia cũng không có cách nào xuyên qua bụi mù đầy trời lập tức phát hiện hình bóng Phương Nguyên.
Chương 337 Nhất kiếm định càn khôn (2)

Mà Phương Nguyên lại mượn cơ hội này nhanh chóng ổn định thân hình, sau đó hít một hơi thật sâu, nuốt viên đan dược màu đen Nhiếp Hồng Cô đặc biệt luyện chế vì hắn vào bụng. Đây là một viên Tam Chuyển Phong Ma Đan, cũng giống với viên Quan Ngạo đã sử dụng, vào miệng ngọt ngào, vào bụng lập tức hòa tan. Gần như chỉ chốc lát, Phương Nguyên đã cảm thấy trong cơ thể như có một luồng lực lượng cổ quái cuộn trào mãnh liệt, điên cuồng mà bay lên...

Lực lượng này khiến cặp mắt của hắn gần như lập tức biến thành màu máu đỏ!

Cảm thụ được luồng lực lượng khó có thể át chế, trong lòng hắn thầm than một tiếng: "Quả nhiên có thêm đường..."

Lực lượng khó có thể ngăn cản, mà Phương Nguyên cũng không ngăn chặn, thuận theo tình thế mãnh liệt này, hắn thôi động một thân pháp lực của chính mình lên. Huyền Hoàng Chi Khí hôm nay đã sớm hỗn độn không chịu nổi, số lượng dâng trào vô cùng, bình thường Phương Nguyên đã rất ít vận dụng toàn bộ Huyền Hoàng Chi Khí này, bởi nó hỗn độn không chịu nổi cho nên rất khó khống chế. Chẳng qua tại thời điểm này, hắn lại vận dụng toàn bộ bọn chúng...

Tất cả pháp lực một tia cũng không dư thừa, tất cả đều tăng lên, trút vào Ma Ấn Kiếm!

Cảnh này khiến trên thân Ma Ấn Kiếm đột nhiên bị phủ kín một tầng ánh sáng màu xám mờ mịt, tầm thường lại đáng sợ.

Mà đạo yêu ấn trên thân kiếm kia lại càng rõ ràng vô cùng, hệt như đã mở ra một con mắt.

Cùng lúc đó, Phương Nguyên cũng cảm thấy trên cơ thể như xuất hiện vô số vết rạn...

Giống như một đồ sứ có rất nhiều ám văn, khi phải thừa nhận áp lực cực lớn, này ám văn này cũng trở nên rõ ràng hơn!

Phương Nguyên biết, hắn chỉ có một kiếm này!

Sau khi xuất toàn lực, hắn tối đa cũng chỉ có thể thi triển một kiếm này, sau đó sẽ không chống đỡ nổi nữa!

Ban nãy hắn nương theo pháp lực của chúng đệ tử Tiểu Trúc phong, phóng lên trời, một kiếm kia là mượn lực lượng của chúng đệ tử Tiểu Trúc phong mà không phải pháp lực của hắn. Hiện tại mới là hắn chân chính, một kiếm hắn chuẩn bị để đánh cuộc càn khôn...

Tuy trước mắt tràn ngập bụi mù, trong lúc nhất thời Phương Nguyên cũng nhìn không rõ bóng dáng Ma Ưng.

Nhưng hắn vẫn xuất ra khỏi kiếm!

Hắn biết, ban nãy Ma Ưng giơ vuốt xé nát ngọn núi, lúc này chắc chắn nó đang ở ngay trước mặt mình...

Hắn cũng biết, lấy tính tình của Ma Ưng này, cho dù xé rách ngọn núi cũng chưa thể giải hận. Nó hận chết bản thân mình, cũng sẽ không tiếc hết thảy muốn mạng của mình. Cho nên tất nhiên nó còn chưa rời đi, nó chỉ ở phía sau sương mù, chờ thời khắc lại tự mình ra tay...

Cho nên không có lúc nào thích hợp để xuất kiếm hơn lúc này!

Thời cơ này không phải dựa vào trực giác, cũng không phải dựa vào kinh nghiệm, mà là nhờ thôi diễn!

"Bá!"

Một kiếm của hắn thẳng chém ra ngoài, kiếm quang chói mắt xé rách mảng lớn bụi mù trong hư không, hệt như xé rách một mảnh trời hắc ám. Sau đó quả nhiên hắn thấy được phía sau bụi mù, Ma Ưng cách mình rất gần, cũng nhìn thấy Ma Ưng kia quả nhiên đang ở hướng chính diện với mình. Móng vuốt sắc bén của nó lộ ra phía trước, hai cánh giang rộng, dáng vẻ ngực bụng lộ ra mặc quân chém giết làm thịt...

