Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: 25: Trần Thúc
Một lát sau, Đường Ngọc xác nhận, hắn chỉ là đang gặp ác mộng.
Trong mộng hắn vẫn luôn kêu cha mẹ cùng tổ phụ của mình......
Đường Ngọc một lần nữa chui vào trong chăn, không đánh thức hắn, nhưng trong đầu đều là khi ở Miểu thành, hắn nói trong nhà đã không còn người thân, chỉ có thái nãi nãi chăm sóc hắn lớn lên.
Vậy hắn mới vừa gọi cha mẹ cùng tổ phụ, chắc là đã không còn nữa.
Hắn mơ thấy đều là người thân đã mất......
Không biết vì sao, Đường Ngọc cũng nhớ tới cha mẹ cùng ông ngoại của mình.
Bọn họ cũng đã qua đời rất lâu về trước
Nàng cũng sẽ trong mộng lúc đêm khuya, mơ thấy bọn họ, sau đó khi tỉnh lại, thất thần rất lâu
Trong ổ chăn, Đường Ngọc dần dần không còn buồn ngủ.
Nhưng Trần Trường Doãn giằng co với cơn ác mộng hình như rất lâu......
Đường Ngọc vài lần nhớ tới người thân, cuối cùng cũng bỏ đi ý niệm.
Ngoài cửa sổ âm thanh mưa gió càng lúc càng lớn, giống như hắn nói ban nãy, một đêm này, chỉ sợ mưa gió cũng sẽ không ngừng.
Mà lập tức, mưa gió không chỉ không ngừng, hơn nữa mưa rền gió dữ càng ác liệt hơn, Đường Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến, nếu không phải có người vừa nãy da mặt dày thêu dệt một hồi chuyện làm cho vợ chồng nông hộ chịu giữ bọn họ lại, thì hiện giờ có lẽ hai người bọn họ ngay cả chỗ trú mưa cũng không có, mưa gió lớn như vậy, Đường Ngọc kỳ thật có chút nghĩ mà sợ.
Quấn vào trong chăn, cảm thấy càng thêm ấm áp.
Đồng thời không thể không nghĩ, nằm trên mặt đất có lạnh lắm hay không......
Hắn chỉ trải một cái chăn, đầu mùa đông mặt đất trong núi chỉ sợ rất âm lãnh, cái chăn trên người hắn cũng là cái chăn mỏng nhất.
Trong lúc suy nghĩ miên man, ngoài phòng bỗng nhiên tràn vào một trận gió to, vừa rồi một góc cửa sổ không được đóng kín đã bị gió thổi mở ra, gió lạnh lùa ngược vào trong, đèn đêm cũng suýt nữa bị thổi tắt.
Đường Ngọc chống tay đứng dậy, khi xuống giường, cố ý tránh chạm vào Trần Thúc, tay chân nhẹ nhàng vòng qua hắn, đi đến bên cửa sổ, xác nhận hai cánh cửa sổ đều đã được đóng chặt, lúc này mới quay trở lại.
Khi sắp đến mép giường, lúc này mới phát hiện vừa nãy Trần Thúc đưa lưng về phía nàng, nàng chỉ nghe được âm thanh của hắn, bây giờ, mới thấy hắn rúc ở trong chăn, bọc thành một cụm, chau mày, cả người run lập cập......
"Trần Trường Doãn?" Nàng nhẹ gọi một tiếng.
Nếu vẫn mãi run như vậy, chỉ sợ là đã phát sốt rồi
Nàng nhớ trong trận mưa to hôm nay, hắn đã cởi áo ngoài che mưa cho nàng từ đầu, đến nơi đây, cũng để nàng ngâm nước đuổi hàn trước, còn hắn vẫn luôn chờ đến khi nàng kết thúc......
Không phải là, thật sự đang sốt chứ?
Trong lòng Đường Ngọc hoảng sợ.
Bây giờ là đầu mùa đông, là thời điểm sợ lây nhiễm phong hàn nhất
"Trần Trường Doãn?" Đường Ngọc lại gọi một tiếng.
