Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: 14: Tuyết Nhi Ta Phải Đi Rồi!
Trời dần tối, Cơ Tuyết từ từ đứng dậy, đối Tiêu Kỳ nói: "Về thôi, Thu Cúc hẳn là đang chờ rồi."
Tiêu Kỳ nhìn nàng trầm tư, xong cũng đứng lên cùng nàng trở về.
Thu Cúc lúc này đúng là đã đứng chờ được một lúc rồi, nhưng vì Cơ Tuyết trước đó đã dặn dò không cần gọi nàng, cho nên vẫn kiên nhẫn đứng đợi.
Bữa tối sau đó diễn ra trong không khí trầm mặc.
Mặc dù vẫn ngồi cạnh nhau nhưng lại không hài hoà như lúc trước.
Thu Cúc cứ liếc qua liếc lại giữa Tiêu Kỳ và Cơ Tuyết, cảm thấy có phần là lạ nhưng cũng không dám hỏi han gì.
Dùng cơm xong, Cơ Tuyết lại như cũ đi về hướng sân đình luyện cầm, Tiêu Kỳ cũng không nói lời nào cất bước theo sau.
Thời gian còn lại của hắn không nhiều, cho nên hắn luôn muốn tận dụng từng thời từng khắc để được ở cạnh nàng, cùng nàng bồi dưỡng luyến ái.
Cơ Tuyết ngồi xuống bàn đá, nơi chiếc cầm của nàng vẫn luôn trú ngụ, ngón tay theo thói quen vuốt nhẹ dây đàn, sau đó bắt đầu gảy.
Âm điệu của bài "Endless Love" lại tiếp tục vang lên.
"Khúc này tên là gì huynh biết không?" Nàng lơ đễnh hỏi.
Tiêu Kỳ lắc đầu.
"Mỹ lệ đích thần thoại" (Thần thoại tuyệt đẹp).
Cơ Tuyết nhìn đàn mỉm cười.
Sau khúc dạo đầu, Cơ Tuyết bắt đầu cất lên lời bài hát một cách rõ ràng rành mạch, không giống như lúc trưa khi nàng chỉ khẽ ngâm nga vô cùng nhỏ.
Vì sao ư?
Hiện tại, nàng chính là muốn hắn ghi nhớ lời bài hát, tựa như nỗi lòng của nàng đang cùng hắn giãi bày vậy.
Hiện tại khẩn trảo trú ngã đích thủ bế thượng nhãn tình
Thỉnh nhĩ hồi tưởng khởi quá khứ ngã môn luyến ái đích nhật tử
Ngã môn thị nhân vy thái ái sở dĩ canh sử đắc ngã môn thống khổ
Ngã môn liên "ái nhĩ" giá cú thoại đô vô pháp giảng.
Ái thị tâm trung duy nhất, bất biến mỹ lệ đích thần thoại.
(Giờ hãy nắm thật chặt tay em và nhắm mắt lại
Hồi tưởng lại những tháng ngày ta chìm đắm bên nhau
Chúng ta vì đã quá yêu nên đã làm cho cả hai thêm đau khổ
Ngay cả lời "yêu" mình cũng không thể nói ra.
Tình yêu là thần thoại tuyệt vời mãi mãi trong tim.)
Đoạn điệp khúc này có lẽ là phù hợp nhất với tâm trạng của Cơ Tuyết lúc này, cũng có lẽ là cả với Tiêu Kỳ.
Chung quy hợp với ai không quan trọng, bởi vì nàng cũng đã xướng lên rồi.
Nguyên bản lời đoạn nhạc này do Kim Hee Sun hát bằng tiếng Hàn, nhưng mà nếu như nàng hát bằng tiếng Hàn, Tiêu Kỳ hẳn là sẽ không hiểu, cho nên nàng chỉ có thể hát bằng tiếng bản xứ của hắn.
[Lời tác giả: Truyện lấy bối cảnh thời Trung hoa cổ đại, những bài hát mình viết vào truyện cũng là bài hát của Trung hoa, cho nên khi Cơ Tuyết hát, mình sẽ giữ nguyên lời của bài hát cho đúng nghĩa để tôn trọng tác giả viết nhạc, sau đó sẽ dịch nghĩa bên dưới để mọi người hiểu nhé.]
