-
Chương 456-460
Chương 456 Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn (1)
Thời gian hai năm không hề uổng phí, cuối cùng Phương Nguyên cũng thành công tiến vào động phủ này.
Bên trong động phủ còn quạnh quẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Phương Nguyên, chỉ có phương viên ba trượng, đối diện là một cái bệ đá, bên tay trái có một cái đan lô cũ nát, bên tay phải là một cái giá gỗ nhỏ dựa sát vào vách tường. Phương Nguyên cẩn thận kiểm tra cặm bẫy trong động phủ một chút, sau khi xác định bên trong không có cấm chế gì khiến cho người ta khó lòng phòng bị, lúc này mới yên tâm quan sát động phủ cẩn thận một phen.
Trên kệ bày một số chai chai lọ lọ, thế nhưng bên trong cũng không phải linh đan bảo dược gì, mà phần lớn chính là dược liệu trị thương, chữa bệnh cho phàm nhân. Mà trên bệ đá là vị tán tu kia đang ngồi xếp bằng, sớm đã chết đi, thế nhưng thời gian cũng chưa lâu, nhục thân chưa hủ hóa, vẫn có thể nhìn ra được tướng mạo của hắn: Da hồng tóc trắng, dưới cằm có một bộ râu ngắn xám trắng, trên người mặc một kiện áo lam bình thường.
Ở phía trước di hài của hắn đặt một quyển trục, Phương Nguyên lấy tới xem, đây chính là khung cảnh lúc Hứa Thanh Doanh đi vào thấy hắ. Cũng chính quyển trục này đã giúp cho Phương Nguyên hiểu ra nguyên nhân vì sao Cửu cô lại chỉ dẫn mình tìm đến quyển tâm pháp này!
Tên của quyển trục này là: Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn!
Trong lúc mấy tên đần Hỏa Vân lĩnh đang nội đấu, không ngững cãi cọ, thì Phương Nguyên vẫn ở nguyên trong động phủ quan sát nội dung quyển Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn này. Chỉ nhìn qua vài lần, hắn đã mơ hồ biết được phương pháp tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn này.
Pháp thuật này, chính là lôi pháp rất hiếm thấy trong giới tu hành,!
Thông qua pháp thuật này, không chỉ có thể giúp cho Phương Nguyên củng cố lại trụ cột Trúc Cơ, tăng cao tu vi, nắm giữ Thần Lôi chi lực cường hoành đến cực điểm, mà thậm chí tại đoạn đường cuối cùng của cảnh giới Trúc Cơ, còn có thể luyện hóa đạo cơ, kết thành Tử Lôi Kim Đan thế gian hiếm thấy!
Cửu cô nói không sai, đây đúng là một đạo truyền thừa cực kỳ cao minh!
Đương nhiên, phương pháp tu luyện cụ thể như thế nào Phương Nguyên vẫn cần phải nghiên cứu kỹ thêm. Nhưng có một điểm rất trọng yếu đó là, tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn không phải chỉ dùng tài nguyên bình thường khắp thế gian đều có thể tìm thấy là được, trừ khi là Thiên Lôi Bảo Thân thế gian hiếm thấy, bằng không mà nói nhất định phải có tài nguyên tu hành hệ Lôi mới được. Mà điều này cũng chính là nguyên nhân Phương Nguyên không giết vị thiếu môn chủ Hỏa Vân lĩnh kia!
Bên trong cái tên Thiên Ngoại Lôi Thạch có một chữ "Lôi", vậy thôi đã đủ để Phương Nguyên động tâm rồi!
Đương nhiên, Phương Nguyên cũng sẽ không thật sự dễ dàng tin tưởng nữ nhân Thanh Doanh tiên tử kia, không đề phòng chút nào.
Vị thiếu môn chủ Hỏa Vân lĩnh Hứa Thanh Doanh kia, trong lòng lúc này vẫn còn oán niệm đó. . .
Nàng còn trẻ tuổi đã có gan tiếp nhận cơ nghiệp phụ thân truyền xuống, đương nhiên cũng phải có mấy phần bản lĩnh.
Đối với nàng mà nói, chỗ dựa lớn nhất chính là mị công từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện.
Đây cũng là một loại công phu tà môn, mặc dù là một loại huyền công mị hoặc người, nhưng lại không thể thất thân (mất trinh), nếu không lực mị hoặc sẽ đại giảm. Mà tương ứng, thời gian nàng bảo trì thân thể thuần âm càng lâu, lực mị hoặc cũng sẽ càng mạnh. . .
Hứa Thanh Doanh một mực gìn giữ ranh giới cuối cùng cuối cùng kia, chưa bị chạm vào người qua. Bởi vậy tu vi của nàng có lẽ không cao, chỉ là Trúc Cơ tầng hai, thế nhưng mị công lại hết sức lợi hại. Ngay cả đám quái vật già thành tinh như Lý trưởng lão kia, kỳ thật cũng âm thầm bị nàng ảnh hưởng rất nhiều. Sau khi phụ thân nàng chết, kỳ thật Lý trưởng lão đã có khá nhiều cơ hội giết nàng, thế nhưng khi cơ hội đến lại luôn thay đổi chủ ý.
Đối với Lý trưởng lão mà nói, hắn luôn luôn cảm thấy thời cơ chưa tới, nhưng trên thực tế, đây chính là do ảnh hưởng bởi lực mị hoặc âm thầm của nàng.
Mà lúc này, Hứa Thanh Doanh cũng thi triển sơ qua đối với Phương Nguyên, nhưng không nghĩ tới vậy mà Phương Nguyên hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Thậm chí ngay cả một chút động lòng đối phương cũng không có, điều này khiến cho nàng sinh ra một loại cảm giác thất bại từ tận đáy lòng. . .
"Vút!"
Trong khi Hứa Thanh Doanh còn đang thầm do dự, không biết có nên thử thi triển mị công một lần một nữa hay không thì bỗng nhiên Phương Nguyên giơ tay lên, khẽ điểm một chỉ vào mi tâm của nàng. Một đạo pháp lực từ đầu ngón tay lóe lên rồi lập tứ biến mất, chui vào trong mi tâm của nàng.
Theo đạo pháp lực kia nhập thể, Hứa Thanh Doanh chỉ cảm thấy toàn thân nóng dần lên, có cảm giác như được nước ấm tràn qua vậy.
Cảm giác này khiến nàng hết sức thoải mái, toàn thân tê dại, vậy mà trở nên hơi thất thần, theo bản năng rên rỉ lên một tiếng.
Thế nhưng rất nhanh nàng liền phản ứng lại, ánh mắt tỏ ra hoảng sợ nhìn Phương Nguyên: "Tiền bối đây là?"
"Để chúng ta tín nhiệm lẫn nhau nhiều hơn một chút!"
Phương Nguyên thấp giọng nói: "Vừa rồi ta đã đánh một đạo pháp lực vào trong cơ thể của ngươi, nếu như sau này ngươi có dị tâm gì, nó sẽ có thể tùy ý lấy mạng của ngươi. Ngoại trừ ta ra, cho dù là ai cũng không thể thu hồi lại đạo pháp lực này. Thế nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ cần ngươi dựa vào ước định của chúng ta mà làm việc, đạo pháp lực này không những sẽ không hại ngươi, mà ở một mức độ nào đó còn giúp ngươi tăng lên tu vi!"
Trong ánh mắt của Thanh Doanh tiên tử lập tức lộ ra cảm xúc hết sức phức tạp.
Dĩ nhiên nàng cũng cảm nhận được đạo pháp lực vô cùng quỷ dị lưu tại trong cơ thể mình kia, nó đường đường chính chính, hùng hồn tinh thuần, tuyệt không phải tà pháp, quả thực có thể giúp mình khống chế pháp lực tốt hơn, tăng cao tu vi. Chính vì nguyên nhân này nên vừa rồi trong thoáng chốc khi pháp lực nhập thân, nàng thậm chí còn rên rỉ lên một tiếng. Đạt được một sợi pháp lực như vậy, đơn giản là so với ăn một viên linh đan còn dễ chịu hơn!
Ngay cả thương thế trước đó bị Lý trưởng lão đánh, lúc này vô hình chung cũng đã khá hơn nhiều.
Chương 457 Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn (2)
Thế nhưng một sợi pháp lực dạng này dù sao vẫn là của ngoại nhân, vượt xa khỏi trình độ chính mình có thể luyện hóa. Lưu tại trong cơ thể mình cũng là một loại áp chế đối với bản thân, trừ khi mình thật sự nắm chắc có thể luyện hóa hoặc bức ra đạo pháp lực này, nếu không phải thật sự cẩn thận mà làm việc!
"Đi thôi, xử lý tốt sự tình trong môn phái của các ngươi đi!"
Phương Nguyên bình tĩnh dặn dò một câu, còn bản thân hắn vẫn đang chăm chú nghiên cứu quyển tâm pháp kia.
"Vâng. . ."
Tử Doanh tiên tử thở ra một hơi thật dài, từ từ đứng dậy hành lễ, sau đó thối lui ra khỏi động phủ.
Ra đến bên ngoài động phủ, trước tiên nàng hướng về phía Quan Ngạo thi lễ một cái, gật đầu ra hiệu, biểu thị mình đang phụng mệnh Phương Nguyên đi ra làm việc, sau đó mới đi tới trước người Lý trưởng lão, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn. Lý trưởng lão chỉ cảm thấy run rẩy đến tận tâm can, hắn biết rằng Thanh Doanh tiên tử đã thuyết phục được vị Trận sư trẻ tuổi bên trong động phủ kia, trong lòng kêu khổ không ngừng, ai bảo mình không có dị bảo làm cho vị kia động tâm chứ?
"Thanh Doanh chất nữ, ngươi. . . ngươi đừng giết ta, ta đối với Hỏa Vân lĩnh các ngươi không có công lao cũng có khổ lao a. . ."
Trong lúc cấp thiết, hắn chỉ có thể đau khổ cầu khẩn.
Thanh Doanh tiên tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta sẽ không giết ngươi, nhưng đạo huyết khế này ngươi tự ký kết đi!"
"Ký. . . ký huyết khế?"
Lý trưởng lão nhất thời ngẩn ra, tỏ ra do dự không cam lòng.
Loại huyết khế này chính là thứ đồ chơi khi dễ người nhất trong giới tu hành, một khi ký xuống thì cái mạng của mình sau này có thể bị người ta tùy thời lấy đi bất cứ lúc nào, suốt đời bị người điều khiển. Trước kia hắn chính là trưởng lão Hỏa Vân lĩnh, được tông chủ tiền nhiệm khách khách khí khí mời tới, hàng năm đều dâng lên lượng lớn linh tinh cung phụng, nhưng lúc này đây chẳng lẽ lại đành phải trở thành nô lệ của Hỏa Vân lĩnh hay sao?
