-
Chương 149: Hình bóng
Edit & beta: Rya
Triệu Ly Nông dùng đầu ngón tay lướt trên chiếc hộp sắt màu đỏ đen, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Tiếng hát lả lướt vẫn còn vang vọng trong phòng thí nghiệm, tiếng nói của những người khác cũng dần xa, khung cảnh xung quanh dần biến mất, lúc này thay vào đó là một cảnh tượng khác, những người đứng đây cười nói cũng đã trở thành những người quen thuộc khác.
“Lại bị giáo sư mắng sao?” Cô gái tóc ngắn mặc áo khoác trắng ngồi trên ghế, từ dưới bàn thí nghiệm lấy ra một món quà, đá chân một cái, chuyển đến thanh niên bên cạnh: “Đây, sư đệ, quà sinh nhật.”
“Sư tỷ, chúng ta đã đồng ý buổi tối mới cùng nhau đưa.” Mấy vị sư huynh khác lần lượt chỉ trích.
“Không phải sư đệ đang tâm tình không tốt sao?”
Sư huynh cũng lấy ra một cái hộp lớn: “Tôi mang theo bánh ngọt, bây giờ có muốn… luôn không?”
Mấy người vốn đang ở vị trí của mình lần lượt xúm lại, vị tiến sĩ trẻ tuổi trong nháy mắt được bao quanh bởi lễ vật, sắc mặt ủ rũ tốt lên rất nhiều: “Chờ Tiểu Triệu tới rồi nói.”
“Tiểu Triệu đã tới rồi!” Sư tỷ tóc ngắn cõng lấy ánh sáng từ cửa sổ, vẫy tay với cánh cửa: “Vào đi, Tiểu Triệu, chúng ta cùng nhau tổ chức sinh nhật cho sư huynh của em.”
Triệu Ly Nông nhìn mình từ bên ngoài đi vào, tay còn cầm hộp sắt đối xứng đỏ đen, phía trên còn cẩn thận thắt một chiếc nơ lớn màu đỏ.
Cô đi vào chào các sư huynh sư tỷ, sau đó đưa món quà trong tay cho người ở giữa: “Chúc mừng sinh nhật sư huynh Giang Tập.”
“Quà gì đây? Lại là một hạt giống thí nghiệm sao?” Giang Tập nhận lấy, nhìn chữ trên chiếc hộp sắt, giả vờ phàn nàn: “Hạt giống năm ngoái vẫn còn sống tốt, em coi thường kỹ thuật của anh sao?”
Triệu Ly Nông nhìn thấy mình cười nói: “Sư huynh mở ra thì biết ngay.”
Giang Tập đầu tiên là tháo chiếc nơ con bướm, sau đó chậm rãi mở hộp sắt ra, lộ ra album bên trong.
Sư tỷ tóc ngắn là người đầu tiên nhìn thấy, lớn tiếng hô: “Đây không phải là album mà sư đệ không cướp được sao? Tiểu sư muội có chút bản lĩnh đấy, mấy thứ này đều có thể lấy được.”
Giang Tập vốn bị giáo sư mắng chửi xối xả lập tức cao hứng mười phần, ngay lập tức quay trở lại phòng ngủ để tìm máy phát, ở trong phòng thí nghiệm phát album.
Giọng nữ dịu dàng chợt ngân nga trong phòng.
Cửa sổ phòng thí nghiệm đều bị kéo xuống, đèn cũng đã tắt, mấy nghiên cứu sinh tiến sĩ cùng một nghiên cứu sinh lặng lẽ trốn vào một góc đặt đồ lặt vặt, cùng nhau tổ chức sinh nhật, quay lưng về phía cửa phòng thí nghiệm.
“Này, phải để lại một miếng bánh cho giáo sư.”
“Vậy chẳng phải chúng ta vui chơi trong phòng thí nghiệm bị bại lộ sao?”
“Thu dọn sạch sẽ, đừng lưu lại dấu vết là được.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên… giáo, giáo sư!”
Từng người từng người giật mình, dồn dập đứng dậy nhìn về cửa phòng thí nghiệm, cuối cùng bữa tiệc sinh nhật kết thúc một cách bi thảm vì bị giáo sư bắt gặp.
Bất quá, giáo sư vẫn ăn bánh sinh nhật, sư huynh Giang Tập khi rời đi rất vui vẻ, nâng niu đặt cuốn album trở lại hộp.
“Món quà từ em út, anh nhất định sẽ giữ kỹ.”
Triệu Ly Nông nhìn sư huynh vẫy tay với mình, xoay người cùng các sư huynh khác chậm rãi đi xuống cầu thang, mặt trời lặn ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính chiếu vào tòa nhà thí nghiệm, rắc lên người bọn họ, chỉ còn lại những hình bóng sắp tan biến dần dần.
