Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1057
Thanh Đại cũng vỗ bàn tay trắng nõn mềm mại một cái, cười khanh khách nói:
- Hay quá, tương lai Tần ca ca cũng làm Quốc Công, cũng to chẳng kém phụ thân Từ tỷ tỷ.
Trương Tử Huyên lại khẽ nhướng mày, chỉ là Quốc Công sao, sợ rằng chưa chắc...
Vũ Xương Bá Tần Lâm mới vừa ra lò, sau khi tiếp chỉ không lâu đi ra ngoài Thừa Thiên môn khấu tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Vạn Lịch triệu vời hắn vào cung, hỏi han quá trình bình định Nam Cương, quân thần trò chuyện vô cùng tương đắc, lệnh cho Tần Lâm cỡi ngựa từ trong cung chạy ra, diễu hành ngoài đường phố.
Dĩ nhiên quân thần tương đắc, không cần nói Tần Lâm, sau khi Vạn Lịch trải qua chuyện này được đội cái mũ minh quân cũng không có gì kỳ lạ, mấu chốt là Trịnh Trinh lễ kính công thần, đại nghĩa diệt thân, đã có được danh ‘hiền phi’. Hiện tại tiến thêm một bước tới mục đích mà Vạn Lịch hy vọng, làm sao y có thể không vui mừng cao hứng. Cho dù là trước đây y có bảy phần đề phòng Tần Lâm, lúc này chỉ còn lại ba phần.
Tần Lâm mặc triều phục Bá tước, đầu đội Thất Lương quan kim thiền trĩ vĩ, lưng đeo cửu long ngọc đái, cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử ra khỏi Thừa Thiên môn, dọc theo Tây phố Trường An diễu hành trở về. Dân chúng dọc đường thảy đều hân hoan, khen một tiếng giỏi cho Vũ Xương Bá bình Nam Cương!
- Tần Đốc Chủ... được phong Bá tước ư?
Các thương nhân tơ lụa cao hứng nhảy dựng lên, kêu chưởng quỹ, người làm:
- Đi mau, tối nay ăn mừng một bữa, rượu thịt tính hết cho ta! Không say không về!
- Ông trời có mắt, người tốt được báo đáp!
Đám phu khuân vác Tào Bang đang vận chuyển đồ sứ cũng hân hoan vui mừng.
Lúc đi qua Tam Tấn hội quán, Phúc Kiến hội quán, Quảng Đông hội quán, bất kể học sinh, thương nhân hay là du khách, tất cả đều đi ra dọc phố hoan hô. Còn có biên dân Kế Trấn lưu trú kinh sư luôn miệng ca tụng Tần Bá gia cao hầu vạn đại, ném rất nhiều hoa tươi tới trước đầu ngựa.
Có lưu lại được nhân ái cho đời sau hay không là do dân, câu này không sai được.
-----------
Sáng sớm hôm sau, Cẩm Y Vệ, Kỳ Thủ vệ, Kim Ngô vệ, thập nhị đoàn doanh, Đằng Tương tứ vệ đã xếp hàng tề chỉnh trong ngoài ngọ môn từ rất sớm. Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân giá lâm ngọ môn, chúng văn võ đại thần đứng theo thứ tự, sứ tiết ngoại quốc Hội Đồng quán hầu giá. Còn có dân chúng kinh sư đứng từ quảng trường phía Nam cho đến phố Kỳ Bàn, chờ xem ngọ môn hiến tiệp giương cao quốc uy, gia tăng khí thế.
Phía Nam phố Kỳ Bàn truyền tới tiếng bước chân rầm rập mạnh mẽ, còn có tiếng loảng xoảng va chạm giữa vũ khí và khôi giáp. Tướng sĩ quân Minh thân mặc uyên ương chiến y áp giải tù binh đi về phía quảng trường ngọ môn. Thần sắc ai nấy tỏ vẻ trang trọng, dường như còn mang theo khí tức chinh chiến Nam Cương.
Thấy tình hình như vậy, bất kể quân thần ở ngọ môn hay tướng sĩ xếp hàng hai bên quảng trường, hoặc dân chúng kinh sư náo nhiệt, tất cả đều trở nên phấn chấn tinh thần. Còn có những nam nhân cảm thấy sôi bầu máu nóng, kềm lòng không đặng siết chặt nắm tay, hận mình không thể trở thành một thành viên trong đám tướng sĩ ca khúc khải hoàn.
Đi đầu là một cây đại kỳ trên thêu mấy chữ ‘Khâm Sai Tuần Phủ Vân Nam chỉ điểm binh bị tuyên phủ chư di Tần’, dưới đại kỳ là Tần Lâm mãng bào ngọc đái, áo giáp trên người, hông đeo Thất Tinh bảo kiếm, cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, mím môi thật chặt, hai mắt thần quang sắc bén, một cỗ khí sát phạt đập vào mặt.
Giỏi cho Tần Lâm đốc sư diệt địch quốc, định Nam Cương!
Tần Lâm từ trên lưng ngựa quay đầu lại, hét lớn một tiếng:
- Quỳ!
