Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 236
Editor: Giáng Sinh
Bởi vì biết cái thai là bé gái, anh Tằng nào đó thà bị đánh chết chứ nhất quyết không chịu sớ rớ đến bà bầu Úy Lam, dẫu chỉ là một đầu ngón tay cũng không dám. Mọi người nhìn xem đi, con gái cưng nhỏ nhắn xinh xắn như vậy thì chỉ để cưng để nưng để chiều để chuộng mà thôi.
Úy Lam cứ thường chọc anh: “Thấy chú mong đợi con gái như vậy, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng chú đang mong đợi một cô vợ.”
Anh Tằng nào đó lập tức không vui, ôm ngay Úy Lam vào trong ngực, hôn lên lỗ tai nhỏ xinh của cô: “Nói bậy gì đó, vợ anh chỉ duy nhất là em, người phụ nữ thứ hai trên đời này anh thương yêu đó chính là con gái của em.”
Úy Lam không nghe, quệt miệng mắng: “Chú thương tôi chỗ nào, chú chỉ yêu mỗi con bé.” Úy Lam chỉ bụng: “Dù sao bây giờ cũng chỉ sinh một đứa con gái.”
Anh Tằng sửng sốt thật lâu mới hoàn hồn, cười hì hì xoa xoa eo ếch mềm mại của Úy Lam rồi bóp bóp chân cho cô: “Anh biết.”
Úy Lam ngẩng đầu, hỏi: “Biết cái gì?”
Anh Tằng đặt cô ngồi trên ghế salon, rồi xoay qua xoa xoa đầu Tiểu Đoàn Kết đang ngồi trên sàn nhà chơi súng lục, tiếp đó anh đi thẳng vào nhà tắm mở nước nóng vừa đủ rồi đứng trước mặt Úy Lam, tự mình đem đôi chân sưng vù của cô bỏ vào một cái thau nhỏ.
Úy Lam hơi rụt lại, ngơ ngác nhìn anh.
Anh Tằng mím môi, bắt đầu xoa bóp cho cô.
“Chú biết cái gì?” Úy Lam hỏi.
Tằng Trạm ngẩng đầu nhìn cô, cười cười: “Em ghen! Em đang ghen với con bé!” Tằng Trạm chỉ chỉ vào cái bụng tròn vo của cô, độ cong ở khóe miệng vươn cao ngất ngẩng một cách vô cùng mỹ mãn.
Úy Lam bĩu môi, không thèm đáp trả. Tóm lại là giấm chua… Giờ nếm phải mới biết chua không thể tả.
Anh Tằng tập trung rửa chân cẩn thận cho Úy Lam, sức lực cũng không tệ lắm. Úy Lam tựa hẳn người vào ghế salon, miệng ngâm nga rên rỉ vì quá thoải mái, dễ chịu.
Không lâu sau, Tiểu Đoàn Kết bò bò tới, cái miệng nhỏ nhắn thì ư ư a a không biết đang nói cái gì, khuôn mặt thì vui tươi hí hửng, da dẻ mềm mại mịn màng, tay chân mập mạp trắng trẻo nhìn cưng ghê nơi. Nhóc con chợt nhào tới, hai tay nắm hai bên của cái thau, ngước đầu nhìn Úy Lam. Úy Lam vì vướng bụng bầu nên không thể khom người do đó chỉ có thể đưa tay xoa xoa đầu bé con. Anh Tằng cười xòa một tiếng, vẫn chuyên tâm rửa chân cho Úy Lam.
Tiểu Đoàn Kết tuy còn bé nhưng rất có hiếu, thấy mẹ yêu của mình rất thoải mái khi được rửa chân nên cũng hùa theo, duỗi hai bàn tay nhỏ bé của mình ra, vọc nước bì bõm chà chà xoa xoa chân Úy Lam.
Úy Lam cảm động vô cùng, liếc mắt với Tằng Trạm: “Vẫn là con trai tốt nhất.”
Anh Tằng liếc mắt hình viên đạn vào cái đứa cùng họ Tằng với anh - khi không ở đâu tới giành công của mình, rồi lại vùi đầu tiếp tục chăm chỉ làm việc, quyết giành lại công cán của bản thân.
Tằng Trạm giành lại chân Úy Lam từ tay Tiểu Đoàn Kết vì thế nhóc con mất trớn ngã nhào về phía trước… “Tủm!” Cả khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào thau nước rửa chân của Úy Lam…
Cũng may… Nước không thúi lắm!
Tiểu Đoàn Kết há miệng để hít thở nên uống không ít nước.
