Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Ngay lúc Hà Nhất Triển chủ động đến nhà họ Ngôn thì lại xảy ra một chuyện không lớn cũng không nhỏ.
Một ngày nào đó Ngôn Hâm theo thường lệ đến văn phòng Hà Nhất Triển chờ anh tan làm, cô ngồi chơi máy tính của anh, đang xem tin tức thì nghe thấy điện thoại nội bộ vang lên.
Cô không dám nghe, nhưng sợ là điện thoại quan trọng nên chạy nhanh ra ngoài cửa tìm người. Thư kí Tiểu Lâm và cô trợ lý A cùng đi họp, vốn có trợ lý B nhưng bây giờ lại không ngồi ở vị trí! Sau một phút, cuối cùng tiếng chuông đáng sợ kia cũng ngừng, cô đang muốn thở phảo một hơi thì điện thoại lại bắt đầu vang!!
Ngôn Hâm nhíu mày trừng mắt nhìn điện thoại. Cô chỉ vừa vặn ở hiện trường, còn người nào đó lại gọi đến lần thứ hai, chắc chắn là có chuyện quan trọng. Cô chỉ giúp nghe một chút thôi, tuyệt đối không phải cố ý nghe bí mật của công ty.
"Xin chào, đây là văn phòng của tổng giám đốc." Ngôn Hâm cố gắng nói thật chuyên nghiệp.
"James?" Giọng nữ thoải mái dễ nghe, nói tiếng Anh từ đầu kia điện thoại truyền đến.
"Thật ngại quá, tổng giám độc hiện đang họp." Ngôn Hâm dùng tiếng Anh không lưu loát trả lời.
"Cô là Jane? Hay Helen?"
No." Đó là tên của hai cô trợ lý.
"Cô là ai?" Tông giọng của cô gái kia đột nhiên hạ xuống, giống như băng tuyết mùa đông, lạnh thấu xương.
"Xin hỏi có chuyện gì không? Tôi có thể chuyển lời giúp cô." Trực giác của Ngôn Hâm cho biết cô gái này có quan hệ riêng tư với Hà Nhất Triển.
"Không biết thứ bảy này James có rảnh không? Tôi muốn mời anh ấy ăn tối." Cô gái kia không để ý đến lời cự tuyệt uyển chuyển của Ngôn Hâm, vì tưởng cô là nhân viên mới.
"Sau khi xác nhận lại với Mr. Lin, tôi sẽ gọi điện lại cho cô, xin hỏi tên cô là?" Ngôn Hâm với lấy tờ giấy nhớ.
"Rose, loài hoa anh ấy thích nhất. Cảm ơn cô." Giọng nói bất ngờ dịu dàng của cô gái kia làm Ngôn Hâm sửng sốt. Không chờ cô kịp phản ứng, cô gái kia đã ngắt điện thoại.
Ngôn Hâm viết từ Rose lên giấy. Khi Hà Nhất Triển trở về liền thấy cảnh cô nhìn chằm chằm một tờ giấy đến phát ngốc.
"Có chuyện gì vậy em?" Anh vừa xoa đầu cô, vừa nới lỏng cà vạt.
"Rose tìm anh." Nhìn thẳng Hà Nhất Triển, thấy sắc mặt anh không thay đổi, Ngôn Hâm cầm tờ giấy kia lên, nói lại một lần nữa: "Rose."
Hà Nhất Triển tiện tay ném tờ giấy đi, nhéo cằm Ngôn Hâm, nhẹ giọng nói: "Lại suy nghĩ miên man rồi."
"Em nghĩ gì, anh quản được sao."
"Vậy em cứ nghĩ tiếp đi." Anh ôm cô vào lòng rồi ngồi xuống ghế, mặc kệ ánh mắt của Tiểu Lâm. Sau khi nói tên vài món ăn, anh lại hỏi Ngôn Hâm: "Sao em lại nghe điện thoại?"
"Bên ngoài không có ai, còn điện thoại thì cứ kêu mãi."
Hà Nhất Triển biết cô thích yên tĩnh, chắc là chuông kêu phiền quá, cô không chịu nổi. Anh ngẩng đầu nói với Tiểu Lâm: "Nói với Helen, lúc nào đi ra ngoài nhớ để điện thoại nội bộ thông với di động của cô ấy, không được tái phạm."
"Vâng ạ."
"Cậu vất vả rồi, về sớm đi."
"Tổng giám đốc cũng vất vả rồi."