Điều này cũng khiến Phương Nguyên nở nụ cười: "Luận đầu óc, ma vật vẫn kém xa con người..."

Chỉ trong chớp mắt, một kiếm này của hắn đã chém thẳng tắp tới trước người Ma Ưng.

Thậm chí ngay cả người hắn cũng đều vọt tới trong lòng Ma Ưng.

Kiếm quang sáng rực phóng thẳng tắp về phía dưới cổ Ma Ưng ba phân, tàn nhẫn chém xuống.

Đó là một trong những nhược điểm lớn nhất trên người Ma Ưng mà Hậu Quỷ Nhi suy tính ra được trước kia!

Không ít người có thể nhìn ra nhược điểm này, nhưng người thật sự có thể vọt tới trước người Ma Ưng, xuất thủ đánh vào nhược điểm này lại không nhiều.

Lúc này, Phương Nguyên lại tựa như không tốn chút sức đã có thể làm được.

Chỉ có thể nói, thoạt nhìn tất cả đều vừa khớp tới cực điểm...

Chỉ là sau tất cả những vừa khớp này là tính toán chính xác tới mức khiến kẻ khác giận sôi!

"Két..."

Lúc này Ma Ưng kia cũng kinh hãi, con mồi nho nhỏ trước mắt thoạt nhìn cũng không mạnh hơn những con mồi khác bao nhiêu, bởi vậy nó cũng không quá để trong lòng. Mới vừa rồi mặc dù bị hắn thương tổn, nhưng nó chỉ cho rằng đó là vì con mồi này giỏi đánh lén mà thôi. Hiện tại nó đã kịp phản ứng lại, con mồi này đừng mơ có thể chạy trốn được. Nhưng nó không nghĩ tới, bản thân nó sơ suất quá mức, lại khiến con mồi này vọt tới trước mặt...

Nó cũng cảm giác được khí cơ trên người con mồi tại thời khắc này quá khiếp người!

Một kiếm này tuyệt đối có thể thương tổn bản thân mình...

Bởi vậy nó vừa phát ra tiếng hót khàn khàn hoảng sợ, vừa ra sức quay lại, muốn một cánh đánh Phương Nguyên bay ra ngoài.

Tại lúc này, nó muốn thu hồi trảo đã không kịp, muốn thò mỏ xuống mổ lại càng không thể. Mà hắc diễm hộ thể của nó vừa rồi đã được thi triển một lần, trong lúc nhất thời rất khó có thể thi triển lần thứ hai. Mấu chốt hơn là hắc diễm hộ thể của nó đang bám trên lông vũ của nó, lông vũ càng kiên cố, hắc diễm lại càng lợi hại. Nhưng hiện tại con mồi này lại vọt tới trong ngực mình, lông vũ nơi ngực bụng cực kỳ yếu đuối, muốn thi triển hắc diễm cũng bị ảnh hưởng, rất bất tiện...

Cho nên nó chỉ có thể vô thức vẫy cánh, muốn trực tiếp đánh bay con mồi này ra ngoài!

Đây cũng là một chiêu bản thân nó thường xài, cũng đã vỗ bay không biết bao nhiêu con mồi...

Nhưng mãi đến khi nó quơ cánh lớn lên mới chợt phát hiện, cánh của mình có chút ngưng trệ, không đủ linh hoạt.

Bởi vì vừa rồi con mồi này đã kéo từ phía trái của nó tới, đương nhiên nó cũng vô thức vung vẫy cánh bên trái!

Thế nhưng đến lúc này nó mới nghĩ tới, cánh bên trái của nó vừa bị một kiếm của con mồi này chém thương...

Tuy đối với thân thể cao lớn của nó, thương thế kia không coi vào đâu, nhưng dù sao cũng có ảnh hưởng, khiến tốc độ của nó chậm đi vài phần. Mà cũng chỉ là chậm đi vài phần như thế đã khiến nó không cách nào đập bay con mồi này, cứ trơ mắt như vậy nhìn con mồi lao đến...

Trong cổ đã cảm nhận được lực lượng đáng sợ trên kiếm quang kia!

