• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc (1 Viewer)

  • Chương 0

Lần đầu tiên Ngôn Hâm nhìn thấy người đó là ở party sinh nhật của cậu. Cậu của cô hơi lớn tuổi, nên mợ luôn nghĩ làm thế nào náo nhiệt một phen vì muốn cậu vui vẻ. Cậu mợ không muốn làm quá phô trương, nên chỉ mời những người hàng ngày qua lại thân thiết và thêm mấy người bạn tốt từ thời trung học tụ hội thôi.

Chú ấy không phải là bạn tốt nhiều năm của cậu, nếu luận quan hệ trong xã giao thì sẽ vào hàng BOSS. Hai người đã hợp tác nhiều năm, quan hệ bình thường khá tốt, thường xuyên gặp gỡ, cho nên dù cậu hơi bất ngờ khi chú ấy xuất hiện, nhưng vẫn rất vui vẻ.
Ngôn Hâm buồn chán nghe các trưởng bối nói về những đề tài không xa không gần. Lúc gắp đồ ăn, cô đã quan sát tất cả mọi người một lần, bao gồm cả chú ấy. Đương nhiên gọi như vậy có lẽ hơi không công bằng, vì chú ấy tuyệt đối trẻ hơn cậu của cô. Nhưng vì cách nói năng, lại là tinh anh mẫu mực, nên các trưởng bối cũng lắng nghe rất cẩn thận, vô tình coi chú ấy như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Hơn nữa, trông chú ấy cũng lớn hơn cô tầm mười tuổi, nên Ngôn Hâm tự giác gọi là chú cũng không quá.
Ngôn Hâm liếc nhìn Từ An An bên cạnh, hai người chuồn êm ra ngoài hoa viên, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Từ An An nhỏ nhất, vẫn còn là sinh viên, còn Ngôn Hâm đã ra xã hội nhiều năm, nhưng vẫn có chuyện để tán gẫu với cô bé. Hai chị em ngồi trong vườn hoa tám chuyện qua lại.
"Chị em không ra à, bên trong chán muốn chết." Ngôn Hâm cho rằng lúc nãy ánh mắt của mình đã truyền đúng chỗ, nhưng Từ Phức và Từ Tịch chẳng những không đáp lại, mà còn cảnh cáo cô an phận một chút...... Cô đành phải bỏ họ lại thôi.
"Đừng nhắc đến hai chị ấy nữa, nghe mẹ em nói muốn giới thiệu chú kia cho hai chị ấy." Từ An An không quan tâm đến chuyện này, cũng không có hứng thú ở lại xem.
"Ai u, cả hai người?"
"Đúng vậy, xem ông chú kia hợp mắt ai, nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Bao lâu nay mợ luôn nhọc lòng với chuyện chung thân đại sự của hai khuê nữ nhà mình. Chị hai Từ Tịch vừa tốt nghiệp đại học mà cũng đã đi xem mắt một vòng rồi.
Tất nhiên Ngôn Hâm cũng bị kéo đi cùng mấy lần, lần nào kết quả cũng giống nhau... Chính là đương sự oán giận ánh mắt của mẹ già nhà mình quá kém cỏi.
Nhưng cô cảm thấy theo lễ phép thì ít nhất cũng phải uống tách cà phê, ngồi chốc lát... Quan trọng là không thể chờ được nửa giờ rồi mới cầu cứu cô được không?

