Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Quả báo nhãn tiền
Ngay sau khi cuộc mây mưa kết thúc, Thời Ngọc Thao vẫn muốn ôm Đường Du Nhiên thêm một lúc, nhưng không ngờ Đường Du Nhiên lại không chút do dự lạnh lùng đẩy Thời Ngọc Thao ra, hành động nhanh chóng đến mức thậm chí còn khiến cho Thời Ngọc Thao cảm thấy Đường Du Nhiên đang ghê tởm mình.
Loại cảm giác chưa từng trải qua này làm cho Thời Ngọc Thao sững sờ vài giây mới phản ứng kịp, trên môi nở một nụ cười bất lực và tự giễu, đây thực sự là quả báo nhãn tiền.
Trong quá khứ, khi Thời Ngọc Thao quan hệ với những người phụ nữ khác, ngay sau khi làm xong việc Thời Ngọc Thao đã đẩy họ ra, Thời Ngọc Thao chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị đẩy ra một bên như vậy…
Thời Ngọc Thao có chút xấu hổ sờ sờ mũi của mình. Thấy Đường Du Nhiên tức giận, anh không nhịn được tiến lại gần Đường Du Nhiên, vươn tay ra muốn ôm Đường Du Nhiên, nhưng Đường Du Nhiên còn di chuyển nhanh hơn so với anh, vẻ mặt lạnh lùng tránh đi.
“Thời Ngọc Thao! Lần sau có thể sử dụng biện pháp an toàn không?” Đường Du Nhiên yên lặng nhíu mày, lần này Thời Ngọc Thao không hề sử dụng biện pháp nào cả!
Đường Du Nhiên không muốn có con vào thời điểm này! Ngày mai phải mua thuốc tránh thai uống mới được!
Thời Ngọc Thao cũng bất lực… Trong phòng của Đường Du Nhiên không có bαo ƈαo sυ…
Vừa rồi anh quá nóng nảy, cũng quên thực hiện biện pháp an toàn…
Trên thực tế, dù Thời Ngọc Thao từng nói rằng anh thường xuyên thay đổi bạn tình trên giường, nhưng Thời Ngọc Thao là người có khả năng kiểm soát bản thân mạnh mẽ trong chuyện tình cảm.
Nhưng đến lượt Đường Du Nhiên thì khả năng tự kiểm soát của Thời Ngọc Thao đã giảm xuống con số không!
Hơn nữa, Đường Du Nhiên lại cứ nói đến điều này khiến cho Thời Ngọc Thao khó chịu một cách không thể giải thích được, Đường Du Nhiên không muốn mang thai đứa con của anh đến vậy sao?
Trước đây những người phụ nữ khác đều dùng đủ mọi thủ đoạn chỉ vì muốn mang thai đứa con của anh…
Thời Ngọc Thao không biết mình bị làm sao nữa nhưng anh mới gặp Đường Du Nhiên tổng cộng không quá năm lần, nhưng anh đã phá lệ vì Đường Du Nhiên hết lần này đến lần khác.
“Nếu như em mang thai thì cứ sinh ra thôi.” Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên, đột nhiên mở lời.
Đường Du Nhiên nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao, mỉa mai nói: “Anh Thời, đứa trẻ được sinh ra sẽ gọi anh là cha hay gọi Khâu Thiếu Trạch là cha?”
Thời Ngọc Thao không chút suy nghĩ nói thẳng: “Đương nhiên gọi tôi là cha rồi!”
Đường Du Nhiên đưa tay ra trực tiếp chạm vào trán của Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao, anh nói nhảm cái gì vậy, anh không bị sốt đấy chứ?”
“Tôi và Khâu Thiếu Trạch vẫn là vợ chồng hợp pháp, Khâu Thiếu Trạch chưa bao giờ chạm vào tôi. Nếu tôi đột nhiên có thai, điều này không phải chứng minh với Khâu Thiếu Trạch rằng tôi đã nɠɵạı ŧìиɦ trong hôn nhân sao!”
Thời Ngọc Thao đột nhiên nắm lấy tay Đường Du Nhiên: “Nếu em thật sự có thai, hãy ly hôn với Khâu Thiếu Trạch và kết hôn với tôi.”
Thời Ngọc Thao cảm thấy chắc hẳn lúc này anh đã điên rồi, anh vậy mà lại nói những điều như kết hôn. Nhưng nếu kết hôn, sinh con với Đường Du Nhiên thì có vẻ cũng không không tệ lắm.
Đường Du Nhiên lập tức rút tay về, không chút do dự mà nhìn về phía Thời Ngọc Thao: “Anh Thời, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, anh nghĩ nhiều quá rồi.”
“Đã trễ lắm rồi, anh nên về đi.”
