Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56: 56: Khởi Hành 1
Mấy ngày kế tiếp cứ diễn ra đúng như tuần trăng mật tân hôn
Ngoại trừ mỗi ngày trò chuyện cùng tổ mẫu một khoảng thời gian, gặp mặt mợ cùng Mậu Chi, phần lớn thời gian hai người đều ở bên nhau
Trần Thúc làm như rất hứng thú với việc vẽ mi, một hai nhất định phải vẽ, ngày thứ hai, thỉnh an tổ mẫu xong, hai người liền trở về viện vẽ mi hơn nửa ngày
Đường Ngọc thật sự không có biện pháp với hắn
Dỗ dành, làm nũng, thủ đoạn nào cũng đều có, ùn ùn không dứt……
Nhưng vẽ đến sau ngày thứ ba, thật sự đã vẽ ra hình dáng đúng với mi thực tế
“Ngày sau, việc vẽ mi này cứ giao cho ta.” Trần Thúc vừa lòng.
Ngoại trừ vẽ mi, hai người cũng thích ngồi ở ấm đình trong viện nhìn tuyết rơi
Trong Cẩm Đường uyển có xây dựng một ấm đình, đã nhiều ngày tuyết rơi, hai người ngồi trong ấm đình pha trà thưởng tuyết, cũng sẽ cùng nhau đọc sách.
Trong ấm đình có bố trí một cái ghế dài, Đường Ngọc sẽ nằm trong lòng Trần Thúc, Trần Thúc đọc sách cho nàng nghe.
Có đôi khi, sẽ là hai người ngồi trên giường nhỏ, dựa lưng vào nhau lật sách
Cũng có đôi khi, Đường Ngọc sẽ bất tri bất giác phát hiện Trần Thúc ngủ quên, cũng không làm phiền hắn, coi như thành gối dựa để hắn dựa vào.
Khi hắn tỉnh lại, hỏi hắn ngủ đã bao lâu, Đường Ngọc đều nói, không bao lâu.
Tòa nhà mới này ở vùng ngoại thành.
Lúc trước Trần Thúc và Đường Ngọc đều thích tòa nhà này chỉ vì một nguyên nhân, chính là cảnh sắc mê người xung quanh, bây giờ tuyết bắt đầu rơi, từ trong viện có thể nhìn thấy cảnh núi tuyết phía xa, Trần Thúc cũng sẽ cùng Đường Ngọc đi ra vùng ngoại thành đạp tuyết.
Chỉ là khi trở về, Trần Thúc nhiễm phong hàn, có chút ho khan.
Đường Ngọc mơ hồ nhớ rõ, đây là lần thứ hai từ tháng mười đến nay
Lúc trước đi Mạo thành, trên đường gặp phải mưa to, lại cõng nàng đi một đoạn đường rất xa, nên hắn đã bệnh một hồi, ở chỗ thái nãi nãi còn không chịu khám đại phu cùng uống thuốc, cũng luôn muốn lừa dối để thoát thân
Ngày thường ôn hòa nho nhã, đứng trước chén thuốc liền biến thành tính tình trẻ con.
Nàng thậm chí đều có thể tưởng tượng đến lời thái nãi nãi nói, không trông chừng thì thuốc của hắn còn không biết sẽ đi nơi nào.
Đó là chuyện tháng mười, mới khỏe không bao lâu, bây giờ còn chưa đến đầu tháng chạp, lại bị bệnh.
Hỏi hắn, liền nói không có việc gì, cảm nhẹ thôi, cũng quen rồi.
Đường Ngọc cũng tìm Trần Nguyên tới hỏi.
Trần Nguyên nói, khi hầu gia còn nhỏ thân thể không được khỏe, sau đó từ từ điều dưỡng lại, hiện giờ xem như đã khá hơn nhiều, nhưng chỉ là không được đụng tới đồ vật lạnh lẽo, lúc vào đông, thời tiết chợt lạnh thì đặc biệt rất dễ nhiễm bệnh, đại phu trong phủ cũng ở khoảng thời gian từ tháng mười một đến khi đón năm mới, phần lớn thời gian đều không cho hầu gia ra cửa.
Trong lòng hầu gia đều biết rõ
Cho nên, Trần Thúc hẳn nên khởi hành hồi phủ vào tháng mười, khi đó vừa lúc có tin tức của mợ cùng Mậu Chi, Trần Thúc khởi hành đi Tệ Châu thành trước, rồi sau đó quay trở lại Đào thành, tiếp theo lại cùng nàng đi tới đi lui Tệ Châu thành, trước sau cũng mất hơn một tháng
Khi trở về Đào thành, lại tiếp tục bận rộn chuẩn bị hôn sự……
Bình đại phu tới khám qua, ngược lại xác thật là cảm nhẹ, uống ba ngày thuốc là có thể khỏe, nhưng Trần Thúc lại phải đối mặt với vấn đề uống thuốc khó khăn này
“A Ngọc.” Lại cứ làm nũng
Đường Ngọc nhìn hắn.