Hôm nay thì không cần cầu cứu, mà còn hận không đuổi cô đi được ấy chứ. Ngôn Hâm cảm thán: "Nhất định có thể, chú ấy rất tuấn tú, rất MAN."
"Không phải chị cũng thích chú ấy chứ?" Nhìn ánh mắt hài hước của Từ An An, Ngôn Hâm nhún vai, "So với những đối tượng trước đây, có thể nói chú ấy là cực phẩm, chẳng lẽ không phải sao?"
"Đúng, nhưng với em thì quá già." Cô bé chun mũi tỏ vẻ đáng yêu, làn da trắng nõn dưới ánh trăng càng thêm trong suốt. "Mẹ em là kiểu quan tâm quá nên mới nhọc lòng, nhưng như vậy cũng tốt, đỡ phải suốt ngày ở nhà cãi nhau với em."
Tính cách của ba chị em nhà này khác nhau hoàn toàn, có động có tĩnh. Chị cả Từ Phức là người nghiêm cẩn, quy củ, có nề nếp, đến Ngôn Hâm cùng tuổi có đôi khi cũng không chịu nổi. Chị hai Từ Tịch tuy cũng nghiêm cẩn, nhưng hướng ngoại giỏi giao tiếp, có rất nhiều bạn bè, có thể vì vậy mà hơi kiêu, tất cả mọi người đều nhường nhịn cô ấy. Từ An An nhỏ nhất, cũng xinh đẹp nhất, trời sinh cô bé có làn da trắng mịn, tay chân thon dài khiến Ngôn Hâm vô cũng hâm mộ, hơn nữa tính tình hiền hoà dễ ở chung, không mắc mấy chứng bệnh kỳ quái của mỹ nữ.
Từ An An hơi mệt, nói phải về phòng nghỉ ngơi. Ngôn Hâm không đồng ý: "Trong phòng buồn lắm, chị ra ngoài hóng gió chút, sẽ vào sau."
"Vâng, bên ngoài nhiều muỗi, chị mau vào nhé." Từ An An tung tăng nhảy nhót về phòng. Ngôn Hâm thừa biết là cô bé về phòng mở máy tính xem truyện tranh.

Không khí đầu hạ đã hơi oi bức, cũng may có gió nên mới mát hơn chút. Ngôn Hâm nhắm mắt, thoải mái hít mấy hơi thật sâu, ngửi mùi hương hoa cỏ. Lúc cô mở mắt ra, lại nhìn thấy chú ấy.
"Sao lại chỉ có mình em ở chỗ này?" Chú ấy cười khanh khách, dưới ánh trăng, đúng là cảnh đẹp ý vui.
"Thấy buồn nên tôi ra đây." Ngôn Hâm nhảy xuống khỏi vườn hoa, nhẹ nhàng lui về sau hai bước.
"Tôi làm phiền em sao? Ngại quá." Kẹp điếu thuốc trong tay, anh không chờ Ngôn Hâm trả lời, rít liền hai hơi rồi dụi tắt điếu thuốc vào chiếc cốc giấy trong tay.
Ngôn Hâm thầm cảm thán trong lòng, xem ra lần này mợ tìm được người thực sự có tiềm năng.
"Không sao, ch... anh cứ hút đi." Ngôn Hâm cắn cắn môi, đáng ghét, thiếu chút là gọi chú rồi.
Hà Nhất Triển hứng thú nhìn Ngôn Hâm, "Em vừa gọi tôi là gì?"
"Không có..." Cô cúi đầu, đá đá mấy cọng cỏ.
"Hà Nhất Triển, em thử gọi tôi một tiếng anh xem." Giọng nói dễ nghe từ đỉnh đầu truyền đến, như làn gió mát, khiến người nghe rất thoải mái.
Ngôn Hâm nhìn người đàn ông tây trang phẳng phiu trước mắt, bộ vest màu xanh biển càng khiến anh thêm tuấn lãng. Anh cao gần 1m90, chân dài miên man, chỉ một bước chân đã lập tức kéo gần khoảng cách giữa cô và anh. Ngôn Hâm lui lại theo bản năng, dựa vào cây hoa anh đào mà cậu của cô yêu thích.
"Xin chào, tôi là Ngôn Hâm."
"Ngôn Hâm, hai mươi tuổi?"
"Hai mươi bốn, bằng tuổi Từ Phức, nhưng lớn hơn cô ấy nửa năm." Ngôn Hâm cảm thấy mình rất thức thời, lúc này còn không quên nhắc tới Từ Phức.
"Ồ, nhìn không ra." Ánh mắt anh thật sâu, dù cách không xa, nhưng cô vẫn không nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh.
"Vậy... tôi về trước, Từ An An đang đợi tôi." Cô cúi đầu bước qua người anh, tay bỗng bị giữ chặt lại. Ngôn Hâm trừng lớn mắt nhìn bàn tay to kia, rồi lại nhìn thẳng vào mắt Hà Nhất Triển, trong khoảng thời gian ngắn hai người đều trầm mặc không nói gì.
Chú ấy muốn nói gì à?
"Không có việc gì, ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Ngôn Hâm vội vã chạy về phòng. Đến tận lúc đóng cửa lại, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt kia vẫn đi theo mình, và cả hơi ấm còn vương lại trên cánh tay nữa... Dùng tay còn lại phủ lên tay kia, cô khẽ cắn môi, quay lại lầu hai tìm Từ An An.

