Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Ads Mặc dù Lý Thời Trân nói không vội, nhưng Bàng Hiến cũng không thể để cho sư phụ chờ lâu, gia tăng tốc độ viết bệnh án và phương thuốc, sau đó đưa cho Đại đồ đệ Trương Kiến Lan:
- Đi tiệm thuốc lấy hai bó Thanh Hao, giã lấy nước, đợi bệnh nhân từ lạnh chuyển sang nóng hãy cho uống. Xem chừng không có gì đáng ngại, một hai canh giờ sẽ có chuyển biến tốt.
Bàng Hiến cùng sư phụ Lý Thời Trân, sư đệ Lý Kiến Nguyên theo lời mời của Kinh Vương thiên tuế rời đi y quán, trước khi đi y đi sát ngang qua Tần Lâm, chợt thấp giọng nói:
- Mặc dù Ngưu Đại Lực thô lỗ nhưng cũng không phải là người xấu, thân là dân tráng bản châu bình thời làm việc rất là công chính, lại có hiếu với mẹ… Nếu như có ân oán gì với y, ngươi hãy sớm cố gắng hóa giải đi thôi.
Tần Lâm nhìn Bàng Hiến gật đầu một cái, cảm nhận được thiện ý chân thành của đối phương. Đồng thời hắn cũng chú ý tới Trương Kiến Lan nhìn thấy Bàng Hiến thì thầm với mình, vẻ mặt càng thêm hung ác nham hiểm.
Y quán Lý thị là Tam Tiến viện, chính giữa trước mặt tiền đường là đại đường y quán, phía Tây là học đường, phía Đông lại là tiệm thuốc, quy mô không nhỏ. Trương Kiến Lan cầm phương thuốc vội vã đi, chỉ chốc lát sau từ tiệm thuốc lấy Thanh Hao trở về.
Không ít học đồ nhao nhao muốn thử, chuẩn bị gánh vác nhiệm vụ giã thuốc, dù sao cũng ít khi thấy bệnh sốt rét ở Kỳ Châu, tự tay giã Thanh Hao làm nước thuốc cũng coi là kinh nghiệm hành y đáng quý.
Không ngờ Trương Kiến Lan quét mắt một vòng nhìn học đồ trong y quán, cuối cùng gian giảo nhìn Tần Lâm:
- Tần sư đệ, ngươi không quen dược tính, hãy bắt đầu từ giã thuốc, luyện tay một chút trước đi!
A? Lý Thanh Đại giật mình há to cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt hồ nghi nhìn qua nhìn lại Trương Kiến Lan và Tần Lâm mấy lần.
Bất cứ là ai cũng có thể thấy rõ ràng, mới vừa rồi Tần Lâm đỡ đòn nghiêm trọng của Ngưu Đại Lực, cánh tay chấn thương không nhẹ. Thanh Đại chỉ mới khẽ kéo tay hắn đã suýt soa kêu đau, dưới tình huống này còn bảo hắn giã thuốc, không phải là cố ý làm khó hay sao?
Trương Kiến Lan là Đại đồ đệ hơi có chút uy tín, Thanh Đại vốn không dám lên tiếng cãi lại vị Đại sư huynh cả ngày nghiêm nghị này. Nhưng mới vừa rồi ở học đường bị Trương Kiến Lan chọc giận còn chưa tan, mình lại mới vừa hứa hẹn che chở tiểu sư đệ duy nhất Tần Lâm này, thầm nghĩ: nếu ngay cả điểm này cũng không che được, sau này còn có người chịu gọi sư tỷ sao?
Bất chấp nhiều như vậy, nàng khẽ hừ hừ đi về phía cối đá, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Trương sư huynh quá khi hiếp người, cánh tay Tần sư đệ vô cùng đau đớn, làm sao có thể cầm chày lên nổi, cứ để ta thay đệ ấy giã thuốc…
- Để ta để ta…
Lục Viễn Chí lập tức nhảy ra chắn trước mặt nàng, cười ngây ngô nói.
Lúc này chúng học đồ mới phản ứng kịp, vội vàng nặn ra gương mặt tươi cười tiến lên tranh nhau giúp một tay.
Cho dù là uy phong Trương Kiến Lan lớn hơn nữa, cũng không thể nào lớn hơn hạt minh châu của thần y Thái sư phụ. Y không dám hy vọng xa vời có thể lọt vào mắt xanh vị sư muội đẹp như thiên tiên này, chỉ cần nàng nở một nụ cười ngọt ngào đã cảm thấy vui mừng không bút nào tả xiết.
Huống chi đã có tên Lục Viễn Chí mập này chắn trước mặt, cho dù là Đại sư huynh nổi giận cũng không thể trút sang tất cả mọi người.