Trần Thúc khó xử, vừa cau mày, vừa uống cạn, uống xong thuốc không bao lâu liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Đường Ngọc ngồi ở mép giường, nhìn hắn đi vào giấc ngủ, nhớ trước đây thái nãi nãi đã từng nói qua chuyện của hắn, Đường Ngọc cảm thấy cần phải biết chuyện về Trần Thúc nhiều hơn một chút
Thừa dịp Trần Thúc ngủ, Đường Ngọc tìm riêng Trần Nguyên cùng Trần Lỗi tới.
Trần Nguyên cùng Trần Lỗi vừa nghe phu nhân hỏi chuyện của hầu gia, đều kiên quyết nói, phu nhân yên tâm, hầu gia nhà chúng ta không có bí mật gì hết
Ánh mắt Đường Ngọc nhìn về phía hai người bọn họ.
Lại nghe nói phu nhân muốn hỏi là chuyện sức khỏe hầu gia, còn có chuyện trong phủ, thật ra hai người lại nói không ít.
Trần Nguyên còn nhắc một câu, hai mươi tám tháng chạp là sinh nhật hầu gia
Đường Ngọc hơi giật mình.
Ông ngoại và gia gia Trần Thúc định ra hôn sự của hai người bọn họ, cho nên sinh thần bát tự của bọn họ, ông ngoại và gia gia Trần Thúc đều biết, lần này thời gian chuẩn bị thành thân vốn là quá ngắn, hoàn toàn đã quên mất sinh thần bát tự, cho nên cũng là lần đầu tiên nàng nghe nói sinh nhật Trần Thúc từ chỗ Trần Nguyên
Năm trước Trần Thúc đội mũ, năm nay đầy hai mươi mốt
Nàng sinh vào tháng hai, lớn hơn hắn gần hai tuổi.
Cho nên lúc thấy hắn khi còn nhỏ, hắn vẫn nhỏ nhỏ gầy gầy, cũng luôn đi theo sau nàng, không thích nói chuyện, hiện giờ không hiểu sao lại biến thành Trần Thúc trước mắt này……
Hắn uống thuốc, đã đổ mồ hôi.
Đường Ngọc lau người cho hắn, cũng thay đổi một bộ xiêm y, lại cho nha hoàn Cẩm Đường uyển thay đổi khăn trải giường và đệm chăn bị ướt
Ban đêm Trần Thúc không có tăng nhiệt độ, dần dần chuyển biến tốt.
Ngẫu nhiên sẽ còn ho khan vài tiếng, vẫn giống như hài tử, chỉ chịu uống vài ngụm thuốc, lại không chịu uống nhiều.
Ban ngày, ngoại trừ không có quá nhiều tinh thần, nhưng vẫn khỏe.
Cũng còn có thể chơi đùa với chó Đường Đường
Đã nhiều ngày nay, hạnh phúc nhất chính là chó Đường Đường.
Trước đây khi ở một chỗ với Trần Thúc, luôn bị ngủ ở phòng ngoài, hiện giờ Trần Thúc ngủ chung với Đường Ngọc, chó Đường Đường rốt cuộc có thể dựa theo quy tắc khi ở chỗ Đường Ngọc, có thể ngủ ở ổ chó dưới giường —— tuy rằng phần lớn thời gian, Trần Thúc sẽ không cho nó ở đó, nhưng từ lúc Trần Thúc bị bệnh, chó Đường Đường có thể danh chính ngôn thuận đến ngủ chung với cha mẹ.
Ước chừng tới đầu tháng mười hai, bệnh của Trần Thúc rốt cuộc đã khỏi hẳn, quấn lấy Đường Ngọc lăn lộn mỗi đêm, chó Đường Đường lại lần nữa bị đuổi ra phòng ngoài
……
Phạm Cù hẳn là vào khoảng mùng bảy tháng mười hai sẽ đến Đào thành, vốn là tới để chủ trì hôn sự cho hắn, kết quả không ngờ hắn đã đem hôn sự làm trước, Phạm Cù vẫn chưa hay biết gì, Trần Thúc muốn chờ Phạm Cù tới rồi sẽ cùng nhau từ Đào thành về lại Giang thành.
Giang thành là thủ phủ Vạn Châu, đi từ Đào thành qua đó sẽ nhanh hơn một chút, mất chưa đến hai mươi ngày đường
Nhưng mùng bốn tháng mười hai ngày ấy, Trần Hoặc tới chỗ tòa nhà, “Hầu gia.”