Hai người im lặng chốc lát, Hà Nhất Triển dịu dàng nói: "Gần đây anh bận quá, giữa năm sẽ rảnh rỗi hơn chút."
"Ừm." Ngôn Hâm đung đưa chân, không biết đang nghĩ gì.
"Anh đưa em về nhà nhé?"
"Vâng."
Ngôn Hâm thật sự không muốn vì một cuộc điện thoại mà phá hỏng khoảnh khắc thân mật của hai người. Cô không muốn truy cứu chân tướng, tình nguyện chẳng hay biết gì.
Cứ coi như cô không nghe, không thấy.
Cô không thích không khí mất tự nhiên thế này, nhưng lại không có cách nào xoay chuyển, hận hơn chính là cô không dám hỏi.
Sống hai mươi lăm năm, lần đầu tiên Ngôn Hâm hận suy nghĩ tiêu cực của mình.
Khi xuống xe, Hà Nhất Triển lại ấn cô xuống ghế, hôn vừa thong thả vừa ôn nhu, tay cũng chỉ là nhẹ nhàng xoa eo giúp cô thả lỏng. Đến khi Ngôn Hâm chịu không nổi, hừ một tiếng, anh mới buông cô ra.
"Anh đừng lo lắng." Ngôn Hâm ôm cổ anh, chỉ nói một câu như thế. Cô cũng không biết mình muốn Hà Nhất Triển đừng lo lắng cái gì.
Hà Nhất Triển hôn chụt lên môi cô, "Anh biết rồi."
Nhìn Ngôn Hâm vào nhà, cho đến khi tầng một sáng đèn, Hà Nhất Triển mới lấy di động ra, đầu kia điện thoại nhanh chóng có người nghe máy, là một giọng nữ rất vui vẻ:
"James!"
------------
Gần đây Hà Nhất Triển rất ít khi ăn cơm ở nhà Ngôn Hâm vì rất nhiều bữa tiệc lớn bé cần anh có mặt. Nhưng anh vẫn sẽ tự mình đưa cô về nhà, theo cô lên lầu chào hỏi ba mẹ Ngôn rồi mới về.
Lúc này, Ngôn Hâm đang ngồi ở bàn ăn cùng ba mẹ xem TV.
Hâm Hâm à." Ba Ngôn kêu lên một tiếng, chỉ vào một người mặc quần là áo lượt trong TV.
Hình như ba vừa mới... nhìn thấy Hà tiên sinh."
"Mẹ cũng thấy." Mẹ Ngôn cũng nói.
Ngôn Hâm chuyển kênh, tin tức kênh nào chẳng gần giống nhau, có ở kênh này thì vài phút sau sẽ thấy ở kênh khác. Quả nhiên, chỉ vài giây sau, Hà Nhất Triển xuất hiện, phong thái thu hút của anh nổi bật giữa mọi người, Ngôn Hâm tìm ra anh ngay.
Cô biết hôm nay đại thúc phải tham gia tiệc kỷ niệm 50 năm của tạp chí kinh tế nổi tiếng nhất trong nước, cô còn chọn giúp anh cà vạt ấy chứ.
"Khó tránh khỏi xã giao." Ngôn Hâm nói một câu.
Ba Ngôn không nói tiếp, mẹ Ngôn thì nhíu mày. Những người được phỏng vấn trong TV đều vô cùng xuất chúng, cách nói năng không tầm thường. Cho đến khi quảng cáo, mẹ Ngôn mới nhìn Ngôn Hâm: "Con thật sự muốn ở bên cậu ta à?"
Ngôn Hâm nhìn mẹ, không nói gì.
"Tuy nhà mình không phải hào môn thế gia, nhưng từ nhỏ đã dạy con phải biết lễ nghĩa, chắc chắn con có thể ứng phó được, sẽ không thất lễ. Nhưng con có thật sự muốn vậy không?"
Ngôn Hâm siết chặt đôi đũa trong tay.
"Hiện tại cậu ta để con tùy tâm sở dục, con cứ định mãi như vậy sao? Hâm Hâm, mẹ thật sự không ghét cậu ta, nhưng cuộc sống như vậy," mẹ Ngôn chỉ chỉ TV, "quá khác với nhà ta."
"Mẹ không muốn con chịu ủy khuất, cũng không cho con ở bên anh ấy. Vậy mẹ muốn con làm thế nào?" Còn chưa nói xong, hai mắt Ngôn Hâm đã đỏ ửng, "Con thích anh ấy! Con... con muốn ở cùng anh ấy cả đời!"
