Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81
Dẫn hai đứa đi tham quan công ty xong, rồi đưa tụi nhỏ đi ăn thì anh mới đưa hai đứa trẻ về nhà.
- Mặc Phong, Linh Đan hai đứa hôm nay có vui không?
- Dạ, vui lắm ạ.
- Hai đứa vui là tốt nhưng daddy có một yêu cầu với các con. Không biết các con có đồng ý không?
- Daddy nói đi.
- Nếu như chú Giang Dư Chính có đến gần mami của các con, các con có thể tách chú ấy ra không?
- Daddy là muốn theo đuổi lại mami đúng không?
- Tụi con đồng ý. Nhưng daddy phải đối xử với mami thật tốt thì chúng con sẽ tác hợp cho hai người. Nếu daddy không giữ lời thì mami chọn ai con cũng sẽ không can thiệp.
- Được, daddy hứa với hai con. – Anh ngoắc tay với hai đứa nhỏ. Lần này không chỉ mình anh mà cả hai đứa con của anh đều muốn cô và bên anh.
…
- Mặc Phong, Linh Đan hai con đi chơi về rồi.
- Dạ, mami
- Thế nào có vui hay không?
- Vui lắm ạ, mami. Tụi con còn gặp được da….ưm – Mặc Phong nhanh chóng bịt miệng cô em gái của mình.
- Hửm…gặp ai cơ? – Cô chưa kịp nghe rõ lời của cô bé Linh Đan.
- à….ý em ấy là gặp được chò trơi làm bác sĩ. Tụi con muốn mua nhưng mà không thể làm phiền cô Tịnh Tịnh được.
- Vậy hả…hai đứa có đói không, mami nấu gì đó cho hai đứa ăn.
- Không đâu mami. Hôm nay tụi con đi chơi đã ăn tối cùng dì Tịnh Tịnh rồi nên bọn con bây giờ muốn đi ngủ thôi ạ.
- Vậy để mami đưa hai đứa lên ngủ.
Hạ Tiểu Mạt dẫn Mặc Phong và Linh Đan lên phòng nằm ngủ. Cô đắp chăn cẩn thận cho hai đứa nhỏ rồi mới tắt đèn về phòng của mình. Đang bước về phòng thì thấy có một thứ rơi xuống từ ngăn tủ của cô chắc vừa nãy đóng tủ lại không cẩn thận nên mới rơi ra.
Cô đi lại nhặt lên nhưng cũng có chút sững người vì đó là ảnh cưới của anh và cô. Đã lâu rồi không có nhìn thấy. Cô biết lúc đó cưới nhau cũng chỉ là ép buộc nhưng thời gian đó rất hạnh phúc, dù sao quá khứ thì cũng là quá khứ rồi quan trọng bây giờ là sống cho hai đứa nhỏ.
Cô lại chỗ tủ lấy ra một thùng hình vuông màu trắng. Đây là chiếc hộp cô đã cất kỷ niệm của anh và cô vào đây. Cô chưa từng nghĩ là cô sẽ mở lại nó vào một dịp thế này. Thật là nhìn chúng lại ùa về quá khứ, nghĩ đến đây hai mắt cô lại trực trào nước mắt. Tình cảm kìm nén bao lâu cũng cất thành tiếng khóc. Cô không dám khóc to chỉ sợ lại ảnh hưởng đến giấc ngủ của hai đứa nhỏ nên đành lấy tay bịt miệng của mình lại mà khóc trong âm thầm.
Cô không hề biết rằng bên cánh cửa phòng của cô đang có bóng dáng của hai đứa nhỏ đang thì thầm với nhau.
- Anh Mặc Phong có phải daddy lại làm gì mami không?
- Không phải đâu là mami đang nhìn vào tấm ảnh rồi khóc chắc chắn bức ảnh đấy có gì đó. Anh muốn xem ảnh đấy.
- Anh Mặc Phong… ý anh là anh định…
- Anh muốn xem mami đã nhìn thấy gì mà lại khóc như vậy.
…
- Cửa hàng hoa có phải không? Tôi muốn đặt 100 bó hoa hồng. Mỗi ngày gửi một bó đến địa chỉ này tiền tôi sẽ gửi sau.
Vậy là bước đầu tiên tặng hoa hồng cho cô thành công bươc tiếp theo anh nghĩ nên mặt dày mà đến tìm vợ. Không biết khi anh tìm đến cô phản ứng của cô sẽ như thế nào. Nhưng mà bây giờ không phải với tư cách của người chồng mà là người yêu. Anh muốn bắt đầu lại từ đầu với cô, mọi hiểu lầm sẽ được xóa bỏ đi cả nhà 4 người sống trong hạnh phúc.
…
Sáng hôm sau, hôm nay là một ngày đẹp trời nên cô có phần muốn dậy sớm. Vừa mới ra mở cửa cô đã nhận được một bó hoa hồng toàn những bông đã được chăm chút tỉ mỉ vẫn còn đọng lại những giọt sương mai trên đó của người đưa hoa. Cô có hỏi người đưa hoa là ai đã tặng cho cô nhưng người đó không trả lời. Họ chỉ chỉ vào tấm thiệp ở trên bó hoa rồi chào tạm biệt rời đi.
Cô mở tấm thiệp ra trong đó nội dung ghi là ‘Bó hoa sớm mai đẹp nhất tặng em, Mạt Mat’. Cô nghĩ đây là trò đùa của Giang Dư Chính nên chẳng mảy mai không thương tiếc mà vứt bó hoa đi luôn. Nếu để Lục Khải Huy anh nhìn thấy chắc hẳn sẽ buồn lắm.
Mấy ngày sau, hầu như ngày nào cô cũng cũng nhận được một bó hoa như vậy kèm theo tấm thiệp với những câu đường mật mà người con gái nào cũng muốn nghe. Nhưng lần nào cô cũng từ chối, cô không nghĩ Giang Dư Chính lại là kiểu người theo dai đến như vậy với cả dạo gần đây cô không có liên lạc với hắn. Chả nhẽ người tặng hoa không phải hắn ư?
Lần này cô cũng lại nhận được hoa, nhưng khác với mọi lần cô không vội vứt đi mà đọc hết bức thư ở trong đấy. Nhìn thấy hai chữ Mạt Mạt cô đã biết ngay người đó là anh. Lục Khải Huy anh dã âm thầm tặng hoa cho cô suốt mấy hôm này. Anh làm vậy là có ý gì? Cô cũng không muốn việc này tiếp diễn nữa nên quyết định đến công ty gặp anh.
- Mặc Phong, Linh Đan hai đứa hôm nay có vui không?
- Dạ, vui lắm ạ.
- Hai đứa vui là tốt nhưng daddy có một yêu cầu với các con. Không biết các con có đồng ý không?
- Daddy nói đi.
- Nếu như chú Giang Dư Chính có đến gần mami của các con, các con có thể tách chú ấy ra không?
- Daddy là muốn theo đuổi lại mami đúng không?
- Tụi con đồng ý. Nhưng daddy phải đối xử với mami thật tốt thì chúng con sẽ tác hợp cho hai người. Nếu daddy không giữ lời thì mami chọn ai con cũng sẽ không can thiệp.
- Được, daddy hứa với hai con. – Anh ngoắc tay với hai đứa nhỏ. Lần này không chỉ mình anh mà cả hai đứa con của anh đều muốn cô và bên anh.
…
- Mặc Phong, Linh Đan hai con đi chơi về rồi.
- Dạ, mami
- Thế nào có vui hay không?
- Vui lắm ạ, mami. Tụi con còn gặp được da….ưm – Mặc Phong nhanh chóng bịt miệng cô em gái của mình.
- Hửm…gặp ai cơ? – Cô chưa kịp nghe rõ lời của cô bé Linh Đan.
- à….ý em ấy là gặp được chò trơi làm bác sĩ. Tụi con muốn mua nhưng mà không thể làm phiền cô Tịnh Tịnh được.
- Vậy hả…hai đứa có đói không, mami nấu gì đó cho hai đứa ăn.
- Không đâu mami. Hôm nay tụi con đi chơi đã ăn tối cùng dì Tịnh Tịnh rồi nên bọn con bây giờ muốn đi ngủ thôi ạ.
- Vậy để mami đưa hai đứa lên ngủ.
Hạ Tiểu Mạt dẫn Mặc Phong và Linh Đan lên phòng nằm ngủ. Cô đắp chăn cẩn thận cho hai đứa nhỏ rồi mới tắt đèn về phòng của mình. Đang bước về phòng thì thấy có một thứ rơi xuống từ ngăn tủ của cô chắc vừa nãy đóng tủ lại không cẩn thận nên mới rơi ra.