Trần Thúc vốn đang nhìn Hà Mậu Chi luyện chữ, thấy Trần Hoặc, liền để Hà Mậu Chi luyện chữ một mình trước, đi cùng Trần Hoặc vào trong viện
“Làm sao vậy?” Trần Thúc hỏi.
Trần Hoặc chắp tay, “Tấn Bác Hầu đích thân tới Cốc thành, nói nếu tiện, muốn gặp hầu gia ở Cốc thành.”
Trần Thúc tự hiểu trong lòng
Hắn ra mặt không tiện, trước đó đã nhờ cậy Vương Uy thay thế hắn tra xét chút chuyện sau lưng, hẳn là Vương Uy đã có tin tức, nhưng Vương Uy cẩn thận, phải gặp mặt hắn, nói cùng hắn, không truyền tin qua người khác.
Cốc thành nằm trên đường đi từ Đào thành về Giang thành, hắn có thể dựa vào thời điểm về lại Giang thành gặp riêng Vương Uy
Đường Ngọc và tổ mẫu, mợ đều ở đó, chưa chắc tiện, dù sao mấy ngày nữa Phạm Cù sẽ đến, Trần Thúc muốn khởi hành đi Cốc thành trước gặp riêng Vương Uy, Đường Ngọc có thể cùng tổ mẫu và mợ, chờ Phạm Cù tới rồi cùng đi về sau
Tuần trăng mật tân hôn, hắn có chút không nỡ xa Đường Ngọc.
Nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng, sau khi ổn thỏa, hắn và Đường Ngọc mới có thể an tâm sống ở Vạn Châu.
Khi Trần Thúc nói cùng Đường Ngọc, Đường Ngọc ngoài ý muốn, “Chàng muốn đi trước?”
Trần Thúc gật đầu, “Trên đường đi ta có chút chuyện quan trọng, muốn xử lý trước nên sẽ gấp gáp lên đường, tổ mẫu tuổi tác cao, bôn ba không được, thân thể mợ cũng không tốt, không tiện chịu hành hạ.
Phạm Cù là trưởng sử Kính Bình Hầu phủ, mọi việc trong phủ đều đang do hắn trông nom, có hắn đi về cùng mọi người, ta cũng yên tâm.
A Ngọc, sau khi ta xử lý xong mọi chuyện trên đường, chỉ sợ còn phải khẩn cấp về lại Giang thành, nàng và ta sẽ gặp lại tại Giang thành”
Hắn là Kính Bình Hầu, mặc dù không ở trong kinh, trong triều cũng có việc công, Vạn Châu cũng có việc tư, đều chờ hắn quyết định.
Hắn lại theo nàng đi lòng vòng vài tháng, ngoại trừ thu thập chuyện ở Miểu thành một phen, cũng không có lưu tâm chuyện gì khác, tuy rằng Phong Châu các nơi sau khi nghe nói chuyện Miểu thành, nháy mắt thái độ chuyển biến tốt đẹp, nhưng đây là thủ đoạn của Trần Thúc, hắn không có khả năng vẫn mãi không có chuyện gì khác, cũng không có khả năng vẫn luôn bên cạnh nàng.
Đáy lòng Đường Ngọc thông suốt, “Thiếp biết rồi, yên tâm đi, thiếp sẽ chăm sóc tổ mẫu, mợ còn có Mậu Chi, gặp lại ở Giang thành.”
Trần Thúc nhìn thấy trong mắt nàng có không nỡ, nhưng phân rõ nặng nhẹ.
Hắn duỗi tay xoa má nàng, “Chuyện gì cũng có nguyên nhân, ngày sau sẽ tỉ mỉ nói cho nàng biết kỹ càng”
Đường Ngọc dịu dàng cười cười, nhẹ giọng nói, “Trên đường cần phải lưu ý chăm sóc tốt mình biết không, vào đông rất dễ bị cảm, đừng khinh thường.”
Trần Thúc hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh, trong mắt chỉ còn ấm áp, “Yên tâm đi, không đâu.”
Hôm sau Trần Thúc lập tức muốn khởi hành trước, hôm nay khi nói cùng lão thái thái và Dương thị, lão thái thái và Dương thị đều có chút giật mình.
Lão thái thái hỏi, “Phải chăng trong nhà xảy ra chuyện?”
Trần Thúc an ủi nói, “Tổ mẫu, là chuyện trong triều, con đi xem một chút.”
