-
Chương 114: Hố vạn cốt
Edit & beta: Rya
Ngôn ngữ không thể mô tả được chính xác những gì đã phát sinh ở Khâu Thành vào thời điểm đó, đội viên Dị sát đội chỉ liên tục nói rằng thực vật đã sống lại.
Triệu Ly Nông nhận thấy anh ta không chỉ định thực vật dị biến mà sử dụng “thực vật” nói chung rất nhiều lần.
Điều này cho thấy anh ta không thể biết được thực vật nào đã dị biến, hoặc khung tiêu chuẩn dị biến ban đầu không còn có thể áp dụng cho những thực vật đó ở Khâu Thành.
“Cậu trước tiên cứ nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ ngợi gì nữa.” Nghiêm Thắng Biến ngắt lời đội viên Dị sát đội đang không ngừng lặp đi lặp lại.
Vị bác sĩ ở màn hình quang não đối diện bước lên trước hạ giường bệnh xuống, thuận theo lời của ông ta mà tắt quang não đi.
Lập tức, Nghiêm Thắng Biến nhìn về phía Diệp Trường Minh: “Nghe nói đội số 0 lại đến gần hướng Đông Nam Khâu Thành, cậu có phát hiện tình huống của cây liễu rũ dị biến cấp A không?”
Diệp Trường Minh đứng tại chỗ và nói: “Chưa phát hiện dị thường.”
Nơi đội số 0 đi tìm kiếm cách cây liễu rũ dị biến cấp A ít nhất ba giờ lái xe, khoảng cách rất xa, chỉ khi thời tiết tốt thì bọn họ mới có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét tán cây cây liễu rũ ở đằng xa. Khi bọn họ đi vào lần nữa, sắc trời đã tối, cũng không thấy cây liễu rũ dị biến cấp A.
Nghiêm Thắng Biến trầm ngâm: “Nếu vậy, ngày mai chúng ta hãy đi vòng quanh phía Đông Nam của Khâu Thành, xem coi có phát hiện nào mới không.”
Hiện tại có ba tổ nghiên cứu viên cao cấp trong doanh trại, cộng với tổ đội nghiên cứu viên sơ cấp của Triệu Ly Nông, La Phiên Tuyết không mang theo các tổ viên đến, cô ta từ trước đến giờ vẫn luôn ở bên Nghiêm Thắng Biến, cùng với tổ viên của những tổ đội nghiên cứu viên cao cấp khác rất quen thuộc.
Ngày hôm sau, đội số 3 dẫn thủ vệ quân lái xe đến phía Đông Nam ở bên ngoài Khâu Thành, sau đó từng tổ đội nghiên cứu viên này lên những chiếc trực thăng nhỏ để lao đến đó.
Nhóm của Triệu Ly Nông đã đến và hạ cánh cuối cùng, ba tổ nghiên cứu viên cao cấp đã bắt đầu kiểm soát việc quan sát bằng máy bay không người lái.
Nơi này là gần với vị trí của liễu rũ dị biến cấp A ở Khâu Thành nhất, nó ở bên ngoài Khâu Thành, an toàn hơn và tiết kiệm tài nguyên mà không cần phải vượt qua nửa Khâu Thành.
Phụ trách điều khiển máy bay không người lái là các trinh sát từ Đội số 0, Đội 2 và Đội số 3.
Đội số 2 và số 3 mỗi đội mang theo một nhánh thủ vệ quân đi tuần tra bên ngoài nhóm nghiên cứu để ngăn chặn bất kỳ loại thực vật dị biến nào xuất hiện và tấn công, đội số 0 ở lại bên trong, Diệp Trường Minh đứng cách chỗ Nghiêm Thắng Biến không xa.
Người quan trọng nhất ở đây, không nghi ngờ gì chắc chắn là Nghiêm Thắng Biến.
“Đã bắt đầu rồi.” Hà Nguyệt Sinh nhìn các nghiên cứu viên hơi cúi đầu xem quang não của mình, loại máy bay trực thăng nhỏ số lượng có hạn, bọn họ đến nơi cuối cùng, vì vậy không có ai để ý.
Do bên trong Khâu Thành không có tín hiệu nên mỗi trinh sát điều khiển hai máy bay không người lái theo cách thủ công, tất cả các hình ảnh được chia sẻ và truyền đến quang não của các nghiên cứu viên trong thời gian thực.
