Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1031
Nhìn xuống mặt đất, bảo tháp mười ba tầng cao bốn mươi thước, gió thổi lồng lộng chóng mặt.
- Này…
Chân Bạch Sương Hoa móc vào Già Lâu La, thân thể ló ra từ trên đỉnh tháp, nhìn Tần Lâm cười khẽ:
- Ngươi xấu hổ không muốn nhờ người ta giúp một tay sao?
Ôi, vì sao lại quên bẵng nàng… Tần Lâm vỗ trán một cái, lấy trong tháp một ngọn đèn lồng, sau đó đưa tay ra làm tư thế mời.
Bạch Sương Hoa phi thân xuống, nắm Tần Lâm kéo hắn ra khỏi cửa sổ, một tay nắm hông của hắn, một tay vịn vào thân tháp.
Thật đúng là có hơi xấu hổ! Tần Lâm đỏ mặt lên, giờ phút này không có tâm trạng hưởng thụ cảm giác êm đềm được mỹ nhân ôm vào lòng, kiểm tra tỉ mỉ từng tấc một chỗ mà Cao Minh Khiêm đã rơi xuống.
- Ủa, đây là cái gì?
Tần Lâm phát hiện một giọt máu dạng nhỏ xuống to chừng hạt đậu ở vị trí phi diêm (góc mái cong) bên trái cửa sổ.
Bạch Sương Hoa trợn to hai mắt nhìn giọt máu kia, do dự hỏi:
- Làm sao biết là Cao Minh Khiêm lưu lại? Ban ngày người lên tháp bái Phật không có một ngàn cũng có tám trăm...
- Hỏi rất hay!
Tần Lâm búng tay một cái, không hổ là Bạch Liên giáo chủ ngày xưa thống soái mấy chục vạn giáo đồ, gặp chuyện suy nghĩ rất là chu đáo, cũng không bởi vì Cao Minh Khiêm chết mà cho rằng đương nhiên là vết máu của người chết. Hắn tràn đầy tự tin nói:
- Trên thực tế ta cũng không thể xác định đây là máu Cao Minh Khiêm, nhưng hoàn toàn có thể khẳng định, vết máu này là của một trong năm người, bốn nghi phạm và người chết.
Bạch Sương Hoa nheo mắt lại, ánh mắt không tự chủ toát ra vẻ nghiêm nghị:
- Dựa vào cái gì?
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, cho ra giải thích: màu sắc biến hóa của vết máu!
Sau khi máu rời khỏi thân thể con người, vật chất trong hồng cầu theo thời gian trôi đi dưới tác dụng của không khí và ánh mặt trời sinh ra phản ứng hóa học, protein màu đỏ máu hóa thành protohematin, sau đó chuyển biến thành hemin. Màu sắc của huyết dịch từ đỏ tươi từ từ chuyển thành đỏ sậm, tiếp theo là màu chocolate, vàng lục, vàng sẫm, cuối cùng biến thành màu xám.
Ánh mặt trời có hiệu quả thúc giục rất mạnh đối với quá trình biến hóa màu sắc của huyết dịch.
Chỗ tối âm u không có ánh sáng, vết máu đỏ tươi phải sau một giờ mới từ từ thay đổi màu sắc trở nên sẫm hơn. Trong mấy tháng kế tiếp duy trì màu đỏ sẫm đến nâu đỏ, phải mấy năm mới hoàn toàn biến thành màu nâu sẫm.
Địa phương có ánh mặt trời yếu ớt chiếu tới, tỷ như góc tường, gốc cây… sau nửa giờ vết máu trở nên sậm đi rõ ràng, sau mấy tuần lễ sẽ hoàn tất quá trình biến thành màu nâu sẫm.
Nếu là địa phương có ánh mặt trời chiếu trực tiếp, chỉ trong mười phút vết máu sẽ trở nên sẫm đi, sau mấy canh giờ sẽ hóa thành màu nâu sẫm.
Vết máu phát hiện trên phi diêm Phật tháp, vị trí ở chếch về bên trái cửa sổ phía Nam, cũng chính là phương hướng Tây Nam. Thường Lạc tự mở ra cho thiện nam tín nữ đến giờ Thân thì đóng, khi đó mặt trời đang ngã về Tây, ánh mặt trời Vân Quý cao nguyên lại vô cùng mạnh mẽ. Nếu là vết máu do các hương khách sơ ý để lại, sau khi bị ánh mặt trời chiếu rọi đã biến sắc từ sớm.
Nhưng đến bây giờ màu sắc giọt máu này vẫn còn giữ màu đỏ tươi, chỉ hơi trở nên sẫm hơn một chút. Như vậy có thể minh chứng nó không bị ánh mặt trời chiếu vào, có nghĩa là rơi xuống sau khi mặt trời lặn.
Sau khi mặt trời lặn, trên Thường Lạc tự tháp chỉ có bốn nghi phạm và người chết Cao Minh Khiêm, nhất định vết máu thuộc về một trong năm người bọn họ.
