Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
“Đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi! Tôi không biết gì hết, không biết gì hết!.” cả người Tưởng Niệm run rẩy, bất lực ôm chặt lấy bản thân, giọng nói rất không ổn định, nhớ đến chuyện hôm qua như một cơn ác mộng, qua đi, qua đi, cô không muốn nhớ đến!
“Chú, cầu chú, khiến bọn họ đi đi, khiến bọn họ đi đi.” Tô Xích Cảnh vừa định mở miệng quát tên cảnh sát kia thì bị Tưởng Niệm nắm chặt cổ tay áo, nhìn hắn cầu xin, gương mặt sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực như thế.
Trái tim Tô Xích Cảnh như bị lăng trì, nhìn nước mắt trên mặt cô, nghe tiếng gào khóc của cô, hắn thật muốn bóp chết chính mình, vì sao mấy ngày nay không dám đi tìm cô? Vì sao không bảo vệ tốt cô? Hắn, đáng chết!
“Đi ra ngoài.” Tô Xích Cảnh đỏ vành mắt, đau lòng không thôi ôm Tưởng Niệm vào lòng, để cô ra sức phát tiết trong lòng mình, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, nhưng nghe kĩ thì sẽ phát hiện trong giọng nói ấy còn mang theo chút không vui.
“Xin ngài phối hợp với công việc của chúng tôi, tôi có thể….” Tên đội trưởng dẫn đầu dáng vẻ cao lớn, hắn đứng cạnh Tô Xích Cảnh, không hài lòng nói, vẻ mặt nghiêm túc, hắn nhìn dáng vẻ đáng thương của Tưởng Niệm lúc này cũng có chút không nỡ, nhưng đây là chức trách của hắn.
“Mị Cơ, mời bọn họ ra ngoài.” Trong lúc nói Diêm Thương Tuyệt đã tiến vào, giọng điệu lạnh nhạt khiến người ở đây chấn động, trên người mặc bộ âu phục màu đen, vẫn thật hoàn mỹ, cả người tản ra khí chất tôn quí khiến không ai có thể bỏ qua, cũng không them nhìn đám cảnh sát kia liền đi đến bên cạnh Tưởng Niệm.
Tưởng Niệm vừa thấy Diêm Thương Tuyệt liền nhào vào trong ngực Tô Xích Cảnh, vùi đầu không liếc hắn một cái, cả người run rẩy khiến người ta đau lòng, cô còn mặt mũi nào gặp hắn?
Cô đã bẩn rồi! hắn nhất định hận chết mình đi?
“Sao lại ngồi dưới đất?” trong giọng nói Diêm Thương Tuyệt mang theo sự cưng chiều, hắn đi lên trước, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng kéo Tưởng Niệm ra khỏi ngực Tô Xích Cảnh, sau đó thật cẩn thận ôm cô đặt lên giường.
Động tác dịu dàng cẩn thận của hắn khiến mọi người phải giật mình, Tô Xích Cảnh mặt không đổi sắc nhìn hắn, nhưng gân xanh trên cổ đã nổi lên, hắn là đang nhịn điều gì đó.
Tưởng Niệm nhìn hắn khó hiểu, sau đó hổ thẹn cúi đầu không nói.
Cô không biết phải đối mặt với hắn thế nào?
Người tối qua thật sự không phải anh?!
“Các vị vẫn nên ra ngoài đi, tránh cho tôi rat ay.” Mị Cơ có thâm ý khác đưa mắt nhìn Tưởng Niệm, trong mắt có cảm xúc không đọc hiểu được.
Mấy tên cảnh sát sớm bị khí thế của Diêm Thương Tuyệt dọa, đây là người đàn ông thế nào? Rõ ràng chưa làm gì, nhưng ngươi lại có thể cảm nhận được sự liều lĩnh khỉ thế hùng hồn của hắn, muốn người ta không sợ hãi cũng khó, hơn nữa trên người hắn tản ra một loại hơi thở tối tăm không thể nói rõ, rất thần bí.
