Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Bị cưỡng hôn
Chương 21: Bị cưỡng hôn
Thời Ngọc Thao cũng không biết mình bị làm sao, như là mê muội, luôn không kìm chế được mà nghĩ đến Đường Du Nhiên.
Đã rất lâu rồi Thời Ngọc Dao không có cảm giác như vậy.
Nhưng Đường Du Nhiên, cái người không có lương tâm đó, có lẽ chưa một lần nhớ đến anh.
Nghĩ vậy Thời Ngọc Thao nghiến răng, trong lòng có chút khó chịu. Bây giờ chỉ muốn lập tức bắt Đường Du Nhiên đến đây hôn một cái thật nồng cháy.
VietWriter
Vì vậy Thời Ngọc Thao cứ kiêu ngạo như vậy, vừa giải quyết công việc, vừa không quên cứ mười phút lại cầm điện thoại xem một lần.
Kết quả là đợi đến tận bây giờ, ở Diệu Thành lúc này đã hơn mười hai giờ đêm. Thời Ngọc Thao vẫn chưa nhận được điện thoại của Đường Du Nhiên, thậm chí đến cả một tin nhắn cũng chẳng có.
Cuối cùng Thời Ngọc Thảo không chịu được nữa mới gọi điện thoại tới quấy rầy.
“Sao vậy? Muộn thế này còn gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao?” Đường Du Nhiên hạ thấp giọng, đi thẳng vào vấn đề.
Thời Ngọc Thao nghe giọng điệu có phần lạnh nhạt của Đường Du Nhiên, sờ mũi nói: “Ngày mai bọn em bay chuyến mấy giờ đến Bali?”
VietWriter
Đường Du Nhiên khá bất lực nhếch môi, tên khốn nạn Thời Ngọc Thao chơi trò gì vậy, gọi điện cho cô không phải chỉ để hỏi mấy câu không liên quan như vậy chứ...
“Chuyến chín giờ sáng mai”
VietWriter
Đường Du Nhiên vừa nói xong đã nghe thấy tiếng Thời Ngọc Thao nói: “Bây giờ tôi đang đi công tác ở Mỹ, mới đến đây vài ngày trước.”
Bản thân Thới Ngọc Thao thực sự không biết phải nói gì với Đường Du Nhiên... Đại khái chỉ là muốn nghe giọng nói của Đường Du Nhiên mà thôi.
“À... Thời gian có hạn. Nếu anh không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây. Ngày mai phải dậy sớm, giờ cũng muộn lắm rồi...” Đường Du Nhiên thực sự thấy buồn ngủ.
“Vậy em ngủ trước đi, chúc ngủ ngon.” Thời Ngọc Thao vừa nói xong ngay lập tức đã nghe thấy tiếng điện thoại cúp máy bíp bíp vang lên.
Thời Ngọc Thao chẳng nói lời nào mỉm cười tự chế giễu bản thân. Đúng là cái đồ không có lương tâm, cúp máy dứt khoát như vậy...
Sáng hôm sau, Đường Du Nhiên thức dậy, ăn sáng, cầm hành lý cùng với Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi lái xe đi thẳng đến sân bay.
Đúng chín giờ lên máy bay, sau quãng đường bay dài mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh xuống đảo Bali.
Khách sạn mà Khâu Thiếu Trạch đã đặt trước là một khách sạn năm sao ở đó. Và nhóm thì vừa khít mười người, tính cả Khâu Thiếu Trạch, Đường Du Nhiên, thì có bốn người đồng nghiệp nữ và sáu người đồng nghiệp nam.
Những người đồng nghiệp đi cùng lần này đều biết mối quan hệ của Khâu Thiếu Trạch và Đường Du Nhiên là vợ chồng.
Vì vậy lúc sắp xếp phòng thì sẽ xếp hai người một phòng tiêu chuẩn, Khâu Thiếu Trạch cùng phòng với Đường Du Nhiên.
Cô đồng nghiệp nữ Bạch Tiên Nhi thì ở phòng đơn.
Khi Đường Du Nhiên biết được cách sắp xếp phòng, vốn dĩ cô muốn từ chối
cùng phòng với Khâu Thiếu Trạch. Cô thà ở cùng phòng với Bạch Tiên Nhi còn hơn là phải ở chung với anh ta.
Tuy nhiên, Đường Du Nhiên sợ bản thân thể hiện sự bài xích với Khâu Thiếu Trạch thái quá sẽ khiến anh ta nghi ngờ vì vậy chỉ đành đồng ý.