Trong lúc nhất thời mọi người cuống quít tay chân, có người đi khiêng cối đá tới, có người mang chày giã thuốc ra, không những Thanh Đại không được động thủ, ngay cả Lục Viễn Chí cũng bị ép ra xa ngoài vòng. Chỉ có mấy tên học đồ bọn Bạch Liễm ở lại bên cạnh Trương Kiến Lan, mà có hai ba tên trong đó cũng có vẻ muốn xông ra. Chuyện này khiến cho vị Đại sư huynh kia giận đến nỗi lỗ tai phun khói, gương mặt sạm đen giống như đáy nồi đã nấu mười năm.
Các học đồ đang ồn ào huyên náo, chợt Tần Lâm lớn tiếng nói:
- Nếu Trương sư huynh muốn cho tiểu đệ làm quen dược tính, vậy sao có thể cô phụ hảo ý của huynh ấy? Huống chi Bàng tiên sinh cũng nói tiểu đệ kém cỏi, phải làm nhiều học nhiều, như vậy các vị chậm đã, để cho tiểu đệ tự mình động thủ đi!
Mọi người nghe ngẩn ra, vội vàng lấy lòng Thanh Đại lại quên mất nhân vật chính này, cũng không nhịn được mặt ửng hồng lên.
Vừa nghe Tần Lâm tự mình nói muốn giã thuốc, người xung quanh cũng không tiện tranh giành nữa, chày giã thuốc, cối đá cùng hai bó Thanh Hao đều được đưa đến trước mặt hắn.
Hắn cầm chày giã thuốc lên nện xuống một cái, nhát đầu tiên khiến cho Tần Lâm phải nghiến răng thật chặt, quai hàm nổi vồng lên. Mới vừa rồi ngăn cản đòn của Ngưu Đại Lực, hai cánh tay hắn như muốn rời ra từng mảnh, ê ẩm khó chịu. Vào lúc này lại phát lực giã thuốc, lúc nhấc chày giã thuốc lên cơ bắp hai tay đau nhức vô cùng, nện xuống chấn động càng thêm tê dại, hết sức khó chịu.
Thanh Hao phải giã sáu mươi bốn nhát mới được, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu trên trán Tần Lâm rơi xuống, Lục Viễn Chí mấy lần muốn tiến lên thay thế cho Tần Lâm, nhưng bị hắn dùng ánh mắt ra hiệu ngăn lại.
Ngưu Đại Lực ở bên cạnh cáng chăm sóc cho mẫu thân hôn mê, vốn y cũng định thay Tần Lâm giã thuốc, nhưng mới vừa bị Bàng Hiến khiển trách, không biết y quán Lý thị này giã thuốc còn có đường lối gì không, không thể làm gì khác hơn là nhìn Tần Lâm chịu đựng đau đớn giã thuốc, trong lòng vừa xấu hổ vừa cảm kích.
Đến khi Tần Lâm giã Thanh Hao xong, lọc ra nước thuốc màu lục sẫm mang đến bên cạnh cáng, Ngưu Đại Lực cảm kích rơi nước mắt nói:
- Tiểu huynh đệ, vất vả cho ngươi quá, tuy rằng ta là tên trâu nước lỗ mãng nhưng cũng không phải là người không biết tốt xấu, tương lai nếu có chỗ nào dùng được…
Có tên học đồ miệng lưỡi cay nghiệt ngắt lời y:
- Chỉ cần vị Ngưu Đại ca này không xem y quán chúng ta là võ quán, động một chút là đòi tỷ võ so tài, vậy chúng ta đã cảm tạ trời đất.
Ngưu Đại Lực nghe vậy xấu hổ vô cùng, hận đất không nứt ra một cái hố để mình chui xuống.
Tần Lâm cười khoát khoát tay:
- Không cần như vậy, Ngưu Đại ca là hán tử lòng dạ ngay thẳng, một là một hai là hai, không giống như tiểu nhân gian hoạt, khẩu Phật tâm xà, nếu trước đây có chuyện gì đáng trách, nhất định là lỗi của Tần mỗ.
Trương Kiến Lan nghe tám chữ tiểu nhân gian hoạt, khẩu Phật tâm xà, gương mặt đỏ như gấc chín, trong lòng biết rõ ràng Tần Lâm mắng xéo mình. Y muốn phát tác lại sợ Ngưu Đại Lực lỗ mãng, chỉ đành phải nén giận, nghiến răng kêu kèn kẹt liên hồi.
Ngưu Đại Lực cười ngây ngô đáp lại:
- Thật ra thì cũng không có gì, ngày đó Tần huynh đệ...
Y còn chưa dứt lời, Ngưu thị trên cáng đột nhiên rên rỉ:
- Nóng, nóng quá, mặt trời thật là lớn...
Ngưu Đại Lực ngẩn người, cho rằng mẫu thân đang hôn mê nói sảng, rõ ràng là đang ở trong đại đường y quán, không có chút ánh mặt trời nào chiếu vào kia mà…
Tần Lâm ở tương đối gần, thấy rõ ràng gò má xanh lướt của Ngưu thị dần dần chuyển sang màu đỏ, đôi môi khô nẻ giống như lửa thiêu, cánh mũi phồng to, mồ hôi một hiện đầy trên trán, rõ ràng là sốt rét đang chuyển từ lạnh sang nóng.