Duỗi người vặn eo, làm việc cả buổi chiều thật sự hơi mệt mỏi, Ngôn Hâm nhìn thời gian, một lúc nữa là đến giờ tan tầm. Nơi cô làm việc nằm trên con đường tài chính sầm uất với những tòa nhà cao chót vót, với giá nhà cao kinh khủng. Thân là tiểu dân cần kiệm, Ngôn Hâm ít khi có cơ hội ăn cơm dạo phố ở khu này, may mà các đồng nghiệp trong văn phòng cũng thuộc dạng cần kiệm, thường cùng kêu cơm hộp về giải quyết.
Lệ Lệ ngồi cạnh vỗ vai Ngôn Hâm nói: "Tiểu Hâm, tối nay cùng đi ăn lẩu đi, ở gần đây thôi, giá rất ổn."
Lẩu ư... Ngôn Hâm thích ăn lẩu, nhưng giá... "Bao nhiêu?"
"Khẳng định ăn đến no, đi thôi!" Không đợi cô trả lời, Lệ Lệ đã trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục thảo luận với người khác.
Được rồi, thỉnh thoảng một tháng cũng nên thưởng cho mình một lần, tâm tình của Ngôn Hâm thay đổi với tốc độ cực nhanh, bắt đầu chờ mong bữa tối.

Khoảng thời gian này cũng coi như thanh nhàn, lượng công việc của bộ phận đối ngoại dựa vào hiệu suất làm việc, còn công việc của các cô thì nhận lương cố định, tuy không thể so sánh, nhưng cũng coi như được bảo đảm.
Công việc hôm nay đã làm xong, mọi người thu thập cùng vào thang máy xuống lầu, rồi chia nhau đi lấy xe. Ngôn Hâm và Lệ Lệ cũng đang định đi, thì bên tai bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp:
"Ngôn Hâm?"
Cô dừng lại, quay đầu mới phát hiện có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề đứng cách mình vài bước, dáng người rất cao, còn không phải là chú ấy sao?
"...Xin chào." Không biết nên xưng hô như thế nào, Ngôn Hâm chần chờ chào hỏi.
"Tan làm sao?" Một tay cắm ví, một tay kẹp thuốc, nghiễm nhiên là tư thế tiêu chuẩn của đại BOSS. Hôm nay Hà Nhất Triển mặc bộ vest thuần màu đen vừa người, phối với cà vạt sọc xanh lam, tỏa ra mười phần phong vị nam tính.
Không thể không thừa nhận, cực phẩm này xuất hiện ở đây đã khiến bao nhiêu cái đầu phải ngoái lại nhìn.
"Vâng."
"Có rảnh không? Tôi mời em đi ăn?"
Đương nhiên cô đã nhìn thấy biểu tình của những người đi cùng anh, bèn vội vàng xua tay nói: "Tôi đã hẹn với đồng nghiệp rồi, lần sau đi."
Lần sau có lẽ không có cơ hội gặp, bữa cơm này chỉ là lời mời xã giao, ai sẽ nghĩ là thật?
"Được, lần sau." Hà Nhất Triển gật gật đầu, nhưng cũng không định đi luôn. Ngôn Hâm đành phải vẫy vẫy tay, "Vậy... hẹn gặp lại." Anh ừ một tiếng, cô mới xoay người sang chỗ khác, nghĩ thầm, chẳng lẽ Hà Nhất Triển cũng làm ở chỗ này?
1Lҗ
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom