Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169 - Chương 169ĐÒI MẠNG (2)
Tần Nghi Ninh nghe mà không nén được nụ cười khổ, “Đến nước này rồi, ta có thể trốn được đi đâu? Nếu Hoàng thượng hạ chỉ mà Tần gia không giao ta ra, người nói xem Hoàng thượng sẽ xử lý Tần gia thế nào?”
“Việc này… Hầy! Việc này phải làm sao đây?”
Tính cách phụ hoàng mình thế nào, Uất Trì Yến hiểu rõ hơn ai hết. Cũng như chuyện ở phủ Định Quốc công khi trước, bậc nam nhi trung liệt như Tôn Vũ, chính vì không chịu nhượng bộ trước yêu cầu của Hoàng đế Đại Chu nên mới chọn cái chết để phản kháng. Nếu là hắn, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng bội phục và dốc lòng chiếu cố cho Tôn gia, nhưng phụ hoàng thì lại làm thế nào?
Vừa nghĩ chuyện Tôn gia chính là nhà ngoại của Tần Nghi Ninh, ngoại tổ phụ, cữu cữu, biểu ca, kể cả mấy đứa cháu nhỏ tuổi của Tần Nghi Ninh đều bị lôi đi xử trảm, mà người gây ra hết thảy những điều trên lại là phụ hoàng của mình, Uất Trì Yến chỉ cảm thấy xấu hổ vô vàn, gương mặt cũng thoáng chốc đỏ ửng.
Trong mắt người ngoài, hắn là Thái tử địa vị trên vạn người, là người thừa kế duy nhất cho ngôi vị Hoàng đế, là Thiên tử tương lai, con cưng của ông trời.
Nhưng chỉ có Uất Trì Yến biết được, thứ thân phận này mang tới cho hắn không phải vinh dự mà chỉ là gông xiềng và gánh nặng.
Bởi vì sự ngu xuẩn của phụ hoàng mà bây giờ, đến ngay nữ tử mình đem lòng thương, hắn cũng không mặt mũi nào theo đuổi.
Mà nữ tử trong lòng hắn, phụ hoàng hắn lại muốn giã nát thân thể nàng cho vào miệng Hoàng hậu…
Thấy gương mặt trắng trẻo của Thái tử đã tím tái như quả cà tím, Tần Nghi Ninh tức khắc đoán được phần nào, bèn không thảo luận với hắn về đề tài thêm nữa, chỉ hành lễ nói một cách chân thành: “Việc hôm nay đa tạ Điện tạ hiệp nghĩa tương trợ. Nếu không nhờ Điện hạ báo cho biết trước, sợ rằng ta cũng chỉ đành mặc cho gia tộc dâng ra.”
Nhìn bóng nàng dịu dàng cúi mình, Uất Trì Yến vội vươn tay đỡ, ngại ngùng đáp: “Tần tiểu thư hà tất phải thế. Ta quả thực vô năng, nhận được tin cũng chỉ biết báo cho nàng hay chứ nhất thời không thể nghĩ được biện pháp hay gì… Nhưng xin Tần tiểu thư hãy yên tâm. Khi quay về ta sẽ cố gắng đánh tiếng chuẩn trước, chỉ cần phụ hoàng hạ chỉ, nhất định sẽ kêu gọi tất cả mọi người xin Người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, quyết không để cô nương mất mạng oan uổng.”
“Ý tốt của Điện hạ thần nữ ghi khắc trong lòng. Nhưng chuyện này thần nữ đã tự có tính toán, xin Điện hạ hãy tạm đừng hành động thiếu suy nghĩ thì hơn.”
Sắc mặt nàng đã hơi bệch bạc, nhưng đầu mày cuối mắt vẫn tỉnh táo tinh thần, ánh mắt trong suốt không hoảng hốt, nhìn qua là biết đã bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn mới rồi.
Lần trước hắn sốt ruột đuổi theo đội ngũ hòa đàm, một lòng muốn bày tỏ tâm ý, để nàng biết rõ lòng mình rồi lại bị nàng thẳng thừng từ chối ngay trước mắt mọi người. Khi về Uất Trì Yến đã suy ngẫm kĩ đầu đuôi ngọn nguồn và lợi, hại trong này, liền biết nàng tuyệt không phải tiểu thư khuê các bình thường. Nàng vô cùng thông minh trí tuệ, quả không hổ con gái của “Trí Phan An”.
