Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144
Bất kỳ quốc gia nào tìm được bảo vật như vậy đều sẽ bảo vệ tầng tầng lớp lớp. Mình có thể tiếp cận được hay không đã là một vấn đề nan giải. Thế thì dựa vào cái gì để có thể tìm được để thu hồi nó về đây?
Khi còn bé, mỗi người đều có giấc mơ trở thành hiệp khách. Một mình một kiếm hành tẩu giang hồ, trừng trị tham quan, vì dân trừ hại. Thế nhưng sau này khi lớn lên mới phát hiện đó thật sự là những suy nghĩ ấu trĩ, điều đó căn bản là không thể thực hiện được.
Nếu như là một chút việc nhỏ, Diệp Thu còn có thể cân nhắc đến việc hỗ trợ. Dù sao, giúp người thuận lợi thì mình thuận lợi, hơn nữa còn có thể cùng những người này trao đổi một ít điều kiện. Nhưng đối với loại chuyện mình không nắm chắc này, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
“Sao họ Diệp lại có thể nói ra mấy lời không có tiền đồ vậy chứ”. Hàn lão gia đập bàn khiển trách.
“Lão có thể cho tôi họ Lâm, hoặc là bất kỳ họ nào trong trăm họ đều được. Tôi chỉ nhắc lão một câu: sợ chết và họ tên không có quan hệ gì với nhau.” Diệp Thu kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Hàn lão gia tử chán nản ngồi trên ghế. Bàn tay không tự chủ được lại mò thuốc, có thể nghĩ ra số lượng cao nhất hôm nay là hai điếu thuốc, lại lưu luyến không rời mà rụt tay lại, đưa tay lên vuốt vuốt mặt, thì thào nói: “Tiểu tử này tính tình thật là bướng bỉnh. Hay là để Nhiễm lão đầu thử nhỉ?”
Lúc Diệp Thu đi ra. Nhiễm Đông Dạ và Hàn Sảng đang lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách. Thấy Diệp Thu đi tới lập tức sắc mặt trở nên vui vẻ mà chào đón “ A, là đại ca, gia gia không làm khó dễ anh chứ? Đông Nhi cứ bảo em đi xem thử, nhưng gia gia có quy tắc của mình, lúc người đọc sách hoặc là nói chuyện thì người khác không được vào quấy rầy, em cũng không dám đi.” Hàn Sảng vẻ mặt áy náy giải thích.
“Không sao. Anh nói cho em biết một bí mật.” Diệp Thu ghé miệng nói vài câu vào lỗ tai Hàn Sảng. Sau khi nghe xong, mắt Hàn Sảng trợn tròn, kinh ngạc hỏi: “Thật à?”
“Không tin em tìm ở dưới bàn xem.” Diệp Thu cười cười nói.
“Được lắm, gia gia thật quá phận. Bác sĩ đã dặn nhiều lần không cho người hút thuốc, không ngờ người còn hút lén”. Hàn Sảng thở phì phì chạy đi tìm gia gia.
Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói: “Anh vừa ra đã bán Hàn gia gia rồi”.
“Là lão bán tôi trước đó chứ.” Diệp Thu nhún nhún vai như việc đó không quan hệ gì tới mình.
Bữa cơm tối chỉ có Hàn lão, Hàn Sảng, Diệp Thu cùng Nhiễm Đông Dạ bốn người. Những người khác của Hàn gia cũng không về, có lẽ bởi vì công việc bận rộn, mà cũng có thể là Hàn Liễu vì chiếu cố tâm tình của Diệp Thu, không ngờ mang theo một hộp cơm tới tận hội nghị công tác chính phủ.
Sau khi ăn xong, Diệp Thu cùng Nhiễm Đông Dạ cáo từ Hàn lão. Hàn lão tươi cười tiễn hai người rời đi, hoàn toàn không còn chút tức giận vì Diệp Thu thẳng thắn từ chối nữa.
“Diệp Thu, bây giờ chúng ta đi đâu?” Nhiễm Đông Dạ quay sang hỏi Diệp Thu.
“Về ngủ.” Diệp Thu trả lời.
“Còn sớm như vậy đã ngủ sao? Hay là... chúng ta dạo chơi bên ngoài một chút?” Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói.
“Đi dạo à? Đi dạo làm gì?”
