-
Chương 53: Đưa tôi đi theo luôn
Edit & beta: Rya
Thắt lưng của Triệu Ly Nông thật sự bị bong gân, may mắn là nó không đặc biệt nghiêm trọng, bác sĩ đang bôi thuốc xoa bóp cho cô.
Đan Vân ngồi ở một bên, mở chiếc hộp bạc ra và tìm thấy cuốn sổ ghi chép bên trong, trang đầu tiên được viết bởi nghiên cứu viên trước đó.
Bà liếc nhìn, hừ lạnh một tiếng, xé nó ra, vo thành một cục giấy tròn, ném vào thùng rác, sau đó cúi đầu xem trang giấy do Triệu Ly Nông viết.
Điều đầu tiên đập vào mắt là nét chữ sạch đẹp, sau đó đọc kỹ nội dung ghi chép thì vừa rõ ràng lại chuẩn xác.
Phải nói rằng Triệu Ly Nông có cách viết rõ ràng và dễ hiểu
“Về đến nhà thì chườm lạnh, không được vận động mạnh.” Bác sĩ rút tay về.
Đan Vân nhìn về phía Triệu Ly Nông, mái tóc bên tai cô vẫn còn ướt, không biết là do đau hay do bị ngộp trong bộ quần áo bảo hộ.
“Cháu có muốn nghỉ ngơi mấy ngày hay không?” Đan Vân hiếm khi có chút dễ tính như vậy.
Triệu Ly Nông đặt quần áo xuống, từ từ ngồi dậy: “Không, tổ trưởng, ngày mai chúng ta có cần đến phòng quan sát nữa chứ?”
“Tất nhiên phải đi.” Đan Vân nhìn thắt lưng của Triệu Ly Nông một chút: “Bất quá, cháu bị thương, cứ nghỉ ngơi ở trong văn phòng đi.”
“Tổ trưởng, cháu không sao.” Triệu Ly Nông đã chủ động: “Cháu muốn tiếp tục ghi chép hoa tulip dị biến.”
Nghe những lời của cô, Đan Vân không khỏi ngạc nhiên, người có thiên phú đều có tham vọng, tỷ như Nghiêm Thắng Biến năm đó, liều mạng nghiên cứu.
“Được.” Đan Vân đồng ý, cầm cuốn sổ ghi chép trong tay đưa cho cô: “Ngày mai để Khang Lập cùng đi với cháu đi.”
Triệu Ly Nông nhận lấy: “Cảm ơn, tổ trưởng.”
Đan Vân hỏi: “Cháu có thể trở về được không?”
Triệu Ly Nông gật đầu: “Có thể, so với trước tốt hơn nhiều.”
“Vậy được, vậy cháu về đi.” Đan Vân tay cầm cái hộp đứng lên: “Cô còn phải đi đến văn phòng của viện trưởng để nộp đơn xin tư cách quan sát.”
…
Triệu Ly Nông ra khỏi bệnh viện, đến nội thành bắt xe buýt để về nhà, khi đến cửa nhà, cô thu hồi tay đang đỡ thắt lưng, mở cửa như không có chuyện gì xảy ra.
“Con về rồi à?” Phong Hòa ở trong phòng khách nghe thấy tiếng động, đẩy xe xoay người lại: “Tiểu Nông, ngày đầu tiên đến Viện nghiên cứu thế nào?”
“Rất tốt.” Triệu Ly Nông cười nói: “Hôm nay con đi quan sát hoa tulip dị biến?”
Đôi mắt Phong Hòa sáng lên, sau đó có chút lo lắng: “Có an toàn không?”
“Bên trong có rất nhiều thủ vệ quân.” Đứng bên cạnh Phong Hòa, Triệu Ly Nông đại khái nói về hình dạng và đặc điểm của hoa tulip dị biến.
Phong Hòa năm đó cũng là người sắp trở thành nghiên cứu viên, vì vậy hứng thú của bà ấy đối với thực vật dị biến hẳn sẽ không ít.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Triệu Ly Nông đang định trở về phòng ngủ, Phong Hòa nắm lấy tay cô, ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Nông, cây bút kia có phải là không dễ sử dụng hay không, hôm nay mẹ muốn giúp con thu dọn đồ đạc, nhìn trên bàn … con không mang đi.”
“Không phải.” Triệu Ly Nông giải thích: “Tối hôm qua con lấy nó dùng, nhưng hôm nay vội ra ngoài nên quên mang theo.”
Phong Hòa thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ còn cho rằng con không thích nó.”
“Con rất thích.” Triệu Ly Nông mỉm cười: “Bút máy rất dễ sử dụng.”
Có lẽ là trước đó hai người có xung đột, cho nên Phong Hòa rất quan tâm đ ến suy nghĩ của Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông trở lại phòng ngủ, lấy nhật ký quan sát thực vật dị biến của mình ra, ghi chép về hoa tulip dị biến cấp B, nội dung nhiều hơn một dòng so với sổ ghi chép của Viện nghiên cứu.
[ Suy đoán: Thực vật dị biến có thể tiến hóa trong khoảng thời gian ngắn để thích ứng với hoàn cảnh. ]
…
Sáng sớm, sân huấn luyện.
Trong quá trình huấn luyện hàng ngày của Dị sát đội, Điền Tề Tiếu đứng ở một bên và nghịch máy bay không người lái, sau một lúc, anh ta không thể không quay đầu lại: “Hai cậu núp ở đây ngủ gà ngủ gật, lát nữa sẽ bị đội trưởng phát hiện đấy.”
Côn Nhạc nằm hướng mặt vào tường: “Hôm qua chúng tôi thức khuya là vì hoàn thành nhiệm vụ đội trưởng giao cho, hôm nay ngủ thêm một chút thì làm sao?”
Bởi vì lưới kim loại mỏng không thể ngăn cản hoa tulip dị biến, đêm qua, thủ vệ quân đã tạm thời thay thế nó bằng một loại lưới mịn dày đặc hơn, đồng thời kết nối điện cao thế mà các nghiên cứu viên có thể khống chế được.
Chi Minh Nguyệt ôm khẩu súng dựa vào tường và nhắm mắt lại, nhưng búi tóc của cô ta đã cản trở giấc ngủ, vì vậy cô ta chỉ dựa mặt vào tường mà ngủ.
“Trưa ngày hôm qua các cậu không thấy đội trưởng ở Viện nghiên cứu sao?” Điền Tề Tiếu vừa hỏi vừa thu máy bay không người lái lại.
Côn Nhạc quay người lại, nhưng vẫn nằm trên mặt đất: “ Đội trưởng ngày hôm qua đã đến Viện nghiên cứu?”
“Có tới.” Điền Tề Tiếu giơ tay trực tiếp cầm lấy máy không người lái: “Tiểu Lục nói đội trưởng còn dừng lại căn tin của Viện nghiên cứu một hồi, tôi cho rằng là đi gặp các cậu.”
Chi Minh Nguyệt mở mắt ra: “Cả ngày hôm qua chúng tôi chỉ ở trong phòng quan sát.”
Nói đến đây, Côn Nhạc một tay chống đầu, cười với Điền Tề Tiếu: “Tiếu Tiếu, hôm qua chúng tôi gặp một cán bộ trồng trọt trong phòng quan sát, khá thú vị, phản ứng cũng thật nhanh.”
Điền Tề Tiếu đang định hỏi có chuyện gì, Chi Minh Nguyệt đang ôm súng dựa vào tường đột nhiên đứng dậy, Côn Nhạc nằm trên mặt đất cũng nhảy bật lên như cá chép.
Thân thể anh ta cứng đờ, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy đội trưởng Diệp Trường Minh đang tháo dây bao đeo cổ tay trên tay, quay mặt nhìn ba người: “Gì mà cán bộ trồng trọt?”
Trong lòng ba người, đội trưởng không phải là người thích buôn chuyện.
Cho nên, Côn Nhạc ngẩng đầu ưỡn ngực, lấy giọng điệu nghiêm túc kể lại: “Báo cáo đội trưởng, ngày hôm qua có một cán bộ trồng trọt đã vào phòng quan sát để lấy mẫu ghi chép, nhưng thuốc an thần không có tác dụng với thực vật dị biến, cô y lại đang quay lưng về phía hoa tulip dị biến, kết quả vị cán bộ trồng trọt này đã trực tiếp kéo chiếc thang di động xuống, toàn bộ bục thang rơi xuống ngay lập tức, tránh được những cánh hoa dị biến đang tách ra. “
Côn Nhạc nói xong, lại tiện đà giẫm lên những nghiên cứu viên khác:: “Lúc đó, có một nghiên cứu viên khác đi cùng với cô ấy, tay rung đến nỗi cắt trúng vào quần áo bảo hộ, quay người bỏ chạy, nửa đường thì ngất đi. “
“Cán bộ trồng trọt?” Diệp Trường Minh nhìn về phía Côn Nhạc: “Của tổ đội nào?”
