Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4 - Chương 4QUYỀN UY
Thấy lão Thái Quân nóng nảy, Tần Hòe Viễn chắp tay, giọng nói cũng lộ rõ ý trấn an:
“Mẫu thân đừng nóng, con cũng không có ý đưa Tuệ tỷ nhi đi, chỉ là huyết mạch của Tần gia không được phép lẫn lộn, gia phả cũng không thể ghi chép bừa bãi. Ý con là đưa Tần Nghi Ninh vào gia phả thay cho Tần Tuệ Ninh, cũng báo cáo tổ tiên rằng trường hợp Tuệ tỷ nhi là do sai sót. Con sẽ nhận nó là dưỡng nữ, sau này nó sẽ không còn vai vế trong dòng họ nữa, sau này Nghi Ninh là đích nữ, là Tứ tiểu thư của Tần gia.”
Mọi người nhìn về phía Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh, ánh mắt lộ rõ đủ loại cảm xúc khác nhau.
Lão Thái Quân im lặng.
Quả thật gia phả không được lẫn lộn, thế nhưng bà vẫn không nỡ rời bỏ Tần Tuệ Ninh.
Tần Tuệ Ninh nghe nói như sét đánh bên tai, từ nay về sau, nàng ta sẽ chỉ là một dưỡng nữ có lai lịch không rõ ràng, không bao giờ còn là đích nữ của Tần thừa tướng nữa! Năm tới nàng ta sẽ đến tuổi cập kê, mấy năm nay Tần thừa tướng vẫn lưu tâm đến việc tìm kiếm đối tượng của nàng ta, hiện tại còn chưa đính hôn, từ nay thân phận của nàng ta sẽ tụt xuống ngàn trượng, hôn sự của nàng ta phải làm sao đây?
Vì sao xui xẻo lại rơi xuống đầu nàng ta vào thời điểm quan trọng này?
Vì sao Tần Nghi Ninh phải trở về?
Không thể chấp nhận thực tế phũ phàng, Tần Tuệ Ninh bật khóc nức nở, lần này là nàng ta đau lòng thật sự nên không thể kềm chế được, òa khóc rất to.
Dù sao vẫn là đứa con mà mình nuôi dưỡng bên cạnh bao năm, Tôn thị không thể cầm lòng khi thấy Tần Tuệ Ninh bị uất ức như vậy, bà kéo tay nàng ta, sốt ruột nói với Tần Hòe Viễn:
“Lão gia, ông không thể…”
“Dù trở thành dưỡng nữ, Tuệ tỷ nhi vẫn được nuôi dưỡng bên cạnh phu nhân, chi phí ăn mặc cũng như con gái ruột.”
Tần Hòe Viễn nhìn Tôn thị, ánh mắt lộ rõ vẻ kiên quyết không thể lay chuyển:
“Lẽ nào muốn ta đuổi Tuệ tỷ nhi tới Dưỡng Sinh Đường, hoặc tìm kiếm rồi trả về cho cha mẹ đẻ của nó, phu nhân mới hài lòng?”
Thế này là uy hiếp trắng trợn!
Chỉ vì một con bé quê mùa vừa mới đón về mà ông ấy làm khó mình trước mặt mọi người!
Tôn thị tức giận, mặt đỏ lên, trong cơn thịnh nộ, bà buột miệng nói:
“Chỉ là một con bé quê mùa không lớn lên trước mắt ông mà đã khiến ông như vậy rồi! Tần Mông, con bé kia là con rơi ở bên ngoài của ông đúng không? Ông đưa nó về làm cái gì? Sao không đưa cả mẫu thân hồ ly tinh của nó về luôn thể? Dù sao thì từ lâu ông cũng đã xem hai mẹ con ta là người thừa rồi, sau này ông cứ tiếp tục sống với hai mẹ con họ đi!”
Tôn thị là con gái của Định Quốc công, xuất thân cao quý, tính tình đương nhiên hơi kiêu căng. Thường ngày, bởi vì bà là vợ của Tần Hòe Viễn, các chị em dâu trong nhà đều nhường nhịn bà, lão Thái Quân lại thương yêu con trai trưởng và cháu gái thứ tư nhất nên cũng khoan dung đối với Tôn thị, điều đó khiến Tôn thị càng ương ngạnh và đanh đá.
Nếu là người bên ngoài thì tuyệt đối sẽ không dám làm ầm ĩ với phu quân của mình trước mặt mọi người như vậy, nhưng Tôn thị ỷ vào nhà mẹ ruột có thế lực mạnh mẽ, đương nhiên không sợ hãi.
