-
Chương 56: Đừng hiểu chuyện như vậy
Edit & beta: Rya
—— Viện nghiên cứu nông học Trung ương đã hoàn toàn mở ra vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt.
Ngay khi thông báo này được đưa ra, lại một lần nữa nhấc lên làn sóng náo động lớn ở các căn cứ.
Trong nội bộ của Viện nghiên cứu nông học Trung ương cũng không bình tĩnh, các nghiên cứu viên sơ cấp và trung cấp không hiểu tại sao đột nhiên lại mở ra vượt cấp sát hạch.
Một số người cho rằng sự việc này đã được Nghiêm Thắng Biến trù hoạch từ đầu đến cuối, từ khi Nghiêm Tĩnh Thủy không đi theo con đường của La Phiên Tuyết mà đến Căn cứ nông học số chín với tư cách là một sinh viên nông học, đến việc cô phát hành tài liệu trồng trọt, mọi thứ đều để lại dấu vết.
Nhưng ngay sau đó lại có một tin tức khác truyền đến, phần lớn tài liệu trồng trọt do Nghiêm Tĩnh Thủy công bố lần này, cán bộ trồng trọt số 168 Triệu Ly Nông cũng tham gia biên soạn.
Triệu Ly Nông là ai?
Các nghiên cứu viên của Viện nghiên cứu nông học Trung ương không xa lạ gì với cô.
Từ năm ngoái, cái tên này đã được nhắc đến nhiều lần, đầu tiên là ngoại lệ tham gia vượt cấp cán bộ trồng trọt, sau đó gia nhập tổ đội nghiên cứu 8-22 với tư cách là cán bộ trồng trọt, không đến một năm, cô đã tìm được thuốc then chốt làm ra thuốc bột hoa tulip, thậm chí còn nhận được lời khen ngợi và động viên từ Nghiêm Thắng Biến, bọn họ không muốn biết cũng không được.
Lúc đầu, không có nhiều người chú ý đến, cho đến khi có một nghiên cứu viên nào đó âm thầm đào sâu, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Triệu Ly Nông này là người đầu tiên công bố tài liệu tại Căn cứ nông học số chín, trước cả Nghiêm Tĩnh Thủy!
Mặc dù chỉ là một phần tài liệu về phòng và trị bệnh cho cây cà chua, nhưng cô đã trực tiếp xóa bỏ một số vấn đề trên diễn đàn cho người vào xem, chuyện như vậy cô đã làm một lần. Mà Nghiêm Tĩnh Thủy sau này khi quen biết với Triệu Ly Nông, mới làm ra chuyện công bố tài liệu trồng trọt.
Sau đó với tin tức rò rỉ từ cuộc họp nghiên cứu cấp cao: Triệu Ly Nông cũng tham gia biên soạn tài liệu cùng với Nghiêm Tĩnh Thủy.
Thậm chí có người còn suy đoán rằng kẻ chủ mưu của chuyện này rất có thể là Triệu Ly Nông, người chỉ lợi dụng danh nghĩa Nghiêm Tĩnh Thủy để tránh rủi ro.
Theo phỏng đoán này, nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến đề xuất mở toàn bộ vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt, có lẽ là do Triệu Ly Nông, nếu cô không ảnh hưởng đến Nghiêm Tĩnh Thủy, làm sao có thể có tài liệu trồng trọt miễn phí?
Có lẽ hành động của Nghiêm Thắng Biến chỉ là để xử lý cục diện hỗn loạn này thôi.
Họ không quen thuộc với Triệu Ly Nông, nhưng với Nghiêm Thắng Biến thì họ rất quen thuộc, ông ta là một nghiên cứu viên cao cấp có cống hiến to lớn cho Căn cứ trung ương, bất kể là có bàn tán như thế nào, bọn họ vẫn thường nhìn thấy ông ta thông qua ống kính của truyền thông hay tình cờ gặp được trong Viện nghiên cứu.
Mọi người đều biết rằng Nghiêm Thắng Biến là một nghiên cứu viên chân chính, ông ta có đầy đủ những phẩm chất và thế mạnh của một nghiên cứu viên xuất sắc, con người lại ôn hòa, thậm chí đã từ chối vị trí viện trưởng Viện nghiên cứu nông học Trung ương để tiếp tục nghiên cứu và đóng góp cho sự nghiệp cho sự sống còn của nhân loại.
Một người như vậy, những gì ông ta làm cũng chỉ vì con người, nếu như có tâm tư khác thì đã sớm có.
Hiển nhiên, ngòi nổ của vụ việc lần này rõ ràng là Triệu Ly Nông.
Các nghiên cứu viên và cán bộ trồng trọt không hài lòng với việc mở rộng vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt đều chỉ tay vào Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông đang ở Viện nghiên cứu nông học Trung ương, một số nghiên cứu viên và cán bộ trồng trọt ở các đơn vị khác nhau bất mãn với cô không cần phải quá cố ý, họ chỉ cần trì hoãn đơn đăng ký xin tài liệu và công cụ thí nghiệm của cô bằng cách qua loa đẩy đơn đăng ký về tuốt phía sau, chỉ cần nói các vật liệu không còn, cũng đã có thể gây rắc rối lớn cho cô. Khi cô làm chậm tiến độ hạng mục, cô cũng sẽ khiến các nghiên cứu viên cùng tổ đội khó chịu.