Trần Thúc tuy rằng không tiếp tục rên rỉ gọi cha mẹ cùng tổ phụ, nhưng vẫn chau mày như cũ, cả người run rẩy, Đường Ngọc kêu hắn không tỉnh, chỉ phải nửa ngồi xổm xuống, vốn định đẩy hắn tỉnh, nhưng lại nghĩ, không biết hắn phát sốt do bị phong hàn, hay là do ác mộng?
Đầu ngón tay Đường Ngọc chần chờ vài phần, cuối cùng, duỗi tay xoa trán hắn
Còn ổn, không nóng......
Trong lòng Đường Ngọc nhẹ nhàng thở ra.
Sợ tính sai, Đường Ngọc lại giơ tay lên sờ trán mình, rồi sau đó lại xác nhận độ ấm trên trán hắn lần nữa, đúng là không có phát sốt.
Vậy thật gặp ác mộng rồi
Đường Ngọc do dự một lát, cần đánh thức hắn không?
Trong lúc chần chờ, Đường Ngọc đang muốn thu tay về, hắn lại duỗi tay nắm lấy tay nàng, Đường Ngọc kinh ngạc, muốn rút tay ra, nhưng tay bị hắn cầm thật sự rất chặt.
Sức nàng không có mạnh bằng hắn, nàng chỉ có thể gọi hắn, "Trần Trường Doãn......"
Hắn dừng một chút, quả thực mở mắt, thuận thế kéo nàng ngã xuống trên chăn
Đường Ngọc thấy hai mắt hắn đỏ bừng, là bộ dạng cảnh giác trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, hoặc là bỗng nhiên cảnh giác, nhưng vẫn còn đang trong mộng.
Hắn không có buông tay, ánh mắt khi nhìn nàng mang điều gì đó không nói rõ ý vị, hô hấp dán thật sự gần, có khả năng tùy thời sẽ làm nàng ngã xuống
Đường Ngọc nắm chặt đầu ngón tay, đèn đêm mờ nhạt, trong lòng nàng bỗng có chút sợ hãi.
"Trần......" Âm thanh nàng run rẩy, nhưng lời còn chưa dứt, hắn lại bỗng nhiên đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Ngọc, trực tiếp như ỷ lại nằm vào trong lòng nàng
Mới vừa rồi Đường Ngọc bị hắn túm một cái, trực tiếp dựa vào giường ngã ngồi xuống đất, bây giờ, hắn nằm trong lòng nàng, trực tiếp nhắm đôi mắt lại, không có nhúch nhích
"......" Đường Ngọc ngây ngốc.
Sau một lúc lâu, tiếng hô hấp đều đều vang lên, Đường Ngọc mới tin tưởng hắn đã ngủ rồi.
Hắn cứ gối trong lòng nàng như vậy rồi ngủ thiếp đi
Đường Ngọc đứng dậy cũng không được, không đứng dậy cũng không được, đứng dậy sợ đánh thức hắn, vạn nhất......
Còn không đứng dậy, lại sợ hắn sẽ thật sự nằm như vậy đến bình minh.
Đường Ngọc hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn mở miệng, "Trần Trường Doãn."
Tiếng hít thở đều đều ngừng lại, nhưng không có phản ứng, nàng lại gọi một tiếng, hắn mơ màng hồ đồ đáp, "Đường Ngọc, ta lạnh."
Cả người Đường Ngọc cứng đờ.
Tiếng nói hắn trầm thấp mà nghẹn ngào, làm nàng đột nhiên nhớ tới lúc ở dịch quán, nàng đã nghe qua tiếng nói của hắn
- - ngươi có chuyện phải làm, ta không làm khó ngươi.
- - ngươi tên là gì?
- - trong cung còn muốn hỏi chuyện gì không?
Đường Ngọc nắm chặt lòng bàn tay, ký ức rối ren tựa như thủy triều vọt lên, đều là chuyện trước đây nàng không muốn nghĩ tới, cũng vẫn luôn giấu trong một góc nào đó tận đáy lòng
Nàng nhớ rõ âm thanh của hắn, hô hấp của hắn, còn có đầu ngón tay hắn lạnh lẽo.
