-
Chương 129: Bọn họ may mắn hơn chúng ta
Edit & beta: Rya
Triệu Ly Nông đã từng có rất nhiều giấc mơ, một số giấc mơ liên tục và hợp lý, một số thì giật nảy và kỳ quái.
Giấc mơ đêm nay hoàn toàn khác với trước đây.
——Một giấc mơ hoàn toàn đen kịt, giống như một vở kịch câm bị hỏng, hết khung hình này đến khung hình khác, khiến người ta không thể nhìn rõ những hình ảnh nhấp nháy.
“Tư—”
Tiếng ù tai sắc bén chói tai quen thuộc k1ch thích đại não.
Triệu Ly Nông đột nhiên đau đớn tỉnh dậy, cuộn tròn trên giường, vô thức lấy tay che kín lỗ tai.
Tuy nhiên, không có cách nào ngăn chặn chứng ù tai phát sinh.
Cũng may, cơn đau nhói này đến bất ngờ, cũng biến mất nhanh chóng.
Nhưng sau khi chứng ù tai biến mất, Triệu Ly Nông không thể ngủ được nữa, cô chỉ có thể ngồi dậy, dựa vào đầu giường với mái tóc rối bời, cô liếc nhìn quang não mới được thay mới.
4 giờ sáng.
Triệu Ly Nông không bật đèn, lẳng lặng ngồi trong phòng tối.
Là mơ sao?
Triệu Ly Nông cố gắng nhớ lại cảnh tượng trong giấc ngủ, nhưng nó rất mơ hồ, nhưng cô nhanh chóng nhớ ra rằng mình căn bản không nghe thấy tiếng sột soạt nào cả.
Một số hình ảnh đặc biệt có thể được truyền đến não, khiến con người lầm tưởng là nghe thấy âm thanh.
Cô đã thấy gì vậy?
Triệu Ly Nông tự hỏi lại mình, nhưng không thể nhớ được thứ gì hữu ích, chỉ có thể nhớ lại từng khung hình là những hình ảnh hoàn toàn đen kịt.
Nó giống như một cuộn băng DVD, sẽ luôn chỉ nhớ hình dạng xoắn theo thời gian của cuộn băng, mà quên đi hình ảnh lẽ ra phải ở đó.
Triệu Ly Nông hoàn toàn không ngủ tiếp được, bật đèn và đứng dậy xuống giường, ngồi vào bàn làm việc, sắp xếp những gì mình thấy và nghe trong khoảng thời gian này, đồng thời chờ đợi cơn ù tai tiếp theo, cố gắng để nhớ rõ hơn những gì hình ảnh xuất hiện trong tâm trí của mình.
Thật không may, cho đến 60, khi bầu trời bên ngoài cửa sổ mờ sáng, cô không có xuất hiện ù tai nữa.
Triệu Ly Nông tay cầm bút dừng lại một chút, cuối cùng đặt bút xuống, ánh mắt vô thức rơi xuống đèn bàn, trong lòng thầm nghĩ: Cô nên dành chút thời gian đến bệnh viện kiểm tra, có lẽ thật sự là thần kinh căng thẳng dẫn đến ù tai.
“Đốc đốc đốc!”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói của Phong Hòa: “Tiểu Nông, con dậy sớm như vậy, sao không ngủ nhiều hơn một chút?”
Triệu Ly Nông đứng dậy tắt đèn, bước nhanh đi ra ngoài mở cửa: “Hôm nay con phải đến Viện nghiên cứu cho nên dậy sớm.”
Cô thuận tiện bước ra ngoài, đẩy xe lăn của Phong Hòa đến phòng khách.
Triệu Phong Hòa quay lại nhìn cô: “Mẹ nghe nói các nghiên cứu viên thường sống ở Thượng nội thành, nơi này quả thật cách Viện nghiên cứu quá xa.”
“Muốn lên Thượng nội thành sống cần phải đăng ký.” Triệu Ly Nông quỳ xuống và nói: “Con vẫn không có đăng ký.”
Không phải ai đều cũng có thể đi lên Thượng nội thành, nghiên cứu viên muốn sống ở Thượng nội thành, cần phải nộp đơn đăng ký, chờ sau khi được phân bổ tư cách, mới có thể mua hoặc thuê phòng.
Giá cả dựa theo đẳng cấp cao thấp, sẽ có chiết khấu tương ứng.
“Mẹ có muốn lên Thượng nội thành sống không?” Triệu Ly Nông hỏi.
Phong Hòa lắc đầu: “Mẹ không quen, ở đây cũng khá tốt, chỉ là Tiểu Nông con đến Viện nghiên cứu thì quá bất tiện, lúc trước muộn đều phải trực tiếp nghỉ ngơi ở phòng thí nghiệm.”
“Không sao.” Triệu Ly Nông mỉm cười trấn an Phong Hòa, rồi nói
“Có cơ hội con sẽ đăng ký, nhưng bây giờ bên ngoài không yên ổn, chúng ta cũng không nhất định có thể ở lại Căn cứ trung ương.”
