-
Chương 7
Sáng hôm sau, mẹ của Hà Bất Phàm đến gõ cửa, mời tôi tối nay tham gia buổi tiệc trên du thuyền của họ.
Nhà Hà Bất Phàm thật giàu có, du thuyền mỗi năm giao cho khách sạn bảo dưỡng, thỉnh thoảng họ mới đến nghỉ dưỡng.
Thật trùng hợp, nhà họ Hà còn mời luôn nam chính khác của cuốn tiểu thuyết về nhân thú của tôi.
Vị vương sói mưu mô Hà Bất Phàm - cùng - Thái tử lạc quan Trầm Diệu.
Cứu tôi với, thật là cảnh tượng đau đầu.
Nhìn dáng vẻ của anh ấy chắc không biết chuyện gì đâu.
Chưa kịp thở phào, Trầm Diệu đã đến bắt chuyện với tôi.
"Dư Niên, em cũng ở đây à!"
Hóa ra Trầm Diệu đang quay phim gần đây, tiện thể đến chơi.
Ban đầu tôi không muốn bán bản quyền cũng vì lý do này, Hà Bất Phàm mua bản quyền của tôi, Trầm Diệu là diễn viên, hai người họ lại là bạn thân.
Nếu để Trầm Diệu đóng vai Trầm Diệu trong tiểu thuyết tôi viết, tôi lập tức sẽ tự kết liễu đời mình, tôi thật sự không thể chịu nổi sự xấu hổ này.
"Lâu rồi không gặp."
Tính cách của Trầm Diệu trong tiểu thuyết và Trầm Diệu ngoài đời không khác nhau nhiều, đều là kiểu người năng động, nói chuyện thoải mái.
Mấy năm nay chúng tôi cũng gặp vài lần trên phim trường, không quá xa lạ, anh ấy đưa tôi một ly nước: "Nghe nói hôm nay lão Hà dẫn bạn gái đến, nhưng anh nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy mỗi mình em là con gái."
Ánh mắt của Trầm Diệu bỗng trở nên có ý tứ sâu xa.
"Anh ấy có phải đã nói rõ với em rồi không?"
Tôi hoàn toàn mù mờ: "Nói rõ gì cơ?"
"Anh ấy thích em đấy."
"?"
Trầm Diệu trông rất ngạc nhiên: "Không phải chứ, anh ấy về nước một năm rồi mà vẫn chưa theo đuổi được em?"
Anh ấy nhếch mép vài lần, sau đó không nhịn được cười:
"Một năm trước, nghe nói em bệnh nên từ chức, anh ấy vội vàng giao thị trường nước ngoài cho người em họ, trở về để tuyển em vào Hà Thị Ảnh Nghiệp. Anh ấy không nói với em sao? Anh còn làm cho anh ấy một kế hoạch theo đuổi em đấy"
Lời của Trầm Diệu làm tôi nghẹn lại.
Hóa ra kế hoạch đó là anh ấy làm ra.
Một năm trước, tôi bị lãnh đạo của công ty cũ gây khó dễ, cộng thêm lúc đó mắc bệnh về tuyến vú, nên tôi từ chức để phẫu thuật và dưỡng bệnh.
Nhưng lúc đó, mỗi tháng tôi phải trả tiền vay mua nhà gần 6000 nhân dân tệ, sự hỗ trợ của bố mẹ chỉ như muối bỏ xuống biển, cuộc sống không cho phép tôi nghỉ quá lâu.
Nghĩ kỹ lại, nếu không có khoản tiền bản quyền và mức lương hậu hĩnh từ Hà Thị, có lẽ cuộc sống của tôi bây giờ không được thoải mái như thế này.
Đang suy nghĩ, một cơn gió biển thổi qua.
Ly rượu của Trầm Diệu lắc lư bên cạnh tôi, một mùi hương quen thuộc thoảng qua, tôi không tự chủ mà tiến gần hơn một chút.
Thật kỳ lạ, sao lại thấy hưng phấn thế này...
Tôi cố gắng kiểm soát bản thân, hỏi anh ấy: "Đợi đã, trên tay anh có mùi gì vậy?"
Trầm Diệu sững lại: "Mùi gì?"
Anh ấy ngửi một cái: "Ồ, vừa nãy đi vuốt Niêm Niêm, dùng cỏ mèo để chọc nó, quên rửa tay rồi."
Ch/3t tiệt, khi anh ấy đưa tay lên mũi, tôi thật sự muốn nhào vào.
Thực tế, nếu không phải Hà Bất Phàm bất ngờ xuất hiện kéo tôi lại, tôi đã không kiểm soát được mà làm vậy.
Chuyện gì thế này! Tôi không còn là mèo nữa mà! Chẳng phải thuốc đó hết tác dụng sau một tuần rồi sao?!
Tại sao tôi vẫn bị cỏ mèo thu hút chứ?
Mặt Hà Bất Phàm xanh lè, khi nhìn vào mắt anh ấy, tôi lại thấy hơi chột dạ.
Có một cảm giác kỳ lạ giống như bị bắt quả tang khi đang làm điều gì đó sai trái.
May mắn thay, lúc này Mộng Mộng bất ngờ xuất hiện.
Cô bé chạy đến ôm lấy chân tôi và hét lên thật to: "Mợ!"
Cảm ơn trời đất, Mộng Mộng, con đúng là ân nhân của mợ!
