Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133: 133: Tuyết Nhi Của Ông Chính Là Thiên Tài
Ba ngày sau như đã hẹn, Mộc Ái Ái gửi đến nhà Cơ Minh Vĩ một bưu kiện đề tên Cơ Tuyết.
Nàng mở ra, nhìn thấy bên trong là chiếc mặt nạ tinh xảo giống y chang bức vẽ nàng gửi liền nở nụ cười hài lòng.
Cô bạn Mộc Ái Ái này đích thực là chưa từng khiến nàng thất vọng bao giờ.
Cầm lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn, sau đó nàng mau chóng trở về phòng của mình.
Giữa đường, Cơ Minh Vĩ thấy nàng hớt hơ hớt hải chạy đi chạy lại liền lên tiếng: "Tuyết nhi, làm sao lại vội vã thế kia?"
Nàng dừng lại, ngoảnh đầu cười ngọt ngào với lão nhân gia, bỏ lại một câu: "Bí mật", sau đó liền chạy ù về phòng như một cơn gió, tiếp tục công việc dang dở.
Công việc gì ư?
Chính là thực hiện một "công trình lớn" với tài khoản Weibo mới tên Tuyết Kỳ chứ gì nữa.
Kết nối các loại nhạc cụ với laptop đã cài sẵn chương trình của phòng thu, điều chỉnh camera đúng vị trí, nàng vọt vào nhà vệ sinh thay y phục cổ trang, sau đó lại đeo chiếc mặt nạ kia lên nhìn chính mình trong gương, khẽ cười: "Hoàn hảo!"
Đi đến ngồi trước cây cổ cầm, nàng cầm lấy điện thoại mở ra một đoạn nhạc do nàng tự làm vào ngày hôm qua, phối bằng dương cầm, sáo và một số thanh âm của phần mềm âm nhạc với tiếng bass, treble...!Làm thành đoạn nhạc nền hoàn chỉnh theo ý muốn của nàng.
Hiện tại chính là khâu cuối cùng và cũng là quan trọng nhất: phối với cổ cầm, đồng thời quay lại video sau đó up lên tài khoản Weibo mang tên Tuyết Kỳ.
Nàng cũng không biết vì sao bản thân lại muốn làm điều này, nhưng một khi nàng bắt đầu có ý tưởng thì sẽ bắt tay thực hiện bằng được.
Đây chính là tật xấu của nàng không cách nào thay đổi.
Thật ra tự mình đàn tự mình thưởng thức cũng không phải không được, nhưng nàng lại cứ muốn chia sẻ cho mọi người, một là truyền bá âm nhạc dân tộc, hai là để nàng bộc lộ tâm trạng của mình, cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, chính là để nàng mãi mãi không thể quên nam nhân trong đoạn thời gian ngắn ngủi hư ảo kia.
Ví như hiện tại, khúc nhạc đầu tiên nàng muốn chia sẻ chính là một câu nói kinh điển của Lý Mạc Sầu, nhân vật trong phim Thần Điêu đại hiệp: "Vấn thế gian tình thị hà vật" (Hỏi thế gian tình ái là gì?)
Khúc nhạc này nàng đã phối mới hoàn toàn, lặp lại thói quen trong mộng cảnh ở Hoằng Quốc, hát đoạn đầu, còn lại là tiếng cổ cầm kéo dài từ da diết đến nhẹ nhàng, sau đó là sôi trào và kết thúc là sự lắng đọng.
Vấn thế gian tình thị hà vật
Trực giáo nhân sinh tử tương hứa.
Thiên nam địa bắc song phi khách
Lão sí kỷ hồi hàn thử
Kỷ hồi hàn thử.
Hoan lạc thú ly biệt khổ
Tựu trung cánh hữu si nhi nữ.
Hoan lạc thú ly biệt khổ
Tựu trung cánh hữu si nhi nữ.
Quân ưng hữu ngữ miểu vạn lý tằng vân
Thiên sơn mộ tuyết chỉ ảnh hướng thùy khứ
Chỉ ảnh hướng thùy khứ.
(Hỏi thế gian tình ái là gì
Mà khiến người ta nguyện cùng sống chết?
Cùng nhau bay khắp trời nam đất bắc
Đến khi cánh mỏi chịu được mấy lần hè đến đông sang
Mấy lần hè đến đông sang.
Vui vẻ khi bên nhau, đau khổ khi biệt ly
Đều bởi vì nữ nhi si tình.
Vui vẻ khi bên nhau, đau khổ khi biệt ly
Đều bởi vì nữ nhi si tình.