“Con còn muốn đi ra ngoài?” Phong Hòa nắm lấy tay cô, lo lắng căng thẳng hỏi.
“Con là nghiên cứu viên.” Triệu Ly Nông nắm tay Phong Hòa, chậm rãi và nghiêm túc nói: “Không thể cứ ở mãi trong căn cứ được.”
Trong Viện nghiên cứu hàng mẫu vật sống rất ít, cũng không có cách để nghiên cứu sâu hơn.
Phong Hòa quay mặt đi và thở dài: “Mẹ sẽ không ngăn cản con.”
Hai người ngồi nói chuyện một lúc, Triệu Ly Nông đẩy Phong Hòa ra ngoài ăn sáng, sau đó vội vã đến Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
…
“Tiểu Triệu? Em rốt cuộc đã trở lại!” Khang Lập vừa mới bước vào thang máy liền gặp Triệu Ly Nông đang chuẩn bị lên lầu, anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Anh nghe nói mấy người còn ở trên đường, còn tưởng đã xảy ra vấn đề gì rồi, khi nào trở về?”
“Tối hôm qua.” Triệu Ly Nông giải thích: “ Không có xảy ra việc gì, bên cạnh có thủ vệ quân, còn có hai nhánh Dị sát đội.”
Khang Lập đưa tay nhấn nút đóng cửa: “Nhưng ngày hôm đó chỉ có hai các nghiên cứu viên cao cấp và nghiên cứu viên La trở về, đủ loại tin tức từ Viện nghiên cứu đã lan truyền khắp nơi.”
Triệu Ly Nông không nghĩ nhiều về sự sắp xếp ở trên, cô chỉ quan tâm đ ến một vấn đề khác hơn: “Anh Khang, thí nghiệm lệ dương với hoa hướng dương thế nào rồi?”
“Anh đã chuẩn bị xong rồi, đang muốn nói chuyện này với em.” Khang Lập bật quang não, đem video và ghi chép của mình đã sắp xếp xong gửi cho Triệu Ly Nông: “Cây lệ dương kia quả nhiên đã dị biến, anh dựa theo những gì em nói, đem bỏ kính cách ly, để nó ở cùng phòng với hoa hướng dương dị biến, cuối cùng hai thực vật dị biến đã tranh đấu với nhau.”
“Tranh đấu rồi?” Triệu Ly Nông quay đầu hỏi anh ta.
Khang Lập gật đầu, chỉ vào quang não của cô: “Sau này em có thể trực tiếp xem video thứ hai, lệ dương dị biến không cao bằng hoa hướng dương dị biến, nhưng nó vừa vặn cao bằng thân hoa hướng dương, dù sao cũng bắt đầu tranh đấu với nhau. Đây là lần đầu tiên anh có thể thấy thực vật tranh đấu mà không cần phát tăng tốc.”
Thực vật “tranh đấu” là điều phổ biến trong tự nhiên, hầu hết là thực vật cạnh tranh ánh sáng mặt trời và chất dinh dưỡng, nhưng chúng thường quá chậm để mắt người có thể quan sát được.
Trừ khi dùng camera tốc độ cao để ghi hình cả ngày lẫn đêm, sau đó tăng tốc phát lại thì mới có thể nhìn thấy hình ảnh các loài thực vật “tranh giành đánh nhau”.
“Kính trong phòng thí nghiệm gần như bị phá hủy.” Khang Lập mang theo một tia sợ hãi nói: “Thực vật dị biến chiến đấu so với con người hung ác hơn nhiều.”
“Ding—”
Cửa thang máy mở ra.
“Hiện tại tình huống của bọn chúng ra sao?” Triệu Ly Nông hỏi.
Khang Lập đi ra ngoài, dừng một chút, xoay người nói: “Anh nói rồi, em đừng khó chịu.”
Triệu Ly Nông tiếp nhận văn kiện ghi chép, còn chưa kịp mở ra, liền từ trong thang máy bước ra, hỏi: “Có phải có một cây chết rồi không?”
Khang Lập yên lặng trong nháy mắt, sau đó mới nói: “Cuối cùng hoa hướng dương dị biến chết rồi.”
Triệu Ly Nông nghe được lời này cũng không có gì kinh ngạc, dù sao cô cũng đã chứng kiến cây thông dị biến tranh đấu với cây tuyết tùng dị biến ở Khâu Thành.
“Cái kia… “ Khang Lập do dự nói
“Anh Khang?” Triệu Ly Nông cau mày: “Có chuyện gì có thể nói thẳng.”
“Sau khi lệ dương dị biến và cùng với hoa hướng dương dị biến tranh đấu, cuối cùng hút sạch nhựa sống trên thân của nó.” Khang Lập bất đắc dĩ nói: “Động tĩnh của bọn chúng quá lớn, khiến cho những người khác ở trong Viện nghiên cứu chú ý, sau khi lệ dương dị biến sinh trưởng càng lúc càng nhanh, viện trưởng đã ra lệnh cho các thủ vệ quân đã gi ết chết lệ dương dị biến.”
“Giế t chết rồi?” Triệu Ly Nông dừng lại theo bản năng.
“Đúng vậy, toàn bộ phòng thí nghiệm thủy tinh khi đó đều xuất hiện vết nứt, sau khi lệ dương dị biến hút hết hoa hướng dương dị biến thanh thế quá lớn, khá giống cấp A. Viện trưởng sợ xảy ra chuyện, cho nên sớm hạ thủ.” Khang Lập cúi đầu giải thích.
Anh ta đương nhiên cũng hy vọng có thể lưu lại lệ dương dị biến để làm nghiên cứu, nhưng là một khi thực vật dị biến cấp A xuất hiện tại trung ương Viện nghiên cứu, sẽ mang đến cho căn cứ nguy cơ dẫn đến tai nạn thảm khốc.
Kính cường lực cao của Viện nghiên cứu không thể hoàn toàn chống lại sự tấn công của thực vật dị biến cấp A.
Khang Lập lại chỉ vào quang não của cô: “Video là từ dưới lên.”
“Em hiểu rồi.” Triệu Ly Nông hoàn toàn không nghĩ rằng Lý Chân Chương đang phá hỏng hạng mục của cô, riêng ở Quế Thành cũng đã phát sinh những chuyện tương tự.
Bất quá, cô đã mở video thứ nhất và thứ hai từ dưới đếm lên, sau đó bắt đầu xem.
Trong video, hoa hướng dương dị biến dùng hạt hoa trong bàn phun ra, tấn công lệ dương dị biến, nhưng bản thân lệ dương lại ký sinh dựa vào hút chất dinh dưỡng của hoa hướng dương, trong tự nhiên có khả năng đối kháng áp chế, cuối cùng đầu nó đã thuận lợi chui vào trong thân của hoa hướng dương bị dị biến, ký sinh hút đủ chất dinh dưỡng suốt hai ngày, cuối cùng đến khi hoa hướng dương dị biến khô héo mới thôi.
Cùng lúc đó, lệ dương dị biến bắt đầu phát triển nhanh chóng, các nghiên cứu viên quen thuộc với thực vật dị biến cấp B có thể nói rằng tốc độ phát triển của nó đã vượt qua cấp B.
“Có phải là có xu hướng thăng lên cấp A không?” Khang Lập đứng bên cạnh hỏi.
Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào video đã phát xong và dừng lại, cuối cùng lắc đầu: “Không có thăng lên cấp A.”
“Không thăng cấp? Tại sao?” Khang Lập hỏi.
Triệu Ly Nông đã nhìn thấy những thực vật dị biến cấp A chân chính bên ngoài, không biết vì sao, có có thể cảm thấy rằng có một ranh giới vô hình giữa lệ dương dị biến và thực vật dị biến cấp A, nó không thể vượt qua được, ít nhất là vào thời điểm đó nó không thể vượt qua được.
Cô lắc đầu: “Nếu có thể thăng cấp lên thực vật dị biến cấp A, đạn dược sẽ không phát huy tác dụng nhanh như vậy.”
Đoạn video ghi lại cho thấy sau khi viên đạn đầu tiên bắn trúng lệ dương dị biến, nó đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng khô héo, sau khi bị trúng viên đạn thứ ba, cũng đã hoàn toàn khô héo.
Triệu Ly Nông đã nhìn thấy một lục bình dị biến cấp A được ẩn trong Căn cứ nông học số chín, nó đã khô héo hoàn toàn ít nhất sau bảy hoặc tám phát đạn.
“Thì ra là như vậy.” Nghe Triệu Ly Nông giải thích xong, Khang Lập trầm ngâm, sau đó nói: “Quả nhiên, ở bên ngoài nhìn thấy không ít kiến thức, có thể so sánh, chúng ta mỗi ngày đều ở trong Viện nghiên cứu chỉ có thể tưởng tượng, có chút giống như xây lâu đài trên không.”
Triệu Ly Nông mỉm cười: “Mọi người trao đổi với nhau cũng tốt.”
“Tiểu Triệu, chào buổi sáng.” Thang máy phía sau mở ra, Hà Nguyệt Sinh đi ra, trên tay là hai tách cà phê nóng hổi.
Đồng Đồng lập tức đi ra, cũng bưng một tách cà phê, tay kia vẫy vẫy hai người bọn họ: “Ly Nông, anh Khang.”
“Đây.” Hà Nguyệt Sinh đưa cho Triệu Ly Nông một tách: “Căn tin ở đây cho lấy miễn phí, tôi đã bỏ thêm rất nhiều sữa và đường, rất ngon.”
“… Anh Khang, anh có muốn uống không?” Đông Đồng có chút ngượng ngùng, đem tách cà phê trong tay mình đưa tới.
“Không cần, trước anh đã uống qua, các em uống đi.” Khang Lập khoát khoát tay, nhân tiện giải thích: “Đây là phúc lợi do Căn cứ số bảy đưa tới, mỗi mùa đông đều có một tuần cà phê miễn phí.
