Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
"Số tiền này ..... đều là của tôi?" Lái xe nghiêm mặt hỏi, chỉ vào số tiền trước mắt ngón tay hơi run run. Trên mặt đỏ hồng, không dấu được kích động.
"Đúng vậy." Diệp Thu gật đầu, trong lòng tính toán làm sao đi vào. Hắn biết, câu lạc bộ bình thường đều có thẻ hội viên, không biết chỗ này có thế không.
"Anh có nghe qua tình huống của Cẩm Tú?" Diệp Thu quay sang hỏi kiềm chế thần tình hưng phấn của lái xe.
"Không biết. Tôi chỉ biết CLB Yến Kinh, CLB Trường Thành. Loại CLB nhỏ thế này chưa nghe qua" Lái xe biết kiếm được số tiền lớn như vậy, trong lòng vui vẻ, trả lời câu hỏi của Diệp Thu cũng khá kích động.
Diệp Thu có phần thất vọng, vốn nghĩ đến Yến Kinh hỏi lái xe taxi kiến thức rộng sẽ biết chút tình huống, không nghĩ tới chẳng hỏi được gì từ miệng hắn. Nhẹ vuốt chiếc nhẫn bạch kim trên tay, dứt khoát mở cửa xe.
Diệp Thu nghênh ngang đi tới cửa, nhân viên tiếp khách mỉm cười cúi đầu, nhưng không tra hỏi thẻ.
Cứ vậy là được? Mấy cái cớ mình đã nghĩ đều không dùng được? Diệp Thu vừa đi vào vừa nghi hoặc nghĩ.
Hiện tại là ban ngày, trong CLB rất ít người. Phía dưới quán bar, thưa thớt vài người, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười. Đến chỗ thang máy, Diệp Thu đang tự hỏi Kim Hải Lợi ở chỗ nào, cửa thang máy đã 'đinh' một tiếng, mở ra, hai nam nhân mặc âu phục đen cười lạnh nhìn Diệp Thu.
Diệp Thu quét mắt ra xung quanh thấy không bị rơi vào vòng vây. Lúc này mới giương mắt nhìn hai đại hán đang đứng trước cửa thang máy. Nhận ra hai người kia là vệ sĩ vừa rồi đi cùng Kim Hải Lợi.
"Muốn tìm Kim tổng?" Tiểu hồ tử (vóc người nhỏ), tóc ngắn dựng thẳng thoạt nhìn có chút nhanh nhẹn hỏi.
Diệp Thu biết, chối bỏ đã không còn ý nghĩa. Dứt khoát thẳng thắn nói:" Muốn bàn sinh ý với Kim tổng."
"Bàn sinh ý? Mời, Kim tổng bảo chúng tôi dẫn anh tới." Tiểu hồ tử tránh ra một bên, làm ra động tác mời.
Diệp Thu gật đầu, đi vào thang máy. Chân phải vừa bước vào, biến cố xảy ra, hai nam nhân kia nhanh như chớp ra tay, hai bên trái phải chế trụ hai vai Diệp Thu, sau đó vặn tay hắn ra sau lưng, ấn thân thể hắn xuống.
Một kích thành công, hai người hơi kinh ngạc, không nghĩ tới thằng nhóc này là gối thêu hoa, nhìn thì được còn dùng không được. Vốn nghĩ hắn dám đi theo dõi, khẳng định là một đại cao thủ, ai ngờ không chút chống cự.
"Không cần phải vậy chứ?" Diệp Thu không phản kháng, sắc mặt bình tĩnh nói.
Phản ứng của Diệp Thu khiến hai người có chút ngoài ý muốn, bị mình chế phục, còn bình tĩnh như vậy, Chẳng lẽ thật sự đến bàn sinh ý với Kim tổng?
"Ít nói nhảm đi. Chúng ta đem ngươi tới cho Kim tổng." Tiểu hồ tử quát lên, bấm số, thang máy chậm rãi đi lên.
Đinh đương!
Lại một tiếng giòn vang, cửa thang máy tách ra. Diệp Thu bị hai người mang đi, dọc hành lang, hai bên có phòng đánh số. Diệp Thu ngẩng đầu liếc mắt xem xét, đầu phòng là số '3' vậy bọn họ hiện tại đang ở lầu ba, cái này càng làm Diệp Thu an tâm. Lấy thân thủ của hắn, nhảy từ lầu ba xuống không chút thương tổn.
Ba người đến cửa phòng '306' liền dừng lại, tiểu hồ tử theo một tiết tấu gõ lên cánh cửa, không ai trả lời, cửa phòng mở ra.