Tần Tuệ Ninh thấy Tôn thị biết mình không phải là con đẻ nhưng vẫn ra mặt vì mình thì cảm động vòng tay ôm lấy bà, luôn miệng kêu lên như một con mèo nhỏ:
“Mẫu thân, người đừng tức giận, đừng vì con mà giận dữ với phụ thân…”
Tôn thị cũng mặc kệ, vẫn một mực trừng mắt nhìn Tần Hòe Viễn.
Không kiềm chế được, Tần Hòe Viễn lớn tiếng quát mắng:
“Làm càn!”
“Ngươi mới là làm càn!”
Tô thị chĩa ngón tay với móng tay sơn đỏ chót vào trán Tần Nghi Ninh:
“Nói, mẹ ngươi ở đâu? Có phải phụ thân ngươi nuôi hai mẹ con ngươi trong căn nhà nào đó không?”
Bị Tôn thị chỉ vào trán, Tần Nghi Ninh lui về phía sau hai bước, sững sờ nhìn bà, trong lòng tràn ngập đau thương. Thấy Tần Tuệ Ninh ôm lấy cánh tay Tôn thị không rời nhưng lại để mặc cho Tôn thị xông tới, lúc này nàng đã hiểu được phần nào.
Xem ra muốn sống được trong ngôi nhà lớn này, càng phải biết diễn kịch.
Tần Nghi Ninh khóc lóc, nâng váy quỳ xuống, buồn bã nói:
“Xin phu nhân bớt giận. Con biết trong lúc nhất thời phu nhân khó có thể tiếp nhận chuyện này, thế nhưng con thật sự tới từ Lương Thành. Năm đó tám tuổi, con không còn nơi nương tựa, phu nhân có biết là con làm thế nào để sống sót được tới hôm nay không?”
Nàng giơ hai bàn tay đầy những vết chai sần, cầm lấy bàn tay được bảo dưỡng chu đáo của Tôn thị.
“Phu nhân nhìn những vết chai và sẹo trên tay con đây, là đủ biết con không phải là người được hưởng cuộc sống an nhàn sung sướng. Với tính cách của phụ thân, cho dù đã biết Tuệ Ninh không phải là con ruột mà vẫn có thể cư xử khoan dung như thế, nếu con thật sự là con rơi bên ngoài, làm sao phụ thân có thể để con sống cực khổ như thế này chứ?”
“Huống chi, phụ thân là Thừa tướng đương triều, là cánh tay của Hoàng thượng, quyền uy chỉ dưới một người trên vạn người, nếu phụ thân thật sự thích người phụ nữ khác, cần gì phải nuôi dưỡng bên ngoài, mà cứ mang thẳng về nhà thì ai có thể ngăn được? Thật sự là phụ thân không cần thiết phải nói dối.”
“Nếu tạm thời phu nhân chưa thể tiếp nhận con, con có thể chờ đợi. Con cũng sẵn lòng chung sống hòa thuận với Tuệ Ninh. Dù thế nào thì cũng xin phu nhân đừng kích động, lời nói thốt ra trong lúc tức giận sẽ gây tổn thương tình cảm giữa phu nhân và phụ thân.”
Tần Nghi Ninh vốn đã xinh đẹp, lại rất gầy gò, thấy nàng khóc kể như vậy, phụ nữ trong nhà đều rưng rưng lệ. Tôn thị đứng yên, từ trên cao nhìn xuống, thấy nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tay nắm bàn tay thô ráp của nàng, bà cũng hơi tin lời nàng.
Huống chi, lời lẽ của nàng thực sự không khiến người ta ghét, nhất là câu nói cuối cùng.
Bằng khóe mắt, Tôn thị liếc nhìn gương mặt sa sầm của Tần Hòe Viễn, thầm nghĩ: Lát nữa nếu Tần Hòe Viễn chịu xuống nước thì mình cũng tạm thời bỏ qua chuyện này.
Thế nhưng lời lẽ của Tần Nghi Ninh khiến Tần Hòe Viễn động lòng thương xót, nhớ lại thảm cảnh người chết đói la liệt khắp nơi ở Lương Thành, lại nghĩ tới những điều Tần Nghi Ninh phải chịu đựng gần sáu năm qua, trong lòng ông tràn ngập tình cảm yêu thương pha lẫn phẫn nộ.
Mấy ngày nay, ông đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi!
Hai nước chiến tranh mấy năm nay, Đại Yên đang bị thất thế, đại nguyên soái hiện nay của Đại Chu là Bàng Kiêu, đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của tướng quân Bàng Trung Chính của Bắc Ký, người mà năm xưa Tần Hòe Viễn vạch kế hoạch trừ khử.