Phòng của bọn họ không cùng một tầng, phòng của Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch ở tầng sáu, phòng của Bạch Tiên Nhi thì ở tầng năm.
Đường Du Nhiên vào khách sạn lấy thẻ phòng sau đó kéo vali vào phòng cất đồ đạc.
Căn phòng Khâu Thiếu Trạch đặt rất lớn, có thể ngắm cảnh biển, còn có một cái ban công nhỏ hướng ra phía biển.
Đường Du Nhiên đặt hành lý xuống đi ra ban công. Bên ngoài trời nắng đẹp, nước biển xanh lam như màu xanh ngọc bích, mênh mông bát ngát, trên nền trời xanh thẳm là những mây trắng xoá, thỉnh thoảng có vài con chim hải âu bay ngang qua. Bên dưới khách sạn là những cây cọ cao vút đang đung đưa cành lá theo gió.
Phong cảnh đẹp không tả nổi.
Đường Du Nhiên ngắm nhìn tất cả mọi thứ, hốc mắt trở nên hơi ửng đỏ, ẩm ướt.
Trùng hợp là vài năm trước khi cô và cha cô đến Bali du lịch cũng đã ở khách sạn này.
Đột nhiên rất nhớ cha.
Đường Du Nhiên không muốn mình khóc vì vậy cô cắn môi nhắm mắt lại.
“Ừ, em biết rồi.”
Nghe Đường Du Nhiên trả lời, anh ta không kìm chế được nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên trong lòng mình.
Giống như bị hấp dẫn, Khâu Thiếu Trạch chỉ có thể làm theo bản năng của cơ thể, giữ chặt cằm của Đường Du Nhiên, chuẩn bị hôn lên đôi môi màu hoa anh đào của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên nhìn thấy khuôn mặt Khâu Thiếu Trạch càng lúc càng gần mình, mười ngón tay đang buông thõng không kìm được nắm chặt thành nắm đấm.
Thế mà Khâu Thiếu Trạch lại muốn hôn cô!
Tâm trí Đường Du Nhiên lại hiện lên hình ảnh Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi quấn quýt lấy nhau trong phòng làm việc.
Thời Ngọc Thao cũng không biết mình bị làm sao, như là mê muội, luôn không kìm chế được mà nghĩ đến Đường Du Nhiên.
Đã rất lâu rồi Thời Ngọc Dao không có cảm giác như vậy.
Nhưng Đường Du Nhiên, cái người không có lương tâm đó, có lẽ chưa một lần nhớ đến anh.
Nghĩ vậy Thời Ngọc Thao nghiến răng, trong lòng có chút khó chịu. Bây giờ chỉ muốn lập tức bắt Đường Du Nhiên đến đây hôn một cái thật nồng cháy.
VietWriter
Vì vậy Thời Ngọc Thao cứ kiêu ngạo như vậy, vừa giải quyết công việc, vừa không quên cứ mười phút lại cầm điện thoại xem một lần.
Kết quả là đợi đến tận bây giờ, ở Diệu Thành lúc này đã hơn mười hai giờ đêm. Thời Ngọc Thao vẫn chưa nhận được điện thoại của Đường Du Nhiên, thậm chí đến cả một tin nhắn cũng chẳng có.
Cuối cùng Thời Ngọc Thảo không chịu được nữa mới gọi điện thoại tới quấy rầy.
“Sao vậy? Muộn thế này còn gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao?” Đường Du Nhiên hạ thấp giọng, đi thẳng vào vấn đề.
Thời Ngọc Thao nghe giọng điệu có phần lạnh nhạt của Đường Du Nhiên, sờ mũi nói: “Ngày mai bọn em bay chuyến mấy giờ đến Bali?”
VietWriter
Đường Du Nhiên khá bất lực nhếch môi, tên khốn nạn Thời Ngọc Thao chơi trò gì vậy, gọi điện cho cô không phải chỉ để hỏi mấy câu không liên quan như vậy chứ...
“Chuyến chín giờ sáng mai”
VietWriter
Đường Du Nhiên vừa nói xong đã nghe thấy tiếng Thời Ngọc Thao nói: “Bây giờ tôi đang đi công tác ở Mỹ, mới đến đây vài ngày trước.”