Đùa thôi, liệu một người như Thời Ngọc Thao có thực sự thoải mái khi lấy cô và sinh con đẻ cái cùng cô không?
Đường Du Nhiên không ngây thơ như vậy, chẳng qua là cảm giác mới mẻ mà cô dành cho Thời Ngọc Thao vẫn chưa qua đi mà thôi.
Đường Du Nhiên không hề thương tiếc trực tiếp ra lệnh đuổi anh khỏi đây, Thời Ngọc Thao cảm thấy xấu hổ nếu cứ tiếp tục ở lại nên xuống giường mặc quần áo vào, trước khi rời đi dường như nghĩ đến điều gì đó, Thời Ngọc Thao dừng lại sau đó vội vàng nhìn Đường Du Nhiên nói: “Nhân tiện, tôi vẫn chưa có số điện thoại của em.”
Đường Du Nhiên đã phải đọc số điện thoại mới của mình cho Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao lấy điện thoại ra, sau đó gửi một tin nhắn, thấy điện thoại của Đường Du Nhiên trên bàn cạnh giường rung lên, anh mới cất điện thoại vào, nhân cơ hội hôn nhẹ lên môi Đường Du Nhiên một cái, rồi nói: “Được rồi, chúc ngủ ngon.”
Đường Du Nhiên vươn tay lau môi dưới, nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao: “Anh Thời, anh nên cẩn thận, coi chừng rơi từ tầng hai xuống! Nếu anh thật sự bị rơi xuống, tôi sẽ không gọi xe cứu thương cho anh mà kêu người đến chôn anh ngay tại chỗ!”
Thời Ngọc Thao cong khoé môi một cách xấu xa, nhẹ giọng nói: “Những người phụ nữ xinh đẹp quả thực rất tàn nhẫn, nhưng em yên tâm, cho dù là vì em, bây giờ chết tôi vẫn miễn cưỡng chịu được.”
Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao chặn lại không còn gì để nói, cô không khỏi đỏ mặt, chỉ có thể nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao.
Bóng dáng cao lớn của Thời Ngọc Thao nhanh chóng biến mất trên ban công.
Tầng hai cũng cao ba hoặc bốn mét so với tầng một, ấn đường của Đường Du Nhiên không kiểm soát được mà cau lại. Tuy nói là nói như vậy nhưng cô không khỏi cảm thấy có chút bất an, ôm chặt cái eo đau nhức của mình, hai chân run rẩy bước ra khỏi trên giường, nhẹ nhàng bước ra ban công thì thấy Thời Ngọc Thao đã xuống nơi an toàn.
Trong lòng Đường Du Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Nằm trở lại trên giường, Đường Du Nhiên cầm chiếc điện thoại trên bàn đầu giường bật lên, trước mắt cô hiện lên một tin nhắn do một số lạ gửi đến: “Hẹn gặp lại.”
Sau khi đọc ba từ ngắn ngủi đó, Đường Du Nhiên lưu số điện thoại, sau đó trực tiếp xóa tin nhắn.
Đường Du Nhiên thực sự mệt mỏi vì bị Thời Ngọc Thao giày vò, chỉ vài phút sau đã lăn ra ngủ, ngay cả tiếng rên la không kiềm được của Bạch Tiên Nhi ở phòng bên cạnh cũng không thể quấy rầy Đường Du Nhiên.
Ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm hôm sau, Đường Du Nhiên bị đánh thức bởi chiếc đồng hồ cô đã điều chỉnh vào đêm qua, tắt đồng hồ báo thức rồi đứng dậy đi vệ sinh, đánh răng rửa mặt.
Đợi cho đến khi Đường Du Nhiên tắm rửa xong, cô mới để ý thấy trong gương có một vài vết hôn ngân trên chiếc cổ trắng ngần của mình!
Đây còn chưa tính là gì, trên xương quai xanh còn có nhiều vết hôn ngân dày đặc hơn thế này!
Không cần nghĩ cũng biết cái này hắn là do tên khốn kiếp Thời Ngọc Thao để lại vào tối hôm qua!
Thời Ngọc Thao thực sự đã gây rắc rối cho cô rồi!
Chiếc váy vừa phủ đến đầu gối, Đường Du Nhiên trông rất xinh đẹp trong bộ đồ màu đỏ, nhưng trong màu vàng lại càng trở nên dịu dàng, ngây thơ và quyến rũ hơn.
Sau khi chọn một đôi xăng đan cao gót màu trắng không quá cao, Đường Du Nhiên xách theo chiếc túi, đi xuống cầu thang.
“Du Nhiên, dậy rồi à, chúng tôi đang đợi cô xuống để cùng ăn.” Bạch Tiên Nhi nhìn cách ăn mặc của Đường Du Nhiên, nụ cười trên mặt hơi khựng lại, rất nhanh sau đó đã kịp phản ứng lại, cô ta mỉm cười chào Đường Du Nhiên.