"Đi vào." Tiểu hồ tử đẩy Diệp Thu, hai người theo hắn vào phòng. Cánh cửa bị khép lại, hai đại hán áo đen canh giữ ở cửa, Kim Hải Lợi ngồi trên sô pha, trong tay bưng chén hồng tửu, vẻ mặt cười cười nhìn Diệp Thu.
"Ông chủ, đã mang người đến." Tiểu hồ tử cung kính bẩm báo, trong lòng thở dài một hơi, chỉ sợ hôm nay lại phải dính máu. Mỗi lần ông chủ dùng loại ánh mắt này đánh giá ai, người kia không thiếu chân cụt tay thì cũng chết khiếp, chết đến không thể chết hơn.
"Tuy rằng bề ngoài có chút nhã nhặn, nhưng tâm tính không tốt. Ngươi chỉ có một lần cơ hội trả lời, ai phái ngươi tới?" Kim Hải lợi nhẹ nhấp ngụm rượu, mỉm cười chờ Diệp Thu trả lời. Nhưng trong lòng âm thầm cảnh giác.
Người này bị hai người phía sau chế trụ, còn có thể duy trì bình tĩnh. Loại tâm tính này cực kì khó có. Hơn nữa, người có thể có tâm tính như vậy, chỉ số thông minh khẳng định vô cùng cao. Một người thông minh sao có thể dễ dàng để thân mình rơi vào hiểm địa như vậy?
Hắn nhất định có gì đó để dựa vào. Kim Hải Lợi trong lòng thầm nghĩ. Tiếp đó ánh mắt nhìn Diệp Thu cũng thay đổi, hắn đã coi Diệp Thu là loại người như mình. Nếu mình trong hoàn cảnh của hắn, chỉ sợ cũng không có biểu hiện tốt như vậy.
"Tự ta muốn tới." Diệp Thu bình tĩnh đáp.
Quả thật hắn tự muốn tới, nhưng đối phương khẳng định sẽ không tin. Quả nhiên tiểu hồ tử lập tức nện một quyền lên lưng hắn, hùng hổ nói:" Con mẹ ngươi, thành thật trả lời cho ta. Ông chủ chúng ta không có thời gian lãng phí cho ngươi."
Diệp Thu hấp một ngụm khí lạnh, đợi cảm giác đau đớn phía sau tan đi gần hết, lúc này mới quay đầu nhìn Kim Hải Lợi, cười nói:" Đây là cách tiếp đãi khách của ngươi?"
"Khách?" Kim Hải Lợi thấy biểu hiện của Diệp Thu, nội tâm càng cẩn thận, ở bên ngoài vẫn bình tĩnh nói:" Ta không biết có một bằng hữu như ngươi. Bất quá..... biểu hiện của ngươi khiến ta có chút tán thưởng. Hôm nay phá lệ, nói cho ta biết lý do theo dõi ta."
Diệp Thu liếc mắt nhìn hai người phía sau, nói : "Ta không có thói quen cúi đầu khi nói chuyện."
Kim Hải Lợi sửng sốt, không nghĩ tới người này đúng là gan to bằng trời, dưới tình huống này còn dám nói như vậy, cười nhạt nói:" Ta lại thích kẻ khác ở tư thế này nói chuyện với ta."
"Vậy hai người chúng ta một người phải thất vọng."
"Đó khẳng định là ngươi. Ta không thích cảm giác thất vọng." Kim Hải Lợi nói chuyện, đồng thời đưa mắt ra dấu với tiểu hồ tử, hắn là người thông minh, lại cẩn thận, luôn đem tất cả nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước.
Trước cứ đánh cho hắn sợ chết khiếp, sau đó nói chuyện sẽ thoải mái hơn.
Tiểu hồ tử hiểu ý, lại một quyền đánh vào đầu Diệp Thu. Kẻ bên cạnh cũng phối hợp ghì chặt Diệp Thu ngăn hắn phản kháng.
Nhưng một quyền này của tiểu hồ tử thất bại, Diệp Thu đầu không tránh trái, cũng không né phải, mà kéo rạp người xuống. Tiểu hồ tử cùng đồng bạn hắn đang túm thân thể của Diệp Thu nhất thời mất cân bằng, hai chân Diệp Thu đột nhiên đá ra sau, vừa lúc trúng bụng hai người.
Phành... phành...
Thân thể hai người song song thối lui về sau, cuối cùng đứng không vững lảo đảo ngã xuống đất, mà Diệp Thu đá xong liền đứng thắng dậy, cười cười nhìn Kim Hải Lợi.
