-
Chương 48: 48: Cán Bộ Trồng Trọt Số 168
Bản thân thanh chủy thủ cũng đã bị hư hỏng và được báo hỏng, nó bị gãy là điều bình thường.Chỉ là thanh chủy thủ này đến gần 10 ngàn điểm, Triệu Ly Nông còn chưa sử dụng nó lần nào, đã bị Diệp Trường Minh làm gãy.Bất quá bên kia đã nói bồi thường, cô cũng không có ý kiến.Vì vậy Triệu Ly Nông gật đầu với Diệp Trường Minh, quay lại gõ cửa phòng chờ, những người bên trong dường như đã phát hiện tiếng súng đã ngừng, cuối cùng một nhân viên đã đến mở cửa, cô bước vào với vẻ biểu hiện bình tĩnh., căn bản không hề bị thực vật dị biến làm cho khiếp sợ....Cùng lúc đó, trong phòng giám sát.“Cử một thủ vệ đội khác vào.” Nghiêm Thắng Biến giơ tay và nói với người ở phía bên kia quang não, “Hãy thay những cây bị bệnh bằng những cây mới.”Lý Chân Chương ngồi bên cạnh, tặc lưỡi một cách sốt ruột, ông ta xem đáp án của Triệu Ly Nông, tất cả đều đúng.Cô thậm chí còn không sửa đổi đáp án, trong thời gian ngắn như vậy, đổi thành Lý Chân Chương lúc còn trẻ nhìn đáp án, phỏng chừng nhất định phải sửa một ít.—— thật sự có chút bản lĩnh.Có nên nói hay không, tầm nhìn của Nghiêm Thắng Biến vẫn sắc bén như mọi khi.Một bên khác, Đan Vân cau mày nhìn màn hình giám sát, đứng dậy đi đến bàn điều khiển, vươn tay gõ bàn: “Đem tất cả video vừa rồi quay thực vật dị biến chiếu lại.”Quá trình thực vật dị biến và bị giết bởi Diệp Trường Minh một lần nữa được phát lại một cách rõ ràng.“Không hổ danh là đội trưởng của dị sát đội số 0.” Lý Chân Chương xem xong thở dài, thầm nghĩ lần sau ra ngoài làm nhiệm vụ nhất định phải mời dị sát đội mới được.Ông ta vừa dứt lời, cả Nghiêm Thắng Biến và Đan Vân đều nhìn sang.“Sao, tôi có nói gì sai sao?” Hai cơ thịt trên mặt Lý Chân Chương không tự chủ được giật giật, chẳng lẽ bọn họ phát hiện mình để thí sinh cản trở Triệu Ly Nông quan sát cây bệnh sao?Đan Vân ưu nhã trợn trắng mắt với Lý Chân Chương.Kể từ khi Lý Chân Chương trở thành viện trưởng, rất ít người tỏ ra vô lễ trắng trợn với ông ta như vậy, nhất thời tức giận đến chỉ ngón tay vào mặt bà: "Đan Vân, cô!"Đan Vân sửa lại khăn choàng của mình, không hề động đậy.Nghiêm Thắng Biến bên cạnh chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lý Chân Chương, sau đó thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu hỏi La Phiên Tuyết, "Tiểu La, cô nhìn ra gì không?"La Phiên Tuyết giơ tay sửa chút tóc dài bên tai, trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ còn lại vẻ nghiêm nghị: "Thực vật dị biến này dường như...!biết cách tránh đạn."Từ khi Nghiêm Thắng Biến phát minh ra loại đạn dược có thể tiêu diệt thực vật dị biến một cách nhanh chóng, bình thường chỉ cần viên đạn bắn trúng thực vật dị biến, không bao lâu thì thực vật dị biến sẽ khô héo và chết.
Nhưng vừa rồi ở bên trong video giám sát, thực vật dị biến không chỉ có tạo ra "bức tường cành cây" ngăn đạn.
Quan trọng hơn, nó còn lập tức chặt đứt cành cây ngay sau khi bị bắn.Loại đạn mà thủ vệ giả sử dụng bao gồm nhiều ống thuốc chất lỏng, một khi bắn trúng vào thực vật dị biến, chất lỏng này sẽ phát nổ, lan truyền nhanh chóng và lây nhiễm bên trong thực vật dị biến, khiến nó phát triển nhanh hơn gấp trăm lần, nghìn lần.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, khiến thực vật dị biến trực tiếp tiến vào mức độ suy vong.Mục tiêu nghiên cứu hạng mục ban đầu của Nghiêm Thắng Biến là thúc đẩy cây trồng sinh trưởng và đậu quả nhanh chóng, nhằm để giải quyết vấn đề thiếu lương thực, nhưng không ngờ rằng nghiên cứu này mãi mãi không thành công, nhanh chóng sinh trưởng chỉ có hai loại, một là dị biến và hai là cái chết.Dự án nghiên cứu này chắc chắn là một thất bại, nhưng Nghiêm Thắng Biến đã nảy ra một ý tưởng khác từ đó, ông đã thay đổi hướng đi của dự án và bắt đầu nghiên cứu về cái chết cấp tốc của thực vật, sau đó, sản xuất ra chất lỏng sinh trưởng đặc biệt, kết hợp với đạn dược, mở ra một cuộc sống mới cho Căn cứ trung ương.Mà thực vật dị biến vừa rồi đã phá vỡ quy luật nhiều năm, phảng phất...!nó có ý thức.Lý Chân Chương lúc này mới ý thức được, sắc mặt tái nhợt vì kinh ngạc: "Không thể nào! Chẳng qua là gốc cây dị biến này khác biệt thôi.""Hy vọng chỉ là một ngoại lệ." La Phiên Tuyết trầm giọng nói."Không nên ôm tâm lý may mắn." Đôi mắt của Nghiêm Thắng Biến rơi vào màn hình giám sát, ông chậm rãi nói, "Tiểu La, cô chịu trách nhiệm kiểm tra thực vật dị biến trong viện nghiên cứu."La Phiên Tuyết nghiêm túc trả lời: "Vâng."Thực vật có ý thức, điều này đã được các nghiên cứu viên công nhận ngay từ khi dị biến, nhưng nó chỉ giới hạn ở bản năng săn mồi của chúng.
Nếu thực vật ý thức tiến hóa để hiểu được đạn dược nguy hiểm, e rằng tương lai...!sẽ phát sinh nguy cơ chưa từng có.Nghiêm Thắng Biến nghĩ đến những thực vật dị biến cấp A vô cớ biến mất bên ngoài căn cứ, trên người ông đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo....Thực vật dị biến xuất hiện ở vòng sát hạch thứ hai đã làm gián đoạn cuộc sống của các nghiên cứu viên vừa mới sinh hoạt ổn định lại, hầu hết ánh mắt trong viện nghiên cứu đều đổ dồn vào nhiệm vụ mới của La Phiên Tuyết, cô ta đang kiểm tra xem thực vật dị biến có thật là có ý thức tránh đạn hay không .Còn Triệu Ly Nông thì bận rộn tìm căn hộ.Tiền thuê căn hộ ở hạ nội thành tương đối rẻ, nhưng môi trường quá tồi tệ, Triệu Ly Nông có thể sống một mình, nhưng cô muốn Phong Hòa sống thoải mái hơn một chút, ít nhất trong khả năng của cô, cô phải làm những gì có thể làm cho Phong Hòa.Cũng ...!xứng đáng với cơ thể này.Vì vậy, Triệu Ly Nông đã nhắm đến khu vực nội thành, nơi người bình thường và người giàu xen kẽ với nhau, môi trường có phần ổn định, nhưng ở những tiểu khu khá hơn một chút thì giá thuê không rẻ, hơn nữa không cho người bình thường thuê.Cô tìm được một tiểu khu có vị trí hơi hẻo lánh, nhưng cơ sở vật chất đầy đủ, có người quản lý tiểu khu, Phong Hòa ngồi trên xe lăn có thể thuận lợi đi lại trong tiểu khu, giá thuê tương đối phải chăng, 10 ngàn điểm mỗi tháng.Tuy nhiên, tiểu khu chỉ cho những người có thân phận từ cán bộ trồng trọt trở lên thuê.Triệu Ly Nông vẫn chưa phải là cán bộ trồng trọt, kết quả sát hạch sẽ mất một tuần mới có, vì vậy cô không đủ điều kiện để thuê.Những tiểu khu khác cô cũng nhìn qua, điều kiện tương tự, tiền thuê hàng tháng ít nhất phải là 20 ngàn điểm, Triệu Ly Nông trực tiếp chờ đợi, cô tự tin rằng mình có thể trở thành một cán bộ trồng trọt.“Tiểu Nông.” Phong Hòa ở trong phòng khách gọi cô, “Con lại đây.”Triệu Ly Nông bắt chuyện với chủ căn hộ xong, sau đó tắt quang não, đi ra khỏi phòng ngủ: “Mẹ tìm con?”Trên đầu gối Phong Hòa đặt một quyển sổ ghi chép, bà quay xe lăn lại và mỉm cười với Triệu Ly Nông: "Mẹ đang nhớ lại những gì đã học trước khi làm bài sát hạch của nghiên cứu viên, chờ sau này viết xong sẽ đưa cho con."Triệu Ly Nông đi đến bên cạnh bà, ngồi xổm xuống và nhìn vào cuốn sổ trên đùi Phong Hòa, rất nhiều nội dung được viết ở cả hai mặt giấy, nhiều thứ đã được viết và sửa đổi, rõ ràng là người viết nó không chắc chắn lắm.“Có lẽ là bởi vì chuyện xảy ra năm đó ảnh hưởng quá lớn.” Phong Hòa giơ tay gõ gõ vào đầu mình, bất đắc dĩ nói: “Có rất nhiều thứ không nhớ nổi.”Phong Hòa đã trực tiếp tham gia sát hạch nghiên cứu viên năm đó, rõ ràng là biết nhiều hơn, nhưng nội dung gửi cho Triệu Ly Nông lần trước chỉ là tư liệu cơ bản.“Không sao.” Triệu Ly Nông nắm tay Phong Hòa, “Từ từ suy nghĩ đi, không nhớ cũng không sao.”…Vào ngày có kết quả sát hạch cán bộ trồng trọt, Triệu Ly Nông đã đi tới Viện nghiên cứu nông học Trung ương ở Thượng khu nội thành, những thợ trồng trọt đã đứng sẵn ở cửa.Ngụy Lệ và Hà Nguyệt Sinh lần lượt đến, tìm thấy Triệu Ly Nông.Đồng Đồng đã về nhà nên không thể đến, nhưng sáng sớm cô ấy đã gửi tin nhắn cho Triệu Ly Nông, cầu nguyện cho cô sẽ thi đậu."Bạn học Nghiêm không đến?" Hà Nguyệt Sinh nhìn xung quanh, hơi ngạc nhiên, Nghiêm Tĩnh Thủy lần trước sẽ đến với dáng vẻ sẵn sàng nghênh đón quân địch, hắn còn tưởng lần này đối phương cũng sẽ tới.Ngụy Lệ hẳn là biết điều gì đó: "Hôm nay cô ấy sẽ không đến.""Không đến? Tại sao?" Hà Nguyệt Sinh tò mò.Ngay cả Triệu Ly Nông cũng nhìn Ngụy Lệ.Ngụy Lệ nhún vai: “Anh trai cô ấy bị thương, đang được chăm sóc trong bệnh viện.”“Đến rồi đến rồi!”“Danh sách sắp được công bố!”Đám đông đột nhiên xôn xao, đám người Triệu Ly Nông nhìn về phía cổng, quả nhiên có một nhân viên đã đi ra."Tổng cộng có 76 thí sinh đã được thăng chức lên thành cán bộ trồng trọt trong đợt sát hạch này."Nhân viên bật quang não và phóng to màn hình, "Đây là danh sách trúng tuyển.
Các cán bộ trồng trọt đã trúng tuyển, xin hãy vào với tôi.""Mau nhìn mau nhìn!" Ngụy Lệ lay người của Triệu Ly Nông, hưng phấn nhìn cái tên hiện lên trên màn hình sáng.76 cái tên cùng nhau xuất hiện, thêm vào ở phía trước là một bức ảnh chừng một tấc, khiến người ta hoa cả mắt."Ở đó!" Hà Nguyệt Sinh, với đôi mắt sắc bén nhất, là người đầu tiên phát hiện ra tên của Triệu Ly Nông, chỉ vào cột cuối cùng ở hàng giữa và nói: "Triệu Ly Nông!"Triệu Ly Nông và Ngụy Lệ nhìn theo ngón tay của hắn, họ đã nhìn thấy một cái tên quá quen thuộc."Qua rồi! Qua rồi!" Ngụy Lệ rất phấn khích, ôm lấy Triệu Ly Nông và hét lên: "Học muội, chị đãi em món gà quay!"Triệu Ly Nông cũng không kìm lòng được mà nở nụ cười, nhưng điều cô nghĩ tới đó là cuối cùng cũng có thể thuê căn hộ trong tiểu khu từ người chủ kia.Các thí sinh nhìn thấy tên của mình xung quanh đều rất phấn khích, vừa khóc vừa la hét, điều này khiến đám người Ngụy Lệ ít bị chú ý hơn.
Nhưng có rất nhiều người thi trượt, khi bọn họ tìm không thấy tên, sắc mặt tái nhợt, trong lòng nặng trĩu không nói nên lời, bầu không khí trước cửa chia thành hai thái cực.“Sao năm nay ít cán bộ trồng trọt được nhận vậy?”“Đề khó quá.”“Không công bằng”"Xuỵt! Sang năm còn phải trở lại.""Sang năm...!Ai biết chúng ta có còn sống hay không?" Có người đổ gục hô.Chỉ khi trở thành một cán bộ trồng trọt, sự an toàn cá nhân mới có thể được bảo đảm một chút, có quá nhiều thợ trồng trọt, căn bản không ai quan tâm đ ến tính mạng của họ.“Được rồi, đừng nói nữa!” Người bên cạnh che miệng, “Con đường là do tôi tự chọn.”Từ ngày chọn làm sinh viên nông học, bọn họ đã biết cuộc sống của mình luôn cận kề sinh tử.Triệu Ly Nông đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn thợ trồng trọt đổ gục trong đám đông kia, cô nhớ người kia, là một thí sinh cùng phòng thi, ngồi ngay trước mặt cô.
Khi vào phòng thi để kiểm tra thông tin, cô lơ đãng nhìn thấy tuổi của đối phương, anh ta mới ngoài 30 nhưng tóc đã điểm hoa râm, gương mặt thì ưu sầu.“Các cán bộ trồng trọt, đi theo tôi.” Nhân viên mặt không chút biểu cảm đóng màn hình lại, quay người ra hiệu cho bọn họ đi theo.“Em đi nhanh đi, bọn họ muốn cấp giấy chứng nhận và số hiệu ID cho cán bộ trồng trọt đấy.” Ngụy Lệ đẩy Triệu Ly Nông đi vào, “Tụi chị đợi bên ngoài.”Triệu Ly Nông quay đầu nhìn hai người, sau đó yên lặng đi theo đám người đi vào bên trong.Đây mới thật sự là lần đầu tiên cán bộ trồng trọt thật sự bước vào Viện nghiên cứu nông học Trung ương, tầng sảnh cao chừng bảy tám mét, vừa bước vào là có thể cảm nhận được loại cảm giác chấn động.