Ngôn Hâm đẩy cửa nhà mình cái rầm, ngồi trên sô pha, đèn cũng không bật. Cô cảm thấy trong lòng như có một ngọn tháp đổ sụp xuống. Cảm giác không an toàn ùa đến mãnh liệt.
Lý trí nhắc nhở Ngôn Hâm phải đối mặt, phải đối mặt.
Từ nhỏ đến lớn phản xạ chống lại những suy nghĩ tiêu cực của Ngôn Hâm chính là vứt hết những chuyện làm cô đau khổ hoặc khó chịu ra sau đầu. Làm một vài trò tiêu khiển giải trí, cô sẽ không mất ngủ, sáng hôm sau lại tinh thần sáng láng đi làm. Cho dù Hà Nhất Triển có thận trọng cỡ nào, dù có phát hiện Ngôn Hâm liên tiếp thất thần, thì vẫn không thể nói cô kỳ quái chỗ nào. Anh nhìn cô nhiều hơn bình thường một chút, Ngôn Hâm cũng vẫn có thể đáp lại anh giống như bình thường.
Cho nên một khi gặp chuyện kích thích cực lớn, phản ứng của Ngôn Hâm có thể nói là vô cùng dọa người. Hà Nhất Triển cũng chưa bao giờ gặp qua Ngôn Hâm như vậy.
Tối thứ sáu, văn phòng tổng giám đốc.
Hà Nhất Triển ôm cô hỏi: "Thật sự không đi cùng anh à?" Nếu không phải người chủ trì của bữa tiệc đến từ tổng bộ, thì anh chỉ muốn ở bên cô cả đêm.
"Em sợ làm anh mất mặt." Cô cười hì hì nói.
Sớm muộn gì cũng phải đi, Hà phu nhân luyện tập trước không được sao?" Hà Nhất Triển cười nói. Sau phút sửng sốt, Ngôn Hâm tươi cười, cúi đầu không nhìn anh.
"Có chuyện gì à?"
"Không có gì!" Ngôn Hâm lắc đầu, nhảy xuống khỏi đùi anh, "Em đi lấy quần áo cho anh."
"Để tài xế tái đưa em đi." Anh còn có một cuộc họp nhỏ. Nhìn thân ảnh mảnh khảnh rời khỏi tầm mắt, Hà Nhất Triển mới xoa xoa trán.
Thời gian này không quan tâm đến cô nhiều, chờ khi nào hết bận phải chăm tiểu nha đầu thật tốt mới được.
Ngôn Hâm đứng trong cửa hàng Givenchy chờ tài xế đến đón. Vừa rồi cô nhờ tài xế đi mua giúp bữa tối, lát nữa Hà Nhất Triển tham gia party chắc chắn sẽ không ăn cơm. Cô gọi điện đặt một vài món ăn, tay cầm tây trang ung dung đánh giá cách trang trí trong tiệm.
"Tiểu thư Rose, đây là cà vạt cô muốn."
Nghe thấy giọng cười ngọt ngào của cô bán hàng, Ngôn Hâm nhìn thoáng qua, thấy một cô gái cao gầy ăn mặc thời thượng, bên ngoài mặc một cái áo khoác dài, mái tóc thẳng dài xõa tung, mắt ngọc mày ngài, thần thái hơn người, đúng là mỹ nữ điển hình.
Ngôn Hâm thưởng thức mỹ nữ, không nghĩ tới mỹ nữ cũng nhìn cô.
Từ trước đến nay mỹ nữ đã quen với ánh mắt của mọi người. Nhưng vẻ thưởng thức trong mắt Ngôn Hâm khác với những người khác, ánh nhìn của cô vừa thuần túy vừa trực tiếp, khiến tâm tình mỹ nhân sung sướng. Lúc rời khỏi tiệm cô ấy còn lễ phép gật đầu với Ngôn Hâm.
Lúc ngồi vào trong xe, mặt Ngôn Hâm vẫn còn hồng hồng, tài xế điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, hỏi: "Ngôn tiểu thư nóng sao?"
Ngôn Hâm lắc đầu, "Vừa rồi tôi mới gặp mỹ nữ!"
"Ngôn tiểu thư cũng rất xinh đẹp."
"Ha ha, tôi nói là mỹ nữ thật sự ấy."
"Ở trong mắt tổng tài, Ngôn tiểu thư chính là người đẹp nhất." Tài xế hớn hở nói.
"Hà tiên sinh không ở đây, anh không cần phải vuốt mông ngựa thế đâu." Ngôn Hâm nói đùa.
"Ha ha ha......"
Một ngày nào đó Ngôn Hâm theo thường lệ đến văn phòng Hà Nhất Triển chờ anh tan làm, cô ngồi chơi máy tính của anh, đang xem tin tức thì nghe thấy điện thoại nội bộ vang lên.
Cô không dám nghe, nhưng sợ là điện thoại quan trọng nên chạy nhanh ra ngoài cửa tìm người. Thư kí Tiểu Lâm và cô trợ lý A cùng đi họp, vốn có trợ lý B nhưng bây giờ lại không ngồi ở vị trí! Sau một phút, cuối cùng tiếng chuông đáng sợ kia cũng ngừng, cô đang muốn thở phảo một hơi thì điện thoại lại bắt đầu vang!!
Ngôn Hâm nhíu mày trừng mắt nhìn điện thoại. Cô chỉ vừa vặn ở hiện trường, còn người nào đó lại gọi đến lần thứ hai, chắc chắn là có chuyện quan trọng. Cô chỉ giúp nghe một chút thôi, tuyệt đối không phải cố ý nghe bí mật của công ty.
"Xin chào, đây là văn phòng của tổng giám đốc." Ngôn Hâm cố gắng nói thật chuyên nghiệp.
"James?" Giọng nữ thoải mái dễ nghe, nói tiếng Anh từ đầu kia điện thoại truyền đến.
"Thật ngại quá, tổng giám độc hiện đang họp." Ngôn Hâm dùng tiếng Anh không lưu loát trả lời.
"Cô là Jane? Hay Helen?"
No." Đó là tên của hai cô trợ lý.
"Cô là ai?" Tông giọng của cô gái kia đột nhiên hạ xuống, giống như băng tuyết mùa đông, lạnh thấu xương.
"Xin hỏi có chuyện gì không? Tôi có thể chuyển lời giúp cô." Trực giác của Ngôn Hâm cho biết cô gái này có quan hệ riêng tư với Hà Nhất Triển.
"Không biết thứ bảy này James có rảnh không? Tôi muốn mời anh ấy ăn tối." Cô gái kia không để ý đến lời cự tuyệt uyển chuyển của Ngôn Hâm, vì tưởng cô là nhân viên mới.
"Sau khi xác nhận lại với Mr. Lin, tôi sẽ gọi điện lại cho cô, xin hỏi tên cô là?" Ngôn Hâm với lấy tờ giấy nhớ.
"Rose, loài hoa anh ấy thích nhất. Cảm ơn cô." Giọng nói bất ngờ dịu dàng của cô gái kia làm Ngôn Hâm sửng sốt. Không chờ cô kịp phản ứng, cô gái kia đã ngắt điện thoại.
Ngôn Hâm viết từ Rose lên giấy. Khi Hà Nhất Triển trở về liền thấy cảnh cô nhìn chằm chằm một tờ giấy đến phát ngốc.
"Có chuyện gì vậy em?" Anh vừa xoa đầu cô, vừa nới lỏng cà vạt.
"Rose tìm anh." Nhìn thẳng Hà Nhất Triển, thấy sắc mặt anh không thay đổi, Ngôn Hâm cầm tờ giấy kia lên, nói lại một lần nữa: "Rose."
Hà Nhất Triển tiện tay ném tờ giấy đi, nhéo cằm Ngôn Hâm, nhẹ giọng nói: "Lại suy nghĩ miên man rồi."
"Em nghĩ gì, anh quản được sao."
"Vậy em cứ nghĩ tiếp đi." Anh ôm cô vào lòng rồi ngồi xuống ghế, mặc kệ ánh mắt của Tiểu Lâm. Sau khi nói tên vài món ăn, anh lại hỏi Ngôn Hâm: "Sao em lại nghe điện thoại?"
"Bên ngoài không có ai, còn điện thoại thì cứ kêu mãi."
Hà Nhất Triển biết cô thích yên tĩnh, chắc là chuông kêu phiền quá, cô không chịu nổi. Anh ngẩng đầu nói với Tiểu Lâm: "Nói với Helen, lúc nào đi ra ngoài nhớ để điện thoại nội bộ thông với di động của cô ấy, không được tái phạm."
"Vâng ạ."
"Cậu vất vả rồi, về sớm đi."
"Tổng giám đốc cũng vất vả rồi."
Hai người im lặng chốc lát, Hà Nhất Triển dịu dàng nói: "Gần đây anh bận quá, giữa năm sẽ rảnh rỗi hơn chút."
