Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78: 78: Đừng Kéo Nàng Vào Vòng Tranh Đấu Của Chúng Ta
Lăng Kỳ nhíu mày nhìn nàng, tròng mắt mang theo tia lo lắng không hề che giấu.
Hắn chưa từng nhìn thấy nàng uống rượu bao giờ.
Lần đâu tiên nàng uống rượu lại là rượu giao bôi, nhưng bên trong có cho thêm chút gia vị, bởi vậy hắn không biết nàng có uống được rượu hay không.
Nhìn vẻ mặt của Lăng Kỳ mang theo sự bất an rõ ràng, khoé môi nàng khẽ cong lên.
Tửu lượng của nàng tốt lắm, loại rượu này tuy nồng độ khá cao nhưng vài ly nhỏ xíu như thế này thật là chẳng đáng nhắc tới.
Nhưng để phối hợp với lời nói lúc trước của mình, Cơ Tuyết giả vờ ho vài tiếng, sau đó làm bộ chuếnh choáng đầu muốn ngất.
Lăng Kỳ vẫn dõi theo nàng không rời, vì vậy nhanh tay đỡ lấy nàng, phóng ánh mắt sắc bén về phía Lăng Kình, nghiến răng nói: "Tam ca vừa lòng rồi sao?"
Lăng Kình ấy vậy mà không hề tỏ ra tức giận trước thái độ của Lăng Kỳ, y cười vang một tràng, sau đó lại mở miệng nói: "Đệ muội đúng là tửu lượng không tốt lắm, vậy không bằng Cửu đệ cùng Tam ca uống, thế nào?"
Lăng Bình ngồi một bên xem trò hay, lúc này cũng không ngồi yên được nữa, lên tiếng: "Tam đệ, không bằng Trẫm cùng đệ uống, dù sao tửu lượng của Cửu đệ cũng không tốt.
Thế nào?"
Lăng Kình nở nụ cười mỉa mai nhìn hai người Lăng Bình, Lăng Kỳ.
Nhân cơ hội y đang ở tại nơi này liền cho người phá sào huyệt của y.
Ha ha...!Tưởng ta không có sự chuẩn bị sao? Các người đúng là quá xem thường ta rồi.
Lăng Kình quét ánh mắt tà mị về phía Lăng Bình, tựa tiếu phi tiếu nói: "Không bằng nhân ngày thọ yến của Thái hậu, ba huynh đệ chúng ta cùng nhau ôn chút chuyện cũ, thế nào?"
Lăng Bình có dự cảm không lành, nhưng y ngoài việc đồng ý yêu cầu của Lăng Kình thì không còn cách nào khác, gật đầu cười: "Được."
Hướng ánh mắt về phía dưới, Lăng Bình cất giọng: "Vậy thọ yến hôm nay kết thúc tại đây.
Các khanh gia có thể trở về rồi."
Lăng Kình nghe vậy thì nhanh chóng xua tay: "Không không, tất cả đều nên ở lại nghe một chút chuyện thú vị chứ!"
Lăng Kỳ lúc này cất giọng lạnh lùng xen vào: "Đây là chuyện riêng của ba huynh đệ chúng ta, không nên kéo những người khác vào."
Lăng Kình nở nụ cười lạnh: "Tất cả ngồi yên tại chỗ, nếu không đừng trách ta không khách sáo."
Ngay khi Lăng Kình vừa dứt lời, ám vệ không biết ẩn núp nơi nào đồng loạt xuất hiện, từ cửa chính nơi tổ chức yến tiệc cũng đồng thời vang lên tiếng bước chân dồn dập tiến vào bên trong ngăn cản sự rời đi của tất cả mọi người.
Cơ Phong lúc này từ phía sau khán đài mang theo đội Cấm vệ quân bủa vây ra bên ngoài, tạo thành hàng rào người ngăn trước mặt Lăng Bình và những người bên cạnh y, mục đích bảo vệ sự an toàn cho y.
