Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135 - Chương 135LỄ TẠ THẦN (1)
Trong ánh đèn sáng sủa, đèn kéo quân tinh xảo treo ở dưới trần nhà, hình vẽ “Bát Tiên quá hải” rất sống động. Bức tranh các nhân vật sinh động và đẹp đẽ chậm rãi chuyển động, vầng sáng nhàn nhạt chiếu vào dưới chân Tào Vũ Tình, khiến nàng ta không kìm lòng được dừng chân nhìn một lát.
Nơi này là đại sảnh của Hưng Ninh Viên, là nơi Tần Hòe Viễn ở lại lâu nhất, ngoại trừ thư phòng ở ngoại viện.
Nhưng lại ở với một nữ nhân khác.
Tào Vũ Tình cụp hàng mi dài xuống, hồi lâu mới vòng qua lạc địa tráo tới phòng bên.
Tần Hòe Viễn và Tôn thị một trái một phải ngồi trên chiếc giường La Hán chạm trổ hoa văn như ý đặt bên cửa sổ. Tần Hòe Viễn thản nhiên dùng trà, Tôn thị đeo vòng thanh ngọc ở tay trái đang thưởng thức hạt bí rang trên đĩa, vòng tay bằng ngọc trên cổ tay trắng như tuyết phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.
Tần Nghi Ninh nhận ra Tôn thị không vui liền vỗ vai bà trấn an, lập tức đứng bên cạnh Tôn thị, thoải mái ngắm nghía mỹ nhân.
Chiếc bối tử màu lục nhạt phác thảo nên dáng dấp cân đối của Tào Vũ Tình, trên mái tóc dài đen nhánh búi theo kiểu “Đọa mã kế”(1), cài một chiếc bộ diêu bằng vàng cẩn bướm ngọc, bước chân uyển chuyển gót sen, làn váy thướt tha kiều diễm, vòng eo thon thả, đôi môi tươi cười, ánh mắt long lanh hữu tình, tươi đẹp động lòng ngươi như một đóa hoa xinh phản chiếu mặt nước vậy.
(1) Đọa mã kế: một kiểu búi tóc vấn tròn, thả lệch một bên của phụ nữ Trung Quốc thời cổ.
Nghe nói nàng ta đã ba mươi tuổi. Nhưng năm tháng dường như đặc biệt ưu ái nàng ta, thời gian vẫn chưa để lại bất cứ dấu vết nào trên người nàng ta, chỉ để lại khí chất lắng đọng của một phụ nữ đang ở độ chín muồi của tuổi thanh xuân, dung mạo đang thời tươi đẹp nhất của nàng ta còn tràn ngập tình cảm dịu dàng. Tần Nghi Ninh tin rằng có rất ít đàn ông có thể trốn tránh được nhu tình của một mỹ nhân như thế này.
Khách quan mà nói, thoạt nhìn Tào Vũ Tình giống như chị của Tần Nghi Ninh, mà Tôn thị đã ở độ tuổi trung niên, so với Tào Vũ Tình thoạt nhìn như hai mẹ con.
Đương nhiên Tôn thị ý thức được điểm này, bà nắm chặt tay vịn chạm trổ của chiếc giường La Hán, năm lần bảy lượt tự nhủ mình phải trấn định, phải khôn ngoan, phải biết nhẫn nại đúng lúc, không thể tiếp tục hành động buông thả theo cảm xúc của mình, cứ như vậy nhiều lần mới tự buộc mình trấn định được.
Tào Vũ Tình dịu dàng vái: “Tỳ thiếp ra mắt Hầu gia, ra mắt phu nhân. Nghe nói phu nhân không khỏe, phải ở bên ngoài dưỡng bệnh, mấy ngày nay tỳ thiếp rất thấp thỏm, hôm nay thấy phun cũng không việc gì, tỳ thiếp cũng thấy lòng nhẹ nhõm.”
Có câu “Đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại”, hơn nữa còn có mặt Tần Hòe Viễn, mà lời lẽ, cử chỉ và lễ nghi của Tào Vũ Tình cũng không có gì lầm lỗi, Tôn thị chỉ có thể nặn ra một nụ cười coi như là ôn hòa.
“Tào di nương thật có lòng. Kim ma ma, dọn chỗ, Thái Quất, bưng trà.”