"Nếu trước đó ngươi không nổi lên dị tâm, ta vẫn sẽ phụng ngươi như trưởng lão Hỏa Vân lĩnh suốt đời, xem ngươi như trưởng bối. Thế nhưng ngươi lại thừa lúc phụ thân ta chết đi muốn đoạt cơ nghiệp Hỏa Vân lĩnh của ta, nên hiện tại cho dù ta giết ngươi cũng sẽ không có ai nói gì, huống chi là huyết khế?"
Thanh Doanh tiên tử trực tiếp nói rõ ràng, đưa huyết khế tới trước mặt Lý trưởng lão.
Trong lòng nàng chưa chắc đã không có ý định muốn giết Lý trưởng lão, thế nhưng cao thủ Trúc Cơ khó tìm, vị trong động phủ kia nàng lại không dám quá mức trông cậy vào, giữ lại vị Lý trưởng lão nắm rõ sự vụ Hỏa Vân lĩnh như lòng bàn tay này, đối với nàng mà nói có chỗ tốt cực lớn.. .
"Được rồi. . . Được rồi. . . Ta ký!"
Lý trưởng lão nổi lên suy nghĩ hung ác mấy lần, song cuối cùng vẫn không dám phản kháng, nghiến răng một cái, chủ động giao ra một giọt tinh huyết bản mệnh.
Tinh huyết rơi lên trên huyết khế khiến huyết khế phát ra một vòng linh quang lấp lóe, phong ấn lại.
Thanh Doanh tiên tử thu hồi huyết khế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Kể từ hôm nay, vị Lý trưởng lão này rốt cục mới được xem là trung thành tuyệt đối đối với Hỏa Vân lĩnh, đối với nàng!
Nhìn qua Lý trưởng lão, sắc mặt của nàng cũng thoáng tốt hơn một chút, thấp giọng nói: "Lý thúc. . ."
Lý trưởng lão khoát tay áo, dường như có chút mệt mỏi, nhưng chỉ hơi dừng lại một chút liền ngẩng đầu lên, chỉ vào mấy tên đệ tử Hỏa Vân lĩnh nói: "Lý Vũ, Triệu Chân, Nông Tứ Nhi. . . Mấy người này ngươi cũng giết hết đi, bọn hắn đều đã từng âm thầm nhận qua chỗ tốt của Cự Giao môn, thông qua ta để làm việc cho đối phương. Mặt khác, sau khi trở về cũng phải diệt trừ đường chủ Thanh Phong đường!"
"Ngay cả đường chủ Thanh Phong đường cũng. . ."
Thanh Doanh tiên tử lấy làm kinh hãi, cảm thấy hết sức ngoài ý muốn.
Mà lúc này, mấy tên đệ tử vừa bị Lý trưởng lão điểm tên đều tỏ ra hết sức kinh ngạc, có người vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, cũng có người thấy không ổn định lao ra đào tẩu, thế nhưng vừa xông ra được mấy trượng mới chợt nhớ tới nơi này đã bị đại trận vây khốn.
Mà Thanh Doanh tiên tử thì càng không muốn nói gì, đầu ngón tay bắn ra, chiếc vòng bạc trên cổ tay liền hóa thành một con ngân xà nho nhỏ bay ra ngoài. Nàng dù gì cũng có tu vi Trúc Cơ, cộng thêm một đạo Huyền Hoàng khí Phương Nguyên đánh vào người nàng, thương thế cũng khôi phục không ít, nên con ngân xà nhỏ dưới sự điều khiển của nàng bay đi cực nhanh, trong giây lát đã quấn qua một vòng khắp lượt mấy tên đệ tử kia, sau đó bay trở về cổ tay nàng.
"Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch"
Mấy tên đệ tử kia lặng lẽ ngã xuống, không phát ra nửa điểm thanh âm.
Quan Ngạo ở bên cạnh thấy vậy nhếch miệng: "Dựa vào pháp khí giết người được coi là bản lĩnh gì chứ. . ."
Thanh Doanh tiên tử cạn lời, cũng không dám phản bác.
Nàng nhanh chóng lệnh cho mấy tên đệ tử còn lại đỡ Lý trưởng lão dậy, quét dọn sạch sẽ mặt đất xung quanh, sau đó tỏ ra hết sức cung kính hướng về phía Phương Nguyên đang ở bên trong động phủ nói ra: "Tiền bối, chuyện nội bộ Hỏa Vân lĩnh đều đã xử lý sạch sẽ, mời tiền bối di giá!"
Phương Nguyên ở trong động phủ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng lên bước ra.
Nội dung trong quyển trục kia hắn đều đã ghi tạc trong đầu.
Mà hắn lại đặt quyển trục này lại trước mặt ở di hài, thấp giọng nói: "Tiền bối, ta được một vị cao nhân chỉ điểm, đến đây học truyền thừa của ngài, mặc dù ta không phải truyền nhân đích thân ngài chọn trúng, cũng không phải người được ông trời lựa chọn, nhưng ta nhận được truyền thừa của ngài cũng đã coi như là truyền nhân của ngài, chí ít cũng nợ ngài một phần nhân quả. Nếu ngài có nguyện vọng gì, ta sẽ hết sức hoàn thành giúp ngài!"
Nói rồi hắn đứng thẳng người dậy, định nhìn xem chung quanh có còn chữ viết hay tờ giấy gì ghi lại thân phận vị tán tu này không.
Nhưng không nghĩ tới chính là, theo hắn nói ra lời này, nắm tay của cánh tay phải héo rũ trên thi hài vị tán tu già kia đột nhiên từ từ mở ra, bên trong bàn tay vậy mà lộ ra một cái hộp nhỏ màu tím, hiện đầy phù văn.
"Đây là. . ."
Phương Nguyên nao nao, sau đó liền lưu ý thấy đầu ngón tay của bàn tay này đang chỉ ra ngoài động phủ.
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: "Tiền bối muốn ta mang cái hộp này rời đi sao?"
Chương 458 Không nên gây chuyện (1)
Phương Nguyên cũng không biết, hộp nhỏ này xuất hiện là do di hài của tán tu này đã tọa hóa quá lâu, cơ bắp đã mục rã hết, nên mới xảy ra chuyện trùng hợp như vậy, hay là vị tán tu này ở trên trời linh thiêng, đem cái hộp này giao cho mình trước khi mình rời đi
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn đánh giá hộp nhỏ mà mình đang cầm trong tay, hắn phát hiện cái hộp này chỉ lớn hơn hạt quả đào một chút, chạm tay vào thì rất mát lạnh, nhưng nó được đóng lại rất chặt chẽ, không có cách nào mở ra cả.
Sau khi nhìn thấy trên vỏ hộp có phù văn, hắn liền truyền một ít pháp lực vào
Ngay sau đó hắn thấy được có ba phù văn chậm rãi phát sáng trên bốn phía của hộp nhỏ, nhưng mà nó vẫn không mở ra được
Hắn nhìn kỹ lại, thì ra có tổng cộng là tám cái phù văn, lúc nãy mới chỉ sáng lên được ba cái mà thôi
“Không lẽ phải làm cho tám cái phù văn này sáng lên thì mới mở ra được ư?”
Phương Nguyên nhíu mày lại, lấy tu vi của mình bây giờ thì không thể nào làm được việc này
Nhưng hắn vẫn cất cái hộp đó đi rồi hướng về phía bộ di hài cúi đầu, thấp giọng nói: “Tiền bối cứ yên tâm, nếu như trong hộp nhỏ này có nguyện vọng nào đó của ngài. Vãn bối nhất định sẽ cố hết sức giúp ngài hoàn thành để hoàn trả lại mối nhân quả của ngày hôm nay.”
Bên ngoài động phủ, có gió nhẹ thổi tới, hàng râu bạc trắng của lão tu sĩ khe khẽ rung động, tựa như đã gật đầu đồng ý
”Tại hạ xin cáo từ.”
Phương Nguyên thở dài, sau đó quay người đi ra khỏi động phủ rồi đóng của động lại.
Hai tay hắn rung động, kết nhiều loại pháp ấn, những tàn trận bảo vệ động phủ lúc trước bị hắn phá giải cũng đều bay lên, từng đạo ánh sáng lóng lánh chiếu rọi lẫn nhau giống như dây leo đan xen cùng một chỗ vậy, rồi sau đó đại trận lấp lánh hào quang, tầng một của đại trận đã khôi phục lại tình trạng như lúc ban đầu.
”Hắn...Không ngờ hắn lại có thể tu bổ được đại trận này”
Hứa Thanh Doanh cùa Lý trưởng lão liếc nhìn nhau, trong lòng hai người ngạc nhiên đến nỗi khó có thể nói nên lời
”Có thể phá trận, bây giờ còn biết bày trận nữa, tài nghệ về trận pháp của thanh niên này làm sao mà cao siêu như thế được?”
Dưới ánh mắt kinh sợ và khó hiểu của hai người họ, Phương Nguyên liên tục bày bố ba đạo đại trận, khôi phục trạng thái ban đầu cho động phủ rồi sau đó mới mang bọn họ đi ra ngoài. Sau đó hắn thu thập vài thứ ở bên trong động phủ của mình rồi hướng về phía Hứa Thanh Doanh nói: “Lần này đến đây cùng với ngươi, ta sẽ không lấy không thứ gì của Hỏa Vân lĩnh đâu, ta sẽ giúp Hỏa Vân lĩnh các ngươi làm một ít việc trong phạm vi năng lực của mình. Nhưng trước đó, có ba việc mà các ngươi phải làm cho tốt vào.”
Thấy thanh niên cao thâm khó lường này chủ động muốn ra tay giúp đỡ, Hứa Thanh Doanh vô cùng vui mừng, vội nói: “Mong tiền bối nói rõ.”
”Thứ nhất là đừng có nhắc đến ta trước mặt những người khác.”
”Thứ hai là sau khi chúng ta trở về, ngươi phải giao cho ta khỏa Thiên Ngoại Lôi Thạch kia ngay.”
Phương Nguyên nói ra từng việc một, đến điều cuối cùng lại nói: ”Tại chỗ nào có Linh mạch hành hỏa nồng đậm nhất của các ngươi thì tạo cho ta một tòa động phủ.”
Hứa Thanh Doanh đã đáp ứng hai việc đầu tiên rồi, nhưng nghe đến việc thứ ba thì nàng hơi ngạc nhiên: ”Tiền bối muốn ở lại, tất nhiên vãn bối sẽ đem động phủ mà các đời môn chủ của Hỏa Vân lĩnh từng cư trú dành cho ngài, nhưng còn việc tạo động phủ mới là do nguyên nhân gì vậy?”
Phương Nguyên nhìn Quan Ngạo một chút rồi nhàn nhạt nói: ”Việc này ta tự có chủ ý riêng.”