“Tổ đội 8-22.” Chi Minh Nguyệt nói, cô ta biết nghiên cứu viên bên ngoài bức tường kính, người này là cấp dưới của Đan Vân.
Tổ đội 8-22 chỉ có một cán bộ trồng trọt.
Vừa vặn Diệp Trường Minh biết đó là ai.
Anh không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, đối phương sững người tại chỗ, bộ dáng bất động nhìn trạch tất dị biến cấp C.
“Phản ứng đã trở nên nhanh hơn.” Diệp Trường Minh trầm giọng nói, sau đó đi tới trường bắn.
Thanh âm của anh cực thấp, nhưng ở đây ba người đều là tinh anh trong tinh anh, thính giác cực tốt.
Ba người nhìn nhau, cuối cùng Chi Minh Nguyệt nói: “Vừa rồi … đội trưởng nói gì?”
Điền Tề Tiếu là người gần nhất, với ánh mắt hoài nghi, anh ta lặp lại những gì Diệp Trường Minh đã nói, sau đó hỏi hai người bọn họ: “Đó đúng là lời anh ấy đã nói phải không?”
“Chẳng lẽ đội trưởng biết cán bộ trồng trọt kia?” Côn Nhạc bị sốc.
Dị sát đội và Viện nghiên cứu từ trước đến giờ không hợp nhau lắm, những nghiên cứu viên đó không thích ra ngoài, nhưng lại muốn được hàng mẫu của các loại thực vật dị biến, thường thường thì nhiệm vụ sẽ rơi vào trên đầu bọn họ, muốn Dị sát đội đi tìm kiếm thực vật dị biến, mang hàng mẫu về.
Mỗi người trong đội số 0 đều là trụ cột của việc lấy hàng mẫu.
Những nghiên cứu viên đó cũng chính là những người trong phòng quan sát, sau khi thực vật dị biến được cố định lại, họ mới dám giữ chút thể diện đi lên lấy mẫu.
Ngoại trừ một vài nghiên cứu viên trong viện, đội trưởng không bao giờ chú ý đến những người đó.
Làm thế nào đột nhiên lại quen biết cán bộ trồng trọt?
Cả ba trước sau đều không thể nghĩ ra, cuối cùng họ chỉ có thể mang theo sự nghi hoặc đi luyện tập.
…
Đan Vân đăng ký tư cách quan sát, Triệu Ly Nông và Khang Lập cùng nhau đến phòng quan sát từ 3 đến 4 giờ chiều ngày hôm sau.
Khi họ đến hành lang của phòng quan sát, La Phiên Tuyết đã đi ra trước với một chiếc hộp và một nghiên cứu viên.
Hai bên gật đầu với nhau, nhưng La Phiên Tuyết không rời đi ngay lập tức mà dừng lại để nhắc nhở: “Sinh viên Triệu, hôm qua hẳn là cô đã không thu thập được không khí trong phòng quan sát, mỗi ngày cô có thể thu thập quan sát nồng độ kiềm độc hại trong không khí.”
“Được.” Triệu Ly Nông đồng ý.
Nghiên cứu viên bên cạnh do dự không nói, hiển nhiên là không thích hành vi nhắc nhở các tổ đội nghiên cứu khác của La Phiên Tuyết.
La Phiên Tuyết giả vờ như không nhìn thấy, gật đầu với Triệu Ly Nông một lần nữa và rời đi.
“Ngày hôm qua em không thu thập sao?” Khang Lập quay đầu nhìn La Phiên Tuyết rời đi, sau đó mới quay đầu hỏi Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông: “Chưa kịp thu.”
Khi đó cô đã trực tiếp bị lôi ra ngoài, cảm thấy bất lực.
Khang Lập khá tiếc nuối chép chép miệng: “Các tổ đội nghiên cứu khác sẽ không chia sẻ dữ liệu với nhau, may mà chỉ bỏ lỡ một ngày, chắc không ảnh hưởng nhiều.”
Bất quá trong lòng hai người hiểu rõ, có lúc kết quả nghiên cứu còn kém là do chỉ là một chút thiếu dữ liệu như vậy.
Sau đó thì bọn họ thay quần áo bảo hộ, đeo mặt nạ thở, tiến vào phòng quan sát.
Khang Lập hẳn là không phải lần đầu tiên tới nơi này, kỹ thuật rất nhuần nhuyễn, cũng không sợ hoa tulip dị biến cấp B bên trong.
Hôm nay quan sát diễn ra rất thuận lợi, thủ vệ quân hai bên cũng đã thay đổi một đợt, bên người bọn họ luôn có hai thủ vệ quân, đề phòng khoảng cách quá xa như ngày hôm qua mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Thực vật dị biến thay đổi quá nhanh, cho nên việc lấy mẫu và quan sát chúng hàng ngày là điều cần thiết.
“Quan sát hoa dị biến khá phiền phức.” Khang Lập ngồi xổm lấy mẫu vật, trò chuyện cùng Triệu Ly Nông bên cạnh đang phụ trách ghi chép diễn biến hàng ngày của hoa tulip dị biến: “Rất nhiều hoa đều có độc, cho dù không độc, nhưng mùi quá nồng ảnh hưởng đến mọi người, sau này em sẽ thấy nhiều hơn.”
Triệu Ly Nông cầm bút máy do Phong Hòa đưa, nhanh chóng viết chữ trên sổ ghi chép, một bên lắng nghe Khang Lập nói chuyện.
“Trước đây anh ở bên ngoài căn cứ gặp phải hoa dạ lan hương dị biến cấp C, khi đó mấy người bọn anh không có đề phòng, cũng không có người bị thương, chỉ là làn da của người chạm vào dạ lan hương dị biến thì lập tức ngứa.” Khang Lập lảm nhảm nói: “Cào tới nỗi bên trong ngón tay toàn là da thịt, may là kịp đưa trở lại, phải ở lại trong bệnh viện Căn cứ trung ương rất lâu mới có thể hồi phục.”
“Dạ lan hương dị biến trông như thế nào?” Triệu Ly Nông hỏi anh ta.
Khang Lập không để ý nhiều chuyện, thêm vào hôm qua Triệu Ly Nông đã chỉnh sửa bản thảo của tổ trưởng ở mức độ vô cùng hoàn hảo, vì vậy anh ta không giấu giếm cô, nói rất nhiều thứ liên quan đến dạ lan hương.
Triệu Ly Nông ghi nhớ mọi thứ trong lòng.
Trước khi hai người rời đi, Khang Lập lấy một ống quan sát mẫu không khí trong phòng, ghi ngày giờ lên nhãn, dán lên ống nghiệm, sau đó nói với Triệu Ly Nông: “Ngày mai khoảng vào giờ này lại lấy một ống nữa, vừa vặn là 24 giờ.”
Triệu Ly Nông giơ tay lên, xuyên qua lớp nhựa trong suốt trên cổ tay, chạm vào quang não bên tay trái trong bộ quần áo bảo hộ, màn hình sáng lên, cô liếc nhìn thời gian, đột nhiên hỏi Khang Lập: “Có thể dựa theo tốc độ hôn mê khác nhau để đo lường nồng độ của chất kiềm độc hại không?”
Khang Lập không trả lời: “Có thể.”
“Tuy nhiên, tốc độ hôn mê ở từng cá nhân sẽ có sự khác biệt.” Triệu Ly Nông lại nói: “Có nhiều mẫu hơn, có thể trung hòa sự khác biệt”
Khang Lập gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”
Triệu Ly Nông: “Nghiên cứu viên ngày hôm qua tiến vào đây cùng em đã cắt rách quần áo bảo hộ vào thời gian này. Em nhớ được thời gian từ lúc tỉnh táo đến lúc hôn mê, chúng ta có thể thử xem, cũng có thể có số liệu để so sánh.”
Khang Lập còn đang mường tượng, chờ cô nói tiếp.
Kết quả, Triệu Ly Nông đã mở chiếc hộp trong tay Khang Lập, lấy ra một con dao, rọc một chỗ trên quần áo bảo hộ, cô chỉ kịp giơ tay ghi lại thời gian trước khi bất tỉnh.
“Này!” Khang Lập vội vàng đỡ lấy cô, lo lắng nói với thủ vệ quân: “Nhanh, mau đưa cô ấy ra ngoài.”
Thủ vệ quân đỡ Triệu Ly Nông đang định rời đi, Khang Lập lại gọi một tiếng: “Đợi đã.”
“Phiền hai người cũng đưa tôi với chiếc hộp này ra ngoài luôn.” Khang Lập vội vàng đóng hộp lại, nhặt con dao trên mặt đất lên, cũng như thế rọc một đường, liếc nhìn thời gian trên quang não, thành công ngã xuống.
