Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25 - Chương 25ĐẠI TÀI TỬ
Tôn thị vui vẻ, lời lẽ cũng khéo léo, không những khen ngợi cháu nhà mẹ đẻ mà còn khen cả chồng mình.
Lão Thái Quân yêu thương nhất là con trai trưởng, nghe người khác khen làm sao không vui mừng? Lúc này lại nói:
“Chưa nói tới chuyện khác, tài học và xử lý việc triều chính của Mông ca nhi cũng đã đáng khen rồi.”
“Còn không phải do lão Thái Quân giáo dục có kết quả hay sao?”
Tam phu nhân sáp lại nói.
Lão Thái Quân đắc ý, vui vẻ cười tít mắt.
Như được khơi thông, ai nấy mỗi người một tiếng khen tặng Tần Hòe Viễn và cháu trai của Định Quốc công. Ngay cả Tôn thị đứng một bên nghe họ không tiếc tán dương không ngớt, trong lòng cũng rất tự hào.
Lão Thái Quân tươi cười gọi Cát Tường tới:
“Ngươi chuẩn bị trà ngon, đây là khách quý, không thể thất lễ.”
“Dạ.”
Cát Tường mỉm cười đi chuẩn bị.
Ước chừng khách mời sắp vào trong, Tần Nghi Ninh đứng dậy nói:
“Lão Thái Quân, có khách lạ tới, các tỷ muội có cần tạm thời cáo từ ạ?”
Vừa hỏi, nàng vừa nhìn về phía mấy tỷ muội phía sau.
Tam tiểu thư, Thất tiểu thư và Bát tiểu thư đều gật đầu.
Lục tiểu thư và Tần Tuệ Ninh đều có phần không tình nguyện, Tần Tuệ Ninh càng gấp gáp đến mức tai đỏ lên.
Mấy ngày nay, Tần Nghi Ninh theo Chiêm ma ma học tập, đối với việc quan sát người khác lại càng thêm kỹ lưỡng, liếc mắt là nàng đã nhìn ra thái độ của hai người hơi khác thường, khiến nàng hơi nghi hoặc.
Lão Thái Quân suy nghĩ một chút, lại thấp giọng nói nói vài câu với ba con dâu, rồi mới nói:
“Không cần đâu. Biểu ca của các cháu cũng không phải là người ngoài, người tài hoa hiếm có như vậy, các cháu cũng nên ở lại gặp gỡ.”
Tần Nghi Ninh mỉm cười, “Dạ” một tiếng, cảm thấy rất khó hiểu. Rốt cuộc, vị biểu ca của Định Quốc công phủ này lợi hại cỡ nào mà được lão Thái Quân yêu mến như vậy.
“Lục Quyên, ngươi sai người đến ngoại viện nhìn xem mấy đứa Vũ ca nhi, Hàn ca nhi, Hiến ca nhi có nhà không, nói Định Quốc công Thế tôn tới, để bọn họ cùng đến gặp.”
Như thế là bà muốn gọi tất cả các cháu trai của mình đến.
Tần ma ma cười nhận lệnh lui ra. Trước lúc ra cửa, bà không quên liếc nhìn phản ứng của Đại phu nhân. Lão Thái Quân nhiệt tình như vậy khiến Đại phu nhân cảm thấy nở mày nở mặt.
Tần Nghi Ninh vẫn mỉm cười đứng bên cạnh lão Thái Quân, nét mặt cũng không lộ vẻ gì thắc mắc, nhưng trong lòng càng thêm khó hiểu.
Nàng lại ngầm đảo mắt liếc nhìn mọi người trong phòng, liền thấy Tần Tuệ Ninh cúi đầu vân vê cạp váy, không những vành tai, mà cả cổ cũng đều đỏ lên.
Cảm thấy kỳ lạ, Tần Nghi Ninh nhướng mày, Tần Tuệ Ninh bị làm sao vậy?
Lão Thái Quân không cho phép bọn họ rời đi, nhưng dù sao thì nam nữ khác biệt, bọn họ cũng không tiện gặp mặt trực tiếp như thế này, bởi vậy bà ta bảo các cô nương đều đi vào phòng trong, lại sai các tỳ nữ mang một cái giá trang trí bằng gỗ lim chạm khắc hình cá chép đùa hoa sen đến.