“Căn cứ số bảy tốt như vậy?” Đồng Đồng kinh ngạc hỏi.
“Mỗi căn cứ đều sẽ cấp cho Viện nghiên cứu một tuần phúc lợi, mọi người đã quen.” Khang Lập quay đầu nói với Triệu Ly Nông: “Anh đi làm việc trước.”
Ba người đứng ở hành lang, nhìn xem Khang Lập rời đi.
Hà Nguyệt Sinh giơ tay, chọc ghẹo Triệu Ly Nông: “Mau uống đi, lát nữa sẽ lạnh.”
Triệu Ly Nông nghe theo mà nhấp một ngụm, bị cho mùi vị ngọt ngào khiến cô cau mày.
“Lần đầu tiên uống chắc không quen.” Thấy cô cau mày, Đồng Đồng cầm ly cà phê trong tay lên uống một hớp lớn: “Nhưng uống thêm vài ngụm nữa sẽ cảm thấy ngon.”
Triệu Ly Nông gật đầu: “Ừ”
Ly cà phê này bỏ quá nhiều đường, Triệu Ly Nông không thích, nhưng họ có ý tốt khi mang nó đến, cô vẫn sẽ uống hết.
Hà Nguyệt Sinh giật lại tách cà phê từ Triệu Ly Nông: “Không thích thì đừng miễn cưỡng.”
“Đừng miễn cưỡng cái gì?”
Hai người Nghiêm Tĩnh Thủy ra khỏi thang máy, mũi Ngụy Lệ sụt sịt ngửi một cái, lập tức tăng tốc bước nhanh qua: “Cà phê thơm quá.”
“Tiểu Triệu không thích uống lắm.” Hà Nguyệt Sinh nâng tách cà phê trong tay lên nói.
Triệu Ly Nông bất lực: “Chỉ là tôi không quen cho quá nhiều đường vào thôi.”
Hà Nguyệt Sinh cười khẽ: “Được, lần sau tôi sẽ cho ít đường hơn.”
“Đưa tách này cho chị.” Ngụy Lệ giật lấy nó từ tay Hà Nguyệt Sinh: “Vừa vặn, sảng khoái tinh thần.”
“Tiểu Triệu vừa mới uống.” Hà Nguyệt Sinh nhắc nhở.
Ngụy Lệ không thèm để ý: “Chị không chê Tiểu Triệu!”
Nghiêm Tĩnh Thủy từ phía sau nhìn con Tiểu hoàng kê thò ra từ trong túi Ngụy Lệ, nói: “Tiểu Lệ của chị cũng muốn uống.”
“Thật sao?” Ngụy Lệ nhìn xuống, Quả nhiên, nhìn thấy Tiểu hoàng kê đang tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm vào ly cà phê trên tay.
“Chị có kiểm tra cơ thể của nó chưa?” Triệu Ly Nông không khỏi tiến lên hỏi, nhớ tới Tiểu hoàng kê ăn mỏ chim ruồi dị biến.
Tiểu hoàng kê vừa thò đầu ra đã rụt lại.
Hà Nguyệt Sinh bên cạnh lặng lẽ nhướng mày, đang định nói gì đó thì cửa thang máy lại mở ra.
“Mọi người đều ở đây sao? Vừa lúc, đỡ tôi phải đi gọi.” Đan Vân từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy mấy người bọn họ thì nói: “Tiểu Triệu, cháu cùng cô đi lên đó.”
“Đi lên đó?” Ngụy Lệ hớp một ngụm cà phê lớn: “Mẹ, con cũng có thể đi lên được không?”
“Không được, mẹ đi lên phòng hội nghị cao nhất.” Đan Vân suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy: “Tiểu Nghiêm, cháu đưa bọn họ đến tòa nhà số 5 xem Dị sát đội đi. Anh trai của cháu cũng ở đó.”
Nghiêm Tĩnh Thủy giật mình, sau đó nói: “Vâng.”
Đan Vân vẫy tay với Triệu Ly Nông: “Tiểu Triệu, đi thôi.”
Hai người lên thang máy, Đan Vân quẹt thẻ và nhấn tầng trên cùng.
“Tổ trưởng, tình huống của Chu viện trưởng thế nào rồi?” Triệu Ly Nông không khỏi hỏi.
Đan Vân liếc nhìn cô: “Tín hiệu bên đó không đặc biệt thông suốt, nhưng Chu viện trưởng vẫn ổn, lúc trước tin tức truyền đến nói là ông ấy bị sốt cao, cũng không phải là vấn đề lớn.”
Thang máy lên đến tầng cao nhất, khi hai người đi ra, Đan Vân nói: “Bọn họ may mắn hơn chúng ta, thực vật dị biến tạm thời không có dấu hiệu chủ động đả thương người.”
Triệu Ly Nông nhìn bóng lưng của Đan Vân, đè nén suy nghĩ sâu xa trong mắt, đi theo bà ra ngoài.