Phòng thí nghiệm tổ đội nghiên cứu 8-22.
Khang Lập xoay người, thấy Triệu Ly Nông tay không đi tới, lập tức hiểu rõ cô bị xa lánh: “Mấy người nhàn rỗi này, có tâm kế này tại sao không dùng thời gian vào nghiên cứu thí nghiệm? Lần sau để anh đi lấy vật liệu.”
“Làm phiền anh Khang.” Sau khi Triệu Ly Nông nói xong, bước tới giúp anh ta làm trợ thủ.
Khang Lập cẩn thận nhìn cô một cái, an ủi nói: “Đừng buồn, chờ cơn bão này qua đi, bọn họ sẽ quên.”
“Vâng.” Triệu Ly Nông cụp mắt mở vòi nước ở bàn thí nghiệm, bắt đầu tẩy rửa dụng cụ thí nghiệm.
Kiểu bị tẩy chay ở nơi làm việc này thật sự không là gì đối với cô, chỉ sợ là không có đơn giản như thế.
Vết thương trước đó của Nghiêm Tĩnh Thủy khiến Triệu Ly Nông cảnh giác, cô sợ gây rắc rối cho Phong Hòa, những ngày này, cô thường yêu cầu Phong Hòa không được tùy tiện mở cửa, cô lắp camera giám sát ở nhà, vài giờ sẽ kiểm tra một lần, xác nhận Phong Hòa có an toàn trong phòng khách hay không, khi cô về nhà càng thường chú ý xung quanh để kiểm tra xem có ai theo dõi mình không.
Nhưng Triệu Ly Nông cũng biết rằng nếu ai đó thật sự muốn động thủ với cô, những biện pháp này sẽ không có tác dụng.
“Thật ra…” Khang Lập đứng bên cạnh nhìn Triệu Ly Nông đang cúi đầu cẩn thận lau chùi đồ dùng, muốn nói lại thôi, cuối cùng thấp giọng: “Những người ở trong viện này chỉ là muốn tìm đối tượng để phát ti3t thôi.”
Bất luận Nghiêm Tĩnh Thủy có phải là bị Triệu Ly Nông ảnh hưởng hay không, việc hoàn toàn mở ra vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt giữa đã chắc chắn. Những người trong viện này không dám tỏ ra bất mãn với Nghiêm Thắng Biến và Nghiêm Tĩnh Thủy, nhưng Triệu Ly Nông lại không có lai lịch gì, cùng lắm chỉ được Nghiêm Thắng Biến khen ngợi, không ngạc nhiên khi sự tức giận của mọi người đều nhắm vào cô.
Triệu Ly Nông đặt dụng cụ thí nghiệm đã được làm sạch vào máy sấy khử trùng, quay lưng lại với Khang Lập và nói: “Tôi biết.”
Cô biết điều đó và không quan tâm đ ến những người này, những người thật sự đáng để quan tâm là những nghiên cứu viên cao cấp đó.
Chỉ riêng năm ngoái cô đã tạo ra một ngoại lệ, một số nghiên cứu viên cao cấp đã vô cùng bất mãn, bây giờ e rằng sự bất mãn đó có thể đã lên đến đỉnh điểm.
…
Sau khi tan việc, Triệu Ly Nông còn chưa rời khỏi phòng thí nghiệm, liền nhận được cuộc gọi từ Phong Hòa.
Trong video, Phong Hòa trông có vẻ căng thẳng: “Tiểu Nông, đừng quay lại, có hai người vẫn lảng vảng ngoài cửa.”
Trái tim Triệu Ly Nông thắt lại, cô bước nhanh ra ngoài: “Mẹ trở vào phòng ngủ nhanh, đóng kín cửa lại, con lập tức trở về!”
Phong Hòa lắc đầu, gằn từng chữ: “Con đừng trở về!”
“Mẹ phát hiện bọn họ ở ngoài cửa lúc nào?” Triệu Ly Nông vừa điều chỉnh màn hình giám sát bên ngoài cánh cửa vừa hỏi.
“Từ buổi trưa đã có ở đó rồi, ban đầu mẹ còn tưởng rằng có người đi ngang qua.” Phong Hòa sắc mặt tái nhợt nói: “Không nghĩ tới vẫn luôn ở chỗ này.”
Triệu Ly Nông bước chân hơi hoãn: “Buổi trưa?” Thời gian dài như vậy cũng không có động tác, hẳn là sẽ không đơn giản thương tổn phong hòa. “Triệu Ly Nông?”
Triệu Ly Nông bước chân có chút chậm lại: “Buổi trưa?” Thời gian dài như vậy cũng không có động thái gì, hẳn sẽ không đơn giản là tổn thương Phong Hòa.
“Triệu Ly Nông?”
Cô vừa đi ra khỏi phòng thí nghiệm, có hai người đi về phía cô, mặc trang phục của thủ vệ quân.
“Hai người là.”
Một người trong số họ chủ động giải thích: “Chúng tôi là do viện trưởng Chu Thiên Lý cử đến, chúng tôi sẽ ở bên cạnh cô một thời gian. Hơn nữa, trên xe buýt nhiều người quá phức tạp, vì vậy sau này chúng tôi sẽ đưa đón cô đi làm.”
Triệu Ly Nông sửng sốt, sau đó nhìn xuống quang não, quả nhiên có hai người đang đứng ngoài cửa nhà cô, nhưng vai thẳng tắp, quay lưng trước cửa lớn.
Cô lật màn hình lại, nói với người trước mặt: “Bọn họ cũng là do viện trưởng Chu Thiên Lý phái tới sao?”
Người này gật đầu: “Hai người này là đồng đội của chúng tôi, yên tâm đi, chúng tôi còn có người thay thế, bọn họ sẽ canh gác 24/24.”
“Cảm ơn.” Triệu Ly Nông cụp mi xuống, sau đó gửi tin nhắn cho Chu Thiên Lý: “Cảm ơn viện trưởng đã cử người đến.”
Chu Thiên Lý nhanh chóng trả lời: [Họ đến rồi? Em không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần chăm chỉ nghiên cứu trong viện, tôi mong trong tương lai em sẽ trở thành một nghiên cứu viên.]
Xác nhận được là người cho viện trưởng Chu Thiên Lý cử đến, Triệu Ly Nông đã gửi tin nhắn cho Phong Hòa để nói với bà ấy đừng căng thẳng nữa, những người ngoài cửa đó đến để bảo vệ cô.
Triệu Ly Nông đi theo hai người ra khỏi Viện nghiên cứu nông học, quả nhiên, một chiếc SUV màu đen đã đậu bên đường.
“Đó là xe của chúng tôi, nhớ rõ biển số.” Thủ vệ quân ở bên trái nói.
Ba người vừa mới tới gần chiếc SUV, một chiếc xe thể thao màu đỏ đột nhiên từ bên cạnh lao tới, dừng ở trước mặt bọn họ.
Cả hai vô thức tạo ra một tư thế phòng thủ, lần lượt chặn Triệu Ly Nông.
Nóc xe thể thao từ từ thu lại, lộ ra người ngồi ở ghế lái.
“Tổ trưởng.” Triệu Ly Nông lướt qua vai của thủ vệ quân phía trước, gọi người ngồi trên ghế lái của chiếc xe thể thao.
Đan Vân đeo kính râm quay đầu nhìn Triệu Ly Nông: “Lên xe đi, cô đưa cháu về.”
Sau đó bà chỉ vào thủ vệ quân đang định nói: “Các cậu đi theo phía sau.”
Thủ vệ quân do dự không nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Triệu Ly Nông đi ra, lên xe Đan Vân: “Cô ấy là tổ trưởng của tôi, các anh trước cứ đi theo phía sau.”
Hai thủ vệ quân thấy thế, đi tới chiếc xe SUV màu đen phía sau.
Thấy Triệu Ly Nông thắt dây an toàn, Đan Vân nhấc mui xe lên, đạp ga và lao ra ngoài với một tiếng “brùm”.
Dọc đường không ai nói lời nào, Triệu Ly Nông không nói cô sống ở đâu, nhưng Đan Vân rõ ràng biết cô ở đâu.
Không chỉ Đan Vân mà viện trưởng Chu Thiên Lý cũng biết, bọn họ đều biết.
Thông tin của Triệu Ly Nông, lộ rõ trước mắt cấp trên, họ có thể lấy bất cứ khi nào họ muốn.
“Thấy oan ức sao?” Đan Vân đột nhiên hỏi.
Triệu Ly Nông quay đầu nhìn Đan Vân, chậm rãi nói: “Không có.”
Cô chỉ hy vọng rằng những chuyện phát sinh sẽ không dây tai họa cho Phong Hòa.
Đan Vân giơ tay tháo kính râm, ném vào trong xe, liếc nhìn cô: “Cháu bị người bắt làm mồi lửa, cũng không thấy oan ức?”
Trong cuộc họp hôm đó, Nghiêm Thắng Biến đột nhiên nhắc đến Triệu Ly Nông, rõ ràng không gì khác hơn là muốn chuyển hỏa lực của mọi người lên người cô.
Ông ta đẩy Triệu Ly Nông ra, không phải vì Nghiêm Tĩnh Thủy, mà vì chính ông ta, để khiến mọi người dời mắt từ trên người mình lên người Triệu Ly Nông.
Trước đây, Nghiêm Thắng Biến đã cố gắng đóng cánh cửa vượt cấp sát hạch, bây giờ nó có liên quan chặt chẽ với việc mở vượt cấp sát hạch, mọi người sẽ chỉ trích và ngăn chặn biện pháp này một cách cố ý hoặc vô ý, bắt đầu đặt câu hỏi cho Nghiêm Thắng Biến.
Nhưng khi Triệu Ly Nông trở thành người châm ngòi, trong mắt những người bình thường, Nghiêm Thắng Biến đã trở thành người giải quyết vấn đề, ông ta chỉ … phải làm điều đó.
Nghiêm Thắng Biến đã đề cập đến Triệu Ly Nông trong cuộc họp, chính là dành cho những người bên ngoài cuộc họp, ông ta muốn chuyển sự chú ý của họ sang Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông chỉ là một con tốt bị đẩy ra.
Trong cuộc họp hôm đó, có ai phản ứng gì không?
Có, Đan Vân hiểu, nhưng bà vẫn ngầm thừa nhận cách làm của Nghiêm Thắng Biến, còn bỏ phiếu đồng ý, thậm chí trong những ngày này cũng không ngăn cản những tin tức trong Viện nghiên cứu tuồn ra bên ngoài.
Bởi vì… Nghiêm Thắng Biến là người quan trọng nhất.
Bởi vì Viện nghiên cứu nông học Trung ương cần ngay lập tức mở vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt, để sinh viên nông học và thợ trồng trọt có thể học cách trồng trọt, không còn bị tài liệu trồng trọt giam cầm, phá vỡ thế độc quyền tri thức của một số gia tộc.
Khi Nghiêm Thắng Biến đóng cửa vượt cấp sát hạch, ông ta chỉ muốn đóng cửa con đường chiêu mộ người của các gia tộc ở Căn cứ trung ương, ai có thể ngờ rằng sau mấy chục năm lại trở thành giam cầm con đường thăng tiến của người bình thường.
Diệp Chấn Sơn hiểu Nghiêm Thắng Biến phải làm gì, vì thế đã đề xuất tăng độ khó cho việc sát hạch nghiên cứu viên, để thật sự có thể tuyển chọn những người thật sự có năng lực và tài năng.
Triệu Ly Nông nhìn con đường từ từ lùi về sau, họ càng ngày càng xa thượng khu nội thành, khuôn mặt của những người đi lại trên đường dần dần thay đổi từ thoải mái an nhàn sang co rúm chán nản. Nếu còn lái xe đến tận hạ nội thành, hầu hết những người ở đó sẽ chỉ có tê liệt và gầy gò.
“Tài liệu trồng trọt đã được công bố, vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt đã hoàn toàn mở, đó là một điều tốt.” Triệu Ly Nông nhìn xuống tay của mình và chậm rãi nói: “Khi kết thúc vượt cấp sát hạch của cán bộ trồng trọt, những người có khả năng sẽ có thể tiến lên ngay lập tức.”
Hiện tại đó là kết quả tốt nhất.
Nếu không có Nghiêm Thắng Biến và Nghiêm Tĩnh Thủy, cô sẽ vẫn phân loại tài liệu và đưa cho các sinh viên nông học của Căn cứ nông học số chín. Có lẽ tình hình sẽ còn tồi tệ hơn bây giờ.
Bây giờ Chu viện trưởng đã cử người đến bảo vệ Phong Hòa, cô cũng có người đến đón, đó chắc chắn là kết quả tốt nhất.
Đan Vân chậc lưỡi, đột nhiên đưa tay sờ sờ đầu Triệu Ly Nông: “Còn nhỏ tuổi, không cần phải hiểu chuyện như vậy.”
Vốn là có chút hổ thẹn và áy náy, nhưng bây giờ bà càng cảm thấy áy náy hơn. Nếu đây là bình khí xui xẻo nhà bà, sẽ sớm tức giận đến nổ tung.
Triệu Ly Nông bị đụng chạm đến sững sờ, dừng một chút rồi ngập ngừng nói: “Cháu 22 tuổi rồi, không còn nhỏ.”
Đan Vân cười đến mức chảy cả nước mắt, không tao nhã chút nào.
Khi đến tiểu khu, chiếc xe thể thao dừng lại, Triệu Ly Nông xuống xe, vừa quay đầu lại đã nghe thấy Đan Vân gọi cô.
“Tiểu Triệu.” Đan Vân ngồi trong xe nhìn Triệu Ly Nông đang đứng ngoài xe, cô rõ ràng đang mặc quần áo vải bông, trong gió lạnh vẫn lộ vẻ cô đơn gầy gò, trước sau so với những người đi lại trong tiểu khu hoàn toàn không phù hợp: “Cháu đừng lo lắng, chỉ cần Đan Vân cô còn ở Viện nghiên cứu một ngày, sẽ bảo vệ cháu một ngày.”
Đan Vân nói xong, cảm thấy lời này không đủ trọng lượng nên lại bổ sung: “Diệp Chấn Sơn, lãnh đạo cao nhất của quân đội là anh rể của cô, lúc đó sẽ bảo anh ấy cũng bao che cho cháu.”
Triệu Ly Nông: “…”
Hóa ra sở thích đi cửa sau của Ngụy Lệ là được thừa hưởng từ tổ trưởng.
—— Viện nghiên cứu nông học Trung ương đã hoàn toàn mở ra vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt.
Ngay khi thông báo này được đưa ra, lại một lần nữa nhấc lên làn sóng náo động lớn ở các căn cứ.
Trong nội bộ của Viện nghiên cứu nông học Trung ương cũng không bình tĩnh, các nghiên cứu viên sơ cấp và trung cấp không hiểu tại sao đột nhiên lại mở ra vượt cấp sát hạch.
Một số người cho rằng sự việc này đã được Nghiêm Thắng Biến trù hoạch từ đầu đến cuối, từ khi Nghiêm Tĩnh Thủy không đi theo con đường của La Phiên Tuyết mà đến Căn cứ nông học số chín với tư cách là một sinh viên nông học, đến việc cô phát hành tài liệu trồng trọt, mọi thứ đều để lại dấu vết.
Nhưng ngay sau đó lại có một tin tức khác truyền đến, phần lớn tài liệu trồng trọt do Nghiêm Tĩnh Thủy công bố lần này, cán bộ trồng trọt số 168 Triệu Ly Nông cũng tham gia biên soạn.
Triệu Ly Nông là ai?
Các nghiên cứu viên của Viện nghiên cứu nông học Trung ương không xa lạ gì với cô.
Từ năm ngoái, cái tên này đã được nhắc đến nhiều lần, đầu tiên là ngoại lệ tham gia vượt cấp cán bộ trồng trọt, sau đó gia nhập tổ đội nghiên cứu 8-22 với tư cách là cán bộ trồng trọt, không đến một năm, cô đã tìm được thuốc then chốt làm ra thuốc bột hoa tulip, thậm chí còn nhận được lời khen ngợi và động viên từ Nghiêm Thắng Biến, bọn họ không muốn biết cũng không được.
Lúc đầu, không có nhiều người chú ý đến, cho đến khi có một nghiên cứu viên nào đó âm thầm đào sâu, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Triệu Ly Nông này là người đầu tiên công bố tài liệu tại Căn cứ nông học số chín, trước cả Nghiêm Tĩnh Thủy!
Mặc dù chỉ là một phần tài liệu về phòng và trị bệnh cho cây cà chua, nhưng cô đã trực tiếp xóa bỏ một số vấn đề trên diễn đàn cho người vào xem, chuyện như vậy cô đã làm một lần. Mà Nghiêm Tĩnh Thủy sau này khi quen biết với Triệu Ly Nông, mới làm ra chuyện công bố tài liệu trồng trọt.
Sau đó với tin tức rò rỉ từ cuộc họp nghiên cứu cấp cao: Triệu Ly Nông cũng tham gia biên soạn tài liệu cùng với Nghiêm Tĩnh Thủy.
Thậm chí có người còn suy đoán rằng kẻ chủ mưu của chuyện này rất có thể là Triệu Ly Nông, người chỉ lợi dụng danh nghĩa Nghiêm Tĩnh Thủy để tránh rủi ro.
Theo phỏng đoán này, nghiên cứu viên Nghiêm Thắng Biến đề xuất mở toàn bộ vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt, có lẽ là do Triệu Ly Nông, nếu cô không ảnh hưởng đến Nghiêm Tĩnh Thủy, làm sao có thể có tài liệu trồng trọt miễn phí?
Có lẽ hành động của Nghiêm Thắng Biến chỉ là để xử lý cục diện hỗn loạn này thôi.
Họ không quen thuộc với Triệu Ly Nông, nhưng với Nghiêm Thắng Biến thì họ rất quen thuộc, ông ta là một nghiên cứu viên cao cấp có cống hiến to lớn cho Căn cứ trung ương, bất kể là có bàn tán như thế nào, bọn họ vẫn thường nhìn thấy ông ta thông qua ống kính của truyền thông hay tình cờ gặp được trong Viện nghiên cứu.
Mọi người đều biết rằng Nghiêm Thắng Biến là một nghiên cứu viên chân chính, ông ta có đầy đủ những phẩm chất và thế mạnh của một nghiên cứu viên xuất sắc, con người lại ôn hòa, thậm chí đã từ chối vị trí viện trưởng Viện nghiên cứu nông học Trung ương để tiếp tục nghiên cứu và đóng góp cho sự nghiệp cho sự sống còn của nhân loại.
Một người như vậy, những gì ông ta làm cũng chỉ vì con người, nếu như có tâm tư khác thì đã sớm có.
Hiển nhiên, ngòi nổ của vụ việc lần này rõ ràng là Triệu Ly Nông.
Các nghiên cứu viên và cán bộ trồng trọt không hài lòng với việc mở rộng vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt đều chỉ tay vào Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông đang ở Viện nghiên cứu nông học Trung ương, một số nghiên cứu viên và cán bộ trồng trọt ở các đơn vị khác nhau bất mãn với cô không cần phải quá cố ý, họ chỉ cần trì hoãn đơn đăng ký xin tài liệu và công cụ thí nghiệm của cô bằng cách qua loa đẩy đơn đăng ký về tuốt phía sau, chỉ cần nói các vật liệu không còn, cũng đã có thể gây rắc rối lớn cho cô. Khi cô làm chậm tiến độ hạng mục, cô cũng sẽ khiến các nghiên cứu viên cùng tổ đội khó chịu.