Từ bên ngoài nhìn vào, qua cái giá bày đồ trang trí với hoa văn chạm rỗng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phòng trong có người, nhưng không rõ ràng.
Nhưng nếu các cô nương ở phòng trong chọn được góc nhìn thỏa đáng, lại có thể nhìn thấy rõ bên ngoài.
Tuy hiếu kỳ, nhưng Tần Nghi Ninh cũng không nôn nóng nhìn xem khách tới là người như thế nào, chỉ chọn một chỗ không xa không gần ngồi xuống, thấp giọng nói chuyện với Tam tiểu thư, Thất tiểu thư và Bát tiểu thư.
Nhưng Tần Tuệ Ninh thì ngược lại, vừa vào phòng trong, nàng lập tức chọn một vị trí gần với phòng ngoài nhất, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thấy rõ người bên ngoài qua kẽ hở của bức chạm khắc.
Lục tiểu thư ngồi bên cạnh Tần Tuệ Ninh thấp giọng trò chuyện với nàng ta, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Tần Nghi Ninh, còn liên tục cười nhạo.
Thấy thái độ của Lục tiểu thư và Tần Tuệ Ninh, đương nhiên Tần Nghi Ninh biết nhất định bọn họ đang đặt điều nói xấu mình, nhưng suy cho cùng điều đó cũng không làm nàng tổn hại gì, nên nàng thản nhiên cúi đầu thưởng thức trà.
Nhưng Tần Nghi Ninh không thèm để ý, lại có người không kìm nén được.
“Tứ tỷ tỷ, tỷ nhìn dáng điệu của bọn họ kìa.”
Bát tiểu thư hơi tức giận, hung dữ lườm Tần Tuệ Ninh.
Tần Tuệ Ninh thản nhiên nhìn lại Bát tiểu thư, dường như không tức giận, nụ cười càng thêm đắc ý.
Thấy vậy Bát tiểu thư càng tức tối, nàng từ từ đứng dậy định lên tiếng, nhưng Tần Nghi Ninh đã kéo tay nàng lại.
“Bát muội muội, hôm qua Chiêm ma ma nói gì, muội đều nhớ rõ chứ?”
Giọng Tần Nghi Ninh hàm chứa ý cười, sức lực trên tay cũng không yếu.
Thấy Tần Nghi Ninh phản ứng nhanh nhẹn, Tam tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, từ phía bên kia kéo Bát tiểu thư ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng khuyên bảo:
“Bát muội muội sống yên ổn chút đi, đây là phòng của lão Thái Quân, lát nữa còn có khách tới, nếu muội gây náo loạn thì cũng chỉ mình muội chịu thiệt. Bị lão Thái Quân trách phạt đã đành, sợ rằng cũng sẽ mất thể diện trước mặt khách khứa, nếu chẳng may chuyện không hay truyền ra ngoài thì sao?”
Bát tiểu thư là một người tính tình thẳng thắn, dễ kích động, nhưng cũng không ngu ngốc. Nàng nhớ lại nhất cử nhất động của Tần Tuệ Ninh, lại cảm thấy tức giận không chịu được, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nàng ta cố ý khiêu khích mình!”
“Đã biết vậy, sao Bát muội còn phải để ý làm gì.”
Tần Nghi Ninh dùng nĩa bạc xiên một miếng trái cây, đưa cho Bát tiểu thư.
Bát tiểu thư nhận lấy, nhưng vì phẫn nộ cũng không ăn.
Tam tiểu thư tiếp tục nói:
“Một nét bút không viết ra được hai chữ Tần, suy cho cùng, chúng ta là người một nhà, tương lai không ai đoán trước được, nếu thật sự có chuyện gì, thì phải giúp đỡ lẫn nhau mới là người một nhà.