Trong màn gấm tối tăm, mồ hôi giữa trán hắn nhỏ giọt xuống trán nàng.
Khi nàng cho rằng đã kết thúc, hắn lại lần nữa ôm chặt nàng, tia nắng ban mai chiếu vào trong phòng soi sáng đôi mày đang nhíu của nàng.....
Đường Ngọc cắn môi, nhớ tới từ lúc gặp hắn trên đường về Bình Nam, cho đến cảnh tượng ở Miểu thành
- - tìm ngươi thật không dễ dàng.
- - ngươi gọi là Đường Ngọc đúng không? Trước đây đã nghe lão thái thái nói qua, không biết có nhớ nhầm hay không......!Không nhận sai thì tốt rồi
- - Trường Doãn, ta gọi là Trần Trường Doãn
- - hiện giờ Bình Nam còn quá loạn, người làm quan thì tham ô, bất chấp vương pháp, bộ dáng ngươi quá đẹp mắt, luôn có bọn đạo chích ngấp nghé.
Mấy ngày nay ngươi cứ tránh đứng nơi đầu sóng ngọn gió trước, để ta cho người giải quyết hậu quả xong đã
- - Đường Ngọc, ta thừa nhận, ta thích nàng
Đầu ngón tay Đường Ngọc cuộn lại, cả người nhẹ nhàng run rẩy, phảng phất như có một khối đá tảng rơi đè vào trong lòng, lại tựa như một khối bông mềm, cảm xúc lộn xộn mà phức tạp không hiểu sao cứ nhen nhóm, mà tựa như không tìm được nguồn gốc
Hốc mắt Đường Ngọc dần dần ẩm ướt, chóp mũi cũng ửng đỏ.
"Đường Ngọc, ta lạnh." Hắn ôm chặt nàng, giống như thời điểm khổ sở nhất khi còn bé, mơ mơ màng màng nói, "Nàng ôm ta, ta sẽ không lạnh."
Ánh mắt Đường Ngọc cách một tầng hơi nước mờ mịt dừng trên người hắn lần thứ hai, trong đầu vốn đang rối thành một nùi, lại hiện ra cảnh rất lâu về trước, tại bên ngoài Hoàn thành nhà ông ngoại gặp được đứa bé kia.
Thân thể gầy gò, không thích nói chuyện, trên đường đi gần như không nói tiếng nào, khi đó ông ngoại đã nói với nàng, hắn gọi là Trường Doãn
Nàng vẫn luôn cho rằng nàng nhớ nhầm......
Nhưng câu "Đường Ngọc, ta lạnh" này, làm nàng nhớ lại hắn, Đường Ngọc cảm thấy trong đầu "Ong" một tiếng, một mảnh trống rỗng
Một lúc lâu sau, dường như ba bóng dáng hoàn toàn khác biệt nhau, dần dần đan xen ở trong đầu.
Cuối cùng, trùng tại một chỗ.
Trần Thúc, Trần Trường Doãn......
Hôm sau, khi Trần Thúc tỉnh, trời đã sáng rõ, ngoài phòng mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền đến, nhưng khi Trần Thúc mở mắt, Đường Ngọc đã không còn ở trong phòng.
Ngoài cửa sổ, sau cơn mưa trời lại sáng.
Tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, bão tố tối hôm qua đã hoàn toàn đi qua.
Trần Thúc giống như đã gặp ác mộng cả một đêm, trong đầu mơ hồ có chút đau, chậm rãi chống tay đứng dậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt giữa mày, bỗng nhiên thất thần
Trên người hắn sao lại có hương hải đường......
Trần Thúc hơi hơi nhíu mày.
Khi vén mành lên ra khỏi phòng, vợ chồng nông hộ đang dùng bữa sáng cùng Đường Ngọc, hắn ra tới, vợ chồng nông hộ cùng chào hỏi hắn, nhưng Đường Ngọc nhìn hắn một cái lập tức thu hồi ánh mắt, toàn bộ quá trình cũng không có lên tiếng.
Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có cháo trắng cùng màn thầu, hai người đơn giản dùng mấy miếng.
Dùng bữa sáng xong, Trần Thúc và Đường Ngọc cùng từ biệt vợ chồng nông hộ
Hôm qua trong núi mưa to, ít nhiều cũng nhờ vợ chồng bọn họ cho ở nhờ, vợ chồng nông hộ lại sợ bọn họ trên đường không tiện, lại chuẩn bị chút lương khô cho bọn họ, còn dặn dò bọn họ trên đường cẩn thận, chúc bọn họ sớm ngày tìm được chỗ an thân, bách niên hảo hợp.
Trần Thúc nhìn về phía Đường Ngọc, Đường Ngọc hôm nay nói chuyện cực ít, lúc xuống núi, phần lớn đều cúi đầu.
Tuy rằng đã hết mưa, nhưng đường xuống núi trơn trượt, không dễ đi.
Bắt đầu từ sáng Đường Ngọc đã thất thần, phần lớn thời gian trong lòng như đang suy nghĩ chuyện gì đó, trên đường không hề nói chuyện, cũng không nhìn hắn, trong mắt nhàn nhạt ẩn giấu điều gì đó.
Nàng thỉnh thoảng lại xuất thần, khó tránh được có lúc dưới chân trơn trượt.
Trần Thúc vừa phải để ý đường đi, vừa phải chiếu cố nàng, vẫn có lúc sơ hở không kịp đỡ lấy nàng.
Nàng trật chân bị đau, vành mắt ủng đỏ, có chút không đứng dậy nổi.
Trần Thúc dìu nàng ngồi xuống, duỗi tay xoay xoay mắt cá chân nàng, nàng không kêu đau, nhưng hắn thấy nàng nhíu mày.
"Đau không?" Hắn hỏi.
Đường Ngọc gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn hắn.
Hắn nhìn nàng một cái, ấm giọng nói, "Trật khớp rồi."
Đường Ngọc cắn cắn môi, không khỏi nhìn hắn, nàng đang rất đau, chỉ là không lên tiếng.
Trần Thúc cũng nhìn nàng, "Sau đây sẽ còn có chút đau, nàng ráng chịu đựng......"
Nàng gật đầu, tiện đà nghiêng đầu qua, tránh đi hắn ánh mắt.
Trần Thúc dừng một chút, đột nhiên, trong lòng đoán được cái gì, nhưng lại không dám khẳng định.
"Nhắm mắt, A Ngọc." Hắn vẫn nhắc nhở.
Đầu ngón tay Đường Ngọc vừa mới nắm chặt, chợt cảm thấy mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn, khi đau đớn, nàng vô tình nắm chặt ống tay áo của hắn, hắn ngưng mắt nhìn nàng.
Đường Ngọc buông tay, nhưng chỗ mắt cá chân thật giống như không có việc gì, cũng không có đau.
Nàng không khỏi chuyển mắt nhìn hắn, mới thấy hắn vẫn một mực nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy đen nhánh, "Chỉ là không đau thôi, vẫn còn chưa thể đi đường được, ta cõng nàng."
"Không cần......" Lời Đường Ngọc còn chưa dứt, hắn đã thấp giọng nói, "Vậy là muốn ta ôm nàng sao?"
......
Cuối cùng Đường Ngọc thỏa hiệp.
Xác thật chỗ mắt cá chân đã không còn đau, nhưng vẫn chưa đi được, theo lời Trần Thúc nói, cần phải chờ chút thời gian.
Hắn cõng nàng, không thể đi nhanh, nàng ở hắn trên lưng, đều có thể nghe được tiếng nhịp tim hắn đập, còn có tiếng hít thở.
Lông mi Đường Ngọc như có sương mù, hai người cũng không nói gì.
Trong rừng trống trải, âm thanh hắn ôn hòa hỏi, "Đường Ngọc, tối hôm qua chúng ta xảy ra chuyện gì sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Cha của Đường Đường: Sao vợ ta đột nhiên lại lãnh đạm với ta......
