Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 109 - Chương 109HÀO KHÍ NGÚT TRỜI
Đoàn hòa đàm của Đại Yên vừa tới liền được Vương Huy tướng quân và Lưu tri phủ đã chờ sẵn từ lâu, dẫn người đón vào trong thành.
Thấy trong đoàn có một vị cô nương dung mạo tuyệt sắc, mọi người có ai còn không rõ?
Trên khuôn mặt các hán tử chinh chiến sa trường đều hơi nóng lên.
Họ không giống như đám người tham sống sợ chết, co đầu rút cổ, chỉ biết lý luận suống ở kinh thành. Họ xung phong liều chết ở tiền tuyến, đã từng tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh và hiểu rõ nhất vai trò của người già yếu, phụ nữ và trẻ em trong chiến tranh.
Đàn ông liều mạng đứng lên, là để cường địch không gây thương tổn cho phụ nữ và trẻ em trong nhà, khiến dân chúng người người đều có cơm ăn, có áo mặc, khiến trẻ con có sách học, bình yên lớn lên. Bởi vậy mà hễ là hán tử có chút tâm huyết đều không muốn nhìn thấy chuyện gian dâm, bắt cóc, cướp bóc diễn ra trước mắt.
Nếu như họ đã liều mình chiến đấu, thì chuyện kế tiếp, bọn họ cũng không xen vào.
Nhưng họ còn chưa liều mình chiến đấu, Hoàng thượng đã đưa một cô nương trong sạch đến cho kẻ thù, thế này không phải là làm mất mặt họ sao?
Tên Hoàng đế Đại Chu kia tìm mọi cách bắt chẹt Đại Yên, Hoàng thượng lại tin lời gièm pha của yêu hậu, không những tàn hại trung thần mà còn không đếm xỉa tới tiếng lòng của dân chúng.
Máu tươi của một nhà phủ Định Quốc công trung nghĩa vẫn còn chưa lạnh, các tướng sĩ đang phấn chấn tinh thần muốn ra sức đánh một trận, nhưng Hoàng thượng lại tham sống sợ chết, Đại Chu tùy tiện nói một câu, Hoàng thượng liền bất kể hiềm nghi, còn chủ động giao cả con gái của Tần Thái sư ra.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy ngột ngạt vì uất ức không chỗ phát tiết, họ vô cùng uất hận hôn quân và yêu hậu, lại vô cùng đau lòng trước tình cảnh cả nhà bị diệt của phủ Định Quốc công, đồng thời cũng hết sức đồng tình với Tần Thái sư, người mà xưa nay họ rất tôn trọng, cũng hết sức thương xót cho con gái của Tần Thái sư.
Bởi vậy mà đám người Vương Huy tướng quân và Lưu tri phủ cực kỳ khách khí đối với Tần Hòe Viễn và Tần Nghi Ninh.
“Tần Thái sư, Tần tiểu thư, hôm nay xin mời tạm thời nghỉ ngơi ở nha môn tri phủ.”
Tần Hòe Viễn: “Việc nghỉ ngơi không vội, e rằng đêm dài lắm mộng, đột nhiên phát sinh biến cố, chi bằng bây giờ liền sai người đến báo tin cho đại doanh quân địch, xác định rõ ràng địa điểm và thời gian hòa đàm.”
Lưu tri phủ gật đầu nói: “Dạ, Thái sư nói có lý.”
Tần Hòe Viễn quay đầu lại nhìn Tần Nghi Ninh, nói: “Con đi nghỉ ngơi trước đi, có việc ta sai người đến đón con.”
“Dạ, phụ thân.” Tần Nghi Ninh hành lễ với mọi người, rồi liền lui ra.
Phu nhân của tri phủ dẫn theo nha hoàn, vú già đang chờ ở ngoài cửa, thấy Tần Nghi Ninh đi ra, liền lễ độ dẫn nàng vào nha môn, bố trí nàng ở một phòng hảo hạng trong viện, lại sai nha hoàn, vú già chuẩn bị sẵn cơm canh, nước nóng phục vụ.
Suốt đêm, Tần Nghi Ninh trằn trọc khó ngủ.
