Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Bởi vì trên người không có tiền, Tưởng Niệm đi thật lâu mới đến ‘khu giải trí Bán Đảo’ trong miệng ông chủ Trịnh, bầu không khí bên trong khiến Tưởng Niệm có chút bất an, nhìn khắp nơi đều là nam nữ muôn hình muôn vẻ, quần ảo chỉnh tề, vẻ ngoài xinh đẹp, bọn họ có thể là một nam một nữ, cũng có thể là một nam nhiều nữ đang ôm ấp nhau, có hơi phóng túng. Người đàn ông đè lên người phụ nữ, bàn tay xâm nhập vào trong váy cô gái, Tưởng Niệm nhìn mà thấy chán ghét, lập tức dùng tay che mắt, dáng vẻ thật kiêng kị đi dường vòng.
Cô xuyên qua giữa các đôi nam nữ, ra sức tìm kiếm ông chủ Trịnh kia, lố đầu, có chút khúm núm, chẳng phải nói mặc áo sơ mi màu đỏ sao? Sao không thấy?
Tưởng Niệm có chút buồn rầu đứng cạnh quầy bar, tìm một lúc lâu cũng không thấy người! chắc không phải chọc cô chơi chứ?
“Tiểu thư, cô đang tìm người sao?” một bartender(người pha chế rượu) ở trước quầy bar cầm ly rượu hồng hồng xanh xanh còn có một mảnh chanh ở trên, Tưởng Niệm tò mò nhìn ly rượu đó, nước trái cây thật xinh ghê!
Đi mấy tiếng đồng hồ, cô đã miệng khô lưỡi đắng, nhìn ly nước trái cây trước mặt mà nuốt nước miếng, thôi, dù cô thật sự khát nước, nhưng tiếc là viêm màng túi rồi!
Không cam lòng thu hồi tầm mắt, nhìn vẻ mặt khiêm tốn cả bartender, Tưởng Niệm cũng cười dịu dàng: “Đúng vậy ạ!” lại giống như chợt nhớ tới thứ gì đó, lập tức ghé vào trên quầy bar: “Anh quen ông chủ Trịnh không? Ông ta bảo chờ tôi ở đây, hôm nay ông ta mặc áo sơ mi màu đỏ, anh có gặp không?”
“Ông chủ Trịnh? À à, biết biết, ông ta là khách quen của nơi này, lúc ông ta vừa mới tới có dặn tôi, nói nếu có một cô gái như tiên trên trời tới tìm ông ta thì kêu người dẫn cô ấy đến phòng 208.” Bartender nói xong liền vỗ tay, sau đó có người đi đến, bartender nói với người hầu rượu khác: “Mang vị tiểu thư này đi gặp ông chủ Trịnh, sẵn tiện mạng thứ này đưa qua.”
Tên hầu rượu kia liền mang rượu để vào trong khay rồi cung kính nói một tiếng: “Tiểu thư xin mời theo tối.”
Tưởng Niệm gật đầu tỏ ý cảm ơn với bartender, liền đi theo sau người hầu rượu kia, cô nắm chặc điện thoại trong tay, không hiểu sao trong lòng vẫn bất an, tựa như muốn xảy ra chuyện gì đó.
Ưỡn ngục, hịt vào một hơi, nhắc nhở bản thân bình tĩnh, bình tĩnh một chút.
Rắt nhanh người hầu rượu đã dẫn Tưởng Niệm đến phòng ở tầng 2, ngay tại lúc người hầu rượu sắp xoay nắm cửa, lại bị Tưởng Niệm kịp thời ngăn cản, Tưởng Niệm bỗng chốc đè cổ tay hắn lại, sau đó dùng ánh mắt nài nỉ nhìn hắn, người hầu rượu liền đỏ mặt, dù sao bị cô gái xinh đẹp như vậy cầm tay vẫn là lần đầu tiên: “Tiểu thư?”
Nhìn bộ dáng ngược ngùng của hắn, Tưởng Niệm giả vờ nở nụ cười, sau đó vội vàng buông tay hắn ra, lại nhìn người hầu rượu, khúm núm nói: “Tôi có thể nhờ anh một việc không?”
Người đầu rượu thấy cô gái này đơn thuần đáng yêu, liền tốt bụng đáp ứng: “Tốt.”
…….
Hai người đứng ở của hồi lâu, người hầu rượu mới mở cửa, Tưởng Niệm bước vào, người hầu rượu khay theo ở phía sau.