Trực giác nói với bọn họ, người đàn ông này không đơn giản!
Nhưng cứ bị đuổi ra như vậy, chẳng phải rất mất mặt sao?
Tên đội trưởng tiếp thêm can đảm, bất an nói: “Vị tiên sinh đây, lấy lời khai của người bị hại là chức trách của cảnh sát chúng tôi, như vậy mới có thể lôi kẻ làm ác ra chịu trừng phạt trước pháp luật, đương nhiên chúng tôi cũng hiểu tình huống lúc này của người bị hại, chúng tôi sẽ lấy lời khai nhanh chóng để vị tiểu thư đây nghỉ ngơi.”
Diêm Thương Tuyệt ngước mắt, miễn cưỡng nhìn hắn, nâng nhẹ môi mỏng gằn từng tiếng lạnh lẽo: “Tôi không cần pháp luật trừng trị hắn, tôi trừng trị hắn là đủ rồi, tối sẽ khiến hắn sống-không-bằng-chết, hiểu rồi thì đi ra đi.”
Nói xong lại cúi đầu, khẽ hôn lên trán Tưởng Niệm: “Muốn ăn gì?”
Tưởng Niệm không nói chuyện, chỉ là rơi nước mắt không ngừng nhìn hắn, sao hắn còn đối xử tốt với mình như thế?
“Mị Cơ! Đưa những người này ra ngoài!” Diêm Thương Tuyệt thấy cô không nói chuyện, chỉ rơi lệ thì rất đau lòng, chậm rãi lau nước mắt trên mặt cô, lại khẽ gọi Mị Cơ một tiếng, như đang nhắc nhở cô ấy phải làm gì lúc này.
“Các người tự đi hay muốn tôi rat ay, nếu tôi rat ay, có lẻ các người phải bò ra ngoài.” Mị Cơ kiêu ngạo nhìn đám cảnh sát này, mặt lạnh lùng.
Mấy tên cảnh sát thấy thế cũng không dám mở miệng nữa, bởi vì bọn họ biết sơ lược thân phận hiện hách của người đàn ông trước mặt, sự liều lĩnh không lí do của hắn, không phải bọn họ có thể chọc, cho nên đi trước tốt hơn.
“Vậy chúng tôi tạm biệt trước, chờ người bị hại khỏe rồi lại đến.”
Còn dám đến? nói những lời này chẳng qua muốn cho bản thân một bặc thang mà thôi.
Diêm Thương Tuyệt cũng không vạch trần, vẫn thâm tình nhìn Tưởng Niệm, cười yếu ớt.
Tô Xích Cảnh cười khinh bỉ, hai tay khoanh trước ngực dựa vào tường, nhìn đám người kia biến mất nhanh như chớp, trong lòng nói thầm: quyền thế thực sự là thứ cmn tốt!
Diêm Thương Tuyệt nhìn thoáng qua Tô Xích Cảnh, không nói gì cũng không ngạc nhiên hắn ở lại đây, chỉ nhìn Mị Cơ gật nhẹ đầu, để cô ấy lui ra ngoài.
Mị Cơ cung kính khom lưng lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người Tô Xích Cảnh, Diêm Thương Tuyệt cùng Tưởng Niệm, không khí chợt lạnh.
Tưởng Niệm cuộn tròn bản thân, cô vẫn sợ hãi, vẫn bất an.
Anh Nguyệt Lê bị bắt, cô phải làm sao đây? Làm sao đây? Có phải anh cũng sẽ bỏ cô không? Tắt cả mọi người rồi sẽ bỏ cô phải không?
Tô Xích Cảnh cũng không mở miệng, chí ngồi ở bên kia giường bệnh, cầm một trái táo, thật nhàn rỗi gọt, Diêm Thương Tuyệt nhíu mày nhìn hắn, không vui nói: “Anh còn ở đây làm chi? Đi ra ngoài!”