Hắn nói như vậy, lão thái thái cùng Dương thị cũng không tiếp tục hỏi nhiều, hắn là Kính Bình Hầu, không thể thiếu được các gút mắt trong triều đình, các nàng hỏi nhiều nữa cũng không có ý nghĩa gì
Nhưng Mậu Chi nghe nói Trần Thúc lên tiếng muốn đi trước, trong lòng có chút nôn nóng muốn thử, “Nương, tổ mẫu, con muốn đi trước cùng tỷ phu”
Ánh mắt Trần Thúc hơi đăm chiêu, hắn vẫn chưa nghĩ tới.
Dương thị hẳn là cũng không ngờ Mậu Chi sẽ nói yêu cầu này, nghiêm túc nói, “Mậu Chi, tỷ phu con có chính sự.
Chúng ta đi cùng tỷ tỷ con, tới Giang thành là có thể gặp tỷ phu con thôi”
Dương thị nói, làm Hà Mậu Chi có chút uể oải.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn đi theo Trần Thúc, Trần Thúc dạy hắn không ít thứ, hắn rất muốn vẫn luôn đi theo tỷ phu.
Trần Thúc rũ mi cười cười.
Mậu Chi là đệ đệ Đường Ngọc, chờ sau khi lớn lên, trước sau gì cũng sẽ là người chung thuyền với Giang thành, chỉ đơn giản sớm hay muộn thôi, lần này đi gặp Vương Uy, chưa chắc không thể đưa Mậu Chi đi cùng, để Mậu Chi quen biết Vương Uy, hoặc làm Vương Uy quen biết Mậu Chi đều là việc nên làm
Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Mợ, không có việc gì, để Mậu Chi đi cùng con thôi, trên đường đi con cũng có thể thuận tiện dạy hắn một ít thứ, cũng sẽ nhìn hắn, không cho hắn gây chuyện thị phi.”
Lời này của Trần Thúc vừa lúc nói lên lời trong tim Dương thị
Mậu Chi nghe thấy Trần Thúc mở miệng nói chuyện giúp hắn, mặt mũi tràn đầy hưng phấn cùng nôn nóng, kích động nhìn về phía Trần Thúc.
Trần Thúc thở dài, “Còn không mau đa tạ mẫu thân đệ.”
Mậu Chi bừng tỉnh đại ngộ, tỷ phu đúng là tỷ phu!
Mậu Chi cất cao giọng nói, “Đa tạ nương, con sẽ tự chăm sóc mình!”
Trần Thúc cũng nói, “Mợ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc Mậu Chi, mợ không cần lo lắng.”
Hai người bọn họ người hát người bè
Mậu Chi vui mừng ăn vạ trước người Trần Thúc, Trần Thúc vừa lúc cong tay ôm hắn, bộ dáng hai người thân mật, Dương thị đành phải nói, “Vậy thì đi thôi, Trường Doãn, làm phiền con”
“Quá tốt rồi!” Mậu Chi dường như đã rất lâu rồi không có cao hứng như vậy
Trần Thúc vỗ vỗ bả vai hắn, “Đi, tự mình thu dọn đồ đạc”
“Dạ!” Mậu Chi nhanh như chớp chạy mất
Trong phòng đều nhịn không được cười.
Dương thị cũng bỗng nhiên ý thức được, hài tử lớn rồi, có suy nghĩ của mình, cũng có yêu thích cùng mơ ước của mình.
Hắn thích Trần Thúc, cũng sùng bái Trần Thúc, liền muốn đi theo, cũng học theo hắn, đây là chuyện tốt.
Chỉ là Dương thị có chút luyến tiếc.
Đường Ngọc duỗi tay cầm tay Dương thị, “Mợ đừng lo lắng, sẽ đến Giang thành nhanh thôi.”
Dương thị gật đầu.
……
Vào đêm, Trần Thúc ôm Đường Ngọc thân cận vài lần, trên giường, trên giường nhỏ, còn có bên trong nhĩ phòng, tiểu biệt thắng tân hôn, lại đặc biệt là thời điểm mới bắt đầu ở chung không bao lâu, nên hai người đều có chút không nỡ
“Đừng chỉ lo chăm sóc tổ mẫu và mợ, nàng cũng cần tự chăm sóc tốt cho mình.” Mọi chuyện đã xong, Trần Thúc hôn lên gáy nàng, không muốn đứng dậy.
Một phân sức lực Đường Ngọc đều không còn, chỉ có thể nhẹ “Ừm” một tiếng, Trần Thúc ôm nàng đi thau tắm, nàng ôm cổ hắn thật lâu không có buông tay, “Trường Doãn, thiếp sẽ rất nhớ chàng”
Nàng rất khi ít chủ động nói nhớ hắn.
Đáy lòng Trần Thúc hơi hơi gợn sóng, “Nhớ ta thì tốt rồi ~ ta về nhà ở Giang thành trước, làm ấm giường chờ phu nhân.”