Đi vào chỉ thấy một người đàn ông ngồi trên sofa rộng lớn, hiển nhiên nhìn thấy ly không trong tay, bởi vì ông ta cúi đầu, nên Tưởng Niệm không nhìn thấy rõ mặt hắn, chỉ có thể bước từng bước chậm rãi đến gần, khẩn trương hô: “Ông chủ Trịnh?”
Người hẩu rượu đặt rượu xuống, sau đó cung kính khom lưng liền lui ra ngoài, dưới ánh đền tối sáu màu, cũng chỉ có Tưởng Niệm và ông chủ Trịnh, ông chủ Trịnh không nói chuyện, không khí chợt trở nên đè nén. Tưởng Niệm bất an cắn môi, giọng thoáng phóng đại: “Ngài là ông chủ Trịnh?”
Lúc này người đàn ông mới ngẩn đầu, vẻ mặt mưu mô nhìn Tưởng Niệm, giọng cũng trở nên nhẹ: “Phải, tôi là ông chủ Trịnh, thế nào, không giống sao?”
Trong khoảnh khắc Tưởng Niệm nhìn thấy ông ta ngẩng đầu, lạ tức đờ tại chỗ, ánh mắt trợn to, sao lại là ông ta thế! Người này chính là kẻ phóng đảng đánh giá cô ở Đông Phương quốc tế, ở An gia còn dùng một loại ánh mắt không có ý tốt nhìn cô.
Ánh mắt của ông ta khiến cô khủng hoảng, vô cùng khủng hoảng.
“Xin lỗi hình như tôi tìm lầm người.” sớm biết là ông ta, cô chết cũng không thèm tới, trời biết, cô sợ cặp mắt trắng trợn của ông ta biết bao.
Nói xong liền muốn chạy, nhưng mà ông chủ Trịnh kia lại lên tiếng: “Thấy tiểu thư hoảng hốt vậy là quen tôi sao? Nhưng tôi hình như chưa gặp cô, lại nói chẳng phải cô đến là nói chuyện công trường sao? Các người không giao hàng đúng hạn, biết hậu quả sẽ thế nào không?”
Lời của ông ta, khiến lưng Tưởng Niệm cương thẳng, ông ta không biết mình?
Tưởng Niệm do dự một chút, chậm rãi xoay người, cặp mắt sáng xinh đẹp kia nhìn ông chủ Trịnh không hề chớp mắt, sau đó dè dặt cẩn trọng nói: “Ông không biết tôi?”
Nếu ông ta thật sự không biết mình, vậy hẳn sẽ không có ý xấu với mình đi, ít nhất từ lúc cô tiến vào, cô không nhìn ra ông ta có ý đồ xấu gì, nếu hắn nhận ra mình, thì lại khác rồi.
“Tôi biết cô sao?” ông ta không trả lời hỏi lại, ông chủ Trịnh lúc này có chút nghiêm túc, khác hoàn toàn với bộ dạng xấu xa của ông ta lúc trước, nhưng ý tưởng bẩn thiểu trong lòng không chút nào thay đổi.
Ông ta đương nhiên biết cô, trời biết, từ lần trước tạm biệt rồi ông ta nhớ cô biết bao, ông ta phái người âm thầm hỏi thăm qua, biết cô là con gái An gia thu dưỡng, nhưng kì lạ là, từ lần trước gặp cô ở An gia rồi liền chưa từng gặp lại cô nữa, người phái đi cũng không hỏi thăm được gì, vì thế, ông ta buồn bực mấy ngày.
Nhưng hôm nay là cô chủ động gọi điện cho ông ta, ông ta thính tai, vừa nghe liền nghe ra giọng của cô, bởi vì giọng rất êm tai, như tiếng chuông bạc thanh thúy, mấy ngày nay, ông ta nhớ mãi không quên cô, cho nên rất nhạy cảm với giọng của cô.
Nhớ tới mọi lần cô đều dùng loại ánh mắt chán ghét nhìn ông ta, điều này khiến ông ta không vu, cho nên sợ cô tức giận, liền giả vờ không quen cô, chờ lúc cô không phòng bị, liền bắt cô.
“À à--- không phải không phải, tôi không có ý này.” Tưởng Niệm bắt đầu vội vã giải thích.