Tô Xích Cảnh xem thường hắn, sau đó cười hì hì nhìn Tưởng Niệm: “Tôi gọt táo cho em nha.”
Tưởng Niệm khẽ gật đầu, cô biết hắn thật quan tâm mình, không muốn hắn lo lắng lại càng không muốn Nguyệt Lê lo lắng, cho nên cô phải mau chóng chỉnh lại bản thân, bằng không sẽ phụ một phen khổ tâm của Nguyệt Lê, nhưng lúc này hãy để cô đau khổ một lúc, chỉ một lúc thôi…
Nguyệt Lê! Nghĩ đến người đàn ông vì cô trả giá hết thẩy kia, lòng, có chút đau âm ĩ, nước mắt, không dừng được lại rơi.
Bởi vì Tưởng Niệm nghiêng đầu nhìn Tô Xích Cảnh, Diêm Thương Tuyệt cảm thấy trong lòng rất không có tư vị, hắn càng cau mày, tâm phiền, liền ngồi lên giường, sau đó nhanh chóng cởi giày, tự nhiên nằm xuống, từ phía sau kề sát Tưởng Niệm, tức giận nói: “Tôi không muốn nhìn ai đó, tôi ngủ trước, anh ta đi rồi gọi tôi.”
Tưởng Niệm bị hắn ôm trong lòng có chút không thích, dù sao tối hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, cô bất an muốn giãy giụa, thân mình cũng run rẩy rõ ràng, cánh môi hơi mấp máy.
“Cậu dọa cô ấy kia.” Tô Xích Cảnh thấy hắn không cần mặt mũi như vậy lập tức đứng dậy, đánh một quyền mạnh vào trên người Diêm Thương Tuyệt, dáng vẻ rất tức giận.
Diêm Thương Tuyệt mặc hắn kêu gào, chỉ càng ôm chặt Tưởng Niệm hơn, nhẹ nhàng thổi khí ở bên tai cô: “Anh sẽ không để bất kì ai tổn thương em, sẽ không bao giờ nữa, hãy để anh sưởi ấm em một chút, để anh từ từ đi vào lòng em.” Một câu nói thật bình thường, nhưng khiến Tưởng Niệm thấy ấm áp, lời hắn khiến cô……cảm động.
Cho nên cô vẫn đang hạnh phúc đúng không?
Mẹ từng nói hạnh phúc sẽ đến với người tốt.
Nhưng cô khiến một người đàn ông thương xót cô vào tù, cô khiến chú An mất đi người con trai yêu thương nhất, cô khiến chị Tiểu Miểu mất đi người chồng, khiến con của họ mất đi người cha, cô là người tốt sao?
Cô không phải! cô không phải!
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên không khống chế được cảm xúc nữa, liều mạng tránh khỏi Diêm Thương Tuyệt, lớn tiếng quát: “Em bẩn rồi! em bẩn…em chính là kẻ xấu, cuối cùng em chỉ khiến cuộc sống của người khác trở nên rối rắm, em chung quy cũng chỉ mang đến phiền toái cho người khác, em không tốt, em không tốt chút nào, hai người đi đi, đừng để ý đến em, đừng lo cho em! Để em một mình được không, được hay không?”
Lại là tiếng kêu khóc ‘tê tâm liệt phế’, cả gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Diêm Thương Tuyệt ngồi dậy, mặc kệ cô giãy giựa cũng ôm chặt lấy cô, giọng nhỏ nhẹ an ủi: “Em không có làm rối loạn cuộc sống của anh. Em cũng không bẩn mà vẫn là cô gái anh thích như trược kia, vẫn là hoa Sơn Chi thuần khiết thơm ngát, sau này anh sẽ bảo vệ em, chăm sóc em, yêu thương em, đừng khóc, khóc vậy khiến lòng anh đau lắm.”