Bàng Kiêu tự là Chi Hi. Năm hắn hai mươi hai tuổi, bởi vì Bàng Trung Chính được minh oan, lại được truy phong tước “Trung Thuận thân vương”, hắn thừa hưởng vương vị, người trong nước đều gọi hắn là “Tiểu vương gia”. Từ khi Đại Chu lập quốc hai năm nay, Bàng Kiêu là người khác họ duy nhất được phong tước vương, được dân chúng vô cùng tôn kính. Nghe nói, năm mười bốn tuổi, hắn đã theo Thiên tử Đại Chu Lý Khải Thiên tham gia khởi nghĩa, phản đối chính sách tàn bạo của Bắc Ký. Hiện nay, hắn rất có uy tín trong quân, thậm chí điều binh không cần đến binh phù, vì đối với quân đội, bản thân hắn chính là binh phù rồi.
Mặc dù hắn còn trẻ, nhưng đến nay đã trải qua tám năm chinh chiến sa trường, với phép dụng binh xảo quyệt, thủ đoạn độc ác nổi danh. Năm xưa, Bàng Trung Chính bị Hoàng đế Bắc Ký hạ lệnh phanh thây, từng miếng thịt rơi ra máu huyết đầm đìa bị ném cho chó ăn, vì thế Bàng Kiêu thề sẽ báo thù cho cha. Trong số những đại thần tiền triều vu cáo hãm hại cha hắn, có ba người bị hắn tự tay lột da, tùng xẻo, còn những người hắn không đích thân ra tay thì đếm không xuể. Nghe nói, để tẩy sạch vết máu của họ trên khu vực ngoài Ngọ Môn, người ta đã phải dùng nước giội rửa suốt ba ngày ba đêm, mà mùi máu tanh vẫn không tan được.
Mà Tần Hòe Viễn chính là người “đầu sỏ” trong việc thực hiện kế ly gián năm xưa!
Sau khi Đại Chu lập quốc, đội quân chinh phạt của họ đã thẳng tiến tới Đại Yên. Đại Yên và Bắc Ký đánh nhau nhiều năm, sự suy yếu lâu ngày càng trở nên trầm trọng, hôm nay làm sao có thể địch nổi thế tiến đánh như chẻ tre của Đại Chu chứ?
Một khi phá được thành, sao Bàng Kiêu có thể không báo thù cha?
Mấy ngày nay, chỉ cần nghĩ tới mầm họa sát thân kia là Tần Hòe Viễn khó có thể ngủ yên. Mấy năm chiến tranh loạn lạc liên tục đã sớm khoét rỗng quốc khố, đã vậy hai phái chủ hòa và chủ chiến chỉ chăm chăm đấu võ mồm ầm ĩ, khí thế ngút trời, hoàn toàn không có mấy người làm việc nghiêm chỉnh.
Từ lâu, Tần Hòe Viễn đã bận ngập mặt vì chuyện triều chính, trở về nhà, đám phụ nữ vô tri không biết trời cao đất rộng còn làm ông phiền lòng vì một chuyện nhỏ nhặt như thế này!
Tần Hòe Viễn chẳng muốn nói những lời này với đám phụ nữ, càng thờ ơ với Tôn thị cố tình gây chuyện, chỉ ném lại một câu: “Việc này quyết định như thế đi!”, rồi phất tay áo rời đi, bỏ lại một mình Tôn thị đứng trơ ra tại chỗ.
Mọi người biết Tần Hòe Viễn đã thật sự nổi giận. Dù sao ông cũng là người đứng đầu một nhà, nếu ông thật sự nổi giận, không ai dám làm trái ý.
Tôn thị cũng hơi lo sợ, dù sao vừa rồi là do bà la hét ầm ĩ trước, nhưng nếu chủ động xuống nước, bà lại nghĩ sẽ mất hết thể diện, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan, chỉ ấm ức đứng sụt sịt mũi.
Lão Thái Quân bất mãn Tôn thị nghi ngờ phẩm hạnh của con trai mình, lại nhìn sang Tần Nghi Ninh đứng một bên, nghĩ việc này đều do nàng mà ra, càng không thích nàng, trầm giọng nói:
“Thu dọn Tuyết Lê Viện cho Tứ tiểu thư ở, còn Tuệ tỷ nhi thì chuyển đến ở với ta.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Đã chấp nhận thân phận của Tần Nghi Ninh, nhưng lại để nàng ở Tuyết Lê Viện xa xôi, còn Tần Tuệ Ninh mất đi thân phận nhưng lại được chuyển tới Từ Hiếu Viên, sự chèn ép và cất nhắc của lão Thái Quân luôn trắng trợn như thế.