Cô đi lại nhặt lên nhưng cũng có chút sững người vì đó là ảnh cưới của anh và cô. Đã lâu rồi không có nhìn thấy. Cô biết lúc đó cưới nhau cũng chỉ là ép buộc nhưng thời gian đó rất hạnh phúc, dù sao quá khứ thì cũng là quá khứ rồi quan trọng bây giờ là sống cho hai đứa nhỏ.
Cô lại chỗ tủ lấy ra một thùng hình vuông màu trắng. Đây là chiếc hộp cô đã cất kỷ niệm của anh và cô vào đây. Cô chưa từng nghĩ là cô sẽ mở lại nó vào một dịp thế này. Thật là nhìn chúng lại ùa về quá khứ, nghĩ đến đây hai mắt cô lại trực trào nước mắt. Tình cảm kìm nén bao lâu cũng cất thành tiếng khóc. Cô không dám khóc to chỉ sợ lại ảnh hưởng đến giấc ngủ của hai đứa nhỏ nên đành lấy tay bịt miệng của mình lại mà khóc trong âm thầm.
Cô không hề biết rằng bên cánh cửa phòng của cô đang có bóng dáng của hai đứa nhỏ đang thì thầm với nhau.
- Anh Mặc Phong có phải daddy lại làm gì mami không?
- Không phải đâu là mami đang nhìn vào tấm ảnh rồi khóc chắc chắn bức ảnh đấy có gì đó. Anh muốn xem ảnh đấy.
- Anh Mặc Phong… ý anh là anh định…
- Anh muốn xem mami đã nhìn thấy gì mà lại khóc như vậy.
…
- Cửa hàng hoa có phải không? Tôi muốn đặt 100 bó hoa hồng. Mỗi ngày gửi một bó đến địa chỉ này tiền tôi sẽ gửi sau.
Vậy là bước đầu tiên tặng hoa hồng cho cô thành công bươc tiếp theo anh nghĩ nên mặt dày mà đến tìm vợ. Không biết khi anh tìm đến cô phản ứng của cô sẽ như thế nào. Nhưng mà bây giờ không phải với tư cách của người chồng mà là người yêu. Anh muốn bắt đầu lại từ đầu với cô, mọi hiểu lầm sẽ được xóa bỏ đi cả nhà 4 người sống trong hạnh phúc.
…
Sáng hôm sau, hôm nay là một ngày đẹp trời nên cô có phần muốn dậy sớm. Vừa mới ra mở cửa cô đã nhận được một bó hoa hồng toàn những bông đã được chăm chút tỉ mỉ vẫn còn đọng lại những giọt sương mai trên đó của người đưa hoa. Cô có hỏi người đưa hoa là ai đã tặng cho cô nhưng người đó không trả lời. Họ chỉ chỉ vào tấm thiệp ở trên bó hoa rồi chào tạm biệt rời đi.
Cô mở tấm thiệp ra trong đó nội dung ghi là ‘Bó hoa sớm mai đẹp nhất tặng em, Mạt Mat’. Cô nghĩ đây là trò đùa của Giang Dư Chính nên chẳng mảy mai không thương tiếc mà vứt bó hoa đi luôn. Nếu để Lục Khải Huy anh nhìn thấy chắc hẳn sẽ buồn lắm.
Mấy ngày sau, hầu như ngày nào cô cũng cũng nhận được một bó hoa như vậy kèm theo tấm thiệp với những câu đường mật mà người con gái nào cũng muốn nghe. Nhưng lần nào cô cũng từ chối, cô không nghĩ Giang Dư Chính lại là kiểu người theo dai đến như vậy với cả dạo gần đây cô không có liên lạc với hắn. Chả nhẽ người tặng hoa không phải hắn ư?
Lần này cô cũng lại nhận được hoa, nhưng khác với mọi lần cô không vội vứt đi mà đọc hết bức thư ở trong đấy. Nhìn thấy hai chữ Mạt Mạt cô đã biết ngay người đó là anh. Lục Khải Huy anh dã âm thầm tặng hoa cho cô suốt mấy hôm này. Anh làm vậy là có ý gì? Cô cũng không muốn việc này tiếp diễn nữa nên quyết định đến công ty gặp anh.
Bình luận facebook