“Chờ một chút, tôi hỏi mấy người kia xem buổi tối có hoạt động gì”. Nhiễm Đông Dạ thấy Diệp Thu không có ý phản đối, liền hài lòng lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Sau một hồi nhạc, đầu dây bên kia vang lên một âm thanh mạnh mẽ của một cô gái: “A lô, Đông Nhi, em chạy đi đâu vậy? Buổi chiều sao không nghe điện thoại của chị. Nhanh tới Thuỷ tinh cung, chị cả câu được một kẻ ngốc giàu nên tới đây, bọn chị đang ở cạnh chị ấy nè”.
“Ha ha. Được. Bọn em đi ngay đây.” Nhiễm Đông Dạ liếc mắt nhìn Diệp Thu dương dương đắc ý, cười đáp.
"Bọn em? Em đang ở cùng ai vậy?” Âm thanh ở đầu dây bên kia lập tức trở nên bén nhọn.
“Diệp Thu. Chị đã từng gặp qua mà”. Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói.
"Được lắm, em cái đồ lẳng lơ này, lần trước chị em chúng ta nghiêm hình bức cung em không phải nói là không có quan hệ gì với hắn sao. Làm hại chị còn hối hận nửa ngày không nên cùng người ta uổng phí một trận, bây giờ em tự mình cua hả?”
“Chị ba, bọn em thật sự không có quan hệ kia mà”.
“Được. Buổi tối về kiểm tra một chút xem màng trinh có bị phá hay không là biết, mang tên gia súc kia của nhà bọn em tới đây mau. Thuỷ tinh cung phòng 206”. Nói xong, "bụp" một tiếng, bên kia đã cúp điện thoại.
Nhiễm Đông Dạ cười xấu hổ nói: “Tính của chị ba tôi là thế. Anh đừng để ý”.
“Tôi có thể không để ý sao? Tôi rõ ràng chưa làm gì với cô cả. Đừng đổ trách nhiệm lên người tôi. Hy vọng cô vẫn còn là xử nữ”. Diệp Thu uỷ khuất nói.
“Đi chết đi.” Nhiễm Đông Dạ rút một tay ra đánh Diệp Thu.
Thuỷ tinh cung là một trong những nơi ăn chơi lớn nhất Yến Kinh, tề danh cùng với Thiên Thượng Nhân Gian, hai nơi đó là chỗ ăn chơi có tính cột mốc của hai nhà ở thành Yến Kinh, là lựa chọn đầu tiên của những thành phần tri thức tuổi còn trẻ và bọn công tử phú hào sống về đêm giả heo ăn hổ.
Nhiễm Đông Dạ đỗ xe tại cổng, mang theo Diệp Thu đi vào cửa Thuỷ tinh cung. Mặc dù người vẫn chưa vào nhưng đã nghe được tiếng nhạc thật lớn từ bên trong phát ra. Nhiễm Đông Dạ lúc ở tại cửa liền nhíu nhíu mày, Diệp Thu chú ý tới chi tiết này, nghĩ thầm, nàng có lẽ rất ít tới những địa phương như thế này.
Đại sảnh ở lầu một sóng người cuồn cuộn. Vô số trai theo cô gái múa dẫn đầu trên đài cao mà nhảy điên cuồng. Dưới sự hướng dẫn của bồi bàn, hai người đi tới phòng 206 ở lầu hai. Bồi bàn cung kính rời đi, Nhiễm Đông Dạ từ khe cửa nhìn vào, khi thấy bên trong là chị em mình mới yên lòng mà đẩy của phòng.
Nhiễm Đông Dạ vừa bước vào lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cùng với ba mĩ nữ khác ở đây so sánh, khí chất của nàng còn muốn cao hơn họ một bậc.
Trong phòng có sáu người, ba nam ba nữ. Ba nữ đều là người quen của Nhiễm Đông Dạ, lần trước ở căng tin Diệp Thu đã từng gặp qua các nàng. Ba nam nhân tuổi cũng không quá lớn, khoảng chừng hai ba mươi tuổi. Hẳn chính là người mà Nhiễm Đông Dạ và chị ba nói là kẻ ngốc.
Cô gái đầy đặn lần trước từng đấu môi kiếm lưỡi dao với Đường Qua một phen từ trên ghế sa *** đứng lên, ngoắc ngoắc tay với Nhiễm Đông Dạ: “Lại đây, Đông nhi, tới cạnh chị này, ài. Diệp Thu, anh cũng qua đây, đứng ngây ra đó làm gì? Thật giống một tên xử nam ngây thơ”.
Diệp Thu vuốt mũi cười khổ, cô gái này nói chuyện thật không lưu tình.