Tướng sĩ quân Minh hai kèm một, đè đám tù binh Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng xuống đất.
Tần Lâm xuống ngựa, hành quân lễ về phía ngọ môn, hắng giọng nói:
- Thứ cho thần áo giáp trên người không thể toàn lễ. Thần phụng hoàng mệnh đốc sư Vân Nam, đánh hơn ba mươi trận lớn nhỏ, giết địch có hơn sáu vạn, bắt làm tù binh hơn mười vạn. Nhờ có hoàng thiên hậu thổ phù hộ, Ngô hoàng hồng phúc tề thiên, triều thần vận trù tính toán, tướng sĩ huyết chiến quên mình cho nên mới có thể truy kích diệt địch, diệt Đông Hu Ngụy triều, quảng bá thiên uy nhà Hán ta, bắt bọn giặc Mãng Ứng Lý, Hán gian Nhạc Phượng về đây.
Tần Lâm tuổi còn trẻ tự có một cỗ khí thế, lúc nói chuyện toàn bộ quảng trường ngọ môn yên lặng như tờ, thanh âm truyền ra thật xa vang vọng trong lòng mỗi người.
- Hay!
Trên ngọ môn, Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân đang ngồi trên ngôi cao chín bệ cũng còn trẻ tuổi, từ khi được nắm triều chính tới nay lần đầu tiên có được đại thắng to lớn như vậy, y cũng kích động đến nỗi sắc mặt hơi đỏ lên, vào giờ phút này, đế vương tâm thuật tạm thời ném sang bên, lớn tiếng nói:
- Chinh phạt phương Nam đại tướng hào, mùa Thu trang trải nhạn bay cao, trống da cá quý rung sông núi, chớp lóe tinh kỳ động biển sao. Trời hiện kỳ lân thường có giống, hang sâu đàn kiến hẳn tan mau, thái bình đợi chiếu vua ngày ấy, trẫm với tiên sinh cởi chiến bào. Đây là hoàng thi Gia Tĩnh gia tặng Mao Bá Ôn, trẫm không có tài làm thơ nên mượn đó để tặng. Khanh không phụ trẫm, trẫm chẳng phụ khanh!
Tần Lâm lộ vẻ cảm kích rơi nước mắt, tung hô tạ ơn.
Dân chúng người người vui sướng, đều thấy cảnh tượng này giống như chuyện Lưu Bị và Gia Cát Lượng quân thần tương đắc mà tiên sinh kể chuyện cổ tích thường hay kể, Tần Bá gia thật sự là do ông trời phái xuống phù hộ giang sơn Đại Minh.
Khanh không phụ trẫm, trẫm chẳng phụ khanh! Tần Lâm nghe tám chữ này, trong lòng cũng cười lạnh không ngừng, đừng quên mấy chữ ‘Nhĩ vi diêm mai’, ‘Nhữ tác chu tiếp’ là ai viết cho Trương Cư Chính, là ai luôn miệng gọi Nguyên phụ Thái Sư Trương tiên sinh, đến sau khi Trương Cư Chính chết lại nói lão là ‘nói xấu thân phiên, xâm đoạt trạch để vương phủ, kiềm chế ngôn quan, che mắt trẫm. Tự tiện chiếm đất đai nơi xa xôi, giả vờ mượn đo đạc ruộng đất để giở trò. Chuyên quyền loạn chính, cô phụ hoàng ân, mưu quốc bất trung…’
Tấm gương của lão Thái Sơn còn đó, chỉ trừ phi Tần Lâm là người ngu mới có thể tin Vạn Lịch là thật!
Nhưng ở nghi thức ngọ môn hiến tiệp hôm nay, dĩ nhiên hắn phải bồi tiếp Vạn Lịch diễn kịch cho trọn vẹn, cho nên nhìn lên ngọ môn lệ nóng đoanh tròng, đôi môi run rẩy nói không ra lời, giả bộ trung thần nửa ngày mới lớn tiếng nói:
- Thần bắt ba tộc cả nhà Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng tới đây, hai tên này xâm phạm bờ cõi chúng ta, giết quân dân ta, không thể tha thứ. Xin bệ hạ chuẩn cho thần tướng áp giải ra chợ lăng trì xử tử, xử trảm hết thảy nam nhân, vợ và con gái đày đi làm nô lệ cho tướng sĩ biên ải. Số tù binh còn lại, kẻ tội nghiệt sâu nặng nhất luật xử trảm, kẻ tòng phạm đày ra biên ải chăn ngựa.
Vạn Lịch đế Chu Dực Quân gật đầu một cái, quát lớn cực kỳ uy nghiêm:
- Giải đi!
Kim khẩu ngọc ngôn của thiên tử được hai vị Quốc Công Từ Văn Bích và Chu Ứng Trinh ở bên cạnh truyền đạt xuống, đám võ tướng hàm Đô Đốc như Lưu Thủ Hữu, hai người truyền bốn người, rồi sau đó tám người, mười sáu người, ba mươi hai người liên tục truyền quát, cuối cùng ba trăm hai mươi vị Đại Hán tướng quân cùng kêu lên thật to ‘Giải đi’, thanh âm chấn động nhà cửa, người đứng xem không khỏi động dung.