Đường Ngọc mặt đỏ..
Ngoại trừ mỗi ngày trò chuyện cùng tổ mẫu một khoảng thời gian, gặp mặt mợ cùng Mậu Chi, phần lớn thời gian hai người đều ở bên nhau
Trần Thúc làm như rất hứng thú với việc vẽ mi, một hai nhất định phải vẽ, ngày thứ hai, thỉnh an tổ mẫu xong, hai người liền trở về viện vẽ mi hơn nửa ngày
Đường Ngọc thật sự không có biện pháp với hắn
Dỗ dành, làm nũng, thủ đoạn nào cũng đều có, ùn ùn không dứt……
Nhưng vẽ đến sau ngày thứ ba, thật sự đã vẽ ra hình dáng đúng với mi thực tế
“Ngày sau, việc vẽ mi này cứ giao cho ta.” Trần Thúc vừa lòng.
Ngoại trừ vẽ mi, hai người cũng thích ngồi ở ấm đình trong viện nhìn tuyết rơi
Trong Cẩm Đường uyển có xây dựng một ấm đình, đã nhiều ngày tuyết rơi, hai người ngồi trong ấm đình pha trà thưởng tuyết, cũng sẽ cùng nhau đọc sách.
Trong ấm đình có bố trí một cái ghế dài, Đường Ngọc sẽ nằm trong lòng Trần Thúc, Trần Thúc đọc sách cho nàng nghe.
Có đôi khi, sẽ là hai người ngồi trên giường nhỏ, dựa lưng vào nhau lật sách
Cũng có đôi khi, Đường Ngọc sẽ bất tri bất giác phát hiện Trần Thúc ngủ quên, cũng không làm phiền hắn, coi như thành gối dựa để hắn dựa vào.
Khi hắn tỉnh lại, hỏi hắn ngủ đã bao lâu, Đường Ngọc đều nói, không bao lâu.
Tòa nhà mới này ở vùng ngoại thành.
Lúc trước Trần Thúc và Đường Ngọc đều thích tòa nhà này chỉ vì một nguyên nhân, chính là cảnh sắc mê người xung quanh, bây giờ tuyết bắt đầu rơi, từ trong viện có thể nhìn thấy cảnh núi tuyết phía xa, Trần Thúc cũng sẽ cùng Đường Ngọc đi ra vùng ngoại thành đạp tuyết.
Chỉ là khi trở về, Trần Thúc nhiễm phong hàn, có chút ho khan.
Đường Ngọc mơ hồ nhớ rõ, đây là lần thứ hai từ tháng mười đến nay
Lúc trước đi Mạo thành, trên đường gặp phải mưa to, lại cõng nàng đi một đoạn đường rất xa, nên hắn đã bệnh một hồi, ở chỗ thái nãi nãi còn không chịu khám đại phu cùng uống thuốc, cũng luôn muốn lừa dối để thoát thân
Ngày thường ôn hòa nho nhã, đứng trước chén thuốc liền biến thành tính tình trẻ con.
Nàng thậm chí đều có thể tưởng tượng đến lời thái nãi nãi nói, không trông chừng thì thuốc của hắn còn không biết sẽ đi nơi nào.
Đó là chuyện tháng mười, mới khỏe không bao lâu, bây giờ còn chưa đến đầu tháng chạp, lại bị bệnh.
Hỏi hắn, liền nói không có việc gì, cảm nhẹ thôi, cũng quen rồi.
Đường Ngọc cũng tìm Trần Nguyên tới hỏi.
Trần Nguyên nói, khi hầu gia còn nhỏ thân thể không được khỏe, sau đó từ từ điều dưỡng lại, hiện giờ xem như đã khá hơn nhiều, nhưng chỉ là không được đụng tới đồ vật lạnh lẽo, lúc vào đông, thời tiết chợt lạnh thì đặc biệt rất dễ nhiễm bệnh, đại phu trong phủ cũng ở khoảng thời gian từ tháng mười một đến khi đón năm mới, phần lớn thời gian đều không cho hầu gia ra cửa.
Trong lòng hầu gia đều biết rõ
Cho nên, Trần Thúc hẳn nên khởi hành hồi phủ vào tháng mười, khi đó vừa lúc có tin tức của mợ cùng Mậu Chi, Trần Thúc khởi hành đi Tệ Châu thành trước, rồi sau đó quay trở lại Đào thành, tiếp theo lại cùng nàng đi tới đi lui Tệ Châu thành, trước sau cũng mất hơn một tháng
Khi trở về Đào thành, lại tiếp tục bận rộn chuẩn bị hôn sự……
Bình đại phu tới khám qua, ngược lại xác thật là cảm nhẹ, uống ba ngày thuốc là có thể khỏe, nhưng Trần Thúc lại phải đối mặt với vấn đề uống thuốc khó khăn này
“A Ngọc.” Lại cứ làm nũng
Đường Ngọc nhìn hắn.