Trong mộng hắn vẫn luôn kêu cha mẹ cùng tổ phụ của mình......
Đường Ngọc một lần nữa chui vào trong chăn, không đánh thức hắn, nhưng trong đầu đều là khi ở Miểu thành, hắn nói trong nhà đã không còn người thân, chỉ có thái nãi nãi chăm sóc hắn lớn lên.
Vậy hắn mới vừa gọi cha mẹ cùng tổ phụ, chắc là đã không còn nữa.
Hắn mơ thấy đều là người thân đã mất......
Không biết vì sao, Đường Ngọc cũng nhớ tới cha mẹ cùng ông ngoại của mình.
Bọn họ cũng đã qua đời rất lâu về trước
Nàng cũng sẽ trong mộng lúc đêm khuya, mơ thấy bọn họ, sau đó khi tỉnh lại, thất thần rất lâu
Trong ổ chăn, Đường Ngọc dần dần không còn buồn ngủ.
Nhưng Trần Trường Doãn giằng co với cơn ác mộng hình như rất lâu......
Đường Ngọc vài lần nhớ tới người thân, cuối cùng cũng bỏ đi ý niệm.
Ngoài cửa sổ âm thanh mưa gió càng lúc càng lớn, giống như hắn nói ban nãy, một đêm này, chỉ sợ mưa gió cũng sẽ không ngừng.
Mà lập tức, mưa gió không chỉ không ngừng, hơn nữa mưa rền gió dữ càng ác liệt hơn, Đường Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến, nếu không phải có người vừa nãy da mặt dày thêu dệt một hồi chuyện làm cho vợ chồng nông hộ chịu giữ bọn họ lại, thì hiện giờ có lẽ hai người bọn họ ngay cả chỗ trú mưa cũng không có, mưa gió lớn như vậy, Đường Ngọc kỳ thật có chút nghĩ mà sợ.
Quấn vào trong chăn, cảm thấy càng thêm ấm áp.
Đồng thời không thể không nghĩ, nằm trên mặt đất có lạnh lắm hay không......
Hắn chỉ trải một cái chăn, đầu mùa đông mặt đất trong núi chỉ sợ rất âm lãnh, cái chăn trên người hắn cũng là cái chăn mỏng nhất.
Trong lúc suy nghĩ miên man, ngoài phòng bỗng nhiên tràn vào một trận gió to, vừa rồi một góc cửa sổ không được đóng kín đã bị gió thổi mở ra, gió lạnh lùa ngược vào trong, đèn đêm cũng suýt nữa bị thổi tắt.
Đường Ngọc chống tay đứng dậy, khi xuống giường, cố ý tránh chạm vào Trần Thúc, tay chân nhẹ nhàng vòng qua hắn, đi đến bên cửa sổ, xác nhận hai cánh cửa sổ đều đã được đóng chặt, lúc này mới quay trở lại.
Khi sắp đến mép giường, lúc này mới phát hiện vừa nãy Trần Thúc đưa lưng về phía nàng, nàng chỉ nghe được âm thanh của hắn, bây giờ, mới thấy hắn rúc ở trong chăn, bọc thành một cụm, chau mày, cả người run lập cập......
"Trần Trường Doãn?" Nàng nhẹ gọi một tiếng.
Nếu vẫn mãi run như vậy, chỉ sợ là đã phát sốt rồi
Nàng nhớ trong trận mưa to hôm nay, hắn đã cởi áo ngoài che mưa cho nàng từ đầu, đến nơi đây, cũng để nàng ngâm nước đuổi hàn trước, còn hắn vẫn luôn chờ đến khi nàng kết thúc......
Không phải là, thật sự đang sốt chứ?
Trong lòng Đường Ngọc hoảng sợ.
Bây giờ là đầu mùa đông, là thời điểm sợ lây nhiễm phong hàn nhất
"Trần Trường Doãn?" Đường Ngọc lại gọi một tiếng.
