Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: 29: Có Hứng Thú Với Vị Sư Muội Này Của Ngươi Sao
### *Bữa nay là Tết Trung Thu, bonus cho các tình iu thêm 2 chương nhé!
Chúc các tình iu Trung Thu vui vẻ nghen! Moa moa*...!
Lăng Kỳ sau hơn một ngày thúc ngựa điên cuồng cuối cùng cũng đến được Bách hoa sơn trang.
Hắn tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của nàng cùng tiểu nha hoàn kia.
Hiện trạng nơi này hệt như những gì Vu Minh đã nói.
Hắn đi vào từng phòng tìm kiếm, cuối cùng dừng lại tại phòng của nàng, chính là căn phòng bên cạnh phòng hắn từng ở.
Nhìn khắp một lượt, mọi thứ đều vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.
Y phục cũng vẫn còn trong tủ, giường chiếu được xếp gọn gàng, ấm trà trên bàn cũng vẫn còn một nửa.
Lăng Kỳ chợt nhíu mày.
Tất cả đều không chứng minh được là nàng tự rời đi hay có người âm thầm mang nàng đi.
Trong lòng hắn thật sự bất an, nhưng hắn thà rằng nàng tự rời đi không lời từ biệt còn hơn là nàng gặp phải bất trắc.
Hắn ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được có ngày hôm nay.
Trên đường đến đây, hắn đã lo lắng cùng sợ hãi như thế nào thì khi đứng tại nơi này, sự lo lắng cùng sợ hãi càng tăng gấp bội.
Hắn tự trách bản thân mình, càng tự trách vì sự chủ quan của mình đã đẩy hắn và nàng đã xa càng xa.
Lẽ ra khi hắn rời khỏi đây, hắn phải cho ám vệ âm thầm bảo vệ nàng, cũng là theo sát đường đi nước bước của nàng.
Có như thế, lúc này hắn không phải ở tình trạng tiến thoái lưỡng nan như thế này.
Cuối cùng thì, có hối thì cũng đã muộn.
Bây giờ, hắn chẳng thể nào có chút tin tức gì của nàng, cũng không dám lộ liễu vẽ hình của nàng để cho Ám Tiêu thay hắn đi tìm nàng.
Bên cạnh hắn còn có nội gián, là người của ai cũng còn chưa tra ra được.
Một khi để tên nội gián này biết được nàng trở thành điểm yếu của hắn, nàng càng sẽ gặp phải nguy hiểm nhiều hơn.
Hiện tại không có tin tức gì của nàng, đôi khi lại là điều tốt.
Trước mắt có thể suy đoán, nàng chưa gặp phải nguy hiểm gì.
Thu liễm tâm trạng, Lăng Kỳ lập tức rời khỏi Bách Hoa sơn trang, tức tốc trở về kinh thành.
Đến trấn Nam Hà, hắn nhớ tới sư phụ Nam Cung Giác đã lâu không gặp, cũng nhớ tới việc phải tìm cho nàng một chiếc cầm cho nên liền muốn dừng chân.
Sau khi an bài cho nhóm ám vệ đi theo, Lăng Kỳ một mình đi đến điền viên của Nam Cung Giác.
Tiến vào đình viện, nhìn thấy lão nhân gia đang ôm một chiếc cầm kì lạ mà hắn chưa từng nhìn thấy qua, Lăng Kỳ khẽ nhíu mày rồi mới lên tiếng: "Sư phụ!"
Nam Cung Giác nghe được thanh âm quen thuộc chợt khựng lại, sau đó từ từ ngẩng đầu lên.
Đến khi nhìn thấy thân ảnh của đồ đệ mình, lão mỉm cười, cất giọng khàn khàn: "Trở về rồi à?"
Lăng Kỳ gật đầu, khuôn mặt trước sau như một không chút biểu cảm, từng bước đi đến ngồi cạnh Nam Cung Giác.
Tự rót cho mình một chén trà, hắn nhấp một ngụm rồi mới lên tiếng: "Lại làm ra thứ gì hay ho à?"