Lời ước hẹn đó đã tan biến trên tầng mây xa vạn dặm
Khi chiều xuống tuyết rơi trên trên đỉnh Thiên Sơn
Bóng hình lẻ loi đó biết đi về đâu?)
Lời khúc nhạc cũng là tâm trạng của nàng lúc này khi nhớ đến thời điểm nàng rời xa thế giới kia, rời xa nam nhân nàng khắc cốt ghi tâm.
Hiện tại nàng chính là lẻ bóng một mình, không biết nên đi đâu về đâu trên cuộc đời này, bởi vì sẽ chẳng thể nào mơ một giấc mơ hai lần, cũng chẳng thể nào yêu sâu sắc được hai lần.
Thế giới thực tại chính là như vậy, rất phũ phàng cũng ngập tràn đau khổ nếu như phải cô độc một mình gặm nhắm nỗi đau ấy không một ai hay, không một ai biết.
Kết thúc khúc nhạc, nàng xem lại một lần, sau đó chỉnh sửa thêm một chút để thanh âm hoà quyện một cách hài hoà.
Sau khi cảm thấy hài lòng, nàng lập tức up lên Weibo Tuyết Kỳ, sau đó lấy Weibo chính của nàng chia sẻ.
Xong xuôi, nàng lập tức cầm lấy điện thoại của mình chạy đi tìm Cơ Minh Vĩ.
Nhìn thấy lão nhân gia đang ngồi ở phòng khách đọc sách, nàng không nói gì mà mở ti vi và dàn âm thanh ông cụ sử dụng để đánh giá các bài tập của học trò về đàn cổ tranh, sau đó kết nối với điện thoại của mình rồi mới hướng ông cụ lên tiếng: "Ông nội, người nhìn xem một chút."
Cơ Minh Vĩ khẽ nhướn mày, ngẩng đầu nhìn cháu gái bảo bối đang hí hoáy với đồ nghề của mình.
Đến khi nhìn lên màn hình ti vi, sau đó lại nghe thanh âm phát ra, đáy mắt ông cụ sáng lên thấy rõ.
Cơ Tuyết không nói gì, lặng lẽ đi đến ngồi xuống bên cạnh lão nhân gia.
Lão nhân gia cũng như nàng không hề lên tiếng mà chỉ chăm chú vào thanh âm đang vang lên mà thôi.
Hai mươi phút sau khúc nhạc kết thúc, Cơ Tuyết mới nhìn sang ông cụ, cười ngọt ngào: "Ông nội, con biết người muốn hỏi gì, nhưng trước tiên, với tư cách là giáo sư có kinh nghiệm về đàn cổ tranh, người nhận xét một chút đi đã."
Cơ Minh Vĩ trầm mặc một hồi, sau đó lên tiếng: "Bảo bối của ông luôn khiến ông nở mặt nở mày."
Cơ Tuyết nghe vậy thì xụ mặt: "Ông nội, người có thể khách quan và nghiêm túc một chút hay không?"
Lão nhân gia cười lớn: "Được được."
Thu lại nụ cười, ông cụ bất chợt trở nên nghiêm túc, lấy giọng điệu của một vị giáo sư phê bình âm nhạc lên tiếng: "Khúc nhạc này ông chưa nghe lần nào nên cũng không biết liệu có đúng tâm trạng của tác giả hay không nhưng ông có thể thông qua ca từ mà phán đoán.
Nhạc nền ông không nhận xét, ông chỉ nhận xét về tiếng đàn tranh thôi."
"Vâng." Nàng gật đầu.
"Tâm trạng sầu thương da diết đều phô bày được, sự nhớ nhung cùng cô độc cũng cảm nhận được.
Chỉ có điều đoạn cao trào lại quá mức dồn dập rồi, không cần phải quá nhập tâm như vậy đâu, chậm rãi thanh thoát một chút thì dễ đi vào lòng người hơn."
Ông cụ dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Con thử ngẫm lại xem, giả như đoạn cao trào đấy con không kịp thu lại, rất có khả năng sẽ khiến dây đàn bị đứt giữa chừng nếu như dây đàn con sử dụng không phải là dây tốt.
Kết quả như thế nào không cần ông phải nói nữa đúng không?"
Cơ Tuyết nghe vậy liền lâm vào trầm tư.
Khi đó đúng là nàng quá nhập tâm rồi, lại quên mất bản thân đang làm gì mà chỉ lo thể hiện cảm xúc của chính mình.
Nhưng mà mục đích của nàng chính là thông qua những khúc nhạc này để thể hiện tâm trạng của bản thân thôi không phải sao?
Được rồi, lần sau nàng sẽ cố gắng thu liễm một chút vậy.