Thấy lão Thái Quân đã quyết định như vậy, mọi người chỉ có thể đồng ý.
Nước mắt doanh tròng, Tôn thị thầm nghĩ mình gặp phải chuyện này đã là chịu uất ức lớn lao lắm rồi nên cũng không muốn ở lâu, thấp giọng dặn Tần Tuệ Ninh mấy câu rồi lập tức cáo từ rời đi. Bà cũng không quay đầu lại, thậm chí cũng không thèm quan tâm tới Tần Nghi Ninh.
Ngược lại, Kim ma ma vốn là cánh tay đắc lực bên cạnh Tôn thị bước tới hành lễ với lão Thái Quân, rồi hành lễ với Tần Nghi Ninh, nói một câu:
“Nô tỳ vấn an Tứ tiểu thư.”
Tần Nghi Ninh không biết người này, cũng là lần đầu tiên có người tự xưng nô tỳ với nàng, nhất thời nàng không kịp phản ứng.
Nhưng một thiếu nữ khoảng mười một, mười hai tuổi mặc áo hồng nhạt, tóc tết kiểu song kế bên cạnh nàng thấp giọng nói:
“Vị này là Kim ma ma, nhũ mẫu của Đại phu nhân, là ma ma đắc lực nhất bên cạnh Đại phu nhân.”
Tần Nghi Ninh liền cảm kích mỉm cười, lập tức nhìn Kim ma ma gật đầu cười nói:
“Chào Kim ma ma.”
Kim ma ma cười nói:
“Thật ra phu nhân rất thương nhớ tiểu thư, sáng sớm nay người còn chọn nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh mình tới hầu hạ tiểu thư. Đợi lát nữa nô tỳ sẽ dẫn họ tới thỉnh an Tứ tiểu thư.”
Tần Nghi Ninh gật đầu:
“Làm phiền Kim ma ma.”
Kim ma ma liền cười lui ra hành lang.
Bên hiên, lão Thái Quân đã căn dặn Tần ma ma cho người chuyển đồ đạc của Tần Tuệ Ninh đến Từ Hiếu Viên, thấy mọi người vẫn còn tụ tập, bà liền bảo tất cả mọi người giải tán.
Tần Nghi Ninh bắt chước dáng điệu của các cô gái chung quanh, hành lễ xong với lão Thái Quân, vừa định bước ra cửa, chợt nghe bà gọi lại:
“Tần Nghi Ninh!”
Các tỷ muội đều dừng bước, nhưng vì lão Thái Quân không gọi họ, họ đành kìm nén hiếu kỳ lui ra.
Tần Nghi Ninh quay lại hành lễ với lão Thái Quân:
“Tổ mẫu.”
Lời vừa thốt ra, lão Thái Quân đã bực dọc trợn mắt:
“Vừa rồi không phải mẫu thân ngươi đã không nói rồi sao? Chúng ta là Đại gia tộc, không thể xưng hô theo kiểu thân tộc, phải xưng hô theo danh hiệu vua ban.”
Tần Nghi Ninh cụp mắt xuống, sửa lại cách xưng hô:
“Lão Thái Quân.”
“Ừ.”
Lão Thái Quân dài giọng nói:
“Tuy là để ngươi lại trong phủ, nhưng ta vẫn lo lắng, sau này ngươi cần phải cẩn trọng từ lời nói đến hành động. Lát nữa ta sẽ mời thầy đến dạy bảo cho ngươi, ngươi phải cố gắng mà học hỏi, không nên mang theo phong cách chợ búa vào trong phủ. Các cô nương trong phủ đều là người thanh cao thuần khiết, ngươi đừng làm chúng nó hư hỏng theo.”
Hai tay buông xuôi bên người nắm chặt lại thành nắm đấm, Tần Nghi Ninh cắn chặt răng, hồi lâu mới khôn khéo nói:
“Lão Thái Quân nói đúng, cháu sẽ rất cẩn trọng.”
Lão Thái Quân lại nói:
“Ngươi cũng đừng nghĩ mình đã trở về là có thể chèn ép Tuệ tỷ nhi. Nó chính là tiểu thư con vợ cả được nuôi dưỡng trong phủ mười bốn năm, mọi thứ quy củ lễ nghi đều xuất chúng, cầm kỳ thi họa không môn nào không tinh thông, so với tài hoa của nó, thì một con bé quê mùa như ngươi không thể nào bì kịp đâu, sau này ngươi phải theo mà học hỏi nó!”
