Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Chưa từng nghe nói có vệ sĩ nào lại đánh chủ thuê mình một trận. Nếu như thật sự có làm như vậy thì mình cũng là người khởi xướng.
“Diệp Thu, anh không được đỡ trả. Nếu không tôi sẽ giúp chị Đường Đường cắn anh…….” Lâm Bảo Nhi hét lớn.
Nghĩ lại vừa nãy khi chơi trò chơi, khi Lâm Bảo Nhi làm động tác giơ bao cát lên thì bộ ngực như sóng lớn trào dâng, thật sự muốn thử xem bị cô ta cắn sẽ có vị như thế nào.
Píp píp
Tiếng còi ô tô kêu lên ầm ỹ, Diệp Thu quay mắt lên nhìn, chiếc xe của Trầm Mặc Nùng dừng ở trước sân lớn. Cửa lớn tự động màu bạc đang dần dần mở ra, chiếc xe tạm thời vẫn chưa thể vào. Trầm Mặc Nùng ngồi trong xe nhìn thấy tình hình phía sân, cho nên chỉ có thể nhấn còi để ngăn cản trận đấu của hai người.
Đường Quả vừa nhảy đến thì Diệp Thu liền tránh ra. Lại là một quyền, Diệp Thu nhanh chóng kéo Đường Quả vào lòng, giữ chặt để cho cô ta không có cách nào động đậy nữa.
Dựa sát vào mới phát hiện ra, trên khuôn mặt trắng nõn nà của Đường Quả có một mảng màu đỏ, còn có một cục u hơi tím. Diệp Thu trong lòng có chút áy náy, mình đã đủ nương tay lắm rồi, ai ngờ da cô ta lại mềm như đến mức có thể ấn ra cả nước, va đập nhẹ như vậy mà đã thành ra như thế này.
Nhớ lại trước đây ở trong thôn khi chơi với mấy đứa trẻ trò này, giống như thù sâu đại hận vậy, đem hết sức bú sữa ra mà đập người ta. Diệp Thu đã đập làm khóc mấy đứa.
“Cầm thú, buông ra….”
“Buông tôi ra, không được chạm vào người…..dám lợi dụng bà à…….”
“Tên cầm thú chết tiệt. Bà cô liều mạng với ngươi…”
…………………………………………� � �…………………
Sau khi cửa lớn mở sang hai bên, xe của Trầm Mặc Nùng tiến vào trong sân. Cửa xe mở ra, thứ mà bước ra đầu tiên chính là một đôi chân đi giầy cao gót và cặp đùi đầy đặn mềm mại trắng như ngọc.
Đẹp hay không thì hay xem đùi. Đàn ông háo sắc có ba mức độ: một xem đùi, hai xem eo, ba xem ngực, cuối cùng mới xem mặt. Nhưng đùi đương nhiên là được đa số đám háo sắc xếp vào vị trí thứ nhất.
Đùi của Đường Quả cũng rất đẹp, thon dài, thẳng tắp, giống như ‘đứng trồng cây chuối vẽ đồ viên quy’ như Lỗ Tấn đã từng hình dung. Mà cái đẹp của Trầm Mặc Nùng lại đầy mùi vị đàn bà, đầy dục vọng trinh phục.
Đường Quả đang đợi tiến thêm một bước phát triển, còn Trầm Mặc Nùng thì đã thành ‘quả cà chua chín mọng’ rồi, trong suốt long lanh, đẹp đến cực độ.
Trầm Mặc Nùng lạnh lùng xuống xe, nhìn Đường Quả đang giãy dụa khi bị Diệp Thu giữ chặt vào lòng, hàng lông mi chớp chớp như lá liễu, hỏi: “Lại làm sao vậy? Diệp Thu, anh bỏ Quả Quả ra trước đã.”
Diệp Thu cười cười buông Đường Quả ra, rồi vội né tránh. Quả nhiên Đường Quả đôi chân nhanh nhẹn đá lên không.
“Anh, tên cầm thú đáng chết, dám ngày nào cũng bắt nạt tôi, tôi…….”
Đường Quả khi Trầm Mặc Nùng kêu Diệp Thu bỏ mình ra liền chuẩn bị ra một đòn trí mạng, hơn nữa đòn này là cô ta học tập Diệp Thu khi hắn đánh lén bác Uông. Tuy Diệp Thu dùng đòn này để đánh thắng bác Uông có chút gian trá, nhưng sau này nghĩ lại, Đường Qủa cảm thấy cú đá dó của Diệp Thu rất đẹp. Sau đó, không có chuyện gì làm cũng ở trong phòng tập luyện mấy cú đá, đương nhiên, vẫn chưa có cơ hội thực tế.