Tô Xích Cảnh ngẩn người, nhìn bọn họ ôm nhau thân mật như thế mà lòng đau, rất đau.
Tưởng Niệm, thật ra tôi cũng muốn ôm em, sau đó nói với em, em không bẩn, không hề bẩn chút nào, tôi cũng muốn nói với em, sự xuất hiện của em không hề quấy rầy đến cuộc sống của tôi, cũng không mang đến phiền toái cho tôi, bởi vì tôi thích em như thế, yêu em sâu đậm thế.
Nghe lời nói của Diêm Thương Tuyệt dịu dàng như thế, trí mạng như thế, Tưởng Niệm cảm động đến rối tinh rối mù, dựa vào lòng hắn, khóc nức nở, bây giờ cô nên làm cái gì đây? Làm sao đây?
Tô Xích Cảnh thấy cô bình phục tâm tình, liền ngồi xuống gọt táo, gọt táo, thật ra không chỉ gọt sạch vỏ táo, má còn là trái tim hắn.
Hắn cũng yêu cô mà!
Răt yêu! Yêu rất sâu!
Tưởng Niệm dần dần ngủ trong ngực của Diêm Thương Tuyệt, có phải chỉ cần ngủ, thì sẽ không thấy đau nữa?
Cô cứ thế này ngủ được không?
Không được! vì Nguyệt Lê cô phải sống tốt….
Cô chỉ là mệt mỏi lúc này, mệt lắm, cho nên chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được rồi, một chút là tốt rồi!
Diêm Thương Tuyệt đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, như là an ủi, sau đó thấy cô ngủ, mới buông nhẹ cô ra, bản thân cũng nằm xuống.
Tô Xích Cảnh cứ ngồi như thế, gọt xong một quả lại tiếp một quả, hơn mười phút đã gọt xong hết tất cả táo, còn cảm thấy chán, hắn sẽ cắt chúng thành từng khối nhỏ, cuối cùng thành viên bi và rồi vào thùng rác.
Diêm Thương Tuyệt cũng không định ngủ, chỉ là bất đắc dĩ nhìn kẻ điên này!
Rốt cục thấy tên kia đứng dậy đi ra ngoài cửa mới thở dài, chuẩn bị ngủ, nhưng sau vài phút, hắn bị tiếng mở đánh thức.
Bực bội ghé mắt nhìn lại, thấy Tô Xích Cảnh xách 2 gói trái cây to đùng, này 250!
Diêm Thương Tuyệt dứt khoát nhắm mắt không nhìn tới hắn, cuối cùng nghe thấy Tô Xích Cảnh gọt táo, còn phát ra tiếng, Diêm Thương Tuyệt rốt cục không nhịn được tức giận gầm nhẹ: “Rốt cục anh muốn làm gì? Nói thẳng.”
Tô Xích Cảnh nhìn hắn thắc mắc, cố ý nói giọng cực nhỏ: “Sao? Anh làm phiền đến cậu à? Vậy cậu mau nhảy xuống, đừng mặt dày nằm trên giường, chiến tiện nghi của người ta!”
Diêm Thương Tuyệt cười: “Đây là vợ tôi, tôi ôm cô ấy ngủ có gì không đúng? Anh, lăn ra ngoài!”
“Không được tôi phải ở trong này bảo vệ cô ấy, phải rồi! tối hôm cô ấy gặp chuyện cậu ở đâu?” Tô Xích Cách nhìn hắn nghi ngờ.
“Tôi ở đâu? Tôi ở văn phòng! Buổi sáng cô ấy đi ra ngoài cũng không nói với ai, tôi phải tìm khắp nơi.” Diêm Thương Tuyệt bất mãn trợn mắt nhìn hắn, sau đó tiếp túc nói: “Tôi đã điều tra, cô ấy vì An Nguyệt Lê mới tìm tên kia, cho nên tất cả đều là ngoài ý muốn.”