Xung quanh là các nghiên cứu viên mặc áo khoác trắng hối hả chạy tới chạy lui, cảnh tượng rất vội vã.Nhưng chỉ có vậy thôi, sau khi nhân viên xác nhận toàn bộ cán bộ trồng trọt mới vào, xong thì dừng bước.Cán bộ trồng trọt chỉ có thể đợi ở trong sảnh, không được phép vào bên trong nếu không có sự cho phép đặc biệt."Xếp thành hai hàng, nhập thông tin, lấy giấy chứng nhận, sau đó mọi người chính là cán bộ trồng trọt." Nhân viên ra hiệu cho bọn họ đi về phía hai bục gắn hai quang não.Triệu Ly Nông đi theo đội ngũ tiến về phía trước, đến lượt của cô, cô giơ quang não trong tay lên, dán nó vào màn hình quang não phía trước, khi trên màn hình hiển thị 100% nhập thành công, một biểu mẫu cán bộ trồng trọt hiện ra, trên đó có thông tin và tư liệu của Triệu Ly Nông, cũng như ID của cán bộ trồng trọt.“Giấy chứng nhận của cô đây.” Nhân viên đưa cho cô một giấy chứng nhận A4 màu xanh quân đội gấy lại thành quyển, “Cô có thể đi rồi.”Triệu Ly Nông bước ra khỏi hàng, mở giấy chứng nhận trên tay ra, bên phải có một bức ảnh của cô, có một con dấu đóng nổi lên bức ảnh, ở giữa là một dòng chữ.—— Qua đây xác định rằng Triệu Ly Nông là cán bộ trồng trọt của Viện nghiên cứu nông học Trung ương, ID: Cán bộ trồng trọt số 168.Dưới cùng là chữ ký của Lý Chân Chương và huy hiệu màu đỏ của Viện nghiên cứu nông học Trung ương.…Khi Triệu Ly Nông đi ra, hầu hết những thợ trồng trọt thi rớt đã rời đi, chỉ còn một số ít người ở lại.“Nhanh đưa giấy chứng nhận cho chị xem!” Ngụy Lệ ngồi xổm ở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Ly Nông đi ra, vội vàng chạy tới.Triệu Ly Nông đưa cho cô ấy giấy chứng nhận, Ngụy Lệ mở nó ra và đọc: "Nó không giống với của nghiên cứu viên.""Giấy chứng nhận của nghiên cứu viên như thế nào?" Hà Nguyệt Sinh hỏi sau khi đọc giấy chứng nhận của Triệu Ly Nông."Phía dưới có một hàng chữ ký của rất nhiều người." Ngụy Lệ nhớ lại giấy chứng nhận của mẹ cô, "Có rất nhiều con dấu.""Vậy tôi sẽ đợi vài năm để xem giấy chứng nhận nghiên cứu viên của Tiểu Triệu." Hà Nguyệt Sinh không hề phấn đấu mà nói.Triệu Ly Nông cười nói: "Ngươi cũng nỗ lực thật."Ngụy Lệ lắc đầu: “Mẹ chị là nghiên cứu viên cấp cao, học muội muốn thi cũng là nghiên cứu viên sơ cấp, giấy chứng nhận của hai người khác nhau, nhưng chị chưa từng thấy giấy chứng nhận nghiên cứu viên sơ cấp.”Cô lúc này mới nhớ ra một chuyện: “À, đúng rồi, La Phiên Tuyết là một nghiên cứu viên sơ cấp, hơn nữa chị nghe nói rằng ID của cô ấy là ID trước đây của nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến."Ngoại trừ số ID bị bỏ trống khi tử vong, còn có một ID khác đã bị bỏ trống sau khi chủ sở hữu được thăng cấp, nhưng nếu người sau không có thân phận đặc thù, ID sẽ được niêm phong, chỉ có người đó mới có thể giải trừ nó.Một trong những lý do khiến La Phiên Tuyết trở nên đặc biệt, đó là Nghiêm Thắng Biến đã hủy ID nghiên cứu viên sơ cấp của ông và đưa nó cho cô ta.Điều này có nghĩa là, Nghiêm Thắng Biến đồng ý bồi dưỡng La Phiên Tuyết."Chị thật sự không biết ông ta đang nghĩ gì." Ngụy Lệ khá khó hiểu, "Nghiêm Tĩnh Thủy là con gái của ông ta, cô ấy cũng đang học nông học, nhưng ông ta lại không chuyển ID cho Nghiêm Tĩnh Thủy.""Đại khái là Nghiêm Tĩnh Thủy không lợi hại như La Phiên Tuyết." Hà Nguyệt Sinh bên cạnh xen vào.“Coi như không có thiên phú như La Phiên Tuyết đi, nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy cũng không tệ.” Ngụy Lệ bĩu môi, mặc dù cô không thích Nghiêm Tĩnh Thủy, nhưng cô vẫn cảm thấy bất bình.Triệu Ly Nông đứng ở một bên, đối với loại bát quái này cô nghe vào tai này, thì đã lọt qua tai kia, chỉ cúi đầu trò chuyện cùng với chủ căn hộ tiểu khu, đồng thời gửi một bức ảnh giấy chứng nhận sang, định buổi chiều ký hợp đồng với đối phương.Chủ căn hộ không ngờ rằng Triệu Ly Nông nói rằng cô sẽ trở thành cán bộ trồng trọt, không mấy ngày quả đúng thật, liên tục nói đồng ý, sau đó chuẩn bị sẵn hợp đồng.Triệu Ly Nông giải quyết được đại sự trong đầu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.“Đi thôi, cuối cùng chị cũng có thể mời em ăn tối.” Ngụy Lệ vui vẻ nói: “Hôm nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc toàn gà!”Triệu Ly Nông và Hà Nguyệt Sinh nhìn nhau: “…”...Sân huấn luyện.Tóc trên trán Diệp Trường Minh hơi ướt, hắn từ trên sân đi xuống, đứng trước chiếc ghế trong góc, ném miếng băng quấn trên tay xuống, Điền Tề Tiếu ngồi dưới đất bên cạnh đang điều khiển máy bay không người lái giao tới cho hắn một chai nước.
Hắn đưa tay gỡ xuống, mở nắp chai, ngửa đầu hầu kết khẽ nhúc nhích uống hết nửa bình."Đội trưởng, anh muốn lấy thanh chủy thủ ba cạnh làm gì?" Chi Minh Nguyệt, người vừa tập tạ xong, đầu cũng đổ mồ hôi, vươn tay lấy nước treo trên máy bay không người lái, thản nhiên hỏi Diệp Trường Minh.Điền Tề Tiếu đặt bảng điều khiển xuống, ngạc nhiên quay đầu lại: "Đội trưởng, anh không muốn thanh Đường đao đó nữa sao?"Thanh đường đao của Diệp Trường Minh được chế tạo đặc biệt, nó là kiểu ngắn nhất của đường đao, khi hắn làm nhiệm vụ cũng chỉ sử dụng đường đao, các thanh chủy thủ khác sẽ không dùng, thậm chí súng cũng ít khi dùng.Diệp Trường Minh ngồi ở trên ghế, vặn nắp chai, hai tay chắp lại, một giọt mồ hôi theo cằm chảy xuống, nhỏ xuống mặt đất trên sân huấn luyện, hắn rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Bồi thường cho người khác.
