Tuần giang sáo quan Cát trưởng quan áp tải đoàn xe cũng cảm thấy thấp thỏm trong lòng. Nếu như lúc này có người nào mở rương ra xem thử nhất định sẽ lộ tẩy, lúc ấy không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Y chỉ biết là đang điều khiển ngô công thuyền tuần tra ở Dương Châu Nam Trường Giang, Tần Lâm ngồi thuyền con chạy cực nhanh tới, lại trưng dụng y và đám huynh đệ thủ hạ. Cả bọn chạy tới bến Qua Châu tạm thời trưng dụng một đại thương đội, đổi lại thành thủy binh theo xe ngựa chạy tới Dương Châu.
Bên trong những chiếc rương này không phải là bạc, mà là các loại hàng hóa như giấy Tuyên Thành, đồ sứ Cảnh Đức trấn.
Thật may là thủy chung không có ai sinh ra nghi ngờ đối với rương bạc, có lẽ bởi vì rương đựng hàng hóa này có bề ngoài rất giống với rương chứa bạc, Tần Lâm ở bến thuyền quan sát một hồi mới chọn thương đội này.
Rõ ràng "bạc" bị Ngũ Phong hải thương vận chuyển ra biển đột nhiên lại trở về Hàng Châu, quân sĩ hành dinh không đánh nhau cùng tào công, đám người nằm vùng trà trộn trong tào công cũng không thể phát huy tác dụng. Vì vậy đám người áo đen mai phục nghi hoặc không hiểu: vì sao chuyện lại biến thành như vậy, hoàn toàn khác với kế hoạch đã định…
Một tên áo đen nằm ở phía sau cửa sổ sơn đen, tụ tinh hội thần dùng cường nỗ nhắm ngay tào công, hậm hực hỏi đồng đảng bên người:
- Mao sư huynh, có chuyện gì vậy, không phải là Hạ Hương chủ đã nói…
Bịch một tiếng trầm đục, khiến cho người áo đen kia bị dọa sợ nhảy dựng từ dưới đất lên, vội vàng quay đầu lại chỉ thấy Mao sư huynh đã mềm nhũn thân hình ngã lăn ra đất, sinh tử không biết, sau đó y lại nhìn thấy Ngưu Đại Lực đang cười.
Một cây gậy to lớn giáng xuống đầu, trước khi người áo đen bất tỉnh trong trí nhớ còn lưu lại một hình ảnh, là hàm răng vàng khè của Ngưu Đại Lực lúc y toét miệng cười thật rộng.
Thật ghê tởm... Đây là ba chữ cuối cùng xuất hiện trong đầu người áo đen trước khi bất tỉnh, ngay sau đó trên đầu đau nhói, trước mắt tối sầm, tạm thời mất đi ý thức.
Ở viên môn, Hàn Phi Liêm cùng Du Quải Tử áp tải "bạc" đi vào, lúc này hai người bọn họ mới thở ra một hơi thật dài. Nếu mới vừa rồi phát hiện ra không phải là bạc, Bạch Liên giáo đồ trà trộn trong đội ngũ tào công thừa cơ kích động, chỉ sợ hậu quả hết sức nghiêm trọng, nhưng bây giờ lòng người đã định, đại cục không cách nào đảo lộn được nữa.
Tần Lâm dẫn theo mọi người từ bên trong viên môn đi ra, Bạch Sư Gia bị Lục mập dắt, trói gô như đòn bánh tét, trên mặt còn có vết máu. Lần này Hoắc Trọng Lâu đã có chuẩn bị, động thủ trước khi y uống thuốc độc tự vận, rốt cục bắt sống.
Bạch Sư Gia thật sự là một vị Hương chủ Bạch Liên giáo, lấy mưu trí kỳ biến mà nổi danh, nằm vùng ở bên người quan Tổng Binh Tào Vận, mưu đồ cực lớn, thân phận địa vị gần theo kịp trưởng lão trong giáo. Nhưng không ngờ hôm nay bị Tần Lâm bắt, rơi vào tình cảnh chật vật như vậy.
Thân phận Bạch Hương chủ được giữ bí mật, tuyệt đại đa số giáo đồ trà trộn trong tào công cũng không nhận ra y, chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi. Nhưng Bì Đại ca chủ trì nằm vùng ở Tào Bang lại bất đồng, y biết tác dụng Bạch Hương chủ lớn tới mức nào, nhất thời nhịp tim giống như đánh trống.
Tần Lâm nhảy lên một khối thượng mã thạch (khối đá mượn đó bước lên lưng ngựa) bên cạnh viên môn, Hoắc Trọng Lâu ở bên cạnh hắn cẩn thận hộ vệ.
- Tào công các huynh đệ, các ngươi bị che mắt rồi!
Tần Lâm bắc hai tay ở trước miệng thành hình loa, lớn tiếng kêu:
- Không những đã tìm được bạc, cho dù là trước kia chưa tìm được cũng không bắt các ngươi phải bồi thường. Trên thực tế mười ngày trước bản quan đã tra rõ tung tích bạc, đoạt về dễ như trở bàn tay, đâu cần phải bắt buộc Tào Bang.
Đám tào công ngơ ngác nhìn nhau, có người không nhịn được hỏi:
- Xin hỏi trưởng quan, vậy bảo mỗi người chúng ta ra năm lượng bạc bồi thường chính là…?
- Lời nói dối...
Tần Lâm chém đinh chặt sắt nói:
- Lời nói dối của Bạch Liên giáo! Mục đích chính là vì kích động các ngươi mưu phản, khai chiến cùng đại quân triều đình, đổ máu bán mạng thay bọn họ!
Đám tào công hít sâu một hơi khí lạnh, bọn họ đều làm việc vất vả nuôi sống cả nhà, ai rảnh rỗi tới mức giắt đầu vào thắt lưng đánh nhau với triều đình?
Dĩ nhiên nếu như theo Bạch Liên giáo dự đoán, đám tào công bị kích động vọt vào hành dinh thất thủ đánh chết Trần Vương Mô, Lý Quăng, Hoàng công công, một vị Bá Tước quan Tổng Binh, một vị Tổng Đốc Tào Vận kiêm Tuần Phủ Phượng Dương, một vị thái giám Khâm Sai Phó Sứ, lúc ấy đám tào công chết chắc, muốn không phản cũng không được.
Bạch Liên giáo đồ trà trộn bên trong tào công kinh hoảng, có người lớn tiếng nói:
- Chớ tin lời hắn! Đây đều là triều đình lừa gạt chúng ta...
Lời còn chưa nói hết, bên người kẻ đó lập tức trống ra một khoảng lớn, đám tào công đứng ra xa xa, nhìn y giống như không quen biết, ánh mắt không có tình nghĩa đồng cam cộng khổ giữa huynh đệ, mà là lạnh như băng, vô cùng xa lạ.
Người này muốn dụ cho bọn họ tạo phản, đổ máu, chém đầu, trừ giáo đồ bị tẩy não ngu muội ra, người bình thường ai không hận y?
Bì Đại ca khẽ cắn răng, thừa dịp thân phận còn chưa bại lộ, lấy từ trong áo bông phồng to ra một chiếc nỏ tinh xảo, nhanh chóng nhắm vào Tần Lâm đang đứng trên thượng mã thạch.
Trên nỏ có một mũi tên ngắn, trên đầu tên sắc bén lóe ra hàn quang màu lam lạnh lẽo.
Hoắc Trọng Lâu phản ứng cực nhanh, cấp tốc ngăn ở trước người Tần Lâm, mười ngón tay xòe rộng, muốn dùng Đại Lực Ưng Trảo công song chưởng hai mươi năm khổ luyện đón đỡ tên độc.
Mắt thấy có biến xảy ra, bọn Lục mập giật mình kinh hãi, Trương Tử Huyên cũng kinh hãi gọi to:
- Tần huynh cẩn thận!
Tần Lâm ngược lại ung dung điềm tĩnh, nụ cười vẫn rạng rỡ, giống như người không có chuyện gì.
Bởi vì Bì Đại ca căn bản không có biện pháp bắn tên ra, trong khoảnh khắc y vừa giơ nỏ lên nhắm vào Tần Lâm, không biết có bao nhiêu cánh tay mạnh mẽ hữu lực từ bốn phương tám hướng đưa ra, đè cánh tay y lại, níu lấy cổ áo y, nắm và cổ y, giữ cổ tay y… Chưa kịp bắn tên ra, tên Bạch Liên giáo đồ này đã bị giữ chặt toàn thân, ngoại trừ mí mắt còn có thể động đậy, toàn thân cao thấp cũng không thể động đậy chút nào.
Lòng tin và kính trọng của các huynh đệ tào công đối với Bì Đại ca trước kia, hiện tại đã sớm biến thành tức giận và oán hận.
Tại sao, tại sao? Bì Đại ca tức giận nhìn những tào công ngày xưa xưng huynh gọi đệ này, trong mắt y ngược lại là đám người kia phản bội mình. Nhưng y không nghĩ tới từ mới bắt đầu y đã cố ý muốn dùng máu tươi cùng sinh mạng các tào công nghèo khổ để làm vật tế cho Bạch Liên giáo tạo phản làm loạn.
- Chúng ta dựa vào sức lực làm việc kiếm cơm, lúc bận rộn đổ mồ hôi, lúc rỗi rảnh uống chén trà, chơi đùa với lão bà hài tử, mặc dù cuộc sống nghèo nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với xách đầu đi chiến đấu với quan binh triều đình.
Một vị tào công trung niên bình thường rất thân với Bì Đại ca, hết sức nghiêm túc nói lời này:
- Cho nên, chúng ta không muốn tạo phản, thật sự không muốn.
Bì Đại ca run rẩy đôi môi, đã không còn lời nào có thể nói.
Một vị tào công trẻ tuổi khác ném ba đồng tiền xuống dưới chân Bì Đại ca, mặt lộ vẻ khinh bỉ:
- Đây là tiền thuốc ngươi cho lần trước mẹ ta ngã bệnh, bây giờ trả lại cho ngươi. Mặc dù cái mạng này của ta không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng không chỉ bán ba đồng!
Đám tào công đem Bì Đại ca cùng người mới vừa rồi kích động làm loạn ra, đưa tới trước viên môn, mặc cho binh đinh hành dinh trói lại.
Tần Lâm lau mồ hôi lạnh trên trán, lại lệnh cho đám tào công lục soát lẫn nhau, phàm là kẻ nào mang vũ khí trên người đều nhất mực bắt lại, người lục soát được tố giác sẽ có thưởng hậu.
Đám tào công hoan hô một tiếng, lập tức động thủ, mặc dù bọn họ không hiểu đạo lý gì, nhưng hận thấu xương Bạch Liên giáo hãm hại Tào Bang, muốn hy sinh tánh mạng mọi người tạo phản, lại nghe Tần Lâm nói có tiền thưởng cho nên lục soát cẩn thận hết mức.
Những Bạch Liên giáo đồ trà trộn trong đám đông nhất thời không chỗ nào lẩn trốn, thi nhau bị bắt bị xét ra vũ khí, ném xuống đất loảng xoảng.
Ngưu Đại Lực cùng mấy tên thủy binh thủ hạ Cát Nhuận cũng kéo người áo đen bị đánh ngất xỉu đi tới, giải thích tình huống một phen, đám tào công càng nghiến răng oán hận thóa mạ Bạch Liên giáo âm hiểm tàn độc, không coi sinh mạng mọi người ra gì.
Đến lúc này, Lý Quăng cùng Hoàng công công biết đại cục đã định, mới vừa thở phào thật dài một cái, nghĩ đến nếu như Bạch Liên giáo kích động mấy ngàn tào công vọt vào hành dinh phòng thủ trống không, cái mạng này của mình còn được sao? Quả thật như vừa đi dạo một vòng quanh Quỷ Môn quan trở lại.
Ngượng ngùng thừa nhận mình kém cỏi bất tài, toàn là dựa vào Tần Lâm phá giải toàn án, không nói vài câu cảm tạ lại cảm thấy thiếu lễ, Lý Quăng liền chắp tay một cái khen ngợi:
- Mới vừa rồi trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tần tướng quân đối mặt tên độc của đối phương vẫn không loạn chút nào, quả nhiên có phong độ của một đại tướng Thái Sơn sụp đổ ngay trước mắt mà không đổi sắc, bội phục, bội phục!
Thật không hổ là quan văn lăn lộn quan trường lâu năm, thà bị đánh sưng mặt chứ không để mất mặt, quả thật khéo léo uyển chuyển vô cùng.
Trương Tử Huyên cũng nhìn Tần Lâm với vẻ khâm phục, mới vừa rồi nàng cũng bị dọa không ít, ngược lại Tần Lâm ung dung không vội vã lâm nguy không sợ hãi, quả thật là rất khá. Mặc dù gương mặt tuyệt mỹ của nàng đã bị bôi nghệ vàng khè, nhưng trong đôi mắt thâm thúy mê ly đã toát ra đầy kỳ vọng.
Trương Mậu Tu càng lớn tiếng khen ngợi:
- Tâm tính Tần thế huynh quả thật kiên định vô cùng, tiểu đệ học sách Dương Minh tiên sinh, thấy câu "kiến tâm minh tính, tâm ngoại vô lý, tâm ngoại vô vật", vẫn cảm thấy thật ra chỉ là nói quá. Hôm nay thấy Tần huynh trong lúc sống chết trước mắt vẫn có thể mặt không đổi sắc, mới biết cổ nhân không lừa dối ta.
Tần Lâm cười khan hắc hắc hai tiếng, hắn đâu biết cái gì là tâm ngoại vô vật, căn bản là không thể làm những phản ứng khác mà thôi. Bị tên độc nỏ mạnh ngắm vào, nếu như bất động dù sao trước mặt cũng có cao thủ Đông Xưởng Hoắc Trọng Lâu ngăn trở, nếu như tránh loạn, bị người khác bắn vu vơ trúng một mũi tên khác, chẳng phải là hết sức oan uổng hay sao?
Con bà nó tâm ngoại vô vật, sau lưng lão tử đầy mồ hôi lạnh, chỉ bất quá y phục mùa Đông dày không nhìn ra thôi! Tần Lâm thầm mắng anh vợ tương lai là thanh niên lỗ mãng, đương nhiên ngoài mặt bất động thanh sắc, tràn đầy tự tin bắt đầu khoác lác:
- Đại Minh thánh thiên tử tại vị, Thủ Phụ Trương tướng công hiền minh quả quyết, trước mắt tứ hải thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, ta đoán chừng tào công cũng không có lòng mưu phản. Cho dù là yêu phỉ Bạch Liên giáo bạo khởi làm khó dễ, cũng nhất định lập tức bị tào công chế phục.
Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Mọi người nghe lời nói này, tự nhiên những lời nịnh nọt tuôn trào, gần nửa hướng về phía Vạn Lịch Hoàng đế, hơn phân nửa ngược lại chạy sang Trương Cư Chính. Vạn Lịch nghe không tới Dương Châu, nhưng con Trương Cư Chính hai nam một nữ đang ở nơi này, chính là thời cơ tốt để nịnh hót.
Bọn Lý Quăng, Khâu Bá Hộ cùng Tri Phủ Dương Châu âm thầm cảm kích Tần Lâm, lần này vụ án ngân khố mất bạc xảy ra ở địa hạt của bọn họ, chuyện Bạch Liên giáo mưu phản, chỉ sợ triều đình sẽ giáng tội trách phạt. Tần Lâm mào đầu nịnh hót Trương Cư Chính ngay trước mặt con y, quả thật là hợp tình hợp lý, không hề lộ vẻ đột ngột và đáng ghét, tâm ý như vậy rất là đáng quý.
Hoắc Trọng Lâu càng bội phục sát đất, thầm nhủ trong lòng: thì ra mình lo lắng là vô ích, Tần trưởng quan mới là có tính toán sẵn trong lòng, ung dung không vội vã hết thảy nều nắm trong lòng bàn tay. Bất quá cử động mới vừa rồi của mình cũng không uổng phí, hành động trung dũng lần này tận trung chức thủ xả thân bảo vệ, tưởng Tần trưởng quan cùng các vị Đại nhân cũng nhìn thấy rõ ràng.
Tai nghe lời nịnh nọt như nước thủy triều, Trương Kính Tu ôn hòa khách sáo cùng các vị quan viên, Trương Mậu Tu vui vẻ không ngậm miệng lại được, rất tự hào vì đạo chấp chính của phụ thân.
Trương Tử Huyên liếc Tần Lâm một cái, mím môi cười.