Chương 9: Giã thuốc (Hạ)
Mới vừa rồi Bàng Hiến đã căn dặn chờ lúc Ngưu thị nóng lên sẽ cho bà uống thuốc, cộng thêm sớm biết Thanh Hao là thuốc đặc hiệu trị liệu sốt rét, Tần Lâm không chút do dự, bưng lên nước thuốc chậm rãi rót vào trong miệng Ngưu thị.
Nước thuốc mát mẻ vừa vào miệng, cơn sốt của Ngưu thị dường như có chuyển biến tốt, bà rên lên một tiếng thật dài, môi hơi mấp máy dần dần rơi vào giấc ngủ say.
Ngưu Đại Lực thấy vậy mừng rỡ, kêu mấy đồng bạn cùng nhau khiêng mẫu thân tới dãy sương phòng phía sau dành cho bệnh nhân sử dụng, xoay người lay lay vai Tần Lâm một trận thật mạnh:
- Tần huynh đệ, đa tạ! Là Ngưu mỗ có lỗi, đã trách lầm ngươi!
Cánh tay Tần Lâm vốn đã ê ẩm không chịu nổi, bị đại hán to như con gấu này lắc cho đau nhức nhe răng trợn mắt. Vất vả lắm mới chờ được y thôi không kích động, lúc này mới chậm rãi hỏi:
- Rốt cuộc vì chuyện gì, Ngưu Đại ca lại giận dữ tiểu đệ như vậy, vừa gặp mặt đã luôn miệng đòi đánh giết?
- Đúng vậy, rốt cuộc tại sao như vậy?
Thanh Đại cũng xúm lại.
Vốn sau khi Tần Lâm giã thuốc chữa bệnh thần sắc Trương Kiến Lan rất là khó coi, dưới uy phong của Đại đồ đệ các học đồ từ từ tản đi, chỉ có Lý Thanh Đại cùng Lục Viễn Chí lưu lại chiếu cố Ngưu thị.
Lúc mới bắt đầu, trong lòng tiểu cô nương đã cảm thấy ấm ức buồn bực. Tần sư đệ là một con quỷ nhát gan, rốt cục là đắc tội với một đại hán như Kim Cương như Ngưu Đại Lực ở chỗ nào?
Ngưu Đại Lực rất có hiếu với mẫu thân, hiện tại thấy bệnh tình mẫu thân mình đã có chuyển biến tốt, lại thêm Tần Lâm giã thuốc chữa bệnh cho bà, lúc này thái độ khác hẳn với lúc trước, ôm quyền thi lễ liên tục với ba người Tần Lâm, miệng nói xin lỗi, kể rõ đầu đuôi gốc ngọn.
Thì ra Ngưu gia vốn là một ngư gia nghèo nàn sống bên bờ Kỳ Hà (một con sông bắt nguồn từ Đại Biệt sơn, tỉnh Hồ Bắc, chảy ra Trường Giang), Ngưu Đại Lực bởi vì dáng vóc lưng hùm vai gấu cho nên lúc đi lao động ở châu phủ đã được tiền nhiệm Tri châu chấm trúng, nâng đỡ y làm Tiểu Ban Đầu dân tráng. Từ nay mỗi ngày ăn cơm ở châu nha có thể tiết kiệm cho nhà mình không ít cơm gạo, tới tháng còn có được mấy lượng bạc tiền công, cuộc sống như vậy cũng không tệ.
Nhưng sau đó đổi Tri châu mới, Ngưu Đại Lực không còn được đãi ngộ như trước nữa, y trời sinh tính ngay thẳng không muốn lấn áp kẻ lương thiện đoạt lấy tiền tài, đồng liêu cũng dần dần xa cách.
Ngày đó Tần Lâm ra khỏi thành Ngưu Đại Lực đang trực ở cửa Nam, vì chuyện có nên kiểm tra vị ‘Vương tôn công tử’ này không, y đã xảy ra xung đột với Kim Mao Thất Kim Trấn Phủ Tả Sở Kỳ Châu Vệ, bị người bắt lại đưa tới trước án của Hình Danh sư gia châu nha, nói y lỗ mãng cậy mạnh, sợ đắc tội dòng dõi cao quý mang lại tai họa cho bản châu, vì vậy nên gạch tên xóa sổ cho yên chuyện.
Phụ thân của Ngưu Đại Lực đã mất, mẫu thân y nghe được chuyện này thương tâm không dứt, không biết từ đâu nhận được tin tức nói Hình Danh lão phu tử bản châu là người Chiết Giang Thiệu Hưng, ngày thường thích nhất một hớp rượu Thiệu Hưng, một miếng đậu hủ thối và một khúc cá tươi. Rượu Thiệu Hưng và đậu hủ thối dễ tìm, chỉ có cá rô vốn rất trân quý ở Kỳ Châu lại khó lòng tìm được.