Cô bé còn cầm một củ cà rốt gặm rôm rốp, lắp bắp bảo tôi đi tìm mẹ cô bé.
Nhà Hà Bất Phàm thật giàu có, du thuyền mỗi năm giao cho khách sạn bảo dưỡng, thỉnh thoảng họ mới đến nghỉ dưỡng.
Thật trùng hợp, nhà họ Hà còn mời luôn nam chính khác của cuốn tiểu thuyết về nhân thú của tôi.
Vị vương sói mưu mô Hà Bất Phàm - cùng - Thái tử lạc quan Trầm Diệu.
Cứu tôi với, thật là cảnh tượng đau đầu.
Nhìn dáng vẻ của anh ấy chắc không biết chuyện gì đâu.
Chưa kịp thở phào, Trầm Diệu đã đến bắt chuyện với tôi.
"Dư Niên, em cũng ở đây à!"
Hóa ra Trầm Diệu đang quay phim gần đây, tiện thể đến chơi.
Ban đầu tôi không muốn bán bản quyền cũng vì lý do này, Hà Bất Phàm mua bản quyền của tôi, Trầm Diệu là diễn viên, hai người họ lại là bạn thân.
Nếu để Trầm Diệu đóng vai Trầm Diệu trong tiểu thuyết tôi viết, tôi lập tức sẽ tự kết liễu đời mình, tôi thật sự không thể chịu nổi sự xấu hổ này.
"Lâu rồi không gặp."
Tính cách của Trầm Diệu trong tiểu thuyết và Trầm Diệu ngoài đời không khác nhau nhiều, đều là kiểu người năng động, nói chuyện thoải mái.
Mấy năm nay chúng tôi cũng gặp vài lần trên phim trường, không quá xa lạ, anh ấy đưa tôi một ly nước: "Nghe nói hôm nay lão Hà dẫn bạn gái đến, nhưng anh nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy mỗi mình em là con gái."
Ánh mắt của Trầm Diệu bỗng trở nên có ý tứ sâu xa.
"Anh ấy có phải đã nói rõ với em rồi không?"
Tôi hoàn toàn mù mờ: "Nói rõ gì cơ?"
"Anh ấy thích em đấy."
"?"
Trầm Diệu trông rất ngạc nhiên: "Không phải chứ, anh ấy về nước một năm rồi mà vẫn chưa theo đuổi được em?"
Anh ấy nhếch mép vài lần, sau đó không nhịn được cười:
"Một năm trước, nghe nói em bệnh nên từ chức, anh ấy vội vàng giao thị trường nước ngoài cho người em họ, trở về để tuyển em vào Hà Thị Ảnh Nghiệp. Anh ấy không nói với em sao? Anh còn làm cho anh ấy một kế hoạch theo đuổi em đấy"
Lời của Trầm Diệu làm tôi nghẹn lại.
Hóa ra kế hoạch đó là anh ấy làm ra.
Một năm trước, tôi bị lãnh đạo của công ty cũ gây khó dễ, cộng thêm lúc đó mắc bệnh về tuyến vú, nên tôi từ chức để phẫu thuật và dưỡng bệnh.
Nhưng lúc đó, mỗi tháng tôi phải trả tiền vay mua nhà gần 6000 nhân dân tệ, sự hỗ trợ của bố mẹ chỉ như muối bỏ xuống biển, cuộc sống không cho phép tôi nghỉ quá lâu.
Nghĩ kỹ lại, nếu không có khoản tiền bản quyền và mức lương hậu hĩnh từ Hà Thị, có lẽ cuộc sống của tôi bây giờ không được thoải mái như thế này.
Đang suy nghĩ, một cơn gió biển thổi qua.
Ly rượu của Trầm Diệu lắc lư bên cạnh tôi, một mùi hương quen thuộc thoảng qua, tôi không tự chủ mà tiến gần hơn một chút.
Thật kỳ lạ, sao lại thấy hưng phấn thế này...
Tôi cố gắng kiểm soát bản thân, hỏi anh ấy: "Đợi đã, trên tay anh có mùi gì vậy?"
Trầm Diệu sững lại: "Mùi gì?"
Anh ấy ngửi một cái: "Ồ, vừa nãy đi vuốt Niêm Niêm, dùng cỏ mèo để chọc nó, quên rửa tay rồi."
Ch/3t tiệt, khi anh ấy đưa tay lên mũi, tôi thật sự muốn nhào vào.
Thực tế, nếu không phải Hà Bất Phàm bất ngờ xuất hiện kéo tôi lại, tôi đã không kiểm soát được mà làm vậy.
Chuyện gì thế này! Tôi không còn là mèo nữa mà! Chẳng phải thuốc đó hết tác dụng sau một tuần rồi sao?!
Tại sao tôi vẫn bị cỏ mèo thu hút chứ?
Mặt Hà Bất Phàm xanh lè, khi nhìn vào mắt anh ấy, tôi lại thấy hơi chột dạ.
Có một cảm giác kỳ lạ giống như bị bắt quả tang khi đang làm điều gì đó sai trái.
May mắn thay, lúc này Mộng Mộng bất ngờ xuất hiện.
Cô bé chạy đến ôm lấy chân tôi và hét lên thật to: "Mợ!"
Cảm ơn trời đất, Mộng Mộng, con đúng là ân nhân của mợ!
Cô bé còn cầm một củ cà rốt gặm rôm rốp, lắp bắp bảo tôi đi tìm mẹ cô bé.
Bình luận facebook