Phòng thí nghiệm tổ đội nghiên cứu 8-22.
Khang Lập xoay người, thấy Triệu Ly Nông tay không đi tới, lập tức hiểu rõ cô bị xa lánh: “Mấy người nhàn rỗi này, có tâm kế này tại sao không dùng thời gian vào nghiên cứu thí nghiệm? Lần sau để anh đi lấy vật liệu.”
“Làm phiền anh Khang.” Sau khi Triệu Ly Nông nói xong, bước tới giúp anh ta làm trợ thủ.
Khang Lập cẩn thận nhìn cô một cái, an ủi nói: “Đừng buồn, chờ cơn bão này qua đi, bọn họ sẽ quên.”
“Vâng.” Triệu Ly Nông cụp mắt mở vòi nước ở bàn thí nghiệm, bắt đầu tẩy rửa dụng cụ thí nghiệm.
Kiểu bị tẩy chay ở nơi làm việc này thật sự không là gì đối với cô, chỉ sợ là không có đơn giản như thế.
Vết thương trước đó của Nghiêm Tĩnh Thủy khiến Triệu Ly Nông cảnh giác, cô sợ gây rắc rối cho Phong Hòa, những ngày này, cô thường yêu cầu Phong Hòa không được tùy tiện mở cửa, cô lắp camera giám sát ở nhà, vài giờ sẽ kiểm tra một lần, xác nhận Phong Hòa có an toàn trong phòng khách hay không, khi cô về nhà càng thường chú ý xung quanh để kiểm tra xem có ai theo dõi mình không.
Nhưng Triệu Ly Nông cũng biết rằng nếu ai đó thật sự muốn động thủ với cô, những biện pháp này sẽ không có tác dụng.
“Thật ra…” Khang Lập đứng bên cạnh nhìn Triệu Ly Nông đang cúi đầu cẩn thận lau chùi đồ dùng, muốn nói lại thôi, cuối cùng thấp giọng: “Những người ở trong viện này chỉ là muốn tìm đối tượng để phát ti3t thôi.”
Bất luận Nghiêm Tĩnh Thủy có phải là bị Triệu Ly Nông ảnh hưởng hay không, việc hoàn toàn mở ra vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt giữa đã chắc chắn. Những người trong viện này không dám tỏ ra bất mãn với Nghiêm Thắng Biến và Nghiêm Tĩnh Thủy, nhưng Triệu Ly Nông lại không có lai lịch gì, cùng lắm chỉ được Nghiêm Thắng Biến khen ngợi, không ngạc nhiên khi sự tức giận của mọi người đều nhắm vào cô.
Triệu Ly Nông đặt dụng cụ thí nghiệm đã được làm sạch vào máy sấy khử trùng, quay lưng lại với Khang Lập và nói: “Tôi biết.”
Cô biết điều đó và không quan tâm đ ến những người này, những người thật sự đáng để quan tâm là những nghiên cứu viên cao cấp đó.
Chỉ riêng năm ngoái cô đã tạo ra một ngoại lệ, một số nghiên cứu viên cao cấp đã vô cùng bất mãn, bây giờ e rằng sự bất mãn đó có thể đã lên đến đỉnh điểm.
…
Sau khi tan việc, Triệu Ly Nông còn chưa rời khỏi phòng thí nghiệm, liền nhận được cuộc gọi từ Phong Hòa.
Trong video, Phong Hòa trông có vẻ căng thẳng: “Tiểu Nông, đừng quay lại, có hai người vẫn lảng vảng ngoài cửa.”
Trái tim Triệu Ly Nông thắt lại, cô bước nhanh ra ngoài: “Mẹ trở vào phòng ngủ nhanh, đóng kín cửa lại, con lập tức trở về!”
Phong Hòa lắc đầu, gằn từng chữ: “Con đừng trở về!”
“Mẹ phát hiện bọn họ ở ngoài cửa lúc nào?” Triệu Ly Nông vừa điều chỉnh màn hình giám sát bên ngoài cánh cửa vừa hỏi.
“Từ buổi trưa đã có ở đó rồi, ban đầu mẹ còn tưởng rằng có người đi ngang qua.” Phong Hòa sắc mặt tái nhợt nói: “Không nghĩ tới vẫn luôn ở chỗ này.”
Triệu Ly Nông bước chân hơi hoãn: “Buổi trưa?” Thời gian dài như vậy cũng không có động tác, hẳn là sẽ không đơn giản thương tổn phong hòa. “Triệu Ly Nông?”
Triệu Ly Nông bước chân có chút chậm lại: “Buổi trưa?” Thời gian dài như vậy cũng không có động thái gì, hẳn sẽ không đơn giản là tổn thương Phong Hòa.
“Triệu Ly Nông?”