Điều này khiến nó lần đầu tiên cảm thấy một loại kinh hoảng khó có thể hình dung!
Chương 338 Con gà

Hai cánh nó vung loạn, trong lúc cấp thiết nó muốn bay ngược về phía sau!

Nhưng suy đoán của Hậu Quỷ Nhi là không sai, thân thể nó quá to lớn, ngay cả hai cánh hữu lực, nhưng khi hành động cũng rất bất tiện!

Trong lúc cấp thiết, nó không thể nào thoát đi quá xa...

Cho nên Phương Nguyên đuổi theo nó thật sát, không để cho nó chạy ra khỏi phạm vi một kiếm này...

"Xuy..."

Hướng về vị trí ba phân dưới cổ Ma Ưng, một kiếm của Phương Nguyên tàn nhẫn chém ra.

Chỉ khoảnh khắc, trong đôi mắt hoảng sợ của chư vị chân truyền đang bị thương tổn trên không trung, dưới ánh mắt ngây ngốc của vô số đệ tử tiên môn trên đất, một kiếm của Phương Nguyên sáng chói không cách nào hình dung, hệt như một tia thiểm điện bị hắn giật xuống từ bầu trời, sau đó vận hết toàn lực vung ra ngoài. Cái vung vô cùng hung ác độc địa lại cực kỳ chuẩn xác, hung tợn mà đánh vào vị trí ba phân dưới cổ Ma Ưng...

Giống như cắt cổ một con gà...

Mà khoảnh khắc kinh diễm tới cực điểm ấy chỉ nháy mắt đã qua!

Phương Nguyên và Ma Ưng kia đụng vào nhau, một hướng về phía trước, một lui về phía sau, thân hình bay thật xa ra ngoài.

Thân hình Ma Ưng kia ngưng trệ hồi lâu trên không trung, sau đó mới nặng nề ngã xuống đất. Con mắt nó trợn tròn, dường như muốn kêu to nhưng ngay cả một chút tiếng động cũng không phát ra được. Nó còn đang không ngừng động đậy, lung tung quay cuồng thân thể, nhưng tất cả chẳng qua chỉ là phí công giãy giụa trước khi chết. Ngược lại, đám ma vật bên cạnh nó bị một cú ngã này đè chết, đập vụn không biết bao nhiêu cho kể...

Mà tại thời điểm này, Phương Nguyên và Ma Ưng đan xen mà qua, kiếm quang thu liễm, thân hình hắn cũng bắt đầu xông thẳng ra ngoài.

Đây không phải cố ý gây nên, mà là quán tính của một kiếm kia...

Trên thực tế, lúc này hắn đã không cách nào khống chế nổi thân hình mình, chỉ có thể thuận thế mà ngã về phía trước.

Ngã bay tầm hơn mười trượng, hắn như sao băng rơi xuống phía dưới.

Trên người hắn đã có hơn mười lỗ hổng đồng thời rạn nứt, mảng lớn tiên huyết nhuộm đỏ thanh bào của hắn.

Chẳng qua trên mặt hắn lại xuất hiện nụ cười tươi!

Hắn biết, một kiếm của mình ban nãy đã định trụ càn khôn!

"Con Ma Ưng kia... đã chết rồi sao?"

"Nó còn đang động, giãy dụa mù trời, rất đáng sợ..."

"Ngay cả con gà bị cắt tiết, trước khi chết cũng sẽ giáy dụa một hồi, huống chi là nó, ta thấy nó hẳn phải chết không nghi ngờ gì..."

Trong sân, chúng đệ tử tiên môn lúc này đều vô cùng kích động.

Đứng xa xa nhìn cự ưng to như toà núi kia rơi vào giữa bầy ma vật, giãy dụa lung tung, quét bay đám ma vật tựa như như thủy triều ở phía dưới ra xa, thậm chí mặt đất dưới thân nó cũng bị phá mất một tầng thật dày. Tinh thần những đệ tử tiên môn này cũng đều căng thẳng tới cực điểm, vừa hưng phấn vừa kích động nhìn một màn này, chỉ sợ con Ma Ưng này mạng cứng, sống lại.

Tuy nhiên cũng có một số người tu vi thâm hậu, trong lòng đã chắc chắn, bọn hắn đều thấy được vị trí đạo kiếm quang Phương Nguyên vừa chém xuống kia, đúng ngay cổ con ưng, lực lượng một kiếm này mạnh tới mức cơ hồ chém đứt mất một nửa cái cổ ưng, con Ma Ưng này tuyệt đối không sống nổi...