Trần Thúc khó xử, vừa cau mày, vừa uống cạn, uống xong thuốc không bao lâu liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Đường Ngọc ngồi ở mép giường, nhìn hắn đi vào giấc ngủ, nhớ trước đây thái nãi nãi đã từng nói qua chuyện của hắn, Đường Ngọc cảm thấy cần phải biết chuyện về Trần Thúc nhiều hơn một chút
Thừa dịp Trần Thúc ngủ, Đường Ngọc tìm riêng Trần Nguyên cùng Trần Lỗi tới.
Trần Nguyên cùng Trần Lỗi vừa nghe phu nhân hỏi chuyện của hầu gia, đều kiên quyết nói, phu nhân yên tâm, hầu gia nhà chúng ta không có bí mật gì hết
Ánh mắt Đường Ngọc nhìn về phía hai người bọn họ.
Lại nghe nói phu nhân muốn hỏi là chuyện sức khỏe hầu gia, còn có chuyện trong phủ, thật ra hai người lại nói không ít.
Trần Nguyên còn nhắc một câu, hai mươi tám tháng chạp là sinh nhật hầu gia
Đường Ngọc hơi giật mình.
Ông ngoại và gia gia Trần Thúc định ra hôn sự của hai người bọn họ, cho nên sinh thần bát tự của bọn họ, ông ngoại và gia gia Trần Thúc đều biết, lần này thời gian chuẩn bị thành thân vốn là quá ngắn, hoàn toàn đã quên mất sinh thần bát tự, cho nên cũng là lần đầu tiên nàng nghe nói sinh nhật Trần Thúc từ chỗ Trần Nguyên
Năm trước Trần Thúc đội mũ, năm nay đầy hai mươi mốt
Nàng sinh vào tháng hai, lớn hơn hắn gần hai tuổi.
Cho nên lúc thấy hắn khi còn nhỏ, hắn vẫn nhỏ nhỏ gầy gầy, cũng luôn đi theo sau nàng, không thích nói chuyện, hiện giờ không hiểu sao lại biến thành Trần Thúc trước mắt này……
Hắn uống thuốc, đã đổ mồ hôi.
Đường Ngọc lau người cho hắn, cũng thay đổi một bộ xiêm y, lại cho nha hoàn Cẩm Đường uyển thay đổi khăn trải giường và đệm chăn bị ướt
Ban đêm Trần Thúc không có tăng nhiệt độ, dần dần chuyển biến tốt.
Ngẫu nhiên sẽ còn ho khan vài tiếng, vẫn giống như hài tử, chỉ chịu uống vài ngụm thuốc, lại không chịu uống nhiều.
Ban ngày, ngoại trừ không có quá nhiều tinh thần, nhưng vẫn khỏe.
Cũng còn có thể chơi đùa với chó Đường Đường
Đã nhiều ngày nay, hạnh phúc nhất chính là chó Đường Đường.
Trước đây khi ở một chỗ với Trần Thúc, luôn bị ngủ ở phòng ngoài, hiện giờ Trần Thúc ngủ chung với Đường Ngọc, chó Đường Đường rốt cuộc có thể dựa theo quy tắc khi ở chỗ Đường Ngọc, có thể ngủ ở ổ chó dưới giường —— tuy rằng phần lớn thời gian, Trần Thúc sẽ không cho nó ở đó, nhưng từ lúc Trần Thúc bị bệnh, chó Đường Đường có thể danh chính ngôn thuận đến ngủ chung với cha mẹ.
Ước chừng tới đầu tháng mười hai, bệnh của Trần Thúc rốt cuộc đã khỏi hẳn, quấn lấy Đường Ngọc lăn lộn mỗi đêm, chó Đường Đường lại lần nữa bị đuổi ra phòng ngoài
……
Phạm Cù hẳn là vào khoảng mùng bảy tháng mười hai sẽ đến Đào thành, vốn là tới để chủ trì hôn sự cho hắn, kết quả không ngờ hắn đã đem hôn sự làm trước, Phạm Cù vẫn chưa hay biết gì, Trần Thúc muốn chờ Phạm Cù tới rồi sẽ cùng nhau từ Đào thành về lại Giang thành.
Giang thành là thủ phủ Vạn Châu, đi từ Đào thành qua đó sẽ nhanh hơn một chút, mất chưa đến hai mươi ngày đường
Nhưng mùng bốn tháng mười hai ngày ấy, Trần Hoặc tới chỗ tòa nhà, “Hầu gia.”