Hôm nay vốn muốn trổ tài trên người Diệp Thu. Một mặt báo thù hắn đã ức hiếp mình. Mặt khác dùng chính tuyệt học của mình để xử lí hắn…hahaha, nghĩ lại thì Đường Quả liền cảm thấy rất hưng phấn.
Bây giờ cú đá lại đá lên không, không chỉ là không thể báo thù được, mà còn làm cho Đường Quả cảm thấy tuyệt học mà mình luyện cả nửa ngày là vô ích. Làm cho cô ta rất bị đả kích. Trong lòng không vui, lại một lần nữa xông vào Diệp Thu.
“Quả Quả. Không được gây chuyện nữa.” Trầm Mặc Nùng lớn tiếng quát.
“Chị Mặc Nùng, chỉ có tên cầm thú này bắt nạt em thôi……….” Đường Quả tuy nghe lời dừng bước lại, nhưng đầy vẻ không cam tâm.
“Xảy ra chuyện gì?” Trầm Mặc Nùng quay sang hỏi Lâm Bảo nhi. Chỉ có cô ta là người đứng xem.
Lâm Bảo Nhi lập tức kể hết chuyện vừa nãy chơi trò chơi cho Trầm Mặc Nùng nghe, đương nhiên so với tình hình thực tế thì không được đúng lắm. Ví dụ như là Diệp Thu buồn chán không có việc gì làm nên lôi họ ra chơi cùng, họ vốn không đồng ý, nhưng nhìn thấy Diệp Thu đi ra ngoài cửa đầy vẻ cô độc, sợ hắn cô đơn nên mới đồng ý. Ừ, dù sao họ cũng đã nói như vậy.
Mà chuyện Diệp Thu đập trúng Đường Quả cũng biến thành cố ý. Có điều sự cố ý đó cũng liên quan đến thực lực. Hai người họ cố ý đập vào chính mình hơn nửa tiếng đồng hồ mà cũng không đập trúng.
“Quả Quả, em nghĩ phải làm thế nào?” Trầm Mặc Nùng tỏ ra đau đớn, tay ấn ấn vào huyệt thái dương, bất lực hỏi. Đối với ba người này thật là đau đầu. Tại sao mình lại giống như phụ huynh của đám trẻ đầy vấn đề này vậy?
“Anh ta phải để em đập lại mấy lần.” Đường Quả xoa xoa má mình, tức giận nói.
“Được rồi.” Trầm Mặc Nùng nhìn mảng tím trên mặt Đường Quả, trông rất đau lòng. Trừng mắt nhìn Diệp Thu, liền đồng ý.
Thế là trò chơi lại một lần nữa được bắt đầu, vẫn là Đường Quả và Lâm Bảo Nhi làm người ném, Diệp Thu đứng giữa phòng ngự.
Con người trên thế giới này quả thật là có quá nhiều điều bất lực. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi hi vọng biết bao có thể ném bao cát vào mặt hoặc người Diệp Thu, thậm chí chỉ đập vào mép áo cũng được. Nhưng mười mấy phút đã trôi qua, họ vẫn không thể nào làm được.
“Không được. Anh không được tránh.” Cú ném của Lâm Bảo Nhi lại một lần nữa thất bại, tức khí dậm chân nói với Diệp Thu.
“Đây là quy tắc của trò chơi.”
“Để chúng tôi đập một chút sẽ chết à?”
“Thật mất mặt.”
“…………. ‘Anh’ Diệp Thu, để ‘em’ đập một cái đi mà. Tay của em vừa đau vừa xót….anh không để em đập trúng, chị Đường Đường cũng sẽ không hết tức, em sẽ lại phải đi đi lại lại trong nhà với chị ấy….”
Diệp Thu nghĩ một lát, thật đúng là như thế. Nếu như mình không để Đường Quả đập trúng vài lần, Bảo Nhi đáng thương sẽ phải ngồi làm bài tập với cô ta. Nhìn ánh mắt hung tợn của Đường Quả, Diệp Thu biết cô gái này mà ngang ngược lên thì một có dùng một sợi dây xích bằng bạc cũng không thể lôi về được
Diệp Thu đang do dự, không ngờ trọng tài Trầm Mặc Nùng bên cạnh đột nhiên động đậy rồi xông tới, từ phía sau ôm lấy người Diệp Thu, rồi bình tĩnh nói với Đường Quả: “Mau ném.”
Tiếp theo đó, đầu Diệp Thu bị đập mấy phát kêu lên bộp bộp.
Lúc này Diệp Thu lại chỉ để ý đến cái cảm giác mất hồn khi da thịt Trầm Mặc Nùng chạm vào mình và một mùi thơm quen thuộc đó, quên mất phải tránh.
Diệp Thu nghĩ, Lâm Bảo Nhi nói ngực của Trầm Mặc Nùng là lớn nhất, có lẽ câu nói này là chính xác.