"Lại bổ nó thêm mấy lần, tránh cho nó mượn xác hoàn hồn..."

Trong hư không, các đệ tử chân truyền hai mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút khó tin, ai có thể ngờ, con Ma Ưng hung ác điên cuồng vô địch, hầu như sắp giết hết bọn hắn kia, lại bị một kiếm của Phương Nguyên, một tên đệ tử mới của Thanh Dương tông giết chết chứ?

Đáng sợ hơn chính là, nói một kiếm, liền thật sự chính là một kiếm!

Từ lúc Phương Nguyên xuất thủ, cho đến khi giết chết con Ma Ưng kia, trước sau cùng lắm chỉ có mấy hơi thở...

Hắn... chỉ mới tu hành cùng lắm là ba năm, sao lại có bản sự bực này chứ?

Tuy nhiên chấn kinh thì chấn kinh, song bọn hắn vẫn không chủ quan, lập tức quyết định tiến lên bổ sung vài nhát.

"Phù..."

Vào lúc này, Phương Nguyên cũng không nhìn thấy ánh mắt khó có thể tin, vừa kính lại vừa sợ của những đệ tử tiên môn kia, lúc này hắn đang cắm đầu rơi xuống, áo xanh bay phần phật, tốc độ càng lúc càng nhanh, tựa như một hòn đá rơi thẳng tắp xuống...

"Hỏng rồi..."

Phương Nguyên cũng thầm kinh hãi: "Cuối cùng vẫn tính sai một chút..."

Vừa rồi vì chém giết con Ma Ưng này, hắn cùng Lục Thanh Quan, hai người hợp lực thôi diễn, bảo đảm không có nửa phần sơ xuất. Mà lúc mình xuất kiếm cũng tập trung toàn bộ tâm thần, toàn bộ quá trình hoàn toàn chính xác chưa từng xuất hiện nửa phần sơ suất, từ lúc bay lên cho đến lúc chém giết Ma Ưng, đều tính toán không sai chút nào. Nhưng không nghĩ tới, mãi cho đến một bước cuối cùng sau khi chém trúng Ma Ưng, lại vẫn tính sai một chút, hắn không ngờ mình lại bị thương nặng như vậy, phương hướng hạ xuống mặt đất, cùng khống chế đối với nhục thân, đều lệch đi rất nhiều...

Hắn vốn phải hạ xuống bên trong đại trận của đệ tử Tiểu Trúc phong thiết lập để được bọn hắn bảo vệ, nhưng không ngờ, căn bản lại không thể về tới đích, cứ như vậy ngã văng ra ngoài, một tia pháp lực cũng không đề lên nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân cắm đầu rơi xuống đất...

"Mới tạo nên một cái danh tiếng lớn như vậy, chẳng lẽ lại phải ngã chết sao?"

Phương Nguyên nở nụ cười khổ.

Rơi thẳng xuống từ khoảng cách cao như vậy, dù là bản thân hắn e là cũng không có chút may mắn gì.

Lui một bước mà nói, coi như mình có thể sống sót, thì rơi vào giữa bầy ma vật kia, chẳng phải cũng sẽ bị quần ma phân thây hay sao?

"A? Phương Nguyên sư huynh không thích hợp..."

"Trời ạ, sao hắn lại rơi xuống tự do như vậy?"

Khi Phương Nguyên cách mặt đất không đủ ba trượng, vậy mà vẫn không thấy tế ra pháp bảo phi hành, chúng đệ tử tiên môn ở chung quanh rốt cục cũng có người phát hiện ra điểm không đúng.

Lúc này mới nghĩ tới, vừa rồi Phương Nguyên xuất ra một kiếm kia đã bị trọng thương, hiện tại rõ ràng là không có một chút năng lực tự vệ.

Bọn hắn cũng lập tức kinh hãi. Chư vị chân truyền đang ở giữa không trung kia, lập tức đều không để ý tới việc bồi thêm một đao vào con Ma Ưng nữa, vội vàng bay tới chỗ Phương Nguyên đang rơi nhanh xuống, định đỡ hắn lại. Chỉ có điều, dù sao bọn hắn cũng cách quá xa, Phương Nguyên lại rơi xuống quá nhanh, căn bản không có khả năng tiếp được...
Chương 339 Nên Rời Đi (1)

"Phương Nguyên sư huynh..."

