Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Đứng trước gương, nhìn vẻ thảm hại trên người mình, Tưởng Niệm đột nhiên cong môi nở nụ cười, từ lúc nào thì cô trở nên to gan, lại đi theo một người đàn ông vẫn chưa được xem là quen thuộc đến hộp đêm thế này, nhưng mà không biết vì sao cô cứ tin tưởng hắn ta vô điều kiện như vậy.
Dùng nước cọ rửa gương mặt dơ bẩn của mình, cố gắng nở nụ cười, nghĩ đến lúc ra ngoài lại phải đối mặt với người đàn ông có cử chỉ lời nói không nghiêm túc kia, Tưởng Niệm đang vươn tay ra bỗng nhiễn rút về: “Có lẻ nên đợi lát nữa hãy ra ngoài.”
Hơi ngước đầu, tháo vật trang sức trên đầu xuống, cực kì tùy ý buột bóc thành đuôi ngựa, lại phát hiện không mang dây buột tóc, lúc đang bất đắc dĩ bĩu môi thì trước mắt xuất hiện một bàn tay trắng nõn thon dài, trong bàn tay đưa qua có một sợi dây thung.
Giật mình ngẩng đầu, ánh vào trong mắt cô là một gương mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ, dung mạo của cô gái đơn thuần lại cực kì xinh đẹp, khẽ hất cằm ý bảo Tưởng Niệm nhận lấy.
“Cảm ơn.” Xấu hổ nhận lấy dây thung, mang tóc buột lại rất gọn gàn, sau đó cảm kích nhìn người con gái cao hơn cô nữa cái đầu này: “Cảm ơn cô.”
“Ai da! Không có chi, chỉ là một sợi dây thung thôi mà, tôi chưa nói câu nào mà cô đã nói cảm ơn hai lần, làm tôi xấu hổ quá đi.” Cô gái hài hước nhìn cô gái trước mắt này, khẽ nhíu mày vắt óc suy nghĩ, cô gái trước mắt này đã gặp ở đâu rồi, rất quen nha!
“Vậy tôi ra ngoài trước.” Buột chặc tóc, Tưởng Niệm vô cùng thân thiện nhìn cô gái kia, cảm thấy cô ấy thật đơn thuần, thật tốt bụng, thật nhiệt tình.
Cô gái không nói chuyện, chỉ lịch sự gật đầu một cái, nhìn bóng lưng biến mất ở trước mắt, cô gái càng nhíu mày nhăn mặt, sau đó lại gọi to một tiếng: “A..! là cô gái ở chung với Cảnh!”
Tưởng Niệm ra khỏi toilet liền mơ hồ, là bên trái hay là bên phải?
Nhìn hành lang vắng vẻ, cô gắng nhớ lại hướng mình vừa mới đi qua, ngón tay gõ nhịp nhàng trên gò má, vô cùng chăm chú.
Bên trái.
Hình như là bên trái!
“A-xin lỗi!” Tưởng Niệm hết nhìn đông lại nhìn tây căn bản không phát hiện có người ở phía trước, nhìn bốn phía xung quanh rồi suy nghĩ tìm cái phòng vừa nãy, không ngờ đụng phải một người đàn ông đi ra từ toilet nam.
Ngươi đàn ông xoa cái trán đau do bị va chạm, miệng vừa muốn chữi ầm lên, mới quay đầu đã thấy vẻ mặt thanh thuần linh động của Tưởng Niệm, vẻ tức giận trên mặt liền biến mất, lập tức thay đổi thành dáng vẻ thèm thuồng, nhìn chằm chằm Tưởng Niệm, nở nụ cười có phần hèn hạ.
Trong lòng Tưởng Niệm bắt đầu phát lạnh, ánh mắt này không chút xa lạ gì với cô, nhất thời gương mặt nhỏ nhắn không chút huyết sắc, cực kì khó coi.
“Tôi không sao!” người đàn ông nuốt mạnh một ngụm nước bọt, bàn tay có chút xấu xa xoa xoa cái bụng mượt mà, dáng vẻ như là tám đời chưa từng thấy qua phụ nữ đẹp.
“Tôi xin lỗi, xin nhường đường.” nhìn bộ dạng cực kì ghê tởm của người đàn ông này, cả người Tưởng Niệm đã rịn đầy mồ hôi, nhưng vẫn ăn nói rất lịch sự.
Người đàn ông bất đắc dĩ tránh ra, bởi vì hắn ta biết nơi này là địa bàn của người đàn ông TuLa là Diêm Thương Tuyệt, nên hắn ta không dám lỗ mãng.
Nhìn theo hướng Tưởng Niệm rời di mà lưu luyến không thôi, trong lòng thầm thề nhất định có một ngày hắn ta cũng phải ôm mỹ nhân về.
Bộ dạng Tưởng Niệm vội vàng nắm tay thành quyền cương quyết không dám quay đầu, chỉ sợ người đàn ông kia sẽ đuổi theo, vì vậy bước chân phóng nhanh, đi đông qua tây cuối cùng cũng đến căn phòng mà bọn ở đặt trước, cánh tay hơi run rẩy đưa ra đẩy cửa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cuồng vọng của Diêm Thương Tuyệt ngồi ở kia, vẻ mặt cao ngạo nhìn bọn người kia, một lúc sau mới vâng dạ gọi một tiếng: “Anh.”
Diêm Thương Tuyệt dừng lại động tác đang uống rượu, vẻ mặt châm chọc nhíu mày, không quan tâm đến cô, tiếp tục uống rượu, nhưng đáy mắt lại là một mảnh nóng rực.
Anh?!
Rất nhanh thôi cô sẽ biết hắn không phải là anh của cô, mà là người đàn ông của cô, người đàn ông duy nhất!
Tô Xích Cảnh thấy Tưởng Niệm khúm núm, lo lắng bất ăn đứng ở cửa, hắn ta đứng dậy đi đến trước mặt cô, dắt tay cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, giọng điệu dịu dàng: “Đừng để ý đến cậu ta, tôi đưa em về.”
“Sao? Hai người phải đi rồi hả?” Vừa thấy Tưởng Niệm xuất hiện, Trình Sở Đông liền không dời mắt đi được, có vẻ rất thích thù nhìn chằm chằm gương mặt như tờ giấy trắng kia của Tưởng Niệm, cô gái này là người đầu tiên khiến hắn ta cảm thấy có hứng thú, cho nên lúc nghe bọn họ nói phải về, không khống chế được cảm xúc liền đứng lên, ba bước thành một bước đi tới trước mặt Tưởng Niệm, còn lôi kéo tay của cô, dáng vẻ làm nũng ngọt chết người: “Ôi, sau này tôi nhất định không nói chuyện lung tung nữa, đừng có giận được không? Hai người ở lại đi, chúng ta cùng nhau uống một chút rượu thôi.”
Giác quan thứ sáu của Trình Sở Đông nói cho hắn ta biết, quan hệ giữa ba người này nhất định là rắc rối phức tạp, nếu không thì vì sao Tô Xích Cảnh luôn nâng mắt nhìn Diêm Thương Tuyệt bây giờ nhìn đến Trình Sở Đông hắn liền có bộ dạng như muốn bóp chết hắn ta vậy.
Vì sao cô gái này lại gọi Diêm Thương Tuyệt là ‘anh’?! hắn ta nhớ rõ Diêm Thương Tuyệt không có em gái nha!
Hơn nữa cô gái này có vẻ như sợ Diêm Thương Tuyệt, mà còn là rất sợ, lại còn có một chút lưu luyến, còn một tia ghen ghét ở trong mắt Diêm Thương Tuyệt mà hắn ta thấy là gì?
Ba người này rất thú vị a! nếu dồn bọn họ thành một khối nhất định chơi rất vui!
Điều quan trọng nhất là, Trình Sở Đông hắn rất có hứng thú với cô gái này!
“Buống tay cậu ra!”
“Lấy móng vuốt của anh ra!”
Tô Xích Cảnh và Diêm Thương Tuyệt cùng lúc mở miệng rất ăn ý, nói xong lại nhìn đối phương xem thường.
Không có sáng tạo!
Không có sáng tạo!
Hai người oán thầm nói ở trong lòng.
Nhìn đi! Đây là bạn bè, đến cả ý nghĩ trong lòng cũng giống nhau.
Nghe thấy tiếng gào thét không chút khách khí của hai người đàn ông, tay của Trình Sở Đông như bị phỏng, vội vàng rút tay về, trên mặt nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi lại vị trí hắn ta vừa mới ngồi, le lưỡi.
Oa! Ai bảo hắn ta không có can đảm, oa! Ai bảo Diêm Thương Tuyệt thù dai hơn hắn ta, có tiền hơn hắn ta, lại giỏi giở thủ đoạn hơn hắn ta chứ!
“Vậy ngồi lại một lúc đi.” Không tiện từ chối Trình Sở Đông, lại cảm nhận được cơn tức giận của Diêm Thương Tuyệt, Tưởng Niệm chỉ có thể ngượng ngùng mỉm cười.
“Vậy thì vào đi, đứng chết ở cửa làm gì?” Lạnh lùng quan sát cánh tay nhỏ nhắn bị Tô Xích Cảnh nắm chặt, mở miệng nói, sau đó khẽ nhấp một ngụm rượu nhỏ, mặc cho mùi vị chua cay chui vào trong cổ họng.
Nhìn dáng vẻ không ngừng bị đàn ông đeo bám của cô!!
Tránh khỏi bàn tay to của Tô Xích Cảnh, chậm rãi bước đến, không hiểu vì sáo những lúc đối mặt với Diêm Thương Tuyệt, cô luôn luôn sợ hãi nhưng lại không nhìn được muốn đến gần hắn, nhớ đến bóng dáng cô đơn của hắn ở mười năm trước, trong lòng lại đau.
Nhưng mà lúc bước đến thì Tưởng Niệm lại hoang mang nhìn chiếc sofa có ba chỗ ngồi, cô phải ngồi bên kia sao? bên phải chỉ có thể ngồi một người, mà Trình Sở Đông đã ngồi trên đó rồi, còn bên trái là chỗ của Diêm Thương Tuyệt đang ngồi, có vẻ sâu xa nhìn cô, sofa ở chính giữa đủ dài, đủ cho cô và Tô Xích Cảnh cùng ngồi, nhưng cô dường như cảm nhận vẻ uy hiếp trong ánh mắt của Diêm Thương Tuyệt, đôi con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang nói với cô: ‘nếu cô dám ngồi với người đàn ông khác, cô nhất định phải chết’.
Thời gian ở chung với Diêm Thương Tuyệt tuy không lâu, nhưng đối với hắn, cô hiểu rất rõ.
Ngang ngược, liều lĩnh, tàn nhẫn, chỉ cần là chuyện bản thân muốn thì dù có sai cũng sẽ làm.
Nhưng mà thông tin truyền đến từ ánh mắt như vậy có phải là do cô nghĩ nhiều hay không?
Không phải Diêm Thương Tuyệt vì trả thù cô mới trở về sao?
Vậy vì sao những lúc cô gặp chuyện hắn lại ra tay giúp cô? Để cô không bị xâm phậm (_ _! Chậc chậc, không để người ta xâm phạm là vì phải để anh xâm phạm)
Mười năm trước lúc cô bị những đứa trẻ thôn ném đá, hắn luôn không nói không rằng xuất hiện rồi bảo vệ cô, hung hăng đánh người ta một trận.
Ngoại trừ mẹ ra thì hắn là người đầu tiên che chở cho cô, là người sưởi ấm cho cô! Cho nên từ tận đáy lòng cô vẫn bằng lòng tin tưởng hắn vẫn là người anh của mười năm trước!
Có lẻ hắn đã nghĩ thông suốt, biết tai nạn giao thông năm ấy không phải lỗi của cô!
Lúc Tưởng Niệm đang do dự vì chỗ ngồi kia thì Diêm Thương Tuyệt đang chơi đùa với ly rượu trên tay đã giành mở miệng trước Tô Xích Cảnh.
Dùng nước cọ rửa gương mặt dơ bẩn của mình, cố gắng nở nụ cười, nghĩ đến lúc ra ngoài lại phải đối mặt với người đàn ông có cử chỉ lời nói không nghiêm túc kia, Tưởng Niệm đang vươn tay ra bỗng nhiễn rút về: “Có lẻ nên đợi lát nữa hãy ra ngoài.”
Hơi ngước đầu, tháo vật trang sức trên đầu xuống, cực kì tùy ý buột bóc thành đuôi ngựa, lại phát hiện không mang dây buột tóc, lúc đang bất đắc dĩ bĩu môi thì trước mắt xuất hiện một bàn tay trắng nõn thon dài, trong bàn tay đưa qua có một sợi dây thung.
Giật mình ngẩng đầu, ánh vào trong mắt cô là một gương mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ, dung mạo của cô gái đơn thuần lại cực kì xinh đẹp, khẽ hất cằm ý bảo Tưởng Niệm nhận lấy.
“Cảm ơn.” Xấu hổ nhận lấy dây thung, mang tóc buột lại rất gọn gàn, sau đó cảm kích nhìn người con gái cao hơn cô nữa cái đầu này: “Cảm ơn cô.”
“Ai da! Không có chi, chỉ là một sợi dây thung thôi mà, tôi chưa nói câu nào mà cô đã nói cảm ơn hai lần, làm tôi xấu hổ quá đi.” Cô gái hài hước nhìn cô gái trước mắt này, khẽ nhíu mày vắt óc suy nghĩ, cô gái trước mắt này đã gặp ở đâu rồi, rất quen nha!
“Vậy tôi ra ngoài trước.” Buột chặc tóc, Tưởng Niệm vô cùng thân thiện nhìn cô gái kia, cảm thấy cô ấy thật đơn thuần, thật tốt bụng, thật nhiệt tình.
Cô gái không nói chuyện, chỉ lịch sự gật đầu một cái, nhìn bóng lưng biến mất ở trước mắt, cô gái càng nhíu mày nhăn mặt, sau đó lại gọi to một tiếng: “A..! là cô gái ở chung với Cảnh!”
Tưởng Niệm ra khỏi toilet liền mơ hồ, là bên trái hay là bên phải?
Nhìn hành lang vắng vẻ, cô gắng nhớ lại hướng mình vừa mới đi qua, ngón tay gõ nhịp nhàng trên gò má, vô cùng chăm chú.
Bên trái.
Hình như là bên trái!
“A-xin lỗi!” Tưởng Niệm hết nhìn đông lại nhìn tây căn bản không phát hiện có người ở phía trước, nhìn bốn phía xung quanh rồi suy nghĩ tìm cái phòng vừa nãy, không ngờ đụng phải một người đàn ông đi ra từ toilet nam.
Ngươi đàn ông xoa cái trán đau do bị va chạm, miệng vừa muốn chữi ầm lên, mới quay đầu đã thấy vẻ mặt thanh thuần linh động của Tưởng Niệm, vẻ tức giận trên mặt liền biến mất, lập tức thay đổi thành dáng vẻ thèm thuồng, nhìn chằm chằm Tưởng Niệm, nở nụ cười có phần hèn hạ.
Trong lòng Tưởng Niệm bắt đầu phát lạnh, ánh mắt này không chút xa lạ gì với cô, nhất thời gương mặt nhỏ nhắn không chút huyết sắc, cực kì khó coi.
“Tôi không sao!” người đàn ông nuốt mạnh một ngụm nước bọt, bàn tay có chút xấu xa xoa xoa cái bụng mượt mà, dáng vẻ như là tám đời chưa từng thấy qua phụ nữ đẹp.
“Tôi xin lỗi, xin nhường đường.” nhìn bộ dạng cực kì ghê tởm của người đàn ông này, cả người Tưởng Niệm đã rịn đầy mồ hôi, nhưng vẫn ăn nói rất lịch sự.