"Chi Minh Nguyệt vẫn đang suy nghĩ kỹ xem chủy thủ của ai trong đội bị gãy: "Đó chỉ là một thanh chủy thủ ba cạnh, tại sao còn bắt đội trưởng bồi thường?""Tôi nhớ không có thanh chủy thủ của ai trong đội bị gãy cả." Điền Tề Tiếu lấy bảng điều khiển từ xa, điều khiển tất cả các máy bay không người lái dừng lại và nói một cách yếu ớt.Diệp Trường Minh đứng dậy, nắm lấy áo khoác, nói: "Tôi không nói người trong đội."Chỉ Minh Nguyệt gỡ dây buộc tóc trên đầu, lần nữa cột tóc lại, nhìn bóng lưng Diệp Trường Minh, kỳ quái nói: " Đội trưởng gần đây đã chiến đấu với đội nào sao, tại sao không đưa chúng ta đi cùng?""Yêu cầu xin vào ngày 31 tháng 12 này, Diệp đội trưởng chỉ đến Viện nghiên cứu nông học Trung ương vào ngày hôm đó." Điền Tề Tiếu cũng đứng dậy, cúi đầu vỗ vỗ bụi trên chân, “Có lẽ là bồi thường cho ai trong đó.”“Nghiên cứu viên La?” Chi Minh Nguyệt tự mình nói xong thì lắc đầu, “Nghiên cứu viên La không sử dụng chủy thủ, cô ấy có một khẩu súng.”“Dù sao trên thanh chủy thủ sẽ có số hiệu của đội trưởng.” Điền Tề Tiếu thản nhiên cười, “Sau này nhất định sẽ biết.”“Cũng đúng.” Chỉ Minh Nguyệt gật đầu.Có thể tiếp xúc được với đội trưởng, đại đa số đều là nghiên cứu viên nào đó, địa vị sẽ không thấp, sớm muộn gì cũng gặp mặt..
Nhưng vừa rồi ở bên trong video giám sát, thực vật dị biến không chỉ có tạo ra "bức tường cành cây" ngăn đạn.
Quan trọng hơn, nó còn lập tức chặt đứt cành cây ngay sau khi bị bắn.Loại đạn mà thủ vệ giả sử dụng bao gồm nhiều ống thuốc chất lỏng, một khi bắn trúng vào thực vật dị biến, chất lỏng này sẽ phát nổ, lan truyền nhanh chóng và lây nhiễm bên trong thực vật dị biến, khiến nó phát triển nhanh hơn gấp trăm lần, nghìn lần.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, khiến thực vật dị biến trực tiếp tiến vào mức độ suy vong.Mục tiêu nghiên cứu hạng mục ban đầu của Nghiêm Thắng Biến là thúc đẩy cây trồng sinh trưởng và đậu quả nhanh chóng, nhằm để giải quyết vấn đề thiếu lương thực, nhưng không ngờ rằng nghiên cứu này mãi mãi không thành công, nhanh chóng sinh trưởng chỉ có hai loại, một là dị biến và hai là cái chết.Dự án nghiên cứu này chắc chắn là một thất bại, nhưng Nghiêm Thắng Biến đã nảy ra một ý tưởng khác từ đó, ông đã thay đổi hướng đi của dự án và bắt đầu nghiên cứu về cái chết cấp tốc của thực vật, sau đó, sản xuất ra chất lỏng sinh trưởng đặc biệt, kết hợp với đạn dược, mở ra một cuộc sống mới cho Căn cứ trung ương.Mà thực vật dị biến vừa rồi đã phá vỡ quy luật nhiều năm, phảng phất...!nó có ý thức.Lý Chân Chương lúc này mới ý thức được, sắc mặt tái nhợt vì kinh ngạc: "Không thể nào! Chẳng qua là gốc cây dị biến này khác biệt thôi.""Hy vọng chỉ là một ngoại lệ." La Phiên Tuyết trầm giọng nói."Không nên ôm tâm lý may mắn." Đôi mắt của Nghiêm Thắng Biến rơi vào màn hình giám sát, ông chậm rãi nói, "Tiểu La, cô chịu trách nhiệm kiểm tra thực vật dị biến trong viện nghiên cứu."La Phiên Tuyết nghiêm túc trả lời: "Vâng."Thực vật có ý thức, điều này đã được các nghiên cứu viên công nhận ngay từ khi dị biến, nhưng nó chỉ giới hạn ở bản năng săn mồi của chúng.