“Mẫu thân đừng nóng, con cũng không có ý đưa Tuệ tỷ nhi đi, chỉ là huyết mạch của Tần gia không được phép lẫn lộn, gia phả cũng không thể ghi chép bừa bãi. Ý con là đưa Tần Nghi Ninh vào gia phả thay cho Tần Tuệ Ninh, cũng báo cáo tổ tiên rằng trường hợp Tuệ tỷ nhi là do sai sót. Con sẽ nhận nó là dưỡng nữ, sau này nó sẽ không còn vai vế trong dòng họ nữa, sau này Nghi Ninh là đích nữ, là Tứ tiểu thư của Tần gia.”
Mọi người nhìn về phía Tần Nghi Ninh và Tần Tuệ Ninh, ánh mắt lộ rõ đủ loại cảm xúc khác nhau.
Lão Thái Quân im lặng.
Quả thật gia phả không được lẫn lộn, thế nhưng bà vẫn không nỡ rời bỏ Tần Tuệ Ninh.
Tần Tuệ Ninh nghe nói như sét đánh bên tai, từ nay về sau, nàng ta sẽ chỉ là một dưỡng nữ có lai lịch không rõ ràng, không bao giờ còn là đích nữ của Tần thừa tướng nữa! Năm tới nàng ta sẽ đến tuổi cập kê, mấy năm nay Tần thừa tướng vẫn lưu tâm đến việc tìm kiếm đối tượng của nàng ta, hiện tại còn chưa đính hôn, từ nay thân phận của nàng ta sẽ tụt xuống ngàn trượng, hôn sự của nàng ta phải làm sao đây?
Vì sao xui xẻo lại rơi xuống đầu nàng ta vào thời điểm quan trọng này?
Vì sao Tần Nghi Ninh phải trở về?
Không thể chấp nhận thực tế phũ phàng, Tần Tuệ Ninh bật khóc nức nở, lần này là nàng ta đau lòng thật sự nên không thể kềm chế được, òa khóc rất to.
Dù sao vẫn là đứa con mà mình nuôi dưỡng bên cạnh bao năm, Tôn thị không thể cầm lòng khi thấy Tần Tuệ Ninh bị uất ức như vậy, bà kéo tay nàng ta, sốt ruột nói với Tần Hòe Viễn:
“Lão gia, ông không thể…”
“Dù trở thành dưỡng nữ, Tuệ tỷ nhi vẫn được nuôi dưỡng bên cạnh phu nhân, chi phí ăn mặc cũng như con gái ruột.”
Tần Hòe Viễn nhìn Tôn thị, ánh mắt lộ rõ vẻ kiên quyết không thể lay chuyển:
“Lẽ nào muốn ta đuổi Tuệ tỷ nhi tới Dưỡng Sinh Đường, hoặc tìm kiếm rồi trả về cho cha mẹ đẻ của nó, phu nhân mới hài lòng?”
Thế này là uy hiếp trắng trợn!
Chỉ vì một con bé quê mùa vừa mới đón về mà ông ấy làm khó mình trước mặt mọi người!
Tôn thị tức giận, mặt đỏ lên, trong cơn thịnh nộ, bà buột miệng nói:
“Chỉ là một con bé quê mùa không lớn lên trước mắt ông mà đã khiến ông như vậy rồi! Tần Mông, con bé kia là con rơi ở bên ngoài của ông đúng không? Ông đưa nó về làm cái gì? Sao không đưa cả mẫu thân hồ ly tinh của nó về luôn thể? Dù sao thì từ lâu ông cũng đã xem hai mẹ con ta là người thừa rồi, sau này ông cứ tiếp tục sống với hai mẹ con họ đi!”
Tôn thị là con gái của Định Quốc công, xuất thân cao quý, tính tình đương nhiên hơi kiêu căng. Thường ngày, bởi vì bà là vợ của Tần Hòe Viễn, các chị em dâu trong nhà đều nhường nhịn bà, lão Thái Quân lại thương yêu con trai trưởng và cháu gái thứ tư nhất nên cũng khoan dung đối với Tôn thị, điều đó khiến Tôn thị càng ương ngạnh và đanh đá.
Nếu là người bên ngoài thì tuyệt đối sẽ không dám làm ầm ĩ với phu quân của mình trước mặt mọi người như vậy, nhưng Tôn thị ỷ vào nhà mẹ ruột có thế lực mạnh mẽ, đương nhiên không sợ hãi.