Bên phía Lăng Kỳ cũng không hề thua kém, Kỳ quân được phép vào trong Hoàng cung cũng đồng loạt xuất hiện phía sau hắn, ngăn trước mặt Cơ Tuyết bảo vệ nàng phía sau.
Kết quả hiện tại tạo thành thế gọng kìm ba chân, hai chọi một nhưng Lăng Bình vẫn không hề tỏ ra sợ sệt, bởi vì người của y đã nhanh chóng bao vây toàn bộ người đến dự thọ yến.1
Số lượng con tin lớn như vậy, cho dù Lăng Bình và Lăng Kỳ có đứng ở thế thượng phong cũng không dám manh động.
Yếu điểm lớn nhất của bọn chúng là quá mềm lòng, còn y thì hoàn toàn ngược lại, vô cùng tàn nhẫn.
Để đạt được mục đích, cho dù phải hi sinh vài tính mạng, cũng chẳng đáng là gì.
Con tin bị bắt giữ la hét vang trời khiến Lăng Kình trở nên bực bội, y hét lên: "Câm miệng hết cho ta, kẻ nào mở miệng liền giết chết kẻ đó."
Sau câu nói của y, mọi thanh âm đều tắt, chỉ còn lại là sự im lặng đến ngạt thở.
Lăng Kình chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Bình, tựa tiếu phi tiếu nói: "Lăng Bình a Lăng Bình, ta đợi ngày này đã lâu lắm rồi, ngày hôm nay ngươi dù thế nào cũng phải cùng ta phân rõ đúng sai."
Lăng Bình nhíu mày: "Ngươi muốn thế nào?"
Lăng Kình cười một tiếng: "Không cần nóng vội, ta đã nói rồi, chỉ muốn cùng ngươi ôn chuyện mà thôi."
"Thả những người vô tội ra đi.
Ngươi muốn gì, ta và Hoàng huynh đều sẽ đáp ứng." Lăng Kỳ bước từng bước đến gần y.
Lăng Kình không cho là đúng nói: "Vô tội? Bọn chúng vô tội? Nực cười."
Y quét mắt về những người đang bị kìm kẹp trong lòng vây, cười lạnh: "Các ngươi, tất cả các ngươi đều góp một tay hại chết thê tử ta, nhi tử ta, khiến một nhà ba người chúng ta phải nhà tan nhà nát cửa, gia đình ly tán.
Tất cả các người không một ai vô tội cả."
Lăng Kỳ lên tiếng: "Người khiến Tam Hoàng tẩu chết là ngươi, cũng chính ngươi bỏ mặc nhi tử của ngươi chỉ vì tranh giành Hoàng vị."
Lăng Kình gào lên đầy bi thương: "Câm miệng, ta đã nói các người không ai được nhắc đến nàng, các người không xứng."
Y nhìn Lăng Bình, nở nụ cười tà ác: "Hôm nay ngươi muốn hay không muốn cũng phải thoái vị, bằng không, tất cả những người ở đây, ta đều sẽ không bỏ sót bất cứ một ai.
Dù hôm nay ta có chết ở chỗ này, ta cũng khiến các ngươi phải chôn cùng."
Lăng Kình phút chốc như biến thành kẻ điên, ánh mắt hung hăng đỏ lên như máu chiếu thẳng lên người Lăng Bình và Lăng Kỳ.
Trong lòng y lúc này là sự tức giận đến cực điểm khiến tâm trí không còn sự tỉnh táo như mọi ngày.
Sự nhẫn nhịn bao năm qua của hắn bỗng chốc tan biến không còn một mảnh.
Hiện tại y chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu chính là trả thù cùng phá hủy.
Cơ Tuyết quan sát từng biểu hiện của Lăng Kình chỉ có thể lắc đầu.
Y đã gần như mất khống chế rồi, nếu những người này còn tiếp tục làm ra những hành động thiếu suy nghĩ, chạm đến điểm mấu chốt của y, y sẽ hoàn toàn bộc phát sự điên cuồng và sẽ không thể nào kiềm chế được nữa.
Cơ Tuyết lẳng lặng đi đến bên cạnh Lăng Kỳ, nói nhỏ vào tai hắn: "Y đang dần mất kiểm soát, đừng khiến y thêm kích động.
Chàng trước tiên cùng y thương thảo trước, tránh làm hại tới những người khác."
Lăng Kỳ khẽ nhíu mày cân nhắc lời Cơ Tuyết vừa nói.
Nhìn biểu hiện của Lăng Kình, hắn cũng biết hiện tại không nên cùng y cứng đối cứng.
Trước mắt cần kéo dài thời gian để đợi Nam Cung Giác đưa viện binh tới, như vậy mới mong tình thế xoay chuyển.
Lăng Kỳ nhìn sang Lăng Bình trao đổi ánh mắt, sau đó tiến lên một bước hướng Lăng Kình cất giọng: "Tam ca, huynh bình tĩnh một chút.
Trước ngồi xuống cùng nhau thương lượng, giằng co như thế này cũng không phải là cách giải quyết tốt.
Tam ca nói có phải hay không?"
Lăng Kình nhìn hắn, lại nhìn Cơ Tuyết đang đứng phía sau, khoé miệng giương lên nụ cười giảo hoạt: "Ý tưởng cũng không tồi.
Vậy thì...!không biết Kỳ Vương phi có thể đến rót rượu, để ba huynh đệ chúng ta từ từ hàn huyên sao?"
Lăng Kỳ theo phản xạ tự nhiên đứng ra che chắn trước mặt Cơ Tuyết nhưng lại bị nàng nhanh hơn một bước chạm vào tay hắn trấn an, sau đó bước lên phía trước đứng song song cùng hắn, đối Lăng Kình gật đầu: "Được Kình Vương xem trọng, tiểu nữ không dám không tuân theo.
Kình Vương, mời!"
Cơ Tuyết tỏ ra thản nhiên đối mặt cùng y.
Trong tình huống này chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy, không thể cùng người điên nói lý được.
Trước mắt thuận theo y là phương pháp tốt nhất.
Cầm bình rượu trên tay rót vào ba chiếc ly, sau đó nàng ung dung đưa đến cho Lăng Kình, tỏ ra thản nhiên nói: "Kình Vương, mời!"
Lăng Kình nhìn đôi con ngươi phẳng lặng không gợn sóng của Cơ Tuyết thì âm thầm tán thưởng trong lòng.
Kỳ Vương phi này so với nữ nhân y bắt về xem ra khí chất hơn hẳn.
Y chỉ muốn thử thăm dò bản lĩnh của nàng cùng với thái độ của Lăng Kỳ đối với nàng, ấy vậy mà lại thu được kết quả ngoài mong đợi.
Y dường như cảm nhận được một điều vô cùng thú vị, còn thú vị đến đâu...? Ha...!cũng có thể thử thêm một chút nữa.
Lăng Kình nhìn Cơ Tuyết, tựa tiếu phi tiếu nói: "Kỳ Vương phi khí chất bất phàm, nếu như ta muốn nàng trở thành con tin thay thế cho đám người dưới kia, nàng nghĩ thế nào?"
"Được!"
"Không được!"
Lăng Kình vừa dứt lời thì hai thanh âm trái ngược nhau đồng thời vang lên.
Lăng Kỳ và Cơ Tuyết đồng thời quay sang nhìn nhau nhíu mày.
Hắn muốn nàng rời xa cuộc tranh đấu này nhưng nàng lại vô tình bị cuốn vào, bây giờ nàng lại tự mình xông lên phía trước thì hắn làm sao có thể để nàng đi đây?
Một lần nữa kéo Cơ Tuyết về phía sau, Lăng Kỳ đứng chắn trước mặt nàng, hướng Lăng Kình cất giọng lạnh lùng: "Tam ca, huynh cứ nhằm vào ta là được, đừng kéo nàng vào vòng tranh đấu của chúng ta!"