Tiếp thu lời Cơ Minh Vĩ, nàng gật đầu cười: "Vâng ông nội, lần sau con sẽ chú ý."
Cơ Minh Vĩ hài lòng gật đầu: "Vậy nói chút chuyện ngoài lề đi.
Sao lại có hứng thú thu lại thế này?"
Khoé môi nàng giật giật, câu hỏi này quá hóc búa rồi đấy, nàng có thể trả lời thật không? Câu trả lời chỉ có một: Tuyệt đối không!
"Con chỉ muốn truyền bá nhạc cụ dân tộc thôi đó mà.
Con chia sẻ trên Weibo đó, ông nội vào xem một chút đi."
Cơ Minh Vĩ nheo mắt nhìn nàng, sau đó không chần chừ liền lấy điện thoại mở Weibo lên, ngắm nghía một chút.
"Tuyết Kỳ? Tài khoản của ai vậy?" Ông hỏi.
"Của con.
Ông đừng nói cho ai biết là con đấy.
Con chỉ muốn xem sức ảnh hưởng đến cỡ nào thôi."
Ông cụ khẽ cười: "Không tệ, cũng biết thu liễm rồi đấy.
Vậy để ông giúp con tăng sức ảnh hưởng một chút."
Nói là làm, Cơ Minh Vĩ lập tức share Weibo của nàng kèm theo một câu bình luận: "Thiên tài cổ cầm đáng được tuyên dương."
Nhìn nụ cười mang theo chút gian xảo, Cơ Tuyết cảm thấy có chút gì đó không đúng cho lắm, liền mở Weibo ra xem, tức thì khuôn mặt xám xịt một mảnh.
Nàng bĩu môi nhìn ông cụ cất giọng: "Ông nội à, người share thì share thôi, mắc chi thêm mấy cái chữ kia vào.
Để người khác biết được ông đang khen cháu gái mình, con làm sao dám vác mặt ra đường đây? Còn ông, ông không sợ người ta nói ông mặt dày không biết xấu hổ sao?"
Cơ Minh Vĩ nghe nàng nói vậy càng không chịu thu liễm, cười vang một tiếng, đắc ý nói: "Tuyết nhi của ông chính là thiên tài, ai dám nói không phải ông liền nhổ nước miếng dìm chết hắn!"
Khoé môi nàng co rút lần hai: "Ông nội, người học được mấy câu nói này ở đâu vậy?".
Nàng mở ra, nhìn thấy bên trong là chiếc mặt nạ tinh xảo giống y chang bức vẽ nàng gửi liền nở nụ cười hài lòng.
Cô bạn Mộc Ái Ái này đích thực là chưa từng khiến nàng thất vọng bao giờ.
Cầm lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn, sau đó nàng mau chóng trở về phòng của mình.
Giữa đường, Cơ Minh Vĩ thấy nàng hớt hơ hớt hải chạy đi chạy lại liền lên tiếng: "Tuyết nhi, làm sao lại vội vã thế kia?"
Nàng dừng lại, ngoảnh đầu cười ngọt ngào với lão nhân gia, bỏ lại một câu: "Bí mật", sau đó liền chạy ù về phòng như một cơn gió, tiếp tục công việc dang dở.
Công việc gì ư?
Chính là thực hiện một "công trình lớn" với tài khoản Weibo mới tên Tuyết Kỳ chứ gì nữa.
Kết nối các loại nhạc cụ với laptop đã cài sẵn chương trình của phòng thu, điều chỉnh camera đúng vị trí, nàng vọt vào nhà vệ sinh thay y phục cổ trang, sau đó lại đeo chiếc mặt nạ kia lên nhìn chính mình trong gương, khẽ cười: "Hoàn hảo!"
Đi đến ngồi trước cây cổ cầm, nàng cầm lấy điện thoại mở ra một đoạn nhạc do nàng tự làm vào ngày hôm qua, phối bằng dương cầm, sáo và một số thanh âm của phần mềm âm nhạc với tiếng bass, treble...!Làm thành đoạn nhạc nền hoàn chỉnh theo ý muốn của nàng.
Hiện tại chính là khâu cuối cùng và cũng là quan trọng nhất: phối với cổ cầm, đồng thời quay lại video sau đó up lên tài khoản Weibo mang tên Tuyết Kỳ.
Nàng cũng không biết vì sao bản thân lại muốn làm điều này, nhưng một khi nàng bắt đầu có ý tưởng thì sẽ bắt tay thực hiện bằng được.
Đây chính là tật xấu của nàng không cách nào thay đổi.