Hai thủ vệ quân: “…”
Thắt lưng của Triệu Ly Nông thật sự bị bong gân, may mắn là nó không đặc biệt nghiêm trọng, bác sĩ đang bôi thuốc xoa bóp cho cô.
Đan Vân ngồi ở một bên, mở chiếc hộp bạc ra và tìm thấy cuốn sổ ghi chép bên trong, trang đầu tiên được viết bởi nghiên cứu viên trước đó.
Bà liếc nhìn, hừ lạnh một tiếng, xé nó ra, vo thành một cục giấy tròn, ném vào thùng rác, sau đó cúi đầu xem trang giấy do Triệu Ly Nông viết.
Điều đầu tiên đập vào mắt là nét chữ sạch đẹp, sau đó đọc kỹ nội dung ghi chép thì vừa rõ ràng lại chuẩn xác.
Phải nói rằng Triệu Ly Nông có cách viết rõ ràng và dễ hiểu
“Về đến nhà thì chườm lạnh, không được vận động mạnh.” Bác sĩ rút tay về.
Đan Vân nhìn về phía Triệu Ly Nông, mái tóc bên tai cô vẫn còn ướt, không biết là do đau hay do bị ngộp trong bộ quần áo bảo hộ.
“Cháu có muốn nghỉ ngơi mấy ngày hay không?” Đan Vân hiếm khi có chút dễ tính như vậy.
Triệu Ly Nông đặt quần áo xuống, từ từ ngồi dậy: “Không, tổ trưởng, ngày mai chúng ta có cần đến phòng quan sát nữa chứ?”
“Tất nhiên phải đi.” Đan Vân nhìn thắt lưng của Triệu Ly Nông một chút: “Bất quá, cháu bị thương, cứ nghỉ ngơi ở trong văn phòng đi.”
“Tổ trưởng, cháu không sao.” Triệu Ly Nông đã chủ động: “Cháu muốn tiếp tục ghi chép hoa tulip dị biến.”
Nghe những lời của cô, Đan Vân không khỏi ngạc nhiên, người có thiên phú đều có tham vọng, tỷ như Nghiêm Thắng Biến năm đó, liều mạng nghiên cứu.
“Được.” Đan Vân đồng ý, cầm cuốn sổ ghi chép trong tay đưa cho cô: “Ngày mai để Khang Lập cùng đi với cháu đi.”
Triệu Ly Nông nhận lấy: “Cảm ơn, tổ trưởng.”
Đan Vân hỏi: “Cháu có thể trở về được không?”
Triệu Ly Nông gật đầu: “Có thể, so với trước tốt hơn nhiều.”
“Vậy được, vậy cháu về đi.” Đan Vân tay cầm cái hộp đứng lên: “Cô còn phải đi đến văn phòng của viện trưởng để nộp đơn xin tư cách quan sát.”
…
Triệu Ly Nông ra khỏi bệnh viện, đến nội thành bắt xe buýt để về nhà, khi đến cửa nhà, cô thu hồi tay đang đỡ thắt lưng, mở cửa như không có chuyện gì xảy ra.
“Con về rồi à?” Phong Hòa ở trong phòng khách nghe thấy tiếng động, đẩy xe xoay người lại: “Tiểu Nông, ngày đầu tiên đến Viện nghiên cứu thế nào?”
“Rất tốt.” Triệu Ly Nông cười nói: “Hôm nay con đi quan sát hoa tulip dị biến?”
Đôi mắt Phong Hòa sáng lên, sau đó có chút lo lắng: “Có an toàn không?”
“Bên trong có rất nhiều thủ vệ quân.” Đứng bên cạnh Phong Hòa, Triệu Ly Nông đại khái nói về hình dạng và đặc điểm của hoa tulip dị biến.
Phong Hòa năm đó cũng là người sắp trở thành nghiên cứu viên, vì vậy hứng thú của bà ấy đối với thực vật dị biến hẳn sẽ không ít.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Triệu Ly Nông đang định trở về phòng ngủ, Phong Hòa nắm lấy tay cô, ngẩng đầu hỏi: “Tiểu Nông, cây bút kia có phải là không dễ sử dụng hay không, hôm nay mẹ muốn giúp con thu dọn đồ đạc, nhìn trên bàn … con không mang đi.”
“Không phải.” Triệu Ly Nông giải thích: “Tối hôm qua con lấy nó dùng, nhưng hôm nay vội ra ngoài nên quên mang theo.”
Phong Hòa thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ còn cho rằng con không thích nó.”