Triệu Ly Nông đã từng có rất nhiều giấc mơ, một số giấc mơ liên tục và hợp lý, một số thì giật nảy và kỳ quái.
Giấc mơ đêm nay hoàn toàn khác với trước đây.
——Một giấc mơ hoàn toàn đen kịt, giống như một vở kịch câm bị hỏng, hết khung hình này đến khung hình khác, khiến người ta không thể nhìn rõ những hình ảnh nhấp nháy.
“Tư—”
Tiếng ù tai sắc bén chói tai quen thuộc k1ch thích đại não.
Triệu Ly Nông đột nhiên đau đớn tỉnh dậy, cuộn tròn trên giường, vô thức lấy tay che kín lỗ tai.
Tuy nhiên, không có cách nào ngăn chặn chứng ù tai phát sinh.
Cũng may, cơn đau nhói này đến bất ngờ, cũng biến mất nhanh chóng.
Nhưng sau khi chứng ù tai biến mất, Triệu Ly Nông không thể ngủ được nữa, cô chỉ có thể ngồi dậy, dựa vào đầu giường với mái tóc rối bời, cô liếc nhìn quang não mới được thay mới.
4 giờ sáng.
Triệu Ly Nông không bật đèn, lẳng lặng ngồi trong phòng tối.
Là mơ sao?
Triệu Ly Nông cố gắng nhớ lại cảnh tượng trong giấc ngủ, nhưng nó rất mơ hồ, nhưng cô nhanh chóng nhớ ra rằng mình căn bản không nghe thấy tiếng sột soạt nào cả.
Một số hình ảnh đặc biệt có thể được truyền đến não, khiến con người lầm tưởng là nghe thấy âm thanh.
Cô đã thấy gì vậy?
Triệu Ly Nông tự hỏi lại mình, nhưng không thể nhớ được thứ gì hữu ích, chỉ có thể nhớ lại từng khung hình là những hình ảnh hoàn toàn đen kịt.
Nó giống như một cuộn băng DVD, sẽ luôn chỉ nhớ hình dạng xoắn theo thời gian của cuộn băng, mà quên đi hình ảnh lẽ ra phải ở đó.
Triệu Ly Nông hoàn toàn không ngủ tiếp được, bật đèn và đứng dậy xuống giường, ngồi vào bàn làm việc, sắp xếp những gì mình thấy và nghe trong khoảng thời gian này, đồng thời chờ đợi cơn ù tai tiếp theo, cố gắng để nhớ rõ hơn những gì hình ảnh xuất hiện trong tâm trí của mình.
Thật không may, cho đến 60, khi bầu trời bên ngoài cửa sổ mờ sáng, cô không có xuất hiện ù tai nữa.
Triệu Ly Nông tay cầm bút dừng lại một chút, cuối cùng đặt bút xuống, ánh mắt vô thức rơi xuống đèn bàn, trong lòng thầm nghĩ: Cô nên dành chút thời gian đến bệnh viện kiểm tra, có lẽ thật sự là thần kinh căng thẳng dẫn đến ù tai.
“Đốc đốc đốc!”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là giọng nói của Phong Hòa: “Tiểu Nông, con dậy sớm như vậy, sao không ngủ nhiều hơn một chút?”
Triệu Ly Nông đứng dậy tắt đèn, bước nhanh đi ra ngoài mở cửa: “Hôm nay con phải đến Viện nghiên cứu cho nên dậy sớm.”
Cô thuận tiện bước ra ngoài, đẩy xe lăn của Phong Hòa đến phòng khách.
Triệu Phong Hòa quay lại nhìn cô: “Mẹ nghe nói các nghiên cứu viên thường sống ở Thượng nội thành, nơi này quả thật cách Viện nghiên cứu quá xa.”
“Muốn lên Thượng nội thành sống cần phải đăng ký.” Triệu Ly Nông quỳ xuống và nói: “Con vẫn không có đăng ký.”
Không phải ai đều cũng có thể đi lên Thượng nội thành, nghiên cứu viên muốn sống ở Thượng nội thành, cần phải nộp đơn đăng ký, chờ sau khi được phân bổ tư cách, mới có thể mua hoặc thuê phòng.
Giá cả dựa theo đẳng cấp cao thấp, sẽ có chiết khấu tương ứng.
“Mẹ có muốn lên Thượng nội thành sống không?” Triệu Ly Nông hỏi.
Phong Hòa lắc đầu: “Mẹ không quen, ở đây cũng khá tốt, chỉ là Tiểu Nông con đến Viện nghiên cứu thì quá bất tiện, lúc trước muộn đều phải trực tiếp nghỉ ngơi ở phòng thí nghiệm.”
“Không sao.” Triệu Ly Nông mỉm cười trấn an Phong Hòa, rồi nói
“Có cơ hội con sẽ đăng ký, nhưng bây giờ bên ngoài không yên ổn, chúng ta cũng không nhất định có thể ở lại Căn cứ trung ương.”
