Ặc... Từ Quang Khải và Tôn Thừa Tông á khẩu nghẹn lời, hai người ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời có cảm giác như bừng tỉnh ngộ, nhất tề vỗ tay khen ngợi:
- Tần Đốc Chủ hy sinh tiểu ngã thành tựu đại ngã, vì phúc vạn dân thiên hạ, vì giang sơn xã tắc Đại Minh, xả thân khuyên hàng giáo chủ Ma giáo. ‘Thắng bại binh gia chuyện thường tình, Nén lòng hổ nhục mới nam nhi’, không tiếc ô tổn thanh danh làm nên chuyện khoáng tuyệt cổ kim như vậy, quả thật chính là đại trung đại hiền.
Trời ơi, Lục Viễn Chí suýt chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống đất: thanh danh, Tần Lâm có thanh danh sao, ô danh thì đúng hơn…
Tần Lâm ngược lại không có vẻ ‘Nén lòng hổ nhục’ gì cả, vẫn cười híp mắt ngồi trên lưng ngựa. Dù đầu hắn đầy vết sưng nhưng miệng vẫn đang nghêu ngao bài hát trẻ em, khóe miệng thỉnh thoảng nở một nụ cười. Có lúc hắn toát ra vẻ gian xảo, hiển nhiên đang đắm chìm trong nỗi vui gặp lại Bạch Sương Hoa sau một thời gian xa cách.
Nếu như nói Bạch Sương Hoa đột nhiên hiện thân ngăn cản các cao thủ Bạch Liên giáo ám sát, còn có thể là vì nguyên nhân tranh thủ giúp cho chiến sự tiền tuyến Vĩnh Xương, dân chúng đối mặt hiểm cảnh, vậy sau đó cố ý lập tức rời đi trên quan đạo đơn thuần là biểu hiện tức giận của nữ nhân. Câu cuối cùng của nàng ‘ta đi Vĩnh Xương phủ’ rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, từ trước tới nay giáo chủ tỷ tỷ muốn đi đâu không thèm nói với Tần Lâm, hiện tại nói như vậy có nghĩa là ta chờ ngươi ở đó!
Chuyện này làm Tần Lâm hết sức mừng rỡ, ngay cả họ tên mình là gì cũng đã quên mất.
Hắn không biết rằng chuyện này lọt vào mắt hai vị Sư Gia lại có ý nghĩa hoàn toàn khác.
- Thân bị nữ tử làm nhục nhưng vẫn cam chịu, tâm cảnh Tần Đốc Chủ quả thật bao la bát ngát hiếm thấy trên đời. Năm xưa Tư Mã Trọng Đạt mặc y phục phụ nữ và trẻ con, có lẽ bất quá cũng chỉ như thế!
Từ Quang Khải tặc lưỡi khen ngợi, dù sao thời này vẫn chú trọng cương thường Nho gia.
Tôn Thừa Tông gật đầu một cái, rất nhanh lại lắc đầu:
- Tư Mã Ý là gian thần, Tần Đốc Chủ trung can nghĩa đảm, há có thể so sánh.
- Thành thật mà nói, lúc ta mới gặp gỡ Tần Đốc Chủ cũng không cho hắn là một đại trung thần.
Từ Quang Khải có hơi đỏ mặt, Khổng Tử đã nói không thể lấy tướng mạo bề ngoài mà xét đoán con người.
- Xét đoán người qua bề ngoài là không đúng, có câu ‘gian đến cực điểm giống như trung’…
Tôn Thừa Tông dừng lại, khẽ cau mày. Vốn y muốn nói Tần Lâm ngược lại ‘trung đến cực điểm giống như…’ nhưng tới đây lại cảm thấy không hay ho lắm.
Dù sao Tần Lâm bình thời hay cười gian xảo, lời lẽ với thiên tử Đại Minh cũng không mấy cung kính, chỉ nhìn bề ngoài quả thật có hơi giống gian thần mặt trắng.
Từ Quang Khải thay y nói tiếp:
- Vương Mãng trong khi tôn kẻ sĩ, Chu Công giữa lúc bị gièm pha, đây là thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, Tần Đốc Chủ làm người như thế nào, tự có trời cao chứng giám.
Trong lòng hai vị Sư Gia, tất nhiên Tần Đốc Chủ là bậc trên trước, nhưng rốt cục Tần Lâm muốn làm Chu công hay làm Vương Mãng, rốt cuộc thanh giả tự thanh hay là dứt khoát trọc giả tự trọc, sợ rằng bây giờ người có thể đoán được vẫn không nhiều...
-----------
Vân Nam Khúc Tĩnh phủ thuộc Cô Ích châu, cũng chính là Vân Nam Tuyên Uy sau này, Tuyên Uy có đặc sản là chân giò hun khói, nhưng vào những năm đầu Vạn Lịch triều Đại Minh vẫn còn là địa phương hẻo lánh khỉ ho cò gáy, ở vào hướng Đông Nam Ô Mông sơn, tiếp giáp ba tỉnh Vân Quý Xuyên. Bầu trời âm trầm bất định, mặt đất lồi lõm, nổi danh là nơi ‘trời không có được ba ngày tạnh, đất không chỗ nào bằng phẳng quá ba thước’.
Làm Tri Châu ở chỗ này thật sự là vô cùng khổ sở, cũng may triều đình hiểu được địa phương kham khổ, bao nhiêu năm qua vẫn nới tay. Cho nên Tri Châu Cô Ích dứt khoát bất kể trăm chuyện, nhìn quanh chỉ thấy sơn cùng thủy tận, ngay cả chuyện vơ vét của cải tư túi cũng chán không thèm làm, ngày ngày nằm ngủ ở nha thự. Chỉ trông cho đến kỳ ngoại sát sẽ nhận được đánh giá là ‘chính thanh hình giản’, sau đó được thăng chuyển đi nơi khác, rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Thời gian gần đây cuộc sống mơ mơ màng màng của Tri Châu Cô Ích chợt có hơi đảo lộn, đó chính là khi Tuần Phủ Nhiêu Đại lão gia từ Côn Minh gởi công văn tới Khúc Tĩnh phủ, Tri Phủ Khúc Tĩnh lại gởi công văn tới châu huyện thuộc hạ: đại thần triều đình khâm mệnh đốc chiến Tần Lâm Tần Đốc Chủ sắp sửa xuôi Nam, phủ châu huyện dọc đường chuẩn bị sẵn sàng, các nơi phải cẩn thận phục dịch, không được sơ suất!
Cô Ích châu là nơi tiếp giáp ba tỉnh Vân Quý Xuyên, Tần Lâm từ kinh sư tới đây vào Vân Nam, bất kể là đi thủy lộ Trường Giang từ Lư Châu tới đây, hay là đi đường bộ từ ngã Thành Đô, Đông Xuyên phủ tới đây, cũng rất có khả năng sau khi tiến vào Vân Nam sẽ đến Cô Ích châu đầu tiên.
Mấy ngày đầu Tri Châu Cô Ích biết được tin này cũng sợ gần vãi ra quần. Thanh danh Tần Đốc Chủ thật là lớn, ngàn vạn lần không thể tiếp đãi qua loa. Vạn nhất bị hắn moi móc ra lỗi lầm gì, Nhiêu Đại lão gia và Tri Phủ Khúc Tĩnh chưa chắc đã có chuyện, nhưng một Tri Châu nho nhỏ như y ắt sẽ không tốt lành gì.
Bất quá sau khi trải qua lúc ban đầu hốt hoảng, Tri Châu Đại lão gia liền trấn định lại. Đầu tiên cũng chưa chắc Tần Đốc Chủ sẽ đi ngang qua Cô Ích châu, kế đó cho dù là hắn đi ngang cũng sẽ có hỏa bài từ Tứ Xuyên phát tới, quan viên Vân Nam bao gồm Tri Phủ Khúc Tĩnh trong đó sẽ phải đến biên cảnh nghênh đón, như vậy Tri Châu Cô Ích cũng không cần lo.
Cuối cùng, Tần Đốc Chủ ra kinh bôn ba vạn dặm tới Vân Nam, dọc đường phải phái lương kéo phu, phải vơ vét địa phương, còn có các cấp quan lại nghênh đón đưa tiễn, ít nhất cũng là hai tháng sau mới có thể đạp chân lên đất Vân Nam, cho nên hiện tại còn rất sớm.
Sáng nay có rượu sáng nay say, tại sao phải lo lắng đề phòng vì chuyện hai tháng về sau?
Vì vậy Tri Châu Cô Ích yên tâm tiếp tục cuộc sống cũ, vẫn không xem chuyện Khâm Sai đại thần sắp tới ra gì.
Cho tới hôm nay…
Khi Tiền Cốc Sư Gia mà y tin tưởng nhất hốt hoảng chạy vào báo cáo Khâm Sai đại thần đến bản châu, phản ứng đầu tiên của Tri Châu Cô Ích là tối hôm qua lão đầu tử này uống say chưa tỉnh. Đến khi y phát hiện thái độ Tiền Cốc Sư Gia là nghiêm túc lại càng thêm tức giận: say rượu còn có thể tha thứ, nhưng nếu lão tỉnh táo, vậy ngàn vạn lần không nên vũ nhục trí tuệ của bản Đại lão gia.
- Hắn ở nơi nào?
Tri Châu Cô Ích có vẻ cao hứng nhìn Tiền Cốc Sư Gia, trong bụng âm thầm suy nghĩ, không biết rốt cục đây là vị lão bằng hữu nào qua đường muốn ghé tìm chút lộ phí, hay là Sư Gia bị tên hương hoạn nào đó mà mình từng đắc tội qua mua chuộc, muốn lợi dụng chuyện này làm cho bản Đại lão gia bêu xấu…
Mặc dù Tiền Cốc Sư Gia phát hiện chủ nhân có vẻ khác thường, nhưng thời gian cấp bách không thể không cố gắng nói thẳng ngắn gọn:
- Đông ông minh giám, Khâm Sai Tần Đốc Chủ đang ở bên ngoài cửa châu nha môn, kính xin đông ông cấp tốc thay y phục bái kiến.
Còn bắt ta thay y phục bái kiến nữa sao… Tri Châu Cô Ích cười lạnh, mặc thường phục ở nhà sải bước đi nhanh ra ngoài:
- Ta cũng muốn xem thử, rốt cục là tên khốn nào muốn giỡn mặt bản châu!
Tiền Cốc Sư Gia lấy tay vỗ trán, đã linh cảm thấy chủ nhân sắp gặp xui xẻo, đang chuẩn bị bước nhanh đuổi theo chợt nở nụ cười khổ, đi trở về phòng mình dọn dẹp hành trang, xem ra ở Cô Ích châu không được mấy ngày nữa.
Tri Châu Cô Ích nổi giận đùng đùng đi ra phủ nha, bởi vì say rượu chưa tỉnh, lão cũng không chú ý tới vẻ mặt kỳ lạ của bọn giữ cửa, thấy trước mặt chỉ là một đám người trẻ tuổi không quen biết, bèn ưỡn ngực thót bụng đứng trên bậc thềm, lớn tiếng hỏi:
- Là ai dám giả mạo Khâm Sai ở chỗ này?
- Ta.
Tần Lâm cười hì hì chỉ chỉ vào mũi mình:
- Nhưng không phải là giả mạo.
Lục Viễn Chí hét lớn một tiếng:
- Hừ, mở mắt chó của ngươi ra nhìn cho rõ, vị này chính là Khâm Sai tuần sát Vân Nam chỉ điểm binh bị phủ dụ Tứ Di Tần Đốc Chủ!
Ngưu Đại Lực móc thánh chỉ từ trong ngực chậm rãi mở ra, chỉ thêu ngũ sắc rực rỡ như ráng chiều, trên đó còn có dấu mực đỏ tươi chói mắt của ngọc tỷ.
Tri Châu Cô Ích chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống đất, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lúc này mới biết mình phạm vào một sai lầm vô cùng chí mạng.