“Vậy cậu định làm sao? Cậu sẽ giúp An Nguyệt Lê ra ngoài không?”
“Chú, cầu chú, khiến bọn họ đi đi, khiến bọn họ đi đi.” Tô Xích Cảnh vừa định mở miệng quát tên cảnh sát kia thì bị Tưởng Niệm nắm chặt cổ tay áo, nhìn hắn cầu xin, gương mặt sợ hãi, tuyệt vọng, bất lực như thế.
Trái tim Tô Xích Cảnh như bị lăng trì, nhìn nước mắt trên mặt cô, nghe tiếng gào khóc của cô, hắn thật muốn bóp chết chính mình, vì sao mấy ngày nay không dám đi tìm cô? Vì sao không bảo vệ tốt cô? Hắn, đáng chết!
“Đi ra ngoài.” Tô Xích Cảnh đỏ vành mắt, đau lòng không thôi ôm Tưởng Niệm vào lòng, để cô ra sức phát tiết trong lòng mình, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, nhưng nghe kĩ thì sẽ phát hiện trong giọng nói ấy còn mang theo chút không vui.
“Xin ngài phối hợp với công việc của chúng tôi, tôi có thể….” Tên đội trưởng dẫn đầu dáng vẻ cao lớn, hắn đứng cạnh Tô Xích Cảnh, không hài lòng nói, vẻ mặt nghiêm túc, hắn nhìn dáng vẻ đáng thương của Tưởng Niệm lúc này cũng có chút không nỡ, nhưng đây là chức trách của hắn.
“Mị Cơ, mời bọn họ ra ngoài.” Trong lúc nói Diêm Thương Tuyệt đã tiến vào, giọng điệu lạnh nhạt khiến người ở đây chấn động, trên người mặc bộ âu phục màu đen, vẫn thật hoàn mỹ, cả người tản ra khí chất tôn quí khiến không ai có thể bỏ qua, cũng không them nhìn đám cảnh sát kia liền đi đến bên cạnh Tưởng Niệm.
Tưởng Niệm vừa thấy Diêm Thương Tuyệt liền nhào vào trong ngực Tô Xích Cảnh, vùi đầu không liếc hắn một cái, cả người run rẩy khiến người ta đau lòng, cô còn mặt mũi nào gặp hắn?
Cô đã bẩn rồi! hắn nhất định hận chết mình đi?
“Sao lại ngồi dưới đất?” trong giọng nói Diêm Thương Tuyệt mang theo sự cưng chiều, hắn đi lên trước, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng kéo Tưởng Niệm ra khỏi ngực Tô Xích Cảnh, sau đó thật cẩn thận ôm cô đặt lên giường.
Động tác dịu dàng cẩn thận của hắn khiến mọi người phải giật mình, Tô Xích Cảnh mặt không đổi sắc nhìn hắn, nhưng gân xanh trên cổ đã nổi lên, hắn là đang nhịn điều gì đó.
Tưởng Niệm nhìn hắn khó hiểu, sau đó hổ thẹn cúi đầu không nói.
Cô không biết phải đối mặt với hắn thế nào?
Người tối qua thật sự không phải anh?!
“Các vị vẫn nên ra ngoài đi, tránh cho tôi rat ay.” Mị Cơ có thâm ý khác đưa mắt nhìn Tưởng Niệm, trong mắt có cảm xúc không đọc hiểu được.
Mấy tên cảnh sát sớm bị khí thế của Diêm Thương Tuyệt dọa, đây là người đàn ông thế nào? Rõ ràng chưa làm gì, nhưng ngươi lại có thể cảm nhận được sự liều lĩnh khỉ thế hùng hồn của hắn, muốn người ta không sợ hãi cũng khó, hơn nữa trên người hắn tản ra một loại hơi thở tối tăm không thể nói rõ, rất thần bí.
Trực giác nói với bọn họ, người đàn ông này không đơn giản!