Người đàn ông bất đắc dĩ tránh ra, bởi vì hắn ta biết nơi này là địa bàn của người đàn ông TuLa là Diêm Thương Tuyệt, nên hắn ta không dám lỗ mãng.
Nhìn theo hướng Tưởng Niệm rời di mà lưu luyến không thôi, trong lòng thầm thề nhất định có một ngày hắn ta cũng phải ôm mỹ nhân về.
Bộ dạng Tưởng Niệm vội vàng nắm tay thành quyền cương quyết không dám quay đầu, chỉ sợ người đàn ông kia sẽ đuổi theo, vì vậy bước chân phóng nhanh, đi đông qua tây cuối cùng cũng đến căn phòng mà bọn ở đặt trước, cánh tay hơi run rẩy đưa ra đẩy cửa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cuồng vọng của Diêm Thương Tuyệt ngồi ở kia, vẻ mặt cao ngạo nhìn bọn người kia, một lúc sau mới vâng dạ gọi một tiếng: “Anh.”
Diêm Thương Tuyệt dừng lại động tác đang uống rượu, vẻ mặt châm chọc nhíu mày, không quan tâm đến cô, tiếp tục uống rượu, nhưng đáy mắt lại là một mảnh nóng rực.
Anh?!
Rất nhanh thôi cô sẽ biết hắn không phải là anh của cô, mà là người đàn ông của cô, người đàn ông duy nhất!
Tô Xích Cảnh thấy Tưởng Niệm khúm núm, lo lắng bất ăn đứng ở cửa, hắn ta đứng dậy đi đến trước mặt cô, dắt tay cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, giọng điệu dịu dàng: “Đừng để ý đến cậu ta, tôi đưa em về.”
“Sao? Hai người phải đi rồi hả?” Vừa thấy Tưởng Niệm xuất hiện, Trình Sở Đông liền không dời mắt đi được, có vẻ rất thích thù nhìn chằm chằm gương mặt như tờ giấy trắng kia của Tưởng Niệm, cô gái này là người đầu tiên khiến hắn ta cảm thấy có hứng thú, cho nên lúc nghe bọn họ nói phải về, không khống chế được cảm xúc liền đứng lên, ba bước thành một bước đi tới trước mặt Tưởng Niệm, còn lôi kéo tay của cô, dáng vẻ làm nũng ngọt chết người: “Ôi, sau này tôi nhất định không nói chuyện lung tung nữa, đừng có giận được không? Hai người ở lại đi, chúng ta cùng nhau uống một chút rượu thôi.”
Giác quan thứ sáu của Trình Sở Đông nói cho hắn ta biết, quan hệ giữa ba người này nhất định là rắc rối phức tạp, nếu không thì vì sao Tô Xích Cảnh luôn nâng mắt nhìn Diêm Thương Tuyệt bây giờ nhìn đến Trình Sở Đông hắn liền có bộ dạng như muốn bóp chết hắn ta vậy.
Vì sao cô gái này lại gọi Diêm Thương Tuyệt là ‘anh’?! hắn ta nhớ rõ Diêm Thương Tuyệt không có em gái nha!
Hơn nữa cô gái này có vẻ như sợ Diêm Thương Tuyệt, mà còn là rất sợ, lại còn có một chút lưu luyến, còn một tia ghen ghét ở trong mắt Diêm Thương Tuyệt mà hắn ta thấy là gì?
Ba người này rất thú vị a! nếu dồn bọn họ thành một khối nhất định chơi rất vui!
Điều quan trọng nhất là, Trình Sở Đông hắn rất có hứng thú với cô gái này!
“Buống tay cậu ra!”
“Lấy móng vuốt của anh ra!”
Tô Xích Cảnh và Diêm Thương Tuyệt cùng lúc mở miệng rất ăn ý, nói xong lại nhìn đối phương xem thường.
Không có sáng tạo!
Không có sáng tạo!
Hai người oán thầm nói ở trong lòng.