Đổi lại là bình thường, Chu Thiên Lý sẽ chú ý đến mấy người Triệu Ly Nông, sẽ ngay lập tức chia sẻ màn hình với mấy người bọn họ, nhưng máy bay không người lái đã bay từ trên cao xuống, sắp tiếp cận với phạm vi liễu rũ dị biến cấp A, tất cả các nghiên cứu viên vô thức nín thở và chờ đợi.
Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn xung quanh, không thấy người của đội số 3, vì vậy cô ấy đã từ bỏ việc tìm kiếm Nghiêm Lưu Thâm để muốn chia sẻ hình ảnh quang não.
“Nhìn ở giữa được không?” Đồng Đồng nhón chân nhìn về phía đó: “Màn hình điều khiển thủ công của trinh sát không có che chắn.”
Những nghiên cứu viên trung cấp tựa hồ rất quan tâm đ ến quyền riêng tư, rõ ràng là đang chia sẻ màn hình của máy bay không người lái, còn theo thói quen che chắn người ngoài xem, để bọn họ chỉ có thể nhìn thấy được hình ảnh mơ hồ.
Tuy nhiên, ba trinh sát đứng giữa ở đằng trước, muốn đi qua đó phải chen lấn với những nghiên cứu viên kia.
Vì vậy mấy người họ đi tới gần mấy bước, nhưng cũng không có rời đi, chỉ là tận dụng một chút khe hở phía sau của những nghiên cứu viên trung cấp kia, nỗ lực nhìn về phía trước.
Mấy người họ không thể hoàn toàn nhìn thấy được màn hình điều khiển của Điền Tề Tiếu.
Ánh mắt của Triệu Ly Nông rơi vào trên tay ba người, nhìn cử động của bọn họ, ngón tay buông thõng cạnh chân khẽ nhúc nhích.
Cô chỉ có thể điều khiển một máy bay không người lái, nhưng trang thiết bị của Điền Tề Tiếu có thể điều khiển mấy chiếc máy bay không người lái, lúc trước khi còn ở Khâu Thành, Triệu Ly Nông đã chú ý điều này từ lâu, đã rất quen thuộc với cử chỉ của Điền Tề Tiếu, cử chỉ của hai người bên cạnh chỉ hơi khác một chút, nhưng đại khái là không khác biệt nhiều.
“Anh họ cũng có màn hình chia sẻ chung.” Ngụy Lệ đứng phía sau nhảy vài cái vẫn không nhìn thấy gì, vừa nghiêng đầu từ trong khe hở thì nhìn thấy Diệp Trường Minh cách đó không xa, lập tức kích động nhìn về phía mấy người Triệu Ly Nông nói: “Chị sẽ bảo anh ấy gửi cho chúng ta xem.”
Vừa lúc Diệp Trường Minh đứng cách đó không xa quét mắt nhìn qua.
“Anh ấy nhìn thấy chị rồi!” Ngụy Lệ thề thốt, lập tức tiến lên, đẩy Hà Nguyệt Sinh ra, đứng sau lưng Triệu Ly Nông, vẫy tay với anh họ, sau đó chỉ vào quang não của mình, lẳng lặng mở miệng: “Anh họ, chia sẻ màn hình với em! “
Đôi mắt của Diệp Trường Minh dừng lại một lúc, cũng như Ngụy Lệ nghĩ, anh cúi đầu và đưa tay lên chạm vào quang não.
“Ù——”
Hai tiếng rung động quen thuộc từ quang não truyền đến, Ngụy Lệ lập tức vui vẻ bật quang não lên, nói với người bên cạnh: “Anh họ vẫn rất quan tâm đ ến chị…?”
Thông báo quang não của cô ấy trống không, không có nhận được lời mời chia sẻ nào.
Triệu Ly Nông vốn tập trung vào ba trinh sát của Dị sát đội trước mặt, nhưng bị Ngụy Lệ phân tâm, cô vừa quay đầu lại thấy Ngụy Lệ đang bật quang não, đột nhiên phát hiện quang não của mình cũng rung và nhìn xuống, và thấy lời mời chia sẻ từ [Diệp đội trưởng].
Cô ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Trường Minh cách đó không xa, ánh mắt hai người nhìn nhau, anh khẽ gật đầu với Triệu Ly Nông, rất nhanh liền dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Màn hình chia sẻ đâu?” Ngụy Lệ vỗ vào vòng đeo tay quang não màu bạc của mình trên cổ tay, tự hỏi liệu quang não có bị hỏng không.