“Con còn muốn đi ra ngoài?” Phong Hòa nắm lấy tay cô, lo lắng căng thẳng hỏi.
“Con là nghiên cứu viên.” Triệu Ly Nông nắm tay Phong Hòa, chậm rãi và nghiêm túc nói: “Không thể cứ ở mãi trong căn cứ được.”
Trong Viện nghiên cứu hàng mẫu vật sống rất ít, cũng không có cách để nghiên cứu sâu hơn.
Phong Hòa quay mặt đi và thở dài: “Mẹ sẽ không ngăn cản con.”
Hai người ngồi nói chuyện một lúc, Triệu Ly Nông đẩy Phong Hòa ra ngoài ăn sáng, sau đó vội vã đến Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
…
“Tiểu Triệu? Em rốt cuộc đã trở lại!” Khang Lập vừa mới bước vào thang máy liền gặp Triệu Ly Nông đang chuẩn bị lên lầu, anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Anh nghe nói mấy người còn ở trên đường, còn tưởng đã xảy ra vấn đề gì rồi, khi nào trở về?”
“Tối hôm qua.” Triệu Ly Nông giải thích: “ Không có xảy ra việc gì, bên cạnh có thủ vệ quân, còn có hai nhánh Dị sát đội.”
Khang Lập đưa tay nhấn nút đóng cửa: “Nhưng ngày hôm đó chỉ có hai các nghiên cứu viên cao cấp và nghiên cứu viên La trở về, đủ loại tin tức từ Viện nghiên cứu đã lan truyền khắp nơi.”
Triệu Ly Nông không nghĩ nhiều về sự sắp xếp ở trên, cô chỉ quan tâm đ ến một vấn đề khác hơn: “Anh Khang, thí nghiệm lệ dương với hoa hướng dương thế nào rồi?”
“Anh đã chuẩn bị xong rồi, đang muốn nói chuyện này với em.” Khang Lập bật quang não, đem video và ghi chép của mình đã sắp xếp xong gửi cho Triệu Ly Nông: “Cây lệ dương kia quả nhiên đã dị biến, anh dựa theo những gì em nói, đem bỏ kính cách ly, để nó ở cùng phòng với hoa hướng dương dị biến, cuối cùng hai thực vật dị biến đã tranh đấu với nhau.”
“Tranh đấu rồi?” Triệu Ly Nông quay đầu hỏi anh ta.
Khang Lập gật đầu, chỉ vào quang não của cô: “Sau này em có thể trực tiếp xem video thứ hai, lệ dương dị biến không cao bằng hoa hướng dương dị biến, nhưng nó vừa vặn cao bằng thân hoa hướng dương, dù sao cũng bắt đầu tranh đấu với nhau. Đây là lần đầu tiên anh có thể thấy thực vật tranh đấu mà không cần phát tăng tốc.”
Thực vật “tranh đấu” là điều phổ biến trong tự nhiên, hầu hết là thực vật cạnh tranh ánh sáng mặt trời và chất dinh dưỡng, nhưng chúng thường quá chậm để mắt người có thể quan sát được.
Trừ khi dùng camera tốc độ cao để ghi hình cả ngày lẫn đêm, sau đó tăng tốc phát lại thì mới có thể nhìn thấy hình ảnh các loài thực vật “tranh giành đánh nhau”.
“Kính trong phòng thí nghiệm gần như bị phá hủy.” Khang Lập mang theo một tia sợ hãi nói: “Thực vật dị biến chiến đấu so với con người hung ác hơn nhiều.”
“Ding—”
Cửa thang máy mở ra.
“Hiện tại tình huống của bọn chúng ra sao?” Triệu Ly Nông hỏi.
Khang Lập đi ra ngoài, dừng một chút, xoay người nói: “Anh nói rồi, em đừng khó chịu.”
Triệu Ly Nông tiếp nhận văn kiện ghi chép, còn chưa kịp mở ra, liền từ trong thang máy bước ra, hỏi: “Có phải có một cây chết rồi không?”
Khang Lập yên lặng trong nháy mắt, sau đó mới nói: “Cuối cùng hoa hướng dương dị biến chết rồi.”
Triệu Ly Nông nghe được lời này cũng không có gì kinh ngạc, dù sao cô cũng đã chứng kiến cây thông dị biến tranh đấu với cây tuyết tùng dị biến ở Khâu Thành.
“Cái kia… “ Khang Lập do dự nói
“Anh Khang?” Triệu Ly Nông cau mày: “Có chuyện gì có thể nói thẳng.”
“Sau khi lệ dương dị biến và cùng với hoa hướng dương dị biến tranh đấu, cuối cùng hút sạch nhựa sống trên thân của nó.” Khang Lập bất đắc dĩ nói: “Động tĩnh của bọn chúng quá lớn, khiến cho những người khác ở trong Viện nghiên cứu chú ý, sau khi lệ dương dị biến sinh trưởng càng lúc càng nhanh, viện trưởng đã ra lệnh cho các thủ vệ quân đã gi ết chết lệ dương dị biến.”