Cho dù biểu hiện của nàng có kiên cường đến đâu, nhưng rốt cuộc nàng vẫn chỉ là một cô nương chưa đến tuổi cập kê, vừa nghĩ tới chuyện mình sắp trải qua, nàng liền khẩn trương đến mức cả người rét run.
Nàng vẫn nói mình đã nhìn sự việc thông suốt, vẫn tự nhủ rằng không có gì quan trọng hơn là sống sót.
Nhưng khi sự việc thật sự xảy ra trước mắt, đột nhiên nàng bắt đầu nghi ngờ, nếu mình thật sự bị làm nhục, không biết mình có thể giữ lập trường sống sót hay không, bởi vì con người ta sống trên đời này, đến tột cùng là vì cái gì?
Nhìn sững ngọn đèn ở đầu màn cho tới lúc trời bắt đầu hửng sáng, Tần Nghi Ninh mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Dường như nàng mới vừa chợp mắt, bên ngoài đã có tiếng người hầu bẩm báo.
“Tần Thái sư sai người tới mời Tứ tiểu thư ạ.”
Tần Nghi Ninh giật mình, liền ngồi dậy, vén màn lên, thấy Tùng Lan mặt không còn chút máu và Băng Đường hai mắt đỏ ngầu.
“Ta biết rồi, ngươi đi nói với phụ thân ta, ta sẽ tới ngay.” Giọng nói của Tần Nghi Ninh hơi khàn khàn.
Day day huyệt Thái Dương, Tần Nghi Ninh nhìn Băng Đường và Tùng Lan, nói: “Hầu hạ ta trang điểm đi.”
“Dạ.”
Tùng Lan nghẹn ngào thưa một tiếng rồi lấy ra một chiếc bối tử màu ngọc bích và một áo choàng gấm trắng xanh ngọc cổ áo lông nách chồn trắng đã chuẩn bị sẵn, giúp Tần Nghi Ninh thay, còn Băng Đường mở hộp trang điểm, trang điểm cho Tần Nghi Ninh.
Búi tóc đen nhánh, mày ngài lướt nhẹ, đôi mắt long lanh, môi son điểm xuyết…
Tần Nghi Ninh nhìn mình trong gương, nhan sắc không giống thường ngày mà rực rỡ hơn nhiều.
Nàng thử mỉm cười.
Nàng nở nụ cười, nhưng Băng Đường và Tùng Lan ở bên cạnh đều khóc.
“Cô nương, người… người…”
“Đừng khóc, cũng không phải ta đi chịu chết.” Tần Nghi Ninh đứng lên, khẽ vuốt lọn tóc dài rũ xuống vai, cười nói: “Các ngươi cũng đừng theo ta đi, ở chỗ này chờ ta.”
“Cô nương, ta cùng đi với cô nương!” Băng Đường sụt sịt mũi: “Dù sao ta cũng biết dùng độc, nếu lão bất tử thật sự gây bất lợi cho cô nương, thì ta sẽ hạ độc giết hắn!”
“Hạ độc giết hắn rồi, hòa đàm thất bại, người kế tiếp phải chết là cả nhà Tần phủ.” Tần Nghi Ninh cười khổ cầm khăn lau nước mắt cho Băng Đường: “Đừng sợ, dù thế nào, ta cũng sẽ sống sót trở về, các ngươi theo ta đi không tiện, cứ ở chỗ này chờ ta.”
Tùng Lan nghẹn ngào quỳ thụp xuống, nắm lấy một góc áo choàng xanh ngọc của Tần Nghi Ninh, nói: “Cô nương, mạng của nô tỳ là do cô nương cứu, nếu ngoài mất đi, nô tỳ cũng đi theo, xuống dưới hầu hạ cô nương!”
“Ta cũng vậy! Nếu cô nương mất đi, ta sẽ trở về tìm yêu hậu đồng quy vu tận, xuống dưới ta còn hầu hạ cô nương!” Băng Đường cũng quỳ xuống, nắm lấy tay Tần Nghi Ninh.
“Ngốc nghếch!”
Tần Nghi Ninh kéo người đứng lên, vỗ vỗ vai Tùng Lan, lại véo nhẹ vào gương mặt của Băng Đường.