Giữa tiếng hò hét thật lớn, Tần Lâm vung tay lên, tướng sĩ quân Minh áp giải tù binh chạy thẳng tới cửa chợ.
- Được làm vua thua làm giặc mà thôi, chết có gì đáng sợ!
Mãng Ứng Lý gầm lên, ánh mắt của y bởi vì hiện đầy tia máu mà trở nên đỏ bừng, lộ ra trên mặt vẻ phấn khởi bệnh hoạn, hướng về phía Nhạc Phượng phun ra một bãi nước bọt:
- Hừ, phản đồ, ngươi bán đứng ta, rốt cục cũng có hôm nay!
Nhạc Phượng yên lặng không nói, y cấu kết Mãng Ứng Lý xâm lược, sau đó đại thế đã qua lại bắt Mãng Ứng Lý hiến tặng cho triều Minh, tự cho là có thể thoát chết, không ngờ rằng chỉ là dã tràng xe cát. Nhớ lại lúc trước vì tham lợi mà đánh mất lương tâm, xúi giục Miến Điện xâm lược tổ quốc, cuối cùng nhận lấy hậu quả bỏ mình diệt tộc, thật sự là tự mình chuốc lấy.
Mãng Ứng Lý ngược lại nghiến răng nghiến lợi, bày ra dáng vẻ hai mươi năm sau lại là một hảo hán.
- Mãng Ứng Lý, xem ra ngươi vô cùng cao hứng.
Tần Lâm cỡi trên lưng ngựa cười hết sức âm trầm:
- Yên tâm đi, chuyện ta đáp ứng ngươi sẽ làm được, phản đồ Nhạc Phượng sẽ chết trước mặt ngươi, để cho ngươi hài lòng.
Mãng Ứng Lý liếc mắt nhìn Tần Lâm một cái, không tin hắn có lòng tốt như vậy.
- Sao hả, không tin ta ư?
Tần Lâm sờ sờ mũi, sau đó nụ cười không thay đổi, ánh mắt chợt lạnh, giọng trở nên dõng dạc như vàng rơi trên đá:
- Ngươi sẽ là người cuối cùng bị xử tử, không chỉ có Nhạc Phượng, tất cả con cháu ngươi cũng sẽ chết trước ngươi. Ngươi có thể tận tình thưởng thức cái chết của bọn chúng, nghe được tiếng kêu thảm thiết của chúng, có lẽ ngươi sẽ hết sức hài lòng với sự an bài này.
A... Mãng Ứng Lý phát ra tiếng hét thảm như dã thú bị thương, nhưng rất nhanh bị tướng sĩ quân Minh bóp cổ, chỉ có thể phát ra thanh âm ặc ặc từ trong cổ họng.
- Dân chúng Thi Điện ở dưới cửu tuyền đang chờ ngươi tính sổ!
Tần Lâm cười lạnh, không chút lưu tình nhìn thẳng vào mắt của Mãng Ứng Lý, ánh mắt lạnh lẽo phảng phất tới từ địa ngục.
Vào thời này không tồn tại thuyết nhân quyền, huống chi Mãng Ứng Lý ra sức tàn sát dân chúng vô tội, hành vi thật sự không bằng cầm thú, căn bản không xứng đáng làm người. Cho dù là trừng phạt nghiêm khắc hơn nữa, đối với tên đồ tể hai tay dính đầy máu tanh này cũng là đáng tội.
Rốt cục dưới ánh mắt áp bức của Tần Lâm, Mãng Ứng Lý chán nản cụp mắt xuống, người thống trị Miến Điện đã từng kiêu hùng một thời, tự cho là kẻ chinh phục Nam Cương Kim Lâu Bạch Tượng vương, hiện tại run lẩy bẩy giống như lên cơn sốt rét.
Sau khi hết thảy phòng tuyến tâm lý đã bị đánh tan, rốt cục y cảm nhận được nỗi sợ phát ra từ sâu trong đáy lòng. Nghĩ đến con cái, huynh đệ, điệt nhi sắp chết thảm dưới đao, y không còn có thể khống chế được cơn rét lạnh trong lòng.
Tội của Mãng Ứng Lý và Nhạc Phượng không thể nào kể xiết, đã bị trừng phạt đích đáng ở cửa chợ. Lấy đức báo đức, lấy trực báo oán, lấy máu trả máu vốn chính là lý tưởng đã kéo dài mấy ngàn năm qua của dân tộc ta. Chỉ có một số ít con cháu kém cỏi bất tài đời sau mới có thể xem ti tiện mềm yếu như là khoan thứ cao quý, lấy quên lãng làm cớ hèn yếu.
Tần Lâm được sắc phong, Mãng Ứng Lý Nhạc Phượng bị giết, Nam Cương cũng chỉ còn lại có một chuyện cuối cùng, phong điển Tư Vong Ưu.
Tư Vong Ưu dâng biểu chương lên triều đình, khác hẳn thái độ kiêu ngạo năm xưa của phụ tử Mãng Ứng Long Mãng Ứng Lý, lời lẽ của nàng vô cùng khiêm tốn, lấy thân phận Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ tự xưng thần tử, lộ vẻ trung trinh.
Vốn những nơi như Miến Điện, Lào đã từng thiết lập Tuyên Úy ty, nhưng bây giờ thế cục đã sớm biến đổi, người xưng vương Nam Cương không biết bao nhiêu, ai cũng có được địa vị tương đối độc lập.
Tư gia tận trung vì nước, chỉ còn lại một cô nhi là Tư Vong Ưu, nhiều năm huyết chiến vì nước ở Mạnh Dưỡng, lần này lại gần như một mình công phá Miến Điện, cho nên triều đình có ý để cho nàng đảm đương một mặt.
Mặc dù bọn Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành công kích Tư Vong Ưu và Tần Lâm, nhưng triều đình vươn tay không tới vùng hóa ngoại xa xôi, lại nhận được biểu chương của chư Thổ Ty, chư phiên thuộc cùng thủ lĩnh các tộc Miến Điện ủng hộ Tư Vong Ưu, vì vậy dứt khoát phong nàng là quốc vương Miến Điện, ban cho vương giả miện phục, hiệu là Kim Phượng Bạch Tượng Vương, kỳ hạn mỗi năm cho sứ vào tiến cống, ba năm triều kiến một lần, giữ Nam Cương vì thiên tử, phụng sắc chinh phạt bất đạo.
Tần Lâm mất không ít công phu vì đạo thánh chỉ này, cho đến khi chỉ ý đã định mới hoàn toàn yên lòng.
Hệ thống triều cống Hoa Di lấy Trung Hoa làm trung tâm, Tứ Di chia ra bốn phương, thờ Trung Hoa là tông chủ, ai ở yên chỗ nấy.
Nam Cương sinh ra dấu hiệu loạn, thứ nhất triều đình không còn hưng thịnh như thời Hồng Vũ, Vĩnh Lạc, không vươn tay tới được các nước Nam Cương. Thứ hai thực dân phương Tây vượt đại dương mà tới, hoặc công thành chiếm đất như xâm chiếm eo biển Malacca phụ thuộc Trung Hoa, làm cho hơn ba mươi nước vùng Ấn Độ dương đoạn tuyệt triều cống. Hoặc quạt gió thổi lửa, có dã tâm mưu đồ bất chính, tỷ như lần này trong quân Mãng Ứng Lý xuất hiện hỏa thương thủ do Tổng Đốc Tây Ban Nha trú đóng Luzon phái tới.
Tư Vong Ưu trung thành cảnh cảnh với Trung Hoa, giúp nàng lên làm quốc vương Miến Điện là trả công trung dũng của Tư gia, đồng thời chẳng khác nào cắm một cây cọc vững chãi ở Nam Cương, khiến cho đám Thổ Ty, phiên vương biết rõ phải trung thành với Trung Quốc. Nàng đóng ở Miến Điện cực Tây Nam Cương, tiếp giáp với Ấn Độ, cũng mở ra được một lỗ hổng nho nhỏ cho Đại Minh có thể tiến vào Ấn Độ dương mà không cần vượt qua eo biển Malacca.
- Cuối cùng đã có thể ăn nói với tiểu muội muội Tư gia.
Tần Lâm cười xếp thư đã viết xong lại bỏ vào phong bì, sau đó giao cho sứ giả Ngạt Trung được Tư Vong Ưu phái đi theo hắn vào kinh sư chuyến này.
Ngạt Trung và thiên sứ sắc phong triều Đại Minh cùng nhau xuôi Nam, đem thánh chỉ ban cho Tư Vong Ưu.
Thiên sứ triều Đại Minh không phải là người chim có cánh, không thể bay trên trời, cho nên ngày đêm kiêm trình chạy tới Miến Điện, đem thánh chỉ và thư giao tới tay Tư Vong Ưu đã là chuyện hai tháng sau.
Tư Vong Ưu đầu đội kim quan thật cao hình Phật tháp đỉnh nhọn, thân mặc bào phục hoàng kim trang trí hoa lệ, sau khi dâng hương đảnh lễ nhận lấy thánh chỉ, cười nhạt mà thôi, cũng không có sắc mặt vui mừng như dự đoán. Ngay từ lúc phụ huynh chết trận, viện binh triều đình thật lâu không tới, chạy tới kinh sư cáo trạng lại bị lạnh nhạt, nàng đã sinh lòng nghi ngờ không nắm chắc đối với triều đình.
Cho nên tuy nàng trung thành với Trung Hoa, lại không hề quan tâm tới sắc phong với triều đình.
Hôm nay nàng không còn là bé gái không buồn không lo nấp dưới cánh phụ huynh như ngày nào, cũng không phải nữ nhi Thổ Ty Mạnh Dưỡng biên cảnh đánh du kích trong rừng rậm, mà là Kim Phượng Bạch Tượng Vương nhất hô bá ứng. Trước đại điện kim bích huy hoàng, bạch tượng hùng tráng đứng sừng sững, nam nữ các tộc đứng chen chúc trong điện.