“Không phải là được rồi.” Ông chủ Trịnh đưa mắt nhìn cô, trong lòng nở đầy hoa hồng tươi đẹp, nhưng trên lại là vẻ nghêm túc: “Nói đi, chẳng phải muốn nói chuyện hàng sao?”
Tưởng Niệm nhìn bộ dạng này của ông ta, căn bản không có ý xấu gì với mình, âm thầm cười nhạo bản thân: nghĩ nhiều rồi.
Tưởng Niệm cũng không còn khẩn trương như vậy nữa, cô đến gần ngồi xuống sofa, thắt lưng thẳng tắp: “Tôi muốn hỏi xem ông có thể cho phép chúng tôi giao hàng muộn một chút hay không, ngài cũng biết, tối hôm qua trời mưa to đến bây giờ còn chưa ngừng, gỗ trong hàng đều bị ướt hết, cho nên hàng có thể bị lùi lại một chút, nhưng mà ông yên tâm, sẽ không để ông đợi lâu đâu, một tuần là đủ rồi.”
Ông chủ Trịnh cầm lấy rượu trên bàn, uống một hớp, sau đó thả xuống: “Cô có biết bảo tôi đợi một tuần, tổn thất của tôi là bao nhiêu không? Tôi còn đang chờ hàng của cô để sắp xếp tốt, gắp rút cho kế hoạch khai trương của tôi? Cô có biết tôi mời bao nhiêu minh tinh tai to mặt lớn đến tạo thế không? Cô có biết ngừng một ngày vơi tôi mà nói có bao nhiêu nghiêm trọng không? Kéo dài thời gian?! Buồn cười.” liền liếc mắt.
Thấy giọng điêu của ông ta không hề thương lượng, Tưởng Niệm buồn bực, nhưng lại không có biểu hiện ra ngoài, thất bại cắn khóe môi, mới mở miệng nói: “Đây cũng là thiên tai mà, đâu phải chúng tôi cố tình kéo dài thời gian, ngài không thể thong cảm một chút sao? Nếu ông cho chúng tôi một tuần, chúng tôi nhất định có thể giao hàng đúng hạn, nếu ông không cho chúng tôi thời gian một tuần, chúng tôi không thể giao hàng đúng hạn, mặc dù chúng tôi bồi thường tổn thất cho ngài, ngài vẫn bị tổn thất, nếu ngài lựa chọn đến xưởng khác lấy hàng, vậy thì không phải chỉ cần một tuần ngắn vậy, hàng của ngài chúng tôi đã làm đến hai phần ba, chỉ còn lại một phần ba nữa là xong rồi.Ngài nghĩ lại đi, ngài bằng lòng chờ một tuần hay là chờ một tháng, thậm chí là hai tháng, ba tháng? Ngài cũng biết, chờ lâu thêm một ngày tổn thất càng nghiêm trọng, hơn nữa chỉ cần ngài đồng ý, tôi cam đoan sau này chỉ cần là hàng của ngài cúng tôi đều sẽ láy giá thấp nhất cho ngài, ngài sẽ không mệt.”
Tưởng Niệm tựa hồ nói rất chắc chắn, lời của cô quả thật cũng khiến ông chủ Trịnh cân nhắc tỉ mỉ, thật lâu sau, ông chủ Trịnh mới đùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô, sau đó cầm lấy ly rượu trên bàn: “Được! tôi có thể đồng ý với cô, vì chúng ta hợp tác vui vẻ, cạn một lý.”
Tưởng Niệm không ngờ ông ta đồng ý nhanh vậy, trong lòng rất cao hứng, nhưng uống rượu sao??
Thấy Tưởng Niệm có chút không tình nguyện, ông chủ Trinh lạ giọng nói: “Thế nào? Không đồng ý sao? Tôi tổn thất không ít nha, chắc cô sẽ không cả một ly rượu cũng không chịu uống chứ?”
Không phải cô không uống, mà là lớn nhứ vậy rồi cô chưa từng uống qua rượu, hơn nữa còn trong tình trạng này, kẻ ngốc cũng biết, không thể uống bậy bạ.
“Đã khinh thường tôi như vậy, vậy thì không cần thiết phải hợp tác nữa.” ông chủ Trịnh tức giận buông ly rượu, giận trừng mắt Tưởng Niệm.
Tưởng Niệm rất không yên tậm, nhìn chất lỏng hồng hồng xanh xanh trong ly, nghĩ đến nếu uống, có thể giúp anh Nguyệt Lê giải quyết vấn đề khó khăn này, chẳn phải chỉ một ly rượu thôi sao? Cô uống xong liền rời đi, nửa tiếng, cũng nhanh mà!
Nghĩ rồi, Tưởng Niệm cầm lấy ly rượu trên bàn: “Hợp tác vui vẻ!”
Sau đó thật sảng khoái một ngụm uống cạn.
Ông chủ Trịnh thấy cô một hơi uống hết, liền lộ ra nụ cười cực kì gian ác, cầm lấy rượu trên bàn cũng một hơi uống cạn.
Tưởng Niệm thấy ông ta cũng uống rượu, liền yên tâm, bàn ổn thỏa rồi liền tính toán rời đi?
Đứng lên, cười ngây ngốc: “Vậy…ông chủ Trịnh, tôi còn có việc, đi trước, ngài từ từ dùng!”
Sau đó cúi người một cái, xoay người vội vã muốn rời đi, nhưng sao trong đầu loạn vậy? sao nóng vậy?
Vừa nâng chân muốn chạy, có thể vì cả người vô lực, cô liền bất ổn ngã ngồi trên đất: “Tôi…” sao vây?
Đầu thật choáng váng, thân thể thật nóng!
Tưởng Niệm buồn bực kéo cổ áo, bộ dáng ngồi dưới đất như lung lay sắp ngã.
Ông chủ Trịnh không có ý tốt bước đến phía cô, sau đó thân hình mập mạp ngồi xôm xuống nhìn vẻ mặt đỏ bừng của cô, vươn tay xoa mặt cô, cười hèn hạ: “Sao? Rất khó chịu đúng không? Khó chịu là tốt rồi, biết tôi nhớ em bao nhiêu không? Đêm nay tôi nhất định đối đãi em thật tốt.”
Tưởng Niệm hoảng sợ ôm lấy chính mình: ông ta nói gì?
Ông ta cố hết sức ôm lấy Tưởng Niệm đầu óc mơ hồ từ trên mặt đất dậy, sau đó bước từng bước một vào trong phòng.
Ông ta sớm đã chuẩn bị kế hoạch tốt lắm, chỉ chờ Tuongr Niệm chui đầu vào lười…
Buông Tưởng Niệm ra, thấy bộ dạng cô mê mang, ông ta có vẻ hung phấn dị thường, mở nút cổ áo, lại giống như nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày, đi ra ngoài, cầm lấy di động trên bàn, vội vàng nhấn nột dãy số: “Đưa một hộp thuốc đén đây, đúng, tôi uống, phải là loại mạnh nhất, được!”
Cô xuyên qua giữa các đôi nam nữ, ra sức tìm kiếm ông chủ Trịnh kia, lố đầu, có chút khúm núm, chẳng phải nói mặc áo sơ mi màu đỏ sao? Sao không thấy?
Tưởng Niệm có chút buồn rầu đứng cạnh quầy bar, tìm một lúc lâu cũng không thấy người! chắc không phải chọc cô chơi chứ?
“Tiểu thư, cô đang tìm người sao?” một bartender(người pha chế rượu) ở trước quầy bar cầm ly rượu hồng hồng xanh xanh còn có một mảnh chanh ở trên, Tưởng Niệm tò mò nhìn ly rượu đó, nước trái cây thật xinh ghê!
Đi mấy tiếng đồng hồ, cô đã miệng khô lưỡi đắng, nhìn ly nước trái cây trước mặt mà nuốt nước miếng, thôi, dù cô thật sự khát nước, nhưng tiếc là viêm màng túi rồi!
Không cam lòng thu hồi tầm mắt, nhìn vẻ mặt khiêm tốn cả bartender, Tưởng Niệm cũng cười dịu dàng: “Đúng vậy ạ!” lại giống như chợt nhớ tới thứ gì đó, lập tức ghé vào trên quầy bar: “Anh quen ông chủ Trịnh không? Ông ta bảo chờ tôi ở đây, hôm nay ông ta mặc áo sơ mi màu đỏ, anh có gặp không?”
“Ông chủ Trịnh? À à, biết biết, ông ta là khách quen của nơi này, lúc ông ta vừa mới tới có dặn tôi, nói nếu có một cô gái như tiên trên trời tới tìm ông ta thì kêu người dẫn cô ấy đến phòng 208.” Bartender nói xong liền vỗ tay, sau đó có người đi đến, bartender nói với người hầu rượu khác: “Mang vị tiểu thư này đi gặp ông chủ Trịnh, sẵn tiện mạng thứ này đưa qua.”