“Các ngươi đều còn trẻ, huống chi nếu ta thật sự chết đi, các ngươi không muốn thay ta chăm sóc cho mẫu thân ta sao?”
“Cô nương…” Tùng Lan càng khóc nhiều hơn.
Tần Nghi Ninh chớp chớp, cố kìm nén giọt lệ sắp tuôn ra, nhìn hai người với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
“Được rồi, ta đi.” Dứt lời, nàng liền xoay người lại, không chút do dự đẩy cửa đi ra ngoài. w●ebtruy●enonlin●e●com
Băng Đường và Tùng Lan nức nở đuổi theo, nhưng chỉ có thể đứng ở hành lang nhìn theo bóng lưng Tần Nghi Ninh theo tri phủ phu nhân càng lúc càng xa.
Tần Hòe Viễn suốt đêm không ngủ, lúc này khoác một chiếc áo cừu đen đứng ở hành lang, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm đến xuất thần. Vương Huy tướng quân đã ra ngoài chuẩn bị việc lên đường, Lưu tri phủ đứng ở bên cạnh.
“Phụ thân.”
Tiếng gọi của nàng khiến Tần Hòe Viễn phục hồi tinh thần.
Theo tiếng nhìn lại, nhận ra Tần Nghi Ninh với trang phục thanh lịch nhưng xinh đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
“Phụ thân, bây giờ chúng ta đi sao?” Tần Nghi Ninh mỉm cười.
Yết hầu của Tần Hòe Viễn chạy lên chạy xuống, hồi lâu ông mới cắn răng, gật đầu nói: “Dù địa điểm hòa đàm đặt ở trong thành hay ngoài thành cũng không khiến người yên tâm. Đêm qua sau khi hiệp thương, đã đặt tại lều bạt trong doanh trại của hai quân đội, hai bên đều mang theo một trăm binh sĩ hộ tống. Nghi tỷ nhi, lát nữa con theo vi phụ cùng đi.”
Tần Nghi Ninh ngoan ngoãn gật đầu, tua cờ trân châu đu đưa: “Không ở trong thành là vừa vặn, kẻo người Đại Chu trà trộn vào gây bất lợi cho chúng ta. Chúng ta đi ra ngoài, cũng phải để lại người trấn giữ mới được.”
“Con nói rất đúng. Vi phụ đã bàn bạc với Lưu tri phủ và Vương Huy tướng quân, việc hòa đàm do vi phụ dẫn theo quan viên Bộ Lễ chủ trì, Vương Huy tướng quân và Lưu tri phủ ở lại giữ thành.”
“Vậy thì rất tốt, chúng ta cũng có thể yên tâm.”
Không bao lâu sau, Vương Huy tướng quân đã tuyển chọn một trăm hán tử trong quân, Tần Hòe Viễn và Thượng thư bộ Lễ Thôi Văn Khánh đi phía trước, Tần Nghi Ninh một mình theo sau, đang rời khỏi nha môn tri phủ.
Trước khi mở cửa thành, Tần Hòe Viễn dẫn theo Tần Nghi Ninh leo lên lầu cổng thành. Vương Huy tướng quân, Lưu tri phủ và một trăm hán tử theo sát phía sau.
Đứng ở trên lầu cổng thành nguy nga, một con gió đồng thổi qua, mái tóc dài sau lưng Tần Nghi Ninh lay động.
Nàng nhìn ánh mặt trời chiếu xuống núi sông, nhìn quân doanh Đại Chu cách đó không xa, nhìn dãy núi xám xịt kéo dài ra xa, bỗng nhiên cảm thấy trời cao đất rộng, cảm xúc tích tụ trong lòng trải ra.
Tần Hòe Viễn chắp tay đứng đó, cao giọng hỏi: “Nghi tỷ nhi, con có sợ không?”
“Sợ cái gì ạ? Người sinh ra trong đời này, có ai có thể sống sót mãi chứ? Cùng lắm thì cũng chỉ chết một lần, có gì đáng sợ?”
Nàng không cao giọng, nhưng người có mặt đều nghe rõ ràng.