“Đa tạ phu nhân.”
Tào Vũ Tình lại hành lễ một lần nữa, rồi tỳ nữ thiếp thân hầu hạ đỡ nàng đứng lên.
“Mời Tào di nương ngồi.” Kim ma ma bưng một cái đôn thêu tới, trên mặt đôn phủ tấm đệm gấm dày và mềm mại màu lam nhạt.
Tào Vũ Tình nhìn Kim ma ma mỉm cười cảm ơn.
Nàng ta trời sinh dáng vẻ rất gợi cảm, khi mỉm cười vành mắt cong lên, khiến Kim ma ma nhìn mà thất thần.
Theo phản xạ, Tần Nghi Ninh nhìn vẻ mặt Tần Hòe Viễn, thấy Tần Hòe Viễn chỉ bưng tách trà, chúm miệng hớp một ngụm, mắt nhìn xuống quan sát lá trà xanh nhạt lơ lửng trong nước trà, dường như trước mặt hoàn toàn không có một đại mỹ nhân phong thái tài hoa như vậy.
Tần Nghi Ninh không khỏi kính nể nhân phẩm và định lực của cha mình.
Thế nhưng nàng cũng cảm thấy nghi hoặc.
Trước đây Tần Hòe Viễn có thiếp thất, cũng không phải chưa từng qua đêm trong phòng thiếp thất. Nhưng vì sao Tần Hòe Viễn lại không mảy may quan tâm vị đại mỹ nhân danh chính ngôn thuận có được này chứ?
Tào Vũ Tình và yêu hậu đều có dung mạo khuynh thành, tuy Tần Nghi Ninh không cảm thấy Tần Hòe Viễn không như hôn quân, chỉ yêu thích mỹ nhân mà không quan tâm giang sơn xa tắc, nhưng mỡ đưa đến miệng mèo, có lý nào mèo không ăn?
Thế nhưng tất cả mọi người đều biết, Tần Hòe Viễn và Tào Vũ Tình hoàn toàn không có viên phòng, Tần Hòe Viễn chỉ cho Tào Vũ Tình ăn ngon mặc đẹp, có một cuộc sống tiện lợi nhất, chứ không chịu chạm vào người nàng ta.
Chẳng lẽ lý do đơn giản là vì phụ thân Tào Vũ Tình là Tào Quốc trượng ư?
Trong lúc Tần Nghi Ninh trầm tư suy nghĩ, Tào Vũ Tình nói chuyện phiếm vài câu với Tôn thị, lập tức nói rõ mục đích đến.
“Trước đây vài ngày, tỳ thiếp đã cầu nguyện ở Tiên Cô Quan, cầu Đấu Mỗ Nguyên Quân phù hộ lão gia và Tứ tiểu thư bình an trở về, tất cả đều được thuận lợi. Hôm nay tất cả trắc trở đều đã giải trừ, tỳ thiếp định ngày mai đi Tiên Cô Quan làm lễ tạ thần, tiện thể thực hiện lễ cầu bình an cho người trong phủ vài ngày. Tỳ thiếp muốn hỏi xem phu nhân và Tứ tiểu thư có cùng đi không?”
Tôn thị nghe vậy, suýt nữa lập tức đồng ý.
Đã hơn một tháng rồi bà chưa gặp mẫu thân và các tẩu tẩu, không biết các nữ quyến của phủ Định Quốc công đã quen với cuộc sống ở Tiên Cô Quan chưa.
Chỉ là bỗng nhiên Tôn thị nhớ ra, mình đang “bị bệnh”, nếu lập tức vui vẻ đồng ý đi Tiên Cô Quan, chẳng phải là khiến Tần Hòe Viễn biết là mình giả bệnh trêu đùa lão Thái Quân sao?
Mặc dù Tần Hòe Viễn đã thứ lỗi cho Tần Nghi Ninh, nhưng đó là vì Tần Nghi Ninh đáng yêu, lại là con gái ruột của Tần Hòe Viễn, rất giống ông thời trẻ. Tần Hòe Viễn đặt kỳ vọng rất lớn ở Tần Nghi Ninh, lại từng đồng cam cộng khổ trong thời gian đi hòa đàm, đương nhiên ông có thể rộng lòng tha thứ mọi việc cho núm ruột của mình.