Cô không khỏi đưa tay về phía trước: “Sư…”
Hà Nguyệt Sinh quay đầu lại: “Tiểu Triệu, cậu nói cái gì?”
Hình ảnh trước mặt cô trong nháy mắt biến mất.
“Không có gì.” Triệu Ly Nông hoàn hồn, thu ngón tay xòe ra, buông thõng xuống chân: “Bài hát này rất hay, bạn của cậu… còn album nào không?”
“Anh ấy có rất nhiều.” Hà Nguyệt Sinh xua tay: “Bất quá là người hẹp hòi, lần trước chỉ tôi mượn nó một lần, hiện tại thì cho tôi thuê một ngày, vì vậy còn phải đem trả lại cho anh ấy.”
“Hôm nay cậu có định trả lại không?” Triệu Ly Nông hỏi.
Hà Nguyệt Sinh thờ ơ nói: “Nghe trước đi, trong album này có mười bài hát, tôi sẽ lén thu âm tất cả lại cho cậu.”
“…Chúng ta cùng đi đi.” Triệu Ly Nông đột nhiên nói.
Hà Nguyệt Sinh ngạc nhiên: “Đi đâu?”
Triệu Ly Nông giơ chiếc hộp sắt mỏng trong tay lên: “Trả album.”
“Nhưng…” Hà Nguyệt Sinh ngập ngừng hỏi cô: “Cậu có rảnh không?”
Triệu Ly Nông đặt chiếc hộp sắt mỏng trở lại trong ba lô của cậu, cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Tạm thời không có chuyện gì, vừa lúc tôi muốn ra ngoài đi dạo.”
“Cũng được, cậu quả thật nên thả lỏng một chút.” Hà Nguyệt Sinh gật đầu: “Vậy buổi chiều cùng nhau đi.”
…
Ngày hôm nay ở Viện nghiên cứu bình lặng như thường lệ, có lẽ là bởi vì Triệu Ly Nông còn bị thương, tạm thời không có người tới tìm cô.
“Tiểu Triệu, đi thôi.” Hà Nguyệt Sinh xách ba lô vẫy vẫy Triệu Ly Nông: “Anh ấy mở một cửa hàng trong thành phố, hiện tại đến đó thì vẫn chưa tan tầm.”
“Được.” Ba người họ ngồi lên xe buýt đi về, Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh cùng sống trong một tiểu khu, đúng lúc đi cùng với hai người bọn họ.
Về phần Ngụy Lệ và Nghiêm Tĩnh Thủy, trong tay bọn họ vẫn còn những thí nghiệm chưa hoàn thành, vẫn còn ở lại Viện nghiên cứu.
Sau khi xuống xe buýt, rẽ thêm vài con phố, ba người cuối cùng cũng đến trước cửa một tòa nhà xưởng đổ nát.
“Nơi này…” Đồng Đồng tò mò nhìn xung quanh: “Có phải là nơi tái chế phế liệu không?”
Hà Nguyệt Sinh đi vào trước: “Đúng vậy, trong tay anh ấy có rất nhiều đồ cũ, tôi cũng mua không ít đồ từ đó.”
Triệu Ly Nông yên lặng đi theo phía sau. Vừa rồi nhìn thấy cánh cửa của nhà máy này, trong lòng cô dâng lên cảm giác thất vọng.
Mặc dù trước đó Hà Nguyệt Sinh đã nói rằng album được thu từ những nơi khác.
Ba người vòng qua một đống đồng nát sắt vụn, cuối cùng đi tới phía sau, một người đàn ông trung niên đầu tóc rối bời dựa vào ghế sô pha cũ kỹ hút thuốc, uể oải xem video trên máy vi tính cũ đặt ở trên bàn trà.
“Lão Hắc, máy tính cũ và album trả lại cho anh.” Hà Nguyệt Sinh lấy đồ trong ba lô ra, đặt lên bàn trà.
Người đàn ông trung niên tên lão Hắc quay đầu lại, trên xuống dưới đánh giá Triệu Ly Nông và Đồng Đồng ở phía sau: “Tại sao cậu lại mang hai cô gái đến đây, muốn làm ăn với tôi à?”
“Lại đây tùy tiện nhìn một chút.” Hà Nguyệt Sinh ngồi vào bên cạnh Lão Hắc: “Hai người này cũng là nghiên cứu viên như tôi, có lẽ sau này bọn họ sẽ là khách hàng của anh.”
Lão Hắc hừ lạnh một tiếng, cuối cùng thu hồi bộ dáng lười biếng, có chút khách khí bảo hai người kéo ghế xung quanh qua ngồi xuống.
“Tôi thích album này.” Triệu Ly Nông chỉ vào album mà Hà Nguyệt Sinh đặt trên bàn trà: “Nghe rất hay, anh còn có đ ĩa tương tự không?”
“Đ ĩa tương tự? Có, nhưng hầu hết đều không phát được.” Lão Hắc đưa tay nhặt hộp album lên: “Cô cũng thích những thứ này sao?”
Triệu Ly Nông gật đầu: “Nghe rất hay, loại đ ĩa này bình thường thu ở đâu?”
“Nhiều đường lắm.” Lão Hắc lắc lắc điếu thuốc trong tay: “Có người mang nó từ bên ngoài căn cứ vào, sau đó bán đi, còn có lén lút ký gửi bán đấu giá.”
Triệu Ly Nông giống như lơ đãng hỏi: “Album này cũng được bán đấu giá sao?”
“Coi như thế đi.” Lão Hắc hít một hơi thật sâu, sau đó phun ra một vòng khói trắng: “Có thủ vệ quân từ bên ngoài căn cứ phát hiện được, bọn họ không muốn bán giá rẻ, sau đó chạy tới phòng đấu giá, tôi phải bỏ ra không ít tiền.”
Bên ngoài căn cứ phát hiện được…
Triệu Ly Nông đặt tay lên đầu gối, đầu ngón tay run rẩy, có lẽ là bởi vì tình huống quá khẩn cấp, sư huynh không kịp thu thập mang đi, không nhất định đã xảy ra chuyện.
“Này, tôi nghe nói ở bên ngoài căn cứ gần đây rất hỗn loạn, trong Viện nghiên cứu trung ương bên kia có tìm được biện pháp giải quyết không?” Sau khi thăm dò hỏi bọn họ, lão Hắc nhỏ giọng phàn nàn: “Thế giới chỉ mới ổn định được vài năm.”
“Chúng tôi cũng chỉ là một nghiên cứu viên sơ cấp, làm sao biết những chuyện kia.” Hà Nguyệt Sinh cười và nói: “Lão Hắc, không ngại chúng tôi đi quanh đây chứ?”
“Đừng làm hỏng đồ của tôi là được.” Lão Hắc không biết lúc nào đã hút xong điếu thuốc trên tay, lại lấy một điếu thuốc nhàu nát khác, rồi châm lửa đốt.
Hà Nguyệt Sinh đứng dậy: “Tiểu Triệu, tôi mang các cậu đi xung quanh đi xem.”
Triệu Ly Nông theo cậu đi vòng quanh nơi thu phế liệu, mọi lời nói đều không lọt vào tai, đầu óc cũng không biết bay đi đâu.
Khi họ chia tay, Hà Nguyệt Sinh cũng hỏi cô: “Tại sao hôm nay đi ra ngoài dạo một chút, cảm giác tâm trạng cậu lại càng không tốt?”
“Có khả năng vẫn chưa bình phục.” Triệu Ly Nông cười: “Qua mấy ngày nữa là khỏe.”
Hà Nguyệt Sinh vỗ vai cô: “Lão Hắc sau này có album mới, tôi sẽ thuê cho cậu.”
“Được.” Triệu Ly Nông đồng ý.
…
Cô một mình đi về nhà, đứng ở cửa hồi lâu rồi mới mở cửa bước vào.
Triệu Phong Hòa vẫn như thường ngày ngồi ở phòng khách, bên bàn viết gì đó, nghe thấy tiếng động quay đầu lại liền nở nụ cười: “Tiểu Nông, con về rồi?”
Khí sắc của bà ấy đã khá hơn nhiều, không còn bộ dáng gầy guộc trông giống như bệnh nặng khi hai người vừa mới liên lạc với nhau.
“Vâng.” Triệu Ly Nông vẫn như thường lệ nói chuyện với bà ấy một hồi.
“Đúng rồi, hôm nay mẹ có mua được sữa bò giảm giá.” Triệu Phong Hòa vui vẻ nói: “Bọn họ nói đun sôi sẽ ngon hơn, Tiểu Nông, con đợi một chút.”
Bà ấy đẩy xe lăn, có chút chật vật lấy một hộp sữa từ trong tủ lạnh ra.
Chiếc tủ lạnh lúc trước được Triệu Ly Nông mua bằng điểm, nhưng bình thường không chứa gì nhiều.
“Để con đun.” Triệu Ly Nông nhìn Triệu Phong Hòa bận rộn đẩy xe lăn, tiến lên tiếp nhận.
Cô đặt một nồi sữa nhỏ lên bếp và đun nhỏ lửa.
“Bình thường đều không có cơ hội dùng cái này.” Triệu Phượng Hòa nhìn ngọn lửa trên bếp, có chút luyến tiếc nói: “Khi mẹ còn bé, trong nhà lúc nào cũng có ánh lửa.”
Bởi vì thực vật dị biến, mọi người ít động đến rau tươi và thịt, dần dần lửa cũng ít dần.