Ngưu thị vì tiền đồ con trai, gạt Ngưu Đại Lực lặng lẽ chèo thuyền câu do trượng phu lưu lại ra Kỳ Hà bắt cá, hy vọng có thể bắt được vài con cá rô mập mạp. Nói không chừng Hình Danh sư gia sẽ khai tâm, không tính toán lỗi lầm của con trai mình nữa, cho y được trở lại nha môn làm việc.
Ai ngờ đang lúc tiết trời nắng nóng, mặt Kỳ Hà bị mặt trời chiếu rọi hơi nước bốc lên, cây cối ven sông phủ đầy chướng khí. Ngưu thị lại không có kinh nghiệm phong phú giống như trượng phu đã chết của mình, còn chưa bắt được cá rô đã trúng phải chướng khí lên cơn sốt rét, nếu không nhờ có người cùng thôn cứu lên bờ, e rằng đã làm mồi cho cá dưới lòng sông.
Chuyện này tính ra từ Tần Lâm ra khỏi thành, Ngưu Đại Lực bị khai trừ, mẫu thân lại vì lo cho y mà mắc bệnh nặng, y vừa thấy Tần Lâm tự nhiên giận phát như điên.
Bây giờ Ngưu thị được cứu, Ngưu Đại Lực đã tỉnh táo hơn nhiều, sau khi kể xong tiền nhân hậu quả liền đỏ mặt nói:
- Thật ra thì vốn không nên oán Tần huynh đệ, ta đây ở châu nha cản tài lộ người ta, sớm đã có người không ưa, cho dù là không có chuyện này bọn họ cũng sẽ kiếm cớ đuổi ta đi, Mới vừa rồi… mới vừa rồi là bệnh lão nương làm cho ta đây nóng nảy, ngược lại trách lầm Tần huynh đệ.
Tần Lâm gật đầu một cái, thật ra thì chuyện này không liên quan với hắn bao nhiêu, bèn thở dài nói:
- Thường nghe người ta nói quan tham như hổ, trơn tuột như lươn, Ngưu huynh làm việc ở châu nha, quá trung thực đúng là không được người ta coi trọng.
- Đúng vậy, nhà ta mở hàng thịt, mỗi tháng đóng tiền thường lệ gì đó không nói, tiền lương sư gia ba tiết hai kính đầy đủ, Bộ Sảnh lão gia (chức quan nhỏ giống như Lại Mục, có trách nhiệm bắt bớ) một năm bốn lần sinh nhật không thiếu, chi tiền ra cũng không ít!
Thiếu niên mập Lục Viễn Chí cũng ngứa ngáy trong lòng, siết chặt nắm tay:
- Cho nên cha ta để cho ta vào y quán học y, tương lai làm ngự y, xem ai còn dám khi dễ ta!
Thanh Đại nghe qua vạn phần tò mò, không nhịn được hỏi:
- Ba tiết hai kính ta hiểu, Đoan Ngọ, Trung Thu cùng Nguyên Đán, cộng thêm mùa hè lo mát mùa Đông lo ấm, nhưng Bộ Sảnh lão gia là một người, há có thể hàng năm làm bốn cái sinh nhật? Không phải là chuyện cười trong thiên hạ hay sao?
Lục Viễn Chí xòe tay ra tính:
- Tiểu sư muội hãy nghe ta nói, Bộ Sảnh lão gia là một sinh nhật, gia đình ông ấy lão thái gia, lão thái thái là hai, thái thái phu nhân là ba, tổng cộng không phải bốn hay sao? Hàng năm chỉ làm bốn sinh nhật coi như đặc biệt khiêm tốn, ngoài ra còn có cô nương xuất giá, thiếu gia thành hôn… Đơn cử Phùng Bộ Sảnh của chúng ta, trong vòng ba năm cũng đã có năm vị cô nương xuất giá, bốn vị thiếu gia thành hôn, ta cũng không biết y có bao nhiêu đứa con ở quê nhà.
Ngưu Đại Lực nghe vậy chẳng qua chỉ cười hắc hắc, đây đều là đường lối xưa cũ trong quan trường, Phùng Bộ Sảnh ở Kỳ Châu mượn chuyện vui cưới gả thu tiền, ai biết con gái y ở quê nhà Sơn Tây có phải thật sự xuất giá hay không? Thậm chí có quan lại cha mẹ đã chết hết chừng mười năm, lúc nhậm chức vẫn tổ chức lễ mừng thọ cho lão thái gia, lão thái thái chúc thọ, mượn chuyện này để vơ vét tiền mừng.
Thanh Đại lắc đầu không kịp, không ngừng thở dài:
- Sao Tri châu Đại lão gia không chỉnh đốn thuộc hạ? Tưởng lão nhân gia cũng xuất thân là Lưỡng Bảng Tiến Sĩ...
Ngưu Đại Lực cùng Lục Viễn Chí liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu cười khổ không ngừng, lòng nói tuy phụ thân nàng Lý Kiến Trung chỉ là một Cử Nhân, còn thanh liêm hơn phần lớn Tiến Sĩ, chẳng lẽ nàng tưởng rằng trong quan trường ai ai cũng thanh liêm như phụ thân nàng sao?