Hứa Thanh Doanh cũng không dám hỏi nhiều, liền đồng ý ngay rồi ở phía trước dẫn đường, cùng Phương Nguyên di chuyển về phía Hỏa Vân lĩnh.
Sơn môn của Hỏa Vân lĩnh nằm ở một ngọn núi cách Ngọc La sơn về phía đông hơn một nghìn dặm.
Cũng đều là dựa vào lưng núi rồi dựng lên mấy tòa cung điện.
Đệ tử trong môn phái chỉ có mấy trăm người, hơn nữa thực lực lại cao thấp không đều nhau, số lượng nhiều nhất chính là Ngoại môn đệ tử có thực lực rất nông cạn, chiếm hơn một nửa nhân số. Trưởng lão cảnh giới Trúc Cơ cũng không nhiều, thực lực tổng thể của môn phái cũng không mạnh, so sánh với những môn phái khác, ngay cả Thanh Dương tông, thì đối với họ cũng giống như người khổng lồ vậy.
Chẳng qua Hỏa Vân lĩnh này có truyền thừa vô cùng nông cạn, càng giống là những bang phái trong chốn phàm trần hơn, không giống như các môn phái tu tiên khác.
Nếu như Hỏa Vân lĩnh có điều gì khiến người khác phải ghé mắt, thì đó chính là họ có một địa mạch hỏa hệ.
Địa mạch này dù sao cũng là tư nguyên để những người tu luyện hỏa hệ có thể Trúc Cơ, cái này rất quý giá, ngay cả trong mắt những người tu hành. Lại nói, tài sản quý giá nhất của Hỏa Vân lĩnh chắc cũng là địa mạch này mà thôi. Nó cũng chính là nguyên nhân khiến cho Hỏa Vân lĩnh bị người khác dòm ngó.
Trên đường đi, không cần Phương Nguyên hỏi, Hỏa Vân lĩnh thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh cũng đã đem mọi nguy cơ mà môn phái mình gặp phải nói ra, Phương Nguyên cũng tỏ ý là mình đã hiểu rõ rồi chứ cũng chưa nói thêm điều gì khác, hơn nữa vị thiếu môn chủ này cũng rất biết điều, chỉ nói sơ qua một chút rồi vô cùng cung kính dẫn hắn tiến vào sơn môn của Hỏa Vân lĩnh.
Khi đến trước sơn môn, Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Hỏa Vân lĩnh trơ trọi nằm trên một tòa núi nhỏ, bộn phía vô cùng trống trải, không có chỗ nào hiểm trở để dựa vào, đúng là một nơi dễ tấn công khó phòng thủ. Địa thế cũng không có, chỉ có thể dựa vào đại trận hộ sơn để bảo vệ lấy toàn môn phái.
Có lẽ Hỏa Vân lĩnh cũng không còn cách nào khác, nếu như không có địa mạch ở đây, chắc có lẽ bọn họ cũng không chọn nơi quỷ quái này mà xây dựng môn phái.
”Đại trận hộ sơn của các ngươi được bố trí từ khi nào vậy?”
Phương Nguyên đứng dưới chân núi, hắn không vội vàng đi lên mà đánh giá một lúc rồi nhíu mày hỏi.
Thiếu môn chủ Húa Thanh Doanh hơi ngớ, hiển nhiên những chuyện xa xôi như vậy nàng cũng không biết, bèn nhìn qua Lý trưởng lão đang đứng ở một bên.
Chương 459 Không nên gây chuyện (2)
Lý trưởng lão vội nói:
”Phương đạo hữu, đại trận hộ sơn của Hỏa Vân lĩnh chúng ta đã tồn tại được ba trăm năm, do tổ phụ của thiếu môn chủ mời một đại sư chuyên về trận pháp bố trí nên. Trong ba trăm năm này chúng ta đều dựa vào nó để chống chọi với kẻ địch, mỗi mười năm một lần đều sẽ mời một ít Trận sư đến để tu sửa lại. Khốn nỗi không mời được Trận sư nào có thực lực cao cường để bố trận thêm lần nữa, thành ra cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì được đại trận mà thôi.
Nếu như đúng theo quy chuẩn, thì đại trận hộ sơn chính là thứ quan trọng nhất. ít nhất trong vòng mười năm cũng phải thay đổi trận vị bát phương, sau trăm năm thì phải bố trí đại trận mới, các ngươi không chịu thay đổi mà cứ sử dụng như vậy, không lẽ không sợ phương vị của trận pháp bị kẻ địch thăm dò được hay sao?”
Phương Nguyên hơi nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
Lý trưởng lão nghe thấy vậy, bèn nhìn sang phía Hứa Thanh Doanh, khuôn mặt tỏ ra rất khó xử, nói:
”Việc này....Đại trận sư...”
Phương Nguyên bèn gật đầu, hắn đã hiểu được nguyên nhân, tỏ ý Lý trưởng lão không cần phải nói nữa.
Mười năm một lần mời Trận sư phổ thông tới để tu sửa đại trận, giá cả như vậy thì Hỏa Vân lĩnh còn có thể chi trả được. Nhưng nếu như mời Đại trận sư đến để bố trận lại, giá cả e rằng sẽ rất cao, các Đại trận sư tài giỏi đều có mặt mũi rất lớn, không trả ra đại giá thì chắc chắn không mời được bọn họ tới.
Nhìn lại toàn bộ đại trận trên núi này, trong lòng hắn lại có một chút ý nghĩ.
Trong thời gian hai năm này, trình độ về trận pháp của hắn cũng tăng lên không ít, đang lúc ngứa tay nên cũng có ý muốn thử xem bản lĩnh bố trận của mình đến đâu. Việc này đối với hắn mà nói, cũng là một quá trình để rèn luyện tay nghề, đại trận bố xuống càng nhiều thì lực chưởng khống đối với trận pháp càng lớn.
Tuy nhiên hắn mặc dù có ý muốn bố trí lại trận pháp hộ sơn cho Hỏa Vân lĩnh để luyện tay nghề, nhưng nếu chính mình chủ động nói ra sẽ làm mất đi giá trị của bản thân, lại khiến người khác nghi ngờ nữa, cho nên hắn cũng chỉ là cười nhẹ rồi nói:
”Vậy đi lên thôi.”
Thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh cùng Lý trưởng lão thấy như vậy thì cả hai người đều nhìn nhau.
Phía trước thì dẫn theo Phương Nguyên đi lên, nhưng trong tối lại dùng thần thức liên hệ với nhau, cũng không biết là đang nói chuyện gì.
Phương Nguyên cũng đoán ra được mục đích của hai người bọn họ, hắn cứ tỏ ra như không biết gì, một đường theo họ đi lên núi, đi đến trong điện, ba người cùng ngồi xuống uống trà.
Đến lúc uống trà xong mới thấy thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh dùng hết dũng khí, nhẹ nhàng hướng Phương Nguyên hành lễ rồi ngập ngừng nói:
”Tiền bối, Thanh Doanh có yêu cầu này hơi quá thất lễ, kính mong tiền bối giúp đỡ. Hỏa Vân lĩnh chúng ta hiện nay bốn phía bị kẻ địch rình mò, đại trận hộ sơn đúng là nên đến lúc tu sửa, thậm chí cần bố trí lại mới đúng, khổ nỗi Trận sư quá khó tìm, Trận sư có bản lĩnh lại càng khó cho nên mới dây dưa đến hiện nay chưa thực hiện được. May mà gặp được tiền bối ở đây, đây là phúc phận của chúng ta, không biết tiền bối có thể hay không...”
Nghe thấy lời nàng nói ra, Phương Nguyên cười thầm một tiếng, hắn biết mục đích của mình đã đạt tới rồi.
Trước hắn cũng có ý định dùng đại trận hộ sơn của Hỏa Vân lĩnh để luyện tay nghề, nhưng nếu chính mình mở miệng yêu cầu, thì sẽ khiến người khác nghi ngờ mình có dụng tâm gì đó, không khéo lại khiến cả Hỏa Vân lĩnh đố kỵ. Mặc dù mình đã khống chế được thiếu môn chủ của họ, không sợ nàng không đáp ứng yêu cầu, nhưng như thế cũng coi như là không có việc gì lại gây chuyện, cho nên hắn mới cố ý giả vờ không biết, chờ đợi nàng nói ra việc này.
Hắn cũng tin là, thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh cùng Lý trưởng lão cũng là người thông minh, bọn họ cũng sẽ hiểu được
Nếu như muốn tìm người bố trí đại trận hộ sơn, thứ nhất là phải tìm được Đại trận sư có thực lực, hoặc thứ hai là tìm được Trận sư có thể tin tưởng được, để tránh cho việc đại trận hộ sơn quá giản đơn, dễ dàng bị kẻ địch phá vỡ hoặc là Trận sư có ý đồ bất chính, trong lúc bố trận lại lưu lại huyền cơ nào đó thì không ổn.
Chẳng qua hai điểm đó, Phương Nguyên lại rất phù hợp.
Nếu nói về trình độ bày bố trận pháp, Lý trưởng lão cùng thiếu môn chủ đều đã nhìn thấy quá trình hắn phá giải tử trận mà Thái Hoa chân nhân lưu lại trên Ngọc La sơn, tử trận đó mà hắn còn phá giải được thì có thể thấy tạo nghệ về trận pháp không tồi chút nào. Mặc dù Phương Nguyên nhìn qua còn rất trẻ, không có vẻ gì là giống Đại trận sư cả, nhưng biết đâu người ta lại có sư phụ chỉ dạy, có câu "danh sư xuất cao đồ" mà. Bố trí lại loại đại trận hộ sơn đơn giản như Hỏa Vân lĩnh này chỉ là một chuyện không đáng kể thôi.
Còn nếu nói chuyện tin tưởng hay không tin tưởng.
Tất nhiên Hỏa Vân lĩnh sẽ không tin Phương Nguyên.
Nhưng không tin thì có thể làm được gì, ngay cả thiếu môn chủ cũng bị người ta khống chế, người ta muốn cái gì, không cần nói cũng có thể cướp đi được.
Cũng vì nghĩ như vậy, cho nên hai người Lý trưởng lão và thiếu môn chủ mới bàn bạc với nhau, mời Phương Nguyên ra tay giúp đỡ.
”Trận sư cũng có quy củ của Trận sư, ta sẽ không tùy tiện ra tay giúp các ngươi.”
Phương Nguyên không đồng ý ngay, mà trầm ngâm nói.
Lý trưởng lão cũng thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh nghe thấy, cả hai đều ngẩn ngơ rồi lộ vẻ khó xử.
Trận sư luôn cho mình là rất cao, phí tổn để mời họ ra tay lại lớn, chuyện đó ai nấy đều biết.