Hát một bài hoàn chỉnh, nàng lại tiếp tục đàn thêm một lần.
Nhìn sang Tiêu Kỳ bên cạnh đang trầm tư, nàng mỉm cười lên tiếng: "Huynh thổi sáo đi, cùng ta phối thêm một lần."
Tiêu Kỳ nhìn nàng, sau đó cầm sáo, nương theo tiếng đàn của nàng bắt đầu cùng nàng ngẫu phối.
Lần này có thể được gọi là hoàn hảo nhất trong suốt ngày hôm nay, cũng khiến cho Cơ Tuyết cảm thấy hài lòng nhất, và có lẽ cũng là lần cuối cùng nàng cùng hắn tụ chung một chỗ, tấu cùng một khúc.
Ánh trăng lên cao soi sáng vạn vật trong đêm đen tĩnh mịch.
Bên ngoài cánh rừng cách Bách Hoa sơn trang chừng hai dặm, một toán ám vệ ước chừng hai mươi người đang tụ lại một chỗ như đang chờ đợi điều gì đó.
Một ám vệ mạnh bạo tiến lên hỏi người đứng đầu: "Vu đại nhân, minh chủ khi nào thì tới? Liệu minh chủ có gặp bất trắc gì hay không?"
Vu Minh trên mặt tuy mang mặt nạ nhưng ánh mắt hắn từ đầu đến giờ không che giấu nổi sự lo lắng bất an.
Trong Ám Tiêu, hắn là một trong tứ đại trưởng lão được Tiêu Kỳ dốc lòng đào tạo, cũng là tinh anh trong tinh anh được Tiêu Kỳ tin tưởng và luôn mang theo bên mình.
Hắn dĩ nhiên cũng không phụ sự tín nhiệm của Tiêu Kỳ, luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Lần bị tập kích vừa rồi là một ngoại lệ duy nhất khiến chủ nhân hắn bị trọng thương.
Hắn tuy giữ được cái mạng nhưng trách nhiệm mà hắn phải gánh vác không hề nhỏ.
Đợi sau khi đón chủ tử trở về kinh thành an toàn, hắn sẽ tự nguyện chịu chủ tử trách phạt mà không xin tha.
Còn có, tên nội gián khiến chủ tử bị thương cùng các huynh đệ tử trận, hắn nhất định sẽ truy xét đến cùng, khiến chúng phải phanh thây vạn đoạn.
"Sẽ không.
Ta hôm qua đã gặp minh chủ rồi.
Người hiện tại đã không còn gì đáng ngại, chắc chắn không có gì ảnh hưởng đến người được.
Người rất nhanh sẽ đến đây." Vu Minh khẳng định.
"Vâng, Vu đại nhân.
Chúng tôi hiểu rồi."
Lúc này tại Bách Hoa sơn trang, Thu Cúc thì đã đi nghỉ từ sớm, Cơ Tuyết vì trốn tránh Tiêu Kỳ cũng về phòng của mình.
Nàng tắt đèn lên giường nằm, nhưng vẫn cứ trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ.
Từ ngày nàng xuyên đến đây, đêm nay là đêm đầu tiên nàng mất ngủ.
Chẳng lẽ vì nam nhân kia sắp phải rời đi hay sao?
Ngồi dậy dựa vào đầu giường, Cơ Tuyết có thể lờ mờ nhìn được bóng cây rung rinh bên ngoài do ánh trăng hắt vào nhưng lại chẳng nghe được âm thanh khác lạ nào, chỉ có tiếng lá cây đánh vào nhau xào xạc cùng tiếng côn trùng kêu râm ran.
Phòng bên cạnh lại chẳng nghe thấy bất cứ tiếng động nào dù là nhỏ nhất.
Hắn đã rời đi rồi sao?
Ngồi thẫn thờ một lúc, một bóng người di chuyển bên ngoài phòng của nàng khiến nàng bất giác ngồi thẳng người.
Y cứ đi qua đi lại rồi chợt đứng khựng lại trước ngưỡng cửa.