Nhưng cứ bị đuổi ra như vậy, chẳng phải rất mất mặt sao?
Tên đội trưởng tiếp thêm can đảm, bất an nói: “Vị tiên sinh đây, lấy lời khai của người bị hại là chức trách của cảnh sát chúng tôi, như vậy mới có thể lôi kẻ làm ác ra chịu trừng phạt trước pháp luật, đương nhiên chúng tôi cũng hiểu tình huống lúc này của người bị hại, chúng tôi sẽ lấy lời khai nhanh chóng để vị tiểu thư đây nghỉ ngơi.”
Diêm Thương Tuyệt ngước mắt, miễn cưỡng nhìn hắn, nâng nhẹ môi mỏng gằn từng tiếng lạnh lẽo: “Tôi không cần pháp luật trừng trị hắn, tôi trừng trị hắn là đủ rồi, tối sẽ khiến hắn sống-không-bằng-chết, hiểu rồi thì đi ra đi.”
Nói xong lại cúi đầu, khẽ hôn lên trán Tưởng Niệm: “Muốn ăn gì?”
Tưởng Niệm không nói chuyện, chỉ là rơi nước mắt không ngừng nhìn hắn, sao hắn còn đối xử tốt với mình như thế?
“Mị Cơ! Đưa những người này ra ngoài!” Diêm Thương Tuyệt thấy cô không nói chuyện, chỉ rơi lệ thì rất đau lòng, chậm rãi lau nước mắt trên mặt cô, lại khẽ gọi Mị Cơ một tiếng, như đang nhắc nhở cô ấy phải làm gì lúc này.
“Các người tự đi hay muốn tôi rat ay, nếu tôi rat ay, có lẻ các người phải bò ra ngoài.” Mị Cơ kiêu ngạo nhìn đám cảnh sát này, mặt lạnh lùng.
Mấy tên cảnh sát thấy thế cũng không dám mở miệng nữa, bởi vì bọn họ biết sơ lược thân phận hiện hách của người đàn ông trước mặt, sự liều lĩnh không lí do của hắn, không phải bọn họ có thể chọc, cho nên đi trước tốt hơn.
“Vậy chúng tôi tạm biệt trước, chờ người bị hại khỏe rồi lại đến.”
Còn dám đến? nói những lời này chẳng qua muốn cho bản thân một bặc thang mà thôi.
Diêm Thương Tuyệt cũng không vạch trần, vẫn thâm tình nhìn Tưởng Niệm, cười yếu ớt.
Tô Xích Cảnh cười khinh bỉ, hai tay khoanh trước ngực dựa vào tường, nhìn đám người kia biến mất nhanh như chớp, trong lòng nói thầm: quyền thế thực sự là thứ cmn tốt!
Diêm Thương Tuyệt nhìn thoáng qua Tô Xích Cảnh, không nói gì cũng không ngạc nhiên hắn ở lại đây, chỉ nhìn Mị Cơ gật nhẹ đầu, để cô ấy lui ra ngoài.
Mị Cơ cung kính khom lưng lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người Tô Xích Cảnh, Diêm Thương Tuyệt cùng Tưởng Niệm, không khí chợt lạnh.
Tưởng Niệm cuộn tròn bản thân, cô vẫn sợ hãi, vẫn bất an.
Anh Nguyệt Lê bị bắt, cô phải làm sao đây? Làm sao đây? Có phải anh cũng sẽ bỏ cô không? Tắt cả mọi người rồi sẽ bỏ cô phải không?
Tô Xích Cảnh cũng không mở miệng, chí ngồi ở bên kia giường bệnh, cầm một trái táo, thật nhàn rỗi gọt, Diêm Thương Tuyệt nhíu mày nhìn hắn, không vui nói: “Anh còn ở đây làm chi? Đi ra ngoài!”