Úy Lam liền kêu: “Mau kéo con lên!” Anh Tằng chả buồn để ý, chỉ thấy buồn cười, ngồi bẹp xuống sàn nhà, cười hặc hặc như chưa bao giờ được cười, từ từ nắm lấy cổ áo Tiểu Đoàn Kết kéo lên rồi đặt nhóc con qua một bên, thấy bé con liếm liếm khóe miệng, há miệng thở dốc, trán và tóc cũng đã ướt nhẹp…
“Ha ha ha ha ha ha!!” Anh Tằng cười không khác gì Diêm vương chốn âm phủ. Tiếng cười đầy hả hê và khoái trá, làm khuấy động cả một không gian yên tĩnh.
Thật là một ông ba có ‘tâm’! Tiểu Đoàn Kết đúng là có ‘phước phần’.
Chú già Tằng! Chú rốt cuộc có phải là ba của Đoàn Kết không vậy?
Úy Lam chả thèm lên tiếng, dùng mũi chân còn đọng nước vẩy vẩy vào mặt Tằng Trạm, mắng: “Xéo! Có ai như chú không?” Anh Tằng chùi chùi vệt nước bị hắt trên mặt, ngồi dậy, ôm lấy chân trái của Úy Lam, coi như cái khăn, cạ cạ lau lau lên mặt mình: “Em làm gì với anh, ông xã đây cũng thích.” Còn không quên thưởng thêm một nụ hôn lên đầu ngón chân của Úy Lam.
Úy Lam phát cáu, ngã ngửa về sau, mắng: “Đi rửa mặt cho con!”
Bây giờ Tằng Trạm mới nhìn tới Tiểu Đoàn Kết, thấy nhóc con không hề tức giận, lại hì hà hì hục bò bò tới hóng chuyện, muốn xem coi ba mình vì sao lại đi liếm chân của mẹ.
Tằng Trạm xoa xoa sau gáy, bế Tiểu Đoàn Kết vào nhà tắm, rửa mặt sạch sẽ cho bé con.
Úy Lam nhìn hai cha con rồi vuốt bụng, có lẽ… Chú thật sự rất thích con gái.
Nhưng… Hai đứa con đều là bảo bối của cô, chú như vậy là quá thiên vị rồi.
Úy Lam ghét bỏ nhìn anh rồi dòm xuống bụng, cũng gần tới ngày sinh rồi.
Bởi vì biết cái thai là bé gái, anh Tằng nào đó thà bị đánh chết chứ nhất quyết không chịu sớ rớ đến bà bầu Úy Lam, dẫu chỉ là một đầu ngón tay cũng không dám. Mọi người nhìn xem đi, con gái cưng nhỏ nhắn xinh xắn như vậy thì chỉ để cưng để nưng để chiều để chuộng mà thôi.
Úy Lam cứ thường chọc anh: “Thấy chú mong đợi con gái như vậy, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng chú đang mong đợi một cô vợ.”
Anh Tằng nào đó lập tức không vui, ôm ngay Úy Lam vào trong ngực, hôn lên lỗ tai nhỏ xinh của cô: “Nói bậy gì đó, vợ anh chỉ duy nhất là em, người phụ nữ thứ hai trên đời này anh thương yêu đó chính là con gái của em.”
Úy Lam không nghe, quệt miệng mắng: “Chú thương tôi chỗ nào, chú chỉ yêu mỗi con bé.” Úy Lam chỉ bụng: “Dù sao bây giờ cũng chỉ sinh một đứa con gái.”
Anh Tằng sửng sốt thật lâu mới hoàn hồn, cười hì hì xoa xoa eo ếch mềm mại của Úy Lam rồi bóp bóp chân cho cô: “Anh biết.”
Úy Lam ngẩng đầu, hỏi: “Biết cái gì?”
Anh Tằng đặt cô ngồi trên ghế salon, rồi xoay qua xoa xoa đầu Tiểu Đoàn Kết đang ngồi trên sàn nhà chơi súng lục, tiếp đó anh đi thẳng vào nhà tắm mở nước nóng vừa đủ rồi đứng trước mặt Úy Lam, tự mình đem đôi chân sưng vù của cô bỏ vào một cái thau nhỏ.
Úy Lam hơi rụt lại, ngơ ngác nhìn anh.
Anh Tằng mím môi, bắt đầu xoa bóp cho cô.
“Chú biết cái gì?” Úy Lam hỏi.
Tằng Trạm ngẩng đầu nhìn cô, cười cười: “Em ghen! Em đang ghen với con bé!” Tằng Trạm chỉ chỉ vào cái bụng tròn vo của cô, độ cong ở khóe miệng vươn cao ngất ngẩng một cách vô cùng mỹ mãn.