“Diệp Thu, anh không được đỡ trả. Nếu không tôi sẽ giúp chị Đường Đường cắn anh…….” Lâm Bảo Nhi hét lớn.
Nghĩ lại vừa nãy khi chơi trò chơi, khi Lâm Bảo Nhi làm động tác giơ bao cát lên thì bộ ngực như sóng lớn trào dâng, thật sự muốn thử xem bị cô ta cắn sẽ có vị như thế nào.
Píp píp
Tiếng còi ô tô kêu lên ầm ỹ, Diệp Thu quay mắt lên nhìn, chiếc xe của Trầm Mặc Nùng dừng ở trước sân lớn. Cửa lớn tự động màu bạc đang dần dần mở ra, chiếc xe tạm thời vẫn chưa thể vào. Trầm Mặc Nùng ngồi trong xe nhìn thấy tình hình phía sân, cho nên chỉ có thể nhấn còi để ngăn cản trận đấu của hai người.
Đường Quả vừa nhảy đến thì Diệp Thu liền tránh ra. Lại là một quyền, Diệp Thu nhanh chóng kéo Đường Quả vào lòng, giữ chặt để cho cô ta không có cách nào động đậy nữa.
Dựa sát vào mới phát hiện ra, trên khuôn mặt trắng nõn nà của Đường Quả có một mảng màu đỏ, còn có một cục u hơi tím. Diệp Thu trong lòng có chút áy náy, mình đã đủ nương tay lắm rồi, ai ngờ da cô ta lại mềm như đến mức có thể ấn ra cả nước, va đập nhẹ như vậy mà đã thành ra như thế này.
Nhớ lại trước đây ở trong thôn khi chơi với mấy đứa trẻ trò này, giống như thù sâu đại hận vậy, đem hết sức bú sữa ra mà đập người ta. Diệp Thu đã đập làm khóc mấy đứa.
“Cầm thú, buông ra….”
“Buông tôi ra, không được chạm vào người…..dám lợi dụng bà à…….”
“Tên cầm thú chết tiệt. Bà cô liều mạng với ngươi…”
…………………………………………� � �…………………
Sau khi cửa lớn mở sang hai bên, xe của Trầm Mặc Nùng tiến vào trong sân. Cửa xe mở ra, thứ mà bước ra đầu tiên chính là một đôi chân đi giầy cao gót và cặp đùi đầy đặn mềm mại trắng như ngọc.
Đẹp hay không thì hay xem đùi. Đàn ông háo sắc có ba mức độ: một xem đùi, hai xem eo, ba xem ngực, cuối cùng mới xem mặt. Nhưng đùi đương nhiên là được đa số đám háo sắc xếp vào vị trí thứ nhất.
Đùi của Đường Quả cũng rất đẹp, thon dài, thẳng tắp, giống như ‘đứng trồng cây chuối vẽ đồ viên quy’ như Lỗ Tấn đã từng hình dung. Mà cái đẹp của Trầm Mặc Nùng lại đầy mùi vị đàn bà, đầy dục vọng trinh phục.
Đường Quả đang đợi tiến thêm một bước phát triển, còn Trầm Mặc Nùng thì đã thành ‘quả cà chua chín mọng’ rồi, trong suốt long lanh, đẹp đến cực độ.
Trầm Mặc Nùng lạnh lùng xuống xe, nhìn Đường Quả đang giãy dụa khi bị Diệp Thu giữ chặt vào lòng, hàng lông mi chớp chớp như lá liễu, hỏi: “Lại làm sao vậy? Diệp Thu, anh bỏ Quả Quả ra trước đã.”
Diệp Thu cười cười buông Đường Quả ra, rồi vội né tránh. Quả nhiên Đường Quả đôi chân nhanh nhẹn đá lên không.
“Anh, tên cầm thú đáng chết, dám ngày nào cũng bắt nạt tôi, tôi…….”
Đường Quả khi Trầm Mặc Nùng kêu Diệp Thu bỏ mình ra liền chuẩn bị ra một đòn trí mạng, hơn nữa đòn này là cô ta học tập Diệp Thu khi hắn đánh lén bác Uông. Tuy Diệp Thu dùng đòn này để đánh thắng bác Uông có chút gian trá, nhưng sau này nghĩ lại, Đường Qủa cảm thấy cú đá dó của Diệp Thu rất đẹp. Sau đó, không có chuyện gì làm cũng ở trong phòng tập luyện mấy cú đá, đương nhiên, vẫn chưa có cơ hội thực tế.
Hôm nay vốn muốn trổ tài trên người Diệp Thu. Một mặt báo thù hắn đã ức hiếp mình. Mặt khác dùng chính tuyệt học của mình để xử lí hắn…hahaha, nghĩ lại thì Đường Quả liền cảm thấy rất hưng phấn.