Diệp Thu một bên chào hỏi những người trong phòng, một bên đi theo sau Nhiễm Đông Dạ tới cạnh ba nàng.
“Hắc, em của tôi tới đây, anh nhường qua bên một chút”. Cô gái thích bức tranh "Ánh mắt màu tím" kia nói với anh chàng bên cạnh nàng không nỡ rời đi.
Nam nhân tuy rằng không muốn nhưng vẫn dịch ra chừa đủ chỗ một người có thể ngồi xuống, mục tiêu của gã vốn là nhắm vào cô gái mạnh mẽ đầy đặn giống nữ yêu tinh này. Nhưng bây giờ ở giữa lại kẹp một cô gái xinh đẹp, gã cũng không thấy có hại gì.
“Hắc, tôi nói anh này, ánh mắt anh nhìn xa một chút được không? Đứng trước mặt anh là em rể của tôi, muốn đào góc tường thì cũng phải trốn bạn trai của người ta đấy".
Nam nhân xấu hổ không chịu nổi. Bưng cốc chạy tới sô pha khác.
“Chị ba, miệng của chị thật độc.” Nhiễm Đông Dạ thân mật ngồi xuống bên cạnh nữ nhân kia, lại kéo tay Diệp Thu ngồi xuống nói: “Ngồi đi”.
“Độc cái gì? Các em không tới chị còn muốn cho hắn vài cái bạt tai nữa cơ. Cả đêm cứ mè nheo cạnh chị. Thỉnh thoảng còn lau chút nước miếng. Nếu không phải vì chuyện tốt của chị cả, chị đã sớm nổi giận rồi”. Cô gái ném một *** bia cho Diệp Thu, nói: “Tiểu xử nam, tôi biết tửu lượng của anh rất tốt, tôi sẽ không so rượu với anh. Miễn cho bản thân tự chuốc nhục, có điều, tôi có thể chơi một vài trò chơi với anh”.
“Tôi không muốn chơi trò chơi”. Diệp Thu cười nói.
“Mười lăm hai mươi không? Xúc xắc cũng không? Thế hai con ong mật nhỏ?”
Diệp Thu vẫn thường chơi hai con ong mật nhỏ. Cái trò đại đa số mấy đứa nhỏ nhà nông rất thích chơi. Không nghĩ tới ở chốn thành thị này cũng được hoan nghênh như thế.
“Hai con ong mật nhỏ đi.” Diệp Thu chọn.
“Đông Nhi có chơi không?”
"Đi, chị dạy em một lần, sau đó em chơi với bạn trai của em, nếu không em lại tưởng rằng chị muốn chiếm tiện nghi của hắn”. Chị ba nói xong liền đứng lên thay đổi vị trí với Nhiễm Đông Dạ. Nhiễm Đông Dạ vẻ mặt hiếu kì nhìn nhìn giống như một đứa trẻ láu lỉnh.
Chị ba của Nhiễm Đông Dạ ngồi qua lập tức mang theo một làn gió thơm, đây là mùi nước hoa Độc dược, cùng tên nó giống nhau, quả thật là độc dược với nam nhân, có thể mê hoặc người khác.
Cô nàng vóc người đầy đặn, mặc chiếc áo sơ mi màu đen, bộ ngực coi như nở nang, phía dưới mặc một cái quần ngắn cùng tất chân màu đen. Cả người đều là màu đen, mười phần gợi cảm, hèn gì tên vừa bị đuổi đi ánh mắt lúc nhìn Diệp Thu lại không quá thiện ý như vậy.
“Biết anh tửu lượng tốt, nếu so rượu thì là tôi tự tìm đường chết. Có điều không có chơi chút cá cược thì thật không có ý nghĩa. Nếu như anh thắng tôi thì anh được phép hôn Đông Dạ một cái. Nếu anh thua, anh phải đi xuống lầu vỗ đầu anh chàng kia một cái". Cô gái chỉ vào DJ đang điên cuồng ở đại sảnh lầu một nói.
“Không được không được. Chị ba, các ngươi chơi trò chơi sao tiền cược lại đổ lên đầu em”. Nhiễm Đông Dạ xua tay nói.
“Con bé chết bầm kia, chuyện lừa gạt bọn chị vẫn chưa tính với em đấy. Em chờ đó, tí về sẽ thu thập em sau. Bây giờ chị nói xong rồi. Bắt đầu đi.”
Cô gái nói xong liền ra hiệu bắt đầu trò chơi.