Sau vài giây, y lại tiếp tục đi đi lại lại, rồi lại dừng lại trước cửa phòng của nàng.
Hành động này cứ lặp đi lặp vài lần khiến Cơ Tuyết ở trong phòng cũng lo lắng không yên.
Suy nghĩ một hồi, khoé môi Cơ Tuyết chợt nở nụ cười.
Nàng đã đoán được là ai đang ở bên ngoài rồi.
Dĩ nhiên, không ai khác ngoài nam nhân tên Tiêu Kỳ kia.
Nàng chỉ là đang thắc mắc hắn vì sao lại làm ra những hành động kỳ lạ như vậy? Vì sao không lên tiếng hỏi mà cứ bồn chồn không yên như thế?
Hắn là nam nhân mà cũng có lúc e thẹn như nữ nhân hay sao? Nhưng mà như vậy thì hắn cũng có chút đáng yêu đấy.
Ngồi thêm một lúc vẫn không thấy người bên ngoài gõ cửa, cũng chẳng lên tiếng, Cơ Tuyết liền nằm xuống giường, kéo mền che kín thân chỉ để hai cánh tay ra bên ngoài, nhắm mắt chờ đợi xem nam nhân kia cuối cùng sẽ làm gì.
Quả nhiên Cơ Tuyết không phải chờ đợi lâu thêm, người bên ngoài thực sự có động tĩnh rồi.
Y nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng của nàng ra, sau đó lại nhẹ nhàng khép lại.
Y tiến lại gần giường của nàng mà không hề vang lên một tiếng bước chân nào, có thể không khó để đoán ra thân thủ của y cường đại như thế nào.
Nếu như nàng không phải còn chưa ngủ, nàng hẳn sẽ chẳng hề hay biết gì, mà y, dĩ nhiên cũng cho rằng như thế.
Ngồi xuống bên giường Cơ Tuyết, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng.
Khuôn mặt nàng trong đêm đen không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng với hắn thì không mấy khó khăn.
Hắn đã luyện được một thân võ nghệ cao cường, cũng đã được trải qua huấn luyện ma quỷ, dù trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ vạn vật.
Tôi luyện từ địa ngục chết chóc, hắn nếu không tự mình đứng lên đương đầu, hắn không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi.
Hắn ôn nhu nhìn nàng, cố gắng ghi nhớ từng đường nét khuôn mặt nàng.
Sau khi nhìn đủ, hắn thấp giọng lên tiếng: "Tuyết nhi, ta phải đi rồi."
Hắn đưa bàn tay kia chạm vào mặt nàng, ánh mắt tham luyến tựa như có thể khảm sâu nàng vào trong đáy mắt.
Thu tay về, hắn nhẹ nhàng luồn bàn tay nàng vào trong mền, đắp lại cẩn thận, rồi từ từ đứng lên.
Sau đó, hắn lại cúi người xuống, hôn nhẹ xuống chiếc trán trơn bóng của nàng, ôn nhu nói: "Chờ ta trở lại."
Cuối cùng, hắn lại nhìn nàng thêm một lần rồi âm thầm rời đi như lúc vừa đến.
Cánh cửa vừa khép lại, Cơ Tuyết liền mở mắt.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán, nơi đó dường như vẫn còn nóng ran bởi nụ hôn ấm áp của hắn.
Lại đặt tay lên ngực, nơi đó trái tim vẫn còn đập rộn ràng.
Sống hơn hai mươi năm, nàng lần đầu tiên bị nam nhân hôn, dù chỉ là hôn trên trán.
Cảm giác chân thực nhưng xa lạ này khiến nàng phút chốc hít thở không thông.
Từ tận đáy lòng, có lẽ nàng đã thực sự rung động rồi.
Rung động bởi ánh mắt thâm tình của hắn, bởi âm giọng của hắn khi gọi tên nàng, còn có sự bao dung cùng kiên nhẫn với nàng...!
Hắn có được xem là mối tình đầu của nàng không?
Là phải hay không phải, âu cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Từ thời khắc cánh cửa kia khép lại, Tiêu Kỳ cùng Cơ Tuyết đã là người của hai thế giới.