Nay thấy nàng lâm nguy không loạn, rõ một vẻ trong lòng đã có tính toán, sự ung dung bình tĩnh như bàn thạch ấy phút chốc lây lan sang hắn.
Uất Trì Yến tự hỏi lòng, nếu thình lình có ngày có người muốn giã nát máu thịt hắn cho kẻ khác ăn, sau khi biết được tin này, dám chắc hắn tuyệt không thể bình tĩnh được như Tần Nghi Ninh.
Cảm xúc kính nể phút chốc sinh sôi, vừa ra đã lan tràn không thể khống chế, cuộn trào như nước triều, khiến một câu nói đã lởn vởn trong tâm trí Uất Trì Yến bấy lâu bỗng nhiên bật thốt thoát ra.
“Tần tiểu thư, nàng và Trung Thuận thân vương thực sự đã định việc chung thân rồi ư? Ta đã không còn cơ hội rồi ư?”
Gương mặt đang mỉm cười của Tần Nghi Ninh thoắt chốc bừng đỏ, đến cả hai tai cũng phừng phừng thiêu đốt.
“Điện hạ, việc hôn sự đương nhiên nghe theo định đoạt của song thân, nào có thể mặc ta và kẻ khác tự quyết định. Điện hạ xin đừng nói như thế.”
Uất Trì Yến ngắm nhìn gương mặt rừng rực ráng hồng rất đỗi xinh đẹp của nàng, tức khắc cảm thấy từ đầu đến chân nàng chẳng một chỗ nàng là không đáng yêu, chẳng một chỗ nào không tinh xảo hút mắt. Nàng mới chỉ cúi đầu đứng đấy đã khiến hắn như đắm chìm trong bức tranh sơn thủy rực rỡ, tai như nghe được tiếng chim hót, mũi như ngửi được mùi hương hoa, khiến sóng lòng hắn cuộn trào vượt tầm khống chế.
“Được, ta đã hiểu rồi.” Uất Trì Yến mỉm cười. Nàng đã nói thế, vậy hắn chỉ cần thuyết phục Tần Hòe Viễn là chuyện sẽ xong. Tuy phụ hoàng hắn làm nhiều chuyện mất sạch mặt mũi, song nhân phẩm của mình thì hắn vẫn dám đảm bảo.
“Nàng còn việc phải giải quyết, ta cũng cần trở về, tránh ở đây lâu lại khiến người ta nghi ngờ.”
“Vâng, hôm nay quả đa tạ Điện hạ.” Tần Nghi Ninh lại hành lễ thêm lần nữa.
Uất Trì Yến phất tay, ngưng mắt ngắm nàng một chốc mới phủ thêm tấm áo khoác màu lam nhạt sang trọng hào hoa với vẻ quyến luyến, bước chân ra ngoài.
Chung đại chưởng quỹ đã chờ sẵn ngoài cửa, cẩn thận tiễn Thái tử rời đi, còn bày ra vẻ mặt tiếc nuối vì việc làm ăn không thành, không khiến bất cứ ai nảy lòng nghi hoặc.
Tần Nghi Ninh vẫn ngồi mãi bên bàn, nhìn đăm đăm vào lá trà xanh ngắt trong ly, ngẩn người trầm tư.
Không lâu sau, Chung đại chưởng quỹ hớt hải chạy vào, “Chủ nhân, việc này phải làm sao đây, có thể làm sao được đây! Ôi! Ả yêu hậu đó quả thật không phải con người! Trên đời sao lại có nữ nhân ác độc bực ấy cơ chứ, lại muốn ăn thịt người để duy trì nhan sắc, thế mà Hoàng thượng cũng chịu nghe! Chủ nhân, giờ chúng ta phải làm sao đây! Hay là mau nói cho An Bình Hầu, nhờ Hầu gia nghĩ cách xem!”
Thư phòng không lớn, hẳn nhiên Chung đại chưởng quỹ đã nghe được rõ ràng rành mạch những lời Tần Nghi Ninh và Thái tử vừa nói.
Tần Nghi Ninh lại lắc đầu, bảo: “Nói cho phụ thân, lấy địa vị và quan điểm của người, hoặc sẽ để ta chạy trốn, hoặc sẽ hy sinh ta. Nhưng Tần gia là cả gia tộc lớn, sao phụ thân có thể vì ta mà hy sinh cả gia tộc? Chuyện này, để đảm bảo, ta vẫn nên tự hành động thì hơn.”
“Nhưng chúng ta thì có thể làm gì được?” Chung đại chưởng quỹ đã sầu lo sắp bạc cả tóc.