- Đi tiệm thuốc lấy hai bó Thanh Hao, giã lấy nước, đợi bệnh nhân từ lạnh chuyển sang nóng hãy cho uống. Xem chừng không có gì đáng ngại, một hai canh giờ sẽ có chuyển biến tốt.
Bàng Hiến cùng sư phụ Lý Thời Trân, sư đệ Lý Kiến Nguyên theo lời mời của Kinh Vương thiên tuế rời đi y quán, trước khi đi y đi sát ngang qua Tần Lâm, chợt thấp giọng nói:
- Mặc dù Ngưu Đại Lực thô lỗ nhưng cũng không phải là người xấu, thân là dân tráng bản châu bình thời làm việc rất là công chính, lại có hiếu với mẹ… Nếu như có ân oán gì với y, ngươi hãy sớm cố gắng hóa giải đi thôi.
Tần Lâm nhìn Bàng Hiến gật đầu một cái, cảm nhận được thiện ý chân thành của đối phương. Đồng thời hắn cũng chú ý tới Trương Kiến Lan nhìn thấy Bàng Hiến thì thầm với mình, vẻ mặt càng thêm hung ác nham hiểm.
Y quán Lý thị là Tam Tiến viện, chính giữa trước mặt tiền đường là đại đường y quán, phía Tây là học đường, phía Đông lại là tiệm thuốc, quy mô không nhỏ. Trương Kiến Lan cầm phương thuốc vội vã đi, chỉ chốc lát sau từ tiệm thuốc lấy Thanh Hao trở về.
Không ít học đồ nhao nhao muốn thử, chuẩn bị gánh vác nhiệm vụ giã thuốc, dù sao cũng ít khi thấy bệnh sốt rét ở Kỳ Châu, tự tay giã Thanh Hao làm nước thuốc cũng coi là kinh nghiệm hành y đáng quý.
Không ngờ Trương Kiến Lan quét mắt một vòng nhìn học đồ trong y quán, cuối cùng gian giảo nhìn Tần Lâm:
- Tần sư đệ, ngươi không quen dược tính, hãy bắt đầu từ giã thuốc, luyện tay một chút trước đi!
A? Lý Thanh Đại giật mình há to cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt hồ nghi nhìn qua nhìn lại Trương Kiến Lan và Tần Lâm mấy lần.
Bất cứ là ai cũng có thể thấy rõ ràng, mới vừa rồi Tần Lâm đỡ đòn nghiêm trọng của Ngưu Đại Lực, cánh tay chấn thương không nhẹ. Thanh Đại chỉ mới khẽ kéo tay hắn đã suýt soa kêu đau, dưới tình huống này còn bảo hắn giã thuốc, không phải là cố ý làm khó hay sao?
Trương Kiến Lan là Đại đồ đệ hơi có chút uy tín, Thanh Đại vốn không dám lên tiếng cãi lại vị Đại sư huynh cả ngày nghiêm nghị này. Nhưng mới vừa rồi ở học đường bị Trương Kiến Lan chọc giận còn chưa tan, mình lại mới vừa hứa hẹn che chở tiểu sư đệ duy nhất Tần Lâm này, thầm nghĩ: nếu ngay cả điểm này cũng không che được, sau này còn có người chịu gọi sư tỷ sao?
Bất chấp nhiều như vậy, nàng khẽ hừ hừ đi về phía cối đá, miệng khẽ lẩm bẩm:
- Trương sư huynh quá khi hiếp người, cánh tay Tần sư đệ vô cùng đau đớn, làm sao có thể cầm chày lên nổi, cứ để ta thay đệ ấy giã thuốc…
- Để ta để ta…
Lục Viễn Chí lập tức nhảy ra chắn trước mặt nàng, cười ngây ngô nói.
Lúc này chúng học đồ mới phản ứng kịp, vội vàng nặn ra gương mặt tươi cười tiến lên tranh nhau giúp một tay.
Cho dù là uy phong Trương Kiến Lan lớn hơn nữa, cũng không thể nào lớn hơn hạt minh châu của thần y Thái sư phụ. Y không dám hy vọng xa vời có thể lọt vào mắt xanh vị sư muội đẹp như thiên tiên này, chỉ cần nàng nở một nụ cười ngọt ngào đã cảm thấy vui mừng không bút nào tả xiết.
Huống chi đã có tên Lục Viễn Chí mập này chắn trước mặt, cho dù là Đại sư huynh nổi giận cũng không thể trút sang tất cả mọi người.
Trong lúc nhất thời mọi người cuống quít tay chân, có người đi khiêng cối đá tới, có người mang chày giã thuốc ra, không những Thanh Đại không được động thủ, ngay cả Lục Viễn Chí cũng bị ép ra xa ngoài vòng. Chỉ có mấy tên học đồ bọn Bạch Liễm ở lại bên cạnh Trương Kiến Lan, mà có hai ba tên trong đó cũng có vẻ muốn xông ra. Chuyện này khiến cho vị Đại sư huynh kia giận đến nỗi lỗ tai phun khói, gương mặt sạm đen giống như đáy nồi đã nấu mười năm.