- Hay quá, tương lai Tần ca ca cũng làm Quốc Công, cũng to chẳng kém phụ thân Từ tỷ tỷ.
Trương Tử Huyên lại khẽ nhướng mày, chỉ là Quốc Công sao, sợ rằng chưa chắc...
Vũ Xương Bá Tần Lâm mới vừa ra lò, sau khi tiếp chỉ không lâu đi ra ngoài Thừa Thiên môn khấu tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn. Vạn Lịch triệu vời hắn vào cung, hỏi han quá trình bình định Nam Cương, quân thần trò chuyện vô cùng tương đắc, lệnh cho Tần Lâm cỡi ngựa từ trong cung chạy ra, diễu hành ngoài đường phố.
Dĩ nhiên quân thần tương đắc, không cần nói Tần Lâm, sau khi Vạn Lịch trải qua chuyện này được đội cái mũ minh quân cũng không có gì kỳ lạ, mấu chốt là Trịnh Trinh lễ kính công thần, đại nghĩa diệt thân, đã có được danh ‘hiền phi’. Hiện tại tiến thêm một bước tới mục đích mà Vạn Lịch hy vọng, làm sao y có thể không vui mừng cao hứng. Cho dù là trước đây y có bảy phần đề phòng Tần Lâm, lúc này chỉ còn lại ba phần.
Tần Lâm mặc triều phục Bá tước, đầu đội Thất Lương quan kim thiền trĩ vĩ, lưng đeo cửu long ngọc đái, cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử ra khỏi Thừa Thiên môn, dọc theo Tây phố Trường An diễu hành trở về. Dân chúng dọc đường thảy đều hân hoan, khen một tiếng giỏi cho Vũ Xương Bá bình Nam Cương!
- Tần Đốc Chủ... được phong Bá tước ư?
Các thương nhân tơ lụa cao hứng nhảy dựng lên, kêu chưởng quỹ, người làm:
- Đi mau, tối nay ăn mừng một bữa, rượu thịt tính hết cho ta! Không say không về!
- Ông trời có mắt, người tốt được báo đáp!
Đám phu khuân vác Tào Bang đang vận chuyển đồ sứ cũng hân hoan vui mừng.
Lúc đi qua Tam Tấn hội quán, Phúc Kiến hội quán, Quảng Đông hội quán, bất kể học sinh, thương nhân hay là du khách, tất cả đều đi ra dọc phố hoan hô. Còn có biên dân Kế Trấn lưu trú kinh sư luôn miệng ca tụng Tần Bá gia cao hầu vạn đại, ném rất nhiều hoa tươi tới trước đầu ngựa.
Có lưu lại được nhân ái cho đời sau hay không là do dân, câu này không sai được.
-----------
Sáng sớm hôm sau, Cẩm Y Vệ, Kỳ Thủ vệ, Kim Ngô vệ, thập nhị đoàn doanh, Đằng Tương tứ vệ đã xếp hàng tề chỉnh trong ngoài ngọ môn từ rất sớm. Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân giá lâm ngọ môn, chúng văn võ đại thần đứng theo thứ tự, sứ tiết ngoại quốc Hội Đồng quán hầu giá. Còn có dân chúng kinh sư đứng từ quảng trường phía Nam cho đến phố Kỳ Bàn, chờ xem ngọ môn hiến tiệp giương cao quốc uy, gia tăng khí thế.
Phía Nam phố Kỳ Bàn truyền tới tiếng bước chân rầm rập mạnh mẽ, còn có tiếng loảng xoảng va chạm giữa vũ khí và khôi giáp. Tướng sĩ quân Minh thân mặc uyên ương chiến y áp giải tù binh đi về phía quảng trường ngọ môn. Thần sắc ai nấy tỏ vẻ trang trọng, dường như còn mang theo khí tức chinh chiến Nam Cương.
Thấy tình hình như vậy, bất kể quân thần ở ngọ môn hay tướng sĩ xếp hàng hai bên quảng trường, hoặc dân chúng kinh sư náo nhiệt, tất cả đều trở nên phấn chấn tinh thần. Còn có những nam nhân cảm thấy sôi bầu máu nóng, kềm lòng không đặng siết chặt nắm tay, hận mình không thể trở thành một thành viên trong đám tướng sĩ ca khúc khải hoàn.
Đi đầu là một cây đại kỳ trên thêu mấy chữ ‘Khâm Sai Tuần Phủ Vân Nam chỉ điểm binh bị tuyên phủ chư di Tần’, dưới đại kỳ là Tần Lâm mãng bào ngọc đái, áo giáp trên người, hông đeo Thất Tinh bảo kiếm, cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, mím môi thật chặt, hai mắt thần quang sắc bén, một cỗ khí sát phạt đập vào mặt.
Giỏi cho Tần Lâm đốc sư diệt địch quốc, định Nam Cương!
Tần Lâm từ trên lưng ngựa quay đầu lại, hét lớn một tiếng:
- Quỳ!
Tướng sĩ quân Minh hai kèm một, đè đám tù binh Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng xuống đất.