Cô vừa đi ra khỏi phòng thí nghiệm, có hai người đi về phía cô, mặc trang phục của thủ vệ quân.
“Hai người là.”
Một người trong số họ chủ động giải thích: “Chúng tôi là do viện trưởng Chu Thiên Lý cử đến, chúng tôi sẽ ở bên cạnh cô một thời gian. Hơn nữa, trên xe buýt nhiều người quá phức tạp, vì vậy sau này chúng tôi sẽ đưa đón cô đi làm.”
Triệu Ly Nông sửng sốt, sau đó nhìn xuống quang não, quả nhiên có hai người đang đứng ngoài cửa nhà cô, nhưng vai thẳng tắp, quay lưng trước cửa lớn.
Cô lật màn hình lại, nói với người trước mặt: “Bọn họ cũng là do viện trưởng Chu Thiên Lý phái tới sao?”
Người này gật đầu: “Hai người này là đồng đội của chúng tôi, yên tâm đi, chúng tôi còn có người thay thế, bọn họ sẽ canh gác 24/24.”
“Cảm ơn.” Triệu Ly Nông cụp mi xuống, sau đó gửi tin nhắn cho Chu Thiên Lý: “Cảm ơn viện trưởng đã cử người đến.”
Chu Thiên Lý nhanh chóng trả lời: [Họ đến rồi? Em không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần chăm chỉ nghiên cứu trong viện, tôi mong trong tương lai em sẽ trở thành một nghiên cứu viên.]
Xác nhận được là người cho viện trưởng Chu Thiên Lý cử đến, Triệu Ly Nông đã gửi tin nhắn cho Phong Hòa để nói với bà ấy đừng căng thẳng nữa, những người ngoài cửa đó đến để bảo vệ cô.
Triệu Ly Nông đi theo hai người ra khỏi Viện nghiên cứu nông học, quả nhiên, một chiếc SUV màu đen đã đậu bên đường.
“Đó là xe của chúng tôi, nhớ rõ biển số.” Thủ vệ quân ở bên trái nói.
Ba người vừa mới tới gần chiếc SUV, một chiếc xe thể thao màu đỏ đột nhiên từ bên cạnh lao tới, dừng ở trước mặt bọn họ.
Cả hai vô thức tạo ra một tư thế phòng thủ, lần lượt chặn Triệu Ly Nông.
Nóc xe thể thao từ từ thu lại, lộ ra người ngồi ở ghế lái.
“Tổ trưởng.” Triệu Ly Nông lướt qua vai của thủ vệ quân phía trước, gọi người ngồi trên ghế lái của chiếc xe thể thao.
Đan Vân đeo kính râm quay đầu nhìn Triệu Ly Nông: “Lên xe đi, cô đưa cháu về.”
Sau đó bà chỉ vào thủ vệ quân đang định nói: “Các cậu đi theo phía sau.”
Thủ vệ quân do dự không nhúc nhích, cuối cùng vẫn là Triệu Ly Nông đi ra, lên xe Đan Vân: “Cô ấy là tổ trưởng của tôi, các anh trước cứ đi theo phía sau.”
Hai thủ vệ quân thấy thế, đi tới chiếc xe SUV màu đen phía sau.
Thấy Triệu Ly Nông thắt dây an toàn, Đan Vân nhấc mui xe lên, đạp ga và lao ra ngoài với một tiếng “brùm”.
Dọc đường không ai nói lời nào, Triệu Ly Nông không nói cô sống ở đâu, nhưng Đan Vân rõ ràng biết cô ở đâu.
Không chỉ Đan Vân mà viện trưởng Chu Thiên Lý cũng biết, bọn họ đều biết.
Thông tin của Triệu Ly Nông, lộ rõ trước mắt cấp trên, họ có thể lấy bất cứ khi nào họ muốn.
“Thấy oan ức sao?” Đan Vân đột nhiên hỏi.
Triệu Ly Nông quay đầu nhìn Đan Vân, chậm rãi nói: “Không có.”
Cô chỉ hy vọng rằng những chuyện phát sinh sẽ không dây tai họa cho Phong Hòa.
Đan Vân giơ tay tháo kính râm, ném vào trong xe, liếc nhìn cô: “Cháu bị người bắt làm mồi lửa, cũng không thấy oan ức?”
Trong cuộc họp hôm đó, Nghiêm Thắng Biến đột nhiên nhắc đến Triệu Ly Nông, rõ ràng không gì khác hơn là muốn chuyển hỏa lực của mọi người lên người cô.
Ông ta đẩy Triệu Ly Nông ra, không phải vì Nghiêm Tĩnh Thủy, mà vì chính ông ta, để khiến mọi người dời mắt từ trên người mình lên người Triệu Ly Nông.
Trước đây, Nghiêm Thắng Biến đã cố gắng đóng cánh cửa vượt cấp sát hạch, bây giờ nó có liên quan chặt chẽ với việc mở vượt cấp sát hạch, mọi người sẽ chỉ trích và ngăn chặn biện pháp này một cách cố ý hoặc vô ý, bắt đầu đặt câu hỏi cho Nghiêm Thắng Biến.