Lăng Kình nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nếu ta cứ muốn thì thế nào?".
Hắn chưa từng nhìn thấy nàng uống rượu bao giờ.
Lần đâu tiên nàng uống rượu lại là rượu giao bôi, nhưng bên trong có cho thêm chút gia vị, bởi vậy hắn không biết nàng có uống được rượu hay không.
Nhìn vẻ mặt của Lăng Kỳ mang theo sự bất an rõ ràng, khoé môi nàng khẽ cong lên.
Tửu lượng của nàng tốt lắm, loại rượu này tuy nồng độ khá cao nhưng vài ly nhỏ xíu như thế này thật là chẳng đáng nhắc tới.
Nhưng để phối hợp với lời nói lúc trước của mình, Cơ Tuyết giả vờ ho vài tiếng, sau đó làm bộ chuếnh choáng đầu muốn ngất.
Lăng Kỳ vẫn dõi theo nàng không rời, vì vậy nhanh tay đỡ lấy nàng, phóng ánh mắt sắc bén về phía Lăng Kình, nghiến răng nói: "Tam ca vừa lòng rồi sao?"
Lăng Kình ấy vậy mà không hề tỏ ra tức giận trước thái độ của Lăng Kỳ, y cười vang một tràng, sau đó lại mở miệng nói: "Đệ muội đúng là tửu lượng không tốt lắm, vậy không bằng Cửu đệ cùng Tam ca uống, thế nào?"
Lăng Bình ngồi một bên xem trò hay, lúc này cũng không ngồi yên được nữa, lên tiếng: "Tam đệ, không bằng Trẫm cùng đệ uống, dù sao tửu lượng của Cửu đệ cũng không tốt.
Thế nào?"
Lăng Kình nở nụ cười mỉa mai nhìn hai người Lăng Bình, Lăng Kỳ.
Nhân cơ hội y đang ở tại nơi này liền cho người phá sào huyệt của y.
Ha ha...!Tưởng ta không có sự chuẩn bị sao? Các người đúng là quá xem thường ta rồi.
Lăng Kình quét ánh mắt tà mị về phía Lăng Bình, tựa tiếu phi tiếu nói: "Không bằng nhân ngày thọ yến của Thái hậu, ba huynh đệ chúng ta cùng nhau ôn chút chuyện cũ, thế nào?"
Lăng Bình có dự cảm không lành, nhưng y ngoài việc đồng ý yêu cầu của Lăng Kình thì không còn cách nào khác, gật đầu cười: "Được."
Hướng ánh mắt về phía dưới, Lăng Bình cất giọng: "Vậy thọ yến hôm nay kết thúc tại đây.
Các khanh gia có thể trở về rồi."
Lăng Kình nghe vậy thì nhanh chóng xua tay: "Không không, tất cả đều nên ở lại nghe một chút chuyện thú vị chứ!"
Lăng Kỳ lúc này cất giọng lạnh lùng xen vào: "Đây là chuyện riêng của ba huynh đệ chúng ta, không nên kéo những người khác vào."
Lăng Kình nở nụ cười lạnh: "Tất cả ngồi yên tại chỗ, nếu không đừng trách ta không khách sáo."
Ngay khi Lăng Kình vừa dứt lời, ám vệ không biết ẩn núp nơi nào đồng loạt xuất hiện, từ cửa chính nơi tổ chức yến tiệc cũng đồng thời vang lên tiếng bước chân dồn dập tiến vào bên trong ngăn cản sự rời đi của tất cả mọi người.
Cơ Phong lúc này từ phía sau khán đài mang theo đội Cấm vệ quân bủa vây ra bên ngoài, tạo thành hàng rào người ngăn trước mặt Lăng Bình và những người bên cạnh y, mục đích bảo vệ sự an toàn cho y.
Bên phía Lăng Kỳ cũng không hề thua kém, Kỳ quân được phép vào trong Hoàng cung cũng đồng loạt xuất hiện phía sau hắn, ngăn trước mặt Cơ Tuyết bảo vệ nàng phía sau.