Triệu Ly Nông giơ tay chấp nhận lời mời chia sẻ, nhìn thấy nội dung trên màn hình quang não, nói với Ngụy Lệ: “Đây.”
Cô phóng to nội dung nhận được để mấy người gần đó có thể nhìn thấy.
Ngụy Lệ vừa rồi cảm động trước lòng tốt của anh họ: “?”
Chuyện gì vậy?
Mặc dù cô ấy không đáng tin cậy lắm, nhưng chia sẻ quang não vẫn có thể!
Ngụy Lệ trong lòng tức giận: Anh họ quả thật là coi thường mình!
“Vị trí kia…” Nghiêm Tĩnh Thủy chỉ vào một màn hình máy bay không người lái ở giữa và cau mày: “Hóa ra là phạm vi của cây liễu rũ dị biến cấp A.”
Vài người nhìn theo ngón tay của cô ấy, khuôn mặt của mấy người họ đều thay đổi, khu vực này bây giờ không thể nhìn ra rằng đã từng có một con quái vật khổng lồ tồn tại, chỉ còn lại cỏ dại và dây leo bình thường, cùng với một chỗ màu trắng.
Máy bay không người lái bay rất cao, mấy người họ không thể nhìn thấy chính xác những gì bên dưới chúng.
“Lại biến mất rồi.” Tào Văn Diệu đứng ở giữa lẩm bẩm nói.
Không giống với cái chết của cây dướng dị biến cấp A mà đoàn người Triệu Ly Nông đến quan sát lần trước, trong vòng chưa đầy hai tuần, khu vực này không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của cây liễu dị biến cấp A, rõ ràng đã giống với tình huống của các loại thực vật dị biến cấp A biến mất.
“Đây là lần gần nhất chúng ta phát hiện sự biến mất của thực vật dị biến cấp A.” trong mắt của Nghiêm Thắng Biến ẩn chứa những cảm xúc phức tạp, vừa kiêng kỵ đối với các tình huống không lường được, lại vừa phấn khích khi đối mặt với tình huống mới.
Không ai biết liệu tình huống như thế này, đối với tương lai của nhân loại là tốt hay xấu.
“Tiểu Điền, hạ thấp độ cao của máy bay không người lái của cậu.” Nghiêm Thắng Biến ôn hòa gọi Điền Tề Tiếu: “Cậu có thể bay vài vòng xung quanh không.”
Một số máy bay không người lái bắt đầu bay ở độ cao thấp để kiểm tra khu vực xung quanh, sau đó phát hiện ra chỗ màu trắng lớn từ trên cao nhìn thấy là gì.
Trong hố sâu có vô số xương nằm rải rác, bao gồm cả xương người và xương động vật.
Mọi người nhìn thấy hình ảnh không khỏi há hốc mồm, họ biết ở Khâu Thành đã có rất nhiều người chết, nhưng việc chôn nhiều xương như vậy trong một cái hố vẫn khiến lòng người sinh ra cảm giác bất an.
Mấy chiếc máy bay không người lái bay vòng quanh hố sâu ở độ cao thấp, gửi về tất cả hình ảnh, có thể nhìn thấy trên bề mặt hố sâu nhất là xương động vật.
“Những xương cốt này chôn dưới lòng đất, hẳn là cung cấp chất dinh dưỡng cho cây liễu rũ dị biến cấp A.” Nghiêm Thắng Biến nhìn chằm chằm cái hố có thể gọi là Hố vạn cốt kia, chậm rãi nói: “Xương người những năm đầu tiên có lẽ đã bị hấp thụ hầu như không còn gì.”
Là một thành phố có ba thực vật dị biến cấp A, Khâu Thành gần như là khu vực đầu tiên bị con người bỏ rơi. Nơi này trong những năm dị biến, thương vong vô số.
Những xương động vật này hẳn là sau khi con người rời đi, cây liễu rũ dị biến cấp A vì muốn tìm kiếm chất dinh dưỡng mà săn giết động vật đi ngang qua thành phố, giống như xương người bên dưới, rất nhiều trong số đó đã bị nghiền thành phấn.
Ngay khi mấy người phía Điền Tề Tiếu tiếp tục điều khiển máy bay không người lái bay xung quanh, gần như ngay lập tức, tất cả máy bay không người lái đột nhiên phát nổ.
