Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67 - Chương 67GIÓ NỔI MÂY VẦN TRƯỚC KHI BÃO TỚI
Phú Quý và Thái Vân vốn đều là người của Từ Hiếu Viên, mặc dù không được lão Thái Quân ưa thích bằng Cát Tường và Như Ý nhưng cũng đều là đại nha hoàn lĩnh lương hạng nhất hàng tháng. Nàng ta tưởng Tần Tuệ Ninh xử sự hiền hòa, không cố chấp, cũng rất được lão Thái Quân yêu thích, lại là dưỡng nữ của Đại lão gia, hầu hạ Tần Tuệ Ninh cũng là chuyện tốt.
Nào ngờ, sau khi tới ở bên cạnh nàng ta, mỗi ngày đều phải đối mặt với chủ tử xấu tính, so với lúc hầu hạ lão Thái Quân còn phải chịu rất nhiều cơn giận không đâu.
Không ngờ Tuệ Ninh cô nương trông dịu dàng đoan trang trước đây lại có tính cách như thế này.
Lúc này, thấy Tứ tiểu thư có lòng tốt tới tặng quà, Tuệ Ninh cô nương lại cố tình gây sự như thế, Phú Quý cũng cảm thấy khó coi.
Phú Quý nhẹ nhàng đặt chén trà trong tầm tay Tần Nghi Ninh, xấu hổ mỉm cười áy náy.
Tần Nghi Ninh mỉm cười lắc đầu, ý bảo mình không để ý chuyện đó.
Nàng cũng không cố tình làm khó dễ người hầu, bởi vì địa vị của nàng trước kia còn không bằng những tỳ nữ này, biết rõ sự khó xử của họ.
“Ngươi lui ra đi, ở đây tạm thời không cần hầu hạ.”
Phú Quý cảm kích mỉm cười, vừa định lên tiếng, lại nghe giọng nói u ám lạnh lẽo của Tần Tuệ Ninh:
“Sao, nơi này là Tuyết Lê Viện chứ không phải
Thạc Nhân Trai của ngươi, đâu đến lượt ngươi mở miệng sai bảo người của ta?”
Tần Nghi Ninh nhướng mày nhìn Tần Tuệ Ninh, mỉm cười nói:
“Ta nghĩ Tuệ Ninh cô nương còn có điều không rõ chăng? Chẳng lẽ Tuyết Lê Viện không thuộc về Tần phủ sao? Ta là tiểu thư của Tần gia, mà không được sai khiến tỳ nữ của Tần gia sao?”
“Ngươi bớt tới chỗ ta ra oai đi!”
Tần Tuệ Ninh nghiến răng nghiến lợi.
Tần Nghi Ninh vẫn điềm tĩnh ngồi đó như đang trong một cuộc dạo chơi, nàng bưng chén sứ lên hớp một ngụm trà, cười nói:
“Làm gì có chuyện đó, Tuệ Ninh cô nương nói đùa, ta chỉ nói lý lẽ thôi.”
“Nói lý lẽ? Tất cả lý lẽ đều thuộc về ngươi hết rồi!”
Giọng Tần Tuệ Ninh càng lúc càng gay gắt.
Tần Nghi Ninh đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu hãy im lặng.
“Lý lẽ không nằm ở sự cao giọng, dáng vẻ thế này của Tuệ Ninh cô nương, nếu để Chiêm ma ma nhìn thấy, tất nhiên sẽ phạt cô nương đứng đó!”
Tần Tuệ Ninh nắm chặt hai nắm tay, dữ tợn trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh, thở hổn hển một hồi mới miễn cưỡng kềm nén được lửa giận đang gào thét, lúc này nàng ta mới phát hiện, nãy giờ mình vẫn đứng nói chuyện với Tần Nghi Ninh, trong khi đó Tần Nghi Ninh vẫn ngồi vững vàng như Thái Sơn, thành ra nàng ta chẳng khác nào người hầu.