Diệp Thu quay sang nhìn Nhiễm Đông Dạ nói: “Không cần lo, tôi sẽ cố ý thua nàng”.
ng0ctu231
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội
Khi còn bé, mỗi người đều có giấc mơ trở thành hiệp khách. Một mình một kiếm hành tẩu giang hồ, trừng trị tham quan, vì dân trừ hại. Thế nhưng sau này khi lớn lên mới phát hiện đó thật sự là những suy nghĩ ấu trĩ, điều đó căn bản là không thể thực hiện được.
Nếu như là một chút việc nhỏ, Diệp Thu còn có thể cân nhắc đến việc hỗ trợ. Dù sao, giúp người thuận lợi thì mình thuận lợi, hơn nữa còn có thể cùng những người này trao đổi một ít điều kiện. Nhưng đối với loại chuyện mình không nắm chắc này, hắn tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
“Sao họ Diệp lại có thể nói ra mấy lời không có tiền đồ vậy chứ”. Hàn lão gia đập bàn khiển trách.
“Lão có thể cho tôi họ Lâm, hoặc là bất kỳ họ nào trong trăm họ đều được. Tôi chỉ nhắc lão một câu: sợ chết và họ tên không có quan hệ gì với nhau.” Diệp Thu kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Hàn lão gia tử chán nản ngồi trên ghế. Bàn tay không tự chủ được lại mò thuốc, có thể nghĩ ra số lượng cao nhất hôm nay là hai điếu thuốc, lại lưu luyến không rời mà rụt tay lại, đưa tay lên vuốt vuốt mặt, thì thào nói: “Tiểu tử này tính tình thật là bướng bỉnh. Hay là để Nhiễm lão đầu thử nhỉ?”
Lúc Diệp Thu đi ra. Nhiễm Đông Dạ và Hàn Sảng đang lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách. Thấy Diệp Thu đi tới lập tức sắc mặt trở nên vui vẻ mà chào đón “ A, là đại ca, gia gia không làm khó dễ anh chứ? Đông Nhi cứ bảo em đi xem thử, nhưng gia gia có quy tắc của mình, lúc người đọc sách hoặc là nói chuyện thì người khác không được vào quấy rầy, em cũng không dám đi.” Hàn Sảng vẻ mặt áy náy giải thích.
“Không sao. Anh nói cho em biết một bí mật.” Diệp Thu ghé miệng nói vài câu vào lỗ tai Hàn Sảng. Sau khi nghe xong, mắt Hàn Sảng trợn tròn, kinh ngạc hỏi: “Thật à?”
“Không tin em tìm ở dưới bàn xem.” Diệp Thu cười cười nói.
“Được lắm, gia gia thật quá phận. Bác sĩ đã dặn nhiều lần không cho người hút thuốc, không ngờ người còn hút lén”. Hàn Sảng thở phì phì chạy đi tìm gia gia.
Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói: “Anh vừa ra đã bán Hàn gia gia rồi”.
“Là lão bán tôi trước đó chứ.” Diệp Thu nhún nhún vai như việc đó không quan hệ gì tới mình.
Bữa cơm tối chỉ có Hàn lão, Hàn Sảng, Diệp Thu cùng Nhiễm Đông Dạ bốn người. Những người khác của Hàn gia cũng không về, có lẽ bởi vì công việc bận rộn, mà cũng có thể là Hàn Liễu vì chiếu cố tâm tình của Diệp Thu, không ngờ mang theo một hộp cơm tới tận hội nghị công tác chính phủ.
Sau khi ăn xong, Diệp Thu cùng Nhiễm Đông Dạ cáo từ Hàn lão. Hàn lão tươi cười tiễn hai người rời đi, hoàn toàn không còn chút tức giận vì Diệp Thu thẳng thắn từ chối nữa.
“Diệp Thu, bây giờ chúng ta đi đâu?” Nhiễm Đông Dạ quay sang hỏi Diệp Thu.
“Về ngủ.” Diệp Thu trả lời.
“Còn sớm như vậy đã ngủ sao? Hay là... chúng ta dạo chơi bên ngoài một chút?” Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói.
“Đi dạo à? Đi dạo làm gì?”
“Chờ một chút, tôi hỏi mấy người kia xem buổi tối có hoạt động gì”. Nhiễm Đông Dạ thấy Diệp Thu không có ý phản đối, liền hài lòng lấy điện thoại di động ra gọi điện.