Tiêu Kỳ, tạm biệt!.
Tiêu Kỳ nhìn nàng trầm tư, xong cũng đứng lên cùng nàng trở về.
Thu Cúc lúc này đúng là đã đứng chờ được một lúc rồi, nhưng vì Cơ Tuyết trước đó đã dặn dò không cần gọi nàng, cho nên vẫn kiên nhẫn đứng đợi.
Bữa tối sau đó diễn ra trong không khí trầm mặc.
Mặc dù vẫn ngồi cạnh nhau nhưng lại không hài hoà như lúc trước.
Thu Cúc cứ liếc qua liếc lại giữa Tiêu Kỳ và Cơ Tuyết, cảm thấy có phần là lạ nhưng cũng không dám hỏi han gì.
Dùng cơm xong, Cơ Tuyết lại như cũ đi về hướng sân đình luyện cầm, Tiêu Kỳ cũng không nói lời nào cất bước theo sau.
Thời gian còn lại của hắn không nhiều, cho nên hắn luôn muốn tận dụng từng thời từng khắc để được ở cạnh nàng, cùng nàng bồi dưỡng luyến ái.
Cơ Tuyết ngồi xuống bàn đá, nơi chiếc cầm của nàng vẫn luôn trú ngụ, ngón tay theo thói quen vuốt nhẹ dây đàn, sau đó bắt đầu gảy.
Âm điệu của bài "Endless Love" lại tiếp tục vang lên.
"Khúc này tên là gì huynh biết không?" Nàng lơ đễnh hỏi.
Tiêu Kỳ lắc đầu.
"Mỹ lệ đích thần thoại" (Thần thoại tuyệt đẹp).
Cơ Tuyết nhìn đàn mỉm cười.
Sau khúc dạo đầu, Cơ Tuyết bắt đầu cất lên lời bài hát một cách rõ ràng rành mạch, không giống như lúc trưa khi nàng chỉ khẽ ngâm nga vô cùng nhỏ.
Vì sao ư?
Hiện tại, nàng chính là muốn hắn ghi nhớ lời bài hát, tựa như nỗi lòng của nàng đang cùng hắn giãi bày vậy.
Hiện tại khẩn trảo trú ngã đích thủ bế thượng nhãn tình
Thỉnh nhĩ hồi tưởng khởi quá khứ ngã môn luyến ái đích nhật tử
Ngã môn thị nhân vy thái ái sở dĩ canh sử đắc ngã môn thống khổ
Ngã môn liên "ái nhĩ" giá cú thoại đô vô pháp giảng.
Ái thị tâm trung duy nhất, bất biến mỹ lệ đích thần thoại.
(Giờ hãy nắm thật chặt tay em và nhắm mắt lại
Hồi tưởng lại những tháng ngày ta chìm đắm bên nhau
Chúng ta vì đã quá yêu nên đã làm cho cả hai thêm đau khổ
Ngay cả lời "yêu" mình cũng không thể nói ra.
Tình yêu là thần thoại tuyệt vời mãi mãi trong tim.)
Đoạn điệp khúc này có lẽ là phù hợp nhất với tâm trạng của Cơ Tuyết lúc này, cũng có lẽ là cả với Tiêu Kỳ.
Chung quy hợp với ai không quan trọng, bởi vì nàng cũng đã xướng lên rồi.
Nguyên bản lời đoạn nhạc này do Kim Hee Sun hát bằng tiếng Hàn, nhưng mà nếu như nàng hát bằng tiếng Hàn, Tiêu Kỳ hẳn là sẽ không hiểu, cho nên nàng chỉ có thể hát bằng tiếng bản xứ của hắn.
[Lời tác giả: Truyện lấy bối cảnh thời Trung hoa cổ đại, những bài hát mình viết vào truyện cũng là bài hát của Trung hoa, cho nên khi Cơ Tuyết hát, mình sẽ giữ nguyên lời của bài hát cho đúng nghĩa để tôn trọng tác giả viết nhạc, sau đó sẽ dịch nghĩa bên dưới để mọi người hiểu nhé.]