Tần Lâm giải thích sơ qua những đạo lý này một lượt, tốc độ hấp thu của Bạch Sương Hoa còn nhanh hơn dự liệu của hắn, khẽ gật đầu một cái:
- Thì ra là như vậy.
Giáo chủ Ma giáo từng thấy máu không ít, màu sắc vết máu theo thời gian mà trở nên sậm đi đối với nàng chỉ là chuyện thông thường. Chỉ bất quá từ trước tới nay không suy nghĩ nhiều, bây giờ Tần Lâm nói tới, tự nhiên thông suốt rất nhanh.
Ặc... Tần Lâm buồn bực nói:
- Nàng có thể giả bộ kinh ngạc hay không, để thỏa mãn lòng hư vinh ta một chút?
- Không thể.
Giáo chủ tỷ tỷ nói với giọng không cho phép nghi ngờ, ai bảo lúc nãy ngươi nói xúc phạm nữ thần, người ta sẽ không cho ngươi đắc ý.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tần Lâm, Bạch Sương Hoa cười thầm trong lòng, thình lình đổi giọng:
- Bất quá, mới vừa rồi lúc ngươi nhìn thấy giọt máu này dường như rất giật mình. Nếu như ngươi nói cho ta biết nguyên nhân, ta có thể cân nhắc thỏa mãn ngươi một chút.
- Thỏa mãn thế nào vậy?
Tần Lâm cúi đầu, ánh mắt dâm dật nhìn vào khe hở cổ áo của giáo chủ tỷ tỷ.
Lúc này Bạch Sương Hoa mới nhớ tới lời mình nói có vẻ mập mờ, vừa xấu hổ vừa giận hừ một tiếng.
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, không trêu chọc nàng nữa, chỉ vết máu giải thích:
- Vết máu có hình dáng bất đồng, vũng máu loang ra thật nhiều trên mặt đất, máu chảy dọc theo tường vách xuống, vết máu dạng vẩy ra do hung khí chém vung vẩy hình thành, vết máu từ động mạch phun ra ngoài dạng văng tung tóe… Còn vết máu như vầy chính là dạng nhỏ xuống.
Bạch Sương Hoa nhớ lại hình dáng những vết máu mà bình sinh mình nhìn thấy, gật đầu một cái thật mạnh.
- Vết máu dạng nhỏ xuống, độ cao nhỏ xuống bất đồng, hình dáng cũng bất đồng. Từ độ cao ba tấc trở xuống nhỏ xuống, rìa mép giọt máu sẽ nhẵn nhụi, từ độ cao một hai thước nhỏ xuống, rìa mép giọt máu sẽ có dạng răng cưa. Từ độ cao ba thước trở lên, xung quanh giọt máu sẽ có nhiều giọt máu nhỏ khác văng ra lốm đốm.
Tần Lâm dứt lời, liền nhìn Bạch Sương Hoa, chờ nàng hiểu thấu triệt.
Lần này Bạch Sương Hoa thật sự giật mình, biến hóa màu sắc huyết dịch và hình thái vết máu, bình thời hoặc nhiều hoặc ít nàng đều có chú ý. Nhưng cùng là vết máu nhỏ xuống, còn có thể căn cứ hình dáng để phán đoán độ cao nhỏ xuống, quả thật nàng chưa từng nghe qua.
Nàng nhìn lại bệ cửa sổ, cách phi diêm phía dưới có chừng ba thước, đôi mắt chợt lóe tinh quang:
- Theo như ngươi nói, giọt máu này phải là độ cao từ bệ cửa sổ trở lên nhỏ xuống, ừm, quả nhiên có điều cổ quái.
Quả thật như vậy, Tần Lâm lập tức tỏ vẻ đồng ý.
Như vậy vấn đề đã xuất hiện, Cao Minh Khiêm từ cửa sổ rơi xuống, bất kể là tự sát hay là bị giết, vậy giọt máu này từ đâu ra?! Nếu như lão bị thương trong quá trình rơi xuống, hoặc sẽ văng tung tóe vào thân tháp, hoặc sẽ nhỏ giọt xuống phi diêm tầng dưới nữa. Vì sao giọt máu này có thể nhỏ xuống từ độ cao còn cao hơn cửa sổ như vậy, chẳng lẽ giọt máu có thể bay ngược trở lên?
Tần Lâm sửa sang lại tình huống có liên quan tới giọt máu, căn cứ biến hóa màu sắc vết máu và hình dáng nhỏ xuống, có thể xác định nó hình thành sau khi mặt trời xuống núi, thuộc về một trong năm người: người chết Cao Minh Khiêm và bốn tên nghi phạm, độ cao nhỏ xuống là vị trí từ bệ cửa sổ trở lên.
Nếu thuộc trong bốn tên nghi phạm, có nghĩa là trong khi kẻ đó giết chết Cao Minh Khiêm đồng thời cũng bị thương. Nếu như thuộc về Cao Minh Khiêm, có nghĩa trước khi lão rơi xuống tháp đã bị thương, thậm chí đã chết... Bất kể là tình huống nào, bởi vì một giọt máu nho nhỏ này, khả năng Cao Minh Khiêm bị giết đã tăng lên rất cao.