Nhưng Tôn thị thì khác. Bà là vợ, nhưng là một người vợ không còn chỗ dựa của gia đình cha mẹ, ở trước mặt mỹ thiếp của chồng, bà hoàn toàn không có phần thắng, nếu không thể thắng bằng hiền đức thì bà phải làm thế nào để Tần Hòe Viễn có lý do bảo vệ bà?
Bởi vậy Tôn thị mệt mỏi đỡ trán, nói: “Tào di nương thật là có tâm. Ta thật sự rất muốn cùng đi, nhưng trong người không được khỏe, sợ là đi đường vất vả, nếu bệnh trở nặng thì lại phải ra ngoài phủ dưỡng bệnh. Hay là để Nghi tỷ nhi đi thay ta một chuyến nhé?” Khi nói câu cuối cùng, Tôn thị đưa mắt nhìn Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh thương xót nhìn Tôn thị.
Mẫu thân có thể thay đổi tính tình trong một thời gian ngắn như vậy là vì trải qua một phen tai họa thử thách mới trưởng thành. Ở trong mắt người ngoài, Tôn thị là người bốn mươi mấy tuổi mà vẫn ương ngạnh, nhưng ở trong mắt Tần Nghi Ninh, đó chẳng qua là là vì bà được bao bọc quá kỹ mà ra.
Tần Nghi Ninh vui mừng trước sự thay đổi của Tôn thị, nhưng cũng đau lòng bởi nguyên nhân khiến Tôn thị thay đổi.
“Dạ được.” Tần Nghi Ninh dịu dàng nói: “Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ thành tâm dập đầu trước Đấu Mỗ Nguyên Quân, cầu xin Đấu Mỗ Nguyên Quân phù hộ cho cả nhà chúng ta đều được bình an.”
Tào Vũ Tình mỉm cười nhìn Tần Nghi Ninh: “Tứ cô nương thật có lòng.”
Tần Nghi Ninh liền nhớ ra Tần Tuệ Ninh là nghĩa nữ của Tào Vũ Tình, giờ đây nàng cũng không muốn giao tiếp với mấy người này, nàng sợ mình không kiềm chế được nóng giận, nếu chẳng may nàng đánh Tần Tuệ Ninh ở bên ngoài, mặt mũi Tần Tuệ Ninh bị bầm dập là chuyện nhỏ, nàng đánh người cũng là rất phiền phức.
“Vậy ngày mai ta đi cùng di nương, dù sao Tiên Cô Quan cũng là chỗ thanh tịnh, chúng ta chỉ nên đi đứng gọn nhẹ, không cần dẫn theo người khác.” Tần Nghi Ninh vào vấn đề, không phải là hỏi ý, mà là tuyên bố.
Tào Vũ Tình lập tức hiểu ngay là Tần Nghi Ninh ám chỉ Tần Tuệ Ninh, nàng ta vội vàng gật đầu nói: “Tứ tiểu thư nói đúng, tỳ thiếp cũng có ý này.”
Nàng ta đứng dậy, uốn gối hành lễ: “Nếu đã như vậy, tỳ thiếp sẽ không quấy rầy Hầu gia và phu nhân nữa, hẹn gặp lại vào sáng sớm ngày mai.”
Tần Nghi Ninh cũng đáp lại bán lễ: “Vậy thì cứ theo như lời di nương nói, ngày mai gặp lại.”
Vietwriter.vn
“Tỳ thiếp xin cáo lui.”
Tào Vũ Tình chậm rãi lui ra.
Vừa ra đến trước cửa, nàng ta nhìn về phía Tần Hòe Viễn, thấy hắn vẫn ngồi uống trà như trước, thậm chí không hề nhìn thẳng vào mình lần nào, Tào Vũ Tình cảm thấy tim đau nhói.
Tần Nghi Ninh thấy cha mẹ đều im lặng, nghĩ mình cũng không nên ở lâu, cũng liền cáo từ trở về Thạc Nhân Trai.
Gặp bọn Thu Lộ, đương nhiên là một phen hàn huyên tâm sự, tắm rửa xong, Tần Nghi Ninh ôm Nhị Bạch nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, dùng bữa xong rồi đến vấn an lão Thái Quân, Tần Nghi Ninh liền cùng Tào Vũ Tình dẫn theo vài người hộ vệ ra cửa.