Thật ra tự mình đàn tự mình thưởng thức cũng không phải không được, nhưng nàng lại cứ muốn chia sẻ cho mọi người, một là truyền bá âm nhạc dân tộc, hai là để nàng bộc lộ tâm trạng của mình, cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, chính là để nàng mãi mãi không thể quên nam nhân trong đoạn thời gian ngắn ngủi hư ảo kia.
Ví như hiện tại, khúc nhạc đầu tiên nàng muốn chia sẻ chính là một câu nói kinh điển của Lý Mạc Sầu, nhân vật trong phim Thần Điêu đại hiệp: "Vấn thế gian tình thị hà vật" (Hỏi thế gian tình ái là gì?)
Khúc nhạc này nàng đã phối mới hoàn toàn, lặp lại thói quen trong mộng cảnh ở Hoằng Quốc, hát đoạn đầu, còn lại là tiếng cổ cầm kéo dài từ da diết đến nhẹ nhàng, sau đó là sôi trào và kết thúc là sự lắng đọng.
Vấn thế gian tình thị hà vật
Trực giáo nhân sinh tử tương hứa.
Thiên nam địa bắc song phi khách
Lão sí kỷ hồi hàn thử
Kỷ hồi hàn thử.
Hoan lạc thú ly biệt khổ
Tựu trung cánh hữu si nhi nữ.
Hoan lạc thú ly biệt khổ
Tựu trung cánh hữu si nhi nữ.
Quân ưng hữu ngữ miểu vạn lý tằng vân
Thiên sơn mộ tuyết chỉ ảnh hướng thùy khứ
Chỉ ảnh hướng thùy khứ.
(Hỏi thế gian tình ái là gì
Mà khiến người ta nguyện cùng sống chết?
Cùng nhau bay khắp trời nam đất bắc
Đến khi cánh mỏi chịu được mấy lần hè đến đông sang
Mấy lần hè đến đông sang.
Vui vẻ khi bên nhau, đau khổ khi biệt ly
Đều bởi vì nữ nhi si tình.
Vui vẻ khi bên nhau, đau khổ khi biệt ly
Đều bởi vì nữ nhi si tình.
Lời ước hẹn đó đã tan biến trên tầng mây xa vạn dặm
Khi chiều xuống tuyết rơi trên trên đỉnh Thiên Sơn
Bóng hình lẻ loi đó biết đi về đâu?)
Lời khúc nhạc cũng là tâm trạng của nàng lúc này khi nhớ đến thời điểm nàng rời xa thế giới kia, rời xa nam nhân nàng khắc cốt ghi tâm.
Hiện tại nàng chính là lẻ bóng một mình, không biết nên đi đâu về đâu trên cuộc đời này, bởi vì sẽ chẳng thể nào mơ một giấc mơ hai lần, cũng chẳng thể nào yêu sâu sắc được hai lần.
Thế giới thực tại chính là như vậy, rất phũ phàng cũng ngập tràn đau khổ nếu như phải cô độc một mình gặm nhắm nỗi đau ấy không một ai hay, không một ai biết.
Kết thúc khúc nhạc, nàng xem lại một lần, sau đó chỉnh sửa thêm một chút để thanh âm hoà quyện một cách hài hoà.
Sau khi cảm thấy hài lòng, nàng lập tức up lên Weibo Tuyết Kỳ, sau đó lấy Weibo chính của nàng chia sẻ.
Xong xuôi, nàng lập tức cầm lấy điện thoại của mình chạy đi tìm Cơ Minh Vĩ.
Nhìn thấy lão nhân gia đang ngồi ở phòng khách đọc sách, nàng không nói gì mà mở ti vi và dàn âm thanh ông cụ sử dụng để đánh giá các bài tập của học trò về đàn cổ tranh, sau đó kết nối với điện thoại của mình rồi mới hướng ông cụ lên tiếng: "Ông nội, người nhìn xem một chút."
Cơ Minh Vĩ khẽ nhướn mày, ngẩng đầu nhìn cháu gái bảo bối đang hí hoáy với đồ nghề của mình.
Đến khi nhìn lên màn hình ti vi, sau đó lại nghe thanh âm phát ra, đáy mắt ông cụ sáng lên thấy rõ.
Cơ Tuyết không nói gì, lặng lẽ đi đến ngồi xuống bên cạnh lão nhân gia.
Lão nhân gia cũng như nàng không hề lên tiếng mà chỉ chăm chú vào thanh âm đang vang lên mà thôi.