Tên hầu rượu kia liền mang rượu để vào trong khay rồi cung kính nói một tiếng: “Tiểu thư xin mời theo tối.”
Tưởng Niệm gật đầu tỏ ý cảm ơn với bartender, liền đi theo sau người hầu rượu kia, cô nắm chặc điện thoại trong tay, không hiểu sao trong lòng vẫn bất an, tựa như muốn xảy ra chuyện gì đó.
Ưỡn ngục, hịt vào một hơi, nhắc nhở bản thân bình tĩnh, bình tĩnh một chút.
Rắt nhanh người hầu rượu đã dẫn Tưởng Niệm đến phòng ở tầng 2, ngay tại lúc người hầu rượu sắp xoay nắm cửa, lại bị Tưởng Niệm kịp thời ngăn cản, Tưởng Niệm bỗng chốc đè cổ tay hắn lại, sau đó dùng ánh mắt nài nỉ nhìn hắn, người hầu rượu liền đỏ mặt, dù sao bị cô gái xinh đẹp như vậy cầm tay vẫn là lần đầu tiên: “Tiểu thư?”
Nhìn bộ dáng ngược ngùng của hắn, Tưởng Niệm giả vờ nở nụ cười, sau đó vội vàng buông tay hắn ra, lại nhìn người hầu rượu, khúm núm nói: “Tôi có thể nhờ anh một việc không?”
Người đầu rượu thấy cô gái này đơn thuần đáng yêu, liền tốt bụng đáp ứng: “Tốt.”
…….
Hai người đứng ở của hồi lâu, người hầu rượu mới mở cửa, Tưởng Niệm bước vào, người hầu rượu khay theo ở phía sau.
Đi vào chỉ thấy một người đàn ông ngồi trên sofa rộng lớn, hiển nhiên nhìn thấy ly không trong tay, bởi vì ông ta cúi đầu, nên Tưởng Niệm không nhìn thấy rõ mặt hắn, chỉ có thể bước từng bước chậm rãi đến gần, khẩn trương hô: “Ông chủ Trịnh?”
Người hẩu rượu đặt rượu xuống, sau đó cung kính khom lưng liền lui ra ngoài, dưới ánh đền tối sáu màu, cũng chỉ có Tưởng Niệm và ông chủ Trịnh, ông chủ Trịnh không nói chuyện, không khí chợt trở nên đè nén. Tưởng Niệm bất an cắn môi, giọng thoáng phóng đại: “Ngài là ông chủ Trịnh?”
Lúc này người đàn ông mới ngẩn đầu, vẻ mặt mưu mô nhìn Tưởng Niệm, giọng cũng trở nên nhẹ: “Phải, tôi là ông chủ Trịnh, thế nào, không giống sao?”
Trong khoảnh khắc Tưởng Niệm nhìn thấy ông ta ngẩng đầu, lạ tức đờ tại chỗ, ánh mắt trợn to, sao lại là ông ta thế! Người này chính là kẻ phóng đảng đánh giá cô ở Đông Phương quốc tế, ở An gia còn dùng một loại ánh mắt không có ý tốt nhìn cô.
Ánh mắt của ông ta khiến cô khủng hoảng, vô cùng khủng hoảng.
“Xin lỗi hình như tôi tìm lầm người.” sớm biết là ông ta, cô chết cũng không thèm tới, trời biết, cô sợ cặp mắt trắng trợn của ông ta biết bao.
Nói xong liền muốn chạy, nhưng mà ông chủ Trịnh kia lại lên tiếng: “Thấy tiểu thư hoảng hốt vậy là quen tôi sao? Nhưng tôi hình như chưa gặp cô, lại nói chẳng phải cô đến là nói chuyện công trường sao? Các người không giao hàng đúng hạn, biết hậu quả sẽ thế nào không?”
Lời của ông ta, khiến lưng Tưởng Niệm cương thẳng, ông ta không biết mình?
Tưởng Niệm do dự một chút, chậm rãi xoay người, cặp mắt sáng xinh đẹp kia nhìn ông chủ Trịnh không hề chớp mắt, sau đó dè dặt cẩn trọng nói: “Ông không biết tôi?”