“Được rồi.” Triệu Ly Nông tìm hai cái cốc, rót sữa nóng vào, đưa cho Triệu Phong Hòa một cốc: “Mẹ uống chút đi.”
Triệu Phong Hòa ôm cốc, nhấp một ngụm sữa nóng, sau đó có chút khó chịu nói: “… Mẹ không quen mùi vị này.”
Triệu Ly Nông cười cười, đợi sữa nguội một chút, ngửa đầu uống cạn, sau đó lấy cớ có việc phải đi trở về phòng.
“Ba, ba…”
Ngồi ở trước bàn làm việc, Triệu Ly Nông vươn tay bật công tắc đèn, sau đó lại tắt đèn, lặp lại chu kỳ.
Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng bật tắt của đèn bàn và ánh đèn lập lòe trước bàn đọc sách.
Khi cô nhìn thấy Triệu Phong Hòa, cô nghĩ đến cha mẹ mình.
Đây là cùng một thế giới, họ đã… đi đâu?
Triệu Ly Nông không thể ngăn mình nghĩ về những gì sẽ xảy ra với cha mẹ mình, tại sao lại không có tin tức gì về giáo sư.
Cô hơi nghiêng đầu, ở góc bàn có một khung ảnh nhỏ, là ảnh Triệu Phong Hòa ôm mình khi còn bé.
Trong ảnh, Triệu Ly Nông mặc một chiếc quần yếm màu xanh, hơi cũ, khuôn mặt rất giống cô khi còn nhỏ, nhưng có một số khác biệt nhỏ.
Triệu Ly Nông tự nghĩ: chuyện gì đã xảy ra sau khi cô bất tỉnh?
Một lúc lâu sau, tiếng bật tắt trong phòng cuối cùng cũng biến mất.
Triệu Ly Nông mở ba lô, lấy quyển sổ và cây bút từ trong đó ra, ép mình lật từng trang ngay từ đầu, như thể điều này có thể quét sạch các tạp niệm trong đầu cô.
– Cô quá mệt rồi.
Triệu Ly Nông ngồi một lát, mí mắt nặng trĩu, không khỏi ngủ gục trên bàn.
…
“Tiểu Nông, Tiểu Nông…”
“Hả?”
“Lên giường ngủ đi, ngủ ở chỗ này không thoải mái, cảm lạnh cũng không tốt.”
Triệu Ly Nông chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Triệu Phong Hòa đang đẩy mình, mặc bộ đồ ngủ ngồi trên xe lăn, đầu tóc vẫn còn rối tung.
“Xin lỗi.” cô ngồi thẳng dậy, tấm chăn mỏng trên vai tuột xuống: “Con ngủ lâu rồi sao?”
“Vừa rồi mất điện không lâu, mẹ định đưa ngọn nến đến đây, gõ cửa mãi mà con không trả lời.” Triệu Phong Hòa có chút lo lắng nhìn cô: “Tiểu Nông ở Viện nghiên cứu mệt lắm sao?”
“Hôm nay chỉ là hơi mệt một chút.” Triệu Ly Nông an ủi một lúc, sau đó đẩy bà ấy trở về phòng: “Con đi tắm xong sẽ lập tức đi nghỉ ngơi.”
“Đừng có gấp quá.” Triệu Phong Hòa vỗ vỗ Triệu Ly Nông tay nói.
“Con biết rồi.” Triệu Ly Nông bế bà ấy lên giường, đắp kín chăn cho bà ấy rồi mới rời đi.
Triệu Ly Nông đứng trước bàn đọc sách, đặt quyển sổ và cây bút vào balo, nhìn những ngọn nến mà Triệu Phong Hòa gửi trên bàn một lúc lâu, sau đó quay người đi tắm rửa và nghỉ ngơi.
Ít nhất… trước tiên phải làm tốt với Triệu Ly Nông này.
Cô mở tủ quần áo, muốn lấy một bộ quần áo để thay, thoáng nhìn thấy chiếc áo khoác tác chiến màu đen phía trên.
Triệu Ly Nông lúc này mới nhớ tới mình còn chưa trả lại áo khoác cho Diệp Trường Minh, tối hôm qua giặt xong cô đem ra ngoài phơi khô, có lẽ là Triệu Phong Hòa cầm vào.
Cô lấy chiếc áo khoác ra, tìm một chiếc túi sạch để gói lại, suy nghĩ một chút, vẫn gửi tin nhắn cho Diệp Trường Minh: [Diệp đội trưởng, áo khoác giặt sạch rồi, ngày mai tôi sẽ trả lại cho anh.]
Sau khi gửi tin nhắn này, Triệu Ly Nông đột nhiên nhớ tới cô không biết Diệp Trường Minh bình thường ở đâu.
Triệu Ly Nông dùng đầu ngón tay lướt trên chiếc hộp sắt màu đỏ đen, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Tiếng hát lả lướt vẫn còn vang vọng trong phòng thí nghiệm, tiếng nói của những người khác cũng dần xa, khung cảnh xung quanh dần biến mất, lúc này thay vào đó là một cảnh tượng khác, những người đứng đây cười nói cũng đã trở thành những người quen thuộc khác.
“Lại bị giáo sư mắng sao?” Cô gái tóc ngắn mặc áo khoác trắng ngồi trên ghế, từ dưới bàn thí nghiệm lấy ra một món quà, đá chân một cái, chuyển đến thanh niên bên cạnh: “Đây, sư đệ, quà sinh nhật.”
“Sư tỷ, chúng ta đã đồng ý buổi tối mới cùng nhau đưa.” Mấy vị sư huynh khác lần lượt chỉ trích.
“Không phải sư đệ đang tâm tình không tốt sao?”
Sư huynh cũng lấy ra một cái hộp lớn: “Tôi mang theo bánh ngọt, bây giờ có muốn… luôn không?”
Mấy người vốn đang ở vị trí của mình lần lượt xúm lại, vị tiến sĩ trẻ tuổi trong nháy mắt được bao quanh bởi lễ vật, sắc mặt ủ rũ tốt lên rất nhiều: “Chờ Tiểu Triệu tới rồi nói.”
“Tiểu Triệu đã tới rồi!” Sư tỷ tóc ngắn cõng lấy ánh sáng từ cửa sổ, vẫy tay với cánh cửa: “Vào đi, Tiểu Triệu, chúng ta cùng nhau tổ chức sinh nhật cho sư huynh của em.”
Triệu Ly Nông nhìn mình từ bên ngoài đi vào, tay còn cầm hộp sắt đối xứng đỏ đen, phía trên còn cẩn thận thắt một chiếc nơ lớn màu đỏ.
Cô đi vào chào các sư huynh sư tỷ, sau đó đưa món quà trong tay cho người ở giữa: “Chúc mừng sinh nhật sư huynh Giang Tập.”
“Quà gì đây? Lại là một hạt giống thí nghiệm sao?” Giang Tập nhận lấy, nhìn chữ trên chiếc hộp sắt, giả vờ phàn nàn: “Hạt giống năm ngoái vẫn còn sống tốt, em coi thường kỹ thuật của anh sao?”
Triệu Ly Nông nhìn thấy mình cười nói: “Sư huynh mở ra thì biết ngay.”
Giang Tập đầu tiên là tháo chiếc nơ con bướm, sau đó chậm rãi mở hộp sắt ra, lộ ra album bên trong.
Sư tỷ tóc ngắn là người đầu tiên nhìn thấy, lớn tiếng hô: “Đây không phải là album mà sư đệ không cướp được sao? Tiểu sư muội có chút bản lĩnh đấy, mấy thứ này đều có thể lấy được.”
Giang Tập vốn bị giáo sư mắng chửi xối xả lập tức cao hứng mười phần, ngay lập tức quay trở lại phòng ngủ để tìm máy phát, ở trong phòng thí nghiệm phát album.
Giọng nữ dịu dàng chợt ngân nga trong phòng.
Cửa sổ phòng thí nghiệm đều bị kéo xuống, đèn cũng đã tắt, mấy nghiên cứu sinh tiến sĩ cùng một nghiên cứu sinh lặng lẽ trốn vào một góc đặt đồ lặt vặt, cùng nhau tổ chức sinh nhật, quay lưng về phía cửa phòng thí nghiệm.
“Này, phải để lại một miếng bánh cho giáo sư.”
“Vậy chẳng phải chúng ta vui chơi trong phòng thí nghiệm bị bại lộ sao?”
“Thu dọn sạch sẽ, đừng lưu lại dấu vết là được.”
“Thật sao?”
“Đương nhiên… giáo, giáo sư!”
Từng người từng người giật mình, dồn dập đứng dậy nhìn về cửa phòng thí nghiệm, cuối cùng bữa tiệc sinh nhật kết thúc một cách bi thảm vì bị giáo sư bắt gặp.
Bất quá, giáo sư vẫn ăn bánh sinh nhật, sư huynh Giang Tập khi rời đi rất vui vẻ, nâng niu đặt cuốn album trở lại hộp.
“Món quà từ em út, anh nhất định sẽ giữ kỹ.”
Triệu Ly Nông nhìn sư huynh vẫy tay với mình, xoay người cùng các sư huynh khác chậm rãi đi xuống cầu thang, mặt trời lặn ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính chiếu vào tòa nhà thí nghiệm, rắc lên người bọn họ, chỉ còn lại những hình bóng sắp tan biến dần dần.
Cô không khỏi đưa tay về phía trước: “Sư…”
Hà Nguyệt Sinh quay đầu lại: “Tiểu Triệu, cậu nói cái gì?”
Hình ảnh trước mặt cô trong nháy mắt biến mất.
“Không có gì.” Triệu Ly Nông hoàn hồn, thu ngón tay xòe ra, buông thõng xuống chân: “Bài hát này rất hay, bạn của cậu… còn album nào không?”
“Anh ấy có rất nhiều.” Hà Nguyệt Sinh xua tay: “Bất quá là người hẹp hòi, lần trước chỉ tôi mượn nó một lần, hiện tại thì cho tôi thuê một ngày, vì vậy còn phải đem trả lại cho anh ấy.”
“Hôm nay cậu có định trả lại không?” Triệu Ly Nông hỏi.
Hà Nguyệt Sinh thờ ơ nói: “Nghe trước đi, trong album này có mười bài hát, tôi sẽ lén thu âm tất cả lại cho cậu.”
“…Chúng ta cùng đi đi.” Triệu Ly Nông đột nhiên nói.
Hà Nguyệt Sinh ngạc nhiên: “Đi đâu?”
Triệu Ly Nông giơ chiếc hộp sắt mỏng trong tay lên: “Trả album.”
“Nhưng…” Hà Nguyệt Sinh ngập ngừng hỏi cô: “Cậu có rảnh không?”
Triệu Ly Nông đặt chiếc hộp sắt mỏng trở lại trong ba lô của cậu, cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Tạm thời không có chuyện gì, vừa lúc tôi muốn ra ngoài đi dạo.”
“Cũng được, cậu quả thật nên thả lỏng một chút.” Hà Nguyệt Sinh gật đầu: “Vậy buổi chiều cùng nhau đi.”
…
Ngày hôm nay ở Viện nghiên cứu bình lặng như thường lệ, có lẽ là bởi vì Triệu Ly Nông còn bị thương, tạm thời không có người tới tìm cô.
“Tiểu Triệu, đi thôi.” Hà Nguyệt Sinh xách ba lô vẫy vẫy Triệu Ly Nông: “Anh ấy mở một cửa hàng trong thành phố, hiện tại đến đó thì vẫn chưa tan tầm.”
“Được.” Ba người họ ngồi lên xe buýt đi về, Đồng Đồng và Hà Nguyệt Sinh cùng sống trong một tiểu khu, đúng lúc đi cùng với hai người bọn họ.
Về phần Ngụy Lệ và Nghiêm Tĩnh Thủy, trong tay bọn họ vẫn còn những thí nghiệm chưa hoàn thành, vẫn còn ở lại Viện nghiên cứu.
Sau khi xuống xe buýt, rẽ thêm vài con phố, ba người cuối cùng cũng đến trước cửa một tòa nhà xưởng đổ nát.
“Nơi này…” Đồng Đồng tò mò nhìn xung quanh: “Có phải là nơi tái chế phế liệu không?”
Hà Nguyệt Sinh đi vào trước: “Đúng vậy, trong tay anh ấy có rất nhiều đồ cũ, tôi cũng mua không ít đồ từ đó.”
Triệu Ly Nông yên lặng đi theo phía sau. Vừa rồi nhìn thấy cánh cửa của nhà máy này, trong lòng cô dâng lên cảm giác thất vọng.
Mặc dù trước đó Hà Nguyệt Sinh đã nói rằng album được thu từ những nơi khác.
Ba người vòng qua một đống đồng nát sắt vụn, cuối cùng đi tới phía sau, một người đàn ông trung niên đầu tóc rối bời dựa vào ghế sô pha cũ kỹ hút thuốc, uể oải xem video trên máy vi tính cũ đặt ở trên bàn trà.
“Lão Hắc, máy tính cũ và album trả lại cho anh.” Hà Nguyệt Sinh lấy đồ trong ba lô ra, đặt lên bàn trà.
Người đàn ông trung niên tên lão Hắc quay đầu lại, trên xuống dưới đánh giá Triệu Ly Nông và Đồng Đồng ở phía sau: “Tại sao cậu lại mang hai cô gái đến đây, muốn làm ăn với tôi à?”
“Lại đây tùy tiện nhìn một chút.” Hà Nguyệt Sinh ngồi vào bên cạnh Lão Hắc: “Hai người này cũng là nghiên cứu viên như tôi, có lẽ sau này bọn họ sẽ là khách hàng của anh.”
Lão Hắc hừ lạnh một tiếng, cuối cùng thu hồi bộ dáng lười biếng, có chút khách khí bảo hai người kéo ghế xung quanh qua ngồi xuống.
“Tôi thích album này.” Triệu Ly Nông chỉ vào album mà Hà Nguyệt Sinh đặt trên bàn trà: “Nghe rất hay, anh còn có đ ĩa tương tự không?”