Tất cả các hình ảnh nhấp nháy tạo thành các sọc đỏ, xanh lá cây và xanh lam, sau đó khói trắng bốc lên từ mỗi ống kính, cho đến khi màn hình quang não hoàn toàn chuyển sang màu đen, trước và sau chưa đầy ba giây.
“Có chuyện gì vậy?” Hà Nguyệt Sinh nhìn xung quanh.
“Máy bay nổ tung.” Triệu Ly Nông nhớ lại tất cả những thay đổi trên màn hình vừa rồi: “Có thứ gì đó đã va vào máy bay không người lái.”
Trình độ kỹ thuật của ba Dị sát đội không thể nghi ngờ, nhưng trước khi máy bay không người lái ném bom, tất cả các màn hình đều bình thường, còn có thể ghi lại hình ảnh của các máy bay không người lái khác, không thể gặp sự cố cùng một lúc.
“Tôi không thấy bất kỳ dấu vết nào của thực vật dị biến trên màn hình.” Nghiêm Tĩnh Thủy nói.
Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn các nghiên cứu viên phía trước, họ cũng nhìn xung quanh, thì thầm và thảo luận dần dần.
“Chuyện gì vậy?” Tào Văn Diệu lớn tiếng hỏi ba trinh sát đứng phía trước: “Máy bay không người lái bị sao vậy?”
Điền Tề Tiếu cau mày, nỗ lực thử điều khiển máy bay không người lái, nhưng chiếc máy bay không người lái đã hoàn toàn mất liên lạc, hai trinh của đội số 2 và số 3 bên cạnh cũng lắc đầu, đặt bảng điều khiển trong tay xuống.
“Tất cả máy bay không người lái đều bị tiêu diệt.” Điền Tề Tiếu quay đầu lại.
“Các cậu không phải là đội ngũ tinh nhuệ nhất sao?” Tào Văn Diệu không hài lòng: “Cả sáu chiếc máy bay không người lái đều bị phá hủy? Các cậu thậm chí không chụp được thứ đang tấn công.”
Sắc mặt Điền Tề Tiếu không tốt lắm, chính anh ta cũng không ngờ tới sẽ phát sinh hình huống như thế, trước đây còn có thể nhìn thấy người công kích, nhưng vừa rồi ba người bọn họ không ai phát hiện được dị thường.
“Có phục kích.” Diệp Trường Minh đứng cách đó không xa, thản nhiên nói: “Máy bay không người lái của bọn họ đã sớm bị nhắm tới.”
Thứ phục kích máy bay không người lái cố ý tránh xuất hiện trong ống kính, khống chế thời gian, chỉ một lần tiêu diệt gọn máy bay không người lái.
Phải nói rằng ngay cả Dị sát đội cũng chỉ có thể làm đến đây, không thể tốt hơn nữa.
“Có thể là thứ đã công kích máy bay không người lái của Dị sát đội số 6 trước đó?” La Phiên Tuyết nhìn về phía Diệp Trường Minh suy đoán.
Dị sát đội số 6 chính là nhánh Dị sát đội được phái đi để bảo vệ những tổ đội nghiên cứu viên trung cấp kia.
Diệp Trường Minh chưa từng tận mắt nhìn thấy máy bay không người lái của đội số 6 bị phá hủy như thế nào: “Có thể.”
“Nghiêm tổ trưởng, chúng ta vào xem xem?” Chu Thiên Lý nói thẳng: “Lần sau không biết lúc nào sẽ lại xuất hiện thực vật dị biến cấp A biến mất, lần này là một cơ hội tốt.”
“Bây giờ đi vào sao?” Tào Văn Diệu cảm thấy không thích hợp: “Chúng ta mang theo quá ít người.”
Chu Thiên Lý cảm thấy như vậy là đủ: “Cả ba đội Dị sát đội đều đến rồi, còn có thủ vệ quân.”
Hai người vẫn muốn tranh luận, nhưng Nghiêm Thắng Biến đã giơ tay ngăn lại, ông ta nghiêng đầu nhìn về phía La Phiên Tuyết: “Cô theo đội số 0 đi vào.”
“Tôi?” La Phiên Tuyết gần như đồng ý ngay lập tức: “Được.”
Nghiêm Thắng Biến xoay người lại, nhìn thấu đến Triệu Ly Nông trong đám đông phía sau: “Tiểu Triệu, cô cũng cùng đi đi.”