Nam Cung Giác cười cười: "Đúng là do ta làm ra nhưng ý tưởng thì của sư muội ngươi."
Lăng Kỳ khẽ nhướng mày: "Sư muội ta?"
Lão nhìn hắn một cái đầy ý vị thâm trường, gật đầu: "Đúng vậy, ta mới vừa thu nhận được vài ngày."
Khẽ liếc nhìn lão một cái, Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Ồ, người từ lúc nào thu nhận nữ đệ tử? Còn có, người dạy cho nữ đệ tử này thứ gì mà gọi là sư muội ta?"
"Cái gì cũng dạy, là đệ tử chân truyền đấy có biết không hả? Cho nên hiển nhiên là sư muội của ngươi rồi." Nam Cung Giác cười thập phần đắc ý.
"Phải không?" Lăng Kỳ lại nhấp một ngụm trà.
"Có hứng thú với vị sư muội này của ngươi sao?" Nam Cung Giác cười gian xảo.
Lăng Kỳ lắc đầu: "Này thì không cần, ta không có hứng thú."
Nam Cung Giác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Kỳ, trong lòng thì đã mắng qua hắn tám trăm lần.
Đúng là cái đồ Sát thần mặt lạnh, giang hồ đồn đại nào có sai đâu.
Người làm sư phụ như lão đây còn phải thay phụ mẫu hắn giúp hắn tìm thê tử nữa chứ, nếu không với cái bản mặt nghìn năm không đổi của hắn, có lẽ sẽ cô độc cả đời, huynh trưởng hắn cũng chẳng thể nào làm gì được hắn.
Xem ra lão phải tự ra tay thôi.
"Vị sư muội này của ngươi vừa là một mỹ nhân, vừa tài hoa xuất chúng, so với mẫu thân của ngươi thì chỉ có hơn chứ không kém.
Cả Hoằng Quốc này cũng chỉ có nàng mới xứng với ngươi, cũng chỉ có ngươi mới xứng với nàng, lại còn môn đăng hộ đối.
Ngươi suy nghĩ một chút đi, hoặc là gặp nàng rồi kết luận cũng không muộn."
Lăng Kỳ kiên nhẫn nghe Nam Cung Giác thao thao bất tuyệt, chỉ ung dung ngồi thưởng trà không có ý xen vào.
Đợi lão nói xong rồi, hắn mới lên tiếng: "Sư phụ từ lúc nào kiêm luôn việc làm ông tơ rồi?"
"Ta không phải vì ngươi mà suy nghĩ, vì mẫu thân ngươi thực hiện di nguyện của bà ấy hay sao?" Nam Cung Giác trợn mắt nói.
Lăng Kỳ nghe lão nhắc đến mẫu thân thì đáy lòng hơi có chút xao động, mi mắt khẽ cụp xuống: "Ta biết sư phụ cũng là vì ta, nhưng mà người không cần phải tiếp tục làm ông tơ nữa, ta đã có ý trung nhân, đời này ngoài nàng ra ta sẽ không thú bất cứ ai.
Di nguyện của mẫu hậu, ta cũng sẽ không khiến bà ấy thất vọng."
"Ngươi đã có ý trung nhân?" Nam Cung Giác tỏ ra ngạc nhiên.
Lăng Kỳ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
"Là cô nương nhà nào?"
Nhớ đến nàng, Lăng Kỳ trong lòng bất giác trở nên mềm mại.
Hắn đời này có lẽ cũng chỉ có thể động lòng đối với nàng, cũng chỉ có thể ôn nhu với một mình nàng.
Nhìn Nam Cung Giác đầy ý vị, Lăng Kỳ rót cho mình một chén trà khác, nhấp một ngụm rồi mới trả lời: "Nàng với người xem như cũng có chút quan hệ đấy.
Nàng gặp người phải gọi người một tiếng sư bá."
"Sư bá?" Nam Cung Giác miệng há hốc, không tin hỏi lại: "Nha đầu đó là đệ tử của ai?"
"Nam Cung Hách." Hắn thản nhiên trả lời.
