Đôi lông mày của Cảnh Hạo nhíu càng chặt hơn, người phụ nữ này nói dối quá kém. Lúc này Cảnh Hạo lập tức cảnh giác, quan sát thấy xe của mình bị rớt lại phía sau cách xe của ba mẹ quá xa rồi, Cảnh Hạo nhắc nhở: “Dì ơi, dì mau lái nhanh một chút đi!”
Tả Tình Yên nhận thấy được sự đề phòng của Cảnh Hạo, trong bụng bất giác rủa thầm, nhìn thấy trước mặt có lối rẽ, dứt khoát cho xe rẽ hướng đó, tăng tốc độ hướng về phía đó lái đi.
“Dì định làm gì hả?” Cảnh Hạo quát lên, lập tức hiểu ra người phụ nữ này không có ý tốt, cảnh giác che chắn trước mặt Ninh Ninh.
“Ha…haha ,thằng nhóc, mày im miệng cho tao, đợi đến lúc đó mày sẽ biết tao định làm gì!” Cảnh Hạo xem kĩ tình thế lúc này, bọn chúng không thể liên lạc với ba mẹ được, bọn chúng chỉ là trẻ con, không thể đối phó với một người lớn như cô ta. Sự lựa chọn sáng suốt nhất lúc này là lặng lẽ quan sát tình hình. Cô ta dẫn bọn chúng đi, nói không chừng chỉ muốn bắt cóc bọn chúng, đòi Daddy tiền chuộc mà thôi. Dù sao Daddy cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Cố Thị, cái loại bắt cóc đe dọa đòi tiền chuộc này cũng không xa lạ gì.
Cậu hy vọng cha mẹ mau phát hiện sự khác lạ, nhanh chóng đến cứu chúng!
Trên một chiếc xe khác, trong lòng Duyệt Duyệt đột nhiên nhói lên, vô thức nắm lấy cánh tay Cố Thịnh “Thịnh, em cảm thấy có chút không ổn, anh lái chậm nữa đi, em đã không nhìn thấy xe của các con rồi.”
Trên mặt cô tràn ngập lo lắng, trái tim đập loạn xạ không ngừng, trong lòng có một loại dự cảm bất an vô cùng.
“Được… được, em bình tĩnh, anh đang lái chậm lại rồi.” Cố Thịnh không cho rằng sẽ có chuyện phát sinh, chỉ là anh đã thả tốc độ chậm lại rồi mà một lúc sau mãi vẫn không thấy bóng dáng xe của bọn trẻ theo sau, nháy mắt trong lòng cũng trở lên lo lắng.
“Làm sao đây? Sao vẫn chưa nhìn thấy xe của các con?” âm thanh của Duyệt Duyệt lộ ra sự nghẹn ngào, vừa rồi cô không nên cho phép các con ngồi ở xe khác.
“Duyệt Duyệt đừng mất bình tĩnh, sẽ không có chuyện gì đâu.” Cố Thịnh nhíu chặt lông mày, cũng không muốn biểu lộ quá nhiều sự lo lắng. Vì không muốn cô lo lắng hơn nữa, anh lấy điện thoại ra gọi cho tài xế, gọi rất lâu đều không có người nghe máy. Giờ phút này trái tim anh như thắt lại, ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức quay đầu xe.
Duyệt Duyệt theo bản năng cấu chặt vào đùi mình, móng tay gần như đâm vào thịt, cô cắn chặt môi, không cần hỏi gì cả, vừa rồi nhìn hành động của anh thì đã biết nhất định là đã xảy ra chuyện rồi. Cả người cô như bị buộc chặt cứng ngắc lại, cô không cho phép hai con xảy ra bất kì chuyện gì!
“Duyệt Duyệt, đừng làm thương bản thân, yên tâm anh nhất định không để các con có chuyện gì hết.” nhìn thấy hành động tự hành hạ bản thân của cô, anh thương tiếc nói, càng tăng tốc độ, không bao lâu sau, chuông điện thoại reo, anh nhấc máy ngay lập tức.
“Alo!” Anh mơ hồ cảm thấy cuộc điện thoại này có liên quan đến các con. Quả nhiên như vậy, âm thanh của người phụ nữ vang lên trong điện thoại làm anh sững sờ.
“Cô muốn gì?” Giọng anh lạnh lùng hỏi, vừa nghe giọng cô ta, anh đã đoán được là ai, anh không ngờ sự trừng phạt của mình dành cho cô ta năm năm trước chưa đủ để cô ta chịu ngoan ngoãn, bây giờ lại tiếp tục làm loạn!
Muốn làm hại các con anh phải xem anh có đồng ý không đã!