Ngôn ngữ không thể mô tả được chính xác những gì đã phát sinh ở Khâu Thành vào thời điểm đó, đội viên Dị sát đội chỉ liên tục nói rằng thực vật đã sống lại.
Triệu Ly Nông nhận thấy anh ta không chỉ định thực vật dị biến mà sử dụng “thực vật” nói chung rất nhiều lần.
Điều này cho thấy anh ta không thể biết được thực vật nào đã dị biến, hoặc khung tiêu chuẩn dị biến ban đầu không còn có thể áp dụng cho những thực vật đó ở Khâu Thành.
“Cậu trước tiên cứ nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ ngợi gì nữa.” Nghiêm Thắng Biến ngắt lời đội viên Dị sát đội đang không ngừng lặp đi lặp lại.
Vị bác sĩ ở màn hình quang não đối diện bước lên trước hạ giường bệnh xuống, thuận theo lời của ông ta mà tắt quang não đi.
Lập tức, Nghiêm Thắng Biến nhìn về phía Diệp Trường Minh: “Nghe nói đội số 0 lại đến gần hướng Đông Nam Khâu Thành, cậu có phát hiện tình huống của cây liễu rũ dị biến cấp A không?”
Diệp Trường Minh đứng tại chỗ và nói: “Chưa phát hiện dị thường.”
Nơi đội số 0 đi tìm kiếm cách cây liễu rũ dị biến cấp A ít nhất ba giờ lái xe, khoảng cách rất xa, chỉ khi thời tiết tốt thì bọn họ mới có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét tán cây cây liễu rũ ở đằng xa. Khi bọn họ đi vào lần nữa, sắc trời đã tối, cũng không thấy cây liễu rũ dị biến cấp A.
Nghiêm Thắng Biến trầm ngâm: “Nếu vậy, ngày mai chúng ta hãy đi vòng quanh phía Đông Nam của Khâu Thành, xem coi có phát hiện nào mới không.”
Hiện tại có ba tổ nghiên cứu viên cao cấp trong doanh trại, cộng với tổ đội nghiên cứu viên sơ cấp của Triệu Ly Nông, La Phiên Tuyết không mang theo các tổ viên đến, cô ta từ trước đến giờ vẫn luôn ở bên Nghiêm Thắng Biến, cùng với tổ viên của những tổ đội nghiên cứu viên cao cấp khác rất quen thuộc.
Ngày hôm sau, đội số 3 dẫn thủ vệ quân lái xe đến phía Đông Nam ở bên ngoài Khâu Thành, sau đó từng tổ đội nghiên cứu viên này lên những chiếc trực thăng nhỏ để lao đến đó.
Nhóm của Triệu Ly Nông đã đến và hạ cánh cuối cùng, ba tổ nghiên cứu viên cao cấp đã bắt đầu kiểm soát việc quan sát bằng máy bay không người lái.
Nơi này là gần với vị trí của liễu rũ dị biến cấp A ở Khâu Thành nhất, nó ở bên ngoài Khâu Thành, an toàn hơn và tiết kiệm tài nguyên mà không cần phải vượt qua nửa Khâu Thành.
Phụ trách điều khiển máy bay không người lái là các trinh sát từ Đội số 0, Đội 2 và Đội số 3.
Đội số 2 và số 3 mỗi đội mang theo một nhánh thủ vệ quân đi tuần tra bên ngoài nhóm nghiên cứu để ngăn chặn bất kỳ loại thực vật dị biến nào xuất hiện và tấn công, đội số 0 ở lại bên trong, Diệp Trường Minh đứng cách chỗ Nghiêm Thắng Biến không xa.
Người quan trọng nhất ở đây, không nghi ngờ gì chắc chắn là Nghiêm Thắng Biến.
“Đã bắt đầu rồi.” Hà Nguyệt Sinh nhìn các nghiên cứu viên hơi cúi đầu xem quang não của mình, loại máy bay trực thăng nhỏ số lượng có hạn, bọn họ đến nơi cuối cùng, vì vậy không có ai để ý.
Do bên trong Khâu Thành không có tín hiệu nên mỗi trinh sát điều khiển hai máy bay không người lái theo cách thủ công, tất cả các hình ảnh được chia sẻ và truyền đến quang não của các nghiên cứu viên trong thời gian thực.