“Con rất thích.” Triệu Ly Nông mỉm cười: “Bút máy rất dễ sử dụng.”
Có lẽ là trước đó hai người có xung đột, cho nên Phong Hòa rất quan tâm đ ến suy nghĩ của Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông trở lại phòng ngủ, lấy nhật ký quan sát thực vật dị biến của mình ra, ghi chép về hoa tulip dị biến cấp B, nội dung nhiều hơn một dòng so với sổ ghi chép của Viện nghiên cứu.
[ Suy đoán: Thực vật dị biến có thể tiến hóa trong khoảng thời gian ngắn để thích ứng với hoàn cảnh. ]
…
Sáng sớm, sân huấn luyện.
Trong quá trình huấn luyện hàng ngày của Dị sát đội, Điền Tề Tiếu đứng ở một bên và nghịch máy bay không người lái, sau một lúc, anh ta không thể không quay đầu lại: “Hai cậu núp ở đây ngủ gà ngủ gật, lát nữa sẽ bị đội trưởng phát hiện đấy.”
Côn Nhạc nằm hướng mặt vào tường: “Hôm qua chúng tôi thức khuya là vì hoàn thành nhiệm vụ đội trưởng giao cho, hôm nay ngủ thêm một chút thì làm sao?”
Bởi vì lưới kim loại mỏng không thể ngăn cản hoa tulip dị biến, đêm qua, thủ vệ quân đã tạm thời thay thế nó bằng một loại lưới mịn dày đặc hơn, đồng thời kết nối điện cao thế mà các nghiên cứu viên có thể khống chế được.
Chi Minh Nguyệt ôm khẩu súng dựa vào tường và nhắm mắt lại, nhưng búi tóc của cô ta đã cản trở giấc ngủ, vì vậy cô ta chỉ dựa mặt vào tường mà ngủ.
“Trưa ngày hôm qua các cậu không thấy đội trưởng ở Viện nghiên cứu sao?” Điền Tề Tiếu vừa hỏi vừa thu máy bay không người lái lại.
Côn Nhạc quay người lại, nhưng vẫn nằm trên mặt đất: “ Đội trưởng ngày hôm qua đã đến Viện nghiên cứu?”
“Có tới.” Điền Tề Tiếu giơ tay trực tiếp cầm lấy máy không người lái: “Tiểu Lục nói đội trưởng còn dừng lại căn tin của Viện nghiên cứu một hồi, tôi cho rằng là đi gặp các cậu.”
Chi Minh Nguyệt mở mắt ra: “Cả ngày hôm qua chúng tôi chỉ ở trong phòng quan sát.”
Nói đến đây, Côn Nhạc một tay chống đầu, cười với Điền Tề Tiếu: “Tiếu Tiếu, hôm qua chúng tôi gặp một cán bộ trồng trọt trong phòng quan sát, khá thú vị, phản ứng cũng thật nhanh.”
Điền Tề Tiếu đang định hỏi có chuyện gì, Chi Minh Nguyệt đang ôm súng dựa vào tường đột nhiên đứng dậy, Côn Nhạc nằm trên mặt đất cũng nhảy bật lên như cá chép.
Thân thể anh ta cứng đờ, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy đội trưởng Diệp Trường Minh đang tháo dây bao đeo cổ tay trên tay, quay mặt nhìn ba người: “Gì mà cán bộ trồng trọt?”
Trong lòng ba người, đội trưởng không phải là người thích buôn chuyện.
Cho nên, Côn Nhạc ngẩng đầu ưỡn ngực, lấy giọng điệu nghiêm túc kể lại: “Báo cáo đội trưởng, ngày hôm qua có một cán bộ trồng trọt đã vào phòng quan sát để lấy mẫu ghi chép, nhưng thuốc an thần không có tác dụng với thực vật dị biến, cô y lại đang quay lưng về phía hoa tulip dị biến, kết quả vị cán bộ trồng trọt này đã trực tiếp kéo chiếc thang di động xuống, toàn bộ bục thang rơi xuống ngay lập tức, tránh được những cánh hoa dị biến đang tách ra. “
Côn Nhạc nói xong, lại tiện đà giẫm lên những nghiên cứu viên khác:: “Lúc đó, có một nghiên cứu viên khác đi cùng với cô ấy, tay rung đến nỗi cắt trúng vào quần áo bảo hộ, quay người bỏ chạy, nửa đường thì ngất đi. “
“Cán bộ trồng trọt?” Diệp Trường Minh nhìn về phía Côn Nhạc: “Của tổ đội nào?”