Sự xấu hổ và oán hận lại một lần nữa tràn ngập tâm trí của Tần Tuệ Ninh, lại không thể nào trút hết ra, nàng ta liền xoay người lại, tát thẳng vào mặt Phú Quý.
“Ngươi là đồ đĩ đê tiện! Tuyết Lê Viện này quá nhỏ, không chứa được ngươi rồi! Ngươi có vội vàng trèo lên chỗ cao thì cũng phải mở to mắt ra mà nhìn xem mình đang muốn trèo lên cái thứ gì chứ!”
Phú Quý vô cớ bị một bạt tai, oan ức ôm mặt quỳ xuống đất khóc nức nở.
Tần Nghi Ninh chậm rãi đứng lên, nói:
“Tuệ Ninh cô nương muốn dạy dỗ người hầu, ta không thể nói xen vào, chỉ là đánh mắng tỳ nữ không làm gì sai, khó tránh khỏi quá mất mặt rồi. Tần gia chúng ta chưa từng có loại chủ tử ác độc này, khuyên ngươi nên kềm chế một chút, đừng gây ra chuyện xấu, sẽ làm lão Thái Quân và mẫu thân đau lòng.”
“Ngươi là cái gì thá chứ! Không phiền ngươi tới răn dạy ta!”
Tần Nghi Ninh không muốn tranh cãi với Tần Tuệ Ninh, chỉ nói:
“Mẫu thân bảo ta tới đưa đồ, ta không còn cách nào mới phải đến đây, bằng không ngươi cho rằng ta thích nhìn cái bản mặt làm bộ làm tịch trước mặt người khác, lộ nguyên hình sau lưng của ngươi sao? Điểm tâm này, ngươi cứ từ từ ăn, còn bộ lông chồn, mẫu thân nói muốn may thành khăn choàng và mũ ngọa thỏ, nếu ngươi có ý kiến khác thì tự mình nói với mẫu thân, ta cáo từ đây.”
Tần Nghi Ninh gọi Tùng Lan và Băng Đường tới, liền muốn rời đi.
Tần Tuệ Ninh phẫn nộ trừng mắt, cười lạnh nói:
“Các ngươi mà không lựa chán rồi thì cũng không đem tới cho ta đâu! Đừng tưởng ta không biết, bộ lông này cũng là đồ thừa mà ngươi đã chọn chán chê rồi chứ gì!”
Thật sự là bất chấp lý lẽ!
Tần Nghi Ninh đang đi ra ngoài liền dừng bước.
Thấy nàng dừng lại, Tần Tuệ Ninh sợ đến mức liền lui về phía sau theo phản xạ, cũng không còn cách nào, sau khi bị Tần Nghi Ninh đánh, nàng ta đã bị ám ảnh nặng nề trong lòng rồi.
Nhưng Tần Nghi Ninh chỉ quay đầu lại mỉm cười, chậm rãi nói:
“Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được, ta vốn không thèm hơn thua tới người như ngươi, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi. Nói rõ cho ngươi biết, ta mà muốn ức hiếp ngươi, thì sẽ ức hiếp chết ngươi, còn ngươi, ngươi có thể làm khó dễ được ta chăng?”
“Ngươi…”
Tần Tuệ Ninh tức giận môi run lên.
“Có bản lĩnh thì ngươi cứ việc ức hiếp ta, ta luôn sẵn sàng chờ đợi đây! Mà không có bản lĩnh, thì bao nhiêu oán giận chất chứa, ngươi cũng phải nuốt xuống hết cho ta!”
“Tần Nghi Ninh! Ngươi khinh người quá đáng!”
Tần Tuệ Ninh thé lên chói tai.
Tần Nghi Ninh lắc lắc ngón tay:
“Không nên gào hét như vậy, kẻo mọi người biết ngươi thô bỉ cỡ nào, làm nhơ bẩn cửa nhà Tần gia.”
Thấy Tần Tuệ Ninh tức giận tới mức đỏ mặt tía tai, Tần Nghi Ninh ném lại cho nàng ta một nụ cười điềm đạm và thoải mái rồi dẫn theo Tùng Lan và Băng Đường rời đi.