Đổi lại là bình thường, Chu Thiên Lý sẽ chú ý đến mấy người Triệu Ly Nông, sẽ ngay lập tức chia sẻ màn hình với mấy người bọn họ, nhưng máy bay không người lái đã bay từ trên cao xuống, sắp tiếp cận với phạm vi liễu rũ dị biến cấp A, tất cả các nghiên cứu viên vô thức nín thở và chờ đợi.
Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn xung quanh, không thấy người của đội số 3, vì vậy cô ấy đã từ bỏ việc tìm kiếm Nghiêm Lưu Thâm để muốn chia sẻ hình ảnh quang não.
“Nhìn ở giữa được không?” Đồng Đồng nhón chân nhìn về phía đó: “Màn hình điều khiển thủ công của trinh sát không có che chắn.”
Những nghiên cứu viên trung cấp tựa hồ rất quan tâm đ ến quyền riêng tư, rõ ràng là đang chia sẻ màn hình của máy bay không người lái, còn theo thói quen che chắn người ngoài xem, để bọn họ chỉ có thể nhìn thấy được hình ảnh mơ hồ.
Tuy nhiên, ba trinh sát đứng giữa ở đằng trước, muốn đi qua đó phải chen lấn với những nghiên cứu viên kia.
Vì vậy mấy người họ đi tới gần mấy bước, nhưng cũng không có rời đi, chỉ là tận dụng một chút khe hở phía sau của những nghiên cứu viên trung cấp kia, nỗ lực nhìn về phía trước.
Mấy người họ không thể hoàn toàn nhìn thấy được màn hình điều khiển của Điền Tề Tiếu.
Ánh mắt của Triệu Ly Nông rơi vào trên tay ba người, nhìn cử động của bọn họ, ngón tay buông thõng cạnh chân khẽ nhúc nhích.
Cô chỉ có thể điều khiển một máy bay không người lái, nhưng trang thiết bị của Điền Tề Tiếu có thể điều khiển mấy chiếc máy bay không người lái, lúc trước khi còn ở Khâu Thành, Triệu Ly Nông đã chú ý điều này từ lâu, đã rất quen thuộc với cử chỉ của Điền Tề Tiếu, cử chỉ của hai người bên cạnh chỉ hơi khác một chút, nhưng đại khái là không khác biệt nhiều.
“Anh họ cũng có màn hình chia sẻ chung.” Ngụy Lệ đứng phía sau nhảy vài cái vẫn không nhìn thấy gì, vừa nghiêng đầu từ trong khe hở thì nhìn thấy Diệp Trường Minh cách đó không xa, lập tức kích động nhìn về phía mấy người Triệu Ly Nông nói: “Chị sẽ bảo anh ấy gửi cho chúng ta xem.”
Vừa lúc Diệp Trường Minh đứng cách đó không xa quét mắt nhìn qua.
“Anh ấy nhìn thấy chị rồi!” Ngụy Lệ thề thốt, lập tức tiến lên, đẩy Hà Nguyệt Sinh ra, đứng sau lưng Triệu Ly Nông, vẫy tay với anh họ, sau đó chỉ vào quang não của mình, lẳng lặng mở miệng: “Anh họ, chia sẻ màn hình với em! “
Đôi mắt của Diệp Trường Minh dừng lại một lúc, cũng như Ngụy Lệ nghĩ, anh cúi đầu và đưa tay lên chạm vào quang não.
“Ù——”
Hai tiếng rung động quen thuộc từ quang não truyền đến, Ngụy Lệ lập tức vui vẻ bật quang não lên, nói với người bên cạnh: “Anh họ vẫn rất quan tâm đ ến chị…?”
Thông báo quang não của cô ấy trống không, không có nhận được lời mời chia sẻ nào.
Triệu Ly Nông vốn tập trung vào ba trinh sát của Dị sát đội trước mặt, nhưng bị Ngụy Lệ phân tâm, cô vừa quay đầu lại thấy Ngụy Lệ đang bật quang não, đột nhiên phát hiện quang não của mình cũng rung và nhìn xuống, và thấy lời mời chia sẻ từ [Diệp đội trưởng].
Cô ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Trường Minh cách đó không xa, ánh mắt hai người nhìn nhau, anh khẽ gật đầu với Triệu Ly Nông, rất nhanh liền dời ánh mắt đi chỗ khác.
“Màn hình chia sẻ đâu?” Ngụy Lệ vỗ vào vòng đeo tay quang não màu bạc của mình trên cổ tay, tự hỏi liệu quang não có bị hỏng không.