Tần Lâm chưa kịp tiếp tục suy nghĩ sâu thêm, chợt nghe người dưới mặt đất ồn ào huyên náo. Hắn quay đầu nhìn xuống chỉ thấy một cỗ kiệu màu lục, một cỗ kiệu màu lam đi tới, có đám nha dịch binh sĩ tiền hô hậu ủng, chính là Tuần Phủ Vân Nam Nhiêu Nhân Khản, Tuần Án Vân Nam Tô Tán đến.
Để lại Bạch Sương Hoa kiểm tra lại từng tầng xem có chỗ nào khả nghi nữa không, Tần Lâm chui vào cửa sổ, theo bậc thang đá không nhanh không chậm đi xuống.
Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán xuống kiệu gặp Lạc Tư Cung, ba người hàn huyên mấy câu, trong lời nói toàn là mồm mép đưa đẩy.
Nhiêu Nhân Khản nhìn thi thể dưới đất, đầu tiên là thịt béo trên mặt run lên mấy đợt, sau đó than thở liên tiếp, giơ tay áo lên che kín mặt, lúc bỏ xuống khóe mắt đã trở nên đỏ ửng:
- Ôi chao, Cao lão đệ, sĩ đồ kết thúc còn có thể gửi tình sơn thủy, thái cúc đông ly hạ, thản nhiên ngắm Nam Sơn, thi tình họa ý tới mức nào, vì sao lão lại nhất thời nghĩ quẫn mà tự sát như vậy?
- Xin lão tiên sinh bớt bi ai.
Lạc Tư Cung làm bộ an ủi, trong bụng lại mắng một câu mèo mù khóc chuột, thầm nhủ không phải là lão rất mong là lão ta sợ tội tự vận, để các ngươi có thể ung dung thoát thân sao? Đáng tiếc chuyến này lão tử làm việc quá nửa là hỏng bét, sau khi hồi kinh biết ăn nói thế nào với bệ hạ…
Lúc này Cửu Thiên Tuế Ngụy Xưởng Công còn chưa ra đời, văn thần quyền cao chức trọng, đại quan Xưởng Vệ gặp phong cương đại lại, hai bên bất quá ngang hàng mà thôi. Lạc Tư Cung không nắm được chứng cứ Nhiêu Nhân Khản phạm tội cũng chỉ có thể tỏ ra khách sáo với lão.
Lão mập Nhiêu Nhân Khản còn dễ nói chuyện, trong lời của Tô Tán gầy nhom rõ ràng là đâm bị thóc chọc bị gạo:
- Nhiêu lão tiên sinh, đáng thương Cao niên huynh mười năm học hành chăm chỉ mới kiếm được công danh, đột nhiên bị đạn hặc cách chức, hoài bão bình sinh trôi theo dòng nước. Chúng ta nghe vậy rét lạnh trong lòng, vì sao lão lại hờ hững không để ý như vậy?
- Hơn nữa lời đồn bên Vĩnh Xương phủ có chuyện xử quyết bất công, bổ nhiệm người thân, như vậy xem ra Cao niên huynh hẳn là lấy cái chết tỏ rõ chí mình. Ngũ Tử Tư đòi móc mắt treo trước cửa, Khuất Đại Phu trầm mình dòng Mịch La, Cao niên huynh tự vẫn trên tháp, trung nghĩa tiết liệt quả thật chẳng kém người xưa, khiến cho người ta vừa kính trọng vừa thán phục.
Miệng lưỡi thật là lợi lợi hại, hay cho một chiêu đục nước béo cò!
Lạc Tư Cung phụng mật chỉ phá án, tập nã đám phạm quan làm cho dân chúng Thi Điện bị quân Miến Điện tru diệt. Cao Minh Khiêm hoặc là bị đồng bọn giết người diệt khẩu, hoặc là sợ tội tự sát, nhưng trải qua Tô Tán bẻ cong sự thật như vậy lại trở thành lấy cái chết tỏ rõ chí, có thể sánh ngang cùng Khuất Nguyên, Ngũ Tử Tư,
Hơn nữa Tô Tán mơ hồ chỉ trích Tần Lâm bổ nhiệm người thân, vì cất nhắc cha vợ mình Lý Kiến Trung nên đẩy tất cả tội lỗi sang Cao Minh Khiêm, coi như bức tử lão.
Cao Minh Khiêm xuất thân Lưỡng Bảng đường đường chính chính, đồng hương đồng học đồng môn đồng niên trải khắp cả trong ngoài triều. Lão ở biên thùy Vân Nam xa xôi, có lẽ những quan hệ này không phát huy được nhiều tác dụng, nhưng người chết là trọng, lão từ tầng mười ba bảo tháp rơi xuống, chết cực kỳ thảm, những người có quan hệ thân thích của lão tất nhiên cảm thấy buồn lòng.