"Nam Cung Hách? Hắn có đệ tử nữ?"
Nam Cung Giác mi tâm nhíu chặt, lão dường như có một dự cảm, còn dự cảm lành hay không lành, còn phải phụ thuộc vào câu nói tiếp theo của Lăng Kỳ.
Lăng Kỳ từ tốn trả lời: "Ồ, nếu ta không nghĩ sai, nàng hẳn là nữ đồ đệ duy nhất."
"Phải không?"
Nam Cung Giác nghe xong trong lòng không khỏi nở hoa.
Lão biết ngay mà, cái ngày tiểu nha đầu kia cầm cây sáo có khắc chữ "Kỳ", lại thêm biểu cảm chất chứa tâm sự của nàng, lão đã cảm thấy có chút bất thường rồi.
Bây giờ lại nghe Lăng Kỳ nhắc tới nàng nhưng biểu cảm của hắn lại vô cùng vui vẻ, so với nha đầu kia lại bất đồng.
Với kinh nghiệm sống phong phú của lão, lão dám khẳng định giữa hai người chắc chắn có gì đó không tầm thường.
Ha ha...!Nam Cung Giác cười gian trong lòng, lão nhất định sẽ khiến cho xú tiểu tử này phải nếm chút quả đắng.
Lúc lão muốn làm ông tơ thì không chịu, sau này có gặp phải bất trắc gì, lúc đó đừng tìm đến lão tố khổ.
Nhưng mà trước mắt, lão phải xem giữa hai đồ đệ này của mình đã đi đến bước nào rồi, sau đó mới có thể tương kế tựu kế mà giày vò hắn một phen.
"Sư phụ, người nhận nữ đệ tử được chẳng lẽ sư thúc không được?" Lăng Kỳ giương mắt hỏi.
Nam Cung Giác hừ lạnh một tiếng.
Nha đầu kia là đệ tử chân truyền của lão, so với đệ tử có cũng như không của Nam Cung Hách thì tính là gì? Chỉ có thể trách lão đầu kia có đệ tử ưu tú như vậy lại không biết trân trọng, để lão đây hứng tay trên, vậy thì ráng chịu đi.
Hắc hắc...!
Nam Cung Giác vuốt râu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lăng Kỳ, thăm dò: "Vậy ngươi với ý trung nhân của ngươi thế nào rồi? Khi nào thì mang cô nương người ta đến gặp ta, còn có Hoàng huynh của ngươi xin ban hôn?"
Nghe đến đây, Lăng Kỳ nét mặt chợt tối vài phần: "Ta vừa trở về từ chỗ nàng, nhưng nàng có lẽ đã rời đi hoặc là..."
"Hoặc là...?" Lão nhíu mày.
Lăng Kỳ nhìn lão, lắc đầu: "Ta không biết.
Ta chỉ sợ nàng đã gặp bất trắc."
Nam Cung Giác nhướng mày: "Vì sao lại nói nàng gặp bất trắc? Nói vi sư nghe một chút, biết đâu vi sư có thể giúp ngươi."
Lăng Kỳ mày rậm nhíu chặt nhìn Nam Cung Giác một lúc, sau đó mới thả lỏng tinh thần kể lại mọi chuyện gặp phải từ lúc hắn rời biên quan, đến lúc gặp nàng, trở về kinh thành rồi đến gặp lão.
Có lẽ vào thời khắc này, hắn chỉ có thể tin tưởng vào Nam Cung Giác, chí ít lão đối với hắn thân thuộc, cũng nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, xem hắn như nhi tử mà đối đãi.
Nam Cung Giác nghe xong liền trở nên trầm tư.
Quả nhiên lão cũng lường trước được trên đường hắn trở về sẽ gặp phải tai ương.
Cũng may gặp được nha đầu kia, hắn mới vượt qua được nguy cơ tìm về một mạng.
Hắn và nha đầu kia suy cho cùng duyên phận cũng quá sâu rồi.
Lão hoàn toàn tin tưởng hai huynh muội này sẽ có ngày nên duyên hảo hợp..
Chúc các tình iu Trung Thu vui vẻ nghen! Moa moa*...!
Lăng Kỳ sau hơn một ngày thúc ngựa điên cuồng cuối cùng cũng đến được Bách hoa sơn trang.
Hắn tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng của nàng cùng tiểu nha hoàn kia.
Hiện trạng nơi này hệt như những gì Vu Minh đã nói.
Hắn đi vào từng phòng tìm kiếm, cuối cùng dừng lại tại phòng của nàng, chính là căn phòng bên cạnh phòng hắn từng ở.
Nhìn khắp một lượt, mọi thứ đều vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.
Y phục cũng vẫn còn trong tủ, giường chiếu được xếp gọn gàng, ấm trà trên bàn cũng vẫn còn một nửa.
Lăng Kỳ chợt nhíu mày.
Tất cả đều không chứng minh được là nàng tự rời đi hay có người âm thầm mang nàng đi.
Trong lòng hắn thật sự bất an, nhưng hắn thà rằng nàng tự rời đi không lời từ biệt còn hơn là nàng gặp phải bất trắc.
Hắn ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được có ngày hôm nay.
Trên đường đến đây, hắn đã lo lắng cùng sợ hãi như thế nào thì khi đứng tại nơi này, sự lo lắng cùng sợ hãi càng tăng gấp bội.
Hắn tự trách bản thân mình, càng tự trách vì sự chủ quan của mình đã đẩy hắn và nàng đã xa càng xa.
Lẽ ra khi hắn rời khỏi đây, hắn phải cho ám vệ âm thầm bảo vệ nàng, cũng là theo sát đường đi nước bước của nàng.
Có như thế, lúc này hắn không phải ở tình trạng tiến thoái lưỡng nan như thế này.
Cuối cùng thì, có hối thì cũng đã muộn.
Bây giờ, hắn chẳng thể nào có chút tin tức gì của nàng, cũng không dám lộ liễu vẽ hình của nàng để cho Ám Tiêu thay hắn đi tìm nàng.
Bên cạnh hắn còn có nội gián, là người của ai cũng còn chưa tra ra được.
Một khi để tên nội gián này biết được nàng trở thành điểm yếu của hắn, nàng càng sẽ gặp phải nguy hiểm nhiều hơn.
Hiện tại không có tin tức gì của nàng, đôi khi lại là điều tốt.
Trước mắt có thể suy đoán, nàng chưa gặp phải nguy hiểm gì.
Thu liễm tâm trạng, Lăng Kỳ lập tức rời khỏi Bách Hoa sơn trang, tức tốc trở về kinh thành.
Đến trấn Nam Hà, hắn nhớ tới sư phụ Nam Cung Giác đã lâu không gặp, cũng nhớ tới việc phải tìm cho nàng một chiếc cầm cho nên liền muốn dừng chân.
Sau khi an bài cho nhóm ám vệ đi theo, Lăng Kỳ một mình đi đến điền viên của Nam Cung Giác.
Tiến vào đình viện, nhìn thấy lão nhân gia đang ôm một chiếc cầm kì lạ mà hắn chưa từng nhìn thấy qua, Lăng Kỳ khẽ nhíu mày rồi mới lên tiếng: "Sư phụ!"
Nam Cung Giác nghe được thanh âm quen thuộc chợt khựng lại, sau đó từ từ ngẩng đầu lên.
Đến khi nhìn thấy thân ảnh của đồ đệ mình, lão mỉm cười, cất giọng khàn khàn: "Trở về rồi à?"
Lăng Kỳ gật đầu, khuôn mặt trước sau như một không chút biểu cảm, từng bước đi đến ngồi cạnh Nam Cung Giác.
Tự rót cho mình một chén trà, hắn nhấp một ngụm rồi mới lên tiếng: "Lại làm ra thứ gì hay ho à?"
Nam Cung Giác cười cười: "Đúng là do ta làm ra nhưng ý tưởng thì của sư muội ngươi."