Hai mươi phút sau khúc nhạc kết thúc, Cơ Tuyết mới nhìn sang ông cụ, cười ngọt ngào: "Ông nội, con biết người muốn hỏi gì, nhưng trước tiên, với tư cách là giáo sư có kinh nghiệm về đàn cổ tranh, người nhận xét một chút đi đã."
Cơ Minh Vĩ trầm mặc một hồi, sau đó lên tiếng: "Bảo bối của ông luôn khiến ông nở mặt nở mày."
Cơ Tuyết nghe vậy thì xụ mặt: "Ông nội, người có thể khách quan và nghiêm túc một chút hay không?"
Lão nhân gia cười lớn: "Được được."
Thu lại nụ cười, ông cụ bất chợt trở nên nghiêm túc, lấy giọng điệu của một vị giáo sư phê bình âm nhạc lên tiếng: "Khúc nhạc này ông chưa nghe lần nào nên cũng không biết liệu có đúng tâm trạng của tác giả hay không nhưng ông có thể thông qua ca từ mà phán đoán.
Nhạc nền ông không nhận xét, ông chỉ nhận xét về tiếng đàn tranh thôi."
"Vâng." Nàng gật đầu.
"Tâm trạng sầu thương da diết đều phô bày được, sự nhớ nhung cùng cô độc cũng cảm nhận được.
Chỉ có điều đoạn cao trào lại quá mức dồn dập rồi, không cần phải quá nhập tâm như vậy đâu, chậm rãi thanh thoát một chút thì dễ đi vào lòng người hơn."
Ông cụ dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Con thử ngẫm lại xem, giả như đoạn cao trào đấy con không kịp thu lại, rất có khả năng sẽ khiến dây đàn bị đứt giữa chừng nếu như dây đàn con sử dụng không phải là dây tốt.
Kết quả như thế nào không cần ông phải nói nữa đúng không?"
Cơ Tuyết nghe vậy liền lâm vào trầm tư.
Khi đó đúng là nàng quá nhập tâm rồi, lại quên mất bản thân đang làm gì mà chỉ lo thể hiện cảm xúc của chính mình.
Nhưng mà mục đích của nàng chính là thông qua những khúc nhạc này để thể hiện tâm trạng của bản thân thôi không phải sao?
Được rồi, lần sau nàng sẽ cố gắng thu liễm một chút vậy.
Tiếp thu lời Cơ Minh Vĩ, nàng gật đầu cười: "Vâng ông nội, lần sau con sẽ chú ý."
Cơ Minh Vĩ hài lòng gật đầu: "Vậy nói chút chuyện ngoài lề đi.
Sao lại có hứng thú thu lại thế này?"
Khoé môi nàng giật giật, câu hỏi này quá hóc búa rồi đấy, nàng có thể trả lời thật không? Câu trả lời chỉ có một: Tuyệt đối không!
"Con chỉ muốn truyền bá nhạc cụ dân tộc thôi đó mà.
Con chia sẻ trên Weibo đó, ông nội vào xem một chút đi."
Cơ Minh Vĩ nheo mắt nhìn nàng, sau đó không chần chừ liền lấy điện thoại mở Weibo lên, ngắm nghía một chút.
"Tuyết Kỳ? Tài khoản của ai vậy?" Ông hỏi.
"Của con.
Ông đừng nói cho ai biết là con đấy.
Con chỉ muốn xem sức ảnh hưởng đến cỡ nào thôi."
Ông cụ khẽ cười: "Không tệ, cũng biết thu liễm rồi đấy.
Vậy để ông giúp con tăng sức ảnh hưởng một chút."
Nói là làm, Cơ Minh Vĩ lập tức share Weibo của nàng kèm theo một câu bình luận: "Thiên tài cổ cầm đáng được tuyên dương."
Nhìn nụ cười mang theo chút gian xảo, Cơ Tuyết cảm thấy có chút gì đó không đúng cho lắm, liền mở Weibo ra xem, tức thì khuôn mặt xám xịt một mảnh.
Nàng bĩu môi nhìn ông cụ cất giọng: "Ông nội à, người share thì share thôi, mắc chi thêm mấy cái chữ kia vào.
Để người khác biết được ông đang khen cháu gái mình, con làm sao dám vác mặt ra đường đây? Còn ông, ông không sợ người ta nói ông mặt dày không biết xấu hổ sao?"
Cơ Minh Vĩ nghe nàng nói vậy càng không chịu thu liễm, cười vang một tiếng, đắc ý nói: "Tuyết nhi của ông chính là thiên tài, ai dám nói không phải ông liền nhổ nước miếng dìm chết hắn!"
Khoé môi nàng co rút lần hai: "Ông nội, người học được mấy câu nói này ở đâu vậy?".
Bình luận facebook