Tần Nghi Ninh đứng dậy, vừa đi vừa phân tích: “Hiện hai nước đang ngưng chiến, là lúc thái bình thịnh vượng, cũng không phải người Đại Chu ép buộc đưa ra yêu sách, e Hoàng thượng khó mà tìm được một lý do thích hợp để giao ta cho Hoàng hậu. Chẳng lẽ Hoàng thượng còn có thể hạ chỉ nói thẳng với phụ thân là “Giao con gái ngươi cho Hoàng hậu ăn, nếu không chính là loạn thần tặc tử” ư?”
“Lấy phong cách làm việc của Hoàng thượng xưa nay, không chừng lão có thể làm ra chuyện này thật ấy chứ.” Chung đại chưởng quỹ cau mày than thở.
Tần Nghi Ninh lắc đầu, “Nếu thật làm như vậy, thế thì đúng là không cần thể diện gì nữa rồi. Khi có chiến sự làm cớ, để bảo vệ tính mạng, đương nhiên Hoàng thượng có thể không biết xấu hổ làm thế. Nhưng giờ đang thời bình, nếu Hoàng thượng vẫn muốn tiếp tục ngồi vững vàng trên ngôi cửu ngũ, e vẫn phải để ý tới danh tiếng. Cho nên dù Hoàng thượng có muốn bắt ta đi thì cũng sẽ không hạ chỉ nói thẳng mà nhất định sẽ gắn cho ta một tội danh, khiến cái chết của ta thành lẽ đương nhiên.”
“Tội danh? Phụ thân của chủ nhân là công thần thúc đẩy hòa đàm thành công, chủ nhân cũng vì hòa đàm mà bỏ không ít công sức. Cả nhà người đều là trung thần, Hoàng thượng muốn gán tội gì sợ không phải chuyện dễ.”
Tần Nghi Ninh dừng bước, bấu chặt lưng dựa chiếc ghế dài.
Thật ra thì, Hoàng thượng đã có một lý do có thể định tội nàng.
Thanh Thiên Minh!
Bà ngoại nàng là Minh chủ của Thanh Thiên Minh, là hung thủ đứng sau vụ ám sát Hoàng đế!
Nếu Hoàng đế lợi dụng thân phận cháu gái thủ lĩnh Thanh Thiên Minh để chiêu cáo thiên hạ, muốn bắt giữ nàng thì sao?
Ý tưởng này vừa mới trồi lên đã bị Tần Nghi Ninh phủ định ngay tức khắc.
Hoàng thượng có thể giao người đứng đầu mật thám mặt nạ bạc mà mình tin tưởng nhất cho Tần Hòe Viễn, vậy tức đã có quyết tâm đối phó Tào gia. Để cản bước Tào Quốc trượng, con dao sắc bén nhất chính là Tần Hòe Viễn.
Nếu muốn Tần Hòe Viễn an tâm một lòng đối phó Tào Quốc trượng, chắc chắn Hoàng đế sẽ không làm ảnh hưởng đến vị thế của Tần gia. Thế nên, dù muốn ăn sống nuốt tươi nàng cũng sẽ chỉ tìm lý do từ chính bản thân nàng. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nếu đã vậy, việc đại sự như Thanh Thiên Minh chắc sẽ không bị lôi ra, nếu không vị thế, căn cơ của Tần gia sẽ bị ảnh hưởng. Huống hồ nếu chuyện Thanh Thiên Minh được giữ kín không lộ, vậy còn có thể coi nó như một lá bài tẩy để khống chế Tần gia.
Nghĩ tới đây, Tần Nghi Ninh tiếp tục bước chân, lẩm bẩm: “… Nếu không dùng việc này, vậy sẽ tìm cớ gì đây.”
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, ngẫm ngợi hồi lâu, thình lình nảy sinh một ý.
Nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt Tần Nghi Ninh, Chung đại chưởng quỹ biết nàng đã có cách.
“Chủ nhân, người định làm thế nào? Chỉ cần một câu nói của tiểu thư, dù phải chết vạn lần lão cũng quyết không chối từ!”
Tần Nghi Ninh lắc đầu, cười bảo: “Nào có nghiêm trọng thế chứ. Nhưng đúng là vẫn phải tổn thất ít nhiều. Đại chưởng quỹ, phiền chưởng quỹ chuẩn bị cho ta ngân phiếu năm ngàn lượng, càng nhanh càng tốt, tốt nhất là có bây giờ luôn.”
Chung đại chưởng quỹ nghe vậy thì không hỏi nhiều, lập tức gật đầu đáp: “Vâng! Lão sẽ đi chuẩn bị ngay!”
“Việc này… Hầy! Việc này phải làm sao đây?”
Tính cách phụ hoàng mình thế nào, Uất Trì Yến hiểu rõ hơn ai hết. Cũng như chuyện ở phủ Định Quốc công khi trước, bậc nam nhi trung liệt như Tôn Vũ, chính vì không chịu nhượng bộ trước yêu cầu của Hoàng đế Đại Chu nên mới chọn cái chết để phản kháng. Nếu là hắn, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng bội phục và dốc lòng chiếu cố cho Tôn gia, nhưng phụ hoàng thì lại làm thế nào?
Vừa nghĩ chuyện Tôn gia chính là nhà ngoại của Tần Nghi Ninh, ngoại tổ phụ, cữu cữu, biểu ca, kể cả mấy đứa cháu nhỏ tuổi của Tần Nghi Ninh đều bị lôi đi xử trảm, mà người gây ra hết thảy những điều trên lại là phụ hoàng của mình, Uất Trì Yến chỉ cảm thấy xấu hổ vô vàn, gương mặt cũng thoáng chốc đỏ ửng.
Trong mắt người ngoài, hắn là Thái tử địa vị trên vạn người, là người thừa kế duy nhất cho ngôi vị Hoàng đế, là Thiên tử tương lai, con cưng của ông trời.
Nhưng chỉ có Uất Trì Yến biết được, thứ thân phận này mang tới cho hắn không phải vinh dự mà chỉ là gông xiềng và gánh nặng.
Bởi vì sự ngu xuẩn của phụ hoàng mà bây giờ, đến ngay nữ tử mình đem lòng thương, hắn cũng không mặt mũi nào theo đuổi.
Mà nữ tử trong lòng hắn, phụ hoàng hắn lại muốn giã nát thân thể nàng cho vào miệng Hoàng hậu…
Thấy gương mặt trắng trẻo của Thái tử đã tím tái như quả cà tím, Tần Nghi Ninh tức khắc đoán được phần nào, bèn không thảo luận với hắn về đề tài thêm nữa, chỉ hành lễ nói một cách chân thành: “Việc hôm nay đa tạ Điện tạ hiệp nghĩa tương trợ. Nếu không nhờ Điện hạ báo cho biết trước, sợ rằng ta cũng chỉ đành mặc cho gia tộc dâng ra.”
Nhìn bóng nàng dịu dàng cúi mình, Uất Trì Yến vội vươn tay đỡ, ngại ngùng đáp: “Tần tiểu thư hà tất phải thế. Ta quả thực vô năng, nhận được tin cũng chỉ biết báo cho nàng hay chứ nhất thời không thể nghĩ được biện pháp hay gì… Nhưng xin Tần tiểu thư hãy yên tâm. Khi quay về ta sẽ cố gắng đánh tiếng chuẩn trước, chỉ cần phụ hoàng hạ chỉ, nhất định sẽ kêu gọi tất cả mọi người xin Người thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, quyết không để cô nương mất mạng oan uổng.”
“Ý tốt của Điện hạ thần nữ ghi khắc trong lòng. Nhưng chuyện này thần nữ đã tự có tính toán, xin Điện hạ hãy tạm đừng hành động thiếu suy nghĩ thì hơn.”
Sắc mặt nàng đã hơi bệch bạc, nhưng đầu mày cuối mắt vẫn tỉnh táo tinh thần, ánh mắt trong suốt không hoảng hốt, nhìn qua là biết đã bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn mới rồi.
Lần trước hắn sốt ruột đuổi theo đội ngũ hòa đàm, một lòng muốn bày tỏ tâm ý, để nàng biết rõ lòng mình rồi lại bị nàng thẳng thừng từ chối ngay trước mắt mọi người. Khi về Uất Trì Yến đã suy ngẫm kĩ đầu đuôi ngọn nguồn và lợi, hại trong này, liền biết nàng tuyệt không phải tiểu thư khuê các bình thường. Nàng vô cùng thông minh trí tuệ, quả không hổ con gái của “Trí Phan An”.
Nay thấy nàng lâm nguy không loạn, rõ một vẻ trong lòng đã có tính toán, sự ung dung bình tĩnh như bàn thạch ấy phút chốc lây lan sang hắn.