Nàng vừa rời khỏi cửa Tuyết Lê Viện, chợt nghe trong viện truyền tới một tiếng hét chói tai như muốn trút giận, kế tiếp là tiếng bạt tai và tiếng kêu khóc của tỳ nữ.
Tần Nghi Ninh lắc đầu, thở dài nói:
“Chúng ta mau trở về thôi.”
Tùng Lan thở dài:
“Không ngờ Tuệ Ninh cô nương có thể biến thành như thế này, trước đây không hề nhìn ra nàng là người như vậy.”
Băng Đường chắt lưỡi nói:
“Lòng tham quá mức, đương nhiên sẽ thành như vậy.”
Một cơn gió lạnh thổi tới, cuốn tuyết mịn chui vào trong cổ áo.
Tần Nghi Ninh vội khép chặt cổ áo.
Thụy Lan hơi ngẩn người, giậm chân nói:
“Vậy mà tuyết rơi thật! Ta thật sự phải may giày cho ngươi rồi!”
Băng Đường đắc ý nói:
“Bản lĩnh xem tướng cho người và đoán thời tiết của sư phụ đều tuyệt vời, đáng tiếc là thời gian ta theo bà quá ngắn, cũng chỉ học được mấy thứ đơn giản như xem thời tiết thế này.”
Không ngờ Lưu tiên cô còn có loại bản lĩnh này, thực sự là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo.
Ba người vội vã chạy về tới Thạc Nhân Trai. Vừa mới bước lên bậc thang ở hành lang, mưa kèm tuyết liền hóa thành mưa đá, xối ầm ầm xuống khiến mái nhà và mái hiên rung chuyển.
Ba người rảo vừa rảo bước trở về, vừa đưa mắt liếc nhìn nhau, nở nụ cười.
Tần Nghi Ninh trở về phòng liền bắt đầu xem sổ sách do Chiêu Vận Ti đưa tới, bận rộn tới đêm khuya mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, tin tức Đại Chu lại khai chiến với Đại Yên ở thành Hề Hoa đã truyền khắp kinh thành rồi.
Dân chúng vốn đang đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ khi sắp sang năm mới, bỗng nhiên lâm vào hoảng sợ vì nước sắp mất.
Mấy ngày liên tục, Tần Hòe Viễn đều bị Hoàng đế giữ lại trong cung bàn bạc đối sách, thậm chí đêm khuya cũng phải ngủ lại ở ngự thư phòng.
Tần Hòe Viễn không thể về nhà, bầu không khí trong nhà bắt đầu trở nên nặng nề.
Hai anh trai của Tôn thị đều là võ tướng trấn thủ thành Hề Hoa, chiến sự ở thành Hề Hoa cấp bách, Tôn thị cũng cả ngày như đứng ngồi trên đống lửa, càng không cần phải nói tình huống ở phủ Định Quốc công.
Tần Nghi Ninh liền khuyên Tôn thị:
“Tâm trạng của ngoại tổ mẫu nhất định không tốt, hai ngày nay chúng ta nên qua lại phủ Định Quốc công thường xuyên hơn, cũng có thể giúp ngoại tổ mẫu khuây khỏa. Dù thế nào mẫu thân cũng đừng khơi lên sự lo lắng của ngoại tổ mẫu.”
Tôn thị gật đầu, xoa xoa mặt rồi nói:
Vietwriter.vn
“Ta biết, nhưng Đại cữu và Nhị cữu con đang ở đó, ta thực sự rất lo lắng. Nghe nói tên Bàng Kiêu hung ác kia dụng binh như thần, ta chỉ sợ Đại cữu và Nhị cữu của con không chống đỡ nổi.”
“Không đâu, Đại cữu và Nhị cữu cũng không tệ đâu.”
Tần Nghi Ninh đưa mắt ra hiệu cho Kim ma ma.