Triệu Ly Nông giơ tay chấp nhận lời mời chia sẻ, nhìn thấy nội dung trên màn hình quang não, nói với Ngụy Lệ: “Đây.”
Cô phóng to nội dung nhận được để mấy người gần đó có thể nhìn thấy.
Ngụy Lệ vừa rồi cảm động trước lòng tốt của anh họ: “?”
Chuyện gì vậy?
Mặc dù cô ấy không đáng tin cậy lắm, nhưng chia sẻ quang não vẫn có thể!
Ngụy Lệ trong lòng tức giận: Anh họ quả thật là coi thường mình!
“Vị trí kia…” Nghiêm Tĩnh Thủy chỉ vào một màn hình máy bay không người lái ở giữa và cau mày: “Hóa ra là phạm vi của cây liễu rũ dị biến cấp A.”
Vài người nhìn theo ngón tay của cô ấy, khuôn mặt của mấy người họ đều thay đổi, khu vực này bây giờ không thể nhìn ra rằng đã từng có một con quái vật khổng lồ tồn tại, chỉ còn lại cỏ dại và dây leo bình thường, cùng với một chỗ màu trắng.
Máy bay không người lái bay rất cao, mấy người họ không thể nhìn thấy chính xác những gì bên dưới chúng.
“Lại biến mất rồi.” Tào Văn Diệu đứng ở giữa lẩm bẩm nói.
Không giống với cái chết của cây dướng dị biến cấp A mà đoàn người Triệu Ly Nông đến quan sát lần trước, trong vòng chưa đầy hai tuần, khu vực này không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của cây liễu dị biến cấp A, rõ ràng đã giống với tình huống của các loại thực vật dị biến cấp A biến mất.
“Đây là lần gần nhất chúng ta phát hiện sự biến mất của thực vật dị biến cấp A.” trong mắt của Nghiêm Thắng Biến ẩn chứa những cảm xúc phức tạp, vừa kiêng kỵ đối với các tình huống không lường được, lại vừa phấn khích khi đối mặt với tình huống mới.
Không ai biết liệu tình huống như thế này, đối với tương lai của nhân loại là tốt hay xấu.
“Tiểu Điền, hạ thấp độ cao của máy bay không người lái của cậu.” Nghiêm Thắng Biến ôn hòa gọi Điền Tề Tiếu: “Cậu có thể bay vài vòng xung quanh không.”
Một số máy bay không người lái bắt đầu bay ở độ cao thấp để kiểm tra khu vực xung quanh, sau đó phát hiện ra chỗ màu trắng lớn từ trên cao nhìn thấy là gì.
Trong hố sâu có vô số xương nằm rải rác, bao gồm cả xương người và xương động vật.
Mọi người nhìn thấy hình ảnh không khỏi há hốc mồm, họ biết ở Khâu Thành đã có rất nhiều người chết, nhưng việc chôn nhiều xương như vậy trong một cái hố vẫn khiến lòng người sinh ra cảm giác bất an.
Mấy chiếc máy bay không người lái bay vòng quanh hố sâu ở độ cao thấp, gửi về tất cả hình ảnh, có thể nhìn thấy trên bề mặt hố sâu nhất là xương động vật.
“Những xương cốt này chôn dưới lòng đất, hẳn là cung cấp chất dinh dưỡng cho cây liễu rũ dị biến cấp A.” Nghiêm Thắng Biến nhìn chằm chằm cái hố có thể gọi là Hố vạn cốt kia, chậm rãi nói: “Xương người những năm đầu tiên có lẽ đã bị hấp thụ hầu như không còn gì.”
Là một thành phố có ba thực vật dị biến cấp A, Khâu Thành gần như là khu vực đầu tiên bị con người bỏ rơi. Nơi này trong những năm dị biến, thương vong vô số.
Những xương động vật này hẳn là sau khi con người rời đi, cây liễu rũ dị biến cấp A vì muốn tìm kiếm chất dinh dưỡng mà săn giết động vật đi ngang qua thành phố, giống như xương người bên dưới, rất nhiều trong số đó đã bị nghiền thành phấn.
Ngay khi mấy người phía Điền Tề Tiếu tiếp tục điều khiển máy bay không người lái bay xung quanh, gần như ngay lập tức, tất cả máy bay không người lái đột nhiên phát nổ.