Sau một hồi nhạc, đầu dây bên kia vang lên một âm thanh mạnh mẽ của một cô gái: “A lô, Đông Nhi, em chạy đi đâu vậy? Buổi chiều sao không nghe điện thoại của chị. Nhanh tới Thuỷ tinh cung, chị cả câu được một kẻ ngốc giàu nên tới đây, bọn chị đang ở cạnh chị ấy nè”.
“Ha ha. Được. Bọn em đi ngay đây.” Nhiễm Đông Dạ liếc mắt nhìn Diệp Thu dương dương đắc ý, cười đáp.
"Bọn em? Em đang ở cùng ai vậy?” Âm thanh ở đầu dây bên kia lập tức trở nên bén nhọn.
“Diệp Thu. Chị đã từng gặp qua mà”. Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói.
"Được lắm, em cái đồ lẳng lơ này, lần trước chị em chúng ta nghiêm hình bức cung em không phải nói là không có quan hệ gì với hắn sao. Làm hại chị còn hối hận nửa ngày không nên cùng người ta uổng phí một trận, bây giờ em tự mình cua hả?”
“Chị ba, bọn em thật sự không có quan hệ kia mà”.
“Được. Buổi tối về kiểm tra một chút xem màng trinh có bị phá hay không là biết, mang tên gia súc kia của nhà bọn em tới đây mau. Thuỷ tinh cung phòng 206”. Nói xong, "bụp" một tiếng, bên kia đã cúp điện thoại.
Nhiễm Đông Dạ cười xấu hổ nói: “Tính của chị ba tôi là thế. Anh đừng để ý”.
“Tôi có thể không để ý sao? Tôi rõ ràng chưa làm gì với cô cả. Đừng đổ trách nhiệm lên người tôi. Hy vọng cô vẫn còn là xử nữ”. Diệp Thu uỷ khuất nói.
“Đi chết đi.” Nhiễm Đông Dạ rút một tay ra đánh Diệp Thu.
Thuỷ tinh cung là một trong những nơi ăn chơi lớn nhất Yến Kinh, tề danh cùng với Thiên Thượng Nhân Gian, hai nơi đó là chỗ ăn chơi có tính cột mốc của hai nhà ở thành Yến Kinh, là lựa chọn đầu tiên của những thành phần tri thức tuổi còn trẻ và bọn công tử phú hào sống về đêm giả heo ăn hổ.
Nhiễm Đông Dạ đỗ xe tại cổng, mang theo Diệp Thu đi vào cửa Thuỷ tinh cung. Mặc dù người vẫn chưa vào nhưng đã nghe được tiếng nhạc thật lớn từ bên trong phát ra. Nhiễm Đông Dạ lúc ở tại cửa liền nhíu nhíu mày, Diệp Thu chú ý tới chi tiết này, nghĩ thầm, nàng có lẽ rất ít tới những địa phương như thế này.
Đại sảnh ở lầu một sóng người cuồn cuộn. Vô số trai theo cô gái múa dẫn đầu trên đài cao mà nhảy điên cuồng. Dưới sự hướng dẫn của bồi bàn, hai người đi tới phòng 206 ở lầu hai. Bồi bàn cung kính rời đi, Nhiễm Đông Dạ từ khe cửa nhìn vào, khi thấy bên trong là chị em mình mới yên lòng mà đẩy của phòng.
Nhiễm Đông Dạ vừa bước vào lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cùng với ba mĩ nữ khác ở đây so sánh, khí chất của nàng còn muốn cao hơn họ một bậc.
Trong phòng có sáu người, ba nam ba nữ. Ba nữ đều là người quen của Nhiễm Đông Dạ, lần trước ở căng tin Diệp Thu đã từng gặp qua các nàng. Ba nam nhân tuổi cũng không quá lớn, khoảng chừng hai ba mươi tuổi. Hẳn chính là người mà Nhiễm Đông Dạ và chị ba nói là kẻ ngốc.
Cô gái đầy đặn lần trước từng đấu môi kiếm lưỡi dao với Đường Qua một phen từ trên ghế sa *** đứng lên, ngoắc ngoắc tay với Nhiễm Đông Dạ: “Lại đây, Đông nhi, tới cạnh chị này, ài. Diệp Thu, anh cũng qua đây, đứng ngây ra đó làm gì? Thật giống một tên xử nam ngây thơ”.
Diệp Thu vuốt mũi cười khổ, cô gái này nói chuyện thật không lưu tình.
Diệp Thu một bên chào hỏi những người trong phòng, một bên đi theo sau Nhiễm Đông Dạ tới cạnh ba nàng.
