Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138 - Chương 138BẮT CÓC (2)
Trong đầu Tần Nghi Ninh vang lên tiếng ong ong, thanh chủy thủ trong tay dường như nặng đến nghìn cân.
Nàng quay đầu lại nhìn Tào Vũ Tình đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, giết một nữ nhân đang hôn mê rất dễ dàng, thậm chí còn dễ dàng hơn giết thú ở trên núi, nhưng… nàng có thể giết nàng ta sao?
Tần Nghi Ninh không sợ giết người, nàng cũng phẫn nộ vì cảnh ngộ mà nam đinh cả nhà ngoại tổ phụ gặp phải, càng căm hận sự bức hại của hôn quân và yêu hậu đối với Tôn gia cũng như sự thao túng của họ đối với phụ thân và mẫu thân nàng.
Thực chất là nàng hết sức ủng hộ sự tồn tại của Thanh Thiên Minh.
Thế nhưng từ trước đến nay, nàng không suy nghĩ một cách đơn giản, lúc này lại nghĩ tới rất nhiều loại khả năng có thể xảy ra.
Một tay nàng nắm chủy thủ, một tay kéo tay Định Quốc công phu nhân, nói: “Ngoại tổ mẫu, chúng ta ra phía ngoài nói chuyện được chứ?”
Định Quốc công phu nhân nghe vậy, đôi môi đang cong lên mỉm cười liền hạ xuống, đôi mắt lóe sáng nhìn Tần Nghi Ninh, như đánh giá nàng.
Cái nhìn của Định Quốc công phu nhân khiến Tần Nghi Ninh không được tự nhiên, nàng hỏi: “Ngoại tổ mẫu, không thể đi ra ngoài nói chuyện được sao? Cháu có mấy lời muốn nói riêng với người.”
Do dự trong chốc lát, Định Quốc công phu nhân mới gật đầu nói: “Đến đây đi."
Nói xong, bà xoay người đi, lập tức có hai minh chúng của Thanh Thiên Minh mở cổng tre cho Định Quốc công phu nhân.
Theo sau Định Quốc công phu nhân ra tới ngoài sân, Tần Nghi Ninh phát hiện nơi này dựa lưng vào núi, ba mặt đều là ruộng đồng, cách đó không xa nằm rải rác mấy ngôi nhà, giữa những ngôi nhà là động ruộng mênh mông. Vì trời đã vào đầu xuân, rừng núi gần xa đã bắt đầu có màu xanh cây lá, chỉ là so với mùa đông, gió lạnh càng rét tận xương.
Tần Nghi Ninh theo Định Quốc công phu nhân tới giữa sân. Nơi này cách những minh chúng đang canh gác khá xa, không sợ có người nghe được cuộc nói chuyện. Hơn nữa đối với Định Quốc công phu nhân, cũng đảm bảo được an toàn, nếu chẳng may Tần Nghi Ninh có ý đồ bất lợi với bà, người của Thanh Thiên Minh cũng có thể chạy tới trước tiên.
Vừa nhìn thấy vị trí Định Quốc công phu nhân dẫn nàng tới nói chuyện, trong lòng Tần Nghi Ninh liền cảm thấy nguội lạnh một chút.
Xem ra, vì báo thù, không những ngoại tổ mẫu muốn lôi kéo nàng xuống nước, mà trong lòng cũng không tin tưởng nàng.
“Ngoại tổ mẫu, người đi cùng cháu có khỏe không?”
“Đương nhiên là không sao rồi, chẳng lẽ ta làm tiểu nha đầu vô tội bị thương?” Định Quốc công phu nhân cười châm biếm: “Cháu thật sự quan tâm tới người hầu, sao không hỏi xem biểu tẩu và các biểu tỷ muội của cháu có khỏe không?”