Lăng Kỳ khẽ nhướng mày: "Sư muội ta?"
Lão nhìn hắn một cái đầy ý vị thâm trường, gật đầu: "Đúng vậy, ta mới vừa thu nhận được vài ngày."
Khẽ liếc nhìn lão một cái, Lăng Kỳ tựa tiếu phi tiếu nói: "Ồ, người từ lúc nào thu nhận nữ đệ tử? Còn có, người dạy cho nữ đệ tử này thứ gì mà gọi là sư muội ta?"
"Cái gì cũng dạy, là đệ tử chân truyền đấy có biết không hả? Cho nên hiển nhiên là sư muội của ngươi rồi." Nam Cung Giác cười thập phần đắc ý.
"Phải không?" Lăng Kỳ lại nhấp một ngụm trà.
"Có hứng thú với vị sư muội này của ngươi sao?" Nam Cung Giác cười gian xảo.
Lăng Kỳ lắc đầu: "Này thì không cần, ta không có hứng thú."
Nam Cung Giác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ của Lăng Kỳ, trong lòng thì đã mắng qua hắn tám trăm lần.
Đúng là cái đồ Sát thần mặt lạnh, giang hồ đồn đại nào có sai đâu.
Người làm sư phụ như lão đây còn phải thay phụ mẫu hắn giúp hắn tìm thê tử nữa chứ, nếu không với cái bản mặt nghìn năm không đổi của hắn, có lẽ sẽ cô độc cả đời, huynh trưởng hắn cũng chẳng thể nào làm gì được hắn.
Xem ra lão phải tự ra tay thôi.
"Vị sư muội này của ngươi vừa là một mỹ nhân, vừa tài hoa xuất chúng, so với mẫu thân của ngươi thì chỉ có hơn chứ không kém.
Cả Hoằng Quốc này cũng chỉ có nàng mới xứng với ngươi, cũng chỉ có ngươi mới xứng với nàng, lại còn môn đăng hộ đối.
Ngươi suy nghĩ một chút đi, hoặc là gặp nàng rồi kết luận cũng không muộn."
Lăng Kỳ kiên nhẫn nghe Nam Cung Giác thao thao bất tuyệt, chỉ ung dung ngồi thưởng trà không có ý xen vào.
Đợi lão nói xong rồi, hắn mới lên tiếng: "Sư phụ từ lúc nào kiêm luôn việc làm ông tơ rồi?"
"Ta không phải vì ngươi mà suy nghĩ, vì mẫu thân ngươi thực hiện di nguyện của bà ấy hay sao?" Nam Cung Giác trợn mắt nói.
Lăng Kỳ nghe lão nhắc đến mẫu thân thì đáy lòng hơi có chút xao động, mi mắt khẽ cụp xuống: "Ta biết sư phụ cũng là vì ta, nhưng mà người không cần phải tiếp tục làm ông tơ nữa, ta đã có ý trung nhân, đời này ngoài nàng ra ta sẽ không thú bất cứ ai.
Di nguyện của mẫu hậu, ta cũng sẽ không khiến bà ấy thất vọng."
"Ngươi đã có ý trung nhân?" Nam Cung Giác tỏ ra ngạc nhiên.
Lăng Kỳ mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
"Là cô nương nhà nào?"
Nhớ đến nàng, Lăng Kỳ trong lòng bất giác trở nên mềm mại.
Hắn đời này có lẽ cũng chỉ có thể động lòng đối với nàng, cũng chỉ có thể ôn nhu với một mình nàng.
Nhìn Nam Cung Giác đầy ý vị, Lăng Kỳ rót cho mình một chén trà khác, nhấp một ngụm rồi mới trả lời: "Nàng với người xem như cũng có chút quan hệ đấy.
Nàng gặp người phải gọi người một tiếng sư bá."
"Sư bá?" Nam Cung Giác miệng há hốc, không tin hỏi lại: "Nha đầu đó là đệ tử của ai?"
"Nam Cung Hách." Hắn thản nhiên trả lời.
"Nam Cung Hách? Hắn có đệ tử nữ?"