Lúc này Tô Tán khuấy cho nước đục, nhắm ngay chuyện Tần Lâm cách chức Tiến Sĩ chính đồ Cao Minh Khiêm, cất nhắc Cử Nhân Lý Kiến Trung khai hỏa, nhất định sĩ lâm sẽ ồn ào, bọn Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành há có thể không nhân cơ hội xuất thủ!?
Đây gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, trả đũa Tần Lâm.
Lục Viễn Chí đứng bên cạnh thi thể, Ngưu Đại Lực đang tra hỏi hòa thượng trong chùa, hai người nghe đến đó liền âm thầm kinh hãi. Biết rằng chơi trò ngoắt ngoéo như vậy mình không phải là đối thủ của Tô Tán, không thể làm gì khác hơn là chờ Tần Lâm xuất hiện.
Lạc Tư Cung nghe Tô Tán nói như vậy lập tức ngây người, trong khoảnh khắc trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ: Tri Huyện Thi Điện đã tự sát đền nợ nước ngay từ lúc thành trì lọt vào tay giặc, theo Cao Minh Khiêm qua đời, manh mối hướng này coi như đứt đoạn. Chuyện còn lại mặc tình cho Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán muốn nói thế nào thì nói, chẳng phải là không thể tiếp tục xử lý vụ án sao?!
Hai tay trắng hồi kinh chịu đựng cơn giận của Vạn Lịch ư? Đó cũng không phải là phong cách Lạc Tư Cung! Bây giờ y đang suy nghĩ có nên dứt khoát liền theo Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán, đẩy trách nhiệm Thi Điện bị mất lên đầu Tri Huyện Thi Điện và Lý Kiến Trung, xác định tội trạng Tần Lâm bổ nhiệm người thân, hãm hại Cao Minh Khiêm hay không?
Dù sao Lạc Tư Cung và Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán không có thù riêng. Lật đổ Tần Lâm rồi, chức Đốc Chủ Đông Xưởng đã có tiền lệ do cẩm y võ thần đảm nhiệm, Vạn Lịch điều Lưu Thủ Hữu qua, Cẩm Y Vệ sẽ trống chỗ ra dành cho Lạc Tư Cung. Nếu như khí phách Vạn Lịch đủ lớn, thủ đoạn đủ cứng, trực tiếp điều Lạc Tư Cung tiếp chưởng Đông Xưởng thì...
Lạc Tư Cung trời sinh tính giảo hoạt âm hiểm, mới vừa rồi còn đứng trên một chiếc thuyền cùng Tần Lâm, giờ phút này lại muốn đổi bên, cười híp mắt nhìn về phía Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán chắp tay:
- Họ Cao kia hàm oan tự vận, hẳn trong đó có điều kỳ quái. Lạc mỗ phụng chỉ ý bệ hạ đến chỗ này tra cứu tệ án, mong rằng hai vị tiên sinh nói rõ.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán liếc mắt nhìn nhau, hai người kìm lòng không đặng mỉm cười. Tần Lâm cách chức Tiến Sĩ chính đồ, cất nhắc Cử Nhân, đã phạm vào kiêng kỵ quan trường. Thừa dịp Cao Minh Khiêm chết giở trò thừa nước đục thả câu, khả năng thành công rất lớn, rõ ràng giọng điệu Lạc Tư Cung cũng thay đổi.
- Này, mấy người các ngươi đang bàn tán sau lưng gì đó, phải chăng là đang nói xấu bản đốc?
Ba người nhất tề ngẩng đầu, chỉ thấy Tần Lâm ra khỏi Phật tháp, mãng bào ngọc đái cực kỳ tiêu sái, hai tay chắp sau lưng ung dung đi tới.
Dù là ba vị đại quan đã trải qua quan trường, từ trước tới nay cũng chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy. Cho dù là thật sự tính toán sau lưng cũng không có đạo lý vạch trần ngay mặt người ta.
Cho dù là Lạc Tư Cung âm ngoan xảo trá, dưới tình thế cấp bách cũng không biết nói gì, chỉ có thể ấp úng:
- Nào có chuyện này, hạ quan và Đốc Chủ cùng nhau tiến thối, kính xin Đốc Chủ chớ nghi.
Gương mặt già nua tràn đầy thịt béo của Nhiêu Nhân Khản khẽ run lên, nặn ra một nụ cười khó coi:
- Tần Đốc Soái chớ nói đùa, chúng ta kinh hãi vì cái chết của Cao lão đệ, cho nên ta thán đôi câu mà thôi.
- Tần Khâm Sai công trung với nước, chúng ta nào dám nói lời bậy bạ…
Tô Tán vội vàng thanh minh.
- Có thật không?
Tần Lâm thật sự giống như tên lỗ mãng, lộ vẻ nghi thần nghi quỷ, nhìn qua sắc mặt ba vị đại quan một lượt.
Bọn Nhiêu Nhân Khản dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là lần nữa bày tỏ tuyệt không có nói xấu sau lưng, rốt cục Tần Lâm bán tín bán nghi gật đầu một cái, cho qua chuyện này.
- Này…
Chân Bạch Sương Hoa móc vào Già Lâu La, thân thể ló ra từ trên đỉnh tháp, nhìn Tần Lâm cười khẽ:
- Ngươi xấu hổ không muốn nhờ người ta giúp một tay sao?
Ôi, vì sao lại quên bẵng nàng… Tần Lâm vỗ trán một cái, lấy trong tháp một ngọn đèn lồng, sau đó đưa tay ra làm tư thế mời.
Bạch Sương Hoa phi thân xuống, nắm Tần Lâm kéo hắn ra khỏi cửa sổ, một tay nắm hông của hắn, một tay vịn vào thân tháp.
Thật đúng là có hơi xấu hổ! Tần Lâm đỏ mặt lên, giờ phút này không có tâm trạng hưởng thụ cảm giác êm đềm được mỹ nhân ôm vào lòng, kiểm tra tỉ mỉ từng tấc một chỗ mà Cao Minh Khiêm đã rơi xuống.
- Ủa, đây là cái gì?
Tần Lâm phát hiện một giọt máu dạng nhỏ xuống to chừng hạt đậu ở vị trí phi diêm (góc mái cong) bên trái cửa sổ.
Bạch Sương Hoa trợn to hai mắt nhìn giọt máu kia, do dự hỏi:
- Làm sao biết là Cao Minh Khiêm lưu lại? Ban ngày người lên tháp bái Phật không có một ngàn cũng có tám trăm...
- Hỏi rất hay!
Tần Lâm búng tay một cái, không hổ là Bạch Liên giáo chủ ngày xưa thống soái mấy chục vạn giáo đồ, gặp chuyện suy nghĩ rất là chu đáo, cũng không bởi vì Cao Minh Khiêm chết mà cho rằng đương nhiên là vết máu của người chết. Hắn tràn đầy tự tin nói:
- Trên thực tế ta cũng không thể xác định đây là máu Cao Minh Khiêm, nhưng hoàn toàn có thể khẳng định, vết máu này là của một trong năm người, bốn nghi phạm và người chết.
Bạch Sương Hoa nheo mắt lại, ánh mắt không tự chủ toát ra vẻ nghiêm nghị:
- Dựa vào cái gì?
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, cho ra giải thích: màu sắc biến hóa của vết máu!
Sau khi máu rời khỏi thân thể con người, vật chất trong hồng cầu theo thời gian trôi đi dưới tác dụng của không khí và ánh mặt trời sinh ra phản ứng hóa học, protein màu đỏ máu hóa thành protohematin, sau đó chuyển biến thành hemin. Màu sắc của huyết dịch từ đỏ tươi từ từ chuyển thành đỏ sậm, tiếp theo là màu chocolate, vàng lục, vàng sẫm, cuối cùng biến thành màu xám.
Ánh mặt trời có hiệu quả thúc giục rất mạnh đối với quá trình biến hóa màu sắc của huyết dịch.
Chỗ tối âm u không có ánh sáng, vết máu đỏ tươi phải sau một giờ mới từ từ thay đổi màu sắc trở nên sẫm hơn. Trong mấy tháng kế tiếp duy trì màu đỏ sẫm đến nâu đỏ, phải mấy năm mới hoàn toàn biến thành màu nâu sẫm.
Địa phương có ánh mặt trời yếu ớt chiếu tới, tỷ như góc tường, gốc cây… sau nửa giờ vết máu trở nên sậm đi rõ ràng, sau mấy tuần lễ sẽ hoàn tất quá trình biến thành màu nâu sẫm.
Nếu là địa phương có ánh mặt trời chiếu trực tiếp, chỉ trong mười phút vết máu sẽ trở nên sẫm đi, sau mấy canh giờ sẽ hóa thành màu nâu sẫm.
Vết máu phát hiện trên phi diêm Phật tháp, vị trí ở chếch về bên trái cửa sổ phía Nam, cũng chính là phương hướng Tây Nam. Thường Lạc tự mở ra cho thiện nam tín nữ đến giờ Thân thì đóng, khi đó mặt trời đang ngã về Tây, ánh mặt trời Vân Quý cao nguyên lại vô cùng mạnh mẽ. Nếu là vết máu do các hương khách sơ ý để lại, sau khi bị ánh mặt trời chiếu rọi đã biến sắc từ sớm.
Nhưng đến bây giờ màu sắc giọt máu này vẫn còn giữ màu đỏ tươi, chỉ hơi trở nên sẫm hơn một chút. Như vậy có thể minh chứng nó không bị ánh mặt trời chiếu vào, có nghĩa là rơi xuống sau khi mặt trời lặn.
Sau khi mặt trời lặn, trên Thường Lạc tự tháp chỉ có bốn nghi phạm và người chết Cao Minh Khiêm, nhất định vết máu thuộc về một trong năm người bọn họ.