Tần Tuệ Ninh thấy Tôn thị biết mình không phải là con đẻ nhưng vẫn ra mặt vì mình thì cảm động vòng tay ôm lấy bà, luôn miệng kêu lên như một con mèo nhỏ:
“Mẫu thân, người đừng tức giận, đừng vì con mà giận dữ với phụ thân…”
Tôn thị cũng mặc kệ, vẫn một mực trừng mắt nhìn Tần Hòe Viễn.
Không kiềm chế được, Tần Hòe Viễn lớn tiếng quát mắng:
“Làm càn!”
“Ngươi mới là làm càn!”
Tô thị chĩa ngón tay với móng tay sơn đỏ chót vào trán Tần Nghi Ninh:
“Nói, mẹ ngươi ở đâu? Có phải phụ thân ngươi nuôi hai mẹ con ngươi trong căn nhà nào đó không?”
Bị Tôn thị chỉ vào trán, Tần Nghi Ninh lui về phía sau hai bước, sững sờ nhìn bà, trong lòng tràn ngập đau thương. Thấy Tần Tuệ Ninh ôm lấy cánh tay Tôn thị không rời nhưng lại để mặc cho Tôn thị xông tới, lúc này nàng đã hiểu được phần nào.
Xem ra muốn sống được trong ngôi nhà lớn này, càng phải biết diễn kịch.
Tần Nghi Ninh khóc lóc, nâng váy quỳ xuống, buồn bã nói:
“Xin phu nhân bớt giận. Con biết trong lúc nhất thời phu nhân khó có thể tiếp nhận chuyện này, thế nhưng con thật sự tới từ Lương Thành. Năm đó tám tuổi, con không còn nơi nương tựa, phu nhân có biết là con làm thế nào để sống sót được tới hôm nay không?”
Nàng giơ hai bàn tay đầy những vết chai sần, cầm lấy bàn tay được bảo dưỡng chu đáo của Tôn thị.
“Phu nhân nhìn những vết chai và sẹo trên tay con đây, là đủ biết con không phải là người được hưởng cuộc sống an nhàn sung sướng. Với tính cách của phụ thân, cho dù đã biết Tuệ Ninh không phải là con ruột mà vẫn có thể cư xử khoan dung như thế, nếu con thật sự là con rơi bên ngoài, làm sao phụ thân có thể để con sống cực khổ như thế này chứ?”
“Huống chi, phụ thân là Thừa tướng đương triều, là cánh tay của Hoàng thượng, quyền uy chỉ dưới một người trên vạn người, nếu phụ thân thật sự thích người phụ nữ khác, cần gì phải nuôi dưỡng bên ngoài, mà cứ mang thẳng về nhà thì ai có thể ngăn được? Thật sự là phụ thân không cần thiết phải nói dối.”
“Nếu tạm thời phu nhân chưa thể tiếp nhận con, con có thể chờ đợi. Con cũng sẵn lòng chung sống hòa thuận với Tuệ Ninh. Dù thế nào thì cũng xin phu nhân đừng kích động, lời nói thốt ra trong lúc tức giận sẽ gây tổn thương tình cảm giữa phu nhân và phụ thân.”
Tần Nghi Ninh vốn đã xinh đẹp, lại rất gầy gò, thấy nàng khóc kể như vậy, phụ nữ trong nhà đều rưng rưng lệ. Tôn thị đứng yên, từ trên cao nhìn xuống, thấy nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tay nắm bàn tay thô ráp của nàng, bà cũng hơi tin lời nàng.
Huống chi, lời lẽ của nàng thực sự không khiến người ta ghét, nhất là câu nói cuối cùng.
Bằng khóe mắt, Tôn thị liếc nhìn gương mặt sa sầm của Tần Hòe Viễn, thầm nghĩ: Lát nữa nếu Tần Hòe Viễn chịu xuống nước thì mình cũng tạm thời bỏ qua chuyện này.
Thế nhưng lời lẽ của Tần Nghi Ninh khiến Tần Hòe Viễn động lòng thương xót, nhớ lại thảm cảnh người chết đói la liệt khắp nơi ở Lương Thành, lại nghĩ tới những điều Tần Nghi Ninh phải chịu đựng gần sáu năm qua, trong lòng ông tràn ngập tình cảm yêu thương pha lẫn phẫn nộ.
Mấy ngày nay, ông đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi!
Hai nước chiến tranh mấy năm nay, Đại Yên đang bị thất thế, đại nguyên soái hiện nay của Đại Chu là Bàng Kiêu, đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của tướng quân Bàng Trung Chính của Bắc Ký, người mà năm xưa Tần Hòe Viễn vạch kế hoạch trừ khử.