Đệ tử Tiểu Trúc phong cũng đều la lên, định liều mạng chạy tới.

Nhưng ở thời điểm này, bằng vào tu vi của bọn hắn, muốn xuyên qua giữa bầy ma vật đông như vậy, căn bản không có khả năng!

"Cô cô, lần thứ 194..."

Tại thời khắc này, sắc mặt Lạc Phi Linh cũng trở nên ngưng trọng, đột nhiên trong lòng mặc niệm một tiếng, hai cái nạng ấn mạnh xuống mặt đất một cái, trực tiếp nhảy ra ngoài đại trận. Giữa không trung, nàng đang định mặc niệm tâm chú, thôi động một loại bí pháp nào đó để đuổi tới cứu Phương Nguyên...

"Đệ tử Thú Linh tông, xông lên..."

Nhưng nàng còn chưa kịp niệm tâm chú, chợt nghe thấy một tiếng quát lên.

Xa xa, chỉ thấy đệ tử Thú Linh tông đang canh giữ ở phía ngoài cùng đồng thanh rống to, bọn hắn bởi vì chiến pháp đặc thù, vốn thích hợp chiến đấu giáp lá cà với ma vật nhất, nên đương nhiên lúc này đang đảm nhiệm canh giữ ở phía ngoài cùng, cho nên, bọn hắn cũng là những đệ tử tiên môn cách Phương Nguyên gần nhất. Lúc đầu cả đám bọn hắn đều hận Phương Nguyên muốn chết, nhưng vào lúc này, cũng không biết là ai rống to một tiếng, bọn hắn chợt phản ứng lại!

Hầu như không kịp suy nghĩ gì, tất cả mọi người lập tức giết về phía trước. Bọn hắn trực tiếp rời khỏi đại trận hộ thân, vọt vào bên trong triều cường ma vật, sau đó xông thẳng tắp về phía trước, tất cả ma vật ven đường đều bị chiến thú chi hồn trước người hất bọn họ bay ra. Vậy mà bọ họ thật sự đuổi tới nơi trước khi Phương Nguyên rơi xuống, sau đó đồng thời giơ cao hai tay!

"Rầm..."

Phương Nguyên vừa đúng lúc rơi xuống, tiếp xúc với thân thể, lại là màn linh quang mềm nhũn.

Hắn tận lực hé mắt ra, liền nhìn thấy mình rơi xuống trên lưng một con sói to lớn, vốn tưởng là ma vật, khong ngờ lại phát hiện cái lưng sói này không có mảy may khí cơ tà dị, chỉ là chiến hồn do linh quang huyễn hóa thành. Lúc này hắn mới hiểu ra là mình được đệ tử Thú Linh tông đỡ lại, sau đó lại thấy bảy tám hán tử bảo hộ hắn ở giữa, vừa rống giận vừa xông ra ngoài.

"Các sư huynh Thú Linh tông, ta đến mở đường cho các ngươi..."

Phía trước, lại xuất hiện thân ảnh đệ tử Thượng Thanh sơn giết tiến vào trong đám ma vật, tiếp ứng nhóm đệ tử Thú Linh tông này.

"Có Huyền Kiếm tông ta hộ pháp, các ngươi cứ việc an tâm trở về!"

Chung quanh có vô số ma vật lao đến nhóm đệ tử Thú Linh tông này, nhưng rất nhanh liền có mấy đạo kiếm quang bay tới, bảo vệ phải trái, hình thành từng tầng từng tầng phòng ngự, che chắn cho mấy vị đệ tử Thú Linh tông, vọt thật nhanh trở về bên trong đại trận...

"Trời ạ, sao hắn lại thụ thương nặng như vậy?"

"Mau cho hắn ăn Bách Hoa Đan..."

Trong đại trận, đệ tử Bách Hoa cốc cũng tiến lên đón, xem xét thương thế Phương Nguyên. Vừa nhìn bọn họ lập tức kinh hãi, không có nửa phần do dự liền lấy đan dược trân quý nhất của Bách Hoa cốc ra, nhanh chóng nhét vào trong miệng Phương Nguyên, sau đó giúp hắn luyện hóa...