Tần Lâm giải thích sơ qua những đạo lý này một lượt, tốc độ hấp thu của Bạch Sương Hoa còn nhanh hơn dự liệu của hắn, khẽ gật đầu một cái:
- Thì ra là như vậy.
Giáo chủ Ma giáo từng thấy máu không ít, màu sắc vết máu theo thời gian mà trở nên sậm đi đối với nàng chỉ là chuyện thông thường. Chỉ bất quá từ trước tới nay không suy nghĩ nhiều, bây giờ Tần Lâm nói tới, tự nhiên thông suốt rất nhanh.
Ặc... Tần Lâm buồn bực nói:
- Nàng có thể giả bộ kinh ngạc hay không, để thỏa mãn lòng hư vinh ta một chút?
- Không thể.
Giáo chủ tỷ tỷ nói với giọng không cho phép nghi ngờ, ai bảo lúc nãy ngươi nói xúc phạm nữ thần, người ta sẽ không cho ngươi đắc ý.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Tần Lâm, Bạch Sương Hoa cười thầm trong lòng, thình lình đổi giọng:
- Bất quá, mới vừa rồi lúc ngươi nhìn thấy giọt máu này dường như rất giật mình. Nếu như ngươi nói cho ta biết nguyên nhân, ta có thể cân nhắc thỏa mãn ngươi một chút.
- Thỏa mãn thế nào vậy?
Tần Lâm cúi đầu, ánh mắt dâm dật nhìn vào khe hở cổ áo của giáo chủ tỷ tỷ.
Lúc này Bạch Sương Hoa mới nhớ tới lời mình nói có vẻ mập mờ, vừa xấu hổ vừa giận hừ một tiếng.
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, không trêu chọc nàng nữa, chỉ vết máu giải thích:
- Vết máu có hình dáng bất đồng, vũng máu loang ra thật nhiều trên mặt đất, máu chảy dọc theo tường vách xuống, vết máu dạng vẩy ra do hung khí chém vung vẩy hình thành, vết máu từ động mạch phun ra ngoài dạng văng tung tóe… Còn vết máu như vầy chính là dạng nhỏ xuống.
Bạch Sương Hoa nhớ lại hình dáng những vết máu mà bình sinh mình nhìn thấy, gật đầu một cái thật mạnh.
- Vết máu dạng nhỏ xuống, độ cao nhỏ xuống bất đồng, hình dáng cũng bất đồng. Từ độ cao ba tấc trở xuống nhỏ xuống, rìa mép giọt máu sẽ nhẵn nhụi, từ độ cao một hai thước nhỏ xuống, rìa mép giọt máu sẽ có dạng răng cưa. Từ độ cao ba thước trở lên, xung quanh giọt máu sẽ có nhiều giọt máu nhỏ khác văng ra lốm đốm.
Tần Lâm dứt lời, liền nhìn Bạch Sương Hoa, chờ nàng hiểu thấu triệt.
Lần này Bạch Sương Hoa thật sự giật mình, biến hóa màu sắc huyết dịch và hình thái vết máu, bình thời hoặc nhiều hoặc ít nàng đều có chú ý. Nhưng cùng là vết máu nhỏ xuống, còn có thể căn cứ hình dáng để phán đoán độ cao nhỏ xuống, quả thật nàng chưa từng nghe qua.
Nàng nhìn lại bệ cửa sổ, cách phi diêm phía dưới có chừng ba thước, đôi mắt chợt lóe tinh quang:
- Theo như ngươi nói, giọt máu này phải là độ cao từ bệ cửa sổ trở lên nhỏ xuống, ừm, quả nhiên có điều cổ quái.
Quả thật như vậy, Tần Lâm lập tức tỏ vẻ đồng ý.
Như vậy vấn đề đã xuất hiện, Cao Minh Khiêm từ cửa sổ rơi xuống, bất kể là tự sát hay là bị giết, vậy giọt máu này từ đâu ra?! Nếu như lão bị thương trong quá trình rơi xuống, hoặc sẽ văng tung tóe vào thân tháp, hoặc sẽ nhỏ giọt xuống phi diêm tầng dưới nữa. Vì sao giọt máu này có thể nhỏ xuống từ độ cao còn cao hơn cửa sổ như vậy, chẳng lẽ giọt máu có thể bay ngược trở lên?
Tần Lâm sửa sang lại tình huống có liên quan tới giọt máu, căn cứ biến hóa màu sắc vết máu và hình dáng nhỏ xuống, có thể xác định nó hình thành sau khi mặt trời xuống núi, thuộc về một trong năm người: người chết Cao Minh Khiêm và bốn tên nghi phạm, độ cao nhỏ xuống là vị trí từ bệ cửa sổ trở lên.
Nếu thuộc trong bốn tên nghi phạm, có nghĩa là trong khi kẻ đó giết chết Cao Minh Khiêm đồng thời cũng bị thương. Nếu như thuộc về Cao Minh Khiêm, có nghĩa trước khi lão rơi xuống tháp đã bị thương, thậm chí đã chết... Bất kể là tình huống nào, bởi vì một giọt máu nho nhỏ này, khả năng Cao Minh Khiêm bị giết đã tăng lên rất cao.