Nếu thực vật ý thức tiến hóa để hiểu được đạn dược nguy hiểm, e rằng tương lai...!sẽ phát sinh nguy cơ chưa từng có.Nghiêm Thắng Biến nghĩ đến những thực vật dị biến cấp A vô cớ biến mất bên ngoài căn cứ, trên người ông đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo....Thực vật dị biến xuất hiện ở vòng sát hạch thứ hai đã làm gián đoạn cuộc sống của các nghiên cứu viên vừa mới sinh hoạt ổn định lại, hầu hết ánh mắt trong viện nghiên cứu đều đổ dồn vào nhiệm vụ mới của La Phiên Tuyết, cô ta đang kiểm tra xem thực vật dị biến có thật là có ý thức tránh đạn hay không .Còn Triệu Ly Nông thì bận rộn tìm căn hộ.Tiền thuê căn hộ ở hạ nội thành tương đối rẻ, nhưng môi trường quá tồi tệ, Triệu Ly Nông có thể sống một mình, nhưng cô muốn Phong Hòa sống thoải mái hơn một chút, ít nhất trong khả năng của cô, cô phải làm những gì có thể làm cho Phong Hòa.Cũng ...!xứng đáng với cơ thể này.Vì vậy, Triệu Ly Nông đã nhắm đến khu vực nội thành, nơi người bình thường và người giàu xen kẽ với nhau, môi trường có phần ổn định, nhưng ở những tiểu khu khá hơn một chút thì giá thuê không rẻ, hơn nữa không cho người bình thường thuê.Cô tìm được một tiểu khu có vị trí hơi hẻo lánh, nhưng cơ sở vật chất đầy đủ, có người quản lý tiểu khu, Phong Hòa ngồi trên xe lăn có thể thuận lợi đi lại trong tiểu khu, giá thuê tương đối phải chăng, 10 ngàn điểm mỗi tháng.Tuy nhiên, tiểu khu chỉ cho những người có thân phận từ cán bộ trồng trọt trở lên thuê.Triệu Ly Nông vẫn chưa phải là cán bộ trồng trọt, kết quả sát hạch sẽ mất một tuần mới có, vì vậy cô không đủ điều kiện để thuê.Những tiểu khu khác cô cũng nhìn qua, điều kiện tương tự, tiền thuê hàng tháng ít nhất phải là 20 ngàn điểm, Triệu Ly Nông trực tiếp chờ đợi, cô tự tin rằng mình có thể trở thành một cán bộ trồng trọt.“Tiểu Nông.” Phong Hòa ở trong phòng khách gọi cô, “Con lại đây.”Triệu Ly Nông bắt chuyện với chủ căn hộ xong, sau đó tắt quang não, đi ra khỏi phòng ngủ: “Mẹ tìm con?”Trên đầu gối Phong Hòa đặt một quyển sổ ghi chép, bà quay xe lăn lại và mỉm cười với Triệu Ly Nông: "Mẹ đang nhớ lại những gì đã học trước khi làm bài sát hạch của nghiên cứu viên, chờ sau này viết xong sẽ đưa cho con."Triệu Ly Nông đi đến bên cạnh bà, ngồi xổm xuống và nhìn vào cuốn sổ trên đùi Phong Hòa, rất nhiều nội dung được viết ở cả hai mặt giấy, nhiều thứ đã được viết và sửa đổi, rõ ràng là người viết nó không chắc chắn lắm.“Có lẽ là bởi vì chuyện xảy ra năm đó ảnh hưởng quá lớn.” Phong Hòa giơ tay gõ gõ vào đầu mình, bất đắc dĩ nói: “Có rất nhiều thứ không nhớ nổi.”Phong Hòa đã trực tiếp tham gia sát hạch nghiên cứu viên năm đó, rõ ràng là biết nhiều hơn, nhưng nội dung gửi cho Triệu Ly Nông lần trước chỉ là tư liệu cơ bản.“Không sao.” Triệu Ly Nông nắm tay Phong Hòa, “Từ từ suy nghĩ đi, không nhớ cũng không sao.”…Vào ngày có kết quả sát hạch cán bộ trồng trọt, Triệu Ly Nông đã đi tới Viện nghiên cứu nông học Trung ương ở Thượng khu nội thành, những thợ trồng trọt đã đứng sẵn ở cửa.Ngụy Lệ và Hà Nguyệt Sinh lần lượt đến, tìm thấy Triệu Ly Nông.Đồng Đồng đã về nhà nên không thể đến, nhưng sáng sớm cô ấy đã gửi tin nhắn cho Triệu Ly Nông, cầu nguyện cho cô sẽ thi đậu."Bạn học Nghiêm không đến?" Hà Nguyệt Sinh nhìn xung quanh, hơi ngạc nhiên, Nghiêm Tĩnh Thủy lần trước sẽ đến với dáng vẻ sẵn sàng nghênh đón quân địch, hắn còn tưởng lần này đối phương cũng sẽ tới.Ngụy Lệ hẳn là biết điều gì đó: "Hôm nay cô ấy sẽ không đến.""Không đến? Tại sao?" Hà Nguyệt Sinh tò mò.Ngay cả Triệu Ly Nông cũng nhìn Ngụy Lệ.Ngụy Lệ nhún vai: “Anh trai cô ấy bị thương, đang được chăm sóc trong bệnh viện.”“Đến rồi đến rồi!”“Danh sách sắp được công bố!”Đám đông đột nhiên xôn xao, đám người Triệu Ly Nông nhìn về phía cổng, quả nhiên có một nhân viên đã đi ra."Tổng cộng có 76 thí sinh đã được thăng chức lên thành cán bộ trồng trọt trong đợt sát hạch này."Nhân viên bật quang não và phóng to màn hình, "Đây là danh sách trúng tuyển.
Các cán bộ trồng trọt đã trúng tuyển, xin hãy vào với tôi.""Mau nhìn mau nhìn!" Ngụy Lệ lay người của Triệu Ly Nông, hưng phấn nhìn cái tên hiện lên trên màn hình sáng.76 cái tên cùng nhau xuất hiện, thêm vào ở phía trước là một bức ảnh chừng một tấc, khiến người ta hoa cả mắt."Ở đó!" Hà Nguyệt Sinh, với đôi mắt sắc bén nhất, là người đầu tiên phát hiện ra tên của Triệu Ly Nông, chỉ vào cột cuối cùng ở hàng giữa và nói: "Triệu Ly Nông!"Triệu Ly Nông và Ngụy Lệ nhìn theo ngón tay của hắn, họ đã nhìn thấy một cái tên quá quen thuộc."Qua rồi! Qua rồi!" Ngụy Lệ rất phấn khích, ôm lấy Triệu Ly Nông và hét lên: "Học muội, chị đãi em món gà quay!"Triệu Ly Nông cũng không kìm lòng được mà nở nụ cười, nhưng điều cô nghĩ tới đó là cuối cùng cũng có thể thuê căn hộ trong tiểu khu từ người chủ kia.Các thí sinh nhìn thấy tên của mình xung quanh đều rất phấn khích, vừa khóc vừa la hét, điều này khiến đám người Ngụy Lệ ít bị chú ý hơn.