Trần Thúc vốn đang nhìn Hà Mậu Chi luyện chữ, thấy Trần Hoặc, liền để Hà Mậu Chi luyện chữ một mình trước, đi cùng Trần Hoặc vào trong viện
“Làm sao vậy?” Trần Thúc hỏi.
Trần Hoặc chắp tay, “Tấn Bác Hầu đích thân tới Cốc thành, nói nếu tiện, muốn gặp hầu gia ở Cốc thành.”
Trần Thúc tự hiểu trong lòng
Hắn ra mặt không tiện, trước đó đã nhờ cậy Vương Uy thay thế hắn tra xét chút chuyện sau lưng, hẳn là Vương Uy đã có tin tức, nhưng Vương Uy cẩn thận, phải gặp mặt hắn, nói cùng hắn, không truyền tin qua người khác.
Cốc thành nằm trên đường đi từ Đào thành về Giang thành, hắn có thể dựa vào thời điểm về lại Giang thành gặp riêng Vương Uy
Đường Ngọc và tổ mẫu, mợ đều ở đó, chưa chắc tiện, dù sao mấy ngày nữa Phạm Cù sẽ đến, Trần Thúc muốn khởi hành đi Cốc thành trước gặp riêng Vương Uy, Đường Ngọc có thể cùng tổ mẫu và mợ, chờ Phạm Cù tới rồi cùng đi về sau
Tuần trăng mật tân hôn, hắn có chút không nỡ xa Đường Ngọc.
Nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng, sau khi ổn thỏa, hắn và Đường Ngọc mới có thể an tâm sống ở Vạn Châu.
Khi Trần Thúc nói cùng Đường Ngọc, Đường Ngọc ngoài ý muốn, “Chàng muốn đi trước?”
Trần Thúc gật đầu, “Trên đường đi ta có chút chuyện quan trọng, muốn xử lý trước nên sẽ gấp gáp lên đường, tổ mẫu tuổi tác cao, bôn ba không được, thân thể mợ cũng không tốt, không tiện chịu hành hạ.
Phạm Cù là trưởng sử Kính Bình Hầu phủ, mọi việc trong phủ đều đang do hắn trông nom, có hắn đi về cùng mọi người, ta cũng yên tâm.
A Ngọc, sau khi ta xử lý xong mọi chuyện trên đường, chỉ sợ còn phải khẩn cấp về lại Giang thành, nàng và ta sẽ gặp lại tại Giang thành”
Hắn là Kính Bình Hầu, mặc dù không ở trong kinh, trong triều cũng có việc công, Vạn Châu cũng có việc tư, đều chờ hắn quyết định.
Hắn lại theo nàng đi lòng vòng vài tháng, ngoại trừ thu thập chuyện ở Miểu thành một phen, cũng không có lưu tâm chuyện gì khác, tuy rằng Phong Châu các nơi sau khi nghe nói chuyện Miểu thành, nháy mắt thái độ chuyển biến tốt đẹp, nhưng đây là thủ đoạn của Trần Thúc, hắn không có khả năng vẫn mãi không có chuyện gì khác, cũng không có khả năng vẫn luôn bên cạnh nàng.
Đáy lòng Đường Ngọc thông suốt, “Thiếp biết rồi, yên tâm đi, thiếp sẽ chăm sóc tổ mẫu, mợ còn có Mậu Chi, gặp lại ở Giang thành.”
Trần Thúc nhìn thấy trong mắt nàng có không nỡ, nhưng phân rõ nặng nhẹ.
Hắn duỗi tay xoa má nàng, “Chuyện gì cũng có nguyên nhân, ngày sau sẽ tỉ mỉ nói cho nàng biết kỹ càng”
Đường Ngọc dịu dàng cười cười, nhẹ giọng nói, “Trên đường cần phải lưu ý chăm sóc tốt mình biết không, vào đông rất dễ bị cảm, đừng khinh thường.”
Trần Thúc hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh, trong mắt chỉ còn ấm áp, “Yên tâm đi, không đâu.”
Hôm sau Trần Thúc lập tức muốn khởi hành trước, hôm nay khi nói cùng lão thái thái và Dương thị, lão thái thái và Dương thị đều có chút giật mình.
Lão thái thái hỏi, “Phải chăng trong nhà xảy ra chuyện?”
Trần Thúc an ủi nói, “Tổ mẫu, là chuyện trong triều, con đi xem một chút.”
Hắn nói như vậy, lão thái thái cùng Dương thị cũng không tiếp tục hỏi nhiều, hắn là Kính Bình Hầu, không thể thiếu được các gút mắt trong triều đình, các nàng hỏi nhiều nữa cũng không có ý nghĩa gì
Nhưng Mậu Chi nghe nói Trần Thúc lên tiếng muốn đi trước, trong lòng có chút nôn nóng muốn thử, “Nương, tổ mẫu, con muốn đi trước cùng tỷ phu”
Ánh mắt Trần Thúc hơi đăm chiêu, hắn vẫn chưa nghĩ tới.