Trần Thúc tuy rằng không tiếp tục rên rỉ gọi cha mẹ cùng tổ phụ, nhưng vẫn chau mày như cũ, cả người run rẩy, Đường Ngọc kêu hắn không tỉnh, chỉ phải nửa ngồi xổm xuống, vốn định đẩy hắn tỉnh, nhưng lại nghĩ, không biết hắn phát sốt do bị phong hàn, hay là do ác mộng?
Đầu ngón tay Đường Ngọc chần chờ vài phần, cuối cùng, duỗi tay xoa trán hắn
Còn ổn, không nóng......
Trong lòng Đường Ngọc nhẹ nhàng thở ra.
Sợ tính sai, Đường Ngọc lại giơ tay lên sờ trán mình, rồi sau đó lại xác nhận độ ấm trên trán hắn lần nữa, đúng là không có phát sốt.
Vậy thật gặp ác mộng rồi
Đường Ngọc do dự một lát, cần đánh thức hắn không?
Trong lúc chần chờ, Đường Ngọc đang muốn thu tay về, hắn lại duỗi tay nắm lấy tay nàng, Đường Ngọc kinh ngạc, muốn rút tay ra, nhưng tay bị hắn cầm thật sự rất chặt.
Sức nàng không có mạnh bằng hắn, nàng chỉ có thể gọi hắn, "Trần Trường Doãn......"
Hắn dừng một chút, quả thực mở mắt, thuận thế kéo nàng ngã xuống trên chăn
Đường Ngọc thấy hai mắt hắn đỏ bừng, là bộ dạng cảnh giác trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, hoặc là bỗng nhiên cảnh giác, nhưng vẫn còn đang trong mộng.
Hắn không có buông tay, ánh mắt khi nhìn nàng mang điều gì đó không nói rõ ý vị, hô hấp dán thật sự gần, có khả năng tùy thời sẽ làm nàng ngã xuống
Đường Ngọc nắm chặt đầu ngón tay, đèn đêm mờ nhạt, trong lòng nàng bỗng có chút sợ hãi.
"Trần......" Âm thanh nàng run rẩy, nhưng lời còn chưa dứt, hắn lại bỗng nhiên đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Ngọc, trực tiếp như ỷ lại nằm vào trong lòng nàng
Mới vừa rồi Đường Ngọc bị hắn túm một cái, trực tiếp dựa vào giường ngã ngồi xuống đất, bây giờ, hắn nằm trong lòng nàng, trực tiếp nhắm đôi mắt lại, không có nhúch nhích
"......" Đường Ngọc ngây ngốc.
Sau một lúc lâu, tiếng hô hấp đều đều vang lên, Đường Ngọc mới tin tưởng hắn đã ngủ rồi.
Hắn cứ gối trong lòng nàng như vậy rồi ngủ thiếp đi
Đường Ngọc đứng dậy cũng không được, không đứng dậy cũng không được, đứng dậy sợ đánh thức hắn, vạn nhất......
Còn không đứng dậy, lại sợ hắn sẽ thật sự nằm như vậy đến bình minh.
Đường Ngọc hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn mở miệng, "Trần Trường Doãn."
Tiếng hít thở đều đều ngừng lại, nhưng không có phản ứng, nàng lại gọi một tiếng, hắn mơ màng hồ đồ đáp, "Đường Ngọc, ta lạnh."
Cả người Đường Ngọc cứng đờ.
Tiếng nói hắn trầm thấp mà nghẹn ngào, làm nàng đột nhiên nhớ tới lúc ở dịch quán, nàng đã nghe qua tiếng nói của hắn
- - ngươi có chuyện phải làm, ta không làm khó ngươi.
- - ngươi tên là gì?
- - trong cung còn muốn hỏi chuyện gì không?
Đường Ngọc nắm chặt lòng bàn tay, ký ức rối ren tựa như thủy triều vọt lên, đều là chuyện trước đây nàng không muốn nghĩ tới, cũng vẫn luôn giấu trong một góc nào đó tận đáy lòng
Nàng nhớ rõ âm thanh của hắn, hô hấp của hắn, còn có đầu ngón tay hắn lạnh lẽo.