“Ngoại tổ mẫu có năng lực tuyệt vời như vậy, đương nhiên là có thể trông nom tốt cho các nữ quyến của Tôn gia rồi.” Tần Nghi Ninh ung dung nói, cũng không tiếp nhận đề tài mà Định Quốc công phu nhân khơi ra, chỉ nói: “Về chuyện ngoại tổ mẫu nói hôm nay, xin thứ lỗi cho cháu không thể làm được. Việc ngoại tổ mẫu là Minh chủ Thanh Thiên Minh, cháu sẽ không nói với ai, càng không để lộ hành tung của ngoại tổ mẫu và mọi người, thế nhưng nếu ngoại tổ mẫu muốn cháu làm việc cho người thì cháu không thể nhận lời.”
Định Quốc công phu nhân nhếch môi lên lộ vẻ không vui, mặt không đổi sắc, nói: “Chẳng lẽ cháu không muốn có thế lực riêng của mình? Cháu cũng biết, nếu cháu là Minh chủ của Thanh Thiên Minh thì số thủ hạ mà cháu có thể sử dụng sẽ là bao nhiêu không?”
“Cháu chẳng qua là một khuê nữ tầm thường, muốn nhiều thế lực như vậy để làm cái gì?”
“Người khác nhìn không thấu, chẳng lẽ ta còn nhìn không thấu?” Định Quốc công phu nhân cười nhạt, nói: “Ngươi thông minh, cũng có dã tâm, nếu không hiểu rõ ngươi, ta sẽ không tặng chức vị minh chủ của Thanh Thiên Minh cho ngươi.”
“Chẳng lẽ ngoại tổ mẫu bảo cháu giết Tào thị lập công cho Thanh Thiên Minh, minh chúng sẽ thật sự tin phục một Minh chủ chưa tới tuần cập kê như cháu sao? Nếu ngoại tổ mẫu đã nói cháu thông minh, thì vì sao lại coi cháu như kẻ ngu si mà lừa gạt cháu? Minh chúng không tin phục bản thân cháu, mà tin phục địa vị của cháu, bởi vì cha cháu là Tần thái sư, An Bình Hầu!”
Nói tới đây, Tần Nghi Ninh có phần buồn bã nói: “Cháu biết sự đau khổ của ngoại tổ mẫu, cháu cũng hiểu được sự cừu hận trong lòng ngoại tổ mẫu, nhưng dù thế nào thì cháu cũng là con gái nhà họ Tần, cháu không thể vì tư lợi bản thân mà đẩy Tần gia vào nơi đầu sóng ngọn gió, cháu không quyền quyết định số phận thay cho mọi người Tần gia.”
“Mà hôm nay, lúc ngoại tổ mẫu trói cháu lại, ép buộc cháu giết Tào thị, lẽ nào ngoại tổ mẫu thật sự chưa từng nghĩ tới những điều này sao?” Tần Nghi Ninh ngẩng lên nhìn Định Quốc công phu nhân, trong mắt dần dần đầy lệ: “Sự yêu thương và bảo vệ của ngoại tổ mẫu đối với cháu, cháu sẽ suốt đời không quên. Thế nhưng, ngoại tổ mẫu không nên xem cháu như một ngọn cờ, cũng không nên xem cháu như một thanh đao.”
Định Quốc công phu nhân nghe vậy, vẻ mặt thay đổi mấy lần.
Lời lẽ của Tần Nghi Ninh, câu nào cũng hợp lý, suy nghĩ của nàng cũng không sai lầm.
Thế nhưng bà hận!
Bà không thể để người của Tôn gia chết vô ích như vậy! Bà muốn lợi dụng tất cả tài nguyên có thể sử dụng để báo thù!
Kế hoạch bắt cóc ngày hôm nay là nước cờ của bà, nhằm lợi dụng việc này để cột chặt Tần Hòe Viễn vào Thanh Thiên Minh, nhân cơ hội diệt trừ tỷ tỷ của yêu hậu, cũng có thể giải trừ phần nào mối hận trong lòng.
“Nghi tỷ nhi, ngươi còn nhớ mặt ngoại tổ phụ của ngươi không? Ngươi còn nhớ hình dạng của Đại biểu ca và Ngũ biểu ca của ngươi không?” Giọng nói Định Quốc công phu nhân tràn ngập vẻ thê lương.
Tần Nghi Ninh nhắm mắt lại, nước mắt đảo quanh trong vành mắt.