Nhưng với tình hình của Hỏa Vân lĩnh hiện nay, có một khỏa Thiên Ngoại Lôi Thạch đã giao cho Phương Nguyên rồi, còn đáp ứng sẽ cho hắn một ngàn Linh tinh. Đó là cái giá lớn nhất mà Hỏa Vân lĩnh đã có thể đưa ra, còn nếu muốn trả thêm thù lao đề Phương Nguyên bố trí lại đại trận hộ sơn thì Hỏa Vân lĩnh nho nhỏ này cho dù có vét hết cả gia tài cũng không thể đưa ra thứ gì nữa, không lẽ cả địa mạch cũng phải giao ra sao?
”Thôi như vậy đi...”
Lúc này Phương Nguyên lại khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:
”Các ngươi đem cho ta khỏa Thiên Ngoại Lôi Thạch kia, cùng với một ngàn Tinh linh, tuy nói là vì để đổi lấy tính mạng mới đồng ý. Nhưng ta cũng không muốn vô duyên vô cớ nhận lấy chỗ tốt từ các ngươi. Lần này ta sẽ ra tay giúp cái ngươi bố trí lại cái đại trận kia, coi như là dùng đến để trả công đi.”
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:
”Ta còn ở Hỏa Vân lĩnh này thêm một thời gian nữa, thay vì hai bên đều tính toán lẫn nhau, tốn công tốn sức lại lãng phí thời gian thì không bằng ta nói thẳng trước, ta không phải là một người thích chiếm tiện nghi của người khác, cho dù là lấy của các ngươi một ít đồ vật, cũng sẽ có thứ gì đó để đổi lại. Mà các ngươi, tốt nhất cũng đừng làm chuyện gì ngu ngốc đấy.”
Chương 460 Thiên Ngoại Lôi Thạch (1)
Phương Nguyên muốn động phủ có Linh mạch hỏa hệ, hơn nữa phải đặt ở nơi có Địa mạch tốt nhất, yêu cầu vô cùng cẩn thận. Việc này cần phải mất mấy ngày mới có thể hoàn thành được. Cho nên đêm đó, Phương Nguyên cùng với Quan Ngạo ở tại động phủ từng thuộc về môn chủ đời trước của Hỏa Vân lĩnh.
Đến buổi tối thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh đích thân đến gặp hắn, trong tay nàng nâng lên một cái tráp màu hồng đậm rồi cung kính đặt tại trước mặt của Phương Nguyên.
Phương Nguyên Bảo nàng mở ra cái tráp cùng trữ vật đại, sau khi mở ra liền thấy ở trong cái tráp chứa một chứa một khối tảng đá nhỏ bằng nắm tay màu đen sẫm, bề mặt của nó dính đầy rỉ sắt ,mới đầu nhìn vào nó giống như là một khối tảng đá phổ thông không có chút nào đặc biệt cả.
Phương Nguyên quan sát hơn nửa buổi, thần niệm của hắn hóa thành một thanh đao nhỏ hướng về phía tảng đá kia chém tới.
"Bang"
Khi thanh đao nhỏ còn chưa chạm đến được tảng đá thì thấy trên tảng đá bắn ra một chuỗi thiểm điện màu lam nhạt làm nó văng ra cách mấy trượng rồi cắm vào vách đá ở phía trên động phủ.
"Đây là khối Thiên Ngoại Lôi Thạch phải không?"
Phương Nguyên về mặt rất nghiêm trọng nhìn từ trên xuống dưới rồi ngấm ngầm gật đầu nói: "Quả nhiên ở phía trong nó chứa Thần lôi chi lực."
Thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh Hứa Thanh Doanh thấp giọng nói: "Bên trong khối Lôi thạch này ẩn chứa Lôi thần chi lực vô cùng khủng bố, phụ thân của ta khi vừa có được nó cũng từng đã có ý nghĩ muốn dẫn ra lực lượng ở phía trong, nhưng lại không cẩn thận, một chút nữa thì bị thiểm điện do nó phát ra đánh cho thần hồn câu diệt."
"Ngươi nói sao?"
Phương Nguyên nghe vậy lại càng cảm thấy có hứng thú.
Có thể khiến cho Trúc Cơ kỳ tu sĩ bị tổn thương đến nỗi chỉ một chút nữa là thần hồn câu diệt, chứng tỏ Thiên Ngoại Lôi Thạch này có lực lượng còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn.
Hứa Thanh DOanh từ đầu đến cuối đều nhìn trộm vào Phương Nguyên, thấy khuôn mặt của hắn không có một chút kích động nào thì nàng khe khẽ thở dài.
"Ban đầu phụ thân cũng muốn dùng Lôi thần chi lực này để giúp ta thực hiện thiên đạo Trúc cơ, nhưng sau đó lại phát hiện ra việc này là si tâm vọng tưởng, bởi vì không thể khống chế được lực lượng của nó. Lôi thần chi lực này nếu sử dụng trên thân thể con người thì không khác gì đi tìm cái chết. Cho nên phụ thân ta cảm thấy chỉ có thể sử dụng khối Lôi thạch này đề luyện thành pháp bảo mà thôi, nhưng lại cũng rất khó để thực hiện, cho nên việc này cứ bị trì hoãn. Mãi đến tận hôm nay thì khối Lôi thạch này vẫn bị giấu ở trong núi."
Nàng nói đến đây thì có chút buồn bã: "Tiền bối có tấm lòng nhân hậu, đồng ý giúp Hỏa Vân lĩnh chúng ta bố trí lại đại trận hộ sơn, cho nên Thanh Doanh cũng xin được nói thật lòng. Tảng đá này có lẽ còn có nơi nào thần dị mà chúng ta chưa biết. Nhưng nếu đặt ở trong Hỏa Vân Lĩnh thì nó cuối cùng vẫn chỉ là một tảng đá bình thường mà thôi. Nếu như có thể dùng nó để giúp Hỏa Vân lĩnh chúng ta ổn định được thế cuộc hiện nay thì nó đã vô cùng có giá trị rồi."
Phương Nguyên nghe vậy, hắn hơi ngạc nhiên nhìn vào Hứa Thanh Doanh, có lẽ hắn cũng không nghĩ tới rằng nàng lại có thể rõ ràng việc này.
Sau đó hắn gật đầu rồi nói: "Ngươi có thể yên tâm, ta sẽ giúp ngươi bố trí lại đại trận hộ sơn, nhất định sẽ không khiến cho Hỏa Vân lĩnh của các ngươi phải chịu thiệt thòi."
"Tạ ơn tiền bối, ta thật không biết phải cảm ơn ngài như thế nào nữa."
Hứa Thanh Doanh hình như có chút cảm động, nàng nhẹ nhẹ bước lên phía trước một bước, ánh mắt ôn nhu nhìn vào Phương Nguyên.
Phương Nguyên Thở dài một hơi, vươn tay chỉ hướng cửa ra vào.
Hứa Thanh Doanh sắc mặt ửng đỏ, hỏi: "Ngài muốn đóng cửa lại sao?."
Phương Nguyên lại nói: "Ta muốn ngươi đi ra ngoài!"
Hứa Thanh Doanh sắc mặt hơi biến, trở nên vô cùng lúng túng rồi sau đó bỗng che lấy mặt chạy ra ngoài.
Trong lòng còn đang thầm nghĩ: "Thanh niên Trận sư này không lẽ không bị mị công ảnh hưởng hay sao?."
Đợi sau khi Hứa Thanh Doanh ly khai, Phương Nguyên mới tử tế quan sát khối Thiên Ngoại Lôi Thạch đó thêm một lần nữa
Hắn phát hiện ra chỉ cần đứng gần quan sát thôi cũng đã có thể cảm thấy được một cỗ lôi điện cuồng bạo rất lớn ẩn chứa trong khỏa Lôi thạch này. Thật không thể nào hiểu nổi, tảng đá này được hình thành như thế nào nữa, chẳng qua có một điểm có thể xác định rõ ràng, đó là khỏa Lôi thạch này có tác dụng rất lớn đối với hắn.
"Bản thân ta vốn là đã nửa bước Thiên đạo, nhưng căn cơ bị tàn khuyết. Nếu như có thể dẫn dắt Lôi thần chi lực này nhập vào cơ thể mình thì..."
Hắn ngấm ngầm suy nghĩ, rồi sau đó chậm rãi đưa cánh tay chạm vào nó.
"Ba ba ba."
Năm ngón tay của hắn cảm thấy tê rần khi vừa tiếp xúc đến khối Thiên Ngoại Lôi Thạch. Có những tia hồ quang điện có thể nhìn thấy bằng mắt thường quanh quẩn trên đầu năm ngón tay của hắn. Phương Nguyên nhíu mày rồi sau đó rút tay về.
"Xem ra muốn tiếp dẫn lôi điện nhập thể cũng không phải là một chuyện đơn giản gì. Lực lượng này quá cuồng bạo, cho dù lấy tu vi thiên đạo Trúc Cơ của ta, trong Đạo cơ đã có Lôi điện chi ý nhưng vẫn không thể khống chế được nó. Ta chỉ so với lão môn chủ của Hỏa Vân lĩnh mạnh hơn một chút mà thôi."
"Lão môn chủ đó khi dẫn dắt nó nhập thể thì suýt chút nữa đã bị đánh chết. Còn ta thì..."
"Bị đánh gần chết ư?". Phương Nguyên lộ rõ vẻ trầm ngâm
Hắn không khỏi thở phào một hơi
"Nhưng nếu như không thể dẫn dắt cho lôi điện nhập thể thì việc tu hành của ta sẽ bị gián đoạn mất."
Trong đầu nghĩ tới những thứ này, Phương Nguyên dần dần suy tư. Cho đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ những lời mà Cửu Cô đã nói với mình .Bản thân hắn thật ra đã là Ngũ hành viên mãn, nửa bước Thiên đạo. Lời này cũng không sai một chút nào, vì lúc đó hắn Trúc cơ là dựa theo Thiên Diễn chi thuật sau đó pháp thôi tính ra một loại phương có thể tiếp dẫn Thiên lôi nhập thể để tôi luyện Đạo cơ. Trên thực tế phương pháp này cũng không phải là Thiên đạo Trúc cơ hoàn chỉnh, bởi vì Thiên đạo trúc cơ chân chính sẽ liên quan đến mọi phương diện khác nhau ,vô cùng huyền ảo và phức tạp. Nếu không nó cũng không phải là bí pháp đứng đầu được các đại thế gia giữ gìn cẩn thận.
Nếu như bản thân mà bị sét đánh một cái rồi hoàn thành Thiên đạo Trúc cơ thì đúng là quá vô lý đi.
Thời gian hai năm không hề uổng phí, cuối cùng Phương Nguyên cũng thành công tiến vào động phủ này.