Một trăm hán tử được tuyển chọn đều mang quyết tâm phải chết, ngay cả Thượng thư Bộ Lễ Thôi Văn Khánh đều căng thẳng toát mồ hôi lạnh đầy lưng.
Nếu chẳng may hòa đàm thất bại, Đại Chu trở mặt, không ai trong đoàn người của họ có thể sống.
Nhưng lúc này, nhiệt huyết của những hán tử này được khơi dậy tràn trề, khí thế dũng cảm chợt dâng trào, lòng hăng hái ngút trời!
Sợ cái gì chứ?
Một thiếu nữ còn có tâm tư như vậy, có lý nào những người đàn ông bọn họ còn sợ chết?
Vương Huy tướng quân xúc động nói: “Tần tiểu thư không hổ là nữ tử xuất thân danh môn, bọn ta bội phục! Tần Thái sư yên tâm, nếu hòa đàm thất bại, cho dù mất mạng chúng ta cũng phải giết sạch đám giặc cướp dám cả gan bắt nạt trước cửa Đại Yên!”
“Tốt. Có Vương tướng quân và Lưu tri phủ thủ thành, chúng ta cũng không lo lắng cho hậu phương.” Tần Hòe Viễn bình thản mỉm cười, rồi cao giọng nói: “Chuẩn bị xe ngựa, khởi hành.”
“Dạ.” Các hán tử cao giọng hô, âm thanh vang động một góc trời.
Tần Hòe Viễn và Thôi Văn Khánh lên chiếc xe ngựa thứ nhất, Tần Nghi Ninh ngồi một mình trên chiếc xe ngựa thứ hai, được một trăm binh sĩ hộ tống, đi thẳng tới đại doanh vừa được dựng giữa doanh trại quân đội hai nước.
Vì hai bên mang tới số binh sĩ ngang nhau, hơn nữa đều tự sắp xếp lều trại cùng với lều chính khi hòa đàm nên nơi đóng quân rất rộng.
Đoàn xe ngựa của Tần Nghi Ninh vừa vào nơi đóng quân đã thấy hai loại nhân mã đôi bên với áo đỏ giáp đen và quân phục màu vàng đất đã chiếm cứ một bên nơi đóng quân.
Trên tay áo những người mặc áo đỏ giáp đen đều có một đầu hổ nhận dạng, sau lưng những người này, mấy lá đại kỳ thêu hổ vàng trên nền đen và một lá cờ nền đỏ thêu chữ “Bàng” màu đen đón gió phấp phới.
Mà phía sau các hán tử mặc quân phục Đại Chu màu vàng đất là lá đại kỳ thêu chữ “Liêm” đang lay động.
Tần Nghi Ninh biết, binh lính mặc đồ đỏ mang giáp đen chính là Hổ Bí quân của Trung Thuận Thân Vương Bàng Kiêu. Mà những người mặc quân phục màu vàng đất là binh sĩ Đại Chu bình thường, hẳn là người của Thượng thư Bộ Binh Liêm Thịnh Tiệp.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Tần Hòe Viễn và Thôi Văn Khánh lần lượt xuống xe.
Tần Nghi Ninh cũng giẫm lên băng ghế kê chân sơn đen xuống xe.
Vừa ngẩng lên, đã thấy một đám người từ trong lều đối diện đi ra.
Dẫn đầu là một tướng lĩnh vóc dáng to lớn, nhưng bọng mắt xệ cả xuống, mặc một bộ giáp vàng.
Vừa thấy Tần Nghi Ninh, người này liền nhìn chằm chằm, bước chân thoáng cái dừng lại, hận không thể dán tròng mắt của mình trên người Tần Nghi Ninh.
Kẻ háo sắc này, tất nhiên là Thượng thư Bộ Binh Liêm Thịnh Tiệp của Đại Chu.
Tần Nghi Ninh thầm căm ghét, nét mặt chỉ làm như không biết, đôi mắt đẹp vừa lướt qua, ánh mắt rơi vào một người lớn tuổi, khoác một chiếc áo choàng vải bông màu xám nhạt, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Đây là ai? Dường như là một mưu sĩ.