Nhưng khi Triệu Ly Nông trở thành người châm ngòi, trong mắt những người bình thường, Nghiêm Thắng Biến đã trở thành người giải quyết vấn đề, ông ta chỉ … phải làm điều đó.
Nghiêm Thắng Biến đã đề cập đến Triệu Ly Nông trong cuộc họp, chính là dành cho những người bên ngoài cuộc họp, ông ta muốn chuyển sự chú ý của họ sang Triệu Ly Nông.
Triệu Ly Nông chỉ là một con tốt bị đẩy ra.
Trong cuộc họp hôm đó, có ai phản ứng gì không?
Có, Đan Vân hiểu, nhưng bà vẫn ngầm thừa nhận cách làm của Nghiêm Thắng Biến, còn bỏ phiếu đồng ý, thậm chí trong những ngày này cũng không ngăn cản những tin tức trong Viện nghiên cứu tuồn ra bên ngoài.
Bởi vì… Nghiêm Thắng Biến là người quan trọng nhất.
Bởi vì Viện nghiên cứu nông học Trung ương cần ngay lập tức mở vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt, để sinh viên nông học và thợ trồng trọt có thể học cách trồng trọt, không còn bị tài liệu trồng trọt giam cầm, phá vỡ thế độc quyền tri thức của một số gia tộc.
Khi Nghiêm Thắng Biến đóng cửa vượt cấp sát hạch, ông ta chỉ muốn đóng cửa con đường chiêu mộ người của các gia tộc ở Căn cứ trung ương, ai có thể ngờ rằng sau mấy chục năm lại trở thành giam cầm con đường thăng tiến của người bình thường.
Diệp Chấn Sơn hiểu Nghiêm Thắng Biến phải làm gì, vì thế đã đề xuất tăng độ khó cho việc sát hạch nghiên cứu viên, để thật sự có thể tuyển chọn những người thật sự có năng lực và tài năng.
Triệu Ly Nông nhìn con đường từ từ lùi về sau, họ càng ngày càng xa thượng khu nội thành, khuôn mặt của những người đi lại trên đường dần dần thay đổi từ thoải mái an nhàn sang co rúm chán nản. Nếu còn lái xe đến tận hạ nội thành, hầu hết những người ở đó sẽ chỉ có tê liệt và gầy gò.
“Tài liệu trồng trọt đã được công bố, vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt đã hoàn toàn mở, đó là một điều tốt.” Triệu Ly Nông nhìn xuống tay của mình và chậm rãi nói: “Khi kết thúc vượt cấp sát hạch của cán bộ trồng trọt, những người có khả năng sẽ có thể tiến lên ngay lập tức.”
Hiện tại đó là kết quả tốt nhất.
Nếu không có Nghiêm Thắng Biến và Nghiêm Tĩnh Thủy, cô sẽ vẫn phân loại tài liệu và đưa cho các sinh viên nông học của Căn cứ nông học số chín. Có lẽ tình hình sẽ còn tồi tệ hơn bây giờ.
Bây giờ Chu viện trưởng đã cử người đến bảo vệ Phong Hòa, cô cũng có người đến đón, đó chắc chắn là kết quả tốt nhất.
Đan Vân chậc lưỡi, đột nhiên đưa tay sờ sờ đầu Triệu Ly Nông: “Còn nhỏ tuổi, không cần phải hiểu chuyện như vậy.”
Vốn là có chút hổ thẹn và áy náy, nhưng bây giờ bà càng cảm thấy áy náy hơn. Nếu đây là bình khí xui xẻo nhà bà, sẽ sớm tức giận đến nổ tung.
Triệu Ly Nông bị đụng chạm đến sững sờ, dừng một chút rồi ngập ngừng nói: “Cháu 22 tuổi rồi, không còn nhỏ.”
Đan Vân cười đến mức chảy cả nước mắt, không tao nhã chút nào.
Khi đến tiểu khu, chiếc xe thể thao dừng lại, Triệu Ly Nông xuống xe, vừa quay đầu lại đã nghe thấy Đan Vân gọi cô.
“Tiểu Triệu.” Đan Vân ngồi trong xe nhìn Triệu Ly Nông đang đứng ngoài xe, cô rõ ràng đang mặc quần áo vải bông, trong gió lạnh vẫn lộ vẻ cô đơn gầy gò, trước sau so với những người đi lại trong tiểu khu hoàn toàn không phù hợp: “Cháu đừng lo lắng, chỉ cần Đan Vân cô còn ở Viện nghiên cứu một ngày, sẽ bảo vệ cháu một ngày.”
Đan Vân nói xong, cảm thấy lời này không đủ trọng lượng nên lại bổ sung: “Diệp Chấn Sơn, lãnh đạo cao nhất của quân đội là anh rể của cô, lúc đó sẽ bảo anh ấy cũng bao che cho cháu.”
Triệu Ly Nông: “…”
Hóa ra sở thích đi cửa sau của Ngụy Lệ là được thừa hưởng từ tổ trưởng.
Bình luận facebook