“Thịnh, trí nhớ anh thật tốt, đã qua nhiều năm như vậy rồi anh vẫn nhận ra giọng nói của em, thay em hỏi thăm người ngồi bên cạnh anh Duyệt Duyệt, nói rằng……hai đứa nhỏ của cô ta vẫn bình an vô sự!” giọng điệu của cô có vài phần tà ác, giống như cực kì hài lòng với tất cả những chuyện đang gây ra. Cô chính là muốn nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn của Cố Thịnh, bộ dạng đau lòng của Tả Tình Duyệt. Không, tất cả đều không đủ, cô còn muốn hủy diệt đi Tả Tình Duyệt, Cố Thịnh, đồng thời cũng muốn hủy diệt đi hai nghiệt chủng này!
Anh liếc Duyệt Duyệt một cái, càng nhíu chặt lông mày hơn nữa: “Nói đi, cô muốn gì? Tiền sao? Cô muốn bao nhiêu tôi cũng đưa!”
Tả Thị năm năm trước đã phá sản rồi, vị đại thiên kim tiểu thư của nhà họ Tả này đến hôm nay đã sớm mất đi cuộc sống giàu sang đó rồi.
“Haha…tiền ư? Không, tôi không cần những đồng tiền thối tha của anh, các con của anh rất đáng yêu nha, anh nói xem bọn chúng khóc lóc cầu cứu sẽ ra sao, giọng nói ngây thơ như vậy nghe sẽ hay lắm đúng không?” Tả Tình Yên cười như điên, nhìn thấy hai đứa nhóc bị buộc trên ghế, ánh mắt của thằng nhóc còn trừng mắt với cô, ánh mắt đó cực giống Cố Thịnh, đồng thời gương mặt của con nhóc kia càng khiến cô điên tiết!
“Cấm cô làm thế, nếu không cô sẽ hối hận!” giọng anh lạnh lẽo, trong lòng anh cũng không dám chắc chắn, vì bên anh đã cảm nhận được giọng của người đàn bà đó trong điện thoại đang nổi cơn điên.
“Hối hận? Anh giỏi thì thử đi, xem tôi có hối hận hay không!” Tả Tình Yên đã dám làm thế này thì cho dù có chết cô cũng muốn gia đình bốn người họ chết cùng cô!
Ngồi bên cạnh Duyệt Duyệt nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, trong lòng càng đoán già đoán non như ngồi trên đống lửa, cướp điện thoại trên tay anh “Đừng làm hại chúng, xin cô, cô muốn gì tôi đều đáp ứng, nhưng cầu xin cô đừng làm hại hai đứa bé!”
Tả Tình Yên nghe thấy giọng của Duyệt Duyệt, ý niệm muốn báo thù càng đậm nét trong mắt, trong lòng cũng chầm chậm tăng lên sư hưng phấn, em gái của cô dường như thật sự rất yêu thương hai đứa nhóc này!
“Được, tôi không làm hại bọn nó, nhưng cô có phải là nên đến đây rước hai đứa cháu ruột của tôi về hay không?” Tả Tình Yên mở miệng, lắc ly rượu đang cầm trong tay, mặc cho ly rượu vang đỏ óng ánh trong tay sóng sánh trong ly, vốn động tác này rất gợi cảm, nhưng lại phối hợp cùng một khuôn mặt đã bị hủy hoại, lại đặc biệt quỷ dị.
“Tôi lập tức đến ngay, các người đang ở đâu?” Duyệt Duyệt vội vàng hỏi, cô không rảnh nghĩ qua nhiều nữa, thậm chí là có liều cái mạng này, cô đều phải bảo vệ sự an nguy cho các con.
Tả Tình Yên cho bọn họ địa chỉ, lập tức dập điện thoại. Cô bây giờ chỉ cần đợi hai người bọn họ tới, nhất định là còn khối chuyện để làm. Nhiều năm chưa gặp, cô đương nhiên phải tặng cho em gái mình một món quà cực lớn chứ, đồng thời cũng tặng luôn cho gia đình bọn họ một món!
Túy ý quăng điện thoại xuống đất, Tả Tình Yên ngửa cổ uống một hơi hết ly rượu còn dở trong ly, “xoảng” một tiếng, cái ly bị đập vỡ tan tành dưới đất, nhìn những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn, đáy mắt Tả Tình Yên lộ rõ tia tàn nhẫn.
Cúi xuống nhặt lên miếng vỡ thủy tinh, từng bước từng bước đến gần trước mặt Cảnh Hạo và Ninh Ninh, ánh mắt di chuyển trên hai khuôn mặt xinh đẹp bé nhỏ, “Thật là một cặp song sinh xinh đẹp, nhưng……không biết trên khuôn mặt này mà có thêm hai vết sẹo, liệu có còn xinh đẹp nữa không nhỉ!”
Khóe miệng nhếch lên lộ ra tia ác độc, cầm mảnh vỡ thủy tinh trong tay tiến sát tới Cảnh Hạo, đối diện trực tiếp với ánh mắt sắc như dao của cậu nhóc, trong lòng không khỏi ngẩn ra, lập tức chuyển qua phía Ninh Ninh.
Bình luận facebook