Nơi này là đại sảnh của Hưng Ninh Viên, là nơi Tần Hòe Viễn ở lại lâu nhất, ngoại trừ thư phòng ở ngoại viện.
Nhưng lại ở với một nữ nhân khác.
Tào Vũ Tình cụp hàng mi dài xuống, hồi lâu mới vòng qua lạc địa tráo tới phòng bên.
Tần Hòe Viễn và Tôn thị một trái một phải ngồi trên chiếc giường La Hán chạm trổ hoa văn như ý đặt bên cửa sổ. Tần Hòe Viễn thản nhiên dùng trà, Tôn thị đeo vòng thanh ngọc ở tay trái đang thưởng thức hạt bí rang trên đĩa, vòng tay bằng ngọc trên cổ tay trắng như tuyết phát ra tiếng va chạm rất nhỏ.
Tần Nghi Ninh nhận ra Tôn thị không vui liền vỗ vai bà trấn an, lập tức đứng bên cạnh Tôn thị, thoải mái ngắm nghía mỹ nhân.
Chiếc bối tử màu lục nhạt phác thảo nên dáng dấp cân đối của Tào Vũ Tình, trên mái tóc dài đen nhánh búi theo kiểu “Đọa mã kế”(1), cài một chiếc bộ diêu bằng vàng cẩn bướm ngọc, bước chân uyển chuyển gót sen, làn váy thướt tha kiều diễm, vòng eo thon thả, đôi môi tươi cười, ánh mắt long lanh hữu tình, tươi đẹp động lòng ngươi như một đóa hoa xinh phản chiếu mặt nước vậy.
(1) Đọa mã kế: một kiểu búi tóc vấn tròn, thả lệch một bên của phụ nữ Trung Quốc thời cổ.
Nghe nói nàng ta đã ba mươi tuổi. Nhưng năm tháng dường như đặc biệt ưu ái nàng ta, thời gian vẫn chưa để lại bất cứ dấu vết nào trên người nàng ta, chỉ để lại khí chất lắng đọng của một phụ nữ đang ở độ chín muồi của tuổi thanh xuân, dung mạo đang thời tươi đẹp nhất của nàng ta còn tràn ngập tình cảm dịu dàng. Tần Nghi Ninh tin rằng có rất ít đàn ông có thể trốn tránh được nhu tình của một mỹ nhân như thế này.
Khách quan mà nói, thoạt nhìn Tào Vũ Tình giống như chị của Tần Nghi Ninh, mà Tôn thị đã ở độ tuổi trung niên, so với Tào Vũ Tình thoạt nhìn như hai mẹ con.
Đương nhiên Tôn thị ý thức được điểm này, bà nắm chặt tay vịn chạm trổ của chiếc giường La Hán, năm lần bảy lượt tự nhủ mình phải trấn định, phải khôn ngoan, phải biết nhẫn nại đúng lúc, không thể tiếp tục hành động buông thả theo cảm xúc của mình, cứ như vậy nhiều lần mới tự buộc mình trấn định được.
Tào Vũ Tình dịu dàng vái: “Tỳ thiếp ra mắt Hầu gia, ra mắt phu nhân. Nghe nói phu nhân không khỏe, phải ở bên ngoài dưỡng bệnh, mấy ngày nay tỳ thiếp rất thấp thỏm, hôm nay thấy phun cũng không việc gì, tỳ thiếp cũng thấy lòng nhẹ nhõm.”
Có câu “Đánh kẻ chạy đi, không đánh người chạy lại”, hơn nữa còn có mặt Tần Hòe Viễn, mà lời lẽ, cử chỉ và lễ nghi của Tào Vũ Tình cũng không có gì lầm lỗi, Tôn thị chỉ có thể nặn ra một nụ cười coi như là ôn hòa.
“Tào di nương thật có lòng. Kim ma ma, dọn chỗ, Thái Quất, bưng trà.”
“Đa tạ phu nhân.”
Tào Vũ Tình lại hành lễ một lần nữa, rồi tỳ nữ thiếp thân hầu hạ đỡ nàng đứng lên.