Trong lúc mơ mơ màng màng, Phương Nguyên cảm thấy có vô số đầu ngón tay mềm nhũn sờ tới sờ lui trên người mình, dò xét thương thế. Sau đó liền có người cạy miệng của mình, nhét cho mình một viên đan dược ngọt ngọt. Dược tính loại đan dược này phát tán cũng là cực nhanh, rất nhanh đã hắn đã đã cảm nhận được thân thể ấm áp dần lên, ngay cả nhục thân bị xé rách đau đơn khắp nơi nơi cũng dần dần biến mất...

"Phương Nguyên sư huynh..."

"Các ngươi..."

Lúc đệ tử Tiểu Trúc phong chạy tới nơi, Phương Nguyên đã được đệ tử tứ đại tiên môn vây đầy xung quanh, bọn hắn biết đệ tử tứ đại tiên môn bất mãn Phương Nguyên, lúc này đều cảm thấy có chút lo lắng, muốn nhận người mang về, lại sợ đệ tử tứ đại tiên môn không chịu...

"Đưa hắn về bên trong Vân Đài nghỉ ngơi đi..."

Mấy vị nữ đệ tử Bách Hoa cốc lúc này liền đưa Phương Nguyên tới, cũng dặn dò người dẫn đầu mọi người là Tiểu Kiều sư muội: "Hắn rõ ràng đã bị ám thương, trước đây không hiện, hiện tại mới bộc phát đi ra, lại còn nuốt Phong Ma Đan, nhục thân đã bị xé rách thê thảm. Mặc dù đã uống Bách Hoa Đan của Bách Hoa cốc chúng ta, song vẫn rất khó có hiệu quả ngay lập tức, sau khi các ngươi trở về, nhớ kỹ cho hắn uống Thanh Tâm Hoàn... còn có Bảo Chi Tán!"

Tiểu Kiều sư muội chỉ cảm thấy choáng váng, ngơ ngác hỏi: "Vì sao muốn uống Bảo Chi Tán?"

Nữ đệ tử Bách Hoa cốc kia khinh thường liếc nàng một cái , nói: "Dùng thuốc khác trị thương, sẽ lưu lại sẹo!"

Tiểu Kiều sư muội lập tức hổ thẹn không thôi, cuống quít cùng với những đệ tử Tiểu Trúc phong khác đỡ Phương Nguyên đi vào bên trong Vân Đài.

"Ha ha, ai có thể ngờ tới chứ?"

Những đệ tử chân truyền đang lơ lửng trên bầu trời, thấy Phương Nguyên đã được đệ tử tứ đại tiên môn cứu, cũng đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó bọn hắn liếc nhau một cái, trên mặt cả bọn đều hiện ra nụ cười khổ: "Cái danh hiệu đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn này, vậy mà lại bị hắn đoạt mất..."

"Nếu lời đồn không sai, hẳn là hắn mới tu hành được ba năm đi?"

Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc quay đầu nhìn Mạnh Hoàn Chân, cười khổ nói: "Mới tu hành được ba năm, đã có bản lĩnh bực này, chẳng lẽ hắn là con riêng của vị trưởng lão tiên môn nào đó của các ngươi, thậm chí là con riêng tông chủ, được ngầm bồi dưỡng, nên mới có bản lĩnh bực này?"

"Hàiiii..."

Mạnh Hoàn Chân thở dài một tiếng, cười nói: "Ngay cả ta hiện tại cũng không nhịn được nghĩ như vậy!"

Mặc dù ngoài miệng cười đùa với nhau, nhưng trong lòng bọn hắn rõ ràng vẫn còn sợ hãi không thôi...

Bất kể như thế nào, con Ma Ưng kia chết thật là tốt!

Ma Ưng chết rồi, bọn hắn liền không hẳn phải chết...

Mặc dù, khiến bọn hắn có chút khó có thể tin chính là, người giết chết Ma Ưng lại là tên Phương Nguyên này...

Nhưng hồi tưởng màn xuất thủ vừa rồi của Phương Nguyên, bọn hắn cũng cảm thấy, một kiếm kia đúng là không thể bắt bẻ được...

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Sau khi cười khổ một tiếng, bọn hắn cũng không nhiều lời nữa, mà đồng thời quay người, đánh về phía con Ma Ưng đang ngấp ngoải nằm trên mặt đất kia. Vô số đạo linh quang đều toàn bộ nện lên người nó, con Ma Ưng vùng vẫy mấy lần cuối cùng, rồi dần dần bất động...

Khói bụi chung quanh rốt cục, cũng chậm rãi lắng xuống!