Hát một bài hoàn chỉnh, nàng lại tiếp tục đàn thêm một lần.
Nhìn sang Tiêu Kỳ bên cạnh đang trầm tư, nàng mỉm cười lên tiếng: "Huynh thổi sáo đi, cùng ta phối thêm một lần."
Tiêu Kỳ nhìn nàng, sau đó cầm sáo, nương theo tiếng đàn của nàng bắt đầu cùng nàng ngẫu phối.
Lần này có thể được gọi là hoàn hảo nhất trong suốt ngày hôm nay, cũng khiến cho Cơ Tuyết cảm thấy hài lòng nhất, và có lẽ cũng là lần cuối cùng nàng cùng hắn tụ chung một chỗ, tấu cùng một khúc.
Ánh trăng lên cao soi sáng vạn vật trong đêm đen tĩnh mịch.
Bên ngoài cánh rừng cách Bách Hoa sơn trang chừng hai dặm, một toán ám vệ ước chừng hai mươi người đang tụ lại một chỗ như đang chờ đợi điều gì đó.
Một ám vệ mạnh bạo tiến lên hỏi người đứng đầu: "Vu đại nhân, minh chủ khi nào thì tới? Liệu minh chủ có gặp bất trắc gì hay không?"
Vu Minh trên mặt tuy mang mặt nạ nhưng ánh mắt hắn từ đầu đến giờ không che giấu nổi sự lo lắng bất an.
Trong Ám Tiêu, hắn là một trong tứ đại trưởng lão được Tiêu Kỳ dốc lòng đào tạo, cũng là tinh anh trong tinh anh được Tiêu Kỳ tin tưởng và luôn mang theo bên mình.
Hắn dĩ nhiên cũng không phụ sự tín nhiệm của Tiêu Kỳ, luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Lần bị tập kích vừa rồi là một ngoại lệ duy nhất khiến chủ nhân hắn bị trọng thương.
Hắn tuy giữ được cái mạng nhưng trách nhiệm mà hắn phải gánh vác không hề nhỏ.
Đợi sau khi đón chủ tử trở về kinh thành an toàn, hắn sẽ tự nguyện chịu chủ tử trách phạt mà không xin tha.
Còn có, tên nội gián khiến chủ tử bị thương cùng các huynh đệ tử trận, hắn nhất định sẽ truy xét đến cùng, khiến chúng phải phanh thây vạn đoạn.
"Sẽ không.
Ta hôm qua đã gặp minh chủ rồi.
Người hiện tại đã không còn gì đáng ngại, chắc chắn không có gì ảnh hưởng đến người được.
Người rất nhanh sẽ đến đây." Vu Minh khẳng định.
"Vâng, Vu đại nhân.
Chúng tôi hiểu rồi."
Lúc này tại Bách Hoa sơn trang, Thu Cúc thì đã đi nghỉ từ sớm, Cơ Tuyết vì trốn tránh Tiêu Kỳ cũng về phòng của mình.
Nàng tắt đèn lên giường nằm, nhưng vẫn cứ trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ.
Từ ngày nàng xuyên đến đây, đêm nay là đêm đầu tiên nàng mất ngủ.
Chẳng lẽ vì nam nhân kia sắp phải rời đi hay sao?
Ngồi dậy dựa vào đầu giường, Cơ Tuyết có thể lờ mờ nhìn được bóng cây rung rinh bên ngoài do ánh trăng hắt vào nhưng lại chẳng nghe được âm thanh khác lạ nào, chỉ có tiếng lá cây đánh vào nhau xào xạc cùng tiếng côn trùng kêu râm ran.
Phòng bên cạnh lại chẳng nghe thấy bất cứ tiếng động nào dù là nhỏ nhất.
Hắn đã rời đi rồi sao?
Ngồi thẫn thờ một lúc, một bóng người di chuyển bên ngoài phòng của nàng khiến nàng bất giác ngồi thẳng người.
Y cứ đi qua đi lại rồi chợt đứng khựng lại trước ngưỡng cửa.
Sau vài giây, y lại tiếp tục đi đi lại lại, rồi lại dừng lại trước cửa phòng của nàng.