Kim ma ma hiểu ý, cầm áo choàng và mũ ngọa thỏ tới hầu hạ Tôn thị mang vào.
Tôn thị suy nghĩ một chút, nói:
“Thái Quất, ngươi đi gọi Tuệ Ninh cô nương tới đây, chúng ta cùng tới phủ Định Quốc công.”
Nào ngờ, sau khi tới ở bên cạnh nàng ta, mỗi ngày đều phải đối mặt với chủ tử xấu tính, so với lúc hầu hạ lão Thái Quân còn phải chịu rất nhiều cơn giận không đâu.
Không ngờ Tuệ Ninh cô nương trông dịu dàng đoan trang trước đây lại có tính cách như thế này.
Lúc này, thấy Tứ tiểu thư có lòng tốt tới tặng quà, Tuệ Ninh cô nương lại cố tình gây sự như thế, Phú Quý cũng cảm thấy khó coi.
Phú Quý nhẹ nhàng đặt chén trà trong tầm tay Tần Nghi Ninh, xấu hổ mỉm cười áy náy.
Tần Nghi Ninh mỉm cười lắc đầu, ý bảo mình không để ý chuyện đó.
Nàng cũng không cố tình làm khó dễ người hầu, bởi vì địa vị của nàng trước kia còn không bằng những tỳ nữ này, biết rõ sự khó xử của họ.
“Ngươi lui ra đi, ở đây tạm thời không cần hầu hạ.”
Phú Quý cảm kích mỉm cười, vừa định lên tiếng, lại nghe giọng nói u ám lạnh lẽo của Tần Tuệ Ninh:
“Sao, nơi này là Tuyết Lê Viện chứ không phải
Thạc Nhân Trai của ngươi, đâu đến lượt ngươi mở miệng sai bảo người của ta?”
Tần Nghi Ninh nhướng mày nhìn Tần Tuệ Ninh, mỉm cười nói:
“Ta nghĩ Tuệ Ninh cô nương còn có điều không rõ chăng? Chẳng lẽ Tuyết Lê Viện không thuộc về Tần phủ sao? Ta là tiểu thư của Tần gia, mà không được sai khiến tỳ nữ của Tần gia sao?”
“Ngươi bớt tới chỗ ta ra oai đi!”
Tần Tuệ Ninh nghiến răng nghiến lợi.
Tần Nghi Ninh vẫn điềm tĩnh ngồi đó như đang trong một cuộc dạo chơi, nàng bưng chén sứ lên hớp một ngụm trà, cười nói:
“Làm gì có chuyện đó, Tuệ Ninh cô nương nói đùa, ta chỉ nói lý lẽ thôi.”
“Nói lý lẽ? Tất cả lý lẽ đều thuộc về ngươi hết rồi!”
Giọng Tần Tuệ Ninh càng lúc càng gay gắt.
Tần Nghi Ninh đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu hãy im lặng.
“Lý lẽ không nằm ở sự cao giọng, dáng vẻ thế này của Tuệ Ninh cô nương, nếu để Chiêm ma ma nhìn thấy, tất nhiên sẽ phạt cô nương đứng đó!”
Tần Tuệ Ninh nắm chặt hai nắm tay, dữ tợn trừng mắt nhìn Tần Nghi Ninh, thở hổn hển một hồi mới miễn cưỡng kềm nén được lửa giận đang gào thét, lúc này nàng ta mới phát hiện, nãy giờ mình vẫn đứng nói chuyện với Tần Nghi Ninh, trong khi đó Tần Nghi Ninh vẫn ngồi vững vàng như Thái Sơn, thành ra nàng ta chẳng khác nào người hầu.
Sự xấu hổ và oán hận lại một lần nữa tràn ngập tâm trí của Tần Tuệ Ninh, lại không thể nào trút hết ra, nàng ta liền xoay người lại, tát thẳng vào mặt Phú Quý.
“Ngươi là đồ đĩ đê tiện! Tuyết Lê Viện này quá nhỏ, không chứa được ngươi rồi! Ngươi có vội vàng trèo lên chỗ cao thì cũng phải mở to mắt ra mà nhìn xem mình đang muốn trèo lên cái thứ gì chứ!”