Các học đồ đang ồn ào huyên náo, chợt Tần Lâm lớn tiếng nói:
- Nếu Trương sư huynh muốn cho tiểu đệ làm quen dược tính, vậy sao có thể cô phụ hảo ý của huynh ấy? Huống chi Bàng tiên sinh cũng nói tiểu đệ kém cỏi, phải làm nhiều học nhiều, như vậy các vị chậm đã, để cho tiểu đệ tự mình động thủ đi!
Mọi người nghe ngẩn ra, vội vàng lấy lòng Thanh Đại lại quên mất nhân vật chính này, cũng không nhịn được mặt ửng hồng lên.
Vừa nghe Tần Lâm tự mình nói muốn giã thuốc, người xung quanh cũng không tiện tranh giành nữa, chày giã thuốc, cối đá cùng hai bó Thanh Hao đều được đưa đến trước mặt hắn.
Hắn cầm chày giã thuốc lên nện xuống một cái, nhát đầu tiên khiến cho Tần Lâm phải nghiến răng thật chặt, quai hàm nổi vồng lên. Mới vừa rồi ngăn cản đòn của Ngưu Đại Lực, hai cánh tay hắn như muốn rời ra từng mảnh, ê ẩm khó chịu. Vào lúc này lại phát lực giã thuốc, lúc nhấc chày giã thuốc lên cơ bắp hai tay đau nhức vô cùng, nện xuống chấn động càng thêm tê dại, hết sức khó chịu.
Thanh Hao phải giã sáu mươi bốn nhát mới được, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu trên trán Tần Lâm rơi xuống, Lục Viễn Chí mấy lần muốn tiến lên thay thế cho Tần Lâm, nhưng bị hắn dùng ánh mắt ra hiệu ngăn lại.
Ngưu Đại Lực ở bên cạnh cáng chăm sóc cho mẫu thân hôn mê, vốn y cũng định thay Tần Lâm giã thuốc, nhưng mới vừa bị Bàng Hiến khiển trách, không biết y quán Lý thị này giã thuốc còn có đường lối gì không, không thể làm gì khác hơn là nhìn Tần Lâm chịu đựng đau đớn giã thuốc, trong lòng vừa xấu hổ vừa cảm kích.
Đến khi Tần Lâm giã Thanh Hao xong, lọc ra nước thuốc màu lục sẫm mang đến bên cạnh cáng, Ngưu Đại Lực cảm kích rơi nước mắt nói:
- Tiểu huynh đệ, vất vả cho ngươi quá, tuy rằng ta là tên trâu nước lỗ mãng nhưng cũng không phải là người không biết tốt xấu, tương lai nếu có chỗ nào dùng được…
Có tên học đồ miệng lưỡi cay nghiệt ngắt lời y:
- Chỉ cần vị Ngưu Đại ca này không xem y quán chúng ta là võ quán, động một chút là đòi tỷ võ so tài, vậy chúng ta đã cảm tạ trời đất.
Ngưu Đại Lực nghe vậy xấu hổ vô cùng, hận đất không nứt ra một cái hố để mình chui xuống.
Tần Lâm cười khoát khoát tay:
- Không cần như vậy, Ngưu Đại ca là hán tử lòng dạ ngay thẳng, một là một hai là hai, không giống như tiểu nhân gian hoạt, khẩu Phật tâm xà, nếu trước đây có chuyện gì đáng trách, nhất định là lỗi của Tần mỗ.
Trương Kiến Lan nghe tám chữ tiểu nhân gian hoạt, khẩu Phật tâm xà, gương mặt đỏ như gấc chín, trong lòng biết rõ ràng Tần Lâm mắng xéo mình. Y muốn phát tác lại sợ Ngưu Đại Lực lỗ mãng, chỉ đành phải nén giận, nghiến răng kêu kèn kẹt liên hồi.
Ngưu Đại Lực cười ngây ngô đáp lại:
- Thật ra thì cũng không có gì, ngày đó Tần huynh đệ...
Y còn chưa dứt lời, Ngưu thị trên cáng đột nhiên rên rỉ:
- Nóng, nóng quá, mặt trời thật là lớn...
Ngưu Đại Lực ngẩn người, cho rằng mẫu thân đang hôn mê nói sảng, rõ ràng là đang ở trong đại đường y quán, không có chút ánh mặt trời nào chiếu vào kia mà…
Tần Lâm ở tương đối gần, thấy rõ ràng gò má xanh lướt của Ngưu thị dần dần chuyển sang màu đỏ, đôi môi khô nẻ giống như lửa thiêu, cánh mũi phồng to, mồ hôi một hiện đầy trên trán, rõ ràng là sốt rét đang chuyển từ lạnh sang nóng.