Nam Cung Giác mi tâm nhíu chặt, lão dường như có một dự cảm, còn dự cảm lành hay không lành, còn phải phụ thuộc vào câu nói tiếp theo của Lăng Kỳ.
Lăng Kỳ từ tốn trả lời: "Ồ, nếu ta không nghĩ sai, nàng hẳn là nữ đồ đệ duy nhất."
"Phải không?"
Nam Cung Giác nghe xong trong lòng không khỏi nở hoa.
Lão biết ngay mà, cái ngày tiểu nha đầu kia cầm cây sáo có khắc chữ "Kỳ", lại thêm biểu cảm chất chứa tâm sự của nàng, lão đã cảm thấy có chút bất thường rồi.
Bây giờ lại nghe Lăng Kỳ nhắc tới nàng nhưng biểu cảm của hắn lại vô cùng vui vẻ, so với nha đầu kia lại bất đồng.
Với kinh nghiệm sống phong phú của lão, lão dám khẳng định giữa hai người chắc chắn có gì đó không tầm thường.
Ha ha...!Nam Cung Giác cười gian trong lòng, lão nhất định sẽ khiến cho xú tiểu tử này phải nếm chút quả đắng.
Lúc lão muốn làm ông tơ thì không chịu, sau này có gặp phải bất trắc gì, lúc đó đừng tìm đến lão tố khổ.
Nhưng mà trước mắt, lão phải xem giữa hai đồ đệ này của mình đã đi đến bước nào rồi, sau đó mới có thể tương kế tựu kế mà giày vò hắn một phen.
"Sư phụ, người nhận nữ đệ tử được chẳng lẽ sư thúc không được?" Lăng Kỳ giương mắt hỏi.
Nam Cung Giác hừ lạnh một tiếng.
Nha đầu kia là đệ tử chân truyền của lão, so với đệ tử có cũng như không của Nam Cung Hách thì tính là gì? Chỉ có thể trách lão đầu kia có đệ tử ưu tú như vậy lại không biết trân trọng, để lão đây hứng tay trên, vậy thì ráng chịu đi.
Hắc hắc...!
Nam Cung Giác vuốt râu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Lăng Kỳ, thăm dò: "Vậy ngươi với ý trung nhân của ngươi thế nào rồi? Khi nào thì mang cô nương người ta đến gặp ta, còn có Hoàng huynh của ngươi xin ban hôn?"
Nghe đến đây, Lăng Kỳ nét mặt chợt tối vài phần: "Ta vừa trở về từ chỗ nàng, nhưng nàng có lẽ đã rời đi hoặc là..."
"Hoặc là...?" Lão nhíu mày.
Lăng Kỳ nhìn lão, lắc đầu: "Ta không biết.
Ta chỉ sợ nàng đã gặp bất trắc."
Nam Cung Giác nhướng mày: "Vì sao lại nói nàng gặp bất trắc? Nói vi sư nghe một chút, biết đâu vi sư có thể giúp ngươi."
Lăng Kỳ mày rậm nhíu chặt nhìn Nam Cung Giác một lúc, sau đó mới thả lỏng tinh thần kể lại mọi chuyện gặp phải từ lúc hắn rời biên quan, đến lúc gặp nàng, trở về kinh thành rồi đến gặp lão.
Có lẽ vào thời khắc này, hắn chỉ có thể tin tưởng vào Nam Cung Giác, chí ít lão đối với hắn thân thuộc, cũng nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, xem hắn như nhi tử mà đối đãi.
Nam Cung Giác nghe xong liền trở nên trầm tư.
Quả nhiên lão cũng lường trước được trên đường hắn trở về sẽ gặp phải tai ương.
Cũng may gặp được nha đầu kia, hắn mới vượt qua được nguy cơ tìm về một mạng.
Hắn và nha đầu kia suy cho cùng duyên phận cũng quá sâu rồi.
Lão hoàn toàn tin tưởng hai huynh muội này sẽ có ngày nên duyên hảo hợp..
Bình luận facebook