Tần Lâm chưa kịp tiếp tục suy nghĩ sâu thêm, chợt nghe người dưới mặt đất ồn ào huyên náo. Hắn quay đầu nhìn xuống chỉ thấy một cỗ kiệu màu lục, một cỗ kiệu màu lam đi tới, có đám nha dịch binh sĩ tiền hô hậu ủng, chính là Tuần Phủ Vân Nam Nhiêu Nhân Khản, Tuần Án Vân Nam Tô Tán đến.
Để lại Bạch Sương Hoa kiểm tra lại từng tầng xem có chỗ nào khả nghi nữa không, Tần Lâm chui vào cửa sổ, theo bậc thang đá không nhanh không chậm đi xuống.
Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán xuống kiệu gặp Lạc Tư Cung, ba người hàn huyên mấy câu, trong lời nói toàn là mồm mép đưa đẩy.
Nhiêu Nhân Khản nhìn thi thể dưới đất, đầu tiên là thịt béo trên mặt run lên mấy đợt, sau đó than thở liên tiếp, giơ tay áo lên che kín mặt, lúc bỏ xuống khóe mắt đã trở nên đỏ ửng:
- Ôi chao, Cao lão đệ, sĩ đồ kết thúc còn có thể gửi tình sơn thủy, thái cúc đông ly hạ, thản nhiên ngắm Nam Sơn, thi tình họa ý tới mức nào, vì sao lão lại nhất thời nghĩ quẫn mà tự sát như vậy?
- Xin lão tiên sinh bớt bi ai.
Lạc Tư Cung làm bộ an ủi, trong bụng lại mắng một câu mèo mù khóc chuột, thầm nhủ không phải là lão rất mong là lão ta sợ tội tự vận, để các ngươi có thể ung dung thoát thân sao? Đáng tiếc chuyến này lão tử làm việc quá nửa là hỏng bét, sau khi hồi kinh biết ăn nói thế nào với bệ hạ…
Lúc này Cửu Thiên Tuế Ngụy Xưởng Công còn chưa ra đời, văn thần quyền cao chức trọng, đại quan Xưởng Vệ gặp phong cương đại lại, hai bên bất quá ngang hàng mà thôi. Lạc Tư Cung không nắm được chứng cứ Nhiêu Nhân Khản phạm tội cũng chỉ có thể tỏ ra khách sáo với lão.
Lão mập Nhiêu Nhân Khản còn dễ nói chuyện, trong lời của Tô Tán gầy nhom rõ ràng là đâm bị thóc chọc bị gạo:
- Nhiêu lão tiên sinh, đáng thương Cao niên huynh mười năm học hành chăm chỉ mới kiếm được công danh, đột nhiên bị đạn hặc cách chức, hoài bão bình sinh trôi theo dòng nước. Chúng ta nghe vậy rét lạnh trong lòng, vì sao lão lại hờ hững không để ý như vậy?
- Hơn nữa lời đồn bên Vĩnh Xương phủ có chuyện xử quyết bất công, bổ nhiệm người thân, như vậy xem ra Cao niên huynh hẳn là lấy cái chết tỏ rõ chí mình. Ngũ Tử Tư đòi móc mắt treo trước cửa, Khuất Đại Phu trầm mình dòng Mịch La, Cao niên huynh tự vẫn trên tháp, trung nghĩa tiết liệt quả thật chẳng kém người xưa, khiến cho người ta vừa kính trọng vừa thán phục.
Miệng lưỡi thật là lợi lợi hại, hay cho một chiêu đục nước béo cò!
Lạc Tư Cung phụng mật chỉ phá án, tập nã đám phạm quan làm cho dân chúng Thi Điện bị quân Miến Điện tru diệt. Cao Minh Khiêm hoặc là bị đồng bọn giết người diệt khẩu, hoặc là sợ tội tự sát, nhưng trải qua Tô Tán bẻ cong sự thật như vậy lại trở thành lấy cái chết tỏ rõ chí, có thể sánh ngang cùng Khuất Nguyên, Ngũ Tử Tư,
Hơn nữa Tô Tán mơ hồ chỉ trích Tần Lâm bổ nhiệm người thân, vì cất nhắc cha vợ mình Lý Kiến Trung nên đẩy tất cả tội lỗi sang Cao Minh Khiêm, coi như bức tử lão.
Cao Minh Khiêm xuất thân Lưỡng Bảng đường đường chính chính, đồng hương đồng học đồng môn đồng niên trải khắp cả trong ngoài triều. Lão ở biên thùy Vân Nam xa xôi, có lẽ những quan hệ này không phát huy được nhiều tác dụng, nhưng người chết là trọng, lão từ tầng mười ba bảo tháp rơi xuống, chết cực kỳ thảm, những người có quan hệ thân thích của lão tất nhiên cảm thấy buồn lòng.