Bên trong động phủ còn quạnh quẽ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Phương Nguyên, chỉ có phương viên ba trượng, đối diện là một cái bệ đá, bên tay trái có một cái đan lô cũ nát, bên tay phải là một cái giá gỗ nhỏ dựa sát vào vách tường. Phương Nguyên cẩn thận kiểm tra cặm bẫy trong động phủ một chút, sau khi xác định bên trong không có cấm chế gì khiến cho người ta khó lòng phòng bị, lúc này mới yên tâm quan sát động phủ cẩn thận một phen.
Trên kệ bày một số chai chai lọ lọ, thế nhưng bên trong cũng không phải linh đan bảo dược gì, mà phần lớn chính là dược liệu trị thương, chữa bệnh cho phàm nhân. Mà trên bệ đá là vị tán tu kia đang ngồi xếp bằng, sớm đã chết đi, thế nhưng thời gian cũng chưa lâu, nhục thân chưa hủ hóa, vẫn có thể nhìn ra được tướng mạo của hắn: Da hồng tóc trắng, dưới cằm có một bộ râu ngắn xám trắng, trên người mặc một kiện áo lam bình thường.
Ở phía trước di hài của hắn đặt một quyển trục, Phương Nguyên lấy tới xem, đây chính là khung cảnh lúc Hứa Thanh Doanh đi vào thấy hắ. Cũng chính quyển trục này đã giúp cho Phương Nguyên hiểu ra nguyên nhân vì sao Cửu cô lại chỉ dẫn mình tìm đến quyển tâm pháp này!
Tên của quyển trục này là: Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn!
Trong lúc mấy tên đần Hỏa Vân lĩnh đang nội đấu, không ngững cãi cọ, thì Phương Nguyên vẫn ở nguyên trong động phủ quan sát nội dung quyển Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn này. Chỉ nhìn qua vài lần, hắn đã mơ hồ biết được phương pháp tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn này.
Pháp thuật này, chính là lôi pháp rất hiếm thấy trong giới tu hành,!
Thông qua pháp thuật này, không chỉ có thể giúp cho Phương Nguyên củng cố lại trụ cột Trúc Cơ, tăng cao tu vi, nắm giữ Thần Lôi chi lực cường hoành đến cực điểm, mà thậm chí tại đoạn đường cuối cùng của cảnh giới Trúc Cơ, còn có thể luyện hóa đạo cơ, kết thành Tử Lôi Kim Đan thế gian hiếm thấy!
Cửu cô nói không sai, đây đúng là một đạo truyền thừa cực kỳ cao minh!
Đương nhiên, phương pháp tu luyện cụ thể như thế nào Phương Nguyên vẫn cần phải nghiên cứu kỹ thêm. Nhưng có một điểm rất trọng yếu đó là, tu luyện Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn không phải chỉ dùng tài nguyên bình thường khắp thế gian đều có thể tìm thấy là được, trừ khi là Thiên Lôi Bảo Thân thế gian hiếm thấy, bằng không mà nói nhất định phải có tài nguyên tu hành hệ Lôi mới được. Mà điều này cũng chính là nguyên nhân Phương Nguyên không giết vị thiếu môn chủ Hỏa Vân lĩnh kia!
Bên trong cái tên Thiên Ngoại Lôi Thạch có một chữ "Lôi", vậy thôi đã đủ để Phương Nguyên động tâm rồi!
Đương nhiên, Phương Nguyên cũng sẽ không thật sự dễ dàng tin tưởng nữ nhân Thanh Doanh tiên tử kia, không đề phòng chút nào.
Vị thiếu môn chủ Hỏa Vân lĩnh Hứa Thanh Doanh kia, trong lòng lúc này vẫn còn oán niệm đó. . .
Nàng còn trẻ tuổi đã có gan tiếp nhận cơ nghiệp phụ thân truyền xuống, đương nhiên cũng phải có mấy phần bản lĩnh.
Đối với nàng mà nói, chỗ dựa lớn nhất chính là mị công từ nhỏ đã bắt đầu tu luyện.
Đây cũng là một loại công phu tà môn, mặc dù là một loại huyền công mị hoặc người, nhưng lại không thể thất thân (mất trinh), nếu không lực mị hoặc sẽ đại giảm. Mà tương ứng, thời gian nàng bảo trì thân thể thuần âm càng lâu, lực mị hoặc cũng sẽ càng mạnh. . .
Hứa Thanh Doanh một mực gìn giữ ranh giới cuối cùng cuối cùng kia, chưa bị chạm vào người qua. Bởi vậy tu vi của nàng có lẽ không cao, chỉ là Trúc Cơ tầng hai, thế nhưng mị công lại hết sức lợi hại. Ngay cả đám quái vật già thành tinh như Lý trưởng lão kia, kỳ thật cũng âm thầm bị nàng ảnh hưởng rất nhiều. Sau khi phụ thân nàng chết, kỳ thật Lý trưởng lão đã có khá nhiều cơ hội giết nàng, thế nhưng khi cơ hội đến lại luôn thay đổi chủ ý.
Đối với Lý trưởng lão mà nói, hắn luôn luôn cảm thấy thời cơ chưa tới, nhưng trên thực tế, đây chính là do ảnh hưởng bởi lực mị hoặc âm thầm của nàng.
Mà lúc này, Hứa Thanh Doanh cũng thi triển sơ qua đối với Phương Nguyên, nhưng không nghĩ tới vậy mà Phương Nguyên hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Thậm chí ngay cả một chút động lòng đối phương cũng không có, điều này khiến cho nàng sinh ra một loại cảm giác thất bại từ tận đáy lòng. . .
"Vút!"
Trong khi Hứa Thanh Doanh còn đang thầm do dự, không biết có nên thử thi triển mị công một lần một nữa hay không thì bỗng nhiên Phương Nguyên giơ tay lên, khẽ điểm một chỉ vào mi tâm của nàng. Một đạo pháp lực từ đầu ngón tay lóe lên rồi lập tứ biến mất, chui vào trong mi tâm của nàng.
Theo đạo pháp lực kia nhập thể, Hứa Thanh Doanh chỉ cảm thấy toàn thân nóng dần lên, có cảm giác như được nước ấm tràn qua vậy.
Cảm giác này khiến nàng hết sức thoải mái, toàn thân tê dại, vậy mà trở nên hơi thất thần, theo bản năng rên rỉ lên một tiếng.
Thế nhưng rất nhanh nàng liền phản ứng lại, ánh mắt tỏ ra hoảng sợ nhìn Phương Nguyên: "Tiền bối đây là?"
"Để chúng ta tín nhiệm lẫn nhau nhiều hơn một chút!"
Phương Nguyên thấp giọng nói: "Vừa rồi ta đã đánh một đạo pháp lực vào trong cơ thể của ngươi, nếu như sau này ngươi có dị tâm gì, nó sẽ có thể tùy ý lấy mạng của ngươi. Ngoại trừ ta ra, cho dù là ai cũng không thể thu hồi lại đạo pháp lực này. Thế nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ cần ngươi dựa vào ước định của chúng ta mà làm việc, đạo pháp lực này không những sẽ không hại ngươi, mà ở một mức độ nào đó còn giúp ngươi tăng lên tu vi!"
Trong ánh mắt của Thanh Doanh tiên tử lập tức lộ ra cảm xúc hết sức phức tạp.
Dĩ nhiên nàng cũng cảm nhận được đạo pháp lực vô cùng quỷ dị lưu tại trong cơ thể mình kia, nó đường đường chính chính, hùng hồn tinh thuần, tuyệt không phải tà pháp, quả thực có thể giúp mình khống chế pháp lực tốt hơn, tăng cao tu vi. Chính vì nguyên nhân này nên vừa rồi trong thoáng chốc khi pháp lực nhập thân, nàng thậm chí còn rên rỉ lên một tiếng. Đạt được một sợi pháp lực như vậy, đơn giản là so với ăn một viên linh đan còn dễ chịu hơn!
Ngay cả thương thế trước đó bị Lý trưởng lão đánh, lúc này vô hình chung cũng đã khá hơn nhiều.
Chương 457 Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn (2)
Thế nhưng một sợi pháp lực dạng này dù sao vẫn là của ngoại nhân, vượt xa khỏi trình độ chính mình có thể luyện hóa. Lưu tại trong cơ thể mình cũng là một loại áp chế đối với bản thân, trừ khi mình thật sự nắm chắc có thể luyện hóa hoặc bức ra đạo pháp lực này, nếu không phải thật sự cẩn thận mà làm việc!
"Đi thôi, xử lý tốt sự tình trong môn phái của các ngươi đi!"
Phương Nguyên bình tĩnh dặn dò một câu, còn bản thân hắn vẫn đang chăm chú nghiên cứu quyển tâm pháp kia.
"Vâng. . ."
Tử Doanh tiên tử thở ra một hơi thật dài, từ từ đứng dậy hành lễ, sau đó thối lui ra khỏi động phủ.
Ra đến bên ngoài động phủ, trước tiên nàng hướng về phía Quan Ngạo thi lễ một cái, gật đầu ra hiệu, biểu thị mình đang phụng mệnh Phương Nguyên đi ra làm việc, sau đó mới đi tới trước người Lý trưởng lão, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn. Lý trưởng lão chỉ cảm thấy run rẩy đến tận tâm can, hắn biết rằng Thanh Doanh tiên tử đã thuyết phục được vị Trận sư trẻ tuổi bên trong động phủ kia, trong lòng kêu khổ không ngừng, ai bảo mình không có dị bảo làm cho vị kia động tâm chứ?
"Thanh Doanh chất nữ, ngươi. . . ngươi đừng giết ta, ta đối với Hỏa Vân lĩnh các ngươi không có công lao cũng có khổ lao a. . ."
Trong lúc cấp thiết, hắn chỉ có thể đau khổ cầu khẩn.
Thanh Doanh tiên tử hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta sẽ không giết ngươi, nhưng đạo huyết khế này ngươi tự ký kết đi!"
"Ký. . . ký huyết khế?"
Lý trưởng lão nhất thời ngẩn ra, tỏ ra do dự không cam lòng.
Loại huyết khế này chính là thứ đồ chơi khi dễ người nhất trong giới tu hành, một khi ký xuống thì cái mạng của mình sau này có thể bị người ta tùy thời lấy đi bất cứ lúc nào, suốt đời bị người điều khiển. Trước kia hắn chính là trưởng lão Hỏa Vân lĩnh, được tông chủ tiền nhiệm khách khách khí khí mời tới, hàng năm đều dâng lên lượng lớn linh tinh cung phụng, nhưng lúc này đây chẳng lẽ lại đành phải trở thành nô lệ của Hỏa Vân lĩnh hay sao?