Phú Quý vô cớ bị một bạt tai, oan ức ôm mặt quỳ xuống đất khóc nức nở.
Tần Nghi Ninh chậm rãi đứng lên, nói:
“Tuệ Ninh cô nương muốn dạy dỗ người hầu, ta không thể nói xen vào, chỉ là đánh mắng tỳ nữ không làm gì sai, khó tránh khỏi quá mất mặt rồi. Tần gia chúng ta chưa từng có loại chủ tử ác độc này, khuyên ngươi nên kềm chế một chút, đừng gây ra chuyện xấu, sẽ làm lão Thái Quân và mẫu thân đau lòng.”
“Ngươi là cái gì thá chứ! Không phiền ngươi tới răn dạy ta!”
Tần Nghi Ninh không muốn tranh cãi với Tần Tuệ Ninh, chỉ nói:
“Mẫu thân bảo ta tới đưa đồ, ta không còn cách nào mới phải đến đây, bằng không ngươi cho rằng ta thích nhìn cái bản mặt làm bộ làm tịch trước mặt người khác, lộ nguyên hình sau lưng của ngươi sao? Điểm tâm này, ngươi cứ từ từ ăn, còn bộ lông chồn, mẫu thân nói muốn may thành khăn choàng và mũ ngọa thỏ, nếu ngươi có ý kiến khác thì tự mình nói với mẫu thân, ta cáo từ đây.”
Tần Nghi Ninh gọi Tùng Lan và Băng Đường tới, liền muốn rời đi.
Tần Tuệ Ninh phẫn nộ trừng mắt, cười lạnh nói:
“Các ngươi mà không lựa chán rồi thì cũng không đem tới cho ta đâu! Đừng tưởng ta không biết, bộ lông này cũng là đồ thừa mà ngươi đã chọn chán chê rồi chứ gì!”
Thật sự là bất chấp lý lẽ!
Tần Nghi Ninh đang đi ra ngoài liền dừng bước.
Thấy nàng dừng lại, Tần Tuệ Ninh sợ đến mức liền lui về phía sau theo phản xạ, cũng không còn cách nào, sau khi bị Tần Nghi Ninh đánh, nàng ta đã bị ám ảnh nặng nề trong lòng rồi.
Nhưng Tần Nghi Ninh chỉ quay đầu lại mỉm cười, chậm rãi nói:
“Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được, ta vốn không thèm hơn thua tới người như ngươi, nhưng bây giờ ta đổi ý rồi. Nói rõ cho ngươi biết, ta mà muốn ức hiếp ngươi, thì sẽ ức hiếp chết ngươi, còn ngươi, ngươi có thể làm khó dễ được ta chăng?”
“Ngươi…”
Tần Tuệ Ninh tức giận môi run lên.
“Có bản lĩnh thì ngươi cứ việc ức hiếp ta, ta luôn sẵn sàng chờ đợi đây! Mà không có bản lĩnh, thì bao nhiêu oán giận chất chứa, ngươi cũng phải nuốt xuống hết cho ta!”
“Tần Nghi Ninh! Ngươi khinh người quá đáng!”
Tần Tuệ Ninh thé lên chói tai.
Tần Nghi Ninh lắc lắc ngón tay:
“Không nên gào hét như vậy, kẻo mọi người biết ngươi thô bỉ cỡ nào, làm nhơ bẩn cửa nhà Tần gia.”
Thấy Tần Tuệ Ninh tức giận tới mức đỏ mặt tía tai, Tần Nghi Ninh ném lại cho nàng ta một nụ cười điềm đạm và thoải mái rồi dẫn theo Tùng Lan và Băng Đường rời đi.
Nàng vừa rời khỏi cửa Tuyết Lê Viện, chợt nghe trong viện truyền tới một tiếng hét chói tai như muốn trút giận, kế tiếp là tiếng bạt tai và tiếng kêu khóc của tỳ nữ.