Nhưng có rất nhiều người thi trượt, khi bọn họ tìm không thấy tên, sắc mặt tái nhợt, trong lòng nặng trĩu không nói nên lời, bầu không khí trước cửa chia thành hai thái cực.“Sao năm nay ít cán bộ trồng trọt được nhận vậy?”“Đề khó quá.”“Không công bằng”"Xuỵt! Sang năm còn phải trở lại.""Sang năm...!Ai biết chúng ta có còn sống hay không?" Có người đổ gục hô.Chỉ khi trở thành một cán bộ trồng trọt, sự an toàn cá nhân mới có thể được bảo đảm một chút, có quá nhiều thợ trồng trọt, căn bản không ai quan tâm đ ến tính mạng của họ.“Được rồi, đừng nói nữa!” Người bên cạnh che miệng, “Con đường là do tôi tự chọn.”Từ ngày chọn làm sinh viên nông học, bọn họ đã biết cuộc sống của mình luôn cận kề sinh tử.Triệu Ly Nông đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn thợ trồng trọt đổ gục trong đám đông kia, cô nhớ người kia, là một thí sinh cùng phòng thi, ngồi ngay trước mặt cô.
Khi vào phòng thi để kiểm tra thông tin, cô lơ đãng nhìn thấy tuổi của đối phương, anh ta mới ngoài 30 nhưng tóc đã điểm hoa râm, gương mặt thì ưu sầu.“Các cán bộ trồng trọt, đi theo tôi.” Nhân viên mặt không chút biểu cảm đóng màn hình lại, quay người ra hiệu cho bọn họ đi theo.“Em đi nhanh đi, bọn họ muốn cấp giấy chứng nhận và số hiệu ID cho cán bộ trồng trọt đấy.” Ngụy Lệ đẩy Triệu Ly Nông đi vào, “Tụi chị đợi bên ngoài.”Triệu Ly Nông quay đầu nhìn hai người, sau đó yên lặng đi theo đám người đi vào bên trong.Đây mới thật sự là lần đầu tiên cán bộ trồng trọt thật sự bước vào Viện nghiên cứu nông học Trung ương, tầng sảnh cao chừng bảy tám mét, vừa bước vào là có thể cảm nhận được loại cảm giác chấn động.
Xung quanh là các nghiên cứu viên mặc áo khoác trắng hối hả chạy tới chạy lui, cảnh tượng rất vội vã.Nhưng chỉ có vậy thôi, sau khi nhân viên xác nhận toàn bộ cán bộ trồng trọt mới vào, xong thì dừng bước.Cán bộ trồng trọt chỉ có thể đợi ở trong sảnh, không được phép vào bên trong nếu không có sự cho phép đặc biệt."Xếp thành hai hàng, nhập thông tin, lấy giấy chứng nhận, sau đó mọi người chính là cán bộ trồng trọt." Nhân viên ra hiệu cho bọn họ đi về phía hai bục gắn hai quang não.Triệu Ly Nông đi theo đội ngũ tiến về phía trước, đến lượt của cô, cô giơ quang não trong tay lên, dán nó vào màn hình quang não phía trước, khi trên màn hình hiển thị 100% nhập thành công, một biểu mẫu cán bộ trồng trọt hiện ra, trên đó có thông tin và tư liệu của Triệu Ly Nông, cũng như ID của cán bộ trồng trọt.“Giấy chứng nhận của cô đây.” Nhân viên đưa cho cô một giấy chứng nhận A4 màu xanh quân đội gấy lại thành quyển, “Cô có thể đi rồi.”Triệu Ly Nông bước ra khỏi hàng, mở giấy chứng nhận trên tay ra, bên phải có một bức ảnh của cô, có một con dấu đóng nổi lên bức ảnh, ở giữa là một dòng chữ.—— Qua đây xác định rằng Triệu Ly Nông là cán bộ trồng trọt của Viện nghiên cứu nông học Trung ương, ID: Cán bộ trồng trọt số 168.Dưới cùng là chữ ký của Lý Chân Chương và huy hiệu màu đỏ của Viện nghiên cứu nông học Trung ương.…Khi Triệu Ly Nông đi ra, hầu hết những thợ trồng trọt thi rớt đã rời đi, chỉ còn một số ít người ở lại.“Nhanh đưa giấy chứng nhận cho chị xem!” Ngụy Lệ ngồi xổm ở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Ly Nông đi ra, vội vàng chạy tới.Triệu Ly Nông đưa cho cô ấy giấy chứng nhận, Ngụy Lệ mở nó ra và đọc: "Nó không giống với của nghiên cứu viên.""Giấy chứng nhận của nghiên cứu viên như thế nào?" Hà Nguyệt Sinh hỏi sau khi đọc giấy chứng nhận của Triệu Ly Nông."Phía dưới có một hàng chữ ký của rất nhiều người." Ngụy Lệ nhớ lại giấy chứng nhận của mẹ cô, "Có rất nhiều con dấu.""Vậy tôi sẽ đợi vài năm để xem giấy chứng nhận nghiên cứu viên của Tiểu Triệu." Hà Nguyệt Sinh không hề phấn đấu mà nói.Triệu Ly Nông cười nói: "Ngươi cũng nỗ lực thật."Ngụy Lệ lắc đầu: “Mẹ chị là nghiên cứu viên cấp cao, học muội muốn thi cũng là nghiên cứu viên sơ cấp, giấy chứng nhận của hai người khác nhau, nhưng chị chưa từng thấy giấy chứng nhận nghiên cứu viên sơ cấp.”Cô lúc này mới nhớ ra một chuyện: “À, đúng rồi, La Phiên Tuyết là một nghiên cứu viên sơ cấp, hơn nữa chị nghe nói rằng ID của cô ấy là ID trước đây của nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến."Ngoại trừ số ID bị bỏ trống khi tử vong, còn có một ID khác đã bị bỏ trống sau khi chủ sở hữu được thăng cấp, nhưng nếu người sau không có thân phận đặc thù, ID sẽ được niêm phong, chỉ có người đó mới có thể giải trừ nó.Một trong những lý do khiến La Phiên Tuyết trở nên đặc biệt, đó là Nghiêm Thắng Biến đã hủy ID nghiên cứu viên sơ cấp của ông và đưa nó cho cô ta.