Loại cảm giác chưa từng trải qua này làm cho Thời Ngọc Thao sững sờ vài giây mới phản ứng kịp, trên môi nở một nụ cười bất lực và tự giễu, đây thực sự là quả báo nhãn tiền.
Trong quá khứ, khi Thời Ngọc Thao quan hệ với những người phụ nữ khác, ngay sau khi làm xong việc Thời Ngọc Thao đã đẩy họ ra, Thời Ngọc Thao chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị đẩy ra một bên như vậy…
Thời Ngọc Thao có chút xấu hổ sờ sờ mũi của mình. Thấy Đường Du Nhiên tức giận, anh không nhịn được tiến lại gần Đường Du Nhiên, vươn tay ra muốn ôm Đường Du Nhiên, nhưng Đường Du Nhiên còn di chuyển nhanh hơn so với anh, vẻ mặt lạnh lùng tránh đi.
“Thời Ngọc Thao! Lần sau có thể sử dụng biện pháp an toàn không?” Đường Du Nhiên yên lặng nhíu mày, lần này Thời Ngọc Thao không hề sử dụng biện pháp nào cả!
Đường Du Nhiên không muốn có con vào thời điểm này! Ngày mai phải mua thuốc tránh thai uống mới được!
Thời Ngọc Thao cũng bất lực… Trong phòng của Đường Du Nhiên không có bαo ƈαo sυ…
Vừa rồi anh quá nóng nảy, cũng quên thực hiện biện pháp an toàn…
Trên thực tế, dù Thời Ngọc Thao từng nói rằng anh thường xuyên thay đổi bạn tình trên giường, nhưng Thời Ngọc Thao là người có khả năng kiểm soát bản thân mạnh mẽ trong chuyện tình cảm.
Nhưng đến lượt Đường Du Nhiên thì khả năng tự kiểm soát của Thời Ngọc Thao đã giảm xuống con số không!
Hơn nữa, Đường Du Nhiên lại cứ nói đến điều này khiến cho Thời Ngọc Thao khó chịu một cách không thể giải thích được, Đường Du Nhiên không muốn mang thai đứa con của anh đến vậy sao?
Trước đây những người phụ nữ khác đều dùng đủ mọi thủ đoạn chỉ vì muốn mang thai đứa con của anh…
Thời Ngọc Thao không biết mình bị làm sao nữa nhưng anh mới gặp Đường Du Nhiên tổng cộng không quá năm lần, nhưng anh đã phá lệ vì Đường Du Nhiên hết lần này đến lần khác.
“Nếu như em mang thai thì cứ sinh ra thôi.” Thời Ngọc Thao nhìn Đường Du Nhiên, đột nhiên mở lời.
Đường Du Nhiên nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao, mỉa mai nói: “Anh Thời, đứa trẻ được sinh ra sẽ gọi anh là cha hay gọi Khâu Thiếu Trạch là cha?”
Thời Ngọc Thao không chút suy nghĩ nói thẳng: “Đương nhiên gọi tôi là cha rồi!”
Đường Du Nhiên đưa tay ra trực tiếp chạm vào trán của Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao, anh nói nhảm cái gì vậy, anh không bị sốt đấy chứ?”
“Tôi và Khâu Thiếu Trạch vẫn là vợ chồng hợp pháp, Khâu Thiếu Trạch chưa bao giờ chạm vào tôi. Nếu tôi đột nhiên có thai, điều này không phải chứng minh với Khâu Thiếu Trạch rằng tôi đã nɠɵạı ŧìиɦ trong hôn nhân sao!”
Thời Ngọc Thao đột nhiên nắm lấy tay Đường Du Nhiên: “Nếu em thật sự có thai, hãy ly hôn với Khâu Thiếu Trạch và kết hôn với tôi.”
Thời Ngọc Thao cảm thấy chắc hẳn lúc này anh đã điên rồi, anh vậy mà lại nói những điều như kết hôn. Nhưng nếu kết hôn, sinh con với Đường Du Nhiên thì có vẻ cũng không không tệ lắm.
Đường Du Nhiên lập tức rút tay về, không chút do dự mà nhìn về phía Thời Ngọc Thao: “Anh Thời, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, anh nghĩ nhiều quá rồi.”
“Đã trễ lắm rồi, anh nên về đi.”
Đùa thôi, liệu một người như Thời Ngọc Thao có thực sự thoải mái khi lấy cô và sinh con đẻ cái cùng cô không?
Đường Du Nhiên không ngây thơ như vậy, chẳng qua là cảm giác mới mẻ mà cô dành cho Thời Ngọc Thao vẫn chưa qua đi mà thôi.