Sau đó bọn hắn đều khẽ thở phào, rồi bỗng nhiên cao giọng kêu lên: "Ma Khôi đã diệt, quần ma không đầu, giết!"
Chương 340 Nên Rời Đi (2)

Chúng đệ tử tiên môn ở phía dưới đã sớm vui mừng kích động không thôi, lúc này nghe vậy đều là cười to, liều mạng giết về phía trước.

Sĩ khí toàn quân vừa rồi vốn đang tụt xuống thấp, bị ma vật tràn lên đánh, lúc này lại bộc phát ra lực lượng vô tận.

Không biết có bao nhiêu người đều như liều mạng, xung phong giết tới đám ma vật...

Chúng ma vật bởi vì Ma Ưng đã chết, mất đi cỗ ý chí áp chế của ma vật cấp cao dẫn dắt, lúc đầu thế công vốn khựng lại một chút, hiện tại lại thấy đệ tử tiên môn thế lớn, lại không biết có bao nhiêu con chạy tan tác. Nguy cơ lớn nhất Bát Hoang Vân Đài phải gánh chịu, rất nhanh lại được giải trừ...

Chúng đệ tử tiên môn quan sát vùng hỗn độn ở phụ cận Bát Hoang Vân Đài, đều cảm thấy lo sợ.

Việc đã đến nước này, bọn hắn đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa hết lo lắng.

Trong lòng bọn họ chỉ mong sao tuyệt đối không nên lại xuất hiện tồn tại kinh khủng như con Ma Ưng kia...

Trời cao dường như cũng nghe được lời cầu nguyện của bọn hắn, trong ba ngày còn lại, quả nhiên dễ thở hơn rất nhiều!

Một ngày lại một ngày trôi qua, ma vật đi vẫn không ngừng xông tới, có khi thế lớn, có khi thế nhỏ, nhưng từ đầu đến cuối cung không lại xuất hiện ma vật cường hoành cấp độ như con Ma Ưng kia. Chúng đệ tử tiên môn trải qua luân phiên giao chiến, rốt cuộc cũng đẩy lui những ma vật này...

Trải qua năm ngày đại chiến, chung quanh cả tòa Bát Hoang Vân Đài, đơn giản có thể nói là máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm.

Mà Bát Hoang Vân Đài ở bên trong vô tận Hắc Ma, vẫn sừng sững bất động, linh quang không giảm...

Rốt cục, ngày thứ năm cũng đến!

Sau một đợt đánh lui một nhóm ma vật vừa xông tới, chúng đệ tử chợt nhìn thấy phương đông hừng lên một chút màu trắng, liền thở phào một hơi, có người còn suýt nữa ngồi bệt xuống đất. Ở trong Ma Tức hồ, cũng không thể nhìn thấy mặt trời mọc lên từ phương đông, nhưng thấy phương đông phương đông hừng lên một chút màu trắng, bọn hắn liền biết, bên ngoài lại nghênh đón một ngày mới, lại một đêm gian nan trôi qua...

Sau mấy ngày mòn mỏi chờ đợi, đợt thí luyện trải qua không ít gập ghềnh này, rốt cục cũng kết thúc!

Đại trận truyền tống, hẳn là sắp mở ra đi...

"Đệ tử các đại tiên môn, cứu chữa người bị thương, kiểm kê nhân số, chuẩn bị rời đi..."

Đã có chân truyền của các tiên môn hét lớn, chỉ huy các đệ tử.

Mà chống đến giờ khắc này, đệ tử các đại tiên môn cũng đều hưng phấn không thôi, dù thân thể đã rất mỏi mệt, lúc này vẫn nhao nhao đứng lên thi hành mệnh lệnh, Dù sao bọn họ cũng đã chống chịu được mấy ngày đại chiến đen tối, lúc này không có cái gì quan trọng hơn so với việc rời đi cả...

"Đệ tử Bách Hoa cốc, mau chóng thu dọn thi hài đồng môn..."

"Đệ tử Thú Linh tông, những ai còn có thể thở được một hơi, nhanh chóng xưng tên ra..."

Trong lúc nhất thời, đủ loại mệnh lệnh đều được phân phó xuống dưới.

Cũng rất nhanh liền có từng viên đan dược hồi phục được đưa tới tay bọn họ. Sau đó các đệ tử chân truyền lập tức đồng thời lưu ý đến một vấn đề.

Vẫn còn một nhóm người chưa tới!

Liên tục mấy ngày đại chiến vừa rồi, dĩ nhiên là có chết có bị thương, các đại tiên môn cũng không ngoại lệ, thậm chí ngay cả chân truyền, lực lượng đỉnh tiêm của tiên môn cũng vẫn lạc mấy người, đây đều là trong dự liệu, chết sống có số, cũng không trách được người khác. Nhưng mấu chốt là, các đại tiên môn đều phát hiện ra, nhóm đệ tử tiên môn trước bọn hắn đó phái ra ngoài truy sát đôi "Hắc Bạch Song Sát" kia, vậy mà vẫn chưa trở về...

Hiện tại thí luyện đã kết thúc, sao vẫn còn chưa thấy bóng dáng của bọn hắn chứ?

Nếu nói bọn hắn gặp phải nguy hiểm gì đó ở bên ngoài, thương vong thảm trọng, thì cũng có thể lý giải. Nhưng bất kể như thế nào, tứ đại tiên môn, không sai biệt lắm phái ra tới gần hai trăm đệ tử, trong đó có không ít thiên kiêu là đệ tử chân truyền giống như Viên Nhai hoặc là đệ tử nhập thất như Lữ Tâm Dao, thân phận đều không tầm thường, thực lực cũng có chút thâm hậu. Cho dù gặp phải nguy hiểm gì, thì tối thiểu cũng có thể trốn về được mấy người, nhưng kết quả lại là hoàn toàn không có chút tin tức nào, điều này không khỏi khiến cho mọi người vừa nghi hoặc lại vừa lo lắng...

Sinh phải thấy người, chết phải thấy xác, vậy thì còn dễ nói chuyện, không thể mơ mơ hồ hồ để bọn hắn lại nơi này không rõ ràng như vậy.

"Bất kể như thế nào, vẫn là phải hỏi vị Phương Nguyên kia một chút..."

Mấy vị chân truyền các đại tiên môn thương nghị một phen, trầm giọng đưa ra quyết định.

"Thôi được rồi, nhưng ngôn từ phải khách khí một chút, sai người đi nói cho hắn biết, tứ đại tiên môn không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, vẫn nhớ kỹ đại công hắn chém giết Ma Ưng, cũng thừa nhận thân phận đệ nhất chân truyền các tiên môn Việt quốc của hắn, chỉ hy vọng hắn có thể cung cấp cho chúng ta chút manh mối..."

"Ha ha, trong lần thí luyện này hắn biểu hiện kinh diễm như vậy, e là cho dù thật sự chứng minh hắn là người hủy Vân Đài, các trưởng lão cũng sẽ không..." Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc cười khổ, đang định sai người đi vào Bát Hoang Vân Đài, hỏi thăm Phương Nguyên một câu.

"Ai là đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn?"

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một thanh âm lạnh lẽo.

Chư vị chân truyền đồng thời lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn lại, liền thấy trên sườn núi cách đó không xa, bên trong vùng Hắc Ám ma tức nồng đậm, có một bóng người thon gầy chậm rãi đi ra. Chỉ thấy trên người hắn mặc một bộ bạch bào dơ dáy bẩn thỉu, mơ hồ có thể nhìn ra được trên áo thêu vài đóa hoa sen, đầu tóc rủ xuống, khí chất toàn thân vừa hơi âm trầm lại vừa lạnh lẽo, chính là đệ tử chân truyền trẻ tuổi nhất Bách Hoa cốc Viên Nhai, mà ở phía sau hắn còn đi theo một nữ tử, cũng có vẻ âm trầm lạnh lẽo, chính là Lữ Tâm Dao...

"Viên Nhai?"

"Tâm Dao sư muội?"

Đệ tử Bách Hoa cốc thấy được hai người bọn họ, lập tức cảm thấy kinh hãi.

Không nghĩ tới vừa mới nói đến hai người bọn hắn, đã thấy bọn hắn xuất hiện ở nơi này, lù lù trở về.

"Các ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

"Các đệ tử tiên môn khác đâu?"

Dưới sự kinh hãi, đám người liền vội vàng nghênh đón, nhanh chóng hỏi thăm.

"Ta đang hỏi các ngươi, ai là đệ nhất chân truyền ngũ đại tiên môn?"

Viên Nhai đột nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng hướng nhìn về phía bọn hắn, ánh mắt mang theo hàn khí đáng sợi khó tả.

Loại hàn khí này, khiến cho chân truyền mấy đại tiên môn đồng thời khẽ giật mình, dừng bước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom