Duy chỉ có biểu hiện trên mặt Tần Lâm vô cùng đặc sắc, sau khi khẩn trương nghe Cố Hiến Thành nói xong lời này, hắn lại thở ra một hơi thật dài, sắc mặt căng thẳng trở nên hòa hoãn lại. Vừa đúng lúc Cố Hiến Thành liếc mắt một cái sang bên này, hắn lại làm bộ quay đầu đi, làm ra vẻ chuyện này không hề liên quan tới mình.
Hừ hừ, Tần tặc... Cố Hiến Thành ngoài mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại vui như mở hội, đột nhiên thình lình đổi giọng, lại tấu:
- Nhưng Vương Chi Viên phụng mệnh làm việc, Vương Tượng Càn lo cho phụ thân, tựa hồ có thể dung thứ về tình. Kẻ đầu sỏ tội ác vùi lấp đại nho Hà Tâm Ẩn vào ngục oan khuất mà chết, quả thật chính là Trương Cư Chính lộng quyền hại nước! Lão hãm hại Hà Tâm Ẩn hạ ngục mà chết, chính là minh chứng bế tắc hiền đường!
Không hổ là Cố Đại Giải Nguyên, hai câu nói này có tác dụng như hồng chung chấn điếc tai người, nhất thời từ trên xuống dưới bệ rồng muôn màu muôn vẻ: Vạn Lịch mỉm cười vuốt cằm, sắc mặt ba vị phụ thần âm lãnh, thanh lưu quan văn khí thế hung hăng, Tần Lâm nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nhìn Cố Hiến Thành, hận không thể nuốt chửng hắn.
Cố Hiến Thành vô cùng đắc ý, trêu Tần Lâm như mèo vờn chuột, chuyện này thật sự vô cùng khoái chí. Nỗi uất ức thời gian trước rốt cục cũng đã trút đi được vài phần.
Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân ngồi trên ngự tọa rốt cục đã nghe được câu trả lời mà mình muốn, nhìn về phía Cố Hiến Thành mỉm cười tỏ vẻ khen ngợi, sau đó chậm rãi mở kim khẩu phát ngọc âm:
-Cố ái khanh nói có lý, vốn Vương Chi Viên phải bị trị tội, nhưng chuyện lão làm năm xưa cũng chỉ vì tình thế quẫn bách. Con lão Vương Tượng Càn dâng biểu lên triều cũng chỉ vì giải đi tâm kết trong lòng phụ thân, đây là lòng hiếu, theo trẫm y cũng không phải là bất hiếu, mà là đại trung đại hiếu!
Lần này thanh âm văn võ bá quan đồng ý lớn hơn nhiều, thảy đều gật đầu khen phải. Bởi vì Vương Tượng Càn nói rất rõ ràng, là do cha Vương Chi Viên nội tâm khó yên, thần tình hoảng hốt tinh thần tiều tụy, lúc này mới dâng thư triều đình cáo rõ chuyện này, bất kể thế nào y làm như vậy cũng xuất phát từ lòng hiếu thảo.
Không ai cho là y muốn giở trò gì, dùng tâm kế gì trong chuyện này, bởi vì từ trước tới nay đều chú trọng ‘con không kể lỗi cha’, Vương Tượng Càn làm như vậy đầu tiên đã là tội nhân cương thường, quyết sẽ không có ai chơi trò dại dột như vậy.
Mà mạo hiểm triều đình giáng tội, tự tuyệt với sĩ lâm cũng phải nói rõ ràng chuyện năm xưa, để cho phụ thân mình được thanh thản lúc tuổi già, đây là lòng hiếu thảo cao thượng tới mức nào.
Nhưng lời này cũng chỉ có thể do đích thân Vạn Lịch nói ra, nếu như một quan viên khác giải vây cho Vương Tượng Càn, vậy cũng rất dễ dàng rước lấy phiền phức không cần thiết.
Cố Hiến Thành cúi đầu mỉm cười đắc ý, y đã nghĩ thông suốt điểm này cho nên mới cố ý nói những lời này thay Vạn Lịch, rốt cục đã tính toán đúng phản ứng của Vạn Lịch và văn võ bá quan.
Vạn Lịch lại nói:
- Trẫm kế vị lúc tuổi còn nhỏ, Trương Cư Chính cầm giữ quyền bính cho nên muốn làm gì thì làm, thật sự là hiếm có quốc triều hai trăm năm. Lúc trẫm còn nhỏ không khỏi bị lão che mắt, chúng quan thảy đều giữ miệng không nói, Vương Chi Viên há có thể chỉ lo thân mình?
Sắc mặt Dư Hữu Đinh, Hứa Quốc có vẻ hơi khó coi, hiển nhiên hai người bọn họ chính là một trong các quan giữ miệng không nói.
Nhưng vì sao Thân Thời Hành vẫn tỏ ra ung dung tự tại, dường như chuyện này không liên quan gì tới mình như vậy?
Mắt thấy chuyện này sắp được quyết định, rốt cục Tần Lâm không kềm chế được, đứng ra tấu:
- Thần có một lời. Hà Tâm Ẩn là hạng người danh giáo phản nghịch, vô phụ vô quân, ngôn luận có rất nhiều chỗ cuồng bội ngỗ nghịch, thật là làm người ta thấy mà đau lòng, cho nên Vương Chi Viên mới hạ ngục lão.
Văn võ bá quan thảy đều kinh ngạc không thôi, Tần Lâm dám đứng ra nơi đầu sóng ngọn gió như vậy, hắn thật cho là Đốc Chủ Đông Xưởng có thể chỉ hươu nói ngựa, lấy tay che trời sao?!
Định Quốc Công Từ Văn Bích híp mắt già, tinh quang bắn ra bốn phía lướt qua mặt Tần Lâm một lượt, sau đó lại cụp mắt im lặng không nói.
Vạn Lịch không giận mà cười, Tần Lâm dám đứng ra biện hộ thay Trương Cư Chính, vừa hay mượn cơ hội này chèn ép một phen, tránh cho hắn không biết tự lượng sức mình có bao nhiêu cân.
Cố Hiến Thành đầu tiên là không dám tin, tiếp theo tỏ vẻ mừng rỡ, lạnh giọng phản bác:
- Tần Đốc Chủ nói sai rồi, Hà Tâm Ẩn tòng sư Tâm Học đại nho Vương Cấn, chính là nhất mạch Dương Minh tiên sinh, làm sao có chuyện vô phụ vô quân chứ, ngươi không nên đặt điều nói dối!
Dư Mậu Học cũng nói:
- Tâm Học chú trọng Tri Hành Hợp Nhất, Dương Minh tiên sinh học vấn rất sâu, đạo đức cũng cao, thật là một trong đại tông phái Nho môn sĩ lâm, tuyệt không phải bàng môn tả đạo, cũng không nói lời cuồng vọng bội nghịch. Hà Tâm Ẩn là đại gia Tâm Học, bình thời tính tình thế nào thiên hạ đều biết, Tần Đốc Chủ muốn điên đảo thị phi, quả thật là hết sức nực cười.
Bọn Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực rối rít khai hỏa mãnh liệt nhắm ngay Tần Lâm. Có kẻ mắng Trương Cư Chính chuyên quyền hại nước, có người mắng Tần Lâm điên đảo trắng đen, có kẻ bênh vực lưu phái Tâm Học, có người khen ngợi Hà Tâm Ẩn cương chính không xu nịnh.
Thật ra thì Hà Tâm Ẩn cũng coi như nhân tài Tâm Học, người này tính tình cổ quái, thường nói ra những lời kinh người, nói ‘Vô phụ vô quân không phải là thí phụ thí quân’. Cũng chỉ có triều Đại Minh mới có thể dung được nhân vật như vậy, nếu là triều Mãn Thanh hai trăm năm sau, đã sớm hạ ngục chém cả nhà.
Đạo học của Cố Hiến Thành nghiêng về Trình Chu Lý Học, Dương Khả Lập là Quan Lạc chi học, cựu đảng thanh lưu lấy đạo học tiên sinh làm chủ, vốn rất coi thường kẻ dị biệt như Hà Tâm Ẩn. Nhưng bây giờ muốn mượn người chết ép người sống, đối phó Tần Lâm quan trọng hơn, cho nên bất chấp hết thảy dùng hết lời lẽ khen ngợi, kẻ không biết còn tưởng rằng Hà Tâm Ẩn là tổ tông bọn họ.
Tần Lâm nhất thời lúng túng đỏ mặt tía tai, sắc mặt thoạt trắng thoạt đỏ, vô cùng bối rối đứng ngây người, dường như đã bị cựu đảng thanh lưu công kích khiến cho váng đầu hoa mắt.
Vạn Lịch ngồi trên ngự tọa cười vui vẻ, vị bệ hạ này dùng đế vương tâm thuật, lấy cân bằng chế ước làm chủ, trong các hệ phái chủ yếu triều đình, phái nào có vẻ bành trướng phát triển, y sẽ xuất thủ chèn ép. Phái nào lung lay sắp ngã, y sẽ đưa tay kéo lại, từ đó duy trì triều cục, đồng thời nắm quyền lực vững vàng.
Thời gian trước Tần Lâm quá mức nổi trội, mượn công báo thù riêng chỉnh trị bọn cựu đảng thanh lưu sưng mặt sưng mũi, Vạn Lịch cảm thấy nên sửa trị hắn một chút. Nhưng năm mươi vạn bạc kia lợi hại hơn, khiến cho bệ hạ không thể nào mở miệng.
Bây giờ có cựu đảng thanh lưu thay y chèn ép Tần Lâm, Vạn Lịch hoàn toàn yên tâm xem hát.
- Tần ái khanh, ngươi biết sai chưa?
Vạn Lịch cười hì hì hỏi.
Bình luận facebook