Tần Lâm xuống ngựa, hành quân lễ về phía ngọ môn, hắng giọng nói:
- Thứ cho thần áo giáp trên người không thể toàn lễ. Thần phụng hoàng mệnh đốc sư Vân Nam, đánh hơn ba mươi trận lớn nhỏ, giết địch có hơn sáu vạn, bắt làm tù binh hơn mười vạn. Nhờ có hoàng thiên hậu thổ phù hộ, Ngô hoàng hồng phúc tề thiên, triều thần vận trù tính toán, tướng sĩ huyết chiến quên mình cho nên mới có thể truy kích diệt địch, diệt Đông Hu Ngụy triều, quảng bá thiên uy nhà Hán ta, bắt bọn giặc Mãng Ứng Lý, Hán gian Nhạc Phượng về đây.
Tần Lâm tuổi còn trẻ tự có một cỗ khí thế, lúc nói chuyện toàn bộ quảng trường ngọ môn yên lặng như tờ, thanh âm truyền ra thật xa vang vọng trong lòng mỗi người.
- Hay!
Trên ngọ môn, Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân đang ngồi trên ngôi cao chín bệ cũng còn trẻ tuổi, từ khi được nắm triều chính tới nay lần đầu tiên có được đại thắng to lớn như vậy, y cũng kích động đến nỗi sắc mặt hơi đỏ lên, vào giờ phút này, đế vương tâm thuật tạm thời ném sang bên, lớn tiếng nói:
- Chinh phạt phương Nam đại tướng hào, mùa Thu trang trải nhạn bay cao, trống da cá quý rung sông núi, chớp lóe tinh kỳ động biển sao. Trời hiện kỳ lân thường có giống, hang sâu đàn kiến hẳn tan mau, thái bình đợi chiếu vua ngày ấy, trẫm với tiên sinh cởi chiến bào. Đây là hoàng thi Gia Tĩnh gia tặng Mao Bá Ôn, trẫm không có tài làm thơ nên mượn đó để tặng. Khanh không phụ trẫm, trẫm chẳng phụ khanh!
Tần Lâm lộ vẻ cảm kích rơi nước mắt, tung hô tạ ơn.
Dân chúng người người vui sướng, đều thấy cảnh tượng này giống như chuyện Lưu Bị và Gia Cát Lượng quân thần tương đắc mà tiên sinh kể chuyện cổ tích thường hay kể, Tần Bá gia thật sự là do ông trời phái xuống phù hộ giang sơn Đại Minh.
Khanh không phụ trẫm, trẫm chẳng phụ khanh! Tần Lâm nghe tám chữ này, trong lòng cũng cười lạnh không ngừng, đừng quên mấy chữ ‘Nhĩ vi diêm mai’, ‘Nhữ tác chu tiếp’ là ai viết cho Trương Cư Chính, là ai luôn miệng gọi Nguyên phụ Thái Sư Trương tiên sinh, đến sau khi Trương Cư Chính chết lại nói lão là ‘nói xấu thân phiên, xâm đoạt trạch để vương phủ, kiềm chế ngôn quan, che mắt trẫm. Tự tiện chiếm đất đai nơi xa xôi, giả vờ mượn đo đạc ruộng đất để giở trò. Chuyên quyền loạn chính, cô phụ hoàng ân, mưu quốc bất trung…’
Tấm gương của lão Thái Sơn còn đó, chỉ trừ phi Tần Lâm là người ngu mới có thể tin Vạn Lịch là thật!
Nhưng ở nghi thức ngọ môn hiến tiệp hôm nay, dĩ nhiên hắn phải bồi tiếp Vạn Lịch diễn kịch cho trọn vẹn, cho nên nhìn lên ngọ môn lệ nóng đoanh tròng, đôi môi run rẩy nói không ra lời, giả bộ trung thần nửa ngày mới lớn tiếng nói:
- Thần bắt ba tộc cả nhà Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng tới đây, hai tên này xâm phạm bờ cõi chúng ta, giết quân dân ta, không thể tha thứ. Xin bệ hạ chuẩn cho thần tướng áp giải ra chợ lăng trì xử tử, xử trảm hết thảy nam nhân, vợ và con gái đày đi làm nô lệ cho tướng sĩ biên ải. Số tù binh còn lại, kẻ tội nghiệt sâu nặng nhất luật xử trảm, kẻ tòng phạm đày ra biên ải chăn ngựa.
Vạn Lịch đế Chu Dực Quân gật đầu một cái, quát lớn cực kỳ uy nghiêm:
- Giải đi!
Kim khẩu ngọc ngôn của thiên tử được hai vị Quốc Công Từ Văn Bích và Chu Ứng Trinh ở bên cạnh truyền đạt xuống, đám võ tướng hàm Đô Đốc như Lưu Thủ Hữu, hai người truyền bốn người, rồi sau đó tám người, mười sáu người, ba mươi hai người liên tục truyền quát, cuối cùng ba trăm hai mươi vị Đại Hán tướng quân cùng kêu lên thật to ‘Giải đi’, thanh âm chấn động nhà cửa, người đứng xem không khỏi động dung.