Bàng Kiêu tự là Chi Hi. Năm hắn hai mươi hai tuổi, bởi vì Bàng Trung Chính được minh oan, lại được truy phong tước “Trung Thuận thân vương”, hắn thừa hưởng vương vị, người trong nước đều gọi hắn là “Tiểu vương gia”. Từ khi Đại Chu lập quốc hai năm nay, Bàng Kiêu là người khác họ duy nhất được phong tước vương, được dân chúng vô cùng tôn kính. Nghe nói, năm mười bốn tuổi, hắn đã theo Thiên tử Đại Chu Lý Khải Thiên tham gia khởi nghĩa, phản đối chính sách tàn bạo của Bắc Ký. Hiện nay, hắn rất có uy tín trong quân, thậm chí điều binh không cần đến binh phù, vì đối với quân đội, bản thân hắn chính là binh phù rồi.
Mặc dù hắn còn trẻ, nhưng đến nay đã trải qua tám năm chinh chiến sa trường, với phép dụng binh xảo quyệt, thủ đoạn độc ác nổi danh. Năm xưa, Bàng Trung Chính bị Hoàng đế Bắc Ký hạ lệnh phanh thây, từng miếng thịt rơi ra máu huyết đầm đìa bị ném cho chó ăn, vì thế Bàng Kiêu thề sẽ báo thù cho cha. Trong số những đại thần tiền triều vu cáo hãm hại cha hắn, có ba người bị hắn tự tay lột da, tùng xẻo, còn những người hắn không đích thân ra tay thì đếm không xuể. Nghe nói, để tẩy sạch vết máu của họ trên khu vực ngoài Ngọ Môn, người ta đã phải dùng nước giội rửa suốt ba ngày ba đêm, mà mùi máu tanh vẫn không tan được.
Mà Tần Hòe Viễn chính là người “đầu sỏ” trong việc thực hiện kế ly gián năm xưa!
Sau khi Đại Chu lập quốc, đội quân chinh phạt của họ đã thẳng tiến tới Đại Yên. Đại Yên và Bắc Ký đánh nhau nhiều năm, sự suy yếu lâu ngày càng trở nên trầm trọng, hôm nay làm sao có thể địch nổi thế tiến đánh như chẻ tre của Đại Chu chứ?
Một khi phá được thành, sao Bàng Kiêu có thể không báo thù cha?
Mấy ngày nay, chỉ cần nghĩ tới mầm họa sát thân kia là Tần Hòe Viễn khó có thể ngủ yên. Mấy năm chiến tranh loạn lạc liên tục đã sớm khoét rỗng quốc khố, đã vậy hai phái chủ hòa và chủ chiến chỉ chăm chăm đấu võ mồm ầm ĩ, khí thế ngút trời, hoàn toàn không có mấy người làm việc nghiêm chỉnh.
Từ lâu, Tần Hòe Viễn đã bận ngập mặt vì chuyện triều chính, trở về nhà, đám phụ nữ vô tri không biết trời cao đất rộng còn làm ông phiền lòng vì một chuyện nhỏ nhặt như thế này!
Tần Hòe Viễn chẳng muốn nói những lời này với đám phụ nữ, càng thờ ơ với Tôn thị cố tình gây chuyện, chỉ ném lại một câu: “Việc này quyết định như thế đi!”, rồi phất tay áo rời đi, bỏ lại một mình Tôn thị đứng trơ ra tại chỗ.
Mọi người biết Tần Hòe Viễn đã thật sự nổi giận. Dù sao ông cũng là người đứng đầu một nhà, nếu ông thật sự nổi giận, không ai dám làm trái ý.
Tôn thị cũng hơi lo sợ, dù sao vừa rồi là do bà la hét ầm ĩ trước, nhưng nếu chủ động xuống nước, bà lại nghĩ sẽ mất hết thể diện, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan, chỉ ấm ức đứng sụt sịt mũi.
Lão Thái Quân bất mãn Tôn thị nghi ngờ phẩm hạnh của con trai mình, lại nhìn sang Tần Nghi Ninh đứng một bên, nghĩ việc này đều do nàng mà ra, càng không thích nàng, trầm giọng nói:
“Thu dọn Tuyết Lê Viện cho Tứ tiểu thư ở, còn Tuệ tỷ nhi thì chuyển đến ở với ta.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Đã chấp nhận thân phận của Tần Nghi Ninh, nhưng lại để nàng ở Tuyết Lê Viện xa xôi, còn Tần Tuệ Ninh mất đi thân phận nhưng lại được chuyển tới Từ Hiếu Viên, sự chèn ép và cất nhắc của lão Thái Quân luôn trắng trợn như thế.