"Đúng vậy." Diệp Thu gật đầu, trong lòng tính toán làm sao đi vào. Hắn biết, câu lạc bộ bình thường đều có thẻ hội viên, không biết chỗ này có thế không.
"Anh có nghe qua tình huống của Cẩm Tú?" Diệp Thu quay sang hỏi kiềm chế thần tình hưng phấn của lái xe.
"Không biết. Tôi chỉ biết CLB Yến Kinh, CLB Trường Thành. Loại CLB nhỏ thế này chưa nghe qua" Lái xe biết kiếm được số tiền lớn như vậy, trong lòng vui vẻ, trả lời câu hỏi của Diệp Thu cũng khá kích động.
Diệp Thu có phần thất vọng, vốn nghĩ đến Yến Kinh hỏi lái xe taxi kiến thức rộng sẽ biết chút tình huống, không nghĩ tới chẳng hỏi được gì từ miệng hắn. Nhẹ vuốt chiếc nhẫn bạch kim trên tay, dứt khoát mở cửa xe.
Diệp Thu nghênh ngang đi tới cửa, nhân viên tiếp khách mỉm cười cúi đầu, nhưng không tra hỏi thẻ.
Cứ vậy là được? Mấy cái cớ mình đã nghĩ đều không dùng được? Diệp Thu vừa đi vào vừa nghi hoặc nghĩ.
Hiện tại là ban ngày, trong CLB rất ít người. Phía dưới quán bar, thưa thớt vài người, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười. Đến chỗ thang máy, Diệp Thu đang tự hỏi Kim Hải Lợi ở chỗ nào, cửa thang máy đã 'đinh' một tiếng, mở ra, hai nam nhân mặc âu phục đen cười lạnh nhìn Diệp Thu.
Diệp Thu quét mắt ra xung quanh thấy không bị rơi vào vòng vây. Lúc này mới giương mắt nhìn hai đại hán đang đứng trước cửa thang máy. Nhận ra hai người kia là vệ sĩ vừa rồi đi cùng Kim Hải Lợi.
"Muốn tìm Kim tổng?" Tiểu hồ tử (vóc người nhỏ), tóc ngắn dựng thẳng thoạt nhìn có chút nhanh nhẹn hỏi.
Diệp Thu biết, chối bỏ đã không còn ý nghĩa. Dứt khoát thẳng thắn nói:" Muốn bàn sinh ý với Kim tổng."
"Bàn sinh ý? Mời, Kim tổng bảo chúng tôi dẫn anh tới." Tiểu hồ tử tránh ra một bên, làm ra động tác mời.
Diệp Thu gật đầu, đi vào thang máy. Chân phải vừa bước vào, biến cố xảy ra, hai nam nhân kia nhanh như chớp ra tay, hai bên trái phải chế trụ hai vai Diệp Thu, sau đó vặn tay hắn ra sau lưng, ấn thân thể hắn xuống.
Một kích thành công, hai người hơi kinh ngạc, không nghĩ tới thằng nhóc này là gối thêu hoa, nhìn thì được còn dùng không được. Vốn nghĩ hắn dám đi theo dõi, khẳng định là một đại cao thủ, ai ngờ không chút chống cự.
"Không cần phải vậy chứ?" Diệp Thu không phản kháng, sắc mặt bình tĩnh nói.
Phản ứng của Diệp Thu khiến hai người có chút ngoài ý muốn, bị mình chế phục, còn bình tĩnh như vậy, Chẳng lẽ thật sự đến bàn sinh ý với Kim tổng?
"Ít nói nhảm đi. Chúng ta đem ngươi tới cho Kim tổng." Tiểu hồ tử quát lên, bấm số, thang máy chậm rãi đi lên.
Đinh đương!
Lại một tiếng giòn vang, cửa thang máy tách ra. Diệp Thu bị hai người mang đi, dọc hành lang, hai bên có phòng đánh số. Diệp Thu ngẩng đầu liếc mắt xem xét, đầu phòng là số '3' vậy bọn họ hiện tại đang ở lầu ba, cái này càng làm Diệp Thu an tâm. Lấy thân thủ của hắn, nhảy từ lầu ba xuống không chút thương tổn.
Ba người đến cửa phòng '306' liền dừng lại, tiểu hồ tử theo một tiết tấu gõ lên cánh cửa, không ai trả lời, cửa phòng mở ra.