Tất cả các hình ảnh nhấp nháy tạo thành các sọc đỏ, xanh lá cây và xanh lam, sau đó khói trắng bốc lên từ mỗi ống kính, cho đến khi màn hình quang não hoàn toàn chuyển sang màu đen, trước và sau chưa đầy ba giây.
“Có chuyện gì vậy?” Hà Nguyệt Sinh nhìn xung quanh.
“Máy bay nổ tung.” Triệu Ly Nông nhớ lại tất cả những thay đổi trên màn hình vừa rồi: “Có thứ gì đó đã va vào máy bay không người lái.”
Trình độ kỹ thuật của ba Dị sát đội không thể nghi ngờ, nhưng trước khi máy bay không người lái ném bom, tất cả các màn hình đều bình thường, còn có thể ghi lại hình ảnh của các máy bay không người lái khác, không thể gặp sự cố cùng một lúc.
“Tôi không thấy bất kỳ dấu vết nào của thực vật dị biến trên màn hình.” Nghiêm Tĩnh Thủy nói.
Triệu Ly Nông ngẩng đầu nhìn các nghiên cứu viên phía trước, họ cũng nhìn xung quanh, thì thầm và thảo luận dần dần.
“Chuyện gì vậy?” Tào Văn Diệu lớn tiếng hỏi ba trinh sát đứng phía trước: “Máy bay không người lái bị sao vậy?”
Điền Tề Tiếu cau mày, nỗ lực thử điều khiển máy bay không người lái, nhưng chiếc máy bay không người lái đã hoàn toàn mất liên lạc, hai trinh của đội số 2 và số 3 bên cạnh cũng lắc đầu, đặt bảng điều khiển trong tay xuống.
“Tất cả máy bay không người lái đều bị tiêu diệt.” Điền Tề Tiếu quay đầu lại.
“Các cậu không phải là đội ngũ tinh nhuệ nhất sao?” Tào Văn Diệu không hài lòng: “Cả sáu chiếc máy bay không người lái đều bị phá hủy? Các cậu thậm chí không chụp được thứ đang tấn công.”
Sắc mặt Điền Tề Tiếu không tốt lắm, chính anh ta cũng không ngờ tới sẽ phát sinh hình huống như thế, trước đây còn có thể nhìn thấy người công kích, nhưng vừa rồi ba người bọn họ không ai phát hiện được dị thường.
“Có phục kích.” Diệp Trường Minh đứng cách đó không xa, thản nhiên nói: “Máy bay không người lái của bọn họ đã sớm bị nhắm tới.”
Thứ phục kích máy bay không người lái cố ý tránh xuất hiện trong ống kính, khống chế thời gian, chỉ một lần tiêu diệt gọn máy bay không người lái.
Phải nói rằng ngay cả Dị sát đội cũng chỉ có thể làm đến đây, không thể tốt hơn nữa.
“Có thể là thứ đã công kích máy bay không người lái của Dị sát đội số 6 trước đó?” La Phiên Tuyết nhìn về phía Diệp Trường Minh suy đoán.
Dị sát đội số 6 chính là nhánh Dị sát đội được phái đi để bảo vệ những tổ đội nghiên cứu viên trung cấp kia.
Diệp Trường Minh chưa từng tận mắt nhìn thấy máy bay không người lái của đội số 6 bị phá hủy như thế nào: “Có thể.”
“Nghiêm tổ trưởng, chúng ta vào xem xem?” Chu Thiên Lý nói thẳng: “Lần sau không biết lúc nào sẽ lại xuất hiện thực vật dị biến cấp A biến mất, lần này là một cơ hội tốt.”
“Bây giờ đi vào sao?” Tào Văn Diệu cảm thấy không thích hợp: “Chúng ta mang theo quá ít người.”
Chu Thiên Lý cảm thấy như vậy là đủ: “Cả ba đội Dị sát đội đều đến rồi, còn có thủ vệ quân.”
Hai người vẫn muốn tranh luận, nhưng Nghiêm Thắng Biến đã giơ tay ngăn lại, ông ta nghiêng đầu nhìn về phía La Phiên Tuyết: “Cô theo đội số 0 đi vào.”
“Tôi?” La Phiên Tuyết gần như đồng ý ngay lập tức: “Được.”
Nghiêm Thắng Biến xoay người lại, nhìn thấu đến Triệu Ly Nông trong đám đông phía sau: “Tiểu Triệu, cô cũng cùng đi đi.”
Bình luận facebook