“Mời Tào di nương ngồi.” Kim ma ma bưng một cái đôn thêu tới, trên mặt đôn phủ tấm đệm gấm dày và mềm mại màu lam nhạt.
Tào Vũ Tình nhìn Kim ma ma mỉm cười cảm ơn.
Nàng ta trời sinh dáng vẻ rất gợi cảm, khi mỉm cười vành mắt cong lên, khiến Kim ma ma nhìn mà thất thần.
Theo phản xạ, Tần Nghi Ninh nhìn vẻ mặt Tần Hòe Viễn, thấy Tần Hòe Viễn chỉ bưng tách trà, chúm miệng hớp một ngụm, mắt nhìn xuống quan sát lá trà xanh nhạt lơ lửng trong nước trà, dường như trước mặt hoàn toàn không có một đại mỹ nhân phong thái tài hoa như vậy.
Tần Nghi Ninh không khỏi kính nể nhân phẩm và định lực của cha mình.
Thế nhưng nàng cũng cảm thấy nghi hoặc.
Trước đây Tần Hòe Viễn có thiếp thất, cũng không phải chưa từng qua đêm trong phòng thiếp thất. Nhưng vì sao Tần Hòe Viễn lại không mảy may quan tâm vị đại mỹ nhân danh chính ngôn thuận có được này chứ?
Tào Vũ Tình và yêu hậu đều có dung mạo khuynh thành, tuy Tần Nghi Ninh không cảm thấy Tần Hòe Viễn không như hôn quân, chỉ yêu thích mỹ nhân mà không quan tâm giang sơn xa tắc, nhưng mỡ đưa đến miệng mèo, có lý nào mèo không ăn?
Thế nhưng tất cả mọi người đều biết, Tần Hòe Viễn và Tào Vũ Tình hoàn toàn không có viên phòng, Tần Hòe Viễn chỉ cho Tào Vũ Tình ăn ngon mặc đẹp, có một cuộc sống tiện lợi nhất, chứ không chịu chạm vào người nàng ta.
Chẳng lẽ lý do đơn giản là vì phụ thân Tào Vũ Tình là Tào Quốc trượng ư?
Trong lúc Tần Nghi Ninh trầm tư suy nghĩ, Tào Vũ Tình nói chuyện phiếm vài câu với Tôn thị, lập tức nói rõ mục đích đến.
“Trước đây vài ngày, tỳ thiếp đã cầu nguyện ở Tiên Cô Quan, cầu Đấu Mỗ Nguyên Quân phù hộ lão gia và Tứ tiểu thư bình an trở về, tất cả đều được thuận lợi. Hôm nay tất cả trắc trở đều đã giải trừ, tỳ thiếp định ngày mai đi Tiên Cô Quan làm lễ tạ thần, tiện thể thực hiện lễ cầu bình an cho người trong phủ vài ngày. Tỳ thiếp muốn hỏi xem phu nhân và Tứ tiểu thư có cùng đi không?”
Tôn thị nghe vậy, suýt nữa lập tức đồng ý.
Đã hơn một tháng rồi bà chưa gặp mẫu thân và các tẩu tẩu, không biết các nữ quyến của phủ Định Quốc công đã quen với cuộc sống ở Tiên Cô Quan chưa.
Chỉ là bỗng nhiên Tôn thị nhớ ra, mình đang “bị bệnh”, nếu lập tức vui vẻ đồng ý đi Tiên Cô Quan, chẳng phải là khiến Tần Hòe Viễn biết là mình giả bệnh trêu đùa lão Thái Quân sao?
Mặc dù Tần Hòe Viễn đã thứ lỗi cho Tần Nghi Ninh, nhưng đó là vì Tần Nghi Ninh đáng yêu, lại là con gái ruột của Tần Hòe Viễn, rất giống ông thời trẻ. Tần Hòe Viễn đặt kỳ vọng rất lớn ở Tần Nghi Ninh, lại từng đồng cam cộng khổ trong thời gian đi hòa đàm, đương nhiên ông có thể rộng lòng tha thứ mọi việc cho núm ruột của mình.