“Cháu nhớ rõ, cả đời đều sẽ không quên.”
“Như vậy thì vì sao ngươi không muốn báo thù cho bọn họ?” Giọng Định Quốc công phu nhân đột nhiên trở nên gay gắt.
Tần Nghi Ninh trầm giọng nói: “Cháu muốn, nhưng cháu biết cháu không thể, cháu không thể kéo toàn bộ Tần gia chôn theo, càng không thể để cha cháu mỗi bước đi đều bị người cản trở!”
Định Quốc công phu nhân nhìn Tần Nghi Ninh, ánh mắt vừa phức tạp vừa bất đắc dĩ, tất cả cảm xúc dần dần ngưng kết thành nước mắt trong đôi mắt bà, nhưng bà vẫn không khóc, mà đột nhiên mỉm cười:
“Nghi tỷ nhi, nếu ngươi không chịu giết Tào Vũ Tình, minh chúng sẽ giết ngươi và tỳ nữ của ngươi, ta cũng sẽ không thể quản được!” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Ngoại tổ mẫu, người…”
Tần Nghi Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Định Quốc công phu nhân bằng ánh mắt khó tin với vị trưởng bối mà từ sau khi nàng nhận tổ quy tông, đã luôn dành cho nàng tình cảm ấm áp và bảo vệ.
Vị ngoại tổ mẫu đã từng vì nàng nói lời công bằng, vị tổ mẫu đã từng tặng Chiêu Vận Ti cho nàng, vị ngoại tổ mẫu có thủ đoạn khôn khéo lại công bằng và hợp lý, hôm nay đã bị thù hận xông lên đầu, không nhận lục thân rồi sao?
“Ngoại tổ mẫu, người muốn giết cháu sao?”
“Không phải là ta muốn giết ngươi, mà là bọn họ. Ngươi không đồng ý làm Minh chủ của bọn họ, lại biết nhiều bí mật như vậy, bọn họ sẽ để lại mạng cho ngươi sao?” Định Quốc công phu nhân nhìn Tần Nghi Ninh, lại nói: “Tào Vũ Tình chết không có gì đáng thương xót, giết mạng nhỏ của ả ta là có thể nhận được sự tôn kính của tất cả dân chúng, lẽ nào đối với ngươi còn chưa đủ?”
Tần Nghi Ninh khẽ thở dài, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm: “Cháu không quan tâm vật ngoài thân, cũng không quan tâm có được ngươi tôn kính, yêu thương hay không. Cho tới bây giờ, điều cháu muốn rất đơn giản, chỉ hy vọng người nhà đều được bình an. Mặc dù cháu ngu dốt, không thể làm được việc gì cho trong nhà, nhưng ít nhất là cháu biết mình không thể làm chuyện gì. Ngoại tổ mẫu, chuyện này xin người thứ cho cháu không thể đáp ứng.”
Định Quốc công phu nhân bình tĩnh nhìn Tần Nghi Ninh, hai tay lúc nắm lại, lúc mở ra, như cố nén giận.
Nghĩ tới mối sự thù hận và khó xử của Định Quốc công phu nhân, Tần Nghi Ninh cảm thấy mềm lòng, dè dặt bước tới định khuyên bảo, đột nhiên phía sau có tiếng kêu sợ hãi.
Tiếng kêu của đàn ông, còn khiến người ta kinh khủng hơn tiếng kêu của phụ nữ.
Có một hán tử bước nhanh tới trước người của Định Quốc công phu nhân, chỉ vào cổng tre cách đó không xa, thở hổn hển nói: “Không xong rồi, Tào thị chạy trốn, huynh đệ canh giữ của chúng ta có hai người bị giết chế!”
“Chạy trốn?” Định Quốc công phu nhân hết sức kinh ngạc.
Rõ ràng là tay chân Tào thị đều bị trói chặt, phía trước phòng chứa củi còn có hai huynh đệ canh gác, rốt cuộc người phương nào tàn nhẫn và lợi hại lại có thể thần không biết quỷ không hay giết chết hai người, còn cứu người chạy thoát?