“Giế t chết rồi?” Triệu Ly Nông dừng lại theo bản năng.
“Đúng vậy, toàn bộ phòng thí nghiệm thủy tinh khi đó đều xuất hiện vết nứt, sau khi lệ dương dị biến hút hết hoa hướng dương dị biến thanh thế quá lớn, khá giống cấp A. Viện trưởng sợ xảy ra chuyện, cho nên sớm hạ thủ.” Khang Lập cúi đầu giải thích.
Anh ta đương nhiên cũng hy vọng có thể lưu lại lệ dương dị biến để làm nghiên cứu, nhưng là một khi thực vật dị biến cấp A xuất hiện tại trung ương Viện nghiên cứu, sẽ mang đến cho căn cứ nguy cơ dẫn đến tai nạn thảm khốc.
Kính cường lực cao của Viện nghiên cứu không thể hoàn toàn chống lại sự tấn công của thực vật dị biến cấp A.
Khang Lập lại chỉ vào quang não của cô: “Video là từ dưới lên.”
“Em hiểu rồi.” Triệu Ly Nông hoàn toàn không nghĩ rằng Lý Chân Chương đang phá hỏng hạng mục của cô, riêng ở Quế Thành cũng đã phát sinh những chuyện tương tự.
Bất quá, cô đã mở video thứ nhất và thứ hai từ dưới đếm lên, sau đó bắt đầu xem.
Trong video, hoa hướng dương dị biến dùng hạt hoa trong bàn phun ra, tấn công lệ dương dị biến, nhưng bản thân lệ dương lại ký sinh dựa vào hút chất dinh dưỡng của hoa hướng dương, trong tự nhiên có khả năng đối kháng áp chế, cuối cùng đầu nó đã thuận lợi chui vào trong thân của hoa hướng dương bị dị biến, ký sinh hút đủ chất dinh dưỡng suốt hai ngày, cuối cùng đến khi hoa hướng dương dị biến khô héo mới thôi.
Cùng lúc đó, lệ dương dị biến bắt đầu phát triển nhanh chóng, các nghiên cứu viên quen thuộc với thực vật dị biến cấp B có thể nói rằng tốc độ phát triển của nó đã vượt qua cấp B.
“Có phải là có xu hướng thăng lên cấp A không?” Khang Lập đứng bên cạnh hỏi.
Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào video đã phát xong và dừng lại, cuối cùng lắc đầu: “Không có thăng lên cấp A.”
“Không thăng cấp? Tại sao?” Khang Lập hỏi.
Triệu Ly Nông đã nhìn thấy những thực vật dị biến cấp A chân chính bên ngoài, không biết vì sao, có có thể cảm thấy rằng có một ranh giới vô hình giữa lệ dương dị biến và thực vật dị biến cấp A, nó không thể vượt qua được, ít nhất là vào thời điểm đó nó không thể vượt qua được.
Cô lắc đầu: “Nếu có thể thăng cấp lên thực vật dị biến cấp A, đạn dược sẽ không phát huy tác dụng nhanh như vậy.”
Đoạn video ghi lại cho thấy sau khi viên đạn đầu tiên bắn trúng lệ dương dị biến, nó đã bắt đầu xuất hiện hiện tượng khô héo, sau khi bị trúng viên đạn thứ ba, cũng đã hoàn toàn khô héo.
Triệu Ly Nông đã nhìn thấy một lục bình dị biến cấp A được ẩn trong Căn cứ nông học số chín, nó đã khô héo hoàn toàn ít nhất sau bảy hoặc tám phát đạn.
“Thì ra là như vậy.” Nghe Triệu Ly Nông giải thích xong, Khang Lập trầm ngâm, sau đó nói: “Quả nhiên, ở bên ngoài nhìn thấy không ít kiến thức, có thể so sánh, chúng ta mỗi ngày đều ở trong Viện nghiên cứu chỉ có thể tưởng tượng, có chút giống như xây lâu đài trên không.”
Triệu Ly Nông mỉm cười: “Mọi người trao đổi với nhau cũng tốt.”
“Tiểu Triệu, chào buổi sáng.” Thang máy phía sau mở ra, Hà Nguyệt Sinh đi ra, trên tay là hai tách cà phê nóng hổi.
Đồng Đồng lập tức đi ra, cũng bưng một tách cà phê, tay kia vẫy vẫy hai người bọn họ: “Ly Nông, anh Khang.”
“Đây.” Hà Nguyệt Sinh đưa cho Triệu Ly Nông một tách: “Căn tin ở đây cho lấy miễn phí, tôi đã bỏ thêm rất nhiều sữa và đường, rất ngon.”
“… Anh Khang, anh có muốn uống không?” Đông Đồng có chút ngượng ngùng, đem tách cà phê trong tay mình đưa tới.
“Không cần, trước anh đã uống qua, các em uống đi.” Khang Lập khoát khoát tay, nhân tiện giải thích: “Đây là phúc lợi do Căn cứ số bảy đưa tới, mỗi mùa đông đều có một tuần cà phê miễn phí.