"Ừm." Ngôn Hâm đung đưa chân, không biết đang nghĩ gì.
"Anh đưa em về nhà nhé?"
"Vâng."
Ngôn Hâm thật sự không muốn vì một cuộc điện thoại mà phá hỏng khoảnh khắc thân mật của hai người. Cô không muốn truy cứu chân tướng, tình nguyện chẳng hay biết gì.
Cứ coi như cô không nghe, không thấy.
Cô không thích không khí mất tự nhiên thế này, nhưng lại không có cách nào xoay chuyển, hận hơn chính là cô không dám hỏi.
Sống hai mươi lăm năm, lần đầu tiên Ngôn Hâm hận suy nghĩ tiêu cực của mình.
Khi xuống xe, Hà Nhất Triển lại ấn cô xuống ghế, hôn vừa thong thả vừa ôn nhu, tay cũng chỉ là nhẹ nhàng xoa eo giúp cô thả lỏng. Đến khi Ngôn Hâm chịu không nổi, hừ một tiếng, anh mới buông cô ra.
"Anh đừng lo lắng." Ngôn Hâm ôm cổ anh, chỉ nói một câu như thế. Cô cũng không biết mình muốn Hà Nhất Triển đừng lo lắng cái gì.
Hà Nhất Triển hôn chụt lên môi cô, "Anh biết rồi."
Nhìn Ngôn Hâm vào nhà, cho đến khi tầng một sáng đèn, Hà Nhất Triển mới lấy di động ra, đầu kia điện thoại nhanh chóng có người nghe máy, là một giọng nữ rất vui vẻ:
"James!"
------------
Gần đây Hà Nhất Triển rất ít khi ăn cơm ở nhà Ngôn Hâm vì rất nhiều bữa tiệc lớn bé cần anh có mặt. Nhưng anh vẫn sẽ tự mình đưa cô về nhà, theo cô lên lầu chào hỏi ba mẹ Ngôn rồi mới về.
Lúc này, Ngôn Hâm đang ngồi ở bàn ăn cùng ba mẹ xem TV.
Hâm Hâm à." Ba Ngôn kêu lên một tiếng, chỉ vào một người mặc quần là áo lượt trong TV.
Hình như ba vừa mới... nhìn thấy Hà tiên sinh."
"Mẹ cũng thấy." Mẹ Ngôn cũng nói.
Ngôn Hâm chuyển kênh, tin tức kênh nào chẳng gần giống nhau, có ở kênh này thì vài phút sau sẽ thấy ở kênh khác. Quả nhiên, chỉ vài giây sau, Hà Nhất Triển xuất hiện, phong thái thu hút của anh nổi bật giữa mọi người, Ngôn Hâm tìm ra anh ngay.
Cô biết hôm nay đại thúc phải tham gia tiệc kỷ niệm 50 năm của tạp chí kinh tế nổi tiếng nhất trong nước, cô còn chọn giúp anh cà vạt ấy chứ.
"Khó tránh khỏi xã giao." Ngôn Hâm nói một câu.
Ba Ngôn không nói tiếp, mẹ Ngôn thì nhíu mày. Những người được phỏng vấn trong TV đều vô cùng xuất chúng, cách nói năng không tầm thường. Cho đến khi quảng cáo, mẹ Ngôn mới nhìn Ngôn Hâm: "Con thật sự muốn ở bên cậu ta à?"
Ngôn Hâm nhìn mẹ, không nói gì.
"Tuy nhà mình không phải hào môn thế gia, nhưng từ nhỏ đã dạy con phải biết lễ nghĩa, chắc chắn con có thể ứng phó được, sẽ không thất lễ. Nhưng con có thật sự muốn vậy không?"
Ngôn Hâm siết chặt đôi đũa trong tay.
"Hiện tại cậu ta để con tùy tâm sở dục, con cứ định mãi như vậy sao? Hâm Hâm, mẹ thật sự không ghét cậu ta, nhưng cuộc sống như vậy," mẹ Ngôn chỉ chỉ TV, "quá khác với nhà ta."
"Mẹ không muốn con chịu ủy khuất, cũng không cho con ở bên anh ấy. Vậy mẹ muốn con làm thế nào?" Còn chưa nói xong, hai mắt Ngôn Hâm đã đỏ ửng, "Con thích anh ấy! Con... con muốn ở cùng anh ấy cả đời!"