“Đ ĩa tương tự? Có, nhưng hầu hết đều không phát được.” Lão Hắc đưa tay nhặt hộp album lên: “Cô cũng thích những thứ này sao?”
Triệu Ly Nông gật đầu: “Nghe rất hay, loại đ ĩa này bình thường thu ở đâu?”
“Nhiều đường lắm.” Lão Hắc lắc lắc điếu thuốc trong tay: “Có người mang nó từ bên ngoài căn cứ vào, sau đó bán đi, còn có lén lút ký gửi bán đấu giá.”
Triệu Ly Nông giống như lơ đãng hỏi: “Album này cũng được bán đấu giá sao?”
“Coi như thế đi.” Lão Hắc hít một hơi thật sâu, sau đó phun ra một vòng khói trắng: “Có thủ vệ quân từ bên ngoài căn cứ phát hiện được, bọn họ không muốn bán giá rẻ, sau đó chạy tới phòng đấu giá, tôi phải bỏ ra không ít tiền.”
Bên ngoài căn cứ phát hiện được…
Triệu Ly Nông đặt tay lên đầu gối, đầu ngón tay run rẩy, có lẽ là bởi vì tình huống quá khẩn cấp, sư huynh không kịp thu thập mang đi, không nhất định đã xảy ra chuyện.
“Này, tôi nghe nói ở bên ngoài căn cứ gần đây rất hỗn loạn, trong Viện nghiên cứu trung ương bên kia có tìm được biện pháp giải quyết không?” Sau khi thăm dò hỏi bọn họ, lão Hắc nhỏ giọng phàn nàn: “Thế giới chỉ mới ổn định được vài năm.”
“Chúng tôi cũng chỉ là một nghiên cứu viên sơ cấp, làm sao biết những chuyện kia.” Hà Nguyệt Sinh cười và nói: “Lão Hắc, không ngại chúng tôi đi quanh đây chứ?”
“Đừng làm hỏng đồ của tôi là được.” Lão Hắc không biết lúc nào đã hút xong điếu thuốc trên tay, lại lấy một điếu thuốc nhàu nát khác, rồi châm lửa đốt.
Hà Nguyệt Sinh đứng dậy: “Tiểu Triệu, tôi mang các cậu đi xung quanh đi xem.”
Triệu Ly Nông theo cậu đi vòng quanh nơi thu phế liệu, mọi lời nói đều không lọt vào tai, đầu óc cũng không biết bay đi đâu.
Khi họ chia tay, Hà Nguyệt Sinh cũng hỏi cô: “Tại sao hôm nay đi ra ngoài dạo một chút, cảm giác tâm trạng cậu lại càng không tốt?”
“Có khả năng vẫn chưa bình phục.” Triệu Ly Nông cười: “Qua mấy ngày nữa là khỏe.”
Hà Nguyệt Sinh vỗ vai cô: “Lão Hắc sau này có album mới, tôi sẽ thuê cho cậu.”
“Được.” Triệu Ly Nông đồng ý.
…
Cô một mình đi về nhà, đứng ở cửa hồi lâu rồi mới mở cửa bước vào.
Triệu Phong Hòa vẫn như thường ngày ngồi ở phòng khách, bên bàn viết gì đó, nghe thấy tiếng động quay đầu lại liền nở nụ cười: “Tiểu Nông, con về rồi?”
Khí sắc của bà ấy đã khá hơn nhiều, không còn bộ dáng gầy guộc trông giống như bệnh nặng khi hai người vừa mới liên lạc với nhau.
“Vâng.” Triệu Ly Nông vẫn như thường lệ nói chuyện với bà ấy một hồi.
“Đúng rồi, hôm nay mẹ có mua được sữa bò giảm giá.” Triệu Phong Hòa vui vẻ nói: “Bọn họ nói đun sôi sẽ ngon hơn, Tiểu Nông, con đợi một chút.”
Bà ấy đẩy xe lăn, có chút chật vật lấy một hộp sữa từ trong tủ lạnh ra.
Chiếc tủ lạnh lúc trước được Triệu Ly Nông mua bằng điểm, nhưng bình thường không chứa gì nhiều.
“Để con đun.” Triệu Ly Nông nhìn Triệu Phong Hòa bận rộn đẩy xe lăn, tiến lên tiếp nhận.
Cô đặt một nồi sữa nhỏ lên bếp và đun nhỏ lửa.
“Bình thường đều không có cơ hội dùng cái này.” Triệu Phượng Hòa nhìn ngọn lửa trên bếp, có chút luyến tiếc nói: “Khi mẹ còn bé, trong nhà lúc nào cũng có ánh lửa.”
Bởi vì thực vật dị biến, mọi người ít động đến rau tươi và thịt, dần dần lửa cũng ít dần.