Điều này có nghĩa là, Nghiêm Thắng Biến đồng ý bồi dưỡng La Phiên Tuyết."Chị thật sự không biết ông ta đang nghĩ gì." Ngụy Lệ khá khó hiểu, "Nghiêm Tĩnh Thủy là con gái của ông ta, cô ấy cũng đang học nông học, nhưng ông ta lại không chuyển ID cho Nghiêm Tĩnh Thủy.""Đại khái là Nghiêm Tĩnh Thủy không lợi hại như La Phiên Tuyết." Hà Nguyệt Sinh bên cạnh xen vào.“Coi như không có thiên phú như La Phiên Tuyết đi, nhưng Nghiêm Tĩnh Thủy cũng không tệ.” Ngụy Lệ bĩu môi, mặc dù cô không thích Nghiêm Tĩnh Thủy, nhưng cô vẫn cảm thấy bất bình.Triệu Ly Nông đứng ở một bên, đối với loại bát quái này cô nghe vào tai này, thì đã lọt qua tai kia, chỉ cúi đầu trò chuyện cùng với chủ căn hộ tiểu khu, đồng thời gửi một bức ảnh giấy chứng nhận sang, định buổi chiều ký hợp đồng với đối phương.Chủ căn hộ không ngờ rằng Triệu Ly Nông nói rằng cô sẽ trở thành cán bộ trồng trọt, không mấy ngày quả đúng thật, liên tục nói đồng ý, sau đó chuẩn bị sẵn hợp đồng.Triệu Ly Nông giải quyết được đại sự trong đầu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.“Đi thôi, cuối cùng chị cũng có thể mời em ăn tối.” Ngụy Lệ vui vẻ nói: “Hôm nay chúng ta sẽ có một bữa tiệc toàn gà!”Triệu Ly Nông và Hà Nguyệt Sinh nhìn nhau: “…”...Sân huấn luyện.Tóc trên trán Diệp Trường Minh hơi ướt, hắn từ trên sân đi xuống, đứng trước chiếc ghế trong góc, ném miếng băng quấn trên tay xuống, Điền Tề Tiếu ngồi dưới đất bên cạnh đang điều khiển máy bay không người lái giao tới cho hắn một chai nước.
Hắn đưa tay gỡ xuống, mở nắp chai, ngửa đầu hầu kết khẽ nhúc nhích uống hết nửa bình."Đội trưởng, anh muốn lấy thanh chủy thủ ba cạnh làm gì?" Chi Minh Nguyệt, người vừa tập tạ xong, đầu cũng đổ mồ hôi, vươn tay lấy nước treo trên máy bay không người lái, thản nhiên hỏi Diệp Trường Minh.Điền Tề Tiếu đặt bảng điều khiển xuống, ngạc nhiên quay đầu lại: "Đội trưởng, anh không muốn thanh Đường đao đó nữa sao?"Thanh đường đao của Diệp Trường Minh được chế tạo đặc biệt, nó là kiểu ngắn nhất của đường đao, khi hắn làm nhiệm vụ cũng chỉ sử dụng đường đao, các thanh chủy thủ khác sẽ không dùng, thậm chí súng cũng ít khi dùng.Diệp Trường Minh ngồi ở trên ghế, vặn nắp chai, hai tay chắp lại, một giọt mồ hôi theo cằm chảy xuống, nhỏ xuống mặt đất trên sân huấn luyện, hắn rũ mắt xuống, chậm rãi nói: “Bồi thường cho người khác.
"Chi Minh Nguyệt vẫn đang suy nghĩ kỹ xem chủy thủ của ai trong đội bị gãy: "Đó chỉ là một thanh chủy thủ ba cạnh, tại sao còn bắt đội trưởng bồi thường?""Tôi nhớ không có thanh chủy thủ của ai trong đội bị gãy cả." Điền Tề Tiếu lấy bảng điều khiển từ xa, điều khiển tất cả các máy bay không người lái dừng lại và nói một cách yếu ớt.Diệp Trường Minh đứng dậy, nắm lấy áo khoác, nói: "Tôi không nói người trong đội."Chỉ Minh Nguyệt gỡ dây buộc tóc trên đầu, lần nữa cột tóc lại, nhìn bóng lưng Diệp Trường Minh, kỳ quái nói: " Đội trưởng gần đây đã chiến đấu với đội nào sao, tại sao không đưa chúng ta đi cùng?""Yêu cầu xin vào ngày 31 tháng 12 này, Diệp đội trưởng chỉ đến Viện nghiên cứu nông học Trung ương vào ngày hôm đó." Điền Tề Tiếu cũng đứng dậy, cúi đầu vỗ vỗ bụi trên chân, “Có lẽ là bồi thường cho ai trong đó.”“Nghiên cứu viên La?” Chi Minh Nguyệt tự mình nói xong thì lắc đầu, “Nghiên cứu viên La không sử dụng chủy thủ, cô ấy có một khẩu súng.”“Dù sao trên thanh chủy thủ sẽ có số hiệu của đội trưởng.” Điền Tề Tiếu thản nhiên cười, “Sau này nhất định sẽ biết.”“Cũng đúng.” Chỉ Minh Nguyệt gật đầu.Có thể tiếp xúc được với đội trưởng, đại đa số đều là nghiên cứu viên nào đó, địa vị sẽ không thấp, sớm muộn gì cũng gặp mặt..
Bình luận facebook