“Tổ đội 8-22.” Chi Minh Nguyệt nói, cô ta biết nghiên cứu viên bên ngoài bức tường kính, người này là cấp dưới của Đan Vân.
Tổ đội 8-22 chỉ có một cán bộ trồng trọt.
Vừa vặn Diệp Trường Minh biết đó là ai.
Anh không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt, đối phương sững người tại chỗ, bộ dáng bất động nhìn trạch tất dị biến cấp C.
“Phản ứng đã trở nên nhanh hơn.” Diệp Trường Minh trầm giọng nói, sau đó đi tới trường bắn.
Thanh âm của anh cực thấp, nhưng ở đây ba người đều là tinh anh trong tinh anh, thính giác cực tốt.
Ba người nhìn nhau, cuối cùng Chi Minh Nguyệt nói: “Vừa rồi … đội trưởng nói gì?”
Điền Tề Tiếu là người gần nhất, với ánh mắt hoài nghi, anh ta lặp lại những gì Diệp Trường Minh đã nói, sau đó hỏi hai người bọn họ: “Đó đúng là lời anh ấy đã nói phải không?”
“Chẳng lẽ đội trưởng biết cán bộ trồng trọt kia?” Côn Nhạc bị sốc.
Dị sát đội và Viện nghiên cứu từ trước đến giờ không hợp nhau lắm, những nghiên cứu viên đó không thích ra ngoài, nhưng lại muốn được hàng mẫu của các loại thực vật dị biến, thường thường thì nhiệm vụ sẽ rơi vào trên đầu bọn họ, muốn Dị sát đội đi tìm kiếm thực vật dị biến, mang hàng mẫu về.
Mỗi người trong đội số 0 đều là trụ cột của việc lấy hàng mẫu.
Những nghiên cứu viên đó cũng chính là những người trong phòng quan sát, sau khi thực vật dị biến được cố định lại, họ mới dám giữ chút thể diện đi lên lấy mẫu.
Ngoại trừ một vài nghiên cứu viên trong viện, đội trưởng không bao giờ chú ý đến những người đó.
Làm thế nào đột nhiên lại quen biết cán bộ trồng trọt?
Cả ba trước sau đều không thể nghĩ ra, cuối cùng họ chỉ có thể mang theo sự nghi hoặc đi luyện tập.
…
Đan Vân đăng ký tư cách quan sát, Triệu Ly Nông và Khang Lập cùng nhau đến phòng quan sát từ 3 đến 4 giờ chiều ngày hôm sau.
Khi họ đến hành lang của phòng quan sát, La Phiên Tuyết đã đi ra trước với một chiếc hộp và một nghiên cứu viên.
Hai bên gật đầu với nhau, nhưng La Phiên Tuyết không rời đi ngay lập tức mà dừng lại để nhắc nhở: “Sinh viên Triệu, hôm qua hẳn là cô đã không thu thập được không khí trong phòng quan sát, mỗi ngày cô có thể thu thập quan sát nồng độ kiềm độc hại trong không khí.”
“Được.” Triệu Ly Nông đồng ý.
Nghiên cứu viên bên cạnh do dự không nói, hiển nhiên là không thích hành vi nhắc nhở các tổ đội nghiên cứu khác của La Phiên Tuyết.
La Phiên Tuyết giả vờ như không nhìn thấy, gật đầu với Triệu Ly Nông một lần nữa và rời đi.
“Ngày hôm qua em không thu thập sao?” Khang Lập quay đầu nhìn La Phiên Tuyết rời đi, sau đó mới quay đầu hỏi Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông: “Chưa kịp thu.”
Khi đó cô đã trực tiếp bị lôi ra ngoài, cảm thấy bất lực.
Khang Lập khá tiếc nuối chép chép miệng: “Các tổ đội nghiên cứu khác sẽ không chia sẻ dữ liệu với nhau, may mà chỉ bỏ lỡ một ngày, chắc không ảnh hưởng nhiều.”
Bất quá trong lòng hai người hiểu rõ, có lúc kết quả nghiên cứu còn kém là do chỉ là một chút thiếu dữ liệu như vậy.
Sau đó thì bọn họ thay quần áo bảo hộ, đeo mặt nạ thở, tiến vào phòng quan sát.
Khang Lập hẳn là không phải lần đầu tiên tới nơi này, kỹ thuật rất nhuần nhuyễn, cũng không sợ hoa tulip dị biến cấp B bên trong.
Hôm nay quan sát diễn ra rất thuận lợi, thủ vệ quân hai bên cũng đã thay đổi một đợt, bên người bọn họ luôn có hai thủ vệ quân, đề phòng khoảng cách quá xa như ngày hôm qua mà phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Thực vật dị biến thay đổi quá nhanh, cho nên việc lấy mẫu và quan sát chúng hàng ngày là điều cần thiết.
“Quan sát hoa dị biến khá phiền phức.” Khang Lập ngồi xổm lấy mẫu vật, trò chuyện cùng Triệu Ly Nông bên cạnh đang phụ trách ghi chép diễn biến hàng ngày của hoa tulip dị biến: “Rất nhiều hoa đều có độc, cho dù không độc, nhưng mùi quá nồng ảnh hưởng đến mọi người, sau này em sẽ thấy nhiều hơn.”
Triệu Ly Nông cầm bút máy do Phong Hòa đưa, nhanh chóng viết chữ trên sổ ghi chép, một bên lắng nghe Khang Lập nói chuyện.
“Trước đây anh ở bên ngoài căn cứ gặp phải hoa dạ lan hương dị biến cấp C, khi đó mấy người bọn anh không có đề phòng, cũng không có người bị thương, chỉ là làn da của người chạm vào dạ lan hương dị biến thì lập tức ngứa.” Khang Lập lảm nhảm nói: “Cào tới nỗi bên trong ngón tay toàn là da thịt, may là kịp đưa trở lại, phải ở lại trong bệnh viện Căn cứ trung ương rất lâu mới có thể hồi phục.”
“Dạ lan hương dị biến trông như thế nào?” Triệu Ly Nông hỏi anh ta.
Khang Lập không để ý nhiều chuyện, thêm vào hôm qua Triệu Ly Nông đã chỉnh sửa bản thảo của tổ trưởng ở mức độ vô cùng hoàn hảo, vì vậy anh ta không giấu giếm cô, nói rất nhiều thứ liên quan đến dạ lan hương.
Triệu Ly Nông ghi nhớ mọi thứ trong lòng.
Trước khi hai người rời đi, Khang Lập lấy một ống quan sát mẫu không khí trong phòng, ghi ngày giờ lên nhãn, dán lên ống nghiệm, sau đó nói với Triệu Ly Nông: “Ngày mai khoảng vào giờ này lại lấy một ống nữa, vừa vặn là 24 giờ.”
Triệu Ly Nông giơ tay lên, xuyên qua lớp nhựa trong suốt trên cổ tay, chạm vào quang não bên tay trái trong bộ quần áo bảo hộ, màn hình sáng lên, cô liếc nhìn thời gian, đột nhiên hỏi Khang Lập: “Có thể dựa theo tốc độ hôn mê khác nhau để đo lường nồng độ của chất kiềm độc hại không?”
Khang Lập không trả lời: “Có thể.”
“Tuy nhiên, tốc độ hôn mê ở từng cá nhân sẽ có sự khác biệt.” Triệu Ly Nông lại nói: “Có nhiều mẫu hơn, có thể trung hòa sự khác biệt”
Khang Lập gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”
Triệu Ly Nông: “Nghiên cứu viên ngày hôm qua tiến vào đây cùng em đã cắt rách quần áo bảo hộ vào thời gian này. Em nhớ được thời gian từ lúc tỉnh táo đến lúc hôn mê, chúng ta có thể thử xem, cũng có thể có số liệu để so sánh.”
Khang Lập còn đang mường tượng, chờ cô nói tiếp.
Kết quả, Triệu Ly Nông đã mở chiếc hộp trong tay Khang Lập, lấy ra một con dao, rọc một chỗ trên quần áo bảo hộ, cô chỉ kịp giơ tay ghi lại thời gian trước khi bất tỉnh.
“Này!” Khang Lập vội vàng đỡ lấy cô, lo lắng nói với thủ vệ quân: “Nhanh, mau đưa cô ấy ra ngoài.”
Thủ vệ quân đỡ Triệu Ly Nông đang định rời đi, Khang Lập lại gọi một tiếng: “Đợi đã.”
“Phiền hai người cũng đưa tôi với chiếc hộp này ra ngoài luôn.” Khang Lập vội vàng đóng hộp lại, nhặt con dao trên mặt đất lên, cũng như thế rọc một đường, liếc nhìn thời gian trên quang não, thành công ngã xuống.
Hai thủ vệ quân: “…”
Bình luận facebook