Ngôn Hâm đẩy cửa nhà mình cái rầm, ngồi trên sô pha, đèn cũng không bật. Cô cảm thấy trong lòng như có một ngọn tháp đổ sụp xuống. Cảm giác không an toàn ùa đến mãnh liệt.
Lý trí nhắc nhở Ngôn Hâm phải đối mặt, phải đối mặt.
Từ nhỏ đến lớn phản xạ chống lại những suy nghĩ tiêu cực của Ngôn Hâm chính là vứt hết những chuyện làm cô đau khổ hoặc khó chịu ra sau đầu. Làm một vài trò tiêu khiển giải trí, cô sẽ không mất ngủ, sáng hôm sau lại tinh thần sáng láng đi làm. Cho dù Hà Nhất Triển có thận trọng cỡ nào, dù có phát hiện Ngôn Hâm liên tiếp thất thần, thì vẫn không thể nói cô kỳ quái chỗ nào. Anh nhìn cô nhiều hơn bình thường một chút, Ngôn Hâm cũng vẫn có thể đáp lại anh giống như bình thường.
Cho nên một khi gặp chuyện kích thích cực lớn, phản ứng của Ngôn Hâm có thể nói là vô cùng dọa người. Hà Nhất Triển cũng chưa bao giờ gặp qua Ngôn Hâm như vậy.
Tối thứ sáu, văn phòng tổng giám đốc.
Hà Nhất Triển ôm cô hỏi: "Thật sự không đi cùng anh à?" Nếu không phải người chủ trì của bữa tiệc đến từ tổng bộ, thì anh chỉ muốn ở bên cô cả đêm.
"Em sợ làm anh mất mặt." Cô cười hì hì nói.
Sớm muộn gì cũng phải đi, Hà phu nhân luyện tập trước không được sao?" Hà Nhất Triển cười nói. Sau phút sửng sốt, Ngôn Hâm tươi cười, cúi đầu không nhìn anh.
"Có chuyện gì à?"
"Không có gì!" Ngôn Hâm lắc đầu, nhảy xuống khỏi đùi anh, "Em đi lấy quần áo cho anh."
"Để tài xế tái đưa em đi." Anh còn có một cuộc họp nhỏ. Nhìn thân ảnh mảnh khảnh rời khỏi tầm mắt, Hà Nhất Triển mới xoa xoa trán.
Thời gian này không quan tâm đến cô nhiều, chờ khi nào hết bận phải chăm tiểu nha đầu thật tốt mới được.
Ngôn Hâm đứng trong cửa hàng Givenchy chờ tài xế đến đón. Vừa rồi cô nhờ tài xế đi mua giúp bữa tối, lát nữa Hà Nhất Triển tham gia party chắc chắn sẽ không ăn cơm. Cô gọi điện đặt một vài món ăn, tay cầm tây trang ung dung đánh giá cách trang trí trong tiệm.
"Tiểu thư Rose, đây là cà vạt cô muốn."
Nghe thấy giọng cười ngọt ngào của cô bán hàng, Ngôn Hâm nhìn thoáng qua, thấy một cô gái cao gầy ăn mặc thời thượng, bên ngoài mặc một cái áo khoác dài, mái tóc thẳng dài xõa tung, mắt ngọc mày ngài, thần thái hơn người, đúng là mỹ nữ điển hình.
Ngôn Hâm thưởng thức mỹ nữ, không nghĩ tới mỹ nữ cũng nhìn cô.
Từ trước đến nay mỹ nữ đã quen với ánh mắt của mọi người. Nhưng vẻ thưởng thức trong mắt Ngôn Hâm khác với những người khác, ánh nhìn của cô vừa thuần túy vừa trực tiếp, khiến tâm tình mỹ nhân sung sướng. Lúc rời khỏi tiệm cô ấy còn lễ phép gật đầu với Ngôn Hâm.
Lúc ngồi vào trong xe, mặt Ngôn Hâm vẫn còn hồng hồng, tài xế điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, hỏi: "Ngôn tiểu thư nóng sao?"
Ngôn Hâm lắc đầu, "Vừa rồi tôi mới gặp mỹ nữ!"
"Ngôn tiểu thư cũng rất xinh đẹp."
"Ha ha, tôi nói là mỹ nữ thật sự ấy."
"Ở trong mắt tổng tài, Ngôn tiểu thư chính là người đẹp nhất." Tài xế hớn hở nói.
"Hà tiên sinh không ở đây, anh không cần phải vuốt mông ngựa thế đâu." Ngôn Hâm nói đùa.
"Ha ha ha......"
Bình luận facebook