"Nếu trước đó ngươi không nổi lên dị tâm, ta vẫn sẽ phụng ngươi như trưởng lão Hỏa Vân lĩnh suốt đời, xem ngươi như trưởng bối. Thế nhưng ngươi lại thừa lúc phụ thân ta chết đi muốn đoạt cơ nghiệp Hỏa Vân lĩnh của ta, nên hiện tại cho dù ta giết ngươi cũng sẽ không có ai nói gì, huống chi là huyết khế?"
Thanh Doanh tiên tử trực tiếp nói rõ ràng, đưa huyết khế tới trước mặt Lý trưởng lão.
Trong lòng nàng chưa chắc đã không có ý định muốn giết Lý trưởng lão, thế nhưng cao thủ Trúc Cơ khó tìm, vị trong động phủ kia nàng lại không dám quá mức trông cậy vào, giữ lại vị Lý trưởng lão nắm rõ sự vụ Hỏa Vân lĩnh như lòng bàn tay này, đối với nàng mà nói có chỗ tốt cực lớn.. .
"Được rồi. . . Được rồi. . . Ta ký!"
Lý trưởng lão nổi lên suy nghĩ hung ác mấy lần, song cuối cùng vẫn không dám phản kháng, nghiến răng một cái, chủ động giao ra một giọt tinh huyết bản mệnh.
Tinh huyết rơi lên trên huyết khế khiến huyết khế phát ra một vòng linh quang lấp lóe, phong ấn lại.
Thanh Doanh tiên tử thu hồi huyết khế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Kể từ hôm nay, vị Lý trưởng lão này rốt cục mới được xem là trung thành tuyệt đối đối với Hỏa Vân lĩnh, đối với nàng!
Nhìn qua Lý trưởng lão, sắc mặt của nàng cũng thoáng tốt hơn một chút, thấp giọng nói: "Lý thúc. . ."
Lý trưởng lão khoát tay áo, dường như có chút mệt mỏi, nhưng chỉ hơi dừng lại một chút liền ngẩng đầu lên, chỉ vào mấy tên đệ tử Hỏa Vân lĩnh nói: "Lý Vũ, Triệu Chân, Nông Tứ Nhi. . . Mấy người này ngươi cũng giết hết đi, bọn hắn đều đã từng âm thầm nhận qua chỗ tốt của Cự Giao môn, thông qua ta để làm việc cho đối phương. Mặt khác, sau khi trở về cũng phải diệt trừ đường chủ Thanh Phong đường!"
"Ngay cả đường chủ Thanh Phong đường cũng. . ."
Thanh Doanh tiên tử lấy làm kinh hãi, cảm thấy hết sức ngoài ý muốn.
Mà lúc này, mấy tên đệ tử vừa bị Lý trưởng lão điểm tên đều tỏ ra hết sức kinh ngạc, có người vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, cũng có người thấy không ổn định lao ra đào tẩu, thế nhưng vừa xông ra được mấy trượng mới chợt nhớ tới nơi này đã bị đại trận vây khốn.
Mà Thanh Doanh tiên tử thì càng không muốn nói gì, đầu ngón tay bắn ra, chiếc vòng bạc trên cổ tay liền hóa thành một con ngân xà nho nhỏ bay ra ngoài. Nàng dù gì cũng có tu vi Trúc Cơ, cộng thêm một đạo Huyền Hoàng khí Phương Nguyên đánh vào người nàng, thương thế cũng khôi phục không ít, nên con ngân xà nhỏ dưới sự điều khiển của nàng bay đi cực nhanh, trong giây lát đã quấn qua một vòng khắp lượt mấy tên đệ tử kia, sau đó bay trở về cổ tay nàng.
"Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch Bịch"
Mấy tên đệ tử kia lặng lẽ ngã xuống, không phát ra nửa điểm thanh âm.
Quan Ngạo ở bên cạnh thấy vậy nhếch miệng: "Dựa vào pháp khí giết người được coi là bản lĩnh gì chứ. . ."
Thanh Doanh tiên tử cạn lời, cũng không dám phản bác.
Nàng nhanh chóng lệnh cho mấy tên đệ tử còn lại đỡ Lý trưởng lão dậy, quét dọn sạch sẽ mặt đất xung quanh, sau đó tỏ ra hết sức cung kính hướng về phía Phương Nguyên đang ở bên trong động phủ nói ra: "Tiền bối, chuyện nội bộ Hỏa Vân lĩnh đều đã xử lý sạch sẽ, mời tiền bối di giá!"
Phương Nguyên ở trong động phủ nhẹ nhàng thở ra một hơi, đứng lên bước ra.
Nội dung trong quyển trục kia hắn đều đã ghi tạc trong đầu.
Mà hắn lại đặt quyển trục này lại trước mặt ở di hài, thấp giọng nói: "Tiền bối, ta được một vị cao nhân chỉ điểm, đến đây học truyền thừa của ngài, mặc dù ta không phải truyền nhân đích thân ngài chọn trúng, cũng không phải người được ông trời lựa chọn, nhưng ta nhận được truyền thừa của ngài cũng đã coi như là truyền nhân của ngài, chí ít cũng nợ ngài một phần nhân quả. Nếu ngài có nguyện vọng gì, ta sẽ hết sức hoàn thành giúp ngài!"
Nói rồi hắn đứng thẳng người dậy, định nhìn xem chung quanh có còn chữ viết hay tờ giấy gì ghi lại thân phận vị tán tu này không.
Nhưng không nghĩ tới chính là, theo hắn nói ra lời này, nắm tay của cánh tay phải héo rũ trên thi hài vị tán tu già kia đột nhiên từ từ mở ra, bên trong bàn tay vậy mà lộ ra một cái hộp nhỏ màu tím, hiện đầy phù văn.
"Đây là. . ."
Phương Nguyên nao nao, sau đó liền lưu ý thấy đầu ngón tay của bàn tay này đang chỉ ra ngoài động phủ.
Phương Nguyên khẽ nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: "Tiền bối muốn ta mang cái hộp này rời đi sao?"
Chương 458 Không nên gây chuyện (1)
Phương Nguyên cũng không biết, hộp nhỏ này xuất hiện là do di hài của tán tu này đã tọa hóa quá lâu, cơ bắp đã mục rã hết, nên mới xảy ra chuyện trùng hợp như vậy, hay là vị tán tu này ở trên trời linh thiêng, đem cái hộp này giao cho mình trước khi mình rời đi
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, hắn đánh giá hộp nhỏ mà mình đang cầm trong tay, hắn phát hiện cái hộp này chỉ lớn hơn hạt quả đào một chút, chạm tay vào thì rất mát lạnh, nhưng nó được đóng lại rất chặt chẽ, không có cách nào mở ra cả.
Sau khi nhìn thấy trên vỏ hộp có phù văn, hắn liền truyền một ít pháp lực vào
Ngay sau đó hắn thấy được có ba phù văn chậm rãi phát sáng trên bốn phía của hộp nhỏ, nhưng mà nó vẫn không mở ra được
Hắn nhìn kỹ lại, thì ra có tổng cộng là tám cái phù văn, lúc nãy mới chỉ sáng lên được ba cái mà thôi
“Không lẽ phải làm cho tám cái phù văn này sáng lên thì mới mở ra được ư?”
Phương Nguyên nhíu mày lại, lấy tu vi của mình bây giờ thì không thể nào làm được việc này
Nhưng hắn vẫn cất cái hộp đó đi rồi hướng về phía bộ di hài cúi đầu, thấp giọng nói: “Tiền bối cứ yên tâm, nếu như trong hộp nhỏ này có nguyện vọng nào đó của ngài. Vãn bối nhất định sẽ cố hết sức giúp ngài hoàn thành để hoàn trả lại mối nhân quả của ngày hôm nay.”
Bên ngoài động phủ, có gió nhẹ thổi tới, hàng râu bạc trắng của lão tu sĩ khe khẽ rung động, tựa như đã gật đầu đồng ý
”Tại hạ xin cáo từ.”
Phương Nguyên thở dài, sau đó quay người đi ra khỏi động phủ rồi đóng của động lại.
Hai tay hắn rung động, kết nhiều loại pháp ấn, những tàn trận bảo vệ động phủ lúc trước bị hắn phá giải cũng đều bay lên, từng đạo ánh sáng lóng lánh chiếu rọi lẫn nhau giống như dây leo đan xen cùng một chỗ vậy, rồi sau đó đại trận lấp lánh hào quang, tầng một của đại trận đã khôi phục lại tình trạng như lúc ban đầu.
”Hắn...Không ngờ hắn lại có thể tu bổ được đại trận này”
Hứa Thanh Doanh cùa Lý trưởng lão liếc nhìn nhau, trong lòng hai người ngạc nhiên đến nỗi khó có thể nói nên lời
”Có thể phá trận, bây giờ còn biết bày trận nữa, tài nghệ về trận pháp của thanh niên này làm sao mà cao siêu như thế được?”
Dưới ánh mắt kinh sợ và khó hiểu của hai người họ, Phương Nguyên liên tục bày bố ba đạo đại trận, khôi phục trạng thái ban đầu cho động phủ rồi sau đó mới mang bọn họ đi ra ngoài. Sau đó hắn thu thập vài thứ ở bên trong động phủ của mình rồi hướng về phía Hứa Thanh Doanh nói: “Lần này đến đây cùng với ngươi, ta sẽ không lấy không thứ gì của Hỏa Vân lĩnh đâu, ta sẽ giúp Hỏa Vân lĩnh các ngươi làm một ít việc trong phạm vi năng lực của mình. Nhưng trước đó, có ba việc mà các ngươi phải làm cho tốt vào.”
Thấy thanh niên cao thâm khó lường này chủ động muốn ra tay giúp đỡ, Hứa Thanh Doanh vô cùng vui mừng, vội nói: “Mong tiền bối nói rõ.”
”Thứ nhất là đừng có nhắc đến ta trước mặt những người khác.”
”Thứ hai là sau khi chúng ta trở về, ngươi phải giao cho ta khỏa Thiên Ngoại Lôi Thạch kia ngay.”
Phương Nguyên nói ra từng việc một, đến điều cuối cùng lại nói: ”Tại chỗ nào có Linh mạch hành hỏa nồng đậm nhất của các ngươi thì tạo cho ta một tòa động phủ.”
Hứa Thanh Doanh đã đáp ứng hai việc đầu tiên rồi, nhưng nghe đến việc thứ ba thì nàng hơi ngạc nhiên: ”Tiền bối muốn ở lại, tất nhiên vãn bối sẽ đem động phủ mà các đời môn chủ của Hỏa Vân lĩnh từng cư trú dành cho ngài, nhưng còn việc tạo động phủ mới là do nguyên nhân gì vậy?”
Phương Nguyên nhìn Quan Ngạo một chút rồi nhàn nhạt nói: ”Việc này ta tự có chủ ý riêng.”