Xưa nay Bát tiểu thư kính trọng Tam tiểu thư, tuy ngoài mặt nghe theo, nhưng không cam lòng, vẫn thấp giọng nói:
“Ai muốn cùng bọn họ giúp đỡ lẫn nhau? Kẻ tiểu nhân xấu xa như vậy, Tứ tỷ tỷ trở về cũng có cản trở gì bọn họ đâu? Nhưng lúc nào nàng ta cũng mang thương vác gậy gây sự, thật sự là vô vị!”
“Bát muội bớt giận. Ta biết Bát muội muốn tốt cho ta.”
Tần Nghi Ninh cầm tay Bát tiểu thư lắc lắc, ý bảo nàng đừng tức giận.
Nhìn vào đôi mắt như biết nói của Tần Nghi Ninh, Bát tiểu thư cảm thấy vừa rồi mình có phần nóng nảy, nên cũng bình tĩnh lại.
Tần Tuệ Ninh đảo mắt tỏ vẻ xem thường, không ngờ Tần Nghi Ninh có lòng tốt, còn biết trấn an người khác.
Lục tiểu thư hừ lạnh một tiếng, tiếp tục thì thầm với Tần Tuệ Ninh.
Giữa lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, lập tức có tiếng đám tỳ nữ cung kính ân cần thăm hỏi, rồi một đám nam tử đi tới.
Vừa nghe tiếng, Tần Tuệ Ninh dán sát cả người xuống đất, nín thở nhìn ra ngoài, ngay cả Lục cô nương cũng vươn cổ ra tìm vị trí thích hợp.
Thất tiểu thư và Bát tiểu thư cũng hiếu kỳ, liền đứng lên, lén đi tới bên cạnh giá trang trí trông ra bên ngoài, chỉ còn lại Tam tiểu thư và Tần Nghi Ninh ngồi tại chỗ, thấp giọng nói chuyện thêu thùa may vá.
Phòng ngoài, người vào cửa đầu tiên là Tần Hòe Viễn. Ông tươi cười, mặc áo bình thường ở nhà màu xám bạc. Cùng song song đi vào cùng ông là một thanh niên mặc áo dài hoa văn như ý màu xanh ngọc.
Thanh niên có vóc người cao gầy, khuôn mặt sáng sủa, da mặt trắng nõn, mắt đen láy, lông mày rậm, mũi cao, trông tràn đầy sức sống.
Phía sau hắn là Đại gia Tần Vũ, Nhị gia Tần Hàn, Ngũ gia Tần Hiến và cả người nhỏ tuổi hơn như Cửu gia Tần Tuyên và Thập gia Tần Dung mới sáu tuổi cũng có mặt. Từ sau khi Tần Nghi Ninh hồi phủ, chưa bao giờ đám trẻ con đồng lứa của Tần gia lại tề tụ đông đủ như vậy.
“Dạo này Tần lão Thái Quân vẫn khỏe chứ? Cháu là Tôn Vũ xin thỉnh an lão Thái Quân.”
Tôn Vũ nhanh nhẹn hành lễ, phong thái nho nhã ung dung.
“Mau đứng lên, mau đứng lên!”
Lão Thái Quân khom người, hai tay làm động tác nâng lên:
“Đã lâu không gặp, đường học vấn của Thế tôn lại tinh tiến nhiều rồi?”
Tôn Vũ cười rộ lên, phong thái hết sức nhã nhặn:
Vietwriter.vn
“Xin Tần lão Thái Quân đừng chê cười, lần này cháu đến đây, còn phải làm phiền cô phụ chỉ điểm thêm về kiến thức.”
“Mời ngồi, mời ngồi. Mang trà ngon ra!”
Lão Thái Quân sai người bưng ghế tới.
Tôn Vũ liền hành lễ với Đại phu nhân, Nhị phu nhân và Tam thái thái.
Đại phu nhân mỉm cười nói:
“Ngươi từ nhà tới ư? Lão phu nhân có khỏe không?”
“Bẩm cô cô, sức khỏe tổ mẫu đã khá lên rất nhiều rồi.”
Tôn Vũ cười nói:
“Cô cô đừng lo lắng. Hôm nay đến đây, tổ mẫu còn đặc biệt dặn cháu một việc cần nhờ đến lão Thái Quân.”
Lão Thái Quân cười nói:
“Bà thông gia cũng quá khách khí, hai nhà chúng ta là thông gia, cần gì phải khách khí như vậy? Có việc gì cứ nói ra. Còn cháu, hiếm có dịp đến nhà chơi, sau này cũng phải thường xuyên qua lại nhé! Như thế cũng có thể dẫn dắt các biểu đệ của cháu cùng tiến bộ, có được sự nghiệp tinh tiến như cháu.”
“Tần lão Thái Quân quá khen, Nguyên Minh xấu hổ.”
Tôn Vũ lại hành lễ với lão Thái Quân, rồi lấy ra một thiệp mời từ trong tay áo, nói:
“Gia gia và tổ mẫu biết cô phụ vừa tìm lại được viên minh châu thất lạc nhiều năm, đã đặc biệt dặn bảo cháu đến xin lão Thái Quân một ân điển, muốn mời cô cô dẫn biểu muội về thăm phủ Định Quốc công. Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cũng muốn gặp cháu gái.”
Vừa nghe vậy, tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc.
Chẳng qua là muốn Tôn thị dẫn Tần Nghi Ninh về nhà mẹ đẻ một chuyến, chỉ cần phái một hầu gái già đến nói một tiếng với Tôn thị là được, không ngờ phủ Định Quốc công lại long trọng như vậy, phái hẳn một đại tài tử đến chỉ để đưa thiếp mời!
Nhị phu nhân mỉm cười:
“Như vậy có thể thấy Định Quốc công phu nhân thương yêu cháu ngoại như thế nào.”
“Đúng vậy, Nghi tỷ nhi thông tuệ động lòng người, lại tao nhã hiểu lễ, chẳng những ngoại tổ mẫu yêu thương, mà lão Thái Quân nhà chúng ta cũng coi như là núm ruột của mình.”
Tam thái thái cũng nở nụ cười.
Lão Thái Quân nhớ tới chuyện lúc sáng sớm, cũng cảm thấy con bé Tần Nghi Ninh này rất khả ái, liền nở nụ cười trìu mến.
“Ài, ta rất yêu thương nó, vốn không muốn nó rời xa, nhưng nếu bà thông gia nhớ cháu ngoại đến mức phái cả một tài tử như Nguyên Minh đến làm thuyết khách, làm sao ta có thể không đồng ý chứ?”
Nói rồi, bà nhìn về phía Tôn thị:
“Vợ lão đại, ngày mai con dẫn cô nương trở về một chuyến, tiện thể mang theo mấy thứ lúc trước ta chuẩn bị sẵn biếu bà thông gia.”
Lúc trước chuẩn bị mấy thứ gì kia chứ? Thật ra là phủ Định Quốc công ta tặng quà cho mấy người thì có!
Tôn thị khinh thường hừ lạnh, thầm nghĩ lão Thái Quân cũng làm bộ làm tịch quá mức, nhưng ngoài mặt lại mỉm cười kính cẩn nghe theo:
“Dạ, con dâu xin vâng theo dặn bảo của lão Thái Quân.”
Tôn Vũ mỉm cười, chắp tay thi lễ với lão Thái Quân.
Người đều là nam giới bên ngoài, không tiện ở lâu ở hậu viện nên Tôn Vũ chỉ ngồi chuyện trò chốc lát rồi lại theo Tần Hòe Viễn và các huynh đệ Tần gia tới ngoại viện.
Hắn vừa cất bước rời đi, ở phòng trong, Tần Tuệ Ninh leo lên giường La Hán, đưa tay đẩy cửa sổ ra một chút, nhìn ra ngoài.
Gió lạnh lùa vào trong nhà, các cô nương đều nhìn về phía cửa sổ.
Dù Tần Nghi Ninh có ngờ nghệch cỡ nào, thì từ hành động không thận trọng này của Tần Tuệ Ninh, nàng cũng nhìn ra một chút đầu mối.
Nhưng ở phòng ngoài, bỗng lão Thái Quân hỏi một câu:
“Sao đột nhiên lạnh thế này? Có gió lạnh lùa vào chỗ nào rồi!”
Tần Tuệ Ninh sợ hãi, vội đóng cửa sổ lại.
Lão Thái Quân yêu thương nhất là con trai trưởng, nghe người khác khen làm sao không vui mừng? Lúc này lại nói:
“Chưa nói tới chuyện khác, tài học và xử lý việc triều chính của Mông ca nhi cũng đã đáng khen rồi.”
“Còn không phải do lão Thái Quân giáo dục có kết quả hay sao?”
Tam phu nhân sáp lại nói.
Lão Thái Quân đắc ý, vui vẻ cười tít mắt.
Như được khơi thông, ai nấy mỗi người một tiếng khen tặng Tần Hòe Viễn và cháu trai của Định Quốc công. Ngay cả Tôn thị đứng một bên nghe họ không tiếc tán dương không ngớt, trong lòng cũng rất tự hào.
Lão Thái Quân tươi cười gọi Cát Tường tới:
“Ngươi chuẩn bị trà ngon, đây là khách quý, không thể thất lễ.”
“Dạ.”
Cát Tường mỉm cười đi chuẩn bị.
Ước chừng khách mời sắp vào trong, Tần Nghi Ninh đứng dậy nói:
“Lão Thái Quân, có khách lạ tới, các tỷ muội có cần tạm thời cáo từ ạ?”
Vừa hỏi, nàng vừa nhìn về phía mấy tỷ muội phía sau.
Tam tiểu thư, Thất tiểu thư và Bát tiểu thư đều gật đầu.
Lục tiểu thư và Tần Tuệ Ninh đều có phần không tình nguyện, Tần Tuệ Ninh càng gấp gáp đến mức tai đỏ lên.
Mấy ngày nay, Tần Nghi Ninh theo Chiêm ma ma học tập, đối với việc quan sát người khác lại càng thêm kỹ lưỡng, liếc mắt là nàng đã nhìn ra thái độ của hai người hơi khác thường, khiến nàng hơi nghi hoặc.
Lão Thái Quân suy nghĩ một chút, lại thấp giọng nói nói vài câu với ba con dâu, rồi mới nói:
“Không cần đâu. Biểu ca của các cháu cũng không phải là người ngoài, người tài hoa hiếm có như vậy, các cháu cũng nên ở lại gặp gỡ.”
Tần Nghi Ninh mỉm cười, “Dạ” một tiếng, cảm thấy rất khó hiểu. Rốt cuộc, vị biểu ca của Định Quốc công phủ này lợi hại cỡ nào mà được lão Thái Quân yêu mến như vậy.
“Lục Quyên, ngươi sai người đến ngoại viện nhìn xem mấy đứa Vũ ca nhi, Hàn ca nhi, Hiến ca nhi có nhà không, nói Định Quốc công Thế tôn tới, để bọn họ cùng đến gặp.”
Như thế là bà muốn gọi tất cả các cháu trai của mình đến.
Tần ma ma cười nhận lệnh lui ra. Trước lúc ra cửa, bà không quên liếc nhìn phản ứng của Đại phu nhân. Lão Thái Quân nhiệt tình như vậy khiến Đại phu nhân cảm thấy nở mày nở mặt.
Tần Nghi Ninh vẫn mỉm cười đứng bên cạnh lão Thái Quân, nét mặt cũng không lộ vẻ gì thắc mắc, nhưng trong lòng càng thêm khó hiểu.
Nàng lại ngầm đảo mắt liếc nhìn mọi người trong phòng, liền thấy Tần Tuệ Ninh cúi đầu vân vê cạp váy, không những vành tai, mà cả cổ cũng đều đỏ lên.
Cảm thấy kỳ lạ, Tần Nghi Ninh nhướng mày, Tần Tuệ Ninh bị làm sao vậy?
Lão Thái Quân không cho phép bọn họ rời đi, nhưng dù sao thì nam nữ khác biệt, bọn họ cũng không tiện gặp mặt trực tiếp như thế này, bởi vậy bà ta bảo các cô nương đều đi vào phòng trong, lại sai các tỳ nữ mang một cái giá trang trí bằng gỗ lim chạm khắc hình cá chép đùa hoa sen đến.
Từ bên ngoài nhìn vào, qua cái giá bày đồ trang trí với hoa văn chạm rỗng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phòng trong có người, nhưng không rõ ràng.
Nhưng nếu các cô nương ở phòng trong chọn được góc nhìn thỏa đáng, lại có thể nhìn thấy rõ bên ngoài.
Tuy hiếu kỳ, nhưng Tần Nghi Ninh cũng không nôn nóng nhìn xem khách tới là người như thế nào, chỉ chọn một chỗ không xa không gần ngồi xuống, thấp giọng nói chuyện với Tam tiểu thư, Thất tiểu thư và Bát tiểu thư.
Nhưng Tần Tuệ Ninh thì ngược lại, vừa vào phòng trong, nàng lập tức chọn một vị trí gần với phòng ngoài nhất, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thấy rõ người bên ngoài qua kẽ hở của bức chạm khắc.
Lục tiểu thư ngồi bên cạnh Tần Tuệ Ninh thấp giọng trò chuyện với nàng ta, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Tần Nghi Ninh, còn liên tục cười nhạo.
Thấy thái độ của Lục tiểu thư và Tần Tuệ Ninh, đương nhiên Tần Nghi Ninh biết nhất định bọn họ đang đặt điều nói xấu mình, nhưng suy cho cùng điều đó cũng không làm nàng tổn hại gì, nên nàng thản nhiên cúi đầu thưởng thức trà.
Nhưng Tần Nghi Ninh không thèm để ý, lại có người không kìm nén được.
“Tứ tỷ tỷ, tỷ nhìn dáng điệu của bọn họ kìa.”
Bát tiểu thư hơi tức giận, hung dữ lườm Tần Tuệ Ninh.
Tần Tuệ Ninh thản nhiên nhìn lại Bát tiểu thư, dường như không tức giận, nụ cười càng thêm đắc ý.
Thấy vậy Bát tiểu thư càng tức tối, nàng từ từ đứng dậy định lên tiếng, nhưng Tần Nghi Ninh đã kéo tay nàng lại.
“Bát muội muội, hôm qua Chiêm ma ma nói gì, muội đều nhớ rõ chứ?”
Giọng Tần Nghi Ninh hàm chứa ý cười, sức lực trên tay cũng không yếu.
Thấy Tần Nghi Ninh phản ứng nhanh nhẹn, Tam tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, từ phía bên kia kéo Bát tiểu thư ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng khuyên bảo:
“Bát muội muội sống yên ổn chút đi, đây là phòng của lão Thái Quân, lát nữa còn có khách tới, nếu muội gây náo loạn thì cũng chỉ mình muội chịu thiệt. Bị lão Thái Quân trách phạt đã đành, sợ rằng cũng sẽ mất thể diện trước mặt khách khứa, nếu chẳng may chuyện không hay truyền ra ngoài thì sao?”
Bát tiểu thư là một người tính tình thẳng thắn, dễ kích động, nhưng cũng không ngu ngốc. Nàng nhớ lại nhất cử nhất động của Tần Tuệ Ninh, lại cảm thấy tức giận không chịu được, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nàng ta cố ý khiêu khích mình!”
“Đã biết vậy, sao Bát muội còn phải để ý làm gì.”
Tần Nghi Ninh dùng nĩa bạc xiên một miếng trái cây, đưa cho Bát tiểu thư.
Bát tiểu thư nhận lấy, nhưng vì phẫn nộ cũng không ăn.
Tam tiểu thư tiếp tục nói:
“Một nét bút không viết ra được hai chữ Tần, suy cho cùng, chúng ta là người một nhà, tương lai không ai đoán trước được, nếu thật sự có chuyện gì, thì phải giúp đỡ lẫn nhau mới là người một nhà.
Xưa nay Bát tiểu thư kính trọng Tam tiểu thư, tuy ngoài mặt nghe theo, nhưng không cam lòng, vẫn thấp giọng nói:
“Ai muốn cùng bọn họ giúp đỡ lẫn nhau? Kẻ tiểu nhân xấu xa như vậy, Tứ tỷ tỷ trở về cũng có cản trở gì bọn họ đâu? Nhưng lúc nào nàng ta cũng mang thương vác gậy gây sự, thật sự là vô vị!”
“Bát muội bớt giận. Ta biết Bát muội muốn tốt cho ta.”
Tần Nghi Ninh cầm tay Bát tiểu thư lắc lắc, ý bảo nàng đừng tức giận.
Nhìn vào đôi mắt như biết nói của Tần Nghi Ninh, Bát tiểu thư cảm thấy vừa rồi mình có phần nóng nảy, nên cũng bình tĩnh lại.
Tần Tuệ Ninh đảo mắt tỏ vẻ xem thường, không ngờ Tần Nghi Ninh có lòng tốt, còn biết trấn an người khác.
Lục tiểu thư hừ lạnh một tiếng, tiếp tục thì thầm với Tần Tuệ Ninh.
Giữa lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, lập tức có tiếng đám tỳ nữ cung kính ân cần thăm hỏi, rồi một đám nam tử đi tới.
Vừa nghe tiếng, Tần Tuệ Ninh dán sát cả người xuống đất, nín thở nhìn ra ngoài, ngay cả Lục cô nương cũng vươn cổ ra tìm vị trí thích hợp.
Thất tiểu thư và Bát tiểu thư cũng hiếu kỳ, liền đứng lên, lén đi tới bên cạnh giá trang trí trông ra bên ngoài, chỉ còn lại Tam tiểu thư và Tần Nghi Ninh ngồi tại chỗ, thấp giọng nói chuyện thêu thùa may vá.
Phòng ngoài, người vào cửa đầu tiên là Tần Hòe Viễn. Ông tươi cười, mặc áo bình thường ở nhà màu xám bạc. Cùng song song đi vào cùng ông là một thanh niên mặc áo dài hoa văn như ý màu xanh ngọc.
Thanh niên có vóc người cao gầy, khuôn mặt sáng sủa, da mặt trắng nõn, mắt đen láy, lông mày rậm, mũi cao, trông tràn đầy sức sống.
Phía sau hắn là Đại gia Tần Vũ, Nhị gia Tần Hàn, Ngũ gia Tần Hiến và cả người nhỏ tuổi hơn như Cửu gia Tần Tuyên và Thập gia Tần Dung mới sáu tuổi cũng có mặt. Từ sau khi Tần Nghi Ninh hồi phủ, chưa bao giờ đám trẻ con đồng lứa của Tần gia lại tề tụ đông đủ như vậy.
“Dạo này Tần lão Thái Quân vẫn khỏe chứ? Cháu là Tôn Vũ xin thỉnh an lão Thái Quân.”
Tôn Vũ nhanh nhẹn hành lễ, phong thái nho nhã ung dung.
“Mau đứng lên, mau đứng lên!”
Lão Thái Quân khom người, hai tay làm động tác nâng lên:
“Đã lâu không gặp, đường học vấn của Thế tôn lại tinh tiến nhiều rồi?”
Tôn Vũ cười rộ lên, phong thái hết sức nhã nhặn:
Vietwriter.vn
“Xin Tần lão Thái Quân đừng chê cười, lần này cháu đến đây, còn phải làm phiền cô phụ chỉ điểm thêm về kiến thức.”
“Mời ngồi, mời ngồi. Mang trà ngon ra!”
Lão Thái Quân sai người bưng ghế tới.
Tôn Vũ liền hành lễ với Đại phu nhân, Nhị phu nhân và Tam thái thái.
Đại phu nhân mỉm cười nói:
“Ngươi từ nhà tới ư? Lão phu nhân có khỏe không?”
“Bẩm cô cô, sức khỏe tổ mẫu đã khá lên rất nhiều rồi.”
Tôn Vũ cười nói:
“Cô cô đừng lo lắng. Hôm nay đến đây, tổ mẫu còn đặc biệt dặn cháu một việc cần nhờ đến lão Thái Quân.”