Nếu ông ta thật sự không biết mình, vậy hẳn sẽ không có ý xấu với mình đi, ít nhất từ lúc cô tiến vào, cô không nhìn ra ông ta có ý đồ xấu gì, nếu hắn nhận ra mình, thì lại khác rồi.
“Tôi biết cô sao?” ông ta không trả lời hỏi lại, ông chủ Trịnh lúc này có chút nghiêm túc, khác hoàn toàn với bộ dạng xấu xa của ông ta lúc trước, nhưng ý tưởng bẩn thiểu trong lòng không chút nào thay đổi.
Ông ta đương nhiên biết cô, trời biết, từ lần trước tạm biệt rồi ông ta nhớ cô biết bao, ông ta phái người âm thầm hỏi thăm qua, biết cô là con gái An gia thu dưỡng, nhưng kì lạ là, từ lần trước gặp cô ở An gia rồi liền chưa từng gặp lại cô nữa, người phái đi cũng không hỏi thăm được gì, vì thế, ông ta buồn bực mấy ngày.
Nhưng hôm nay là cô chủ động gọi điện cho ông ta, ông ta thính tai, vừa nghe liền nghe ra giọng của cô, bởi vì giọng rất êm tai, như tiếng chuông bạc thanh thúy, mấy ngày nay, ông ta nhớ mãi không quên cô, cho nên rất nhạy cảm với giọng của cô.
Nhớ tới mọi lần cô đều dùng loại ánh mắt chán ghét nhìn ông ta, điều này khiến ông ta không vu, cho nên sợ cô tức giận, liền giả vờ không quen cô, chờ lúc cô không phòng bị, liền bắt cô.
“À à--- không phải không phải, tôi không có ý này.” Tưởng Niệm bắt đầu vội vã giải thích.
“Không phải là được rồi.” Ông chủ Trịnh đưa mắt nhìn cô, trong lòng nở đầy hoa hồng tươi đẹp, nhưng trên lại là vẻ nghêm túc: “Nói đi, chẳng phải muốn nói chuyện hàng sao?”
Tưởng Niệm nhìn bộ dạng này của ông ta, căn bản không có ý xấu gì với mình, âm thầm cười nhạo bản thân: nghĩ nhiều rồi.
Tưởng Niệm cũng không còn khẩn trương như vậy nữa, cô đến gần ngồi xuống sofa, thắt lưng thẳng tắp: “Tôi muốn hỏi xem ông có thể cho phép chúng tôi giao hàng muộn một chút hay không, ngài cũng biết, tối hôm qua trời mưa to đến bây giờ còn chưa ngừng, gỗ trong hàng đều bị ướt hết, cho nên hàng có thể bị lùi lại một chút, nhưng mà ông yên tâm, sẽ không để ông đợi lâu đâu, một tuần là đủ rồi.”
Ông chủ Trịnh cầm lấy rượu trên bàn, uống một hớp, sau đó thả xuống: “Cô có biết bảo tôi đợi một tuần, tổn thất của tôi là bao nhiêu không? Tôi còn đang chờ hàng của cô để sắp xếp tốt, gắp rút cho kế hoạch khai trương của tôi? Cô có biết tôi mời bao nhiêu minh tinh tai to mặt lớn đến tạo thế không? Cô có biết ngừng một ngày vơi tôi mà nói có bao nhiêu nghiêm trọng không? Kéo dài thời gian?! Buồn cười.” liền liếc mắt.
Thấy giọng điêu của ông ta không hề thương lượng, Tưởng Niệm buồn bực, nhưng lại không có biểu hiện ra ngoài, thất bại cắn khóe môi, mới mở miệng nói: “Đây cũng là thiên tai mà, đâu phải chúng tôi cố tình kéo dài thời gian, ngài không thể thong cảm một chút sao? Nếu ông cho chúng tôi một tuần, chúng tôi nhất định có thể giao hàng đúng hạn, nếu ông không cho chúng tôi thời gian một tuần, chúng tôi không thể giao hàng đúng hạn, mặc dù chúng tôi bồi thường tổn thất cho ngài, ngài vẫn bị tổn thất, nếu ngài lựa chọn đến xưởng khác lấy hàng, vậy thì không phải chỉ cần một tuần ngắn vậy, hàng của ngài chúng tôi đã làm đến hai phần ba, chỉ còn lại một phần ba nữa là xong rồi.Ngài nghĩ lại đi, ngài bằng lòng chờ một tuần hay là chờ một tháng, thậm chí là hai tháng, ba tháng? Ngài cũng biết, chờ lâu thêm một ngày tổn thất càng nghiêm trọng, hơn nữa chỉ cần ngài đồng ý, tôi cam đoan sau này chỉ cần là hàng của ngài cúng tôi đều sẽ láy giá thấp nhất cho ngài, ngài sẽ không mệt.”