Hành động này cứ lặp đi lặp vài lần khiến Cơ Tuyết ở trong phòng cũng lo lắng không yên.
Suy nghĩ một hồi, khoé môi Cơ Tuyết chợt nở nụ cười.
Nàng đã đoán được là ai đang ở bên ngoài rồi.
Dĩ nhiên, không ai khác ngoài nam nhân tên Tiêu Kỳ kia.
Nàng chỉ là đang thắc mắc hắn vì sao lại làm ra những hành động kỳ lạ như vậy? Vì sao không lên tiếng hỏi mà cứ bồn chồn không yên như thế?
Hắn là nam nhân mà cũng có lúc e thẹn như nữ nhân hay sao? Nhưng mà như vậy thì hắn cũng có chút đáng yêu đấy.
Ngồi thêm một lúc vẫn không thấy người bên ngoài gõ cửa, cũng chẳng lên tiếng, Cơ Tuyết liền nằm xuống giường, kéo mền che kín thân chỉ để hai cánh tay ra bên ngoài, nhắm mắt chờ đợi xem nam nhân kia cuối cùng sẽ làm gì.
Quả nhiên Cơ Tuyết không phải chờ đợi lâu thêm, người bên ngoài thực sự có động tĩnh rồi.
Y nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng của nàng ra, sau đó lại nhẹ nhàng khép lại.
Y tiến lại gần giường của nàng mà không hề vang lên một tiếng bước chân nào, có thể không khó để đoán ra thân thủ của y cường đại như thế nào.
Nếu như nàng không phải còn chưa ngủ, nàng hẳn sẽ chẳng hề hay biết gì, mà y, dĩ nhiên cũng cho rằng như thế.
Ngồi xuống bên giường Cơ Tuyết, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng.
Khuôn mặt nàng trong đêm đen không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng với hắn thì không mấy khó khăn.
Hắn đã luyện được một thân võ nghệ cao cường, cũng đã được trải qua huấn luyện ma quỷ, dù trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ vạn vật.
Tôi luyện từ địa ngục chết chóc, hắn nếu không tự mình đứng lên đương đầu, hắn không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi.
Hắn ôn nhu nhìn nàng, cố gắng ghi nhớ từng đường nét khuôn mặt nàng.
Sau khi nhìn đủ, hắn thấp giọng lên tiếng: "Tuyết nhi, ta phải đi rồi."
Hắn đưa bàn tay kia chạm vào mặt nàng, ánh mắt tham luyến tựa như có thể khảm sâu nàng vào trong đáy mắt.
Thu tay về, hắn nhẹ nhàng luồn bàn tay nàng vào trong mền, đắp lại cẩn thận, rồi từ từ đứng lên.
Sau đó, hắn lại cúi người xuống, hôn nhẹ xuống chiếc trán trơn bóng của nàng, ôn nhu nói: "Chờ ta trở lại."
Cuối cùng, hắn lại nhìn nàng thêm một lần rồi âm thầm rời đi như lúc vừa đến.
Cánh cửa vừa khép lại, Cơ Tuyết liền mở mắt.
Nàng nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán, nơi đó dường như vẫn còn nóng ran bởi nụ hôn ấm áp của hắn.
Lại đặt tay lên ngực, nơi đó trái tim vẫn còn đập rộn ràng.
Sống hơn hai mươi năm, nàng lần đầu tiên bị nam nhân hôn, dù chỉ là hôn trên trán.
Cảm giác chân thực nhưng xa lạ này khiến nàng phút chốc hít thở không thông.
Từ tận đáy lòng, có lẽ nàng đã thực sự rung động rồi.
Rung động bởi ánh mắt thâm tình của hắn, bởi âm giọng của hắn khi gọi tên nàng, còn có sự bao dung cùng kiên nhẫn với nàng...!
Hắn có được xem là mối tình đầu của nàng không?
Là phải hay không phải, âu cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Từ thời khắc cánh cửa kia khép lại, Tiêu Kỳ cùng Cơ Tuyết đã là người của hai thế giới.
Tiêu Kỳ, tạm biệt!.
Bình luận facebook