Đường Du Nhiên không hề thương tiếc trực tiếp ra lệnh đuổi anh khỏi đây, Thời Ngọc Thao cảm thấy xấu hổ nếu cứ tiếp tục ở lại nên xuống giường mặc quần áo vào, trước khi rời đi dường như nghĩ đến điều gì đó, Thời Ngọc Thao dừng lại sau đó vội vàng nhìn Đường Du Nhiên nói: “Nhân tiện, tôi vẫn chưa có số điện thoại của em.”
Đường Du Nhiên đã phải đọc số điện thoại mới của mình cho Thời Ngọc Thao.
Thời Ngọc Thao lấy điện thoại ra, sau đó gửi một tin nhắn, thấy điện thoại của Đường Du Nhiên trên bàn cạnh giường rung lên, anh mới cất điện thoại vào, nhân cơ hội hôn nhẹ lên môi Đường Du Nhiên một cái, rồi nói: “Được rồi, chúc ngủ ngon.”
Đường Du Nhiên vươn tay lau môi dưới, nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao: “Anh Thời, anh nên cẩn thận, coi chừng rơi từ tầng hai xuống! Nếu anh thật sự bị rơi xuống, tôi sẽ không gọi xe cứu thương cho anh mà kêu người đến chôn anh ngay tại chỗ!”
Thời Ngọc Thao cong khoé môi một cách xấu xa, nhẹ giọng nói: “Những người phụ nữ xinh đẹp quả thực rất tàn nhẫn, nhưng em yên tâm, cho dù là vì em, bây giờ chết tôi vẫn miễn cưỡng chịu được.”
Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao chặn lại không còn gì để nói, cô không khỏi đỏ mặt, chỉ có thể nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao.
Bóng dáng cao lớn của Thời Ngọc Thao nhanh chóng biến mất trên ban công.
Tầng hai cũng cao ba hoặc bốn mét so với tầng một, ấn đường của Đường Du Nhiên không kiểm soát được mà cau lại. Tuy nói là nói như vậy nhưng cô không khỏi cảm thấy có chút bất an, ôm chặt cái eo đau nhức của mình, hai chân run rẩy bước ra khỏi trên giường, nhẹ nhàng bước ra ban công thì thấy Thời Ngọc Thao đã xuống nơi an toàn.
Trong lòng Đường Du Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Nằm trở lại trên giường, Đường Du Nhiên cầm chiếc điện thoại trên bàn đầu giường bật lên, trước mắt cô hiện lên một tin nhắn do một số lạ gửi đến: “Hẹn gặp lại.”
Sau khi đọc ba từ ngắn ngủi đó, Đường Du Nhiên lưu số điện thoại, sau đó trực tiếp xóa tin nhắn.
Đường Du Nhiên thực sự mệt mỏi vì bị Thời Ngọc Thao giày vò, chỉ vài phút sau đã lăn ra ngủ, ngay cả tiếng rên la không kiềm được của Bạch Tiên Nhi ở phòng bên cạnh cũng không thể quấy rầy Đường Du Nhiên.
Ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm hôm sau, Đường Du Nhiên bị đánh thức bởi chiếc đồng hồ cô đã điều chỉnh vào đêm qua, tắt đồng hồ báo thức rồi đứng dậy đi vệ sinh, đánh răng rửa mặt.
Đợi cho đến khi Đường Du Nhiên tắm rửa xong, cô mới để ý thấy trong gương có một vài vết hôn ngân trên chiếc cổ trắng ngần của mình!
Đây còn chưa tính là gì, trên xương quai xanh còn có nhiều vết hôn ngân dày đặc hơn thế này!
Không cần nghĩ cũng biết cái này hắn là do tên khốn kiếp Thời Ngọc Thao để lại vào tối hôm qua!
Thời Ngọc Thao thực sự đã gây rắc rối cho cô rồi!
Chiếc váy vừa phủ đến đầu gối, Đường Du Nhiên trông rất xinh đẹp trong bộ đồ màu đỏ, nhưng trong màu vàng lại càng trở nên dịu dàng, ngây thơ và quyến rũ hơn.
Sau khi chọn một đôi xăng đan cao gót màu trắng không quá cao, Đường Du Nhiên xách theo chiếc túi, đi xuống cầu thang.
“Du Nhiên, dậy rồi à, chúng tôi đang đợi cô xuống để cùng ăn.” Bạch Tiên Nhi nhìn cách ăn mặc của Đường Du Nhiên, nụ cười trên mặt hơi khựng lại, rất nhanh sau đó đã kịp phản ứng lại, cô ta mỉm cười chào Đường Du Nhiên.
Bình luận facebook