Giữa tiếng hò hét thật lớn, Tần Lâm vung tay lên, tướng sĩ quân Minh áp giải tù binh chạy thẳng tới cửa chợ.
- Được làm vua thua làm giặc mà thôi, chết có gì đáng sợ!
Mãng Ứng Lý gầm lên, ánh mắt của y bởi vì hiện đầy tia máu mà trở nên đỏ bừng, lộ ra trên mặt vẻ phấn khởi bệnh hoạn, hướng về phía Nhạc Phượng phun ra một bãi nước bọt:
- Hừ, phản đồ, ngươi bán đứng ta, rốt cục cũng có hôm nay!
Nhạc Phượng yên lặng không nói, y cấu kết Mãng Ứng Lý xâm lược, sau đó đại thế đã qua lại bắt Mãng Ứng Lý hiến tặng cho triều Minh, tự cho là có thể thoát chết, không ngờ rằng chỉ là dã tràng xe cát. Nhớ lại lúc trước vì tham lợi mà đánh mất lương tâm, xúi giục Miến Điện xâm lược tổ quốc, cuối cùng nhận lấy hậu quả bỏ mình diệt tộc, thật sự là tự mình chuốc lấy.
Mãng Ứng Lý ngược lại nghiến răng nghiến lợi, bày ra dáng vẻ hai mươi năm sau lại là một hảo hán.
- Mãng Ứng Lý, xem ra ngươi vô cùng cao hứng.
Tần Lâm cỡi trên lưng ngựa cười hết sức âm trầm:
- Yên tâm đi, chuyện ta đáp ứng ngươi sẽ làm được, phản đồ Nhạc Phượng sẽ chết trước mặt ngươi, để cho ngươi hài lòng.
Mãng Ứng Lý liếc mắt nhìn Tần Lâm một cái, không tin hắn có lòng tốt như vậy.
- Sao hả, không tin ta ư?
Tần Lâm sờ sờ mũi, sau đó nụ cười không thay đổi, ánh mắt chợt lạnh, giọng trở nên dõng dạc như vàng rơi trên đá:
- Ngươi sẽ là người cuối cùng bị xử tử, không chỉ có Nhạc Phượng, tất cả con cháu ngươi cũng sẽ chết trước ngươi. Ngươi có thể tận tình thưởng thức cái chết của bọn chúng, nghe được tiếng kêu thảm thiết của chúng, có lẽ ngươi sẽ hết sức hài lòng với sự an bài này.
A... Mãng Ứng Lý phát ra tiếng hét thảm như dã thú bị thương, nhưng rất nhanh bị tướng sĩ quân Minh bóp cổ, chỉ có thể phát ra thanh âm ặc ặc từ trong cổ họng.
- Dân chúng Thi Điện ở dưới cửu tuyền đang chờ ngươi tính sổ!
Tần Lâm cười lạnh, không chút lưu tình nhìn thẳng vào mắt của Mãng Ứng Lý, ánh mắt lạnh lẽo phảng phất tới từ địa ngục.
Vào thời này không tồn tại thuyết nhân quyền, huống chi Mãng Ứng Lý ra sức tàn sát dân chúng vô tội, hành vi thật sự không bằng cầm thú, căn bản không xứng đáng làm người. Cho dù là trừng phạt nghiêm khắc hơn nữa, đối với tên đồ tể hai tay dính đầy máu tanh này cũng là đáng tội.
Rốt cục dưới ánh mắt áp bức của Tần Lâm, Mãng Ứng Lý chán nản cụp mắt xuống, người thống trị Miến Điện đã từng kiêu hùng một thời, tự cho là kẻ chinh phục Nam Cương Kim Lâu Bạch Tượng vương, hiện tại run lẩy bẩy giống như lên cơn sốt rét.
Sau khi hết thảy phòng tuyến tâm lý đã bị đánh tan, rốt cục y cảm nhận được nỗi sợ phát ra từ sâu trong đáy lòng. Nghĩ đến con cái, huynh đệ, điệt nhi sắp chết thảm dưới đao, y không còn có thể khống chế được cơn rét lạnh trong lòng.
Tội của Mãng Ứng Lý và Nhạc Phượng không thể nào kể xiết, đã bị trừng phạt đích đáng ở cửa chợ. Lấy đức báo đức, lấy trực báo oán, lấy máu trả máu vốn chính là lý tưởng đã kéo dài mấy ngàn năm qua của dân tộc ta. Chỉ có một số ít con cháu kém cỏi bất tài đời sau mới có thể xem ti tiện mềm yếu như là khoan thứ cao quý, lấy quên lãng làm cớ hèn yếu.
Tần Lâm được sắc phong, Mãng Ứng Lý Nhạc Phượng bị giết, Nam Cương cũng chỉ còn lại có một chuyện cuối cùng, phong điển Tư Vong Ưu.
Tư Vong Ưu dâng biểu chương lên triều đình, khác hẳn thái độ kiêu ngạo năm xưa của phụ tử Mãng Ứng Long Mãng Ứng Lý, lời lẽ của nàng vô cùng khiêm tốn, lấy thân phận Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ tự xưng thần tử, lộ vẻ trung trinh.