Hứa Thanh Doanh cũng không dám hỏi nhiều, liền đồng ý ngay rồi ở phía trước dẫn đường, cùng Phương Nguyên di chuyển về phía Hỏa Vân lĩnh.
Sơn môn của Hỏa Vân lĩnh nằm ở một ngọn núi cách Ngọc La sơn về phía đông hơn một nghìn dặm.
Cũng đều là dựa vào lưng núi rồi dựng lên mấy tòa cung điện.
Đệ tử trong môn phái chỉ có mấy trăm người, hơn nữa thực lực lại cao thấp không đều nhau, số lượng nhiều nhất chính là Ngoại môn đệ tử có thực lực rất nông cạn, chiếm hơn một nửa nhân số. Trưởng lão cảnh giới Trúc Cơ cũng không nhiều, thực lực tổng thể của môn phái cũng không mạnh, so sánh với những môn phái khác, ngay cả Thanh Dương tông, thì đối với họ cũng giống như người khổng lồ vậy.
Chẳng qua Hỏa Vân lĩnh này có truyền thừa vô cùng nông cạn, càng giống là những bang phái trong chốn phàm trần hơn, không giống như các môn phái tu tiên khác.
Nếu như Hỏa Vân lĩnh có điều gì khiến người khác phải ghé mắt, thì đó chính là họ có một địa mạch hỏa hệ.
Địa mạch này dù sao cũng là tư nguyên để những người tu luyện hỏa hệ có thể Trúc Cơ, cái này rất quý giá, ngay cả trong mắt những người tu hành. Lại nói, tài sản quý giá nhất của Hỏa Vân lĩnh chắc cũng là địa mạch này mà thôi. Nó cũng chính là nguyên nhân khiến cho Hỏa Vân lĩnh bị người khác dòm ngó.
Trên đường đi, không cần Phương Nguyên hỏi, Hỏa Vân lĩnh thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh cũng đã đem mọi nguy cơ mà môn phái mình gặp phải nói ra, Phương Nguyên cũng tỏ ý là mình đã hiểu rõ rồi chứ cũng chưa nói thêm điều gì khác, hơn nữa vị thiếu môn chủ này cũng rất biết điều, chỉ nói sơ qua một chút rồi vô cùng cung kính dẫn hắn tiến vào sơn môn của Hỏa Vân lĩnh.
Khi đến trước sơn môn, Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Hỏa Vân lĩnh trơ trọi nằm trên một tòa núi nhỏ, bộn phía vô cùng trống trải, không có chỗ nào hiểm trở để dựa vào, đúng là một nơi dễ tấn công khó phòng thủ. Địa thế cũng không có, chỉ có thể dựa vào đại trận hộ sơn để bảo vệ lấy toàn môn phái.
Có lẽ Hỏa Vân lĩnh cũng không còn cách nào khác, nếu như không có địa mạch ở đây, chắc có lẽ bọn họ cũng không chọn nơi quỷ quái này mà xây dựng môn phái.
”Đại trận hộ sơn của các ngươi được bố trí từ khi nào vậy?”
Phương Nguyên đứng dưới chân núi, hắn không vội vàng đi lên mà đánh giá một lúc rồi nhíu mày hỏi.
Thiếu môn chủ Húa Thanh Doanh hơi ngớ, hiển nhiên những chuyện xa xôi như vậy nàng cũng không biết, bèn nhìn qua Lý trưởng lão đang đứng ở một bên.
Chương 459 Không nên gây chuyện (2)
Lý trưởng lão vội nói:
”Phương đạo hữu, đại trận hộ sơn của Hỏa Vân lĩnh chúng ta đã tồn tại được ba trăm năm, do tổ phụ của thiếu môn chủ mời một đại sư chuyên về trận pháp bố trí nên. Trong ba trăm năm này chúng ta đều dựa vào nó để chống chọi với kẻ địch, mỗi mười năm một lần đều sẽ mời một ít Trận sư đến để tu sửa lại. Khốn nỗi không mời được Trận sư nào có thực lực cao cường để bố trận thêm lần nữa, thành ra cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì được đại trận mà thôi.
Nếu như đúng theo quy chuẩn, thì đại trận hộ sơn chính là thứ quan trọng nhất. ít nhất trong vòng mười năm cũng phải thay đổi trận vị bát phương, sau trăm năm thì phải bố trí đại trận mới, các ngươi không chịu thay đổi mà cứ sử dụng như vậy, không lẽ không sợ phương vị của trận pháp bị kẻ địch thăm dò được hay sao?”
Phương Nguyên hơi nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
Lý trưởng lão nghe thấy vậy, bèn nhìn sang phía Hứa Thanh Doanh, khuôn mặt tỏ ra rất khó xử, nói:
”Việc này....Đại trận sư...”
Phương Nguyên bèn gật đầu, hắn đã hiểu được nguyên nhân, tỏ ý Lý trưởng lão không cần phải nói nữa.
Mười năm một lần mời Trận sư phổ thông tới để tu sửa đại trận, giá cả như vậy thì Hỏa Vân lĩnh còn có thể chi trả được. Nhưng nếu như mời Đại trận sư đến để bố trận lại, giá cả e rằng sẽ rất cao, các Đại trận sư tài giỏi đều có mặt mũi rất lớn, không trả ra đại giá thì chắc chắn không mời được bọn họ tới.
Nhìn lại toàn bộ đại trận trên núi này, trong lòng hắn lại có một chút ý nghĩ.
Trong thời gian hai năm này, trình độ về trận pháp của hắn cũng tăng lên không ít, đang lúc ngứa tay nên cũng có ý muốn thử xem bản lĩnh bố trận của mình đến đâu. Việc này đối với hắn mà nói, cũng là một quá trình để rèn luyện tay nghề, đại trận bố xuống càng nhiều thì lực chưởng khống đối với trận pháp càng lớn.
Tuy nhiên hắn mặc dù có ý muốn bố trí lại trận pháp hộ sơn cho Hỏa Vân lĩnh để luyện tay nghề, nhưng nếu chính mình chủ động nói ra sẽ làm mất đi giá trị của bản thân, lại khiến người khác nghi ngờ nữa, cho nên hắn cũng chỉ là cười nhẹ rồi nói:
”Vậy đi lên thôi.”
Thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh cùng Lý trưởng lão thấy như vậy thì cả hai người đều nhìn nhau.
Phía trước thì dẫn theo Phương Nguyên đi lên, nhưng trong tối lại dùng thần thức liên hệ với nhau, cũng không biết là đang nói chuyện gì.
Phương Nguyên cũng đoán ra được mục đích của hai người bọn họ, hắn cứ tỏ ra như không biết gì, một đường theo họ đi lên núi, đi đến trong điện, ba người cùng ngồi xuống uống trà.
Đến lúc uống trà xong mới thấy thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh dùng hết dũng khí, nhẹ nhàng hướng Phương Nguyên hành lễ rồi ngập ngừng nói:
”Tiền bối, Thanh Doanh có yêu cầu này hơi quá thất lễ, kính mong tiền bối giúp đỡ. Hỏa Vân lĩnh chúng ta hiện nay bốn phía bị kẻ địch rình mò, đại trận hộ sơn đúng là nên đến lúc tu sửa, thậm chí cần bố trí lại mới đúng, khổ nỗi Trận sư quá khó tìm, Trận sư có bản lĩnh lại càng khó cho nên mới dây dưa đến hiện nay chưa thực hiện được. May mà gặp được tiền bối ở đây, đây là phúc phận của chúng ta, không biết tiền bối có thể hay không...”
Nghe thấy lời nàng nói ra, Phương Nguyên cười thầm một tiếng, hắn biết mục đích của mình đã đạt tới rồi.
Trước hắn cũng có ý định dùng đại trận hộ sơn của Hỏa Vân lĩnh để luyện tay nghề, nhưng nếu chính mình mở miệng yêu cầu, thì sẽ khiến người khác nghi ngờ mình có dụng tâm gì đó, không khéo lại khiến cả Hỏa Vân lĩnh đố kỵ. Mặc dù mình đã khống chế được thiếu môn chủ của họ, không sợ nàng không đáp ứng yêu cầu, nhưng như thế cũng coi như là không có việc gì lại gây chuyện, cho nên hắn mới cố ý giả vờ không biết, chờ đợi nàng nói ra việc này.
Hắn cũng tin là, thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh cùng Lý trưởng lão cũng là người thông minh, bọn họ cũng sẽ hiểu được
Nếu như muốn tìm người bố trí đại trận hộ sơn, thứ nhất là phải tìm được Đại trận sư có thực lực, hoặc thứ hai là tìm được Trận sư có thể tin tưởng được, để tránh cho việc đại trận hộ sơn quá giản đơn, dễ dàng bị kẻ địch phá vỡ hoặc là Trận sư có ý đồ bất chính, trong lúc bố trận lại lưu lại huyền cơ nào đó thì không ổn.
Chẳng qua hai điểm đó, Phương Nguyên lại rất phù hợp.
Nếu nói về trình độ bày bố trận pháp, Lý trưởng lão cùng thiếu môn chủ đều đã nhìn thấy quá trình hắn phá giải tử trận mà Thái Hoa chân nhân lưu lại trên Ngọc La sơn, tử trận đó mà hắn còn phá giải được thì có thể thấy tạo nghệ về trận pháp không tồi chút nào. Mặc dù Phương Nguyên nhìn qua còn rất trẻ, không có vẻ gì là giống Đại trận sư cả, nhưng biết đâu người ta lại có sư phụ chỉ dạy, có câu "danh sư xuất cao đồ" mà. Bố trí lại loại đại trận hộ sơn đơn giản như Hỏa Vân lĩnh này chỉ là một chuyện không đáng kể thôi.
Còn nếu nói chuyện tin tưởng hay không tin tưởng.
Tất nhiên Hỏa Vân lĩnh sẽ không tin Phương Nguyên.
Nhưng không tin thì có thể làm được gì, ngay cả thiếu môn chủ cũng bị người ta khống chế, người ta muốn cái gì, không cần nói cũng có thể cướp đi được.
Cũng vì nghĩ như vậy, cho nên hai người Lý trưởng lão và thiếu môn chủ mới bàn bạc với nhau, mời Phương Nguyên ra tay giúp đỡ.
”Trận sư cũng có quy củ của Trận sư, ta sẽ không tùy tiện ra tay giúp các ngươi.”
Phương Nguyên không đồng ý ngay, mà trầm ngâm nói.
Lý trưởng lão cũng thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh nghe thấy, cả hai đều ngẩn ngơ rồi lộ vẻ khó xử.
Trận sư luôn cho mình là rất cao, phí tổn để mời họ ra tay lại lớn, chuyện đó ai nấy đều biết.