Tô Xích Cảnh xem thường hắn, sau đó cười hì hì nhìn Tưởng Niệm: “Tôi gọt táo cho em nha.”
Tưởng Niệm khẽ gật đầu, cô biết hắn thật quan tâm mình, không muốn hắn lo lắng lại càng không muốn Nguyệt Lê lo lắng, cho nên cô phải mau chóng chỉnh lại bản thân, bằng không sẽ phụ một phen khổ tâm của Nguyệt Lê, nhưng lúc này hãy để cô đau khổ một lúc, chỉ một lúc thôi…
Nguyệt Lê! Nghĩ đến người đàn ông vì cô trả giá hết thẩy kia, lòng, có chút đau âm ĩ, nước mắt, không dừng được lại rơi.
Bởi vì Tưởng Niệm nghiêng đầu nhìn Tô Xích Cảnh, Diêm Thương Tuyệt cảm thấy trong lòng rất không có tư vị, hắn càng cau mày, tâm phiền, liền ngồi lên giường, sau đó nhanh chóng cởi giày, tự nhiên nằm xuống, từ phía sau kề sát Tưởng Niệm, tức giận nói: “Tôi không muốn nhìn ai đó, tôi ngủ trước, anh ta đi rồi gọi tôi.”
Tưởng Niệm bị hắn ôm trong lòng có chút không thích, dù sao tối hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, cô bất an muốn giãy giụa, thân mình cũng run rẩy rõ ràng, cánh môi hơi mấp máy.
“Cậu dọa cô ấy kia.” Tô Xích Cảnh thấy hắn không cần mặt mũi như vậy lập tức đứng dậy, đánh một quyền mạnh vào trên người Diêm Thương Tuyệt, dáng vẻ rất tức giận.
Diêm Thương Tuyệt mặc hắn kêu gào, chỉ càng ôm chặt Tưởng Niệm hơn, nhẹ nhàng thổi khí ở bên tai cô: “Anh sẽ không để bất kì ai tổn thương em, sẽ không bao giờ nữa, hãy để anh sưởi ấm em một chút, để anh từ từ đi vào lòng em.” Một câu nói thật bình thường, nhưng khiến Tưởng Niệm thấy ấm áp, lời hắn khiến cô……cảm động.
Cho nên cô vẫn đang hạnh phúc đúng không?
Mẹ từng nói hạnh phúc sẽ đến với người tốt.
Nhưng cô khiến một người đàn ông thương xót cô vào tù, cô khiến chú An mất đi người con trai yêu thương nhất, cô khiến chị Tiểu Miểu mất đi người chồng, khiến con của họ mất đi người cha, cô là người tốt sao?
Cô không phải! cô không phải!
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên không khống chế được cảm xúc nữa, liều mạng tránh khỏi Diêm Thương Tuyệt, lớn tiếng quát: “Em bẩn rồi! em bẩn…em chính là kẻ xấu, cuối cùng em chỉ khiến cuộc sống của người khác trở nên rối rắm, em chung quy cũng chỉ mang đến phiền toái cho người khác, em không tốt, em không tốt chút nào, hai người đi đi, đừng để ý đến em, đừng lo cho em! Để em một mình được không, được hay không?”
Lại là tiếng kêu khóc ‘tê tâm liệt phế’, cả gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Diêm Thương Tuyệt ngồi dậy, mặc kệ cô giãy giựa cũng ôm chặt lấy cô, giọng nhỏ nhẹ an ủi: “Em không có làm rối loạn cuộc sống của anh. Em cũng không bẩn mà vẫn là cô gái anh thích như trược kia, vẫn là hoa Sơn Chi thuần khiết thơm ngát, sau này anh sẽ bảo vệ em, chăm sóc em, yêu thương em, đừng khóc, khóc vậy khiến lòng anh đau lắm.”
Tô Xích Cảnh ngẩn người, nhìn bọn họ ôm nhau thân mật như thế mà lòng đau, rất đau.