Nhưng Tôn thị thì khác. Bà là vợ, nhưng là một người vợ không còn chỗ dựa của gia đình cha mẹ, ở trước mặt mỹ thiếp của chồng, bà hoàn toàn không có phần thắng, nếu không thể thắng bằng hiền đức thì bà phải làm thế nào để Tần Hòe Viễn có lý do bảo vệ bà?
Bởi vậy Tôn thị mệt mỏi đỡ trán, nói: “Tào di nương thật là có tâm. Ta thật sự rất muốn cùng đi, nhưng trong người không được khỏe, sợ là đi đường vất vả, nếu bệnh trở nặng thì lại phải ra ngoài phủ dưỡng bệnh. Hay là để Nghi tỷ nhi đi thay ta một chuyến nhé?” Khi nói câu cuối cùng, Tôn thị đưa mắt nhìn Tần Nghi Ninh.
Tần Nghi Ninh thương xót nhìn Tôn thị.
Mẫu thân có thể thay đổi tính tình trong một thời gian ngắn như vậy là vì trải qua một phen tai họa thử thách mới trưởng thành. Ở trong mắt người ngoài, Tôn thị là người bốn mươi mấy tuổi mà vẫn ương ngạnh, nhưng ở trong mắt Tần Nghi Ninh, đó chẳng qua là là vì bà được bao bọc quá kỹ mà ra.
Tần Nghi Ninh vui mừng trước sự thay đổi của Tôn thị, nhưng cũng đau lòng bởi nguyên nhân khiến Tôn thị thay đổi.
“Dạ được.” Tần Nghi Ninh dịu dàng nói: “Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ thành tâm dập đầu trước Đấu Mỗ Nguyên Quân, cầu xin Đấu Mỗ Nguyên Quân phù hộ cho cả nhà chúng ta đều được bình an.”
Tào Vũ Tình mỉm cười nhìn Tần Nghi Ninh: “Tứ cô nương thật có lòng.”
Tần Nghi Ninh liền nhớ ra Tần Tuệ Ninh là nghĩa nữ của Tào Vũ Tình, giờ đây nàng cũng không muốn giao tiếp với mấy người này, nàng sợ mình không kiềm chế được nóng giận, nếu chẳng may nàng đánh Tần Tuệ Ninh ở bên ngoài, mặt mũi Tần Tuệ Ninh bị bầm dập là chuyện nhỏ, nàng đánh người cũng là rất phiền phức.
“Vậy ngày mai ta đi cùng di nương, dù sao Tiên Cô Quan cũng là chỗ thanh tịnh, chúng ta chỉ nên đi đứng gọn nhẹ, không cần dẫn theo người khác.” Tần Nghi Ninh vào vấn đề, không phải là hỏi ý, mà là tuyên bố.
Tào Vũ Tình lập tức hiểu ngay là Tần Nghi Ninh ám chỉ Tần Tuệ Ninh, nàng ta vội vàng gật đầu nói: “Tứ tiểu thư nói đúng, tỳ thiếp cũng có ý này.”
Nàng ta đứng dậy, uốn gối hành lễ: “Nếu đã như vậy, tỳ thiếp sẽ không quấy rầy Hầu gia và phu nhân nữa, hẹn gặp lại vào sáng sớm ngày mai.”
Tần Nghi Ninh cũng đáp lại bán lễ: “Vậy thì cứ theo như lời di nương nói, ngày mai gặp lại.”
Vietwriter.vn
“Tỳ thiếp xin cáo lui.”
Tào Vũ Tình chậm rãi lui ra.
Vừa ra đến trước cửa, nàng ta nhìn về phía Tần Hòe Viễn, thấy hắn vẫn ngồi uống trà như trước, thậm chí không hề nhìn thẳng vào mình lần nào, Tào Vũ Tình cảm thấy tim đau nhói.
Tần Nghi Ninh thấy cha mẹ đều im lặng, nghĩ mình cũng không nên ở lâu, cũng liền cáo từ trở về Thạc Nhân Trai.
Gặp bọn Thu Lộ, đương nhiên là một phen hàn huyên tâm sự, tắm rửa xong, Tần Nghi Ninh ôm Nhị Bạch nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, dùng bữa xong rồi đến vấn an lão Thái Quân, Tần Nghi Ninh liền cùng Tào Vũ Tình dẫn theo vài người hộ vệ ra cửa.
Bình luận facebook