Mà người lớn tuổi trông như lão thần tiên kia đang nhìn chằm chằm Tần Hòe Viễn bằng ánh mắt đầy cừu hận.
Thấy trong đoàn có một vị cô nương dung mạo tuyệt sắc, mọi người có ai còn không rõ?
Trên khuôn mặt các hán tử chinh chiến sa trường đều hơi nóng lên.
Họ không giống như đám người tham sống sợ chết, co đầu rút cổ, chỉ biết lý luận suống ở kinh thành. Họ xung phong liều chết ở tiền tuyến, đã từng tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh và hiểu rõ nhất vai trò của người già yếu, phụ nữ và trẻ em trong chiến tranh.
Đàn ông liều mạng đứng lên, là để cường địch không gây thương tổn cho phụ nữ và trẻ em trong nhà, khiến dân chúng người người đều có cơm ăn, có áo mặc, khiến trẻ con có sách học, bình yên lớn lên. Bởi vậy mà hễ là hán tử có chút tâm huyết đều không muốn nhìn thấy chuyện gian dâm, bắt cóc, cướp bóc diễn ra trước mắt.
Nếu như họ đã liều mình chiến đấu, thì chuyện kế tiếp, bọn họ cũng không xen vào.
Nhưng họ còn chưa liều mình chiến đấu, Hoàng thượng đã đưa một cô nương trong sạch đến cho kẻ thù, thế này không phải là làm mất mặt họ sao?
Tên Hoàng đế Đại Chu kia tìm mọi cách bắt chẹt Đại Yên, Hoàng thượng lại tin lời gièm pha của yêu hậu, không những tàn hại trung thần mà còn không đếm xỉa tới tiếng lòng của dân chúng.
Máu tươi của một nhà phủ Định Quốc công trung nghĩa vẫn còn chưa lạnh, các tướng sĩ đang phấn chấn tinh thần muốn ra sức đánh một trận, nhưng Hoàng thượng lại tham sống sợ chết, Đại Chu tùy tiện nói một câu, Hoàng thượng liền bất kể hiềm nghi, còn chủ động giao cả con gái của Tần Thái sư ra.
Trong lòng mọi người đều cảm thấy ngột ngạt vì uất ức không chỗ phát tiết, họ vô cùng uất hận hôn quân và yêu hậu, lại vô cùng đau lòng trước tình cảnh cả nhà bị diệt của phủ Định Quốc công, đồng thời cũng hết sức đồng tình với Tần Thái sư, người mà xưa nay họ rất tôn trọng, cũng hết sức thương xót cho con gái của Tần Thái sư.
Bởi vậy mà đám người Vương Huy tướng quân và Lưu tri phủ cực kỳ khách khí đối với Tần Hòe Viễn và Tần Nghi Ninh.
“Tần Thái sư, Tần tiểu thư, hôm nay xin mời tạm thời nghỉ ngơi ở nha môn tri phủ.”
Tần Hòe Viễn: “Việc nghỉ ngơi không vội, e rằng đêm dài lắm mộng, đột nhiên phát sinh biến cố, chi bằng bây giờ liền sai người đến báo tin cho đại doanh quân địch, xác định rõ ràng địa điểm và thời gian hòa đàm.”
Lưu tri phủ gật đầu nói: “Dạ, Thái sư nói có lý.”
Tần Hòe Viễn quay đầu lại nhìn Tần Nghi Ninh, nói: “Con đi nghỉ ngơi trước đi, có việc ta sai người đến đón con.”
“Dạ, phụ thân.” Tần Nghi Ninh hành lễ với mọi người, rồi liền lui ra.
Phu nhân của tri phủ dẫn theo nha hoàn, vú già đang chờ ở ngoài cửa, thấy Tần Nghi Ninh đi ra, liền lễ độ dẫn nàng vào nha môn, bố trí nàng ở một phòng hảo hạng trong viện, lại sai nha hoàn, vú già chuẩn bị sẵn cơm canh, nước nóng phục vụ.
Suốt đêm, Tần Nghi Ninh trằn trọc khó ngủ.
Cho dù biểu hiện của nàng có kiên cường đến đâu, nhưng rốt cuộc nàng vẫn chỉ là một cô nương chưa đến tuổi cập kê, vừa nghĩ tới chuyện mình sắp trải qua, nàng liền khẩn trương đến mức cả người rét run.