Tần Nghi Ninh lắc đầu, thở dài nói:
“Chúng ta mau trở về thôi.”
Tùng Lan thở dài:
“Không ngờ Tuệ Ninh cô nương có thể biến thành như thế này, trước đây không hề nhìn ra nàng là người như vậy.”
Băng Đường chắt lưỡi nói:
“Lòng tham quá mức, đương nhiên sẽ thành như vậy.”
Một cơn gió lạnh thổi tới, cuốn tuyết mịn chui vào trong cổ áo.
Tần Nghi Ninh vội khép chặt cổ áo.
Thụy Lan hơi ngẩn người, giậm chân nói:
“Vậy mà tuyết rơi thật! Ta thật sự phải may giày cho ngươi rồi!”
Băng Đường đắc ý nói:
“Bản lĩnh xem tướng cho người và đoán thời tiết của sư phụ đều tuyệt vời, đáng tiếc là thời gian ta theo bà quá ngắn, cũng chỉ học được mấy thứ đơn giản như xem thời tiết thế này.”
Không ngờ Lưu tiên cô còn có loại bản lĩnh này, thực sự là nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo.
Ba người vội vã chạy về tới Thạc Nhân Trai. Vừa mới bước lên bậc thang ở hành lang, mưa kèm tuyết liền hóa thành mưa đá, xối ầm ầm xuống khiến mái nhà và mái hiên rung chuyển.
Ba người rảo vừa rảo bước trở về, vừa đưa mắt liếc nhìn nhau, nở nụ cười.
Tần Nghi Ninh trở về phòng liền bắt đầu xem sổ sách do Chiêu Vận Ti đưa tới, bận rộn tới đêm khuya mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, tin tức Đại Chu lại khai chiến với Đại Yên ở thành Hề Hoa đã truyền khắp kinh thành rồi.
Dân chúng vốn đang đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ khi sắp sang năm mới, bỗng nhiên lâm vào hoảng sợ vì nước sắp mất.
Mấy ngày liên tục, Tần Hòe Viễn đều bị Hoàng đế giữ lại trong cung bàn bạc đối sách, thậm chí đêm khuya cũng phải ngủ lại ở ngự thư phòng.
Tần Hòe Viễn không thể về nhà, bầu không khí trong nhà bắt đầu trở nên nặng nề.
Hai anh trai của Tôn thị đều là võ tướng trấn thủ thành Hề Hoa, chiến sự ở thành Hề Hoa cấp bách, Tôn thị cũng cả ngày như đứng ngồi trên đống lửa, càng không cần phải nói tình huống ở phủ Định Quốc công.
Tần Nghi Ninh liền khuyên Tôn thị:
“Tâm trạng của ngoại tổ mẫu nhất định không tốt, hai ngày nay chúng ta nên qua lại phủ Định Quốc công thường xuyên hơn, cũng có thể giúp ngoại tổ mẫu khuây khỏa. Dù thế nào mẫu thân cũng đừng khơi lên sự lo lắng của ngoại tổ mẫu.”
Tôn thị gật đầu, xoa xoa mặt rồi nói:
Vietwriter.vn
“Ta biết, nhưng Đại cữu và Nhị cữu con đang ở đó, ta thực sự rất lo lắng. Nghe nói tên Bàng Kiêu hung ác kia dụng binh như thần, ta chỉ sợ Đại cữu và Nhị cữu của con không chống đỡ nổi.”
“Không đâu, Đại cữu và Nhị cữu cũng không tệ đâu.”
Tần Nghi Ninh đưa mắt ra hiệu cho Kim ma ma.
Kim ma ma hiểu ý, cầm áo choàng và mũ ngọa thỏ tới hầu hạ Tôn thị mang vào.
Tôn thị suy nghĩ một chút, nói:
“Thái Quất, ngươi đi gọi Tuệ Ninh cô nương tới đây, chúng ta cùng tới phủ Định Quốc công.”
Bình luận facebook