“Hắc, em của tôi tới đây, anh nhường qua bên một chút”. Cô gái thích bức tranh "Ánh mắt màu tím" kia nói với anh chàng bên cạnh nàng không nỡ rời đi.
Nam nhân tuy rằng không muốn nhưng vẫn dịch ra chừa đủ chỗ một người có thể ngồi xuống, mục tiêu của gã vốn là nhắm vào cô gái mạnh mẽ đầy đặn giống nữ yêu tinh này. Nhưng bây giờ ở giữa lại kẹp một cô gái xinh đẹp, gã cũng không thấy có hại gì.
“Hắc, tôi nói anh này, ánh mắt anh nhìn xa một chút được không? Đứng trước mặt anh là em rể của tôi, muốn đào góc tường thì cũng phải trốn bạn trai của người ta đấy".
Nam nhân xấu hổ không chịu nổi. Bưng cốc chạy tới sô pha khác.
“Chị ba, miệng của chị thật độc.” Nhiễm Đông Dạ thân mật ngồi xuống bên cạnh nữ nhân kia, lại kéo tay Diệp Thu ngồi xuống nói: “Ngồi đi”.
“Độc cái gì? Các em không tới chị còn muốn cho hắn vài cái bạt tai nữa cơ. Cả đêm cứ mè nheo cạnh chị. Thỉnh thoảng còn lau chút nước miếng. Nếu không phải vì chuyện tốt của chị cả, chị đã sớm nổi giận rồi”. Cô gái ném một *** bia cho Diệp Thu, nói: “Tiểu xử nam, tôi biết tửu lượng của anh rất tốt, tôi sẽ không so rượu với anh. Miễn cho bản thân tự chuốc nhục, có điều, tôi có thể chơi một vài trò chơi với anh”.
“Tôi không muốn chơi trò chơi”. Diệp Thu cười nói.
“Mười lăm hai mươi không? Xúc xắc cũng không? Thế hai con ong mật nhỏ?”
Diệp Thu vẫn thường chơi hai con ong mật nhỏ. Cái trò đại đa số mấy đứa nhỏ nhà nông rất thích chơi. Không nghĩ tới ở chốn thành thị này cũng được hoan nghênh như thế.
“Hai con ong mật nhỏ đi.” Diệp Thu chọn.
“Đông Nhi có chơi không?”
"Đi, chị dạy em một lần, sau đó em chơi với bạn trai của em, nếu không em lại tưởng rằng chị muốn chiếm tiện nghi của hắn”. Chị ba nói xong liền đứng lên thay đổi vị trí với Nhiễm Đông Dạ. Nhiễm Đông Dạ vẻ mặt hiếu kì nhìn nhìn giống như một đứa trẻ láu lỉnh.
Chị ba của Nhiễm Đông Dạ ngồi qua lập tức mang theo một làn gió thơm, đây là mùi nước hoa Độc dược, cùng tên nó giống nhau, quả thật là độc dược với nam nhân, có thể mê hoặc người khác.
Cô nàng vóc người đầy đặn, mặc chiếc áo sơ mi màu đen, bộ ngực coi như nở nang, phía dưới mặc một cái quần ngắn cùng tất chân màu đen. Cả người đều là màu đen, mười phần gợi cảm, hèn gì tên vừa bị đuổi đi ánh mắt lúc nhìn Diệp Thu lại không quá thiện ý như vậy.
“Biết anh tửu lượng tốt, nếu so rượu thì là tôi tự tìm đường chết. Có điều không có chơi chút cá cược thì thật không có ý nghĩa. Nếu như anh thắng tôi thì anh được phép hôn Đông Dạ một cái. Nếu anh thua, anh phải đi xuống lầu vỗ đầu anh chàng kia một cái". Cô gái chỉ vào DJ đang điên cuồng ở đại sảnh lầu một nói.
“Không được không được. Chị ba, các ngươi chơi trò chơi sao tiền cược lại đổ lên đầu em”. Nhiễm Đông Dạ xua tay nói.
“Con bé chết bầm kia, chuyện lừa gạt bọn chị vẫn chưa tính với em đấy. Em chờ đó, tí về sẽ thu thập em sau. Bây giờ chị nói xong rồi. Bắt đầu đi.”
Cô gái nói xong liền ra hiệu bắt đầu trò chơi.
Diệp Thu quay sang nhìn Nhiễm Đông Dạ nói: “Không cần lo, tôi sẽ cố ý thua nàng”.
ng0ctu231
Quyển 4: Bảo tiêu thủ vệ đội
Bình luận facebook