Đương nhiên cục diện trước mắt không tốt tới mức như Tần Lâm nói. Nếu thật là thế gian tứ hải thái bình, vì sao còn xảy ra vụ án đo đạc ruộng đất ép uổng nông dân nghèo khổ ở Hưng Quốc châu, lại còn xảy ra án mạng? Vì sao Ma Dương Kim Đạo Lữ, Bạch Liên giáo vẫn muốn làm loạn, không ít thế lực biên cảnh còn đang rục rịch muốn động?
Dĩ nhiên cũng không u ám kinh khủng giống như Bạch Liên giáo tuyên truyền, ít nhất Bắc phương Yêm Đáp Hãn hàng năm triều cống, chín trọng trấn quân sự nơi tiền tuyến hóa thành khu chợ phồn hoa, giặc Oa quấy nhiễu vùng biển Đông Nam mấy trăm năm nhất cử san bằng, Giang Nam khôi phục phồn vinh. Được Nhất Điều Tiên Pháp cùng Khảo Thành pháp khích lệ, quốc khố cũng có được thu nhập trước đó chưa từng có.
Thích Kế Quang ở Kế trấn biên luyện quân đội theo cách thức mới cũng tương đối tinh nhuệ, các phiên ở Liêu Đông, Đóa Nhan Tam Vệ và Mông Cổ Mạc Bắc cũng không dám xâm lăng… Tối thiểu dân chúng bình thường ở địa khu Đông Nam là tuyệt đối không bằng lòng tạo phản làm loạn, biểu hiện của đám tào công hôm nay chính là minh chứng.
Nếu như cho triều Đại Minh trước mắt một đánh giá khách quan công bằng, vậy chính là lời Trương Cư Chính từng nói:
- Thoạt nhìn bên ngoài ngôi nhà Đại Minh này vẫn là tường hồng ngói đỏ, hết sức huy hoàng, nhưng rường cột bên trong bị mối mọt ăn mục ruỗng không ít, xà nhà bị nước mưa dột làm mục. Nếu như biết sớm nguy cơ sửa chữa kịp thời, thay đổi cột kèo, nhà có thể đứng vững vàng mấy trăm năm cũng chưa biết chừng. Nhưng nếu sinh lòng giải đãi, thấy tạm thời không có chuyện gì cứ để mặc không quan tâm tới nó, mải lo hưởng thụ an vui trước mắt, như vậy mấy chục năm sau cột trụ mục nát, xà nhà không còn. Đến lúc đó cho dù là có ngọc trụ chống trời, xà vàng vượt biển cũng phải sụp nghiêng, khó lòng chống đỡ.
Trương Tử Huyên từ nhỏ lớn lên ở tướng phủ Giang Lăng, lúc mới sinh ra phụ thân đã là Hữu Xuân Phường Hữu Du Đức kiêm Quốc Tử Giám Ty Nghiệp nóng bỏng tay của triều Gia Tĩnh. Nàng được phụ thân chân truyền, vô cùng quen thuộc với chính sách, triều cục Đại Minh, nhưng lại không hiểu biết nhiều về cực khổ của dân gian và mặt trái hắc ám của triều chính.
Lần này rời nhà đi ra ngoài, đầu tiên là ở Hưng Quốc châu thấy quan hoạn hương thân mượn cơ hội đo đạc ruộng đất lấn áp dân chúng, sau lại thấy cái gọi là thanh lưu Vương Bản Cố ti tiện vô sỉ. Tuy rằng từ trước nghe phụ thân nói "Dùng năng lại, không cần thanh quan", chỉ cho rằng đám thanh lưu chỉ không có bản lãnh thật sự, vẫn không có vấn đề gì về đạo đức, không ngờ Vương Bản Cố lại tệ hại như vậy.
Ngoài mặt Trương Tử Huyên không để lộ ra vẻ gì, nhưng trong lòng sinh ra nghi ngờ chính sách triều chính mới của phụ thân. Tần Hán Đường Tống đều có lúc thịnh lúc suy, triều Đại Minh cũng không thể nào đứng vững muôn đời, nếu hiện tại là lúc từ thịnh vào suy, phụ thân lấy lực một mình cố gắng nghịch thiên mà đi, chẳng phải sẽ rơi vào kết quả thất bại giống như Gia Cát Võ Hầu, Vương Kinh Công, thậm chí...
Cho đến khi nghe Tần Lâm phân tích, chính mắt thấy tào công vô cùng nghèo khổ vẫn một mực trung thành đối với triều đình, Trương Tử Huyên mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng: từ cổ chí kim, lòng dân là hết sức quý giá, cũng giống như nước có thể chở thuyền mà cũng có thể nhận chìm thuyền. Hiện tại Đại Minh vẫn còn lòng dân có thể dùng, mọi chuyện không có gì mà không làm được.
- Tần huynh, đa tạ chỉ điểm!
Trương Tử Huyên nhìn Tần Lâm thản nhiên cười một tiếng.
Chỉ cái quái gì? Tần Lâm gãi đầu một cái, công việc thiết yếu của hắn là đào sâu tra kỹ cội rễ nguồn cơn, một lưới bắt hết đám Bạch Liên giáo tham gia khởi sự lần này.
- Lão huynh, vẫn nên nói thật đi!
Tần Lâm "Thương hại" nhìn Bạch Sư Gia:
- Ngươi cũng biết Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng có mười tám bộ hình pháp, còn được gọi là mười tám tầng địa ngục, người bình thường cũng không chịu nổi.
Bạch Sư Gia phun ra một ngụm nước bọt có lẫn máu tươi. Vừa rồi y chuẩn bị uống thuốc độc tự vận bị Hoắc Trọng Lâu đánh rụng mấy cái răng, nói chuyện cũng có hơi ngọng nghịu:
- Chết còn không sợ, sợ hình pháp gì chứ?
Hoắc Trọng Lâu, Hàn Phi Liêm giận dữ, xoa xoa tay chuẩn bị dạy dỗ y một trận.
Bên kia Lục mập thẩm vấn Bì Đại ca cũng không được đầu mối gì hữu dụng, tên Bạch Liên giáo đồ này cũng đã bị tà giáo tẩy não sạch sẽ, trang bị đầy đủ tà thuyết đầu đá hoa cương, vì vậy tên mập không thể làm gì khác hơn là ném tới ánh mắt cầu viện.
Trừ hai vị Hương chủ cấp bậc thủ lĩnh, giáo đồ cấp thấp cũng không biết phương thức liên lạc của thượng cấp, cho dù là bằng lòng khai thật cũng cung cấp không được đầu mối hữu dụng.
Như vậy, đối với người một lòng muốn chết, hình pháp thật sự có tác dụng sao? Hoắc Trọng Lâu cùng Hàn Phi Liêm quan sát thần sắc Bạch Sư Gia, trong lòng đều thầm giật mình: nhìn dáng dấp người nầy thật là cứng rắn lỳ lợm, cho dù là động thủ tra hỏi cũng chỉ có thể cho hả giận mà thôi, muốn y nói thật e rằng không dễ dàng gì.
Nhưng điều này có thể làm khó Tần Lâm sao?
Tần trưởng quan của chúng ta nở một nụ cười vô cùng xảo quyệt, tiếng cười khành khạch khiến cho Bạch Sư Gia cùng Bì Đại ca không tự chủ được trong lòng phát rét.
- Không cần tra hỏi, tự có người dẫn chúng ta đi tìm thượng cấp của chúng!
Tần Lâm vừa nói chuyện, ung dung điềm tĩnh vỗ tay một cái, Ngưu Đại Lực mới vừa rồi đánh ngất xỉu tên cung nỗ thủ áo đen kéo tới đây sau đó liền biến mất, hiện tại từ bên trong hành dinh đi ra, trên tay còn ôm lồng chim bồ câu của Bạch Sư Gia.
Bạch Sư Gia đang ở hổ huyệt, là gián điệp ẩn núp tương đối cao cấp, nhưng y thân ở trong hành dinh Trần Vương Mô, nếu như lấy y làm trung tâm chỉ huy sẽ có nhiều bất tiện.
Còn nữa, vào thời đại này có người chọi gà cỡi ngựa, có người nuôi họa mi, anh vũ, văn nhân nhã sĩ nuôi mấy con chim bồ câu cũng không ly kỳ, bất quá nuôi một bầy còn mang theo kè kè bên người quả thật quá bắt mắt. Thật ra y làm Sư Gia, hay muốn nuôi bồ câu đưa thư để đua tài?
Cho nên Bạch Sư Gia cũng chỉ dám lấy cái lồng chỉ dài rộng hai thước nuôi bốn con chim bồ câu, dựa vào mấy con chim bồ câu này phải kịp thời liên lạc toàn bộ các đạo nhân mã Bạch Liên giáo ở Nam Trực Lệ được sao? Giống như lần trước sau khi Tần Lâm phát hiện đầu mối, kịp thời thông báo nội gián bên Trấn Giang âm thầm sát hại Thôi Ty Thương diệt khẩu, quả thật cũng có hơi lực bất lòng tâm.
Như vậy giải thích duy nhất chính là ở cách chỗ này không xa, Bạch Liên giáo có bố trí trung tâm chỉ huy khác, Bạch Sư Gia dùng bồ câu đưa thư giữ liên lạc cùng bọn họ, mà ở đó có thật nhiều nhân thủ và bồ câu đưa thư, có thể căn cứ vào tình huống Bạch Sư Gia báo cáo mà kịp thời an bài sửa đổi phù hợp.
Lợi dụng bồ câu đưa thư, có thể rất dễ dàng tìm được nơi đó.
- Nếu như ta đoán không sai, ở đó sẽ còn có một đại nhân vật!
Tần Lâm nhìn Bạch Sư Gia như mèo vờn chuột, nụ cười ấm áp, trong mắt tù binh lại lộ ra vẻ hết sức đáng sợ.
- Ngươi, ngươi quả thật chính là ma quỷ!
Bạch Sư Gia lớn tiếng kêu lên, tinh thần đã gần sụp đổ. Nội gián Bạch Liên giáo cài ở chỗ này đều bị tiêu diệt, không có ai kịp thời báo cáo tin tức hành động thất bại, giáo hữu bên kia không còn chạy trốn kịp nữa... Không dám suy nghĩ tiếp, Bạch Sư Gia tức giận tới cực điểm lớn tiếng mắng:
- Tần Lâm, ngươi sẽ xuống địa ngục, vạn pháp quy chân Vô Sinh Lão Mẫu sẽ không bỏ qua cho ngươi, giáo chủ bản giáo đại hiền thịnh đức chí thánh chí minh sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Sắc mặt Tần Lâm trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Ta chờ!
Tung ra một cước đá vào miệng Bạch Sư Gia, làm cho y không có cách nào gào thét nữa, Tần Lâm vỗ vỗ bàn tay, trực tiếp lấy khẩu khí quan chỉ huy cao nhất ra lệnh:
- Tất cả kỵ binh hành dinh lên ngựa, đao ra khỏi vỏ, cung lắp sẵn tên. Hàn Phi Liêm, Lục mập, Hoắc Trọng Lâu cũng cỡi ngựa theo, binh đinh còn lại sửa sang lại võ bị, giữ chặt hành dinh, phòng bị Bạch Liên giáo ồ ạt kéo tới tập kích!
- Tri Phủ Dương Châu điều tập nha dịch bộ khoái dân tráng, phong tỏa bốn phía các cửa thành, Khâu Bá Hộ dẫn dắt các huynh đệ Hiệu Úy quý sở lùng sục khắp thành, Lý Đô Đường cầm đầu, Hoàng công công lấy thân phận Khâm Sai Phó Sứ, phát quân lệnh khẩn cấp bảy trăm dặm đến các vệ, sở, phủ, châu, huyện...
Mặc dù quan chức thực thụ của Tần Lâm cơ hồ là nhỏ nhất nơi này, ngay cả Tri Phủ Dương Châu cũng còn to hơn hắn. Nhưng các vị quan viên bao gồm cả Tổng Đốc Tào Vận Tuần Phủ Phượng Dương Lý Quăng, Khâm Sai phó sứ Hoàng công công, tất cả đều khom người nghe lệnh, không một ai dám cãi lại, mạnh ai nấy lấy phù bài lệnh tiễn hỏa thiêm ra phát như nước chảy, mà quân đội hành dinh cũng nghe theo điều khiển răp rắp.
Bình luận facebook