“Được rồi.” Triệu Ly Nông tìm hai cái cốc, rót sữa nóng vào, đưa cho Triệu Phong Hòa một cốc: “Mẹ uống chút đi.”
Triệu Phong Hòa ôm cốc, nhấp một ngụm sữa nóng, sau đó có chút khó chịu nói: “… Mẹ không quen mùi vị này.”
Triệu Ly Nông cười cười, đợi sữa nguội một chút, ngửa đầu uống cạn, sau đó lấy cớ có việc phải đi trở về phòng.
“Ba, ba…”
Ngồi ở trước bàn làm việc, Triệu Ly Nông vươn tay bật công tắc đèn, sau đó lại tắt đèn, lặp lại chu kỳ.
Âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng bật tắt của đèn bàn và ánh đèn lập lòe trước bàn đọc sách.
Khi cô nhìn thấy Triệu Phong Hòa, cô nghĩ đến cha mẹ mình.
Đây là cùng một thế giới, họ đã… đi đâu?
Triệu Ly Nông không thể ngăn mình nghĩ về những gì sẽ xảy ra với cha mẹ mình, tại sao lại không có tin tức gì về giáo sư.
Cô hơi nghiêng đầu, ở góc bàn có một khung ảnh nhỏ, là ảnh Triệu Phong Hòa ôm mình khi còn bé.
Trong ảnh, Triệu Ly Nông mặc một chiếc quần yếm màu xanh, hơi cũ, khuôn mặt rất giống cô khi còn nhỏ, nhưng có một số khác biệt nhỏ.
Triệu Ly Nông tự nghĩ: chuyện gì đã xảy ra sau khi cô bất tỉnh?
Một lúc lâu sau, tiếng bật tắt trong phòng cuối cùng cũng biến mất.
Triệu Ly Nông mở ba lô, lấy quyển sổ và cây bút từ trong đó ra, ép mình lật từng trang ngay từ đầu, như thể điều này có thể quét sạch các tạp niệm trong đầu cô.
– Cô quá mệt rồi.
Triệu Ly Nông ngồi một lát, mí mắt nặng trĩu, không khỏi ngủ gục trên bàn.
…
“Tiểu Nông, Tiểu Nông…”
“Hả?”
“Lên giường ngủ đi, ngủ ở chỗ này không thoải mái, cảm lạnh cũng không tốt.”
Triệu Ly Nông chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Triệu Phong Hòa đang đẩy mình, mặc bộ đồ ngủ ngồi trên xe lăn, đầu tóc vẫn còn rối tung.
“Xin lỗi.” cô ngồi thẳng dậy, tấm chăn mỏng trên vai tuột xuống: “Con ngủ lâu rồi sao?”
“Vừa rồi mất điện không lâu, mẹ định đưa ngọn nến đến đây, gõ cửa mãi mà con không trả lời.” Triệu Phong Hòa có chút lo lắng nhìn cô: “Tiểu Nông ở Viện nghiên cứu mệt lắm sao?”
“Hôm nay chỉ là hơi mệt một chút.” Triệu Ly Nông an ủi một lúc, sau đó đẩy bà ấy trở về phòng: “Con đi tắm xong sẽ lập tức đi nghỉ ngơi.”
“Đừng có gấp quá.” Triệu Phong Hòa vỗ vỗ Triệu Ly Nông tay nói.
“Con biết rồi.” Triệu Ly Nông bế bà ấy lên giường, đắp kín chăn cho bà ấy rồi mới rời đi.
Triệu Ly Nông đứng trước bàn đọc sách, đặt quyển sổ và cây bút vào balo, nhìn những ngọn nến mà Triệu Phong Hòa gửi trên bàn một lúc lâu, sau đó quay người đi tắm rửa và nghỉ ngơi.
Ít nhất… trước tiên phải làm tốt với Triệu Ly Nông này.
Cô mở tủ quần áo, muốn lấy một bộ quần áo để thay, thoáng nhìn thấy chiếc áo khoác tác chiến màu đen phía trên.
Triệu Ly Nông lúc này mới nhớ tới mình còn chưa trả lại áo khoác cho Diệp Trường Minh, tối hôm qua giặt xong cô đem ra ngoài phơi khô, có lẽ là Triệu Phong Hòa cầm vào.
Cô lấy chiếc áo khoác ra, tìm một chiếc túi sạch để gói lại, suy nghĩ một chút, vẫn gửi tin nhắn cho Diệp Trường Minh: [Diệp đội trưởng, áo khoác giặt sạch rồi, ngày mai tôi sẽ trả lại cho anh.]
Sau khi gửi tin nhắn này, Triệu Ly Nông đột nhiên nhớ tới cô không biết Diệp Trường Minh bình thường ở đâu.
Bình luận facebook