Úy Lam bĩu môi, không thèm đáp trả. Tóm lại là giấm chua… Giờ nếm phải mới biết chua không thể tả.
Anh Tằng tập trung rửa chân cẩn thận cho Úy Lam, sức lực cũng không tệ lắm. Úy Lam tựa hẳn người vào ghế salon, miệng ngâm nga rên rỉ vì quá thoải mái, dễ chịu.
Không lâu sau, Tiểu Đoàn Kết bò bò tới, cái miệng nhỏ nhắn thì ư ư a a không biết đang nói cái gì, khuôn mặt thì vui tươi hí hửng, da dẻ mềm mại mịn màng, tay chân mập mạp trắng trẻo nhìn cưng ghê nơi. Nhóc con chợt nhào tới, hai tay nắm hai bên của cái thau, ngước đầu nhìn Úy Lam. Úy Lam vì vướng bụng bầu nên không thể khom người do đó chỉ có thể đưa tay xoa xoa đầu bé con. Anh Tằng cười xòa một tiếng, vẫn chuyên tâm rửa chân cho Úy Lam.
Tiểu Đoàn Kết tuy còn bé nhưng rất có hiếu, thấy mẹ yêu của mình rất thoải mái khi được rửa chân nên cũng hùa theo, duỗi hai bàn tay nhỏ bé của mình ra, vọc nước bì bõm chà chà xoa xoa chân Úy Lam.
Úy Lam cảm động vô cùng, liếc mắt với Tằng Trạm: “Vẫn là con trai tốt nhất.”
Anh Tằng liếc mắt hình viên đạn vào cái đứa cùng họ Tằng với anh - khi không ở đâu tới giành công của mình, rồi lại vùi đầu tiếp tục chăm chỉ làm việc, quyết giành lại công cán của bản thân.
Tằng Trạm giành lại chân Úy Lam từ tay Tiểu Đoàn Kết vì thế nhóc con mất trớn ngã nhào về phía trước… “Tủm!” Cả khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào thau nước rửa chân của Úy Lam…
Cũng may… Nước không thúi lắm!
Tiểu Đoàn Kết há miệng để hít thở nên uống không ít nước.
Úy Lam liền kêu: “Mau kéo con lên!” Anh Tằng chả buồn để ý, chỉ thấy buồn cười, ngồi bẹp xuống sàn nhà, cười hặc hặc như chưa bao giờ được cười, từ từ nắm lấy cổ áo Tiểu Đoàn Kết kéo lên rồi đặt nhóc con qua một bên, thấy bé con liếm liếm khóe miệng, há miệng thở dốc, trán và tóc cũng đã ướt nhẹp…
“Ha ha ha ha ha ha!!” Anh Tằng cười không khác gì Diêm vương chốn âm phủ. Tiếng cười đầy hả hê và khoái trá, làm khuấy động cả một không gian yên tĩnh.
Thật là một ông ba có ‘tâm’! Tiểu Đoàn Kết đúng là có ‘phước phần’.
Chú già Tằng! Chú rốt cuộc có phải là ba của Đoàn Kết không vậy?
Úy Lam chả thèm lên tiếng, dùng mũi chân còn đọng nước vẩy vẩy vào mặt Tằng Trạm, mắng: “Xéo! Có ai như chú không?” Anh Tằng chùi chùi vệt nước bị hắt trên mặt, ngồi dậy, ôm lấy chân trái của Úy Lam, coi như cái khăn, cạ cạ lau lau lên mặt mình: “Em làm gì với anh, ông xã đây cũng thích.” Còn không quên thưởng thêm một nụ hôn lên đầu ngón chân của Úy Lam.
Úy Lam phát cáu, ngã ngửa về sau, mắng: “Đi rửa mặt cho con!”
Bây giờ Tằng Trạm mới nhìn tới Tiểu Đoàn Kết, thấy nhóc con không hề tức giận, lại hì hà hì hục bò bò tới hóng chuyện, muốn xem coi ba mình vì sao lại đi liếm chân của mẹ.
Tằng Trạm xoa xoa sau gáy, bế Tiểu Đoàn Kết vào nhà tắm, rửa mặt sạch sẽ cho bé con.
Úy Lam nhìn hai cha con rồi vuốt bụng, có lẽ… Chú thật sự rất thích con gái.
Nhưng… Hai đứa con đều là bảo bối của cô, chú như vậy là quá thiên vị rồi.
Úy Lam ghét bỏ nhìn anh rồi dòm xuống bụng, cũng gần tới ngày sinh rồi.
Bình luận facebook