Bản thân Thới Ngọc Thao thực sự không biết phải nói gì với Đường Du Nhiên... Đại khái chỉ là muốn nghe giọng nói của Đường Du Nhiên mà thôi.
“À... Thời gian có hạn. Nếu anh không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây. Ngày mai phải dậy sớm, giờ cũng muộn lắm rồi...” Đường Du Nhiên thực sự thấy buồn ngủ.
“Vậy em ngủ trước đi, chúc ngủ ngon.” Thời Ngọc Thao vừa nói xong ngay lập tức đã nghe thấy tiếng điện thoại cúp máy bíp bíp vang lên.
Thời Ngọc Thao chẳng nói lời nào mỉm cười tự chế giễu bản thân. Đúng là cái đồ không có lương tâm, cúp máy dứt khoát như vậy...
Sáng hôm sau, Đường Du Nhiên thức dậy, ăn sáng, cầm hành lý cùng với Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi lái xe đi thẳng đến sân bay.
Đúng chín giờ lên máy bay, sau quãng đường bay dài mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh xuống đảo Bali.
Khách sạn mà Khâu Thiếu Trạch đã đặt trước là một khách sạn năm sao ở đó. Và nhóm thì vừa khít mười người, tính cả Khâu Thiếu Trạch, Đường Du Nhiên, thì có bốn người đồng nghiệp nữ và sáu người đồng nghiệp nam.
Những người đồng nghiệp đi cùng lần này đều biết mối quan hệ của Khâu Thiếu Trạch và Đường Du Nhiên là vợ chồng.
Vì vậy lúc sắp xếp phòng thì sẽ xếp hai người một phòng tiêu chuẩn, Khâu Thiếu Trạch cùng phòng với Đường Du Nhiên.
Cô đồng nghiệp nữ Bạch Tiên Nhi thì ở phòng đơn.
Khi Đường Du Nhiên biết được cách sắp xếp phòng, vốn dĩ cô muốn từ chối
cùng phòng với Khâu Thiếu Trạch. Cô thà ở cùng phòng với Bạch Tiên Nhi còn hơn là phải ở chung với anh ta.
Tuy nhiên, Đường Du Nhiên sợ bản thân thể hiện sự bài xích với Khâu Thiếu Trạch thái quá sẽ khiến anh ta nghi ngờ vì vậy chỉ đành đồng ý.
Phòng của bọn họ không cùng một tầng, phòng của Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch ở tầng sáu, phòng của Bạch Tiên Nhi thì ở tầng năm.
Đường Du Nhiên vào khách sạn lấy thẻ phòng sau đó kéo vali vào phòng cất đồ đạc.
Căn phòng Khâu Thiếu Trạch đặt rất lớn, có thể ngắm cảnh biển, còn có một cái ban công nhỏ hướng ra phía biển.
Đường Du Nhiên đặt hành lý xuống đi ra ban công. Bên ngoài trời nắng đẹp, nước biển xanh lam như màu xanh ngọc bích, mênh mông bát ngát, trên nền trời xanh thẳm là những mây trắng xoá, thỉnh thoảng có vài con chim hải âu bay ngang qua. Bên dưới khách sạn là những cây cọ cao vút đang đung đưa cành lá theo gió.
Phong cảnh đẹp không tả nổi.
Đường Du Nhiên ngắm nhìn tất cả mọi thứ, hốc mắt trở nên hơi ửng đỏ, ẩm ướt.
Trùng hợp là vài năm trước khi cô và cha cô đến Bali du lịch cũng đã ở khách sạn này.
Đột nhiên rất nhớ cha.
Đường Du Nhiên không muốn mình khóc vì vậy cô cắn môi nhắm mắt lại.
“Ừ, em biết rồi.”
Nghe Đường Du Nhiên trả lời, anh ta không kìm chế được nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên trong lòng mình.
Giống như bị hấp dẫn, Khâu Thiếu Trạch chỉ có thể làm theo bản năng của cơ thể, giữ chặt cằm của Đường Du Nhiên, chuẩn bị hôn lên đôi môi màu hoa anh đào của Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên nhìn thấy khuôn mặt Khâu Thiếu Trạch càng lúc càng gần mình, mười ngón tay đang buông thõng không kìm được nắm chặt thành nắm đấm.
Thế mà Khâu Thiếu Trạch lại muốn hôn cô!
Tâm trí Đường Du Nhiên lại hiện lên hình ảnh Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi quấn quýt lấy nhau trong phòng làm việc.
Bình luận facebook