Định Quốc công phu nhân liền nghi ngờ nhìn Tần Nghi Ninh.
Nàng quay đầu lại nhìn Tào Vũ Tình đang nằm hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, giết một nữ nhân đang hôn mê rất dễ dàng, thậm chí còn dễ dàng hơn giết thú ở trên núi, nhưng… nàng có thể giết nàng ta sao?
Tần Nghi Ninh không sợ giết người, nàng cũng phẫn nộ vì cảnh ngộ mà nam đinh cả nhà ngoại tổ phụ gặp phải, càng căm hận sự bức hại của hôn quân và yêu hậu đối với Tôn gia cũng như sự thao túng của họ đối với phụ thân và mẫu thân nàng.
Thực chất là nàng hết sức ủng hộ sự tồn tại của Thanh Thiên Minh.
Thế nhưng từ trước đến nay, nàng không suy nghĩ một cách đơn giản, lúc này lại nghĩ tới rất nhiều loại khả năng có thể xảy ra.
Một tay nàng nắm chủy thủ, một tay kéo tay Định Quốc công phu nhân, nói: “Ngoại tổ mẫu, chúng ta ra phía ngoài nói chuyện được chứ?”
Định Quốc công phu nhân nghe vậy, đôi môi đang cong lên mỉm cười liền hạ xuống, đôi mắt lóe sáng nhìn Tần Nghi Ninh, như đánh giá nàng.
Cái nhìn của Định Quốc công phu nhân khiến Tần Nghi Ninh không được tự nhiên, nàng hỏi: “Ngoại tổ mẫu, không thể đi ra ngoài nói chuyện được sao? Cháu có mấy lời muốn nói riêng với người.”
Do dự trong chốc lát, Định Quốc công phu nhân mới gật đầu nói: “Đến đây đi."
Nói xong, bà xoay người đi, lập tức có hai minh chúng của Thanh Thiên Minh mở cổng tre cho Định Quốc công phu nhân.
Theo sau Định Quốc công phu nhân ra tới ngoài sân, Tần Nghi Ninh phát hiện nơi này dựa lưng vào núi, ba mặt đều là ruộng đồng, cách đó không xa nằm rải rác mấy ngôi nhà, giữa những ngôi nhà là động ruộng mênh mông. Vì trời đã vào đầu xuân, rừng núi gần xa đã bắt đầu có màu xanh cây lá, chỉ là so với mùa đông, gió lạnh càng rét tận xương.
Tần Nghi Ninh theo Định Quốc công phu nhân tới giữa sân. Nơi này cách những minh chúng đang canh gác khá xa, không sợ có người nghe được cuộc nói chuyện. Hơn nữa đối với Định Quốc công phu nhân, cũng đảm bảo được an toàn, nếu chẳng may Tần Nghi Ninh có ý đồ bất lợi với bà, người của Thanh Thiên Minh cũng có thể chạy tới trước tiên.
Vừa nhìn thấy vị trí Định Quốc công phu nhân dẫn nàng tới nói chuyện, trong lòng Tần Nghi Ninh liền cảm thấy nguội lạnh một chút.
Xem ra, vì báo thù, không những ngoại tổ mẫu muốn lôi kéo nàng xuống nước, mà trong lòng cũng không tin tưởng nàng.
“Ngoại tổ mẫu, người đi cùng cháu có khỏe không?”
“Đương nhiên là không sao rồi, chẳng lẽ ta làm tiểu nha đầu vô tội bị thương?” Định Quốc công phu nhân cười châm biếm: “Cháu thật sự quan tâm tới người hầu, sao không hỏi xem biểu tẩu và các biểu tỷ muội của cháu có khỏe không?”
“Ngoại tổ mẫu có năng lực tuyệt vời như vậy, đương nhiên là có thể trông nom tốt cho các nữ quyến của Tôn gia rồi.” Tần Nghi Ninh ung dung nói, cũng không tiếp nhận đề tài mà Định Quốc công phu nhân khơi ra, chỉ nói: “Về chuyện ngoại tổ mẫu nói hôm nay, xin thứ lỗi cho cháu không thể làm được. Việc ngoại tổ mẫu là Minh chủ Thanh Thiên Minh, cháu sẽ không nói với ai, càng không để lộ hành tung của ngoại tổ mẫu và mọi người, thế nhưng nếu ngoại tổ mẫu muốn cháu làm việc cho người thì cháu không thể nhận lời.”