Kết quả hiện tại tạo thành thế gọng kìm ba chân, hai chọi một nhưng Lăng Bình vẫn không hề tỏ ra sợ sệt, bởi vì người của y đã nhanh chóng bao vây toàn bộ người đến dự thọ yến.1
Số lượng con tin lớn như vậy, cho dù Lăng Bình và Lăng Kỳ có đứng ở thế thượng phong cũng không dám manh động.
Yếu điểm lớn nhất của bọn chúng là quá mềm lòng, còn y thì hoàn toàn ngược lại, vô cùng tàn nhẫn.
Để đạt được mục đích, cho dù phải hi sinh vài tính mạng, cũng chẳng đáng là gì.
Con tin bị bắt giữ la hét vang trời khiến Lăng Kình trở nên bực bội, y hét lên: "Câm miệng hết cho ta, kẻ nào mở miệng liền giết chết kẻ đó."
Sau câu nói của y, mọi thanh âm đều tắt, chỉ còn lại là sự im lặng đến ngạt thở.
Lăng Kình chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Bình, tựa tiếu phi tiếu nói: "Lăng Bình a Lăng Bình, ta đợi ngày này đã lâu lắm rồi, ngày hôm nay ngươi dù thế nào cũng phải cùng ta phân rõ đúng sai."
Lăng Bình nhíu mày: "Ngươi muốn thế nào?"
Lăng Kình cười một tiếng: "Không cần nóng vội, ta đã nói rồi, chỉ muốn cùng ngươi ôn chuyện mà thôi."
"Thả những người vô tội ra đi.
Ngươi muốn gì, ta và Hoàng huynh đều sẽ đáp ứng." Lăng Kỳ bước từng bước đến gần y.
Lăng Kình không cho là đúng nói: "Vô tội? Bọn chúng vô tội? Nực cười."
Y quét mắt về những người đang bị kìm kẹp trong lòng vây, cười lạnh: "Các ngươi, tất cả các ngươi đều góp một tay hại chết thê tử ta, nhi tử ta, khiến một nhà ba người chúng ta phải nhà tan nhà nát cửa, gia đình ly tán.
Tất cả các người không một ai vô tội cả."
Lăng Kỳ lên tiếng: "Người khiến Tam Hoàng tẩu chết là ngươi, cũng chính ngươi bỏ mặc nhi tử của ngươi chỉ vì tranh giành Hoàng vị."
Lăng Kình gào lên đầy bi thương: "Câm miệng, ta đã nói các người không ai được nhắc đến nàng, các người không xứng."
Y nhìn Lăng Bình, nở nụ cười tà ác: "Hôm nay ngươi muốn hay không muốn cũng phải thoái vị, bằng không, tất cả những người ở đây, ta đều sẽ không bỏ sót bất cứ một ai.
Dù hôm nay ta có chết ở chỗ này, ta cũng khiến các ngươi phải chôn cùng."
Lăng Kình phút chốc như biến thành kẻ điên, ánh mắt hung hăng đỏ lên như máu chiếu thẳng lên người Lăng Bình và Lăng Kỳ.
Trong lòng y lúc này là sự tức giận đến cực điểm khiến tâm trí không còn sự tỉnh táo như mọi ngày.
Sự nhẫn nhịn bao năm qua của hắn bỗng chốc tan biến không còn một mảnh.
Hiện tại y chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu chính là trả thù cùng phá hủy.
Cơ Tuyết quan sát từng biểu hiện của Lăng Kình chỉ có thể lắc đầu.
Y đã gần như mất khống chế rồi, nếu những người này còn tiếp tục làm ra những hành động thiếu suy nghĩ, chạm đến điểm mấu chốt của y, y sẽ hoàn toàn bộc phát sự điên cuồng và sẽ không thể nào kiềm chế được nữa.