Nhưng với tình hình của Hỏa Vân lĩnh hiện nay, có một khỏa Thiên Ngoại Lôi Thạch đã giao cho Phương Nguyên rồi, còn đáp ứng sẽ cho hắn một ngàn Linh tinh. Đó là cái giá lớn nhất mà Hỏa Vân lĩnh đã có thể đưa ra, còn nếu muốn trả thêm thù lao đề Phương Nguyên bố trí lại đại trận hộ sơn thì Hỏa Vân lĩnh nho nhỏ này cho dù có vét hết cả gia tài cũng không thể đưa ra thứ gì nữa, không lẽ cả địa mạch cũng phải giao ra sao?
”Thôi như vậy đi...”
Lúc này Phương Nguyên lại khẽ lắc đầu, nhàn nhạt nói:
”Các ngươi đem cho ta khỏa Thiên Ngoại Lôi Thạch kia, cùng với một ngàn Tinh linh, tuy nói là vì để đổi lấy tính mạng mới đồng ý. Nhưng ta cũng không muốn vô duyên vô cớ nhận lấy chỗ tốt từ các ngươi. Lần này ta sẽ ra tay giúp cái ngươi bố trí lại cái đại trận kia, coi như là dùng đến để trả công đi.”
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:
”Ta còn ở Hỏa Vân lĩnh này thêm một thời gian nữa, thay vì hai bên đều tính toán lẫn nhau, tốn công tốn sức lại lãng phí thời gian thì không bằng ta nói thẳng trước, ta không phải là một người thích chiếm tiện nghi của người khác, cho dù là lấy của các ngươi một ít đồ vật, cũng sẽ có thứ gì đó để đổi lại. Mà các ngươi, tốt nhất cũng đừng làm chuyện gì ngu ngốc đấy.”
Chương 460 Thiên Ngoại Lôi Thạch (1)
Phương Nguyên muốn động phủ có Linh mạch hỏa hệ, hơn nữa phải đặt ở nơi có Địa mạch tốt nhất, yêu cầu vô cùng cẩn thận. Việc này cần phải mất mấy ngày mới có thể hoàn thành được. Cho nên đêm đó, Phương Nguyên cùng với Quan Ngạo ở tại động phủ từng thuộc về môn chủ đời trước của Hỏa Vân lĩnh.
Đến buổi tối thiếu môn chủ Hứa Thanh Doanh đích thân đến gặp hắn, trong tay nàng nâng lên một cái tráp màu hồng đậm rồi cung kính đặt tại trước mặt của Phương Nguyên.
Phương Nguyên Bảo nàng mở ra cái tráp cùng trữ vật đại, sau khi mở ra liền thấy ở trong cái tráp chứa một chứa một khối tảng đá nhỏ bằng nắm tay màu đen sẫm, bề mặt của nó dính đầy rỉ sắt ,mới đầu nhìn vào nó giống như là một khối tảng đá phổ thông không có chút nào đặc biệt cả.
Phương Nguyên quan sát hơn nửa buổi, thần niệm của hắn hóa thành một thanh đao nhỏ hướng về phía tảng đá kia chém tới.
"Bang"
Khi thanh đao nhỏ còn chưa chạm đến được tảng đá thì thấy trên tảng đá bắn ra một chuỗi thiểm điện màu lam nhạt làm nó văng ra cách mấy trượng rồi cắm vào vách đá ở phía trên động phủ.
"Đây là khối Thiên Ngoại Lôi Thạch phải không?"
Phương Nguyên về mặt rất nghiêm trọng nhìn từ trên xuống dưới rồi ngấm ngầm gật đầu nói: "Quả nhiên ở phía trong nó chứa Thần lôi chi lực."
Thiếu môn chủ của Hỏa Vân lĩnh Hứa Thanh Doanh thấp giọng nói: "Bên trong khối Lôi thạch này ẩn chứa Lôi thần chi lực vô cùng khủng bố, phụ thân của ta khi vừa có được nó cũng từng đã có ý nghĩ muốn dẫn ra lực lượng ở phía trong, nhưng lại không cẩn thận, một chút nữa thì bị thiểm điện do nó phát ra đánh cho thần hồn câu diệt."
"Ngươi nói sao?"
Phương Nguyên nghe vậy lại càng cảm thấy có hứng thú.
Có thể khiến cho Trúc Cơ kỳ tu sĩ bị tổn thương đến nỗi chỉ một chút nữa là thần hồn câu diệt, chứng tỏ Thiên Ngoại Lôi Thạch này có lực lượng còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn.
Hứa Thanh DOanh từ đầu đến cuối đều nhìn trộm vào Phương Nguyên, thấy khuôn mặt của hắn không có một chút kích động nào thì nàng khe khẽ thở dài.
"Ban đầu phụ thân cũng muốn dùng Lôi thần chi lực này để giúp ta thực hiện thiên đạo Trúc cơ, nhưng sau đó lại phát hiện ra việc này là si tâm vọng tưởng, bởi vì không thể khống chế được lực lượng của nó. Lôi thần chi lực này nếu sử dụng trên thân thể con người thì không khác gì đi tìm cái chết. Cho nên phụ thân ta cảm thấy chỉ có thể sử dụng khối Lôi thạch này đề luyện thành pháp bảo mà thôi, nhưng lại cũng rất khó để thực hiện, cho nên việc này cứ bị trì hoãn. Mãi đến tận hôm nay thì khối Lôi thạch này vẫn bị giấu ở trong núi."
Nàng nói đến đây thì có chút buồn bã: "Tiền bối có tấm lòng nhân hậu, đồng ý giúp Hỏa Vân lĩnh chúng ta bố trí lại đại trận hộ sơn, cho nên Thanh Doanh cũng xin được nói thật lòng. Tảng đá này có lẽ còn có nơi nào thần dị mà chúng ta chưa biết. Nhưng nếu đặt ở trong Hỏa Vân Lĩnh thì nó cuối cùng vẫn chỉ là một tảng đá bình thường mà thôi. Nếu như có thể dùng nó để giúp Hỏa Vân lĩnh chúng ta ổn định được thế cuộc hiện nay thì nó đã vô cùng có giá trị rồi."
Phương Nguyên nghe vậy, hắn hơi ngạc nhiên nhìn vào Hứa Thanh Doanh, có lẽ hắn cũng không nghĩ tới rằng nàng lại có thể rõ ràng việc này.
Sau đó hắn gật đầu rồi nói: "Ngươi có thể yên tâm, ta sẽ giúp ngươi bố trí lại đại trận hộ sơn, nhất định sẽ không khiến cho Hỏa Vân lĩnh của các ngươi phải chịu thiệt thòi."
"Tạ ơn tiền bối, ta thật không biết phải cảm ơn ngài như thế nào nữa."
Hứa Thanh Doanh hình như có chút cảm động, nàng nhẹ nhẹ bước lên phía trước một bước, ánh mắt ôn nhu nhìn vào Phương Nguyên.
Phương Nguyên Thở dài một hơi, vươn tay chỉ hướng cửa ra vào.
Hứa Thanh Doanh sắc mặt ửng đỏ, hỏi: "Ngài muốn đóng cửa lại sao?."
Phương Nguyên lại nói: "Ta muốn ngươi đi ra ngoài!"
Hứa Thanh Doanh sắc mặt hơi biến, trở nên vô cùng lúng túng rồi sau đó bỗng che lấy mặt chạy ra ngoài.
Trong lòng còn đang thầm nghĩ: "Thanh niên Trận sư này không lẽ không bị mị công ảnh hưởng hay sao?."
Đợi sau khi Hứa Thanh Doanh ly khai, Phương Nguyên mới tử tế quan sát khối Thiên Ngoại Lôi Thạch đó thêm một lần nữa
Hắn phát hiện ra chỉ cần đứng gần quan sát thôi cũng đã có thể cảm thấy được một cỗ lôi điện cuồng bạo rất lớn ẩn chứa trong khỏa Lôi thạch này. Thật không thể nào hiểu nổi, tảng đá này được hình thành như thế nào nữa, chẳng qua có một điểm có thể xác định rõ ràng, đó là khỏa Lôi thạch này có tác dụng rất lớn đối với hắn.
"Bản thân ta vốn là đã nửa bước Thiên đạo, nhưng căn cơ bị tàn khuyết. Nếu như có thể dẫn dắt Lôi thần chi lực này nhập vào cơ thể mình thì..."
Hắn ngấm ngầm suy nghĩ, rồi sau đó chậm rãi đưa cánh tay chạm vào nó.
"Ba ba ba."
Năm ngón tay của hắn cảm thấy tê rần khi vừa tiếp xúc đến khối Thiên Ngoại Lôi Thạch. Có những tia hồ quang điện có thể nhìn thấy bằng mắt thường quanh quẩn trên đầu năm ngón tay của hắn. Phương Nguyên nhíu mày rồi sau đó rút tay về.
"Xem ra muốn tiếp dẫn lôi điện nhập thể cũng không phải là một chuyện đơn giản gì. Lực lượng này quá cuồng bạo, cho dù lấy tu vi thiên đạo Trúc Cơ của ta, trong Đạo cơ đã có Lôi điện chi ý nhưng vẫn không thể khống chế được nó. Ta chỉ so với lão môn chủ của Hỏa Vân lĩnh mạnh hơn một chút mà thôi."
"Lão môn chủ đó khi dẫn dắt nó nhập thể thì suýt chút nữa đã bị đánh chết. Còn ta thì..."
"Bị đánh gần chết ư?". Phương Nguyên lộ rõ vẻ trầm ngâm
Hắn không khỏi thở phào một hơi
"Nhưng nếu như không thể dẫn dắt cho lôi điện nhập thể thì việc tu hành của ta sẽ bị gián đoạn mất."
Trong đầu nghĩ tới những thứ này, Phương Nguyên dần dần suy tư. Cho đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rất rõ những lời mà Cửu Cô đã nói với mình .Bản thân hắn thật ra đã là Ngũ hành viên mãn, nửa bước Thiên đạo. Lời này cũng không sai một chút nào, vì lúc đó hắn Trúc cơ là dựa theo Thiên Diễn chi thuật sau đó pháp thôi tính ra một loại phương có thể tiếp dẫn Thiên lôi nhập thể để tôi luyện Đạo cơ. Trên thực tế phương pháp này cũng không phải là Thiên đạo Trúc cơ hoàn chỉnh, bởi vì Thiên đạo trúc cơ chân chính sẽ liên quan đến mọi phương diện khác nhau ,vô cùng huyền ảo và phức tạp. Nếu không nó cũng không phải là bí pháp đứng đầu được các đại thế gia giữ gìn cẩn thận.
Nếu như bản thân mà bị sét đánh một cái rồi hoàn thành Thiên đạo Trúc cơ thì đúng là quá vô lý đi.