Chương 9: Giã thuốc (Hạ)
Mới vừa rồi Bàng Hiến đã căn dặn chờ lúc Ngưu thị nóng lên sẽ cho bà uống thuốc, cộng thêm sớm biết Thanh Hao là thuốc đặc hiệu trị liệu sốt rét, Tần Lâm không chút do dự, bưng lên nước thuốc chậm rãi rót vào trong miệng Ngưu thị.
Nước thuốc mát mẻ vừa vào miệng, cơn sốt của Ngưu thị dường như có chuyển biến tốt, bà rên lên một tiếng thật dài, môi hơi mấp máy dần dần rơi vào giấc ngủ say.
Ngưu Đại Lực thấy vậy mừng rỡ, kêu mấy đồng bạn cùng nhau khiêng mẫu thân tới dãy sương phòng phía sau dành cho bệnh nhân sử dụng, xoay người lay lay vai Tần Lâm một trận thật mạnh:
- Tần huynh đệ, đa tạ! Là Ngưu mỗ có lỗi, đã trách lầm ngươi!
Cánh tay Tần Lâm vốn đã ê ẩm không chịu nổi, bị đại hán to như con gấu này lắc cho đau nhức nhe răng trợn mắt. Vất vả lắm mới chờ được y thôi không kích động, lúc này mới chậm rãi hỏi:
- Rốt cuộc vì chuyện gì, Ngưu Đại ca lại giận dữ tiểu đệ như vậy, vừa gặp mặt đã luôn miệng đòi đánh giết?
- Đúng vậy, rốt cuộc tại sao như vậy?
Thanh Đại cũng xúm lại.
Vốn sau khi Tần Lâm giã thuốc chữa bệnh thần sắc Trương Kiến Lan rất là khó coi, dưới uy phong của Đại đồ đệ các học đồ từ từ tản đi, chỉ có Lý Thanh Đại cùng Lục Viễn Chí lưu lại chiếu cố Ngưu thị.
Lúc mới bắt đầu, trong lòng tiểu cô nương đã cảm thấy ấm ức buồn bực. Tần sư đệ là một con quỷ nhát gan, rốt cục là đắc tội với một đại hán như Kim Cương như Ngưu Đại Lực ở chỗ nào?
Ngưu Đại Lực rất có hiếu với mẫu thân, hiện tại thấy bệnh tình mẫu thân mình đã có chuyển biến tốt, lại thêm Tần Lâm giã thuốc chữa bệnh cho bà, lúc này thái độ khác hẳn với lúc trước, ôm quyền thi lễ liên tục với ba người Tần Lâm, miệng nói xin lỗi, kể rõ đầu đuôi gốc ngọn.
Thì ra Ngưu gia vốn là một ngư gia nghèo nàn sống bên bờ Kỳ Hà (một con sông bắt nguồn từ Đại Biệt sơn, tỉnh Hồ Bắc, chảy ra Trường Giang), Ngưu Đại Lực bởi vì dáng vóc lưng hùm vai gấu cho nên lúc đi lao động ở châu phủ đã được tiền nhiệm Tri châu chấm trúng, nâng đỡ y làm Tiểu Ban Đầu dân tráng. Từ nay mỗi ngày ăn cơm ở châu nha có thể tiết kiệm cho nhà mình không ít cơm gạo, tới tháng còn có được mấy lượng bạc tiền công, cuộc sống như vậy cũng không tệ.
Nhưng sau đó đổi Tri châu mới, Ngưu Đại Lực không còn được đãi ngộ như trước nữa, y trời sinh tính ngay thẳng không muốn lấn áp kẻ lương thiện đoạt lấy tiền tài, đồng liêu cũng dần dần xa cách.
Ngày đó Tần Lâm ra khỏi thành Ngưu Đại Lực đang trực ở cửa Nam, vì chuyện có nên kiểm tra vị ‘Vương tôn công tử’ này không, y đã xảy ra xung đột với Kim Mao Thất Kim Trấn Phủ Tả Sở Kỳ Châu Vệ, bị người bắt lại đưa tới trước án của Hình Danh sư gia châu nha, nói y lỗ mãng cậy mạnh, sợ đắc tội dòng dõi cao quý mang lại tai họa cho bản châu, vì vậy nên gạch tên xóa sổ cho yên chuyện.
Phụ thân của Ngưu Đại Lực đã mất, mẫu thân y nghe được chuyện này thương tâm không dứt, không biết từ đâu nhận được tin tức nói Hình Danh lão phu tử bản châu là người Chiết Giang Thiệu Hưng, ngày thường thích nhất một hớp rượu Thiệu Hưng, một miếng đậu hủ thối và một khúc cá tươi. Rượu Thiệu Hưng và đậu hủ thối dễ tìm, chỉ có cá rô vốn rất trân quý ở Kỳ Châu lại khó lòng tìm được.
Ngưu thị vì tiền đồ con trai, gạt Ngưu Đại Lực lặng lẽ chèo thuyền câu do trượng phu lưu lại ra Kỳ Hà bắt cá, hy vọng có thể bắt được vài con cá rô mập mạp. Nói không chừng Hình Danh sư gia sẽ khai tâm, không tính toán lỗi lầm của con trai mình nữa, cho y được trở lại nha môn làm việc.