Lúc này Tô Tán khuấy cho nước đục, nhắm ngay chuyện Tần Lâm cách chức Tiến Sĩ chính đồ Cao Minh Khiêm, cất nhắc Cử Nhân Lý Kiến Trung khai hỏa, nhất định sĩ lâm sẽ ồn ào, bọn Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành há có thể không nhân cơ hội xuất thủ!?
Đây gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, trả đũa Tần Lâm.
Lục Viễn Chí đứng bên cạnh thi thể, Ngưu Đại Lực đang tra hỏi hòa thượng trong chùa, hai người nghe đến đó liền âm thầm kinh hãi. Biết rằng chơi trò ngoắt ngoéo như vậy mình không phải là đối thủ của Tô Tán, không thể làm gì khác hơn là chờ Tần Lâm xuất hiện.
Lạc Tư Cung nghe Tô Tán nói như vậy lập tức ngây người, trong khoảnh khắc trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ: Tri Huyện Thi Điện đã tự sát đền nợ nước ngay từ lúc thành trì lọt vào tay giặc, theo Cao Minh Khiêm qua đời, manh mối hướng này coi như đứt đoạn. Chuyện còn lại mặc tình cho Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán muốn nói thế nào thì nói, chẳng phải là không thể tiếp tục xử lý vụ án sao?!
Hai tay trắng hồi kinh chịu đựng cơn giận của Vạn Lịch ư? Đó cũng không phải là phong cách Lạc Tư Cung! Bây giờ y đang suy nghĩ có nên dứt khoát liền theo Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán, đẩy trách nhiệm Thi Điện bị mất lên đầu Tri Huyện Thi Điện và Lý Kiến Trung, xác định tội trạng Tần Lâm bổ nhiệm người thân, hãm hại Cao Minh Khiêm hay không?
Dù sao Lạc Tư Cung và Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán không có thù riêng. Lật đổ Tần Lâm rồi, chức Đốc Chủ Đông Xưởng đã có tiền lệ do cẩm y võ thần đảm nhiệm, Vạn Lịch điều Lưu Thủ Hữu qua, Cẩm Y Vệ sẽ trống chỗ ra dành cho Lạc Tư Cung. Nếu như khí phách Vạn Lịch đủ lớn, thủ đoạn đủ cứng, trực tiếp điều Lạc Tư Cung tiếp chưởng Đông Xưởng thì...
Lạc Tư Cung trời sinh tính giảo hoạt âm hiểm, mới vừa rồi còn đứng trên một chiếc thuyền cùng Tần Lâm, giờ phút này lại muốn đổi bên, cười híp mắt nhìn về phía Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán chắp tay:
- Họ Cao kia hàm oan tự vận, hẳn trong đó có điều kỳ quái. Lạc mỗ phụng chỉ ý bệ hạ đến chỗ này tra cứu tệ án, mong rằng hai vị tiên sinh nói rõ.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán liếc mắt nhìn nhau, hai người kìm lòng không đặng mỉm cười. Tần Lâm cách chức Tiến Sĩ chính đồ, cất nhắc Cử Nhân, đã phạm vào kiêng kỵ quan trường. Thừa dịp Cao Minh Khiêm chết giở trò thừa nước đục thả câu, khả năng thành công rất lớn, rõ ràng giọng điệu Lạc Tư Cung cũng thay đổi.
- Này, mấy người các ngươi đang bàn tán sau lưng gì đó, phải chăng là đang nói xấu bản đốc?
Ba người nhất tề ngẩng đầu, chỉ thấy Tần Lâm ra khỏi Phật tháp, mãng bào ngọc đái cực kỳ tiêu sái, hai tay chắp sau lưng ung dung đi tới.
Dù là ba vị đại quan đã trải qua quan trường, từ trước tới nay cũng chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy. Cho dù là thật sự tính toán sau lưng cũng không có đạo lý vạch trần ngay mặt người ta.
Cho dù là Lạc Tư Cung âm ngoan xảo trá, dưới tình thế cấp bách cũng không biết nói gì, chỉ có thể ấp úng:
- Nào có chuyện này, hạ quan và Đốc Chủ cùng nhau tiến thối, kính xin Đốc Chủ chớ nghi.
Gương mặt già nua tràn đầy thịt béo của Nhiêu Nhân Khản khẽ run lên, nặn ra một nụ cười khó coi:
- Tần Đốc Soái chớ nói đùa, chúng ta kinh hãi vì cái chết của Cao lão đệ, cho nên ta thán đôi câu mà thôi.
- Tần Khâm Sai công trung với nước, chúng ta nào dám nói lời bậy bạ…
Tô Tán vội vàng thanh minh.
- Có thật không?
Tần Lâm thật sự giống như tên lỗ mãng, lộ vẻ nghi thần nghi quỷ, nhìn qua sắc mặt ba vị đại quan một lượt.
Bọn Nhiêu Nhân Khản dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là lần nữa bày tỏ tuyệt không có nói xấu sau lưng, rốt cục Tần Lâm bán tín bán nghi gật đầu một cái, cho qua chuyện này.
Bình luận facebook