Dương thị hẳn là cũng không ngờ Mậu Chi sẽ nói yêu cầu này, nghiêm túc nói, “Mậu Chi, tỷ phu con có chính sự.
Chúng ta đi cùng tỷ tỷ con, tới Giang thành là có thể gặp tỷ phu con thôi”
Dương thị nói, làm Hà Mậu Chi có chút uể oải.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn đi theo Trần Thúc, Trần Thúc dạy hắn không ít thứ, hắn rất muốn vẫn luôn đi theo tỷ phu.
Trần Thúc rũ mi cười cười.
Mậu Chi là đệ đệ Đường Ngọc, chờ sau khi lớn lên, trước sau gì cũng sẽ là người chung thuyền với Giang thành, chỉ đơn giản sớm hay muộn thôi, lần này đi gặp Vương Uy, chưa chắc không thể đưa Mậu Chi đi cùng, để Mậu Chi quen biết Vương Uy, hoặc làm Vương Uy quen biết Mậu Chi đều là việc nên làm
Trần Thúc nhẹ giọng nói, “Mợ, không có việc gì, để Mậu Chi đi cùng con thôi, trên đường đi con cũng có thể thuận tiện dạy hắn một ít thứ, cũng sẽ nhìn hắn, không cho hắn gây chuyện thị phi.”
Lời này của Trần Thúc vừa lúc nói lên lời trong tim Dương thị
Mậu Chi nghe thấy Trần Thúc mở miệng nói chuyện giúp hắn, mặt mũi tràn đầy hưng phấn cùng nôn nóng, kích động nhìn về phía Trần Thúc.
Trần Thúc thở dài, “Còn không mau đa tạ mẫu thân đệ.”
Mậu Chi bừng tỉnh đại ngộ, tỷ phu đúng là tỷ phu!
Mậu Chi cất cao giọng nói, “Đa tạ nương, con sẽ tự chăm sóc mình!”
Trần Thúc cũng nói, “Mợ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc Mậu Chi, mợ không cần lo lắng.”
Hai người bọn họ người hát người bè
Mậu Chi vui mừng ăn vạ trước người Trần Thúc, Trần Thúc vừa lúc cong tay ôm hắn, bộ dáng hai người thân mật, Dương thị đành phải nói, “Vậy thì đi thôi, Trường Doãn, làm phiền con”
“Quá tốt rồi!” Mậu Chi dường như đã rất lâu rồi không có cao hứng như vậy
Trần Thúc vỗ vỗ bả vai hắn, “Đi, tự mình thu dọn đồ đạc”
“Dạ!” Mậu Chi nhanh như chớp chạy mất
Trong phòng đều nhịn không được cười.
Dương thị cũng bỗng nhiên ý thức được, hài tử lớn rồi, có suy nghĩ của mình, cũng có yêu thích cùng mơ ước của mình.
Hắn thích Trần Thúc, cũng sùng bái Trần Thúc, liền muốn đi theo, cũng học theo hắn, đây là chuyện tốt.
Chỉ là Dương thị có chút luyến tiếc.
Đường Ngọc duỗi tay cầm tay Dương thị, “Mợ đừng lo lắng, sẽ đến Giang thành nhanh thôi.”
Dương thị gật đầu.
……
Vào đêm, Trần Thúc ôm Đường Ngọc thân cận vài lần, trên giường, trên giường nhỏ, còn có bên trong nhĩ phòng, tiểu biệt thắng tân hôn, lại đặc biệt là thời điểm mới bắt đầu ở chung không bao lâu, nên hai người đều có chút không nỡ
“Đừng chỉ lo chăm sóc tổ mẫu và mợ, nàng cũng cần tự chăm sóc tốt cho mình.” Mọi chuyện đã xong, Trần Thúc hôn lên gáy nàng, không muốn đứng dậy.
Một phân sức lực Đường Ngọc đều không còn, chỉ có thể nhẹ “Ừm” một tiếng, Trần Thúc ôm nàng đi thau tắm, nàng ôm cổ hắn thật lâu không có buông tay, “Trường Doãn, thiếp sẽ rất nhớ chàng”
Nàng rất khi ít chủ động nói nhớ hắn.
Đáy lòng Trần Thúc hơi hơi gợn sóng, “Nhớ ta thì tốt rồi ~ ta về nhà ở Giang thành trước, làm ấm giường chờ phu nhân.”
Đường Ngọc mặt đỏ..
Bình luận facebook