Ai ngờ đang lúc tiết trời nắng nóng, mặt Kỳ Hà bị mặt trời chiếu rọi hơi nước bốc lên, cây cối ven sông phủ đầy chướng khí. Ngưu thị lại không có kinh nghiệm phong phú giống như trượng phu đã chết của mình, còn chưa bắt được cá rô đã trúng phải chướng khí lên cơn sốt rét, nếu không nhờ có người cùng thôn cứu lên bờ, e rằng đã làm mồi cho cá dưới lòng sông.
Chuyện này tính ra từ Tần Lâm ra khỏi thành, Ngưu Đại Lực bị khai trừ, mẫu thân lại vì lo cho y mà mắc bệnh nặng, y vừa thấy Tần Lâm tự nhiên giận phát như điên.
Bây giờ Ngưu thị được cứu, Ngưu Đại Lực đã tỉnh táo hơn nhiều, sau khi kể xong tiền nhân hậu quả liền đỏ mặt nói:
- Thật ra thì vốn không nên oán Tần huynh đệ, ta đây ở châu nha cản tài lộ người ta, sớm đã có người không ưa, cho dù là không có chuyện này bọn họ cũng sẽ kiếm cớ đuổi ta đi, Mới vừa rồi… mới vừa rồi là bệnh lão nương làm cho ta đây nóng nảy, ngược lại trách lầm Tần huynh đệ.
Tần Lâm gật đầu một cái, thật ra thì chuyện này không liên quan với hắn bao nhiêu, bèn thở dài nói:
- Thường nghe người ta nói quan tham như hổ, trơn tuột như lươn, Ngưu huynh làm việc ở châu nha, quá trung thực đúng là không được người ta coi trọng.
- Đúng vậy, nhà ta mở hàng thịt, mỗi tháng đóng tiền thường lệ gì đó không nói, tiền lương sư gia ba tiết hai kính đầy đủ, Bộ Sảnh lão gia (chức quan nhỏ giống như Lại Mục, có trách nhiệm bắt bớ) một năm bốn lần sinh nhật không thiếu, chi tiền ra cũng không ít!
Thiếu niên mập Lục Viễn Chí cũng ngứa ngáy trong lòng, siết chặt nắm tay:
- Cho nên cha ta để cho ta vào y quán học y, tương lai làm ngự y, xem ai còn dám khi dễ ta!
Thanh Đại nghe qua vạn phần tò mò, không nhịn được hỏi:
- Ba tiết hai kính ta hiểu, Đoan Ngọ, Trung Thu cùng Nguyên Đán, cộng thêm mùa hè lo mát mùa Đông lo ấm, nhưng Bộ Sảnh lão gia là một người, há có thể hàng năm làm bốn cái sinh nhật? Không phải là chuyện cười trong thiên hạ hay sao?
Lục Viễn Chí xòe tay ra tính:
- Tiểu sư muội hãy nghe ta nói, Bộ Sảnh lão gia là một sinh nhật, gia đình ông ấy lão thái gia, lão thái thái là hai, thái thái phu nhân là ba, tổng cộng không phải bốn hay sao? Hàng năm chỉ làm bốn sinh nhật coi như đặc biệt khiêm tốn, ngoài ra còn có cô nương xuất giá, thiếu gia thành hôn… Đơn cử Phùng Bộ Sảnh của chúng ta, trong vòng ba năm cũng đã có năm vị cô nương xuất giá, bốn vị thiếu gia thành hôn, ta cũng không biết y có bao nhiêu đứa con ở quê nhà.
Ngưu Đại Lực nghe vậy chẳng qua chỉ cười hắc hắc, đây đều là đường lối xưa cũ trong quan trường, Phùng Bộ Sảnh ở Kỳ Châu mượn chuyện vui cưới gả thu tiền, ai biết con gái y ở quê nhà Sơn Tây có phải thật sự xuất giá hay không? Thậm chí có quan lại cha mẹ đã chết hết chừng mười năm, lúc nhậm chức vẫn tổ chức lễ mừng thọ cho lão thái gia, lão thái thái chúc thọ, mượn chuyện này để vơ vét tiền mừng.
Thanh Đại lắc đầu không kịp, không ngừng thở dài:
- Sao Tri châu Đại lão gia không chỉnh đốn thuộc hạ? Tưởng lão nhân gia cũng xuất thân là Lưỡng Bảng Tiến Sĩ...
Ngưu Đại Lực cùng Lục Viễn Chí liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lắc đầu cười khổ không ngừng, lòng nói tuy phụ thân nàng Lý Kiến Trung chỉ là một Cử Nhân, còn thanh liêm hơn phần lớn Tiến Sĩ, chẳng lẽ nàng tưởng rằng trong quan trường ai ai cũng thanh liêm như phụ thân nàng sao?
Bình luận facebook