"Đi vào." Tiểu hồ tử đẩy Diệp Thu, hai người theo hắn vào phòng. Cánh cửa bị khép lại, hai đại hán áo đen canh giữ ở cửa, Kim Hải Lợi ngồi trên sô pha, trong tay bưng chén hồng tửu, vẻ mặt cười cười nhìn Diệp Thu.
"Ông chủ, đã mang người đến." Tiểu hồ tử cung kính bẩm báo, trong lòng thở dài một hơi, chỉ sợ hôm nay lại phải dính máu. Mỗi lần ông chủ dùng loại ánh mắt này đánh giá ai, người kia không thiếu chân cụt tay thì cũng chết khiếp, chết đến không thể chết hơn.
"Tuy rằng bề ngoài có chút nhã nhặn, nhưng tâm tính không tốt. Ngươi chỉ có một lần cơ hội trả lời, ai phái ngươi tới?" Kim Hải lợi nhẹ nhấp ngụm rượu, mỉm cười chờ Diệp Thu trả lời. Nhưng trong lòng âm thầm cảnh giác.
Người này bị hai người phía sau chế trụ, còn có thể duy trì bình tĩnh. Loại tâm tính này cực kì khó có. Hơn nữa, người có thể có tâm tính như vậy, chỉ số thông minh khẳng định vô cùng cao. Một người thông minh sao có thể dễ dàng để thân mình rơi vào hiểm địa như vậy?
Hắn nhất định có gì đó để dựa vào. Kim Hải Lợi trong lòng thầm nghĩ. Tiếp đó ánh mắt nhìn Diệp Thu cũng thay đổi, hắn đã coi Diệp Thu là loại người như mình. Nếu mình trong hoàn cảnh của hắn, chỉ sợ cũng không có biểu hiện tốt như vậy.
"Tự ta muốn tới." Diệp Thu bình tĩnh đáp.
Quả thật hắn tự muốn tới, nhưng đối phương khẳng định sẽ không tin. Quả nhiên tiểu hồ tử lập tức nện một quyền lên lưng hắn, hùng hổ nói:" Con mẹ ngươi, thành thật trả lời cho ta. Ông chủ chúng ta không có thời gian lãng phí cho ngươi."
Diệp Thu hấp một ngụm khí lạnh, đợi cảm giác đau đớn phía sau tan đi gần hết, lúc này mới quay đầu nhìn Kim Hải Lợi, cười nói:" Đây là cách tiếp đãi khách của ngươi?"
"Khách?" Kim Hải Lợi thấy biểu hiện của Diệp Thu, nội tâm càng cẩn thận, ở bên ngoài vẫn bình tĩnh nói:" Ta không biết có một bằng hữu như ngươi. Bất quá..... biểu hiện của ngươi khiến ta có chút tán thưởng. Hôm nay phá lệ, nói cho ta biết lý do theo dõi ta."
Diệp Thu liếc mắt nhìn hai người phía sau, nói : "Ta không có thói quen cúi đầu khi nói chuyện."
Kim Hải Lợi sửng sốt, không nghĩ tới người này đúng là gan to bằng trời, dưới tình huống này còn dám nói như vậy, cười nhạt nói:" Ta lại thích kẻ khác ở tư thế này nói chuyện với ta."
"Vậy hai người chúng ta một người phải thất vọng."
"Đó khẳng định là ngươi. Ta không thích cảm giác thất vọng." Kim Hải Lợi nói chuyện, đồng thời đưa mắt ra dấu với tiểu hồ tử, hắn là người thông minh, lại cẩn thận, luôn đem tất cả nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước.
Trước cứ đánh cho hắn sợ chết khiếp, sau đó nói chuyện sẽ thoải mái hơn.
Tiểu hồ tử hiểu ý, lại một quyền đánh vào đầu Diệp Thu. Kẻ bên cạnh cũng phối hợp ghì chặt Diệp Thu ngăn hắn phản kháng.
Nhưng một quyền này của tiểu hồ tử thất bại, Diệp Thu đầu không tránh trái, cũng không né phải, mà kéo rạp người xuống. Tiểu hồ tử cùng đồng bạn hắn đang túm thân thể của Diệp Thu nhất thời mất cân bằng, hai chân Diệp Thu đột nhiên đá ra sau, vừa lúc trúng bụng hai người.
Phành... phành...
Thân thể hai người song song thối lui về sau, cuối cùng đứng không vững lảo đảo ngã xuống đất, mà Diệp Thu đá xong liền đứng thắng dậy, cười cười nhìn Kim Hải Lợi.
Bình luận facebook