Vốn những nơi như Miến Điện, Lào đã từng thiết lập Tuyên Úy ty, nhưng bây giờ thế cục đã sớm biến đổi, người xưng vương Nam Cương không biết bao nhiêu, ai cũng có được địa vị tương đối độc lập.
Tư gia tận trung vì nước, chỉ còn lại một cô nhi là Tư Vong Ưu, nhiều năm huyết chiến vì nước ở Mạnh Dưỡng, lần này lại gần như một mình công phá Miến Điện, cho nên triều đình có ý để cho nàng đảm đương một mặt.
Mặc dù bọn Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành công kích Tư Vong Ưu và Tần Lâm, nhưng triều đình vươn tay không tới vùng hóa ngoại xa xôi, lại nhận được biểu chương của chư Thổ Ty, chư phiên thuộc cùng thủ lĩnh các tộc Miến Điện ủng hộ Tư Vong Ưu, vì vậy dứt khoát phong nàng là quốc vương Miến Điện, ban cho vương giả miện phục, hiệu là Kim Phượng Bạch Tượng Vương, kỳ hạn mỗi năm cho sứ vào tiến cống, ba năm triều kiến một lần, giữ Nam Cương vì thiên tử, phụng sắc chinh phạt bất đạo.
Tần Lâm mất không ít công phu vì đạo thánh chỉ này, cho đến khi chỉ ý đã định mới hoàn toàn yên lòng.
Hệ thống triều cống Hoa Di lấy Trung Hoa làm trung tâm, Tứ Di chia ra bốn phương, thờ Trung Hoa là tông chủ, ai ở yên chỗ nấy.
Nam Cương sinh ra dấu hiệu loạn, thứ nhất triều đình không còn hưng thịnh như thời Hồng Vũ, Vĩnh Lạc, không vươn tay tới được các nước Nam Cương. Thứ hai thực dân phương Tây vượt đại dương mà tới, hoặc công thành chiếm đất như xâm chiếm eo biển Malacca phụ thuộc Trung Hoa, làm cho hơn ba mươi nước vùng Ấn Độ dương đoạn tuyệt triều cống. Hoặc quạt gió thổi lửa, có dã tâm mưu đồ bất chính, tỷ như lần này trong quân Mãng Ứng Lý xuất hiện hỏa thương thủ do Tổng Đốc Tây Ban Nha trú đóng Luzon phái tới.
Tư Vong Ưu trung thành cảnh cảnh với Trung Hoa, giúp nàng lên làm quốc vương Miến Điện là trả công trung dũng của Tư gia, đồng thời chẳng khác nào cắm một cây cọc vững chãi ở Nam Cương, khiến cho đám Thổ Ty, phiên vương biết rõ phải trung thành với Trung Quốc. Nàng đóng ở Miến Điện cực Tây Nam Cương, tiếp giáp với Ấn Độ, cũng mở ra được một lỗ hổng nho nhỏ cho Đại Minh có thể tiến vào Ấn Độ dương mà không cần vượt qua eo biển Malacca.
- Cuối cùng đã có thể ăn nói với tiểu muội muội Tư gia.
Tần Lâm cười xếp thư đã viết xong lại bỏ vào phong bì, sau đó giao cho sứ giả Ngạt Trung được Tư Vong Ưu phái đi theo hắn vào kinh sư chuyến này.
Ngạt Trung và thiên sứ sắc phong triều Đại Minh cùng nhau xuôi Nam, đem thánh chỉ ban cho Tư Vong Ưu.
Thiên sứ triều Đại Minh không phải là người chim có cánh, không thể bay trên trời, cho nên ngày đêm kiêm trình chạy tới Miến Điện, đem thánh chỉ và thư giao tới tay Tư Vong Ưu đã là chuyện hai tháng sau.
Tư Vong Ưu đầu đội kim quan thật cao hình Phật tháp đỉnh nhọn, thân mặc bào phục hoàng kim trang trí hoa lệ, sau khi dâng hương đảnh lễ nhận lấy thánh chỉ, cười nhạt mà thôi, cũng không có sắc mặt vui mừng như dự đoán. Ngay từ lúc phụ huynh chết trận, viện binh triều đình thật lâu không tới, chạy tới kinh sư cáo trạng lại bị lạnh nhạt, nàng đã sinh lòng nghi ngờ không nắm chắc đối với triều đình.
Cho nên tuy nàng trung thành với Trung Hoa, lại không hề quan tâm tới sắc phong với triều đình.
Hôm nay nàng không còn là bé gái không buồn không lo nấp dưới cánh phụ huynh như ngày nào, cũng không phải nữ nhi Thổ Ty Mạnh Dưỡng biên cảnh đánh du kích trong rừng rậm, mà là Kim Phượng Bạch Tượng Vương nhất hô bá ứng. Trước đại điện kim bích huy hoàng, bạch tượng hùng tráng đứng sừng sững, nam nữ các tộc đứng chen chúc trong điện.
Bình luận facebook