Nàng vẫn nói mình đã nhìn sự việc thông suốt, vẫn tự nhủ rằng không có gì quan trọng hơn là sống sót.
Nhưng khi sự việc thật sự xảy ra trước mắt, đột nhiên nàng bắt đầu nghi ngờ, nếu mình thật sự bị làm nhục, không biết mình có thể giữ lập trường sống sót hay không, bởi vì con người ta sống trên đời này, đến tột cùng là vì cái gì?
Nhìn sững ngọn đèn ở đầu màn cho tới lúc trời bắt đầu hửng sáng, Tần Nghi Ninh mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Dường như nàng mới vừa chợp mắt, bên ngoài đã có tiếng người hầu bẩm báo.
“Tần Thái sư sai người tới mời Tứ tiểu thư ạ.”
Tần Nghi Ninh giật mình, liền ngồi dậy, vén màn lên, thấy Tùng Lan mặt không còn chút máu và Băng Đường hai mắt đỏ ngầu.
“Ta biết rồi, ngươi đi nói với phụ thân ta, ta sẽ tới ngay.” Giọng nói của Tần Nghi Ninh hơi khàn khàn.
Day day huyệt Thái Dương, Tần Nghi Ninh nhìn Băng Đường và Tùng Lan, nói: “Hầu hạ ta trang điểm đi.”
“Dạ.”
Tùng Lan nghẹn ngào thưa một tiếng rồi lấy ra một chiếc bối tử màu ngọc bích và một áo choàng gấm trắng xanh ngọc cổ áo lông nách chồn trắng đã chuẩn bị sẵn, giúp Tần Nghi Ninh thay, còn Băng Đường mở hộp trang điểm, trang điểm cho Tần Nghi Ninh.
Búi tóc đen nhánh, mày ngài lướt nhẹ, đôi mắt long lanh, môi son điểm xuyết…
Tần Nghi Ninh nhìn mình trong gương, nhan sắc không giống thường ngày mà rực rỡ hơn nhiều.
Nàng thử mỉm cười.
Nàng nở nụ cười, nhưng Băng Đường và Tùng Lan ở bên cạnh đều khóc.
“Cô nương, người… người…”
“Đừng khóc, cũng không phải ta đi chịu chết.” Tần Nghi Ninh đứng lên, khẽ vuốt lọn tóc dài rũ xuống vai, cười nói: “Các ngươi cũng đừng theo ta đi, ở chỗ này chờ ta.”
“Cô nương, ta cùng đi với cô nương!” Băng Đường sụt sịt mũi: “Dù sao ta cũng biết dùng độc, nếu lão bất tử thật sự gây bất lợi cho cô nương, thì ta sẽ hạ độc giết hắn!”
“Hạ độc giết hắn rồi, hòa đàm thất bại, người kế tiếp phải chết là cả nhà Tần phủ.” Tần Nghi Ninh cười khổ cầm khăn lau nước mắt cho Băng Đường: “Đừng sợ, dù thế nào, ta cũng sẽ sống sót trở về, các ngươi theo ta đi không tiện, cứ ở chỗ này chờ ta.”
Tùng Lan nghẹn ngào quỳ thụp xuống, nắm lấy một góc áo choàng xanh ngọc của Tần Nghi Ninh, nói: “Cô nương, mạng của nô tỳ là do cô nương cứu, nếu ngoài mất đi, nô tỳ cũng đi theo, xuống dưới hầu hạ cô nương!”
“Ta cũng vậy! Nếu cô nương mất đi, ta sẽ trở về tìm yêu hậu đồng quy vu tận, xuống dưới ta còn hầu hạ cô nương!” Băng Đường cũng quỳ xuống, nắm lấy tay Tần Nghi Ninh.
“Ngốc nghếch!”
Tần Nghi Ninh kéo người đứng lên, vỗ vỗ vai Tùng Lan, lại véo nhẹ vào gương mặt của Băng Đường.
“Các ngươi đều còn trẻ, huống chi nếu ta thật sự chết đi, các ngươi không muốn thay ta chăm sóc cho mẫu thân ta sao?”