“Căn cứ số bảy tốt như vậy?” Đồng Đồng kinh ngạc hỏi.
“Mỗi căn cứ đều sẽ cấp cho Viện nghiên cứu một tuần phúc lợi, mọi người đã quen.” Khang Lập quay đầu nói với Triệu Ly Nông: “Anh đi làm việc trước.”
Ba người đứng ở hành lang, nhìn xem Khang Lập rời đi.
Hà Nguyệt Sinh giơ tay, chọc ghẹo Triệu Ly Nông: “Mau uống đi, lát nữa sẽ lạnh.”
Triệu Ly Nông nghe theo mà nhấp một ngụm, bị cho mùi vị ngọt ngào khiến cô cau mày.
“Lần đầu tiên uống chắc không quen.” Thấy cô cau mày, Đồng Đồng cầm ly cà phê trong tay lên uống một hớp lớn: “Nhưng uống thêm vài ngụm nữa sẽ cảm thấy ngon.”
Triệu Ly Nông gật đầu: “Ừ”
Ly cà phê này bỏ quá nhiều đường, Triệu Ly Nông không thích, nhưng họ có ý tốt khi mang nó đến, cô vẫn sẽ uống hết.
Hà Nguyệt Sinh giật lại tách cà phê từ Triệu Ly Nông: “Không thích thì đừng miễn cưỡng.”
“Đừng miễn cưỡng cái gì?”
Hai người Nghiêm Tĩnh Thủy ra khỏi thang máy, mũi Ngụy Lệ sụt sịt ngửi một cái, lập tức tăng tốc bước nhanh qua: “Cà phê thơm quá.”
“Tiểu Triệu không thích uống lắm.” Hà Nguyệt Sinh nâng tách cà phê trong tay lên nói.
Triệu Ly Nông bất lực: “Chỉ là tôi không quen cho quá nhiều đường vào thôi.”
Hà Nguyệt Sinh cười khẽ: “Được, lần sau tôi sẽ cho ít đường hơn.”
“Đưa tách này cho chị.” Ngụy Lệ giật lấy nó từ tay Hà Nguyệt Sinh: “Vừa vặn, sảng khoái tinh thần.”
“Tiểu Triệu vừa mới uống.” Hà Nguyệt Sinh nhắc nhở.
Ngụy Lệ không thèm để ý: “Chị không chê Tiểu Triệu!”
Nghiêm Tĩnh Thủy từ phía sau nhìn con Tiểu hoàng kê thò ra từ trong túi Ngụy Lệ, nói: “Tiểu Lệ của chị cũng muốn uống.”
“Thật sao?” Ngụy Lệ nhìn xuống, Quả nhiên, nhìn thấy Tiểu hoàng kê đang tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm vào ly cà phê trên tay.
“Chị có kiểm tra cơ thể của nó chưa?” Triệu Ly Nông không khỏi tiến lên hỏi, nhớ tới Tiểu hoàng kê ăn mỏ chim ruồi dị biến.
Tiểu hoàng kê vừa thò đầu ra đã rụt lại.
Hà Nguyệt Sinh bên cạnh lặng lẽ nhướng mày, đang định nói gì đó thì cửa thang máy lại mở ra.
“Mọi người đều ở đây sao? Vừa lúc, đỡ tôi phải đi gọi.” Đan Vân từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy mấy người bọn họ thì nói: “Tiểu Triệu, cháu cùng cô đi lên đó.”
“Đi lên đó?” Ngụy Lệ hớp một ngụm cà phê lớn: “Mẹ, con cũng có thể đi lên được không?”
“Không được, mẹ đi lên phòng hội nghị cao nhất.” Đan Vân suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy: “Tiểu Nghiêm, cháu đưa bọn họ đến tòa nhà số 5 xem Dị sát đội đi. Anh trai của cháu cũng ở đó.”
Nghiêm Tĩnh Thủy giật mình, sau đó nói: “Vâng.”
Đan Vân vẫy tay với Triệu Ly Nông: “Tiểu Triệu, đi thôi.”
Hai người lên thang máy, Đan Vân quẹt thẻ và nhấn tầng trên cùng.
“Tổ trưởng, tình huống của Chu viện trưởng thế nào rồi?” Triệu Ly Nông không khỏi hỏi.
Đan Vân liếc nhìn cô: “Tín hiệu bên đó không đặc biệt thông suốt, nhưng Chu viện trưởng vẫn ổn, lúc trước tin tức truyền đến nói là ông ấy bị sốt cao, cũng không phải là vấn đề lớn.”
Thang máy lên đến tầng cao nhất, khi hai người đi ra, Đan Vân nói: “Bọn họ may mắn hơn chúng ta, thực vật dị biến tạm thời không có dấu hiệu chủ động đả thương người.”
Triệu Ly Nông nhìn bóng lưng của Đan Vân, đè nén suy nghĩ sâu xa trong mắt, đi theo bà ra ngoài.
Bình luận facebook