Lão Thái Quân cười nói:
“Bà thông gia cũng quá khách khí, hai nhà chúng ta là thông gia, cần gì phải khách khí như vậy? Có việc gì cứ nói ra. Còn cháu, hiếm có dịp đến nhà chơi, sau này cũng phải thường xuyên qua lại nhé! Như thế cũng có thể dẫn dắt các biểu đệ của cháu cùng tiến bộ, có được sự nghiệp tinh tiến như cháu.”
“Tần lão Thái Quân quá khen, Nguyên Minh xấu hổ.”
Tôn Vũ lại hành lễ với lão Thái Quân, rồi lấy ra một thiệp mời từ trong tay áo, nói:
“Gia gia và tổ mẫu biết cô phụ vừa tìm lại được viên minh châu thất lạc nhiều năm, đã đặc biệt dặn bảo cháu đến xin lão Thái Quân một ân điển, muốn mời cô cô dẫn biểu muội về thăm phủ Định Quốc công. Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cũng muốn gặp cháu gái.”
Vừa nghe vậy, tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc.
Chẳng qua là muốn Tôn thị dẫn Tần Nghi Ninh về nhà mẹ đẻ một chuyến, chỉ cần phái một hầu gái già đến nói một tiếng với Tôn thị là được, không ngờ phủ Định Quốc công lại long trọng như vậy, phái hẳn một đại tài tử đến chỉ để đưa thiếp mời!
Nhị phu nhân mỉm cười:
“Như vậy có thể thấy Định Quốc công phu nhân thương yêu cháu ngoại như thế nào.”
“Đúng vậy, Nghi tỷ nhi thông tuệ động lòng người, lại tao nhã hiểu lễ, chẳng những ngoại tổ mẫu yêu thương, mà lão Thái Quân nhà chúng ta cũng coi như là núm ruột của mình.”
Tam thái thái cũng nở nụ cười.
Lão Thái Quân nhớ tới chuyện lúc sáng sớm, cũng cảm thấy con bé Tần Nghi Ninh này rất khả ái, liền nở nụ cười trìu mến.
“Ài, ta rất yêu thương nó, vốn không muốn nó rời xa, nhưng nếu bà thông gia nhớ cháu ngoại đến mức phái cả một tài tử như Nguyên Minh đến làm thuyết khách, làm sao ta có thể không đồng ý chứ?”
Nói rồi, bà nhìn về phía Tôn thị:
“Vợ lão đại, ngày mai con dẫn cô nương trở về một chuyến, tiện thể mang theo mấy thứ lúc trước ta chuẩn bị sẵn biếu bà thông gia.”
Lúc trước chuẩn bị mấy thứ gì kia chứ? Thật ra là phủ Định Quốc công ta tặng quà cho mấy người thì có!
Tôn thị khinh thường hừ lạnh, thầm nghĩ lão Thái Quân cũng làm bộ làm tịch quá mức, nhưng ngoài mặt lại mỉm cười kính cẩn nghe theo:
“Dạ, con dâu xin vâng theo dặn bảo của lão Thái Quân.”
Tôn Vũ mỉm cười, chắp tay thi lễ với lão Thái Quân.
Người đều là nam giới bên ngoài, không tiện ở lâu ở hậu viện nên Tôn Vũ chỉ ngồi chuyện trò chốc lát rồi lại theo Tần Hòe Viễn và các huynh đệ Tần gia tới ngoại viện.
Hắn vừa cất bước rời đi, ở phòng trong, Tần Tuệ Ninh leo lên giường La Hán, đưa tay đẩy cửa sổ ra một chút, nhìn ra ngoài.
Gió lạnh lùa vào trong nhà, các cô nương đều nhìn về phía cửa sổ.
Dù Tần Nghi Ninh có ngờ nghệch cỡ nào, thì từ hành động không thận trọng này của Tần Tuệ Ninh, nàng cũng nhìn ra một chút đầu mối.
Nhưng ở phòng ngoài, bỗng lão Thái Quân hỏi một câu:
“Sao đột nhiên lạnh thế này? Có gió lạnh lùa vào chỗ nào rồi!”
Tần Tuệ Ninh sợ hãi, vội đóng cửa sổ lại.
Bình luận facebook