Trong màn gấm tối tăm, mồ hôi giữa trán hắn nhỏ giọt xuống trán nàng.
Khi nàng cho rằng đã kết thúc, hắn lại lần nữa ôm chặt nàng, tia nắng ban mai chiếu vào trong phòng soi sáng đôi mày đang nhíu của nàng.....
Đường Ngọc cắn môi, nhớ tới từ lúc gặp hắn trên đường về Bình Nam, cho đến cảnh tượng ở Miểu thành
- - tìm ngươi thật không dễ dàng.
- - ngươi gọi là Đường Ngọc đúng không? Trước đây đã nghe lão thái thái nói qua, không biết có nhớ nhầm hay không......!Không nhận sai thì tốt rồi
- - Trường Doãn, ta gọi là Trần Trường Doãn
- - hiện giờ Bình Nam còn quá loạn, người làm quan thì tham ô, bất chấp vương pháp, bộ dáng ngươi quá đẹp mắt, luôn có bọn đạo chích ngấp nghé.
Mấy ngày nay ngươi cứ tránh đứng nơi đầu sóng ngọn gió trước, để ta cho người giải quyết hậu quả xong đã
- - Đường Ngọc, ta thừa nhận, ta thích nàng
Đầu ngón tay Đường Ngọc cuộn lại, cả người nhẹ nhàng run rẩy, phảng phất như có một khối đá tảng rơi đè vào trong lòng, lại tựa như một khối bông mềm, cảm xúc lộn xộn mà phức tạp không hiểu sao cứ nhen nhóm, mà tựa như không tìm được nguồn gốc
Hốc mắt Đường Ngọc dần dần ẩm ướt, chóp mũi cũng ửng đỏ.
"Đường Ngọc, ta lạnh." Hắn ôm chặt nàng, giống như thời điểm khổ sở nhất khi còn bé, mơ mơ màng màng nói, "Nàng ôm ta, ta sẽ không lạnh."
Ánh mắt Đường Ngọc cách một tầng hơi nước mờ mịt dừng trên người hắn lần thứ hai, trong đầu vốn đang rối thành một nùi, lại hiện ra cảnh rất lâu về trước, tại bên ngoài Hoàn thành nhà ông ngoại gặp được đứa bé kia.
Thân thể gầy gò, không thích nói chuyện, trên đường đi gần như không nói tiếng nào, khi đó ông ngoại đã nói với nàng, hắn gọi là Trường Doãn
Nàng vẫn luôn cho rằng nàng nhớ nhầm......
Nhưng câu "Đường Ngọc, ta lạnh" này, làm nàng nhớ lại hắn, Đường Ngọc cảm thấy trong đầu "Ong" một tiếng, một mảnh trống rỗng
Một lúc lâu sau, dường như ba bóng dáng hoàn toàn khác biệt nhau, dần dần đan xen ở trong đầu.
Cuối cùng, trùng tại một chỗ.
Trần Thúc, Trần Trường Doãn......
Hôm sau, khi Trần Thúc tỉnh, trời đã sáng rõ, ngoài phòng mơ hồ có tiếng nói chuyện truyền đến, nhưng khi Trần Thúc mở mắt, Đường Ngọc đã không còn ở trong phòng.
Ngoài cửa sổ, sau cơn mưa trời lại sáng.
Tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, bão tố tối hôm qua đã hoàn toàn đi qua.
Trần Thúc giống như đã gặp ác mộng cả một đêm, trong đầu mơ hồ có chút đau, chậm rãi chống tay đứng dậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt giữa mày, bỗng nhiên thất thần
Trên người hắn sao lại có hương hải đường......
Trần Thúc hơi hơi nhíu mày.
Khi vén mành lên ra khỏi phòng, vợ chồng nông hộ đang dùng bữa sáng cùng Đường Ngọc, hắn ra tới, vợ chồng nông hộ cùng chào hỏi hắn, nhưng Đường Ngọc nhìn hắn một cái lập tức thu hồi ánh mắt, toàn bộ quá trình cũng không có lên tiếng.