Bây giờ cú đá lại đá lên không, không chỉ là không thể báo thù được, mà còn làm cho Đường Quả cảm thấy tuyệt học mà mình luyện cả nửa ngày là vô ích. Làm cho cô ta rất bị đả kích. Trong lòng không vui, lại một lần nữa xông vào Diệp Thu.
“Quả Quả. Không được gây chuyện nữa.” Trầm Mặc Nùng lớn tiếng quát.
“Chị Mặc Nùng, chỉ có tên cầm thú này bắt nạt em thôi……….” Đường Quả tuy nghe lời dừng bước lại, nhưng đầy vẻ không cam tâm.
“Xảy ra chuyện gì?” Trầm Mặc Nùng quay sang hỏi Lâm Bảo nhi. Chỉ có cô ta là người đứng xem.
Lâm Bảo Nhi lập tức kể hết chuyện vừa nãy chơi trò chơi cho Trầm Mặc Nùng nghe, đương nhiên so với tình hình thực tế thì không được đúng lắm. Ví dụ như là Diệp Thu buồn chán không có việc gì làm nên lôi họ ra chơi cùng, họ vốn không đồng ý, nhưng nhìn thấy Diệp Thu đi ra ngoài cửa đầy vẻ cô độc, sợ hắn cô đơn nên mới đồng ý. Ừ, dù sao họ cũng đã nói như vậy.
Mà chuyện Diệp Thu đập trúng Đường Quả cũng biến thành cố ý. Có điều sự cố ý đó cũng liên quan đến thực lực. Hai người họ cố ý đập vào chính mình hơn nửa tiếng đồng hồ mà cũng không đập trúng.
“Quả Quả, em nghĩ phải làm thế nào?” Trầm Mặc Nùng tỏ ra đau đớn, tay ấn ấn vào huyệt thái dương, bất lực hỏi. Đối với ba người này thật là đau đầu. Tại sao mình lại giống như phụ huynh của đám trẻ đầy vấn đề này vậy?
“Anh ta phải để em đập lại mấy lần.” Đường Quả xoa xoa má mình, tức giận nói.
“Được rồi.” Trầm Mặc Nùng nhìn mảng tím trên mặt Đường Quả, trông rất đau lòng. Trừng mắt nhìn Diệp Thu, liền đồng ý.
Thế là trò chơi lại một lần nữa được bắt đầu, vẫn là Đường Quả và Lâm Bảo Nhi làm người ném, Diệp Thu đứng giữa phòng ngự.
Con người trên thế giới này quả thật là có quá nhiều điều bất lực. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi hi vọng biết bao có thể ném bao cát vào mặt hoặc người Diệp Thu, thậm chí chỉ đập vào mép áo cũng được. Nhưng mười mấy phút đã trôi qua, họ vẫn không thể nào làm được.
“Không được. Anh không được tránh.” Cú ném của Lâm Bảo Nhi lại một lần nữa thất bại, tức khí dậm chân nói với Diệp Thu.
“Đây là quy tắc của trò chơi.”
“Để chúng tôi đập một chút sẽ chết à?”
“Thật mất mặt.”
“…………. ‘Anh’ Diệp Thu, để ‘em’ đập một cái đi mà. Tay của em vừa đau vừa xót….anh không để em đập trúng, chị Đường Đường cũng sẽ không hết tức, em sẽ lại phải đi đi lại lại trong nhà với chị ấy….”
Diệp Thu nghĩ một lát, thật đúng là như thế. Nếu như mình không để Đường Quả đập trúng vài lần, Bảo Nhi đáng thương sẽ phải ngồi làm bài tập với cô ta. Nhìn ánh mắt hung tợn của Đường Quả, Diệp Thu biết cô gái này mà ngang ngược lên thì một có dùng một sợi dây xích bằng bạc cũng không thể lôi về được
Diệp Thu đang do dự, không ngờ trọng tài Trầm Mặc Nùng bên cạnh đột nhiên động đậy rồi xông tới, từ phía sau ôm lấy người Diệp Thu, rồi bình tĩnh nói với Đường Quả: “Mau ném.”
Tiếp theo đó, đầu Diệp Thu bị đập mấy phát kêu lên bộp bộp.
Lúc này Diệp Thu lại chỉ để ý đến cái cảm giác mất hồn khi da thịt Trầm Mặc Nùng chạm vào mình và một mùi thơm quen thuộc đó, quên mất phải tránh.
Diệp Thu nghĩ, Lâm Bảo Nhi nói ngực của Trầm Mặc Nùng là lớn nhất, có lẽ câu nói này là chính xác.
Bình luận facebook