Nhìn đi! Đây là bạn bè, đến cả ý nghĩ trong lòng cũng giống nhau.
Nghe thấy tiếng gào thét không chút khách khí của hai người đàn ông, tay của Trình Sở Đông như bị phỏng, vội vàng rút tay về, trên mặt nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi lại vị trí hắn ta vừa mới ngồi, le lưỡi.
Oa! Ai bảo hắn ta không có can đảm, oa! Ai bảo Diêm Thương Tuyệt thù dai hơn hắn ta, có tiền hơn hắn ta, lại giỏi giở thủ đoạn hơn hắn ta chứ!
“Vậy ngồi lại một lúc đi.” Không tiện từ chối Trình Sở Đông, lại cảm nhận được cơn tức giận của Diêm Thương Tuyệt, Tưởng Niệm chỉ có thể ngượng ngùng mỉm cười.
“Vậy thì vào đi, đứng chết ở cửa làm gì?” Lạnh lùng quan sát cánh tay nhỏ nhắn bị Tô Xích Cảnh nắm chặt, mở miệng nói, sau đó khẽ nhấp một ngụm rượu nhỏ, mặc cho mùi vị chua cay chui vào trong cổ họng.
Nhìn dáng vẻ không ngừng bị đàn ông đeo bám của cô!!
Tránh khỏi bàn tay to của Tô Xích Cảnh, chậm rãi bước đến, không hiểu vì sáo những lúc đối mặt với Diêm Thương Tuyệt, cô luôn luôn sợ hãi nhưng lại không nhìn được muốn đến gần hắn, nhớ đến bóng dáng cô đơn của hắn ở mười năm trước, trong lòng lại đau.
Nhưng mà lúc bước đến thì Tưởng Niệm lại hoang mang nhìn chiếc sofa có ba chỗ ngồi, cô phải ngồi bên kia sao? bên phải chỉ có thể ngồi một người, mà Trình Sở Đông đã ngồi trên đó rồi, còn bên trái là chỗ của Diêm Thương Tuyệt đang ngồi, có vẻ sâu xa nhìn cô, sofa ở chính giữa đủ dài, đủ cho cô và Tô Xích Cảnh cùng ngồi, nhưng cô dường như cảm nhận vẻ uy hiếp trong ánh mắt của Diêm Thương Tuyệt, đôi con ngươi hung hăng nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang nói với cô: ‘nếu cô dám ngồi với người đàn ông khác, cô nhất định phải chết’.
Thời gian ở chung với Diêm Thương Tuyệt tuy không lâu, nhưng đối với hắn, cô hiểu rất rõ.
Ngang ngược, liều lĩnh, tàn nhẫn, chỉ cần là chuyện bản thân muốn thì dù có sai cũng sẽ làm.
Nhưng mà thông tin truyền đến từ ánh mắt như vậy có phải là do cô nghĩ nhiều hay không?
Không phải Diêm Thương Tuyệt vì trả thù cô mới trở về sao?
Vậy vì sao những lúc cô gặp chuyện hắn lại ra tay giúp cô? Để cô không bị xâm phậm (_ _! Chậc chậc, không để người ta xâm phạm là vì phải để anh xâm phạm)
Mười năm trước lúc cô bị những đứa trẻ thôn ném đá, hắn luôn không nói không rằng xuất hiện rồi bảo vệ cô, hung hăng đánh người ta một trận.
Ngoại trừ mẹ ra thì hắn là người đầu tiên che chở cho cô, là người sưởi ấm cho cô! Cho nên từ tận đáy lòng cô vẫn bằng lòng tin tưởng hắn vẫn là người anh của mười năm trước!
Có lẻ hắn đã nghĩ thông suốt, biết tai nạn giao thông năm ấy không phải lỗi của cô!
Lúc Tưởng Niệm đang do dự vì chỗ ngồi kia thì Diêm Thương Tuyệt đang chơi đùa với ly rượu trên tay đã giành mở miệng trước Tô Xích Cảnh.
Bình luận facebook