Bữa sáng rất đơn giản, chỉ có cháo trắng cùng màn thầu, hai người đơn giản dùng mấy miếng.
Dùng bữa sáng xong, Trần Thúc và Đường Ngọc cùng từ biệt vợ chồng nông hộ
Hôm qua trong núi mưa to, ít nhiều cũng nhờ vợ chồng bọn họ cho ở nhờ, vợ chồng nông hộ lại sợ bọn họ trên đường không tiện, lại chuẩn bị chút lương khô cho bọn họ, còn dặn dò bọn họ trên đường cẩn thận, chúc bọn họ sớm ngày tìm được chỗ an thân, bách niên hảo hợp.
Trần Thúc nhìn về phía Đường Ngọc, Đường Ngọc hôm nay nói chuyện cực ít, lúc xuống núi, phần lớn đều cúi đầu.
Tuy rằng đã hết mưa, nhưng đường xuống núi trơn trượt, không dễ đi.
Bắt đầu từ sáng Đường Ngọc đã thất thần, phần lớn thời gian trong lòng như đang suy nghĩ chuyện gì đó, trên đường không hề nói chuyện, cũng không nhìn hắn, trong mắt nhàn nhạt ẩn giấu điều gì đó.
Nàng thỉnh thoảng lại xuất thần, khó tránh được có lúc dưới chân trơn trượt.
Trần Thúc vừa phải để ý đường đi, vừa phải chiếu cố nàng, vẫn có lúc sơ hở không kịp đỡ lấy nàng.
Nàng trật chân bị đau, vành mắt ủng đỏ, có chút không đứng dậy nổi.
Trần Thúc dìu nàng ngồi xuống, duỗi tay xoay xoay mắt cá chân nàng, nàng không kêu đau, nhưng hắn thấy nàng nhíu mày.
"Đau không?" Hắn hỏi.
Đường Ngọc gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn hắn.
Hắn nhìn nàng một cái, ấm giọng nói, "Trật khớp rồi."
Đường Ngọc cắn cắn môi, không khỏi nhìn hắn, nàng đang rất đau, chỉ là không lên tiếng.
Trần Thúc cũng nhìn nàng, "Sau đây sẽ còn có chút đau, nàng ráng chịu đựng......"
Nàng gật đầu, tiện đà nghiêng đầu qua, tránh đi hắn ánh mắt.
Trần Thúc dừng một chút, đột nhiên, trong lòng đoán được cái gì, nhưng lại không dám khẳng định.
"Nhắm mắt, A Ngọc." Hắn vẫn nhắc nhở.
Đầu ngón tay Đường Ngọc vừa mới nắm chặt, chợt cảm thấy mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn, khi đau đớn, nàng vô tình nắm chặt ống tay áo của hắn, hắn ngưng mắt nhìn nàng.
Đường Ngọc buông tay, nhưng chỗ mắt cá chân thật giống như không có việc gì, cũng không có đau.
Nàng không khỏi chuyển mắt nhìn hắn, mới thấy hắn vẫn một mực nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy đen nhánh, "Chỉ là không đau thôi, vẫn còn chưa thể đi đường được, ta cõng nàng."
"Không cần......" Lời Đường Ngọc còn chưa dứt, hắn đã thấp giọng nói, "Vậy là muốn ta ôm nàng sao?"
......
Cuối cùng Đường Ngọc thỏa hiệp.
Xác thật chỗ mắt cá chân đã không còn đau, nhưng vẫn chưa đi được, theo lời Trần Thúc nói, cần phải chờ chút thời gian.
Hắn cõng nàng, không thể đi nhanh, nàng ở hắn trên lưng, đều có thể nghe được tiếng nhịp tim hắn đập, còn có tiếng hít thở.
Lông mi Đường Ngọc như có sương mù, hai người cũng không nói gì.
Trong rừng trống trải, âm thanh hắn ôn hòa hỏi, "Đường Ngọc, tối hôm qua chúng ta xảy ra chuyện gì sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Cha của Đường Đường: Sao vợ ta đột nhiên lại lãnh đạm với ta......
Bình luận facebook