Định Quốc công phu nhân nhếch môi lên lộ vẻ không vui, mặt không đổi sắc, nói: “Chẳng lẽ cháu không muốn có thế lực riêng của mình? Cháu cũng biết, nếu cháu là Minh chủ của Thanh Thiên Minh thì số thủ hạ mà cháu có thể sử dụng sẽ là bao nhiêu không?”
“Cháu chẳng qua là một khuê nữ tầm thường, muốn nhiều thế lực như vậy để làm cái gì?”
“Người khác nhìn không thấu, chẳng lẽ ta còn nhìn không thấu?” Định Quốc công phu nhân cười nhạt, nói: “Ngươi thông minh, cũng có dã tâm, nếu không hiểu rõ ngươi, ta sẽ không tặng chức vị minh chủ của Thanh Thiên Minh cho ngươi.”
“Chẳng lẽ ngoại tổ mẫu bảo cháu giết Tào thị lập công cho Thanh Thiên Minh, minh chúng sẽ thật sự tin phục một Minh chủ chưa tới tuần cập kê như cháu sao? Nếu ngoại tổ mẫu đã nói cháu thông minh, thì vì sao lại coi cháu như kẻ ngu si mà lừa gạt cháu? Minh chúng không tin phục bản thân cháu, mà tin phục địa vị của cháu, bởi vì cha cháu là Tần thái sư, An Bình Hầu!”
Nói tới đây, Tần Nghi Ninh có phần buồn bã nói: “Cháu biết sự đau khổ của ngoại tổ mẫu, cháu cũng hiểu được sự cừu hận trong lòng ngoại tổ mẫu, nhưng dù thế nào thì cháu cũng là con gái nhà họ Tần, cháu không thể vì tư lợi bản thân mà đẩy Tần gia vào nơi đầu sóng ngọn gió, cháu không quyền quyết định số phận thay cho mọi người Tần gia.”
“Mà hôm nay, lúc ngoại tổ mẫu trói cháu lại, ép buộc cháu giết Tào thị, lẽ nào ngoại tổ mẫu thật sự chưa từng nghĩ tới những điều này sao?” Tần Nghi Ninh ngẩng lên nhìn Định Quốc công phu nhân, trong mắt dần dần đầy lệ: “Sự yêu thương và bảo vệ của ngoại tổ mẫu đối với cháu, cháu sẽ suốt đời không quên. Thế nhưng, ngoại tổ mẫu không nên xem cháu như một ngọn cờ, cũng không nên xem cháu như một thanh đao.”
Định Quốc công phu nhân nghe vậy, vẻ mặt thay đổi mấy lần.
Lời lẽ của Tần Nghi Ninh, câu nào cũng hợp lý, suy nghĩ của nàng cũng không sai lầm.
Thế nhưng bà hận!
Bà không thể để người của Tôn gia chết vô ích như vậy! Bà muốn lợi dụng tất cả tài nguyên có thể sử dụng để báo thù!
Kế hoạch bắt cóc ngày hôm nay là nước cờ của bà, nhằm lợi dụng việc này để cột chặt Tần Hòe Viễn vào Thanh Thiên Minh, nhân cơ hội diệt trừ tỷ tỷ của yêu hậu, cũng có thể giải trừ phần nào mối hận trong lòng.
“Nghi tỷ nhi, ngươi còn nhớ mặt ngoại tổ phụ của ngươi không? Ngươi còn nhớ hình dạng của Đại biểu ca và Ngũ biểu ca của ngươi không?” Giọng nói Định Quốc công phu nhân tràn ngập vẻ thê lương.
Tần Nghi Ninh nhắm mắt lại, nước mắt đảo quanh trong vành mắt.
“Cháu nhớ rõ, cả đời đều sẽ không quên.”