Tưởng Niệm, thật ra tôi cũng muốn ôm em, sau đó nói với em, em không bẩn, không hề bẩn chút nào, tôi cũng muốn nói với em, sự xuất hiện của em không hề quấy rầy đến cuộc sống của tôi, cũng không mang đến phiền toái cho tôi, bởi vì tôi thích em như thế, yêu em sâu đậm thế.
Nghe lời nói của Diêm Thương Tuyệt dịu dàng như thế, trí mạng như thế, Tưởng Niệm cảm động đến rối tinh rối mù, dựa vào lòng hắn, khóc nức nở, bây giờ cô nên làm cái gì đây? Làm sao đây?
Tô Xích Cảnh thấy cô bình phục tâm tình, liền ngồi xuống gọt táo, gọt táo, thật ra không chỉ gọt sạch vỏ táo, má còn là trái tim hắn.
Hắn cũng yêu cô mà!
Răt yêu! Yêu rất sâu!
Tưởng Niệm dần dần ngủ trong ngực của Diêm Thương Tuyệt, có phải chỉ cần ngủ, thì sẽ không thấy đau nữa?
Cô cứ thế này ngủ được không?
Không được! vì Nguyệt Lê cô phải sống tốt….
Cô chỉ là mệt mỏi lúc này, mệt lắm, cho nên chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được rồi, một chút là tốt rồi!
Diêm Thương Tuyệt đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, như là an ủi, sau đó thấy cô ngủ, mới buông nhẹ cô ra, bản thân cũng nằm xuống.
Tô Xích Cảnh cứ ngồi như thế, gọt xong một quả lại tiếp một quả, hơn mười phút đã gọt xong hết tất cả táo, còn cảm thấy chán, hắn sẽ cắt chúng thành từng khối nhỏ, cuối cùng thành viên bi và rồi vào thùng rác.
Diêm Thương Tuyệt cũng không định ngủ, chỉ là bất đắc dĩ nhìn kẻ điên này!
Rốt cục thấy tên kia đứng dậy đi ra ngoài cửa mới thở dài, chuẩn bị ngủ, nhưng sau vài phút, hắn bị tiếng mở đánh thức.
Bực bội ghé mắt nhìn lại, thấy Tô Xích Cảnh xách 2 gói trái cây to đùng, này 250!
Diêm Thương Tuyệt dứt khoát nhắm mắt không nhìn tới hắn, cuối cùng nghe thấy Tô Xích Cảnh gọt táo, còn phát ra tiếng, Diêm Thương Tuyệt rốt cục không nhịn được tức giận gầm nhẹ: “Rốt cục anh muốn làm gì? Nói thẳng.”
Tô Xích Cảnh nhìn hắn thắc mắc, cố ý nói giọng cực nhỏ: “Sao? Anh làm phiền đến cậu à? Vậy cậu mau nhảy xuống, đừng mặt dày nằm trên giường, chiến tiện nghi của người ta!”
Diêm Thương Tuyệt cười: “Đây là vợ tôi, tôi ôm cô ấy ngủ có gì không đúng? Anh, lăn ra ngoài!”
“Không được tôi phải ở trong này bảo vệ cô ấy, phải rồi! tối hôm cô ấy gặp chuyện cậu ở đâu?” Tô Xích Cách nhìn hắn nghi ngờ.
“Tôi ở đâu? Tôi ở văn phòng! Buổi sáng cô ấy đi ra ngoài cũng không nói với ai, tôi phải tìm khắp nơi.” Diêm Thương Tuyệt bất mãn trợn mắt nhìn hắn, sau đó tiếp túc nói: “Tôi đã điều tra, cô ấy vì An Nguyệt Lê mới tìm tên kia, cho nên tất cả đều là ngoài ý muốn.”
“Vậy cậu định làm sao? Cậu sẽ giúp An Nguyệt Lê ra ngoài không?”
Bình luận facebook