“Cô nương…” Tùng Lan càng khóc nhiều hơn.
Tần Nghi Ninh chớp chớp, cố kìm nén giọt lệ sắp tuôn ra, nhìn hai người với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
“Được rồi, ta đi.” Dứt lời, nàng liền xoay người lại, không chút do dự đẩy cửa đi ra ngoài. w●ebtruy●enonlin●e●com
Băng Đường và Tùng Lan nức nở đuổi theo, nhưng chỉ có thể đứng ở hành lang nhìn theo bóng lưng Tần Nghi Ninh theo tri phủ phu nhân càng lúc càng xa.
Tần Hòe Viễn suốt đêm không ngủ, lúc này khoác một chiếc áo cừu đen đứng ở hành lang, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm đến xuất thần. Vương Huy tướng quân đã ra ngoài chuẩn bị việc lên đường, Lưu tri phủ đứng ở bên cạnh.
“Phụ thân.”
Tiếng gọi của nàng khiến Tần Hòe Viễn phục hồi tinh thần.
Theo tiếng nhìn lại, nhận ra Tần Nghi Ninh với trang phục thanh lịch nhưng xinh đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
“Phụ thân, bây giờ chúng ta đi sao?” Tần Nghi Ninh mỉm cười.
Yết hầu của Tần Hòe Viễn chạy lên chạy xuống, hồi lâu ông mới cắn răng, gật đầu nói: “Dù địa điểm hòa đàm đặt ở trong thành hay ngoài thành cũng không khiến người yên tâm. Đêm qua sau khi hiệp thương, đã đặt tại lều bạt trong doanh trại của hai quân đội, hai bên đều mang theo một trăm binh sĩ hộ tống. Nghi tỷ nhi, lát nữa con theo vi phụ cùng đi.”
Tần Nghi Ninh ngoan ngoãn gật đầu, tua cờ trân châu đu đưa: “Không ở trong thành là vừa vặn, kẻo người Đại Chu trà trộn vào gây bất lợi cho chúng ta. Chúng ta đi ra ngoài, cũng phải để lại người trấn giữ mới được.”
“Con nói rất đúng. Vi phụ đã bàn bạc với Lưu tri phủ và Vương Huy tướng quân, việc hòa đàm do vi phụ dẫn theo quan viên Bộ Lễ chủ trì, Vương Huy tướng quân và Lưu tri phủ ở lại giữ thành.”
“Vậy thì rất tốt, chúng ta cũng có thể yên tâm.”
Không bao lâu sau, Vương Huy tướng quân đã tuyển chọn một trăm hán tử trong quân, Tần Hòe Viễn và Thượng thư bộ Lễ Thôi Văn Khánh đi phía trước, Tần Nghi Ninh một mình theo sau, đang rời khỏi nha môn tri phủ.
Trước khi mở cửa thành, Tần Hòe Viễn dẫn theo Tần Nghi Ninh leo lên lầu cổng thành. Vương Huy tướng quân, Lưu tri phủ và một trăm hán tử theo sát phía sau.
Đứng ở trên lầu cổng thành nguy nga, một con gió đồng thổi qua, mái tóc dài sau lưng Tần Nghi Ninh lay động.
Nàng nhìn ánh mặt trời chiếu xuống núi sông, nhìn quân doanh Đại Chu cách đó không xa, nhìn dãy núi xám xịt kéo dài ra xa, bỗng nhiên cảm thấy trời cao đất rộng, cảm xúc tích tụ trong lòng trải ra.
Tần Hòe Viễn chắp tay đứng đó, cao giọng hỏi: “Nghi tỷ nhi, con có sợ không?”
“Sợ cái gì ạ? Người sinh ra trong đời này, có ai có thể sống sót mãi chứ? Cùng lắm thì cũng chỉ chết một lần, có gì đáng sợ?”
Nàng không cao giọng, nhưng người có mặt đều nghe rõ ràng.
Một trăm hán tử được tuyển chọn đều mang quyết tâm phải chết, ngay cả Thượng thư Bộ Lễ Thôi Văn Khánh đều căng thẳng toát mồ hôi lạnh đầy lưng.