Tưởng Niệm tựa hồ nói rất chắc chắn, lời của cô quả thật cũng khiến ông chủ Trịnh cân nhắc tỉ mỉ, thật lâu sau, ông chủ Trịnh mới đùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô, sau đó cầm lấy ly rượu trên bàn: “Được! tôi có thể đồng ý với cô, vì chúng ta hợp tác vui vẻ, cạn một lý.”
Tưởng Niệm không ngờ ông ta đồng ý nhanh vậy, trong lòng rất cao hứng, nhưng uống rượu sao??
Thấy Tưởng Niệm có chút không tình nguyện, ông chủ Trinh lạ giọng nói: “Thế nào? Không đồng ý sao? Tôi tổn thất không ít nha, chắc cô sẽ không cả một ly rượu cũng không chịu uống chứ?”
Không phải cô không uống, mà là lớn nhứ vậy rồi cô chưa từng uống qua rượu, hơn nữa còn trong tình trạng này, kẻ ngốc cũng biết, không thể uống bậy bạ.
“Đã khinh thường tôi như vậy, vậy thì không cần thiết phải hợp tác nữa.” ông chủ Trịnh tức giận buông ly rượu, giận trừng mắt Tưởng Niệm.
Tưởng Niệm rất không yên tậm, nhìn chất lỏng hồng hồng xanh xanh trong ly, nghĩ đến nếu uống, có thể giúp anh Nguyệt Lê giải quyết vấn đề khó khăn này, chẳn phải chỉ một ly rượu thôi sao? Cô uống xong liền rời đi, nửa tiếng, cũng nhanh mà!
Nghĩ rồi, Tưởng Niệm cầm lấy ly rượu trên bàn: “Hợp tác vui vẻ!”
Sau đó thật sảng khoái một ngụm uống cạn.
Ông chủ Trịnh thấy cô một hơi uống hết, liền lộ ra nụ cười cực kì gian ác, cầm lấy rượu trên bàn cũng một hơi uống cạn.
Tưởng Niệm thấy ông ta cũng uống rượu, liền yên tâm, bàn ổn thỏa rồi liền tính toán rời đi?
Đứng lên, cười ngây ngốc: “Vậy…ông chủ Trịnh, tôi còn có việc, đi trước, ngài từ từ dùng!”
Sau đó cúi người một cái, xoay người vội vã muốn rời đi, nhưng sao trong đầu loạn vậy? sao nóng vậy?
Vừa nâng chân muốn chạy, có thể vì cả người vô lực, cô liền bất ổn ngã ngồi trên đất: “Tôi…” sao vây?
Đầu thật choáng váng, thân thể thật nóng!
Tưởng Niệm buồn bực kéo cổ áo, bộ dáng ngồi dưới đất như lung lay sắp ngã.
Ông chủ Trịnh không có ý tốt bước đến phía cô, sau đó thân hình mập mạp ngồi xôm xuống nhìn vẻ mặt đỏ bừng của cô, vươn tay xoa mặt cô, cười hèn hạ: “Sao? Rất khó chịu đúng không? Khó chịu là tốt rồi, biết tôi nhớ em bao nhiêu không? Đêm nay tôi nhất định đối đãi em thật tốt.”
Tưởng Niệm hoảng sợ ôm lấy chính mình: ông ta nói gì?
Ông ta cố hết sức ôm lấy Tưởng Niệm đầu óc mơ hồ từ trên mặt đất dậy, sau đó bước từng bước một vào trong phòng.
Ông ta sớm đã chuẩn bị kế hoạch tốt lắm, chỉ chờ Tuongr Niệm chui đầu vào lười…
Buông Tưởng Niệm ra, thấy bộ dạng cô mê mang, ông ta có vẻ hung phấn dị thường, mở nút cổ áo, lại giống như nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày, đi ra ngoài, cầm lấy di động trên bàn, vội vàng nhấn nột dãy số: “Đưa một hộp thuốc đén đây, đúng, tôi uống, phải là loại mạnh nhất, được!”
Bình luận facebook