- Tần Đốc Chủ, xem ra tên này có vẻ không tin, chẳng lẽ ngài giống Khâm Sai giả sao?
Lục Viễn Chí làm bộ nói, khóe miệng nhếch một nụ cười xấu xa.
Nếu như là một thanh quan năng thần cũng không nói, nhưng sau khi vào Cô Ích châu này chỉ thấy khắp nơi nghèo đói rách rưới, dân chúng nhắc tới đều nói là một vị hôn quan, cho nên Lục Viễn Chí cũng không cần nể mặt.
Tần Lâm cười cười, cầm lấy thánh chỉ trong tay Ngưu Đại Lực:
- Thôi được, để ta đọc qua thánh chỉ một lượt.
Tần Lâm bắt đầu gằn từng chữ đọc thánh chỉ, tốc độ không nhanh không chậm, đọc được hai ba câu lại cười híp mắt nhìn vị Tri Châu Cô Ích kia.
Đáng thương Tri Châu Đại lão gia mặc thường phục quỳ trên mặt đất, cả người tuôn mồ hôi như nước, nơm nớp lo sợ không biết làm thế nào cho phải. Vốn là tình huống như thế, Tần Lâm có thể nặng có thể nhẹ, có thể cười ha hả bảo y đứng dậy. Nhưng trước mặt mọi người hắn vẫn đọc hết thánh chỉ, để cho Tri Châu mặc thường phục quỳ ở đó.
Vất vả lắm mới chờ đến khi Tần Lâm đọc xong thánh chỉ, lúc này sắc mặt Tri Châu Cô Ích đã trở nên trắng bệch, dập đầu lia lịa:
- Cầu xin Khâm Sai Đại nhân khai ân, cầu xin Khâm Sai khai ân, hạ quan mười năm bút nghiên đèn sách, sĩ đồ có được không dễ…
- Nếu biết sĩ đồ không dễ, vậy phải chăm chỉ làm quan, vì sao lại hồ đồ mê muội, lơ là chểnh mảng như vậy?
Tần Lâm nói không nhanh không chậm, nhưng mặt Tri Châu kia đã không còn chút máu, chỉ nghe Tần Lâm lại thở dài:
- Một thành khóc không bằng một nhà khóc, hành vi của lão huynh ngươi như vậy không thấy thẹn với dân chúng nơi này sao? Thôi được, ngươi thường phục tiếp chỉ đã là đại bất kính, bản đốc cũng không đạn hặc ngươi, hãy treo ấn về nhà học mười năm nữa, chờ đến khi hiểu rõ đạo lý làm người làm quan, lúc ấy trở ra làm quan cũng không muộn.
Tri Châu Cô Ích khóc không ra nước mắt, lại dập đầu bò dậy:
- Tạ ân điển Khâm Sai Đại nhân.
Chức hàm Tần Lâm là Khâm Sai tuần sát Vân Nam chỉ điểm binh bị phủ dụ Tứ Di, tuần sát Vân Nam chính là thay mặt thiên tử tuần thú, dọc đường Hồ Quảng, Tứ Xuyên chẳng qua là qua đường mà thôi. Nhưng tới cảnh nội Vân Nam này hắn chính là nhất ngôn cửu đỉnh, đầu tiên đã lấy Tri Châu Cô Ích khai đao lập uy.
Cô Ích châu ở nơi tiếp giáp ba tỉnh Vân Quý Xuyên, từ trước đến giờ địa phương nghèo cùng sinh đạo tặc không ít, cần có quan phủ ra sức đàn áp. Tri Châu này nhậm chức lại sống cuộc sống mơ mơ màng màng, dân chúng địa phương hết sức coi thường, hiện tại thấy Tri Châu bị bãi quan bèn vỗ tay một trận cười ầm lên. Có người nói lén, vị Khâm Sai đại thần mới tới này tuổi quá trẻ, uy phong lại rất lớn, chẳng khác nào Bát Phủ Tuần Án trên sân khấu.
Tần Lâm không để ý tới Tri Châu Cô Ích nữa, vung ống tay áo, dẫn người ngang nhiên tiến thẳng vào châu nha.
Nắm quyền lực trong tay, phải làm tới nơi tới chốn, nhất định phải giở ra đầy đủ uy phong của Khâm Sai đại thần.
Tri Châu Cô Ích, hoặc phải nói là tiền nhiệm Tri Châu Cô Ích, mặc dù bị bãi quan rồi cũng không dám chậm trễ, vội vàng sai người khoái mã truyền báo Tri Phủ Khúc Tĩnh.
Tri Phủ Khúc Tĩnh biết được tin tức, phản ứng đầu tiên cũng cho là Tri Châu Cô Ích đùa giỡn với mình. Bất quá sau khi hỏi thăm tín sứ, rất nhanh đã cho ra phán đoán chính xác, vì vậy phái ra tín sứ tâm phúc nhanh chóng phi báo Côn Minh, còn mình lấy tốc độ nhanh nhất đi tới Cô Ích châu.
Người tới bất thiện, người thiện không đến, Khâm Sai đại thần đến nhanh tới mức kinh người. Vừa đến đã ra một đòn phủ đầu, không cần suy nghĩ phế truất Tri Châu Cô Ích, không chừa lại chút đường sống nào cho quan trường Vân Nam. Theo hành động đằng đằng sát khí lần này của lão nhân gia, e rằng quan trường Vân Nam sẽ có biến hóa không nhỏ.
-----------
Tần Lâm giá lâm Vân Nam phảng phất từ trên trời giáng xuống, hơn nữa chỉ ngày đầu nhập cảnh đã lập tức phế truất Tri Châu Cô Ích có thái độ giải đãi coi thường, thái độ hết sức ngang tàng, quả thật có thể nói là kiêu ngạo ngang ngược.
Tin này như một hòn đá lớn ném xuống mặt hồ yên tĩnh gây ra muôn vàn gợn sóng, tạo nên chấn động rất lớn trong quan trường Vân Nam như chốn ao tù nước đọng, hơn nữa rất có thể trở thành cơn sóng thần!
Nhiêu Nhân Khản đi công cán Côn Minh, thân là Phó Đô Ngự Sử quyền cao chức trọng, Tuần Phủ Vân Nam kiêm Tán Lý Quân Vụ Kiến Xương, Tất Tiết kiêm đốc lương hướng Xuyên Quý. Sau khi lão nghe thấy tin này há hốc mồm cứng lưỡi thời gian nửa nén hương, không nói được nửa lời.
Nha thự Tuần Án Ngự Sử Tô Tán ở cùng thành Vân Nam, rất nhanh đã tới nha môn Tuần Phủ.
Triều Đại Minh có rất nhiều tỉnh phân ra phủ án hoặc là đốc án khác nhau. Bởi vì quy chế lớn nhỏ, Tổng Đốc Tuần Phủ nhị tam phẩm có thực quyền, hơn nữa thường thường là tiền bối quan trường, thuộc về kẻ được lợi ích. Mà Tuần Án thất phẩm lại là hậu bối trong quan trường, lúc nào cũng mong muốn mình sẽ trở thành một viên đại lại, từ nay nổi danh tứ hải, cho nên bình thường chỉ mũi giáo vào quan viên bản tỉnh có thực quyền.
Nhưng tình huống Vân Nam bất đồng nơi khác, quan hệ giữa Tuần Phủ Nhiêu Nhân Khản và Tuần Án Tô Tán tốt vô cùng.
Biết Tô Tán tới bái, Nhiêu Nhân Khản vội vàng ra lệnh cho người làm:
- Mời y vào, không, được rồi, để lão phu đi đón y!
Tuần Phủ Đại nhân chạy thẳng ra cửa nghênh đón, cho dù là quan hệ giữa hai người sâu đậm nhưng trước kia Tô Tán cũng không được hưởng đãi ngộ như vậy.
Tô Tán ngược lại ung dung điềm tĩnh, hướng về phía Nhiêu Nhân Khản cúi người chào đúng theo nghi thức, luôn miệng khiêm tốn:
- Không dám nhận Nhiêu tiên sinh nghênh đón…
Bình luận facebook