“Như vậy thì vì sao ngươi không muốn báo thù cho bọn họ?” Giọng Định Quốc công phu nhân đột nhiên trở nên gay gắt.
Tần Nghi Ninh trầm giọng nói: “Cháu muốn, nhưng cháu biết cháu không thể, cháu không thể kéo toàn bộ Tần gia chôn theo, càng không thể để cha cháu mỗi bước đi đều bị người cản trở!”
Định Quốc công phu nhân nhìn Tần Nghi Ninh, ánh mắt vừa phức tạp vừa bất đắc dĩ, tất cả cảm xúc dần dần ngưng kết thành nước mắt trong đôi mắt bà, nhưng bà vẫn không khóc, mà đột nhiên mỉm cười:
“Nghi tỷ nhi, nếu ngươi không chịu giết Tào Vũ Tình, minh chúng sẽ giết ngươi và tỳ nữ của ngươi, ta cũng sẽ không thể quản được!” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Ngoại tổ mẫu, người…”
Tần Nghi Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Định Quốc công phu nhân bằng ánh mắt khó tin với vị trưởng bối mà từ sau khi nàng nhận tổ quy tông, đã luôn dành cho nàng tình cảm ấm áp và bảo vệ.
Vị ngoại tổ mẫu đã từng vì nàng nói lời công bằng, vị tổ mẫu đã từng tặng Chiêu Vận Ti cho nàng, vị ngoại tổ mẫu có thủ đoạn khôn khéo lại công bằng và hợp lý, hôm nay đã bị thù hận xông lên đầu, không nhận lục thân rồi sao?
“Ngoại tổ mẫu, người muốn giết cháu sao?”
“Không phải là ta muốn giết ngươi, mà là bọn họ. Ngươi không đồng ý làm Minh chủ của bọn họ, lại biết nhiều bí mật như vậy, bọn họ sẽ để lại mạng cho ngươi sao?” Định Quốc công phu nhân nhìn Tần Nghi Ninh, lại nói: “Tào Vũ Tình chết không có gì đáng thương xót, giết mạng nhỏ của ả ta là có thể nhận được sự tôn kính của tất cả dân chúng, lẽ nào đối với ngươi còn chưa đủ?”
Tần Nghi Ninh khẽ thở dài, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm: “Cháu không quan tâm vật ngoài thân, cũng không quan tâm có được ngươi tôn kính, yêu thương hay không. Cho tới bây giờ, điều cháu muốn rất đơn giản, chỉ hy vọng người nhà đều được bình an. Mặc dù cháu ngu dốt, không thể làm được việc gì cho trong nhà, nhưng ít nhất là cháu biết mình không thể làm chuyện gì. Ngoại tổ mẫu, chuyện này xin người thứ cho cháu không thể đáp ứng.”
Định Quốc công phu nhân bình tĩnh nhìn Tần Nghi Ninh, hai tay lúc nắm lại, lúc mở ra, như cố nén giận.
Nghĩ tới mối sự thù hận và khó xử của Định Quốc công phu nhân, Tần Nghi Ninh cảm thấy mềm lòng, dè dặt bước tới định khuyên bảo, đột nhiên phía sau có tiếng kêu sợ hãi.
Tiếng kêu của đàn ông, còn khiến người ta kinh khủng hơn tiếng kêu của phụ nữ.
Có một hán tử bước nhanh tới trước người của Định Quốc công phu nhân, chỉ vào cổng tre cách đó không xa, thở hổn hển nói: “Không xong rồi, Tào thị chạy trốn, huynh đệ canh giữ của chúng ta có hai người bị giết chế!”
“Chạy trốn?” Định Quốc công phu nhân hết sức kinh ngạc.
Rõ ràng là tay chân Tào thị đều bị trói chặt, phía trước phòng chứa củi còn có hai huynh đệ canh gác, rốt cuộc người phương nào tàn nhẫn và lợi hại lại có thể thần không biết quỷ không hay giết chết hai người, còn cứu người chạy thoát?
Định Quốc công phu nhân liền nghi ngờ nhìn Tần Nghi Ninh.
Bình luận facebook