Cơ Tuyết lẳng lặng đi đến bên cạnh Lăng Kỳ, nói nhỏ vào tai hắn: "Y đang dần mất kiểm soát, đừng khiến y thêm kích động.
Chàng trước tiên cùng y thương thảo trước, tránh làm hại tới những người khác."
Lăng Kỳ khẽ nhíu mày cân nhắc lời Cơ Tuyết vừa nói.
Nhìn biểu hiện của Lăng Kình, hắn cũng biết hiện tại không nên cùng y cứng đối cứng.
Trước mắt cần kéo dài thời gian để đợi Nam Cung Giác đưa viện binh tới, như vậy mới mong tình thế xoay chuyển.
Lăng Kỳ nhìn sang Lăng Bình trao đổi ánh mắt, sau đó tiến lên một bước hướng Lăng Kình cất giọng: "Tam ca, huynh bình tĩnh một chút.
Trước ngồi xuống cùng nhau thương lượng, giằng co như thế này cũng không phải là cách giải quyết tốt.
Tam ca nói có phải hay không?"
Lăng Kình nhìn hắn, lại nhìn Cơ Tuyết đang đứng phía sau, khoé miệng giương lên nụ cười giảo hoạt: "Ý tưởng cũng không tồi.
Vậy thì...!không biết Kỳ Vương phi có thể đến rót rượu, để ba huynh đệ chúng ta từ từ hàn huyên sao?"
Lăng Kỳ theo phản xạ tự nhiên đứng ra che chắn trước mặt Cơ Tuyết nhưng lại bị nàng nhanh hơn một bước chạm vào tay hắn trấn an, sau đó bước lên phía trước đứng song song cùng hắn, đối Lăng Kình gật đầu: "Được Kình Vương xem trọng, tiểu nữ không dám không tuân theo.
Kình Vương, mời!"
Cơ Tuyết tỏ ra thản nhiên đối mặt cùng y.
Trong tình huống này chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy, không thể cùng người điên nói lý được.
Trước mắt thuận theo y là phương pháp tốt nhất.
Cầm bình rượu trên tay rót vào ba chiếc ly, sau đó nàng ung dung đưa đến cho Lăng Kình, tỏ ra thản nhiên nói: "Kình Vương, mời!"
Lăng Kình nhìn đôi con ngươi phẳng lặng không gợn sóng của Cơ Tuyết thì âm thầm tán thưởng trong lòng.
Kỳ Vương phi này so với nữ nhân y bắt về xem ra khí chất hơn hẳn.
Y chỉ muốn thử thăm dò bản lĩnh của nàng cùng với thái độ của Lăng Kỳ đối với nàng, ấy vậy mà lại thu được kết quả ngoài mong đợi.
Y dường như cảm nhận được một điều vô cùng thú vị, còn thú vị đến đâu...? Ha...!cũng có thể thử thêm một chút nữa.
Lăng Kình nhìn Cơ Tuyết, tựa tiếu phi tiếu nói: "Kỳ Vương phi khí chất bất phàm, nếu như ta muốn nàng trở thành con tin thay thế cho đám người dưới kia, nàng nghĩ thế nào?"
"Được!"
"Không được!"
Lăng Kình vừa dứt lời thì hai thanh âm trái ngược nhau đồng thời vang lên.
Lăng Kỳ và Cơ Tuyết đồng thời quay sang nhìn nhau nhíu mày.
Hắn muốn nàng rời xa cuộc tranh đấu này nhưng nàng lại vô tình bị cuốn vào, bây giờ nàng lại tự mình xông lên phía trước thì hắn làm sao có thể để nàng đi đây?
Một lần nữa kéo Cơ Tuyết về phía sau, Lăng Kỳ đứng chắn trước mặt nàng, hướng Lăng Kình cất giọng lạnh lùng: "Tam ca, huynh cứ nhằm vào ta là được, đừng kéo nàng vào vòng tranh đấu của chúng ta!"
Lăng Kình nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nếu ta cứ muốn thì thế nào?".
Bình luận facebook