Nếu chẳng may hòa đàm thất bại, Đại Chu trở mặt, không ai trong đoàn người của họ có thể sống.
Nhưng lúc này, nhiệt huyết của những hán tử này được khơi dậy tràn trề, khí thế dũng cảm chợt dâng trào, lòng hăng hái ngút trời!
Sợ cái gì chứ?
Một thiếu nữ còn có tâm tư như vậy, có lý nào những người đàn ông bọn họ còn sợ chết?
Vương Huy tướng quân xúc động nói: “Tần tiểu thư không hổ là nữ tử xuất thân danh môn, bọn ta bội phục! Tần Thái sư yên tâm, nếu hòa đàm thất bại, cho dù mất mạng chúng ta cũng phải giết sạch đám giặc cướp dám cả gan bắt nạt trước cửa Đại Yên!”
“Tốt. Có Vương tướng quân và Lưu tri phủ thủ thành, chúng ta cũng không lo lắng cho hậu phương.” Tần Hòe Viễn bình thản mỉm cười, rồi cao giọng nói: “Chuẩn bị xe ngựa, khởi hành.”
“Dạ.” Các hán tử cao giọng hô, âm thanh vang động một góc trời.
Tần Hòe Viễn và Thôi Văn Khánh lên chiếc xe ngựa thứ nhất, Tần Nghi Ninh ngồi một mình trên chiếc xe ngựa thứ hai, được một trăm binh sĩ hộ tống, đi thẳng tới đại doanh vừa được dựng giữa doanh trại quân đội hai nước.
Vì hai bên mang tới số binh sĩ ngang nhau, hơn nữa đều tự sắp xếp lều trại cùng với lều chính khi hòa đàm nên nơi đóng quân rất rộng.
Đoàn xe ngựa của Tần Nghi Ninh vừa vào nơi đóng quân đã thấy hai loại nhân mã đôi bên với áo đỏ giáp đen và quân phục màu vàng đất đã chiếm cứ một bên nơi đóng quân.
Trên tay áo những người mặc áo đỏ giáp đen đều có một đầu hổ nhận dạng, sau lưng những người này, mấy lá đại kỳ thêu hổ vàng trên nền đen và một lá cờ nền đỏ thêu chữ “Bàng” màu đen đón gió phấp phới.
Mà phía sau các hán tử mặc quân phục Đại Chu màu vàng đất là lá đại kỳ thêu chữ “Liêm” đang lay động.
Tần Nghi Ninh biết, binh lính mặc đồ đỏ mang giáp đen chính là Hổ Bí quân của Trung Thuận Thân Vương Bàng Kiêu. Mà những người mặc quân phục màu vàng đất là binh sĩ Đại Chu bình thường, hẳn là người của Thượng thư Bộ Binh Liêm Thịnh Tiệp.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Tần Hòe Viễn và Thôi Văn Khánh lần lượt xuống xe.
Tần Nghi Ninh cũng giẫm lên băng ghế kê chân sơn đen xuống xe.
Vừa ngẩng lên, đã thấy một đám người từ trong lều đối diện đi ra.
Dẫn đầu là một tướng lĩnh vóc dáng to lớn, nhưng bọng mắt xệ cả xuống, mặc một bộ giáp vàng.
Vừa thấy Tần Nghi Ninh, người này liền nhìn chằm chằm, bước chân thoáng cái dừng lại, hận không thể dán tròng mắt của mình trên người Tần Nghi Ninh.
Kẻ háo sắc này, tất nhiên là Thượng thư Bộ Binh Liêm Thịnh Tiệp của Đại Chu.
Tần Nghi Ninh thầm căm ghét, nét mặt chỉ làm như không biết, đôi mắt đẹp vừa lướt qua, ánh mắt rơi vào một người lớn tuổi, khoác một chiếc áo choàng vải bông màu xám nhạt, dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
Đây là ai? Dường như là một mưu sĩ.
Mà người lớn tuổi trông như lão thần tiên kia đang nhìn chằm chằm Tần Hòe Viễn bằng ánh mắt đầy cừu hận.
Bình luận facebook