Thấy lão Thái Quân đã quyết định như vậy, mọi người chỉ có thể đồng ý.
Nước mắt doanh tròng, Tôn thị thầm nghĩ mình gặp phải chuyện này đã là chịu uất ức lớn lao lắm rồi nên cũng không muốn ở lâu, thấp giọng dặn Tần Tuệ Ninh mấy câu rồi lập tức cáo từ rời đi. Bà cũng không quay đầu lại, thậm chí cũng không thèm quan tâm tới Tần Nghi Ninh.
Ngược lại, Kim ma ma vốn là cánh tay đắc lực bên cạnh Tôn thị bước tới hành lễ với lão Thái Quân, rồi hành lễ với Tần Nghi Ninh, nói một câu:
“Nô tỳ vấn an Tứ tiểu thư.”
Tần Nghi Ninh không biết người này, cũng là lần đầu tiên có người tự xưng nô tỳ với nàng, nhất thời nàng không kịp phản ứng.
Nhưng một thiếu nữ khoảng mười một, mười hai tuổi mặc áo hồng nhạt, tóc tết kiểu song kế bên cạnh nàng thấp giọng nói:
“Vị này là Kim ma ma, nhũ mẫu của Đại phu nhân, là ma ma đắc lực nhất bên cạnh Đại phu nhân.”
Tần Nghi Ninh liền cảm kích mỉm cười, lập tức nhìn Kim ma ma gật đầu cười nói:
“Chào Kim ma ma.”
Kim ma ma cười nói:
“Thật ra phu nhân rất thương nhớ tiểu thư, sáng sớm nay người còn chọn nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh mình tới hầu hạ tiểu thư. Đợi lát nữa nô tỳ sẽ dẫn họ tới thỉnh an Tứ tiểu thư.”
Tần Nghi Ninh gật đầu:
“Làm phiền Kim ma ma.”
Kim ma ma liền cười lui ra hành lang.
Bên hiên, lão Thái Quân đã căn dặn Tần ma ma cho người chuyển đồ đạc của Tần Tuệ Ninh đến Từ Hiếu Viên, thấy mọi người vẫn còn tụ tập, bà liền bảo tất cả mọi người giải tán.
Tần Nghi Ninh bắt chước dáng điệu của các cô gái chung quanh, hành lễ xong với lão Thái Quân, vừa định bước ra cửa, chợt nghe bà gọi lại:
“Tần Nghi Ninh!”
Các tỷ muội đều dừng bước, nhưng vì lão Thái Quân không gọi họ, họ đành kìm nén hiếu kỳ lui ra.
Tần Nghi Ninh quay lại hành lễ với lão Thái Quân:
“Tổ mẫu.”
Lời vừa thốt ra, lão Thái Quân đã bực dọc trợn mắt:
“Vừa rồi không phải mẫu thân ngươi đã không nói rồi sao? Chúng ta là Đại gia tộc, không thể xưng hô theo kiểu thân tộc, phải xưng hô theo danh hiệu vua ban.”
Tần Nghi Ninh cụp mắt xuống, sửa lại cách xưng hô:
“Lão Thái Quân.”
“Ừ.”
Lão Thái Quân dài giọng nói:
“Tuy là để ngươi lại trong phủ, nhưng ta vẫn lo lắng, sau này ngươi cần phải cẩn trọng từ lời nói đến hành động. Lát nữa ta sẽ mời thầy đến dạy bảo cho ngươi, ngươi phải cố gắng mà học hỏi, không nên mang theo phong cách chợ búa vào trong phủ. Các cô nương trong phủ đều là người thanh cao thuần khiết, ngươi đừng làm chúng nó hư hỏng theo.”
Hai tay buông xuôi bên người nắm chặt lại thành nắm đấm, Tần Nghi Ninh cắn chặt răng, hồi lâu mới khôn khéo nói:
“Lão Thái Quân nói đúng, cháu sẽ rất cẩn trọng.”
Lão Thái Quân lại nói:
“Ngươi cũng đừng nghĩ mình đã trở về là có thể chèn ép Tuệ tỷ nhi. Nó chính là tiểu thư con vợ cả được nuôi dưỡng trong phủ mười bốn năm, mọi thứ quy củ lễ nghi đều xuất chúng, cầm kỳ thi họa không môn nào không tinh thông, so với tài hoa của nó, thì một con bé quê mùa như ngươi không thể nào bì kịp đâu, sau này ngươi phải theo mà học hỏi nó!”
Bình luận facebook