Uất Trì Yến tự hỏi lòng, nếu thình lình có ngày có người muốn giã nát máu thịt hắn cho kẻ khác ăn, sau khi biết được tin này, dám chắc hắn tuyệt không thể bình tĩnh được như Tần Nghi Ninh.
Cảm xúc kính nể phút chốc sinh sôi, vừa ra đã lan tràn không thể khống chế, cuộn trào như nước triều, khiến một câu nói đã lởn vởn trong tâm trí Uất Trì Yến bấy lâu bỗng nhiên bật thốt thoát ra.
“Tần tiểu thư, nàng và Trung Thuận thân vương thực sự đã định việc chung thân rồi ư? Ta đã không còn cơ hội rồi ư?”
Gương mặt đang mỉm cười của Tần Nghi Ninh thoắt chốc bừng đỏ, đến cả hai tai cũng phừng phừng thiêu đốt.
“Điện hạ, việc hôn sự đương nhiên nghe theo định đoạt của song thân, nào có thể mặc ta và kẻ khác tự quyết định. Điện hạ xin đừng nói như thế.”
Uất Trì Yến ngắm nhìn gương mặt rừng rực ráng hồng rất đỗi xinh đẹp của nàng, tức khắc cảm thấy từ đầu đến chân nàng chẳng một chỗ nàng là không đáng yêu, chẳng một chỗ nào không tinh xảo hút mắt. Nàng mới chỉ cúi đầu đứng đấy đã khiến hắn như đắm chìm trong bức tranh sơn thủy rực rỡ, tai như nghe được tiếng chim hót, mũi như ngửi được mùi hương hoa, khiến sóng lòng hắn cuộn trào vượt tầm khống chế.
“Được, ta đã hiểu rồi.” Uất Trì Yến mỉm cười. Nàng đã nói thế, vậy hắn chỉ cần thuyết phục Tần Hòe Viễn là chuyện sẽ xong. Tuy phụ hoàng hắn làm nhiều chuyện mất sạch mặt mũi, song nhân phẩm của mình thì hắn vẫn dám đảm bảo.
“Nàng còn việc phải giải quyết, ta cũng cần trở về, tránh ở đây lâu lại khiến người ta nghi ngờ.”
“Vâng, hôm nay quả đa tạ Điện hạ.” Tần Nghi Ninh lại hành lễ thêm lần nữa.
Uất Trì Yến phất tay, ngưng mắt ngắm nàng một chốc mới phủ thêm tấm áo khoác màu lam nhạt sang trọng hào hoa với vẻ quyến luyến, bước chân ra ngoài.
Chung đại chưởng quỹ đã chờ sẵn ngoài cửa, cẩn thận tiễn Thái tử rời đi, còn bày ra vẻ mặt tiếc nuối vì việc làm ăn không thành, không khiến bất cứ ai nảy lòng nghi hoặc.
Tần Nghi Ninh vẫn ngồi mãi bên bàn, nhìn đăm đăm vào lá trà xanh ngắt trong ly, ngẩn người trầm tư.
Không lâu sau, Chung đại chưởng quỹ hớt hải chạy vào, “Chủ nhân, việc này phải làm sao đây, có thể làm sao được đây! Ôi! Ả yêu hậu đó quả thật không phải con người! Trên đời sao lại có nữ nhân ác độc bực ấy cơ chứ, lại muốn ăn thịt người để duy trì nhan sắc, thế mà Hoàng thượng cũng chịu nghe! Chủ nhân, giờ chúng ta phải làm sao đây! Hay là mau nói cho An Bình Hầu, nhờ Hầu gia nghĩ cách xem!”
Thư phòng không lớn, hẳn nhiên Chung đại chưởng quỹ đã nghe được rõ ràng rành mạch những lời Tần Nghi Ninh và Thái tử vừa nói.
Tần Nghi Ninh lại lắc đầu, bảo: “Nói cho phụ thân, lấy địa vị và quan điểm của người, hoặc sẽ để ta chạy trốn, hoặc sẽ hy sinh ta. Nhưng Tần gia là cả gia tộc lớn, sao phụ thân có thể vì ta mà hy sinh cả gia tộc? Chuyện này, để đảm bảo, ta vẫn nên tự hành động thì hơn.”
“Nhưng chúng ta thì có thể làm gì được?” Chung đại chưởng quỹ đã sầu lo sắp bạc cả tóc.
