Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Tưởng Niệm lại bị Diêm Thương Tuyệt ôm lên lầu, tiếng hai người đùa giỡn ầm ĩ không ngừng, tiếp đó là một tiếng ‘rầm’, cửa bị đóng, mà cánh cửa của một căn phòng khác trên tầng 2 mở ra, một đôi con ngươi tang thương nhìn phía cánh cửa khép chặt phát ra tia sáng âm trầm, quanh quẩn toàn bộ hành lang.
Tưởng Niệm bị ôm về phòng, Diêm Thương Tuyệt liền gấp gáp khó nhịn nhẹ nhàng ôm cô đến trên giường, tiếp đó cúi người đè cô, hơi thở dồn dập: “Tôi muốn, muốn em.”
“Anh? Chẳng phải anh nói tối nay rất bận sao? Anh…” Tưởng Niệm cực kì mất tự nhiện giãy giụa thân mình, hi vọng có thể thoát khỏi lồng ngức hắn, nhưng Diêm Thương Tuyệt trước sau áp cô, khiến cô không thể động đậy.
Môi mỏng mang theo vị thuốc lá cùng hương bạc hà mát lòng mát dạ của Diêm Thương Tuyệt từng chút đến gần cánh môi mềm mại này của Tưởng Niệm, cuối cùng bốn cánh môi chạm nhau, hắn lại dùng đầu lưỡi mình cạy mở hàm răng cô, tiếp đó mút lấy lưỡi cô, để cô nhảy cùng mình.
Chiếc lưỡi thơm trơn của cô khiến người đàn ông cứng như sắt thép Diêm Thương Tuyệt lập tức hóa thành dòng nước xuân.
Hắn thâm tình hôn cô, mặn nồng thuần khiết chăm chỉ giống như rượu lâu năm.
Tưởng Niệm bị hắn hôn đến rối tinh rối mù, chỉ vô lực đưa tay khoát lên vai hắn, híp đôi mắt mê mang, bởi vì hắn quá cuồng dã cho nên khiến cánh môi cô đau, cô nhíu chặt mày, hơi nghiêng đầu, có chút kháng cự sự thô bạo của hắn.
Tay Diêm Thương Tuyệt bắt đầu giở trò xấu, một tay mang chân cô quấn lên hông hắn, một tay ác độc giày vò ngực cô, động tác cuồng vọng không kiềm chế được.
Hắn chậm rãi rút đầu lưỡi khỏi miệng cô, còn rất không nỡ liếm cánh môi trên dưới của cô một lúc, tiếp đó mới đến vành tai cô, cổ thiên nga, xương xinh đẹp, cuối cùng một ngụm cắn đỉnh hồng mai trước ngực cô, khiến Tưởng Niệm rên nhỏ: “Ưm..a…”
Một tiếng này khiến Diêm Thương Tuyệt vốn đã điên cuồng lại càng thêm ngứa ngáy, bàn tay to lập tức đi đến giữa chân Tưởng Niệm, thô lỗ kéo ‘mảnh vải’ màu trắng của cô xuống, lại nhanh nhẹn cởi áo quần trên người mình, không có trêu chọc, trực tiếp tiến vào trong hoa cốc phát ra hương thơm này: “A..” Tưởng Niệm bị lấp đầy đến sắp nứt vỡ, cô đau đến kinh hô, khẽ cong người, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo vò lại, nhìn qua rất thống khổ.
Cô chặt không thôi, vừa rồi lại trêu chọc một trận, khiến hắn thoải mái cực kì, nhưng mà vẫn lo cô sẽ đau, liền chậm lại, nhẹ một chút rồi nhẹ một chút khuấy động bên trong cô.
“Em…đừng…đau quá, anh, ra ngoài, anh mau ra ngoài được không?” Tưởng Niệm khóc cầu xin, lệ theo khóe mắt chảy xuống.
Thật khó chịu! nhưng mà thật lạ, rõ ràng rất đau mà, vì sao vẫn muốn, còn muốn nhiều hơn…
Diêm Thương Tuyệt lại hôn lên môi cô, thỉnh thoảng dỗ: “Ngoan, nhịn một chút, một chút nữa sẽ không đau, bây giờ mà ra, tôi sẽ chết, thật sự sẽ chết.”
Giọng khàn khàn, kề sát cánh môi giờ phút này vô cùng tươi đẹp của cô, thở dồn dập.
Cuối cùng, hắn cũng không chịu nổi, dùng sức xuyên qua cô….
Ở đây đã lược bớt N ngàn từ…
Chẳng phải nói rất nhanh sao? Rất nhanh trong miệng hắn chính là 2, 3 tiếng?
Tưởng Niệm trong lúc mơ màng không biết mình ngủ tư thế gì, hoặc có thể nói không biết mình ngủ khi nào, cô chỉ biết là, thân thể cô từng chút từng chút trầm xuống, trầm xuống.
Diêm Thương Tuyệt nghiên người nằm bên cạnh Tưỡng Niệm đang ngủ say, khóe môi mang theo một chút ý cười nhè nhẹ thay cô sữ lại sợi tóc hỗn độn, hắn thật sự khiến cô mệt, chút nóng này còn chưa rút lui, nhưng cô đã bất tĩnh rồi.
Nhìn cô ôm chặt eo mình, ỷ lại như vậy, khiến hắn cực kì thõa mãn.
Có phải trong lòng em bắt đầu có tôi rồi không?
Nhìn cánh môi cô sưng đỏ, hắn lại cúi đầu xuống, mút từng chút từng chút.
Lúc Tưởng Niệm tỉnh lại, trên giường đã không còn bóng dáng của Diêm Thương Tuyệt, cô lập tức ngồi dậy, nhưng mà cả người mềm nhũn đau nhức làm cô suýt ngã trên giường.
Mỗi một chỗ giống như bị chia cắt vậy, đau đón không thôi, nhìn căn phòng trống trải, tuy mở ngọn đèn phong cách màu ấm, nhưng cô tuyệt không cảm thấy ấm, ngược lại cực kì sợ hãi, trong lòng càng lúc càng khủng hoảng.
Anh đâu?
Tưởng Niệm nóng lòng quay đầu nhìn xung quanh, hóa ra bên ngoài đã tối, nhưng mà trời tối rồi, vì sao anh không ở đây?
Khó khăn đứng dậy, tay vịn đầu thuyền bước xuống bậc thang, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy tơ lụa màu trắng, chân tay luống cuống mặc vào cũng không thèm quan tâm nơi nào chưa sửa sang tốt, liền mở cửa phòng, bước nối bước khó khăn đi xuống dưới lầu: “Anh? Anh?”
Vịn tường, vội vàng bước đi, sợ hãi, khủng hoảng, bất lực chiếm giữ lòng cô: “Anh? Anh ra đi, anh ở đâu? Anh đã nói sẽ không bỏ em lại, anh ra đi mà.”
Tưởng Niệm giống như đứa nhỏ bị người ta vứt bỏ ở trên đường, bốn phía bóng tối dần đến, nhưng vẫn không nhìn thấy người có thể mang cô về nhà, mà cô thì vẫn còn ở trong bóng tối tìm kiếm chút ánh sáng này.
“Anh? Anh, anh ra đi.” Giọng càng lúc càng vội, càng lúc càng run, nước mắt sớm đã làm ướt mặt cô.
Thấy dưới lầu có ánh sáng, Tưởng Niệm như tìm được sự sống, không quan tâm đến thân thể không khỏe, chạy nhanh xuống lầu, lúc nhìn thấy bóng dáng cao lớn vội vã tìm kiếm từ nãy giờ kia, liền nhanh chóng chạy đến phía sau hắn ôm chặt hông hắn: “Anh!”
Diêm Thương Tuyệt vốn đang nâng ly nói chuyện với trợ lý Tỗng Thống Irelend Mary - Maika Si bất ngờ bị ôm khiến chất lỏng màu đỏ đổ ra, mà chính hắn cũng không đoán trước được nên khẽ lung lay, mọi người đều bị người bất thình lình xông lên này làm hoảng hốt, nhất là lúc cô ta lỗ mãng đụng Tổng giám đốc Diêm, mọi người không khói há hốc miệng.
Cô bé này tối nay toi rồi.
Diêm Thương Tuyệt vốn cho là nữ giúp việc nào đó sơ ý đụng trúng mình, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, nhưng mà ngửi được mùi hương này, nghe thấy giọng run run này hắn liền biết, cô ấy đến đây.
Mày tuấn lãng dần giãn ra, xoay người, nhìn nước mắt trên mặt cô, giao ly rượu cho nhân viên tạp vụ, rồi rất dịu dàng thay cô lau đi lệ: “Sao vậy? Sao lại khóc?” nhìn môi cô sưng đỏ cùng ánh mắt hồng hồng, lại cúi đầu thấy cô đi chân trần, liền nhíu mày: “Sao không mang giày?”
“Em nghĩ anh bỏ em lại.” không quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của mọi người lúc này, Tưởng Niệm nhào vào ngực hắn, nức nở nói.
“Sao có thể chứ? Em quá mệt nên tôi không gọi em, em suy nghĩ nhiều quá.”
Nói xong, ở trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người ôm ngang Tưởng Niệm, rồi gật đầu với trợ lý Tổng Thống cũng đang kinh ngạc, dùng tiếng Anh nói lưu loát: “This is my fiance, first excuse me(Đây là vì hôn thê của tôi, trước xin phép một chút).”
Tiếp đó liền nhanh chóng ôm lấy Tưởng Niệm còn đang run rẩy đi nhanh lên lầu.
Trong đại sảnh ồ lên.
Tô Xích Cảnh mặc bộ âu phục màu tím, mái tóc ngông cuồng rơi rớt ở hai bên, nhếch miệng nhìn hai người biến mất ở tầng 2, trong mắt có thêm một tia sáng khác thường.
Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy.
Rót một ngụm rượu đỏ vào trong ly, hung hăng nhấp môi một chút, ngửa đầu, cười mị.
Hóa ra bọn họ đã tốt như vậy rồi.
Cô ấy hạnh phúc sao?
Nhìn dáng vẻ vừa rồi hẳn là hạnh phúc đi! Mới bao lâu mà cô ấy đã ỷ lại cậu ta như vậy rồi?
Cô ấy đã quên hắn phải không?
“Tôi nói này nhiều mỹ nữ như vậy, anh không đi săn, nhìn con mồi trên giường của người ta làm gì chứ? Chắc không nghĩ đến ‘Bá Vương đoạt cơ’ chứ.” Lại là yêu nghiệt Trình Sở Đông này.
Hắn ta cười không tim không phổi, dáng vẻ không sợ chết nhìn Tô Xích Cảnh tự mình đau khổ.
“Tôi nói này chỗ tôi xuất hiện, đáng chết, cậu có thể biến mất hay không?” Tô Xích Cảnh cũng không chịu thua kém trừng mắt hắn ta, thấy hắn ta ăn mặc ‘xuân ý dạt dào’ như trước, lại cười châm chọc: “Sao, Tú Phong không đến, cậu lại lên mặt đúng không? Ăn mặc như tên nhóc 17, 18 tuổi, nhìn trúng ai rồi à? Nói với anh, xem coi có thể 3-p(@@ là tình tay 3) hay không.”
Trình Sở Đông nghe hắn vui đùa, cả người phát lạnh: “Phi Phi----còn 3-p! Cảnh, gần đây anh không thiếu phụ nữ chứ? Khao khát như vậy?”
Nhất định đúng rồi!
Nghe nói gần đây tên này cấm dục! hóa ra là thật!
Vì cô gái lần trước rõ ràng thoát tục?
“Làm ơn! Bộ dáng anh giống như thiếu phụ nữ sao? Tôi gần đây ngán được không?” Tô Xích Cảnh đạp hắn ta một cước, tuy nhiên bị hắn ta tránh được.
Không phải ngán, là chung tình với đó rồi.
Mấy ngày nay, Tô Xích Cảnh không tìm cô, bởi vì hắn biết Diêm Thương Tuyệt ra tay, hắn cũng chỉ có thể nhìn, hắn không thể cướp, không thể đoạt.
Nếu trong lòng cô ấy có Tuyệt, hắn cũng không đoạt được, không phải sao?
Ai nói người đàn ông thứ hai đều là người đàn ông khổ vì tình, ai~ quả thực không sai!
Hắn và An Nguyệt Lê chẳng phải đều là người đàn ông khổ vì tình sao?
“Nói chuyện gì vậy? đùa đến đỏ mặt tía tai?” trong lúc nói chuyện, hai cô gái phong thái xuất sắc bước đến, cô gái lên tiếng mặc lễ phục ôm lấy ngực màu trắng, tóc nâu vén một bên, trang điểm thịnh hành nhất lúc này, dáng vẻ gây chủ ý cực kì chói mắt.
Cô ấy chính là nghệ sĩ được khắp nơi chào đón----Vinh Tú Phong, hơn hai mươi trẻ tuổi xinh đẹp, gia thế hiển hách, nhưng cô lại không có sự kiêu ngạo của thân phận tiểu thư, đối với ai cũng cười mị.
Cô đi đến khẽ kéo tay vị hôn phu của mình, cười ngượng ngùng.
“Tùy tiện tâm sự mà thôi.” Trình Sở Đông có chút mất tự nhiên ôm cô, trong lòng ngầm thở dài: trời! sao cô ấy đến đây? Đêm nay làm sao cưa con bé đây?
“Anh họ, anh và anh Tô nhất định đang bàn bạc làm sao cưa mỹ nữ đi? Nếu chị Tú Phong không đến, đêm nay anh tính toán không về nhà đúng không?” cô gái áo vàng lúm đồng tiên như hoa nói.
Cô ấy chính là Tiểu thiên kim Bách hóa Thế Kỷ---Dương Dương, cô và Trình Sở Đông là anh em họ, nhưng nhìn qua tuyệt đối không giống, bởi vì hai người luôn đấu võ mồm không thôi.
Đêm nay Dương Dương mặc váy ngắn màu vàng, mái tóc đen thắt thành cái bím nhỏ, nhìn qua thanh thuần mà không mất tinh thần phấn chấn.
“Làm gì có.” Trình Sở Đông chớp đôi mắt đẹp một mí, nịnh nọt ôm eo vị hôn thê, lấy lòng nói: “Bảo bối, đừng để ý họ, trái tim bé bỏng của người ta chí có mình em thôi! Nào, để hôn bảo bối một cái, cho một đám đàn ông độc thân bọn họ hâm mộ chết.” nói xong khinh bỉ mọi người, liền chu miệng của hắn ta lên hướng về phía đôi môi đỏ mọng của Vinh Tú Phong.
“Này! Cậu muốn chết à!” Tô Xích Cảnh bất mãn đẩy mạnh Trình Sở Đông.
“Anh làm gì động tay vậy? không phải người nhà anh cũng đẩy chứ?” Vinh Tú Phong vừa rồi đáng yêu, lập tức trở nên hung dữ, một tay chống hông, dáng vẻ mười phần nữ vương.
Tô Xích Cảnh cười, xem thường Trình Sở Đông: “Vị hôn thể của cậu thật dũng mãnh, ai, ở trên giường cũng thế? Cô ấy-trên-cậu-dưới?”
Tưởng Niệm bị ôm về phòng, Diêm Thương Tuyệt liền gấp gáp khó nhịn nhẹ nhàng ôm cô đến trên giường, tiếp đó cúi người đè cô, hơi thở dồn dập: “Tôi muốn, muốn em.”
“Anh? Chẳng phải anh nói tối nay rất bận sao? Anh…” Tưởng Niệm cực kì mất tự nhiện giãy giụa thân mình, hi vọng có thể thoát khỏi lồng ngức hắn, nhưng Diêm Thương Tuyệt trước sau áp cô, khiến cô không thể động đậy.
Môi mỏng mang theo vị thuốc lá cùng hương bạc hà mát lòng mát dạ của Diêm Thương Tuyệt từng chút đến gần cánh môi mềm mại này của Tưởng Niệm, cuối cùng bốn cánh môi chạm nhau, hắn lại dùng đầu lưỡi mình cạy mở hàm răng cô, tiếp đó mút lấy lưỡi cô, để cô nhảy cùng mình.
Chiếc lưỡi thơm trơn của cô khiến người đàn ông cứng như sắt thép Diêm Thương Tuyệt lập tức hóa thành dòng nước xuân.
Hắn thâm tình hôn cô, mặn nồng thuần khiết chăm chỉ giống như rượu lâu năm.
Tưởng Niệm bị hắn hôn đến rối tinh rối mù, chỉ vô lực đưa tay khoát lên vai hắn, híp đôi mắt mê mang, bởi vì hắn quá cuồng dã cho nên khiến cánh môi cô đau, cô nhíu chặt mày, hơi nghiêng đầu, có chút kháng cự sự thô bạo của hắn.
Tay Diêm Thương Tuyệt bắt đầu giở trò xấu, một tay mang chân cô quấn lên hông hắn, một tay ác độc giày vò ngực cô, động tác cuồng vọng không kiềm chế được.
Hắn chậm rãi rút đầu lưỡi khỏi miệng cô, còn rất không nỡ liếm cánh môi trên dưới của cô một lúc, tiếp đó mới đến vành tai cô, cổ thiên nga, xương xinh đẹp, cuối cùng một ngụm cắn đỉnh hồng mai trước ngực cô, khiến Tưởng Niệm rên nhỏ: “Ưm..a…”
Một tiếng này khiến Diêm Thương Tuyệt vốn đã điên cuồng lại càng thêm ngứa ngáy, bàn tay to lập tức đi đến giữa chân Tưởng Niệm, thô lỗ kéo ‘mảnh vải’ màu trắng của cô xuống, lại nhanh nhẹn cởi áo quần trên người mình, không có trêu chọc, trực tiếp tiến vào trong hoa cốc phát ra hương thơm này: “A..” Tưởng Niệm bị lấp đầy đến sắp nứt vỡ, cô đau đến kinh hô, khẽ cong người, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo vò lại, nhìn qua rất thống khổ.
Cô chặt không thôi, vừa rồi lại trêu chọc một trận, khiến hắn thoải mái cực kì, nhưng mà vẫn lo cô sẽ đau, liền chậm lại, nhẹ một chút rồi nhẹ một chút khuấy động bên trong cô.
“Em…đừng…đau quá, anh, ra ngoài, anh mau ra ngoài được không?” Tưởng Niệm khóc cầu xin, lệ theo khóe mắt chảy xuống.
Thật khó chịu! nhưng mà thật lạ, rõ ràng rất đau mà, vì sao vẫn muốn, còn muốn nhiều hơn…
Diêm Thương Tuyệt lại hôn lên môi cô, thỉnh thoảng dỗ: “Ngoan, nhịn một chút, một chút nữa sẽ không đau, bây giờ mà ra, tôi sẽ chết, thật sự sẽ chết.”
Giọng khàn khàn, kề sát cánh môi giờ phút này vô cùng tươi đẹp của cô, thở dồn dập.
Cuối cùng, hắn cũng không chịu nổi, dùng sức xuyên qua cô….
Ở đây đã lược bớt N ngàn từ…
Chẳng phải nói rất nhanh sao? Rất nhanh trong miệng hắn chính là 2, 3 tiếng?
Tưởng Niệm trong lúc mơ màng không biết mình ngủ tư thế gì, hoặc có thể nói không biết mình ngủ khi nào, cô chỉ biết là, thân thể cô từng chút từng chút trầm xuống, trầm xuống.
Diêm Thương Tuyệt nghiên người nằm bên cạnh Tưỡng Niệm đang ngủ say, khóe môi mang theo một chút ý cười nhè nhẹ thay cô sữ lại sợi tóc hỗn độn, hắn thật sự khiến cô mệt, chút nóng này còn chưa rút lui, nhưng cô đã bất tĩnh rồi.
Nhìn cô ôm chặt eo mình, ỷ lại như vậy, khiến hắn cực kì thõa mãn.
Có phải trong lòng em bắt đầu có tôi rồi không?
Nhìn cánh môi cô sưng đỏ, hắn lại cúi đầu xuống, mút từng chút từng chút.
Lúc Tưởng Niệm tỉnh lại, trên giường đã không còn bóng dáng của Diêm Thương Tuyệt, cô lập tức ngồi dậy, nhưng mà cả người mềm nhũn đau nhức làm cô suýt ngã trên giường.
Mỗi một chỗ giống như bị chia cắt vậy, đau đón không thôi, nhìn căn phòng trống trải, tuy mở ngọn đèn phong cách màu ấm, nhưng cô tuyệt không cảm thấy ấm, ngược lại cực kì sợ hãi, trong lòng càng lúc càng khủng hoảng.
Anh đâu?
Tưởng Niệm nóng lòng quay đầu nhìn xung quanh, hóa ra bên ngoài đã tối, nhưng mà trời tối rồi, vì sao anh không ở đây?
Khó khăn đứng dậy, tay vịn đầu thuyền bước xuống bậc thang, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy tơ lụa màu trắng, chân tay luống cuống mặc vào cũng không thèm quan tâm nơi nào chưa sửa sang tốt, liền mở cửa phòng, bước nối bước khó khăn đi xuống dưới lầu: “Anh? Anh?”
Vịn tường, vội vàng bước đi, sợ hãi, khủng hoảng, bất lực chiếm giữ lòng cô: “Anh? Anh ra đi, anh ở đâu? Anh đã nói sẽ không bỏ em lại, anh ra đi mà.”
Tưởng Niệm giống như đứa nhỏ bị người ta vứt bỏ ở trên đường, bốn phía bóng tối dần đến, nhưng vẫn không nhìn thấy người có thể mang cô về nhà, mà cô thì vẫn còn ở trong bóng tối tìm kiếm chút ánh sáng này.
“Anh? Anh, anh ra đi.” Giọng càng lúc càng vội, càng lúc càng run, nước mắt sớm đã làm ướt mặt cô.
Thấy dưới lầu có ánh sáng, Tưởng Niệm như tìm được sự sống, không quan tâm đến thân thể không khỏe, chạy nhanh xuống lầu, lúc nhìn thấy bóng dáng cao lớn vội vã tìm kiếm từ nãy giờ kia, liền nhanh chóng chạy đến phía sau hắn ôm chặt hông hắn: “Anh!”
Diêm Thương Tuyệt vốn đang nâng ly nói chuyện với trợ lý Tỗng Thống Irelend Mary - Maika Si bất ngờ bị ôm khiến chất lỏng màu đỏ đổ ra, mà chính hắn cũng không đoán trước được nên khẽ lung lay, mọi người đều bị người bất thình lình xông lên này làm hoảng hốt, nhất là lúc cô ta lỗ mãng đụng Tổng giám đốc Diêm, mọi người không khói há hốc miệng.
Cô bé này tối nay toi rồi.
Diêm Thương Tuyệt vốn cho là nữ giúp việc nào đó sơ ý đụng trúng mình, vẻ mặt lập tức lạnh xuống, nhưng mà ngửi được mùi hương này, nghe thấy giọng run run này hắn liền biết, cô ấy đến đây.
Mày tuấn lãng dần giãn ra, xoay người, nhìn nước mắt trên mặt cô, giao ly rượu cho nhân viên tạp vụ, rồi rất dịu dàng thay cô lau đi lệ: “Sao vậy? Sao lại khóc?” nhìn môi cô sưng đỏ cùng ánh mắt hồng hồng, lại cúi đầu thấy cô đi chân trần, liền nhíu mày: “Sao không mang giày?”
“Em nghĩ anh bỏ em lại.” không quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của mọi người lúc này, Tưởng Niệm nhào vào ngực hắn, nức nở nói.
“Sao có thể chứ? Em quá mệt nên tôi không gọi em, em suy nghĩ nhiều quá.”
Nói xong, ở trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người ôm ngang Tưởng Niệm, rồi gật đầu với trợ lý Tổng Thống cũng đang kinh ngạc, dùng tiếng Anh nói lưu loát: “This is my fiance, first excuse me(Đây là vì hôn thê của tôi, trước xin phép một chút).”
Tiếp đó liền nhanh chóng ôm lấy Tưởng Niệm còn đang run rẩy đi nhanh lên lầu.
Trong đại sảnh ồ lên.
Tô Xích Cảnh mặc bộ âu phục màu tím, mái tóc ngông cuồng rơi rớt ở hai bên, nhếch miệng nhìn hai người biến mất ở tầng 2, trong mắt có thêm một tia sáng khác thường.
Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy.
Rót một ngụm rượu đỏ vào trong ly, hung hăng nhấp môi một chút, ngửa đầu, cười mị.
Hóa ra bọn họ đã tốt như vậy rồi.
Cô ấy hạnh phúc sao?
Nhìn dáng vẻ vừa rồi hẳn là hạnh phúc đi! Mới bao lâu mà cô ấy đã ỷ lại cậu ta như vậy rồi?
Cô ấy đã quên hắn phải không?
“Tôi nói này nhiều mỹ nữ như vậy, anh không đi săn, nhìn con mồi trên giường của người ta làm gì chứ? Chắc không nghĩ đến ‘Bá Vương đoạt cơ’ chứ.” Lại là yêu nghiệt Trình Sở Đông này.
Hắn ta cười không tim không phổi, dáng vẻ không sợ chết nhìn Tô Xích Cảnh tự mình đau khổ.
“Tôi nói này chỗ tôi xuất hiện, đáng chết, cậu có thể biến mất hay không?” Tô Xích Cảnh cũng không chịu thua kém trừng mắt hắn ta, thấy hắn ta ăn mặc ‘xuân ý dạt dào’ như trước, lại cười châm chọc: “Sao, Tú Phong không đến, cậu lại lên mặt đúng không? Ăn mặc như tên nhóc 17, 18 tuổi, nhìn trúng ai rồi à? Nói với anh, xem coi có thể 3-p(@@ là tình tay 3) hay không.”
Trình Sở Đông nghe hắn vui đùa, cả người phát lạnh: “Phi Phi----còn 3-p! Cảnh, gần đây anh không thiếu phụ nữ chứ? Khao khát như vậy?”
Nhất định đúng rồi!
Nghe nói gần đây tên này cấm dục! hóa ra là thật!
Vì cô gái lần trước rõ ràng thoát tục?
“Làm ơn! Bộ dáng anh giống như thiếu phụ nữ sao? Tôi gần đây ngán được không?” Tô Xích Cảnh đạp hắn ta một cước, tuy nhiên bị hắn ta tránh được.
Không phải ngán, là chung tình với đó rồi.
Mấy ngày nay, Tô Xích Cảnh không tìm cô, bởi vì hắn biết Diêm Thương Tuyệt ra tay, hắn cũng chỉ có thể nhìn, hắn không thể cướp, không thể đoạt.
Nếu trong lòng cô ấy có Tuyệt, hắn cũng không đoạt được, không phải sao?
Ai nói người đàn ông thứ hai đều là người đàn ông khổ vì tình, ai~ quả thực không sai!
Hắn và An Nguyệt Lê chẳng phải đều là người đàn ông khổ vì tình sao?
“Nói chuyện gì vậy? đùa đến đỏ mặt tía tai?” trong lúc nói chuyện, hai cô gái phong thái xuất sắc bước đến, cô gái lên tiếng mặc lễ phục ôm lấy ngực màu trắng, tóc nâu vén một bên, trang điểm thịnh hành nhất lúc này, dáng vẻ gây chủ ý cực kì chói mắt.
Cô ấy chính là nghệ sĩ được khắp nơi chào đón----Vinh Tú Phong, hơn hai mươi trẻ tuổi xinh đẹp, gia thế hiển hách, nhưng cô lại không có sự kiêu ngạo của thân phận tiểu thư, đối với ai cũng cười mị.
Cô đi đến khẽ kéo tay vị hôn phu của mình, cười ngượng ngùng.
“Tùy tiện tâm sự mà thôi.” Trình Sở Đông có chút mất tự nhiên ôm cô, trong lòng ngầm thở dài: trời! sao cô ấy đến đây? Đêm nay làm sao cưa con bé đây?
“Anh họ, anh và anh Tô nhất định đang bàn bạc làm sao cưa mỹ nữ đi? Nếu chị Tú Phong không đến, đêm nay anh tính toán không về nhà đúng không?” cô gái áo vàng lúm đồng tiên như hoa nói.
Cô ấy chính là Tiểu thiên kim Bách hóa Thế Kỷ---Dương Dương, cô và Trình Sở Đông là anh em họ, nhưng nhìn qua tuyệt đối không giống, bởi vì hai người luôn đấu võ mồm không thôi.
Đêm nay Dương Dương mặc váy ngắn màu vàng, mái tóc đen thắt thành cái bím nhỏ, nhìn qua thanh thuần mà không mất tinh thần phấn chấn.
“Làm gì có.” Trình Sở Đông chớp đôi mắt đẹp một mí, nịnh nọt ôm eo vị hôn thê, lấy lòng nói: “Bảo bối, đừng để ý họ, trái tim bé bỏng của người ta chí có mình em thôi! Nào, để hôn bảo bối một cái, cho một đám đàn ông độc thân bọn họ hâm mộ chết.” nói xong khinh bỉ mọi người, liền chu miệng của hắn ta lên hướng về phía đôi môi đỏ mọng của Vinh Tú Phong.
“Này! Cậu muốn chết à!” Tô Xích Cảnh bất mãn đẩy mạnh Trình Sở Đông.
“Anh làm gì động tay vậy? không phải người nhà anh cũng đẩy chứ?” Vinh Tú Phong vừa rồi đáng yêu, lập tức trở nên hung dữ, một tay chống hông, dáng vẻ mười phần nữ vương.
Tô Xích Cảnh cười, xem thường Trình Sở Đông: “Vị hôn thể của cậu thật dũng mãnh, ai, ở trên giường cũng thế? Cô ấy-trên-cậu-dưới?”
Bình luận facebook