Tần Nghi Ninh đứng dậy, vừa đi vừa phân tích: “Hiện hai nước đang ngưng chiến, là lúc thái bình thịnh vượng, cũng không phải người Đại Chu ép buộc đưa ra yêu sách, e Hoàng thượng khó mà tìm được một lý do thích hợp để giao ta cho Hoàng hậu. Chẳng lẽ Hoàng thượng còn có thể hạ chỉ nói thẳng với phụ thân là “Giao con gái ngươi cho Hoàng hậu ăn, nếu không chính là loạn thần tặc tử” ư?”
“Lấy phong cách làm việc của Hoàng thượng xưa nay, không chừng lão có thể làm ra chuyện này thật ấy chứ.” Chung đại chưởng quỹ cau mày than thở.
Tần Nghi Ninh lắc đầu, “Nếu thật làm như vậy, thế thì đúng là không cần thể diện gì nữa rồi. Khi có chiến sự làm cớ, để bảo vệ tính mạng, đương nhiên Hoàng thượng có thể không biết xấu hổ làm thế. Nhưng giờ đang thời bình, nếu Hoàng thượng vẫn muốn tiếp tục ngồi vững vàng trên ngôi cửu ngũ, e vẫn phải để ý tới danh tiếng. Cho nên dù Hoàng thượng có muốn bắt ta đi thì cũng sẽ không hạ chỉ nói thẳng mà nhất định sẽ gắn cho ta một tội danh, khiến cái chết của ta thành lẽ đương nhiên.”
“Tội danh? Phụ thân của chủ nhân là công thần thúc đẩy hòa đàm thành công, chủ nhân cũng vì hòa đàm mà bỏ không ít công sức. Cả nhà người đều là trung thần, Hoàng thượng muốn gán tội gì sợ không phải chuyện dễ.”
Tần Nghi Ninh dừng bước, bấu chặt lưng dựa chiếc ghế dài.
Thật ra thì, Hoàng thượng đã có một lý do có thể định tội nàng.
Thanh Thiên Minh!
Bà ngoại nàng là Minh chủ của Thanh Thiên Minh, là hung thủ đứng sau vụ ám sát Hoàng đế!
Nếu Hoàng đế lợi dụng thân phận cháu gái thủ lĩnh Thanh Thiên Minh để chiêu cáo thiên hạ, muốn bắt giữ nàng thì sao?
Ý tưởng này vừa mới trồi lên đã bị Tần Nghi Ninh phủ định ngay tức khắc.
Hoàng thượng có thể giao người đứng đầu mật thám mặt nạ bạc mà mình tin tưởng nhất cho Tần Hòe Viễn, vậy tức đã có quyết tâm đối phó Tào gia. Để cản bước Tào Quốc trượng, con dao sắc bén nhất chính là Tần Hòe Viễn.
Nếu muốn Tần Hòe Viễn an tâm một lòng đối phó Tào Quốc trượng, chắc chắn Hoàng đế sẽ không làm ảnh hưởng đến vị thế của Tần gia. Thế nên, dù muốn ăn sống nuốt tươi nàng cũng sẽ chỉ tìm lý do từ chính bản thân nàng. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nếu đã vậy, việc đại sự như Thanh Thiên Minh chắc sẽ không bị lôi ra, nếu không vị thế, căn cơ của Tần gia sẽ bị ảnh hưởng. Huống hồ nếu chuyện Thanh Thiên Minh được giữ kín không lộ, vậy còn có thể coi nó như một lá bài tẩy để khống chế Tần gia.
Nghĩ tới đây, Tần Nghi Ninh tiếp tục bước chân, lẩm bẩm: “… Nếu không dùng việc này, vậy sẽ tìm cớ gì đây.”
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, ngẫm ngợi hồi lâu, thình lình nảy sinh một ý.
Nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt Tần Nghi Ninh, Chung đại chưởng quỹ biết nàng đã có cách.
“Chủ nhân, người định làm thế nào? Chỉ cần một câu nói của tiểu thư, dù phải chết vạn lần lão cũng quyết không chối từ!”
Tần Nghi Ninh lắc đầu, cười bảo: “Nào có nghiêm trọng thế chứ. Nhưng đúng là vẫn phải tổn thất ít nhiều. Đại chưởng quỹ, phiền chưởng quỹ chuẩn bị cho ta ngân phiếu năm ngàn lượng, càng nhanh càng tốt, tốt nhất là có bây giờ luôn.”
Chung đại chưởng quỹ nghe vậy thì không hỏi nhiều, lập tức gật đầu đáp: “Vâng! Lão sẽ đi chuẩn bị ngay!”
Bình luận facebook